Cậu Em Họ Rắc Rối

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cậu Em Họ Rắc Rối

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Teen

Lượt Xem: 520 Lượt Xem

10h sáng. Khu vườn sau trung học nữ sinh Angle…..
.
Vi vu vi vu.
.
Gió luồn lách qua các kẽ lá, qua các tán cây, thổi tung đám bụi bay lượn lờ trong không khí, sân trường không một bóng người. Yên tĩnh đến mức nghe thấy được tiếng vỗ cánh của côn trùng.
.
Ở một góc sân, bên chiếc ghế nhỏ cạnh gốc cây xà cừ cằn cỗi, một cô nhóc đang say sưa trong giấc nồng. Từng ngón tay trắng mịm hơi bấu vào chiếc ba lô màu hồng phớt. Mái tóc dài đen láy buông thả xuống đất, mùi hương nhẹ của hoa hồng tỏa khắp người cô bé…do có gió nhẹ nên cô bé nằm co ro, bộ đồng phục mỏng manh không đủ giữ ấm cơ thể của cô bé nên cô bé luôn nhíu mày lại..

cau_em_ho_rac_roi

.
Bụp! Chiếc ba lô màu hồng phớt tuột khỏi cái nắm hờ mà rơi bịch xuống đất. Cô gái nhỏ giật mình, ngồi bật dậy. Đưa đôi mắt còn mơ mơ màng màng nhìn lại quang cảnh rồi giật thót người. Nhanh tay với lấy chiếc balô rồi cô bé vụt dậy vội vàng rời khỏi khu vườn sau..
.
.
.
< Hạ Thảo Vy: 18t học sinh lớp 12N3 Trường nữ sinh trung học Angle>
.
.
Hùng hục, hùng hục! Tiếng bước chân nện xuống nền đất thật cường bạo cho thấy chủ nhân của nó đang rất vội vã. Mái tóc được gió thổi bồng lên, bay thoả thích trong không khí không giống như chủ nhân của nó, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhăn nhó, đầy lo lắng.
.
Hạ Thảo Vy dừng lại trước cánh cổng sơn màu bạc, đó là cánh cổng to nhất khu phố này. Nó sừng sững, uy nghi mách bảo ngôi biệt thự đang ngự trị đằng trong ắt hẳn rất giàu có và có thế lực hùng mạnh. Bên bức tường có tấm bảng sắt to tướng đề 4 chữ nổi: BIỆT THỰ TRẦN GIA..
.
Nhiều người đi qua nhìn cô bé vẻ tò mò. Nếu là tiểu thư nhà họ Trần sao lại trông nhếch nhác thế kia. Bộ đồng phục nhàu nát, mái tóc rối bời nhưng vẫn toát lên vẻ rạng ngời với khuôn mặt búp bê đẹp tựa thiên thần.
Những tiếng xì xào ngày càng to nhưng Hạ Thảo Vy không hề để tâm. Cô nhóc biết họ thắc mắc vì sao cô lại sống trong căn biệt thự đó và họ nghĩ rằng cô là tiểu thư Trần gia nhưng đều sai hết. Cô mang họ Hạ và cô là Hạ Thảo Vy, một đứa trẻ có mẹ nhưng không có cha nên cô mang họ của mẹ. Và biệt thự này là của Cậu cô: Trần Nhật Duệ-một nhà doanh nhân tài giỏi, bậc nhất trong giới kinh doanh địa ốc.
.
.
Hít một hơi dài, cô nhóc thò tay móc lấy chiếc chìa khóa được cài thêm một con gấu bông trong ngăn cặp. Cạch! Chiếc cổng được mở ra…
.
Hạ Thảo Vy bước chầm chậm trên lối đi được lát bằng gạch sáng bóng. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Đôi mắt thoáng lo sợ.
.
-Con chào dì, con về rồi ạ!
.
Hạ Thảo Vy ló đầu vào căn phòng rộng lớn với những hoa văn được trạm trổ đầy tinh xảo và mang phong cách châu Âu. Căn phòng được sơn màu bạc. Và đây cũng là màu chủ đạo của ngôi nhà.
.
