Những mối tình đã chết
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những mối tình đã chết
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen, Truyện Tình Cảm
Lượt Xem: 302 Lượt Xem
MỖI KHI CHỨNG KIẾN SỰ KẾT THÚC CỦA MỘT TÌNH YÊU, tôi không bao giờ gọi đó là mối tình tan vỡ, tôi gọi đó là mối tình đã chết.
Tan vỡ chỉ là một cách nói trừu tượng đã được con người khai thác tối đa, được đào sâu đến mức mục ruỗng từng câu chữ, khiến nó trở nên tầm thường hóa khi phát ra từ miệng của bất kỳ ai, nhàm chán trong các câu văn và đều đều trong từng nốt nhạc. Tôi không muốn sử dụng một hình ảnh được tái chế quá nhiều lần, nó làm tôi chẳng khác gì một đầu bếp tồi chỉ biết xào nấu những món ăn theo công thức.
Ngược lại, đã chết là một trạng thái rõ ràng hơn rất nhiều. Những mối tình cũng giống như đời người. Khi ta còn yêu nhau, còn trao nhau những nụ hôn nồng ấm, từng cái nắm tay thật chặt giữa đêm đông và những cái nhìn trìu mến như thể hai ta sinh ra đã dành cho nhau, lúc đó ta đang sống, đang hít thở bầu không khí tuyệt đối trong lành của tình, được bay trên chín tầng mây kết tinh bởi sự nhớ thương và hạnh phúc. Nhưng khi người kia không còn yêu ta nữa, hoặc ta không còn yêu người đó nữa, đôi khi cả hai hết yêu cùng lúc… Khi đó, tình yêu đã chết, giống như sự sống mỏng manh của vạn vật. Cái chết là khởi đầu của mọi kết thúc, tất tần tật những lời yêu thương, những hứa hẹn, những đụng chạm khoái lạc của thân thể, tất thảy đều chết, gục xuống sàn nhà lạnh băng như sự kết thúc của vũ trụ, hoàn toàn không còn chút hy vọng được phục sinh.
Tất cả những mối tình của tôi đều đã chết. Chúng từng được sinh ra, sống khỏe mạnh và chạy nhảy xung quanh tôi như những đứa trẻ hiếu động, nhưng rồi chúng đều chết yểu, bằng cách này hay cách khác.
***
Mối tình đầu đến với tôi khi cả hai vừa bước sang tuổi hai mươi. Nàng có mái tóc màu đỏ, không phải màu của mặt trời hay chiếc giày trong chuyện cổ tích, đó là màu của nắng chiều trong bức hình phố cổ được trưng bày tại một triển lãm nhiếp ảnh. Màu đỏ không làm ta chói mắt mà tạo nên sự ấm áp trong một chiều mùa hè buồn bã.
Nàng sở hữu một nét đẹp không muốn phô trương nhưng vẫn kiêu kỳ giữa triệu triệu người phụ nữ. Nàng quyến rũ như cô gái trong bài hát You are beautiful của James Blunt, khiến tất cả các chàng trai tình cờ nhìn thấy đều muốn chạy theo, để cầu xin nàng hãy cho kẻ đáng thương này một cơ hội, dù chỉ mong manh như chiếc lá sắp rụng khỏi cây khi gió mùa thu đang ào ạt đổ về. Nhưng vì ở nàng luôn toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, nên họ không dám ngửa mặt lên nhìn vào mắt nàng mà chỉ cúi đầu chờ cho nàng đi qua, mang theo nỗi buồn của những kẻ vô vọng.
Nàng tuân theo những quy tắc cứng nhắc và thường thụ động trước những quyết định mang tính ngẫu hứng. Tôi hỏi nàng thích đi đâu, nàng nói tôi đi đâu nàng sẽ theo đó, ngay cả khi tôi dọa rằng sẽ đưa nàng đến một nơi tối tăm vắng vẻ chỉ có hai người. Tôi hỏi nàng thích ăn gì, nàng xem qua cuốn thực đơn, đắn đo suy nghĩ mãi rồi lại hỏi tôi chọn món gì, sau đó nàng yêu cầu bồi bàn mang ra hai suất.
Ngoài những nhược điểm dễ dàng chấp nhận đó, nàng là một tác phẩm nghệ thuật đáng yêu của tạo hóa. Nụ cười của nàng có thể dập tắt mọi cuộc chiến tranh. Ánh mắt nàng hơi đượm buồn như chất chứa cả một khu vườn um tùm suy tư và chi chít những xúc cảm khó nói thành lời. Mỗi khi nhấm nháp đôi môi mềm mại của nàng, nhiều tia sóng điện từ được tạo ra nhờ sự ma sát ướt át và ngọt ngào lại chạy dọc khắp cơ thể tôi.
