Ăn Xong Chùi Mép

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ăn Xong Chùi Mép

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Ăn Xong Chùi Mép

(Ăn Xong Lau Sạch)

An_xong_chui_mep

Tác giả: Phi Cô Nương

Editor: Elvie Yuen

Số Chương: 45

Nguồn : kanfou.net

Thể Loại: hài, phúc hắc, BT

Anh phiền não: “Tôi đã yêu một người, nhưng mà không biết nói thế nào với cô ấy.”

Tôi đề nghị: “Đơn giản thôi mà! Không phải cứ nói thẳng với cô ấy “Anh yêu em” là được sao?”

Anh rầu rĩ: “Thế nhưng mà… Tôi sợ cô ấy sẽ từ chối.”

Tôi an ủi: “Làm gì có chuyện đó, anh là người đàn ông ưu tú, tài giỏi như vậy, ai bị cửa kẹp đầu mới không đồng ý thôi!”

Anh gật đầu: “Vậy được, anh yêu em!”

Tôi: “… À, đầu của tôi đúng lúc bị cửa kẹp…”

Anh: “…”

********************

Chuông điện thoại di động vang lên…

Tôi: “Alo, ai thế?”

Anh: “Hạ Diệp, chúng ta kết hôn đi.”

Tôi: “Alo alo, ai đầu dây thế?” (quyết chí giả vờ như không nghe thấy)

Anh: “Là anh.”

Tôi: “Alo? Nói chuyện đi chứ, sao im lặng vậy?”

Anh: “Sao? Em không nghe được à?”

Tôi: “Đúng đúng! Tôi cái gì cũng không nghe được.”

Anh: “… Hạ Diệp, em giỏi lắm.”

Tôi: “”
1.Phỏng vấn

Phỏng vấn hôm nay rất là quan trọng.

Lần này công ty sắp phỏng vấn là một tập đoàn hùng hậu, đãi ngộ rất tốt, tiền lương hậu hĩnh, với bằng tốt nghiệp trường đại học C như tôi mà nói thì không có cửa mà vô công ty ấy, toàn bộ là do mẹ nhờ bạn bè thân thích đi cửa sau, rồi lại mời khách, rồi tặng quà, tìm đủ mọi cách đút lót cho nhân viên trong công ty đó lì xì nho nhỏ, cuối cùng mới có được cơ hội phỏng vấn lần này.

Không chỉ có như thế, hiện giờ trên người tôi đang mặc chiếc áo sơ mi hàng hiệu mới tinh, váy màu đen và giày cao gót lấp lánh sáng bóng, tốn không ít tiền bạc đây này. Rõ ràng quá còn gì, vì để con gái được bát cơm vàng, người mẹ từ trước tới nay luôn keo kiệt lại bỏ hết vốn liếng ra.

Bởi vì lần này mẹ kì vọng ở tôi rất nhiều, đầu tư tiền bạc cũng không ít, vậy nên trước khi bước ra cửa tôi cảm thấy áp lực rất lớn, một bên lề mề mang giày, một bên cau mày đáng thương nhìn mẹ hòng tìm cứu trợ, “Mẹ… nếu như lần này phỏng vấn thất bại, mẹ không trách con chứ?”

Vẻ mặt mẹ hiền dịu, ân cần kéo lại cổ áo cho tôi, mỉm cười nói, “Con bé ngốc, nghe con nói làm như mẹ con hẹp hòi lắm vậy?”

Vừa nghe đến câu này, tôi theo tiềm thức gật đầu, liền bị mẹ trừng mắt dữ tợn, nhanh chóng quả quyết lắc đầu.

Cứ như là đang diễn ảo thuật vậy, ánh mắt mẹ lập tức dịu xuống, tươi cười rạng rỡ trả lời, “Thất bại thì thất bại, cùng lắm thì mẹ tìm cách khác cho con.”

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, áp lực cũng giảm đi không ít, vừa tiếp tục mang giày vừa nói, “Đúng rồi, cách khác gì hả mẹ?”

“Ăn không được chén cơm vàng thì không phải còn con rể quý hay sao?” Mẹ dịu dàng sờ sờ đầu tôi, giọng điệu nghe qua thì mềm mỏng nhưng lại vô cùng cứng rắn, “Con gái ngoan à, đừng nói mẹ không cho con cơ hội, nếu như lần này phỏng vấn không trúng tuyển, con nhất định phải kết hôn với con trai lớn nhà dì Lưu, Hứa Kính Tùng!”

“…”

Hứa Kính Tùng, người cũng như tên, người thì vạm vỡ, lực lưỡng cao ngất sừng sững như cây tùng, mình đồng da ngăm đen, cao một mét chín, là huấn luyện viên trung tập thể hình, cơ bắp trên người hắn cứ nổi lên cuồn cuộn, cứng như sắt, đã đại diện cho thành phố giành được hai cúp quán quân cử tạ, nghe nói còn là hội viên cao cấp nòng cốt của câu lạc bộ, quả thật là hoàn toàn đối lập với một người xinh xắn nhỏ nhắn yếu đuối mà lại không hề có tế bào vận động như tôi, hắn có thể thể nhấc bổng tôi lên bằng một tay, nhẹ nhàng như là bắt con gà vậy…

Thôi rồi, áp lực của tôi giờ càng lớn hơn!

Tinh thần lo lắng hồi hộp ra khỏi nhà, mẹ nghiêm mặt giữ chặt tay tôi, ánh mắt thâm trầm nhắn nhủ, “Hạ Diệp, nhớ là phải cư xử lễ phép, nhã nhặn với mọi người, tận lực làm tốt các mối quan hệ trong công ty, có chuyện gì phát sinh thì gọi ngay cho mẹ, biết chưa?”