Trên bộ bàn ghế được trạm trổ tỉ mỉ có một người phụ nữ ăn mặc qúi phái đang nhấm nháp ly trà thượng hảo. Nghe thấy tiếng chào, người phụ nữ quay lại, nhìn xoáy vào cô bé đứng lép ở cửa đang run cầm cập vì sợ hãi.
.
-Tiểu Vy, con lại ngủ gật ở đâu phải không?
.
Hạ Thảo Vy với khuôn mặt tái mép, tay bấu chặt mép váy, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào khẽ mím chặt lại. Đôi mắt to tròn với hàng mi cong vút cụp xuống hối lỗi.
.
-Dì Liên, con…con…
.
-Thôi! Con vào ăn cơm đi, lần sau đừng tái phạm nữa!
.
Người đàn bà phất tay, ánh mắt cũng dịu đi phần nào. Tách trà nóng bốc khói nghi ngút trên bàn lại được nhấc lên thưởng thức tiếp.
.
Hạ Thảo Vy thở phù một cái bẽn lẽn đi lên phòng. Mỗi lần đối diện với dì là cô nhóc lại cảm thấy khó thở và sợ hãi mặc dù cô biết dì đâu có làm hại cô. Nhưng sợ thì vẫn sợ thôi. Biết sao được!!
.
.
….
*
2h chiều
.
.
-Vy, xuống ta nhờ chút!
.
-Vâng.
.
.
Hạ Thảo Vy từ tốn bước xuống. Tay víu chặt lấy lan can, bước chân nhẹ như gió. Cô gái nhỏ ngồi rụt rè xuống ghế, mắt nhìn đất, cô không dám đối diện với người phụ nữ trước mặt.
.
-Chút nữa cùng ta đến sân bay.
.
Thoáng ngạc nhiên bởi lời nói nhẹ nhàng đó, Hạ Thảo Vy ngước nhìn bà Liên, đôi mắt chớp chớp tò mò hỏi.
.
-Dì định đi du lịch ở đâu ạ!
.
-Không! Hôm nay Nhật Phong về nước!
.
-Nhật Phong?
.
-uhm. À mà ta quên mất, hai đứa không biết nhau. Nó là con trai ta.
.
-Dạ!!
.
Hạ Thảo Vy tròn xoe mắt. Thật quá ngạc nhiên a. Sống 18 năm rồi mà giờ đây cô mới biết mình có một cậu em họ. Mẹ cô-bà Hiểu Khôi và dì cô-bà Hiểu Liên chưa ai nói rằng trên thế gian này tồn tại một cậu em họ cho cô biết. Thật hay đùa vậy. Cô cũng không tin nổi mà. Trong giây phút đó cô vừa mừng lại vừa lo. Một nỗi lo không nguyên do.
.
-Sao con không biết về Nhật Phong ạ?
.
-À! …..Nhật Phong sang nước ngoài từ năm 3 tuổi, lúc đó con cũng thế, còn nhỏ thì làm sao mà nhớ được..
.
Bà Hiểu Liên điềm đạm nhìn Hạ Thảo Vy, ánh mắt thoáng chút xáo động.
.
-Hóa ra là thế! Vậy đợi con chuẩn bị nha.
.
-ừm…
.
Hạ Thảo Vy cười tươi rói, chạy vội đi chuẩn bị. Từ nay cô đã có một cậu em, một cậu em đấy…thật vui a….
*
.
.
5h chiều tại sân bay Nội Bài…
.
Máy bay từ Seoul đến Hà Nội chuẩn bị hạ cánh trong vòng năm phút nữa….
.
.
Hạ Thảo Vy trong chiếc đầm trắng tinh khiết, tóc tết lệch một bên và được điểm xuyến bằng một chiếc nơ xinh xắn cài trên mái. Tay ôm một bó hoa hồng nhung đứng cạnh bà Hiểu Liên. Mặt Thảo Vy vui mừng hiện rõ, vẻ mặt đẹp hơn cả pháo hoa. Cô bé chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần…làm ai cũng phải ngây ngất…
.
.Hạ Thảo Vy chăm chú nhìn về phía cửa ra, tuy chưa thấy mặt cậu em họ nhưng Vy nghĩ chắc chắn cậu ta cũng sẽ rất đẹp trai giống cậu Nhật Duệ của cô..
.
-Nhật Phong!!!
.
Hạ Thảo Vy giật mình nhìn về phía tay dì Hiểu Liên đang vẫy vẫy. A!! Có một người con trai cao gần mét tám, khuôn mặt thon gọn nhưng lại bị chiếc kính râm che khuất mất nửa đang ngơ ngác nhìn ngó. Cậu ta mặc một chiếc quần bò bạc với áo sơ mi kẻ sọc. Nghe thấy tiếng gọi, cậu ta mỉm cười chạy nhanh về phía bà Hiểu Liên.