Nàng có sự thương cảm sâu sắc với những người nghèo khổ. Lần nào chúng tôi hẹn hò, nàng cũng cho tiền người ăn xin hoặc mua kẹo cao su của lũ trẻ. Ước mơ của nàng thật cao cả: giúp đỡ những người nghèo trên khắp thế giới. Tôi từng phân tích cho nàng rằng những kẻ ăn xin kia chưa chắc đã ốm yếu như bề ngoài, và lũ nhóc bán kẹo cao su có cả một tổ chức bóc lột trẻ em đứng sau. Thế giới ngoài kia quá lớn trong khi nàng chỉ là một cá thể nhỏ bé, đừng tự khiến mình phải có trách nhiệm với nỗi bất hạnh của người khác. Nhưng dường như thực hiện những sứ mệnh cao cả và gánh vác trách nhiệm lớn lao của loài người là mục đích sống của nàng. Đó cũng chính là một trong các lý do mà nàng yêu tôi. “Em thương anh vì anh thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. Em muốn trở thành một phần quan trọng của anh.” Đã từng có cô gái nào nói với bạn câu đó chưa? Tôi khẳng định rằng có rất nhiều người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được thay thế vị trí của tôi lúc này.
Học lực của nàng luôn luôn vượt ngưỡng xuất sắc. Nếu có một khoảng thời gian lơ là khiến cho thành tích bị tụt giảm, nàng sẽ cố gắng gấp đôi, thậm chí gấp ba, bốn lần để trở lại tốp đầu. Chính vì thế nên nàng rất giỏi trong học tập và đối nhân xử thế, tựu chung là những gì có thể áp dụng ngay từ lý thuyết. Tôi thì ngược lại, học hành bết bát nhưng thừa kinh nghiệm sống và tính toán từng chút một. Mọi người yêu quý nàng và ghét bỏ tôi.
Tuy rằng có sự khác biệt về quan niệm sống nhưng chúng tôi vẫn đến với nhau. Dù nhiều người nói tôi không xứng đáng, nàng vẫn rút hết một trăm phần trăm tình cảm đã để dành suốt hai mươi năm qua cho người đàn ông đầu tiên của đời mình. Nàng yêu tôi không đắn đo, không điều kiện và không quan tâm đến ngày mai sẽ ra sao. Bố mẹ nàng không có thiện cảm với tôi. Họ nghĩ rằng bạn trai của con gái họ phải thật xứng đáng, thật thành đạt hoặc không cũng phải nổi bật trong một lĩnh vực khoa học – nghệ thuật nào đó, chứ không phải thằng sinh viên hạng xoàng có bố mẹ ly dị. Họ dặn nàng không được để cảm xúc lấn át lý trí, đừng tin những lời đường mật của tôi, đừng để tôi thò tay xuống cổ áo. Tiếc rằng nàng lại chẳng nghe lời bố mẹ mình một chút nào. Không. Chính xác là nàng quên mất lời dặn mỗi khi ở bên tôi.
Dù vậy, chúng tôi chưa từng vượt quá giới hạn. Điều đó ám ảnh tôi suốt nhiều năm sau như một sự mâu thuẫn không có cách gì lý giải được. Phần đen tối trong tôi nói rằng mày nên ân hận cả đời đi vì đã không chiếm đoạt lấy thân thể nàng khi có dịp, giờ thì mày vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội nào nữa đâu. Chẳng phải ước mơ của mọi thằng đàn ông là ngủ với thật nhiều phụ nữ trong đời sao? Lẽ ra nàng sẽ mãi mãi không quên được mày, và mỗi khi làm chuyện đó với người khác, hình ảnh đầu tiên nàng nghĩ tới là cơ thể của mày. Nhưng phần tốt đẹp thì lại nói khác, nó nhắc tôi nên vui mừng vì người đàn ông thực sự của đời nàng sau này sẽ trân trọng nàng, một cô gái còn nguyên vẹn.
“Bọn mình kết hôn đi anh.” Nàng đề cập một vấn đề nghiêm túc mà như thể chợt nhớ ra câu chuyện phiếm về những con chim đậu trên cột điện.
Tôi cứ nghĩ nàng đùa, nhưng sau khi nàng nhắc lại đề nghị lần thứ hai cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc nhất mà tôi từng nhìn thấy, thì tôi đã hiểu rằng đây không phải là một câu nói giỡn chơi của đôi tình nhân đang yêu nhau đến phát điên.