Tôi vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xách túi hiên ngang trịnh trọng bước vào con đường tìm việc, nhưng tôi lại không ngờ mình đồng thời cũng bước vào con đường thay đổi số phận cuộc đời tôi, một đi không đường về …
Phỏng vấn bắt đầu lúc 9 giờ, vì đảm bảo an toàn, mới 8:30 tôi đã đến nơi phỏng vấn. Nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững trước mặt, tôi cũng cảm nhận được khí thế hào hùng oanh liệt, trong lòng mang đầy khao khát và hy vọng, nếu như có thể trúng tuyển vào công ty này, Hạ Diệp tôi coi như có thể nở mày nở mặt rồi!

Nghĩ tới đây, tôi đeo túi xách lên vai, ưỡn ngực ngẩng đầu với phong độ của một phần tử trí thức đi vào, thế nhưng vì không quen mang giày cao gót, còn chưa vào đến công ty thì đã trượt chân ngã ụp xuống bậc tam cấp.

Ra trận không thuận lợi ! Tôi khẩn trương quan sát xung quanh, may quá, không ai chú ý tới bên này, vội vã đứng dậy phủi bụi trên đùi, lần nữa ưỡn ngực ngẩng đầu đi.

Nhớ lời mẹ nói phải cư xử lễ phép, nhã nhặn với mọi người, tôi mỉm cười đi lên trên lầu ba, lúc này có rất nhiều ứng viên được mời đến phỏng vấn đang chờ, chỉ thấy nguyên một đám người ngồi ngay ngắn bày thế trận chờ quân địch, nét mặt nghiêm nghị, bộ dáng ai nấy đều trang trọng và nghiêm túc, nụ cười trên mặt tôi tắt lịm, cũng bắt chước họ ra vẻ đứng đắn nghiêm túc.

Công ty này căn cứ vào vị trí tuyển dụng ở các phòng ban, mời các ứng cử viên khác nhau đến phỏng vấn, tôi lấy hồ sơ tuyển dụng vị trí thư ký ra, ung dung đi đến bàn tiếp tân, lịch sự hỏi, “Xin chào, xin hỏi phỏng vấn thư ký ở chỗ nào vậy?”

Nhân viên tiếp tân dường như bề bộn công việc, ngẩng đầu mặt không cảm xúc nhìn tôi, tay chỉ sang hướng khác, “Bên kia!”

“Cảm ơn.” Tôi nhẹ gật đầu, đi theo hướng cô ta chỉ.

Có lẽ bởi vì họ chỉ tuyển một thư ký, cho nên người đến phỏng vấn cũng không nhiều lắm, chỉ lác đác vài người ngồi ngoài hành lang, nhìn chung đều là sinh viên mới tốt nghiệp, bọn họ cũng như tôi cầm lý lịch trên tay, vẻ mặt căng thẳng tinh thần hoang mang.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, âm thầm an ủi chính mình, tuy biết hy vọng xa vời nhưng tối thiểu có lẽ cũng có một phần mười cơ hội.

Nghĩ như thế, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, thình lình dừng lại ở một người thanh niên ngồi ở một góc khuất gần cửa sổ.

Vừa nhìn thấy anh ta, trong đầu cô lập tức lóe lên hai từ: đối thủ!

Anh ta cũng tầm hai mươi mấy, đẹp trai, vẻ ngoài rất đàn ông, hào hoa phong nhã, đôi mắt đen láy, làn da trắng nõn nhẵn bóng, vóc dáng cao ráo, cung cách lịch thiệp mang phong thái của một quân vương, vẻ ngoài xuất chúng đã làm người ta sợ chết khiếp thì thôi đi, thế mà từ đầu đến chân đều toát ra khí chất tinh anh ưu tú, quan trọng hơn là nét mặt thoải mái, ánh mắt trong trẻo không có chút gì sợ sệt, nổi bật hơn hẳn so với những ứng viên khác ở đây, bao gồm cả tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình không còn tí cơ hội nào nữa.

Không phải tôi không tự tin vào bản thân mình, mà là người này khí thế bừng bừng, chỉ cần nhìn phong thái và vẻ ngoài của anh ta thì cũng đủ biết anh ta tài giỏi khôn khéo đến cỡ nào, hành động cử chỉ tràn đầy tự tin không ai bằng. Trong số người dự tuyển chức vị thư ký lại có một đối thủ ưu tú tài hoa như vậy, đừng nói một phần mười, chỉ sợ 1% tôi cũng chẳng có.

Tuy nhiên, tôi cũng biết trước phỏng vấn kì này mình rớt chắc, nhưng nghĩ đến mẹ luôn miệng ép tôi cưới, nghĩ đến cơ bắp cuồn cuộn của Hứa Kính Tùng, trải qua do dự đắn đo liên tục, tôi quyết định phải tranh thủ một chút. Vì vậy, tôi chỉnh lại nét mặt, chậm rãi đi tới, giống như vô tình ngồi xuống cạnh anh ta.

Sau một lúc lâu, tôi cố gắng tỏ ra thân thiện, lịch sự cười cười với anh ta, “Xin chào, tôi tên Hạ Diệp.”

Anh ta nghiêng đầu, hờ hững liếc nhìn tôi, “Ừ.”