.
-Mẹ xinh đẹp!!!!
.
-Con trai bé bỏng của ta!!!!!!!
Hạ Thảo Vy suýt cười to vì cách xưng hô của dì cô cũng như của cậu em họ. Dì cô chưa một lần cười tươi như thế và cũng chưa bao giờ có hành động trẻ con đến vậy.
.
Cô nhóc ngơ ngác nhìn hai mẹ con bà Hiểu Liên ôm nhau thắm thiết. Trong lòng Thảo Vy có chút vui mừng nhưng cũng không hẳn là quá vui. Cậu con trai quay sang Thảo Vy, ánh mắt loé sáng nhưng cô nhóc sao có thể thấy điểm bất thường đó qua lớp kính râm được.
.
-Mẹ! Đây là……
.
-Đây là Vy, chị họ của con..
.
Bà Hiểu Liên vội kéo tay Thảo Vy lên trước mặt Nhật Phong, cười đôn hậu. Và cô nhóc sững người, dì cô chưa bao giờ cười như vậy với cô.
.
-Chào! Cậu là Nhật Phong hả?
.
Dù biết rõ người trước mặt là em họ mình nhưng theo xã giao cô vẫn phải hỏi cho có lệ.
.
-Đúng vậy! Hoá ra là chị họ….Thảo Vy..
.
Tay đỡ lấy bó hoa từ phía Thảo Vy, Nhật Phong cũng chào hỏi lại. Phải tạo ấn tượng tốt ban đầu cho bà chị họ mới nhận này chứ.
.
-Thôi về nhà đi! Về nhà mẹ con ta cùng tâm sự.
.
Bà Hiểu Liên vội kéo tay con trai về phía ô tô đã chờ sẵn. Hạ Thảo Vy nhìn theo người con trai đang vùng vẫy, cằn nhằn vì dì cô vẫn coi cậu như trẻ con, dắt nhau đi mà còn tung ta tung tăng, mà lắc đầu. Cô nhóc đành xách hộ mấy đồ lặt vặt mà cậu thu thập tứ phương mang về. Cô nhóc nhăn mặt, cố kéo cái va li nặng chình chịch đuổi theo hai mẹ con đang đi hung hăng phía trước.
.
*
.
.
-Nhà mình đây ạ, kiến trúc Châu Âu cổ, ừ…rất đẹp..
.
-Nhà này là do ta thiết kế bề ngoài đấy, còn bên trong là cha con lo liệu…..
.
-Cha mẹ thật tài ba.!….Lần đầu được sống ở nhà, haizz sướng chết mất…
.
Thảo Vy hơi bật cười. Cậu em họ cô từ nhỏ sống bên Hàn Quốc, giờ mới được trở về nhà….cũng thật đáng thương. Nhưng điệu bộ của cậu quả thực rất giống một đứa trẻ lên ba, làm cô muốn lăn bò ra mà cười.
.
Hạ Thảo Vy quan sát cậu em họ thật chăm chú, cô khẽ nhíu mày….cậu ta chẳng giống cậu Nhật Duệ của cô chút nào. Đột biến gen? Chắc thế rồi.
.
-Mẹ! Lần này con về ở hẳn đây nên ngày nào mẹ cũng phải nấu cho con ăn nhé. Con muốn thưởng thức tài nghệ của mẹ một lần..
.
Nhật Phong đổ người xuống ghế, tay gỡ bỏ chiếc kính râm, nháy mắt tình tứ với bà Hiểu Liên. Bà Hiểu Liên biết thừa tính của cậu con trai nên cười xòa.
.
-Ờ! Nếu mẹ nấu không ngon, mày cũng phải cố nuốt đấy, biết chưa?
.
-ô sờ kê!
.
-Cái thằng ranh này, kê kiếc gì, ta không hiểu tiếng anh đâu.
.
-hì, rồi sau con sẽ bổ túc cho mẹ mấy từ, không kẻo sau này, con nói mẹ lại không hiểu. Do you understand???
.
-Anh nói tiếng Việt cho tôi nhờ, mấy cái tiếng khỉ gió đấy tôi không học đâu.
.
-Thế thì ok! Mẹ xinh đẹp của con bảo gì con cũng nghe theo.
.
-Chỉ lẻo mép là giỏi.
.
Bà Hiểu Liên mắng yêu Nhật Phong. Giờ đây bà đang rất hạnh phúc. Con trai bà từ nay sẽ mãi bên cạnh bà. Mãi mãi….