Giá như chúng tôi gặp nhau vào một thời điểm khác. Ý tôi là, tình yêu của chúng tôi rất tuyệt vời, dù có một số khó khăn nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ vượt qua được. Chỉ là ước gì khi chúng tôi gặp nhau, cả hai đã lớn tuổi hơn một chút, chín chắn hơn một chút, muốn ổn định hơn một chút. Giá như chúng tôi đừng là mối tình đầu của nhau ở cái tuổi hai mươi.
Nàng là người phụ nữ thiên về gia đình, nàng ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của bố và mẹ, nàng khao khát có được hạnh phúc như anh trai và chị dâu. Kết hôn, sinh con, có một gia đình hạnh phúc, làm từ thiện, đó là tất cả những gì nàng cần và muốn. Nhưng tôi thì khác. Tôi chỉ vừa mới bước chân vào cuộc đời, vẫn còn quá nhiều trải nghiệm đang chờ tôi khám phá, quá nhiều mảnh đất xa lạ cần tôi đặt chân đến và nhiều thú vui tội lỗi đợi tôi dính vào. Tôi còn quá trẻ để kết hôn. Trách nhiệm và nỗi lo toan của một người đàn ông có gia đình sẽ giết chết ước mơ của tuổi trẻ. Tôi không muốn lập gia đình, ít nhất là trước ba mươi tuổi.
Ngày tình yêu của chúng tôi chết, hai đứa lặng lẽ khóc, cùng chôn sâu những yêu thương một thời say đắm rồi ra đi mỗi người một hướng. Ngôi mộ tình yêu giờ này đã xanh cỏ lãng quên, nằm lạnh lẽo dưới một bầu trời ảm đạm nào đó của số phận.
***
Tôi không hiểu vì sao đa số mọi người đều ngán ngẩm khi nhắc đến mối tình thứ hai. Họ hay dùng nó để so sánh với tình đầu như một minh chứng rằng “nếu đã đánh mất mối tình đầu tiên thì đừng bao giờ hy vọng điều gì với mối tình kế tiếp.” Đó là một quan niệm sai lầm, tôi nghĩ vậy. Làm sao có thể có được hạnh phúc nếu ta không tin vào nó.
Sau ba năm buồn bã để tang tình đầu, tôi dần nguôi ngoai và bắt đầu mở lại cánh cửa tâm hồn đã bị bụi phủ kín, để đón chào những người con gái khác đang lang thang trên phố tìm kiếm chốn yên bình của họ. Dù biết rằng không bao giờ có thể yêu cuồng nhiệt và đau đớn cuồng loạn như tình đầu nữa, tôi vẫn đặt niềm tin vào tình yêu tiếp theo, như người leo núi kiên trì vượt qua đỉnh núi, dù chân tay rướm máu và đường leo lên ngày càng dốc.
Chúng tôi đều hai mươi ba tuổi (Lại một lần nữa tôi yêu người bằng tuổi), đều là mối tình thứ hai của nhau (Ít nhất là tôi nghĩ thế, còn chẳng rõ cô có tính tôi là một mối tình không). Chỉ mất có mười ngày để chúng tôi từ những người xa lạ bỗng chốc dính lấy nhau như thể sinh ra đã thế.
Mối tình thứ hai hoàn toàn trái ngược với mối tình đầu. Cô không có nét đẹp kiêu sa khó gần, cũng không phải cô gái mà James Blunt phải ngẩn ngơ trong bài hát anh cất lên bằng chất giọng mộc mạc của mình. Cô dễ thương như một con mèo, thân thiện và vui tính khiến người đối diện có cảm giác thân quen như bầu trời đầy sao của tuổi thơ. Tuy vậy, cô vẫn giữ lại chút gì đó bí ẩn bằng nụ cười mỉm đặc trưng, như để tạo khoảng cách an toàn với người khác.
Cô không có cái lý tưởng cao cả muốn cứu giúp cả thế giới. Cô yêu bản thân và có tâm hồn bay bổng. Cô say sưa kể về những chuyến đi vòng quanh Đông Nam Á trên con tàu SS.Tipton năm ngoái. Sáu mươi ngày lênh đênh trên biển cùng hàng trăm người trẻ tuổi đến từ các quốc gia khác nhau, tôn giáo khác nhau, văn hóa khác nhau, được cô miêu tả rất chi tiết pha lẫn chút tự hào như Guilliver sau khi trở về từ cuộc phiêu lưu đến xứ sở tí hon. Cô muốn đi du học, muốn được khám phá cả thế giới, và nếu có thể, cả vũ trụ luôn.
Cô nói rằng sẽ không lập gia đình trước ba mươi tuổi. Cô nghĩ có thể tự mình nuôi sống bản thân và chăm sóc bố mẹ. Có lẽ cô sợ gặp phải một người đàn ông gia trưởng sẽ trói buộc cô với cuộc sống tẻ nhạt mà hàng tỷ người phụ nữ khác trên đời phải chịu đựng. Chính vì thế nên cô mới chia tay mối tình đầu, cũng là người bạn thân lâu năm của cô.
Cô nấu ăn rất ngon và biết nấu rất nhiều món. Tuy vậy, tôi mới chỉ có dịp thưởng thức một trong số đó, bún mọc. Phải nói rằng đó là bát bún đặc biệt nhất mà tôi từng được ăn. Đây không phải nhận xét của trái tim, mà là nhận xét của vị giác. Sau khi chén hết hai bát bún ngon tuyệt vời, chúng tôi ăn món tráng miệng, sữa chua Vinamilk, không phải bằng thìa mà là bằng lưỡi của nhau. Từ sau hôm đó, lúc nào tôi cũng cảm thấy có vị nấm mọc và sữa chua trong miệng, còn mũi thì luôn thoang thoảng mùi nước hoa của cô, dù hình bóng cô đã xa rất xa rồi.
Nhưng điều ở cô thu hút tôi nhất không phải là sự khao khát tự do hay tài nấu ăn khéo léo, mà là ở tiếng đàn dương cầm trong lành. Cô không chơi giỏi như những nghệ sĩ thực thụ, nhưng chính sự vụng về đến ngây thơ trong một vài nốt nhạc đó tạo cho cô sự quyến rũ. Hồi đó, chúng tôi hay ngồi trong một quán café nhỏ có chiếc đàn dương cầm. Cô ngồi trước cây đàn, khi thì nâng niu từng phím, khi lại dữ dội và tàn nhẫn ấn xuống chúng từng đốt từng đốt. Tôi ngồi bên cạnh, chăm chú nghe cô chơi Mariage d’amour, Song from a secret garden, Bèo dạt mây trôi… Mỗi khi cô kết thúc một bài, tôi lại bật dậy và đặt lên môi cô một nụ hôn. Bên ngoài trời đổ mưa, bên trong căn phòng nhỏ chỉ có chúng tôi và cây đàn, hòa vào nhau như một giai điệu của đêm hè.
Bộ phim đầu tiên và duy nhất chúng tôi cùng đi xem là Inception của Leonardo Dicaprio. Từ đó, cô bắt đầu sử dụng hình ảnh về những giấc mơ để so sánh với chuyện tình của chúng tôi. Cô e ngại sự đam mê quá nhanh chóng với tôi khiến cô thấy khó thích nghi. Cô miêu tả tâm trạng của mình như người đang ở tầng thứ ba của giấc mơ, nó thật tuyệt vời nhưng cũng làm cô hoang mang. Cô không có totem để biết mình đang mơ hay đang tỉnh trong cuộc tình này.
“Nếu một ngày nào đó, chúng ta phải thoát khỏi cơn mơ, em hy vọng anh sẽ là người đánh thức em dậy.” Đó là nội dung một tin nhắn cô gửi cho tôi.
Nhưng cuối cùng chính cô mới là người đánh thức tôi khỏi giấc mộng tưởng đó. Tôi không níu kéo cô, vì tôi biết cô sắp bay đến những chân trời xa xôi và tương lai của cô trải đầy những dự định đẹp đẽ, nhưng trong đó không có chỗ cho tôi.
Chúng tôi không gặp nhau để nói lời chia tay mà kết thúc luôn qua Yahoo! Messenger. Nhưng các mối tình khi chết đi đều cần được chôn cất bởi hai người, đó là quy luật. Một tuần sau, tôi nằm mơ một giấc mơ rất thật. Trong đó tôi và cô đứng giữa một đống hoang tàn đổ nát, bê tông và sắt thép nằm ngổn ngang, trong khi trên trời từng đàn quạ chốc chốc lại bay thành hình vòng tròn và kêu những tiếng thê lương.
Cô nói một điều gì đó, đại khái là: “Em rất tiếc khi ta phải xa nhau. Anh hãy sống khỏe mạnh và vui vẻ. Rồi anh sẽ có được hạnh phúc thực sự.” Cả giọng nói và biểu lộ gương mặt của cô đều rất bình thản.
Tôi còn chưa kịp mở lời thì cô đã quay lưng bước đi, tôi rất muốn đuổi theo, muốn gọi cô nhưng không được, tôi hoàn toàn không có một chút quyền lực nào trong giấc mơ này.
Khi tôi tỉnh dậy, màn hình điện thoại đang hiển thị ba giờ mười lăm phút sáng. Tôi nằm xuống nhưng không tài nào ngủ lại được. Tôi tự hỏi liệu có phải chính cô đã tạo ra giấc mơ vừa rồi để nói lời chia tay tôi một lần cuối.
Mối tình thứ hai của tôi giờ đã nằm lại ở tầng ý thức cuối cùng, nơi con người không thể chạm đến bằng lý trí được nữa.
***
Có một câu nói trong cuốn tiểu thuyết Cuộc săn cừu hoang của Haruki Murakami mà tôi rất ấn tượng: “Ly whisky thứ hai luôn là thứ tôi thích nhất. Từ ly thứ ba trở đi, nó không còn vị gì nữa. Nó chỉ là một thứ gì đó để đổ vào dạ dày mà thôi.” Cảm giác của tôi giống như thế, nhưng tôi uống tình chứ không uống whisky.
Mối tình đầu là cô gái tôi yêu nhất, làm tôi đau khổ nhất nhưng tôi lại không muốn lấy cô làm vợ. Mối tình thứ hai chưa hẳn là tình yêu, cũng không khiến tôi nuối tiếc khi chia tay, nhưng đó lại là cô gái đầu tiên tôi có ý nghĩ muốn gắn bó trọn đời. Có lẽ vì cảm thấy có lỗi với mối tình đầu nên tôi đã bù đắp tất cả yêu thương mình có cho mối tình thứ hai. Chỉ đến khi tình yêu chết đi, tôi mới nhận ra những giá trị đích thực của nó. Giống như con người chỉ biết tiếc thương nhau, nhớ đến nhau khi một trong số họ đã chết.
Những gì còn lại từ một cuộc tình đã chết là thêm một hình bóng ám ảnh tôi những khi cô đơn độc bước trên con đường đêm khuya, người đầy men rượu và nỗi thất vọng ê chề hiện rõ trên mặt. Những dự định của tuổi trẻ đã tắt ngúm như ngọn nến trong gió, dù tôi vẫn độc thân và chẳng bị ai quấy rầy. Tôi không hy vọng gì nữa, như vậy sẽ không phải thất vọng.
***
Tôi bắt đầu mối tình thứ ba khi bước sang tuổi hai mươi lăm. Cô kém tôi năm tuổi, trẻ con, vô tâm và hay đòi hỏi. Cô không mua kẹo cao su của lũ trẻ đường phố, không định cứu rỗi thế giới, không biết chơi đàn và nấu ăn chỉ ở mức trung bình. Nhưng bù lại cô không đòi cưới tôi khi tôi đang nằm đè lên người cô, cũng không có ý định đi du học hay xách balo làm một chuyến vòng quanh thế giới mà không đặt vé khứ hồi.
Cô cũng xinh xắn, nhưng là kiểu sắc đẹp công nghiệp, được tạo nên bởi son phấn và mỹ phẩm. Một nét đẹp hoàn toàn không chút ấn tượng, nửa vời và giả tạo như triệu triệu người phụ nữ khác trên thế giới .
Khi hai mươi tuổi, tôi mới biết yêu lần đầu, cũng ở tuổi đó, cô đã yêu không biết bao nhiêu người trước tôi.
Nhưng dù sao cô cũng chẳng đến nỗi nào, cô suy nghĩ thực tế và cư xử bình thường như bao sinh viên đang vô tư chỉ biết học và chơi khác, chưa hề biết đến cái thế giới khốn nạn và tàn nhẫn ngoài kia. Tôi tìm thấy con người cũ của mình trong sự hồn nhiên của cô.
Có thể sau cô, tôi sẽ còn mối tình thứ tư, thứ năm, thứ n. Tôi đã quen với việc tự tay chôn cất những mối tình chết trẻ. Khi đã quen với một việc gì đó, bạn sẽ thấy nó trở nên bình thường, một việc làm thường nhật như đánh răng rửa mặt mỗi sáng và tập thể dục trước khi đi ngủ.
Dần dần, tôi sẽ quên đi khuôn mặt của họ, quên đi vì sao tôi yêu họ. Tôi sẽ chỉ còn nhớ mang máng về con ngõ vào nhà họ, từng cột đèn cao áp, từng cái cây trước cổng nhà họ, nhớ những đêm mùa hè mát lộng có nhau trên những con đường Hà Nội rộn ràng tiếng ve kêu và mùi hoa sữa dịu dàng trong gió.
Những mối tình đã chết sẽ không bao giờ trở lại. Không bao giờ.