“Anh cũng đến thi tuyển hả, anh tốt nghiệp ở trường đại học nào thế?” Tôi phát huy năng khiếu mặt dày của mình, bỏ qua thái độ lạnh lùng, tiếp tục thản nhiên xích lại gần.

Anh ta cũng không ngẩng đầu lên, “Đại học A.”

Ồ… Đại học A? Không phải là trường đại học cao cấp đó sao? Quả nhiên là vậy, không chỉ là sốc, mà sốc nặng là đằng khác.

Tôi yên lặng trấn định cảm xúc bị tổn thương, nhìn gương mặt tuấn tú, hào hoa phong nhã của anh ta bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng xấu xa. Vì vậy, tôi nhích lại ngồi gần anh ta, lén lút thậm thụt quan sát xung quanh, kề sát tai anh, nghiêm giọng nói, “Anh biết gì không, tổng giám đốc công ty này là GAY đó.”

“Hả?” Anh rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo rất bình tĩnh.

Tôi ra vẻ thần bí gật đầu, “Thật đó, nghe nói anh ta rất biến thái, chả có hứng thú gì với con gái cả, thích nhất là mấy người đàn ông đẹp trai tướng tá cao ráo đó.” Nói xong, tôi “bỗng nhiên” tỉnh ngộ nhìn anh, “A, đúng rồi, giống anh vậy đó!”

Mắt anh ta nheo lại, nói, “Vậy sao?”

Thấy anh rốt cuộc đã có phản ứng, tôi vội vàng thêm mắm dặm muối, nhỏ giọng nói, “Thiệt mà, tin này tuyệt đối đáng tin cậy, chẳng những anh ta bại hoại mà còn biến thái, thích làm bậy lắm, trong phòng làm việc chuyện gì cũng làm ra được, người em họ đẹp trai của tôi (em họ à, chị thật xin lỗi em) là thư ký của anh ta, đã làm việc cho anh anh ta nửa năm, rốt cuộc là mắc tùm lum bệnh vào thân… Một thanh niên ưu tú như vậy mà lại bị hủy hoại không thương tiếc.”
Lúc này đây, anh không có nói tiếp, nhưng sắc mặt trở nên khó coi, đoán chừng là nghe xong lời nói của tôi, anh ta chắc đang băn khoăn về an toàn bản thân mình.

Tôi mừng thầm trong bụng, chiêu này quả nhiên hữu hiệu!

Nhưng đợi một lúc lâu, anh vẫn ngồi vững như bàn thạch, không có ý định bỏ đi.

Tôi sốt ruột hỏi, “Anh vẫn còn muốn ở lại hả?”

Sắc mặt anh đen sì, nhưng giọng điệu rất quả quyết, “Đương nhiên.”

Vậy bao nhiêu công sức của tôi coi như là muối bỏ biển rồi sao? Tôi hơi tức giận lườm anh ta, “Được rồi, chính anh muốn nhảy vào lửa thì tôi có cản anh cũng không được.”

Lúc này, thấy người đến dự tuyển đợi lâu, một cô gái vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười bưng khay đi tới, đưa cho mỗi người một ly trà hoa cúc thanh nhiệt.

Tôi một hơi uống sạch ly trà, anh chàng tinh anh ngồi bên cạnh tôi hiển nhiên cũng khát nước lắm rồi, anh ngửa đầu uống trà, mọi cử động đều rất tao nhã, đến nỗi con gái như tôi còn thầm hâm mộ ghen ghét nữa.

Vì vậy, tôi bực dọc nói, “Này, trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc hay lắm, anh uống nhiều một chút đi, uống gì bổ đó.”

“PHỤT ——” Đang uống nước, nghe tôi nói thế, anh ta sặc phun hết ra, nguyên chiếc áo sơ mi vốn sạch sẽ đều bị thấm ướt, tiếp theo là một tràn ho sặc sụa vang lên, đôi má trắng nõn vì thế mà đỏ hồng, cả khuôn mặt càng thêm đẹp trai khiến người ta muốn nhào tới hun hun chùn chụt mà thôi, tôi ngồi nhìn đến xuất thần.

Tôi còn chưa nhìn đủ thì anh ta đã bình thường lại, nheo mắt nhìn tôi, “Hạ Diệp phải không?”

Tôi kinh ngạc trả lời, “Hả? À, phải!”

Anh ta gật đầu, mỉm cười, “Tốt lắm, tôi nhớ kỹ cô rồi.”
Nói xong, không đợi tôi nói thêm gì, anh ta đứng dậy đi thẳng
đến quầy tiếp tân, lạnh lùng nói với nhân viên tiếp tân lúc nãy,
“Đem áo sơ mi đến phòng làm việc của tôi.”

Vốn nhân viên tiếp tân còn thờ ơ giờ lại tươi cười rạng rỡ, cung kính e thẹn gật đầu, “Vâng, tổng giám đốc!”

Tổng… Tổng giám đốc…

Cằm tôi thiếu chút nữa là rớt xuống đất, một người tuổi còn trẻ, mới tốt nghiệp đại học mà là tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy tại sao lại ngồi ở khu chờ thi tuyển? Quan trọng nhất là anh ta sao không nói sớm thân phận của mình?

Nhớ đến lời mẹ dặn trước khi tôi đi, tôi rầu rĩ lấy di động ra bấm.

“Mẹ, con xin lỗi mẹ!”

“Hạ Diệp, sao vậy? Có kết quả rồi hả? Không đúng, mẹ xem đồng hồ giờ còn chưa bắt đầu phỏng vấn mà?” Mẹ tôi nghi ngờ hỏi.

“Dạ… vẫn chưa bắt đầu phỏng vấn.” Tôi ảo não kể lại, “Nhưng mà lúc nãy con vô tình đắc tội với tổng giám đốc.”

“….” Im lặng giây lát, mẹ mới mở miệng nói, ngụ ý sâu xa, “Còn chưa bắt đầu phỏng vấn mà đã đắc tội với người lãnh đạo cấp cao, con gái à, chuyện khó khăn thế mà con cũng gây ra được hả?”

Tôi khóc không ra nước mắt, “Con không phải cố ý mà… giờ phải làm sao hả mẹ?”

“Đừng nôn nóng, hôm nay người có tiếng nói nhất vẫn là chủ khảo, giữ vững tinh thần, cố gắng biểu hiện tốt nhất trong lúc phỏng vấn, chỉ cần chủ khảo OK thì công việc này của con chắc chắn có hy vọng.” Dĩ nhiên nhận ra tôi nhụt chí, mẹ vội vàng nói mấy lời động viên.

Mẹ nói cũng có lý lắm chứ, tôi gật đầu thật mạnh, “Dạ! Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, tôi trấn an bản thân tiếp tục ngồi chờ, một lát sau, kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ.

Đúng lúc này, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi thong dong đi tới, anh ta đã thay chiếc áo sơ mi sạch sẽ hơn, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo buồn tẻ, tôi vô cùng căng thẳng, thì đã thấy anh đi lướt qua người mình. Tôi lấm lét nhìn theo, thì thấy một phụ nữ trung niên từ trong phòng thi tuyển đi ra, đưa tay mời anh vào, giọng điệu cung kính nói, “Tổng giám đốc, có thể bắt đầu phỏng vấn rồi.”
Đùng đùng đùng… sấm sét ngang trời đinh tai nhức óc, anh anh anh… anh ta chẳng lẽ là chủ khảo hôm nay?

Ngây ngốc nhìn ai kia dần dần khuất sau cánh cửa, tôi tuyệt vọng thiếu điều muốn đâm đầu tự vẫn, bao nhiêu can đảm đều tan biến, chán chường lấy di động ra gọi lần nữa.

“Mẹ, con xin lỗi mẹ!”

“Lại sao nữa?” Mẹ ngờ vực hỏi, dừng một chút sau đó kinh ngạc la lên, “Ta nói Hạ Diệp, đừng nói rằng con cũng đắc tội với chủ khảo đó nha?”

“À, nói nôm na cũng có thể là như vậy.” Tinh thần tôi vô cùng sa sút, áy náy nói,” Mẹ, con phụ kỳ vọng của mẹ rồi.”

“….” Bên kia im lặng giây lát lập tức tự trách bản thân mình, “Cái này cũng không thể trách con, đáng lẽ mẹ không nên kỳ vọng vào con làm gì.”

“… = =“ Đã như vậy thì còn kêu đi phỏng vấn làm chi, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao? Tôi đã hoàn toàn mất tự tin, làm nũng khẩn cầu mẹ, “Mẹ, hay là khỏi phỏng vấn nha, dù sao cũng rớt chắc rồi, giờ con về nhà được không?”

“Được, khỏi phải phỏng vấn, con về đi.”

“Thật hả?” Không ngờ hôm nay mẹ tôi lại tốt đột xuất, tôi vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng rỡ, “Mẹ, mẹ thật sự tốt quá, trên thế giới này chỉ có mẹ là tuyệt nhất.”

Bên kia không có trả lời, chỉ lầm bầm lầu bầu gì đó, “Hai chậu nhựa rửa mặt, một nồi cơm điện, một tấm thớt cắt thịt, ba bộ giá treo đồ…”

“Mẹ, mẹ đang làm gì đó ?”

“Liệt kê danh sách đồ cưới của con, lát nữa mẹ sẽ đưa cho Tiểu Tùng.”

Tôi : “… Con tiếp tục phỏng vấn đây.”

[Back to Top]

2. Rơi vào tay giặc

[Next] [Previous]

Thấp tha thấp thỏm ngồi ở khu chờ, nhìn ứng viên từng người từng người bị gọi vào phỏng vấn, rồi từng người chán nản ủ rũ đi ra, tâm trạng tôi càng thêm hồi hộp lo sợ, may mắn là bọn họ không có trúng tuyển, danh sách cũng bớt người cạnh tranh, tôi bỗng nhận ra thậm chí bọn họ còn phỏng vấn thất bại, người đắc tội với chủ khảo như tôi đây chỉ sợ là không có hi vọng gì cả!

Lúc bên trong gọi tên tôi, tôi vô cùng khẩn trương, phải hít sâu mấy lần mới giảm bớt căng thẳng, lại phát hiện mọi người chung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm, mà trong phòng thi tuyển giọng nữ thiếu kiên nhẫn hô to lần nữa, tôi vội vội vàng vàng xách túi đi như chạy vào phòng thi tuyển.

Vào đến bên trong, có năm người ngồi, chính giữa là chủ khảo hôm nay, những người khác thì chia ra ngồi hai bên, vừa mới đi vào, tôi có cảm giác mình như là phạm nhân thời xưa bị áp giải lên công đường, chỉ thiếu việc hô to “uy vũ” nữa thôi.

Tôi đảo mắt nhìn ông quan lớn đang ngồi bên kia, người nọ ngồi ở giữa tuấn tú lịch sự tao nhã, cung cách cao quý, trước mặt anh có để một tấm bảng nhỏ, trên đó ghi là : Lục Tuyển Chi.