Hạ Thảo Vy bưng hai cốc nước ra phòng khách. Ở bên trong cô nghe thấy phía ngoài toàn tiếng cười nói rôm rả, một điều chưa từng xảy ra trong căn biệt thự xa hoa này. Cô bé nhận ra sự thay đổi này có lẽ do sự xuất hiện của Nhật Phong.
.
Cô nhóc nhìn chằm chằm vào người con trai ngồi cạnh bà Hiểu Liên, tình cờ người đó cũng quay ra nhìn cô. Hai ánh mắt chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi. Mặt cô nhóc bỗng chốc ửng đỏ. Quả thật, cậu ta rất đẹp trai. Thảo Vy khẽ lắc đầu xua tan mấy ý nghĩ lung tung, lẩm bẩm: “Đó là em họ mình, đó là em họ mình, đó là…..”.
.
-Mời dì uống nước_quay sang Nhật Phong_Phong uống nước đi!.
.
-Cảm ơn con!
.
Bà Hiểu Liên nhìn Thảo Vy trìu mến, rồi nâng ly nước uống vui vẻ. Về phần Nhật Phong, cậu cũng nhìn chằm chằm về phía Thảo Vy, ánh mắt có chút hứng thú, đôi môi nhếch lên ma mãnh.
.
-Mẹ!
.
-Gì con?
.
-Thảo Vy ở nhà mình ạ!
.
-Ừ! Con bé tạm ở đây cho gần trường.
.
-Ra thế!
.
-Linh! Mang đồ lên phòng cho cậu chủ.
.
-Vâng! Thưa phu nhân.
.
Một cô người hầu với dáng vẻ mảnh mai thưa một cách kính cẩn, rồi khệ nệ xách chiếc vali leo lên cầu thang. Bà Hiểu Liên vỗ nhẹ lên mu bàn tay Nhật Phong, nhẹ nhàng cất giọng:
.
-Ta đã cho dọn phòng của con rồi, ở trên tầng ba ý. Con lên nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
.
-Mẹ! Không cần đâu….
.
-Cái gì! Thế mày định bỏ đi đâu à?
.
Đang tình cảm mẹ con thắm thiết, bà Hiểu Liên bỗng cau mày, lớn giọng nhìn Nhật Phong nảy lửa. Hạ Thảo Vy vì thế mà giật mình suýt đánh đổ cốc nước trên tay.
.
-Không phải thế đâu, mẹ hiểu lầm rồi!
.
-Mày vừa nói không ở đây mà!
.
-Con định hỏi mẹ ở tầng hai còn phòng không?
.
-Tầng hai Thảo Vy ở rồi, chỉ còn một phòng trống ở tầng ba thôi.
.
-Nhưng con mắc chứng sợ độ cao nên chỉ ở tầng hai được thôi.
.
Nhật Phong nhún vai.
.
-Sợ độ cao? Bệnh phát tác khi nào vậy con?
.
-À! Lâu rồi, mẹ làm sao biết được.
.
-Nhưng ta đâu còn phòng nào nữa, hay dọn ra ngoài vườn ở nhé! Con trai yêu.
.
-Mẹ lỡ đối xử với đứa con trai độc nhất thế à?
.
-Nhưng ta không còn cách nào khác…
.
-Con có cách…
.
-Cách gì?
.
-Con sẽ ở chung phòng với Vy.
.
-Cái gì???
.
Choang! Ly nước trên tay Hạ Thảo Vy rơi tuột xuống đất. Oh My God cô có nghe nhầm không vậy. Cậu ta muốn chung phòng với cô á….
Bà Hiểu Liên nhìn Nhật Phong chằm chằm, khuôn mặt nheo lại sau đó dãn ra từ từ.
.
-Ừ!
.
Bà gật nhẹ, tiếng thở dài nhè nhẹ không đủ để người ngồi bên nghe thấy. Thảo Vy ngồi bên cạnh, mắt to tròn tiếp nhận cái gật nhẹ bẫng của bà. Trong lòng gào thét khi chạm phải ánh mắt xảo quyệt của cậu em họ- Nhật Phong.
.
-Dì! Phong với con sao có thể…..nam nữ thụ thụ bất thân mà dì?
.
-Nhưng con thấy đấy, nó mắc chứng sợ độ cao mà!
.
-Nhưng con là gái, sao lại ở chung với con trai được, con….
.
-Nó là em họ con mà!
.
-Nhưng….
.
-Con không nghe lời dì nữa hả? Con coi thường lời nói của dì phải không?
.
-Không, con không có ý đó, dì….
.
-Thế thì quyết vậy đi, Linh! Chuyển đồ của cậu chủ sang phòng Vy.
.
-Dì…..

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận