một lần đi đêm – Tác Giả Gió Cười

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: một lần đi đêm – Tác Giả Gió Cười

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Ma

Thể Loại:

Lượt Xem: 552 Lượt Xem

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết

Đây là một câu chuyện tôi được nghe kể lại, tôi không chắc chắn nó hoàn toàn là sự thật nhưng tôi dám chắc phần lớn là vậy vì lúc kể cho tôi câu chuyện này người anh họ của tôi vẫn còn nguyên nét bàng hoàng trên gương mặt. Văn vẻ tôi không hay nên xin được xưng tôi (đúng ra là tao) để thuật lại chính xác những gì anh nói (với tôi) và cũng để dễ hình dung hơn. Câu chuyện là thế này:
Hôm đó tôi đi đám giỗ nhà con bạn ở tận Dầu Tiếng dù là có ông google hỗ trợ cũng phải mất hơn 3 tiếng mới đến được đầu ngõ nhà nó sau đó thì băng qua một lô cao su mới tới nhà, một ngôi nhà cấp bốn khá khang trang và một đại gia đình hiếu khách, đôn hậu. Khỏi phải nói thì hôm đó là một ngày vui hết biết, ăn uống thả ga xong đi bơi ở khu du lịch địa đạo gần đó, rồi leo rã cặp giò lên suối Trúc mặc dù lúc chúng tôi đi thì nó khô trơ đá. Mọi chuyện chắc sẽ cực kì hoàn hảo nếu mọi thứ không đến lúc ra về, lúc đó cũng gần 6h trời đã chập choạng tối, lúc chúng tôi đi ban ngày con đường vốn dĩ đã rộng và khá ít người qua lại vào lúc này nó lại vắng hơn nữa, hai bên là rừng cao su lúc ấy đèn đường chưa sáng, mọi thứ cứ xám xịt và mờ dần, đi chung với bọn tôi có thằng H với chiếc xe đã lắc lư bánh trước sau một lần tông vào xe người ta mà nó chưa có tiền sửa, thế là tôi phải chạy thật chậm đằng sau với nó bọn kia thì tíu tít rôm rả đằng xa phía trước, thằng này dân miền núi to con mà chúa sợ ma lúc đi ngang qua cánh rừng nọ đang trò chuyên rôm rả thì bỗng mặt nó xám xám còn mắt thì cứ nhìn trân trân phía trước tôi cũng tò mò nhìn theo hướng mắt của nó thì thấy bên vệ đường dưới tán cây cao su có một cái miếu khá lớn (loại miếu thường thấy ở những nơi thường có tai nạn hay có vụ gì đó nhiều người chết) đang đỏ đèn, giữa khung cảnh chập choạng nhìn thấy cái miếu với sắc đỏ đầy u ám tự nhiên gai óc dựng đứng hết cả, để không khí dễ thở hơn tôi vờ nói cứng với thằng bạn giọng ráng tỏ ra bình thường: “tự nhiên giữa rừng rú mà ai xây cái miếu nhìn phát sợ hà mày” nó đáp lại giọng khàn khàn chắc vì sợ quá độ: “Ừ, chắc chỗ này nhiều người chết lắm” thật, nghe nó nói xong chỉ muốn vả vào miệng nó một cái, đang rùng rợn còn nói chuyện chết chóc, mải huyên thuyên tôi quên để ý là đèn xe nó tắt ngóm từ đời nào rồi tôi trách nó: “cái xe mày đem quăng bãi rác được rồi, cái đèn xe cũng tắt luôn rồi kìa, thiệt khổ với mày!” nó đáp gọn lỏn: “ừ, bữa nay xui ghê, cứ như ma ám” tôi giật mình, nỗi sợ giam cầm nãy giờ như được tha bổng nhảy xổ ra bao trùm đầu óc một cơn gió lạnh buốt ập vào cơ thể khiến tôi run lập cập chưa kịp mở miệng chửi nó một trận cái tôi nói bậy bạ thì tôi đã kịp phát hiện một chuyên động trời khác, BỌN TÔI BỊ LẠC lúc nãy rõ ràng tôi còn thấy những chấm đỏ của đèn sau xe tụi bạn phía trước còn lúc này đã chẳng còn gì nữa, nếu không còn thằng bạn chạy kế bên thì chắc tôi đã hoảng loạn đến cứng người rồi, tôi có một nỗi sợ đó là cảm giác bị bỏ rơi đặc biệt là lại vào lúc này, tôi quay qua nói với thằng bạn như lời cầu cứu: “làm sao giờ mày, tao đâu biết đường, điện thoại thì chụp choạc hết pin từ chiều rồi” “cứ đi về phía trước hỏi đường xem, tao thấy hình như có ánh đèn” nó đáp giọng không hề có chiều lo sợ, tôi thấy vậy thầm trách mình thỏ đế, bình thường cứ chọc nó sợ ma đến khi gặp chuyện thì nó lại bình tĩnh nhất tuy không nhìn thấy nét mặt nó lúc này vì trời đã tối đường lại không có đèn, ánh sáng duy nhất là cái đèn xe của tôi mà tất nhiên nó chỉ rọi được phía trước tuy vậy nhờ câu nói của nó tôi cũng trấn tĩnh được đôi chút, tôi nhìn đằng trước thì đúng thật có ánh đèn, cảm giác như người chết đuối vớ được cọc, phần lại thấy nhục nhã vì nãy giờ quá yếu đuối như thằng đàn bà tôi tăng ga vọt lên trước hỏi đường, nhưng càng đến gần thì tôi càng thấy ngờ ngợ khi ánh đèn ngày càng sáng và đến khi tôi nhận ra thứ gì trước mặt thì tôi hoảng loạn đến nỗi tay chân mất hết cảm giác tai ù đi chỉ nghe ong ong đau buốt hơi thở thì gấp gáp như mất hết không khí, bởi… trước mặt tôi giờ đây chính là CÁI MIẾU ĐỎ LÒM khi nãy, trời ơi vậy là nãy giờ chúng tôi đi đâu??? Nhìn thấy bóng thằng H đang tới tôi muốn hét lên nhưng tiếng ra đến cuốn họng chỉ còn chút thều thào: “H ơi, nó… nó… là…cái…”, nó trả lời giọng cứ theo gió vẳng đến lúc xa lúc gần: “tao… biết… rồi…” rồi nó nói gì nữa đó nhưng tôi chỉ nghe tiếng được tiếng không nên hỏi lại “mày… mày nói gì? Tao nghe không rõ” “tao… nói… là… chào… mừng… mày… đến… nhà… tao” cứ mỗi từ nó nói ra nó lại đến gần một chút trong ánh đỏ từ ngôi miếu tôi không còn nhận ra bạn mình nữa trước mắt tôi là một thứ gì đó không có khuôn mặt, chỗ đáng ra là đôi mắt thì chỉ là cái hốc và cái đầu thì nhẵn thín không có tóc, cái miệng nhìn như bị người ta khâu lại máu còn rỉ xuống đất từ đó chỉ phát ra tiếng ư ử còn tiếng nói thì như từ cõi nào vọng đến khàn đục và lạnh lẽo…
Khả năng có hạn không thể viết được nhiều nếu các bạn yêu thích thì đón chờ phần 2 nhé!

Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nguyên

Đây là 1 chuyện ngắn hoàn chỉnh.