Anh lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh vừa ôm sát vừa vặn tôn lên vẻ quyến rũ đầy nam tính, gương mặt tuấn mỹ điềm tĩnh. Từ lúc bước vào đến giờ, anh cứ ngồi trước máy vi tính mười ngón tay hí hoáy gõ bàn phím, lúc tôi bước đến bàn, tay anh vừa vặn rời khỏi bàn phím, ung dung ngồi dựa trên ghế da xoay xoay, cây bút nhẹ nhàng kẹp ở ngón giữa, tay kia gõ nhẹ lên bàn, anh nhìn khuôn mặt tràn đầy lo sợ của tôi, nở nụ cười đầy bí hiểm.

Tôi bỗng rùng mình, tranh thủ thời gian đưa bản lý lịch của mình, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế nhỏ đối diện anh.

Đôi mắt đen trong trẻo trầm tĩnh liếc sơ qua hồ sơ xin việc của tôi, sau đó liền ngẩng đầu hỏi, “Cô Hạ, chuẩn bị xong chưa ?”

Tôi vội ngồi thẳng lưng, bộ dáng nghiêm chỉnh, cẩn trọng gật đầu.

“Tốt, vậy chúng ta bắt đầu.” Anh khẽ gật đầu, nhìn tôi không chớp mắt, giọng điệu y như mấy nhà tư bản, “Cô Hạ, mong cô thành thật và kể chi tiết kinh nghiệm của cô trước khi đến công ty chúng tôi phỏng vấn.”

“À, kinh nghiệm… thành thật chi tiết….” Tôi ngẫm nghĩ kinh nghiệm của mình, lập tức chân thành trả lời, “Trước khi đến quý công ty phỏng vấn, lúc 8 giờ ăn xong bữa sáng tôi liền đón taxi từ nhà đi, trên đường bị kẹt xe đến tận 10 phút, bởi thế nên đi 30 phút mới tới được quý công ty, rồi lúc bước vào thì bị ngã trước cổng…”
“Được rồi.” Khuôn mặt vốn bình tĩnh liền sa sầm, giọng nói quyết đoán cắt ngang lời tôi, sau đó lại cầm bút không hề do dự viết, “Không có kinh nghiệm làm việc, là người bất cẩn chủ quan.”

Tôi : “… = =”

Trong phòng im ắng, chỉ thấy giám khảo hai bên trái phải cực khổ nín cười…

Tôi tức! Có anh mới nhận định qua loa như vậy ! Đúng thật bất công mà !

Viết xong, Lục Tuyển Chi ngẩng đầu lên lần nữa, mặc kệ vẻ mặt bực tức của tôi, nhoẻn mỉm cười, “Chúng ta tiếp tục.”

Tôi hít sâu gật đầu, rút ra được bài học lúc nãy, tôi âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định không thể để lộ ra khuyết điềm gì nữa, phải tận lực đưa ra ưu điểm của bản thân !

Anh nhìn vào hồ sơ xin việc của tôi, cẩn thận xem xét nội dung bên trong, sau đó từ tốn nói, “Cô Hạ, đối với sơ yếu lý lịch của mình, cô cảm thấy tự hào nhất ở điểm nào ?”

“Điểm tự hào nhất… À, cái khung viền trang trí rất đẹp ! Tôi mất cả tiếng đồng hồ mới làm được đó.” Tôi tràn đầy tự tin chỉ vào khung viền trang trí trên sơ yếu lý lịch, có thể làm ra được cái khung vừa dễ thương vừa đẹp và lại cầu kì như vậy cũng được xem là ưu điểm chứ ?

Tôi vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt anh đột nhiên tắt lịm, im lặng chăm chú nhìn tôi. Một lát sau anh mới chấn chỉnh tinh thần, lần nữa cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch, vẻ mặt hoài nghi nói, “Một tiếng? Cái khung đơn giản như vậy bình thường 20 phút cũng có thể làm ra cả bốn năm cái rồi.” Nói xong, lại dứt khoát cầm bút ghi, “Bản thân không hề có ưu điểm, hiệu suất làm việc thấp.”

Tôi, “…= =”

Lần này không nhịn được nữa, giám khảo hai bên len lén cười, tôi cắn răng nước mắt nghẹn ngào, này này, Lục Tuyển Chi anh có thể làm bốn năm cái khung trong 20 phút thì cũng đâu có nghĩa tôi Hạ Diệp cũng làm được !

“Còn một câu hỏi nữa.” Anh nở nụ cười quỷ dị đến sởn cả gai ốc, cau mày hỏi, “Nếu cô được công ty chúng tôi tuyển, cô hi vọng cấp trên của mình phải có phẩm chất gì ?”

Nghe xong, tôi lập tức nhớ đến đối thoại không vui vẻ trước khi vào phòng thi, vội nói, “Tôi cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ là hy vọng cấp trên của tôi khoan dung độ lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ, tốt nhất là không thù dai, không hận thù những kẻ làm anh ta phật lòng, phải rộng lòng tha thứ, biết đối nhân xử thế là đủ rồi !

Lời nói của tôi vừa dứt, anh lại bắt đầu ghi ghi, “Đầu óc đơn giản, thích làm những chuyện mà mình không có khả năng.”

Tôi, “… = =”
Một ông chủ sống trong nhung lụa, không lo cơm áo gạo tiền tuổi trẻ tài cao! Anh đây rõ ràng là triệt đường lui của tôi mà! Mấy lời nhận xét này mà truyền ra ngoài thì sau này còn công ty nào dám mời tôi đến phỏng vấn nữa ?

Ba câu hỏi đã xong, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, cũng không có ý định ở lại tiếp tục phỏng vấn. Cả người ủ rũ chán chường, cổ cũng kéo dài ra, bộ dáng của tôi khẳng định giờ rất giống con gà trống bị bại trận.

Ngay lúc tôi vô cùng tuyệt vọng, đối phương lại cực kỳ hài lòng với nét mặt của tôi, tay chống cằm, bắt đầu tổng kết, “Cô Hạ, cô không hề có kinh nghiệm làm việc, lại bất cẩn chủ quan, bản thân không có ưu điểm gì, hiệu suất làm việc thấp, đầu óc đơn giản, hơn nữa lại thích vọng tưởng về những điều không thể. Một nhân viên như cô, tôi sợ rằng cô sẽ thất nghiệp dài dài, hơn nữa rất khó kiếm được việc làm.”

Tôi hiểu ý liền gật đầu, “Vâng… tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi.”

Nói xong, tôi bần thần đứng lên, chuẩn bị xoay người đi ra cửa. Đúng lúc này, giọng nói trầm bổng dễ nghe bỗng nhiên vang lên sau lưng.

“Cô Hạ, chúc mừng cô, cô đã được tuyển.”

Tôi ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.

Được tuyển, được tuyển, được tuyển… Ba chữ này lặp lại không ngừng trong đầu tôi. Đương nhiên người kinh ngạc không chỉ một mình tôi, mấy vị giám khảo hai bên cùng xoay ngang nhìn anh ta, cằm thiếu chút nữa là rớt xuống bàn. Mắt kiếng của một vị giám khảo bên phải cũng lệch sang một bên, ánh mắt kinh ngạc thiếu chút nữa là lọt ra ngoài.

Tóm lại tình huống hiện tại là, tất cả mọi người đồng loạt ngạc nhiên nhìn chằm chằm ông chủ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Lục đại BOSS dĩ nhiên cũng nhìn ra tình huống hiện tại, hắng giọng, nghiêm trang nói, “Công ty không phải có mở một hoạt động viện trợ cho sinh viên thất nghiệp dài hạn sao? Tôi nghĩ cô Hạ đây phù hợp với điều kiện viện trợ.”

Tôi, “…”

Vì vậy những lời chỉ trích nặng nề kia hiện tại lại là nguyên nhân trúng tuyển ư? Tôi… tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao? = =

Lúc này mấy người khác cũng bình tĩnh lại, một giọng nói yếu ớt nghi hoặc hỏi, “Thế nhưng mà, Tổng giám đốc, hoạt động từ thiện này có lúc nào vậy? Sao tôi lại không nhớ?”
Vì vậy, tổng giám đốc Lục của chúng ta gõ nhẹ lên bàn phím,
máy in liền in ra mấy tờ giấy, chậm rãi phân phát cho mọi người
xong, anh thản nhiên tuyên bố, “Đây chính là kế hoạch hoạt động tôi
vừa mới làm xong, từ giờ trở đi chính thức thực hiện.”

Mọi người, “…= =”

Đầu óc tôi rốt cuộc cũng được khai sáng, thì ra vừa rồi lúc nãy vô phòng thấy anh ngồi gõ gõ gì đó thì ra là gõ kế hoạch hoạt động này! Đã sớm có ý định nhận tôi vào làm, thì cớ chi phải chê tôi đến không đáng một đồng thế, tức ! Thế nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu như không có cái hoạt động từ thiện này thì tôi đã thất nghiệp dài hạn, cũng không có lý do trúng truyển nữa.

Anh rốt cuộc vì muốn tuyển tôi mà làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của tôi, con đường đi làm của tôi về sau thế nào đây ?

Phút chốc, tâm trạng tôi hoang mang không thôi …

[Back to Top]

3.Vào tròng

[Next] [Previous]

Tuy là quá trình phỏng vấn lần này có chút kỳ lạ, nhưng dù gì cũng thành công thoát khỏi cảnh thất nghiệp, tôi phấn khởi vô cùng, cũng muôn phần chờ mong cuộc sống đi làm là như thế nào.

Sau khi phỏng vấn thành công, đầu tiên tôi báo cho mẹ biết, vốn tưởng rằng mẹ sẽ xuống bếp làm một bữa ăn thịnh soạn chúc mừng tôi, ai ngờ mẹ lại nói ăn mừng sau này không cần phải tốn tiền mua đồ ăn thức uống cho tôi nữa, quyết định buổi tối không nấu cơm ! Vì vậy, trời còn chưa tối, mẹ đã chạy qua nhà mấy bạn già ăn ké, sẵn tiện đánh vài vòng mạt chược, chỉ còn mình tôi lẻ loi cô đơn ở nhà tự nấu mì ăn.
Ban đầu tôi nghĩ mẹ sẽ ở nhà hàng xóm quyết chiến đến tận khuya hoặc thậm chí là suốt đêm, lại không ngờ sớm vậy đã về, chỉ có điều là mới vừa vào cửa thì mẹ đã thở hồng hộc ngồi phịch xuống bàn ăn, vỗ lên bàn cái rầm, “Loại người gì vậy chứ! Thật sự là tức chết mà!”

Tôi nghe mẹ rống sợ tới mức giật mình, lập tức nhích ghế lại gần hỏi, “Mẹ, chuyện gì vậy? Không phải chơi mạt chược với mấy bạn già của mẹ sao? Tự nhiên về sớm thế?”

“Thắng thì gióng trống khua chiêng khoe khoang, thua thì la làng lên, nếu đổi lại là con, con có muốn chơi mạt chược với người đó nữa không?” Mẹ nói xong, ánh mắt chờ mong câu trả lời của tôi.

Thì ra là thế, khó trách sao hôm nay mẹ lại về sớm vậy! Tôi kiên định quyết đoán lắc đầu, “Đương nhiên là không ! Ai lại muốn chơi mạt chược với mấy người như thế chứ!” Nói xong, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng mẹ, cười hì hì an ủi, “Mẹ, đừng bực nữa, tức giận vì mấy người như thế chẳng đáng tí nào cả!”

Ai ngờ mẹ nghe lời an ủi của tôi xong, không những không dịu xuống, mà còn thêm oán giận trừng mắt nhìn tôi, quát lớn, “Ngay cả con cũng không muốn, thì hỏi sao mấy người đó chịu đánh với mẹ nữa!”

Tôi, “…”

Thì ra người thua bài chính là mẹ! Mẹ thân yêu của tôi ơi, tôi còn có thể nói gì được đây?

Vào một buổi sáng đẹp trời, con đường đi làm tôi hằng chờ mong rốt cục đã đến, mặc bộ đồ lần trước phỏng vấn để đi làm, trước khi ra ngoài, mẹ không quên dặn dò tôi, “Nhất định phải cư xử hòa thuận với mọi người trong công ty, kết thân với đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nam, tốt nhất là nhanh chóng đưa bạn trai về ra mắt mẹ, con lớn của dì Lưu vẫn chờ câu trả lời của mẹ đây này!”

Tôi giật mình, đầu óc choáng váng. Mẹ à, sao mà chuyện con trai lớn của dì Lưu – Hứa Kính Tùng, mẹ còn chưa chịu hết hi vọng thế?! Ôi thôi, xem ra trước khi tôi tìm được bạn trai, mẹ chắc chắn sẽ không buông tha cây đại thụ Hứa Kình Tùng rồi!

Đón chuyến xe buýt lúc 7 :30, đúng ngay giờ cao điểm đi làm, trên xe vừa nóng lại ngột ngạt, người người chen chúc tìm chỗ đứng, gần như có thể biến người mập thành người ốm, lúc đến trạm xuống xe, tóc tôi rối bù cả lên, mà thời gian cũng không còn sớm, tôi không kịp chỉnh trang lại lập tức đi vào công ty.

Lúc đến bộ phận nhân sự, một chú trung niên tầm 40 tuổi nhìn tôi, hỏi, “Tôi là trưởng phòng ở đây, Lưu Quang Vinh, xin hỏi cô là ai?”

Tôi mỉm cười, “Chào trưởng phòng Lưu, tôi là nhân viên mới tới !”
“À.” Ông hiểu rõ gật đầu, giọng điệu chắc nịch nói, “Tôi biết rồi, cô là nhân viên vệ sinh mới vào làm.”

Mặt tôi lập tức tối sầm, mắt ông ta bị quáng gà à ? Chẳng lẽ nhìn tôi giống mấy bà cô quét dọn vệ sinh lắm sao?

Kiềm nén bất mãn trong lòng, tôi lễ phép nói, “Tôi tên Hạ Diệp, là thư ký mới của tổng giám đốc.”

“Cô là thư ký tổng giám đốc ?” Trưởng phòng Lưu ngạc nhiên đánh giá tôi lần nữa, cẩn thận nhìn từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, càng nhìn càng thêm mơ hồ, lẩm bẩm tự hỏi, “Sao kì vậy, không phải mấy thư ký trước đây của tổng giám đốc ai cũng xinh đẹp hết mà!”

Tôi tức, ý gì chứ! Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp hả !?

“À! Cô Hạ, cô theo tôi, tôi dẫn cô đi tham quan công ty!”

Hiển nhiên thấy sắc mặt tôi bí xị, trưởng phòng Lưu vội lảng sang chuyện khác, được rồi, coi như ông ta còn thông minh.

Dẫn tôi đi tham quan công ty, quen thuộc mọi ngõ ngách trong công ty rồi trưởng phòng Lưu lại nói sơ qua công việc hằng ngày và trách nhiệm của thư ký tổng giám đốc, cuối cùng mới dẫn tôi tới một cái bàn dài đặt bên ngoài phòng làm việc, tôi ngẩng đầu nhìn tấm bảng nhỏ gắn trên cửa : Phòng Tổng Giám Đốc.

Trưởng phòng Lưu câu nệ hỏi, “Cô Hạ, đây là bàn làm việc của cô, mấy điều vừa rồi tôi nói, cô nhớ kỹ hết chưa?”

Tôi vội vàng gật đầu, “Vâng, tôi nhớ hết rồi!”

Ông ta hài lòng gật đầu, “Vậy thì bắt đầu làm việc đi, có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi.”
Nói xong ông ta xoay người rời đi, Lưu trưởng phòng mới vừa đi khỏi, tôi liền ngồi xuống bàn làm việc, hớn hở nhìn đồ dùng văn phòng riêng của mình, sờ tới sờ lui mặt bàn lạnh buốt bóng loáng, còn tỏa rà mùi gỗ đàn hương êm dịu, nếu nằm xuống ngủ nhất định không những mát mẻ mà còn thoải mái dễ chịu.

Tút tút tút bí bo…

Tiếng chuông bỗng vang lên làm tôi giật mình, nghe tiếng chuông phát ra từ điện thoại, tôi nhanh chóng bắt máy, “Xin chào ! Đây là văn phòng tổng giám đốc, tôi giúp…”

“Vào đây.” Đơn giản trực tiếp hai chữ từ loa truyền ra, giọng nói thanh nhã rất quen thuộc, đó chính là sếp hiện tại của tôi.

Tôi mau chóng đứng dậy, đẩy cửa đi vào văn phòng, Lục Tuyển Chi đang vùi đầu nhìn tài liệu, áo sơ mi để hở hai nút áo hờ hững, cổ áo hơi mở rộng để lộ khuôn ngực rắn chắc tráng kiện, lông mi dày che khuất đôi mắt, cả người toát ra khí chất của một trí thức nho nhã, tuy là không muốn thừa nhận, nhưng bộ dạng làm việc chăm chỉ của anh rất lịch lãm rất mê người.

Tôi hơi căng thẳng tiến lên vài bước, nhỏ nhẹ xin chỉ thị, “Tổng giám đốc, xin hỏi anh có gì dặn dò ?”

Lục Tuyển Chi ký xong tài liệu trong tay mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn tôi, “Hạ Diệp, cô biết tiếng Pháp không?”

Tôi tức thì xấu hổ, nhẹ lắc đầu,” Không biết…”

Anh mỉm cười gật đầu, “Không biết thì tốt.”

Tôi, “”

Anh cười dịu dàng nhìn tôi, bỗng hỏi, “Hôm nay cô đã làm xong việc chưa?”

Câu này càng làm tôi thêm hổ thẹn, “À, còn chưa bắt đầu… tôi lập tức đi làm ngay!”

Anh lại lắc đầu, “Không cần.” Nói xong, ấn nút in ra một tờ giấy, đưa qua cho tôi, dặn dò ngắn gọn, “Mấy công việc khác cứ để đó, nhiệm vụ của cô sáng nay là học thuộc lòng đoạn tiếng Pháp này cho tôi, tôi đã giúp cô phiên âm mấy chữ đó thành tiếng Hoa. Sau khi học thuộc lòng, 2 giờ cô đến quán cafe đối diện công ty, lưu loát nói với người ở bàn số 13 là được rồi.”
Tôi cầm tờ giấy liếc sơ qua, chỉ thấy một đoạn tiếng Pháp lằng nhằng khó đọc, tôi chợt nhớ lại chuyện cũ, hồi đó học cấp 3 lúc mà giáo viên kêu chúng tôi đọc thuộc lòng bài tiếng Anh, tôi cũng phiên âm mấy chữ đó thành tiếng Hoa lừa dối vượt qua kiếm tra đấy!

Đang chuẩn bị gật đầu, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Mà… tổng giám đốc, lúc nãy trưởng phòng Lưu nói sơ qua công việc hằng ngày của tôi, trong đó hình như không có công việc này thì phải…”

“Cái này à…” Lục Tuyển Chi chống cằm trầm ngâm nhìn tôi, đáy mắt lóe sáng, “Đây là công việc làm thêm, làm tốt ắt có thưởng.”

Nghe xong lời này tôi mừng rỡ không thôi, mắt lập tức mở to phát sáng, “Thật hả? Thưởng cái gì?”

Anh trừng mắt nhìn, đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, cô đang dùng điện thoại hiệu gì?”

Tôi mờ mịt trả lời, “Nokia 6300, có gì không ?”

“Ồ, loại đó cũ lắm rồi.” Anh nhướng mày thở dài.

Tôi liền hiểu ý nói hùa theo, “Đúng đúng!”

Ông chủ Lục ung dung nhẹ nhàng gật đầu, nói một câu khiến tôi nhiệt huyết sôi trào nhảy cẩng lên, “Vậy thì khen thưởng… quả táo thế hệ thứ 3.”

Đấy đấy, cái gì gọi là hào phóng? Chính là cái này đây! Không hổ danh là người lãnh đạo tập đoàn lớn, không hổ danh là nhà tư bản giàu sụ ! Tùy tiện ban thưởng cho nhân viên món quà lớn như vậy!

Được phần thưởng hậu hĩnh làm động lực thúc đẩy, vì vậy tôi dành nguyên cả buổi sáng dồn hết tâm trí vùi đầu nai lưng ra mà học, phát huy tinh thần học tập còn hơn cả khi học bài Anh văn năm cấp 3 , rốt cuộc cũng học thuộc cái đống tiếng Pháp dây mơ rễ má đó trước hai giờ, theo lời dặn dò của ông chủ Lục, đúng hai giờ trưa, tôi sang quán cafe đối diện công ty, lúc thấy người ngồi bàn số 13, hai mắt tôi sáng rỡ, một mỹ nữ người Pháp cực kỳ xinh đẹp đó nha! Chẳng lẽ đây là khách hàng nước ngoài của công ty sao?

Tôi nhìn mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh đến sững sờ, thấy cô ta không vui trừng mắt liếc tôi, vội vàng chấn chỉnh tinh thần, lịch sự cười cười với cô ta, kéo ghế ngồi xuống đối diện, sau đó trôi chảy nói mấy lời mà ghi trong giấy.

Không ngờ cô ta nghe xong càng trừng mắt lớn hơn, bô bô nói gì đó, bộ dạng rất tức giận, tôi khó hiểu nhìn cô ta, chẳng lẽ là tôi phát âm sai từ nào hả?

Lúc tôi còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, mỹ nữ người Pháp bất thình lình đẩy ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi quán cafe.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận