Ba Kiếp Hồ Yêu, Một Đời Nhân Duyên

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ba Kiếp Hồ Yêu, Một Đời Nhân Duyên

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 06/05/2025

✨ *Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi mà mây trời chạm vào núi, có một ngọn núi cao đến mức tưởng chừng như có thể đặt tay lên trời xanh mà với lấy sao trời. Trên đỉnh núi ấy, giữa rừng cây um tùm và những lối đi quanh co ẩn dưới lớp sương mù dày đặc, có một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết sống lặng lẽ trong một hang đá nhỏ.*

Mỗi ngày, tiểu hồ ly đều dậy sớm khi mặt trời mới ló sau rặng núi, chạy tung tăng quanh thảm lá ướt sương, hít một hơi thật sâu mùi hoa rừng thanh mát. Nàng không có bạn bè, chỉ có chim muông, cây cỏ và những cơn gió thổi nhè nhẹ lướt qua mái đá xanh rêu. Cuộc sống của nàng tuy cô độc, nhưng cũng yên bình như một khúc ca không lời, lặng lẽ mà dễ chịu.

☀️ *Rồi một ngày, bình thường như mọi ngày,* tiểu hồ ly lạch bạch chạy vào rừng sâu tìm chút quả chín để lót dạ. Nàng nhảy qua những bụi cây thấp, lách mình qua những thân cây lớn, mùi của quả rừng chín mọng dẫn nàng đi sâu hơn nữa. Nhưng định mệnh hôm ấy đã không còn hiền hòa như thường lệ.

Từ trong lùm cây tối om, một **con sói đen to lớn** đột ngột lao ra, ánh mắt đỏ rực như lửa, móng vuốt cào rạch cả mặt đất đầy lá mục. Gió lạnh đột nhiên thổi mạnh, tiểu hồ ly sững người — lần đầu tiên nàng cảm nhận được mùi của *tử thần*. Con sói gầm gừ, nhe răng định lao tới xé xác nàng nhỏ bé, không chút thương xót.

Nàng hoảng sợ chạy trối chết, nhưng không may bị cắn vào chân. Máu đỏ tươi nhuộm lên bộ lông trắng như tuyết. Đau, đau đến mức gần như ngất đi, nhưng bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến nàng lê lết chạy tiếp, dù mỗi bước đi là một lần xé rách cả linh hồn.

Và ngay lúc nàng nghĩ mình sẽ không thể chạy được nữa, một âm thanh sắc bén xé gió vang lên —— *phập!* Con sói đen phía sau nàng đổ sầm xuống đất, mắt trợn trừng, chết không kịp rên một tiếng.Khi nàng quay đầu lại, nàng thấy cậu thiếu niên ấy.Một thân hình cao gầy, mái tóc đen rối nhẹ trong gió, đôi mắt sâu như hồ nước mùa đông. Cậu đứng đó, tay cầm cung gỗ đơn sơ, mũi tên vừa bắn vẫn còn rung rung. Dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, gương mặt cậu nhòe trong một thứ ánh sáng kỳ diệu, như vị thần hộ mệnh bước ra từ truyền thuyết.

“Ngươi đau lắm phải không? Đừng sợ, có ta ở đây. Ta giúp ngươi băng bó nhé!” — giọng nói ấy nhẹ nhàng như nước, từng chữ từng chữ rót vào tim tiểu hồ ly, ấm áp đến mức khiến nàng quên mất cả vết thương đang đau nhói.

Thiếu niên ấy ngồi xuống, lấy vạt áo đen của mình xé ra, cẩn thận băng lại vết cắn trên chân nàng. Động tác của cậu hơi vụng về, vải cũng không mềm mại gì, nhưng với tiểu hồ ly, chưa bao giờ nàng thấy một món đồ nào đẹp đến vậy — bởi vì, đó là lần đầu tiên trong đời, có người vì nàng mà lo lắng.Tiểu hồ ly nhìn cậu bằng đôi mắt ướt long lanh, lòng ngập tràn cảm kích. Nhưng trước khi nàng kịp làm gì, thiếu niên đã đứng dậy, quay lưng rời đi, không nói thêm lời nào. Bóng dáng ấy dần khuất sau rừng cây, chỉ để lại nàng với vết thương và một trái tim bắt đầu biết rung động.Lần đầu tiên… nàng muốn trở thành người.

⛰️ *Từ hôm đó, tiểu hồ ly không còn chơi đùa như trước nữa. Nàng ngày ngày ẩn mình trong hang đá, ngồi dưới ánh trăng, luyện phép, niệm chú, tu hành không ngừng nghỉ. Mỗi lần nhìn vết sẹo mờ trên chân, nàng lại nhớ đến chàng thiếu niên năm nào — và lời hứa trong tim nàng càng khắc sâu.*

*“Khi ta tu thành người, ta sẽ đi tìm chàng. Dù là chân trời góc bể, cũng sẽ tìm.”

*Năm tháng trôi qua như dòng suối không ngừng chảy, núi cao đã trải qua không biết bao mùa tuyết phủ. Thế rồi, vào một sáng đầu xuân, khi bông hoa đầu tiên hé nở trên cành mai khô trước hang đá, một **thiếu nữ xinh đẹp** bước ra từ trong động.

Làn tóc dài như suối, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ dịu dàng, trên môi nở nụ cười e ấp. Dù đã là hình người, nhưng bên trong nàng vẫn là một trái tim hồ ly — mang theo ơn nghĩa và mong chờ năm xưa.

*Tiểu hồ ly đã trưởng thành… và hành trình đi tìm vị ân nhân năm ấy chính thức bắt đầu.*

🌫️ *Thế gian rộng lớn, người đến người đi như mây trời trôi qua đỉnh núi. Tiểu hồ ly vừa bước vào nhân giới đã cảm nhận được sự thay đổi đến choáng ngợp. Những tòa thành đá đã sụp đổ, phố xá xưa hóa thành cánh đồng hoang, những con đường từng in dấu chân người nay phủ đầy rêu xanh và tro bụi.

*Nàng đi khắp chốn, từ ngọn núi cao tới thôn làng hẻo lánh, từ những tòa thành cổ cho đến rìa biển rộng, hỏi từng cụ ông, cụ bà tóc đã bạc phơ, lặng lẽ nghe từng câu chuyện được kể lại bằng giọng run run như gió chiều cuối thu.

*“Chàng thiếu niên mang kiếm bạc…”*

*“Người đã một mình cứu cả vương quốc…”*

*“Không ai biết tên thật của cậu, chỉ gọi là ‘Chiến thần không danh’…”

*Người đời kể rằng, mấy chục năm trước, nhân giới từng chìm trong hỗn loạn. Một con quái vật từ phương Bắc liên thủ với yêu ma khắp vùng tấn công tàn nhẫn. Quân lính ra trận không một ai sống sót trở về. Pháp sư, đạo sĩ, cao nhân các phái đều thất bại, từng vùng đất cứ thế nhuộm máu, rơi vào bóng tối không lối thoát.

Thế nhưng —

**Cậu thiếu niên năm xưa ấy**, không ai rõ danh tính, chỉ biết có thần năng đặc biệt, là người cuối cùng đứng lên giữa khói lửa, một mình xông vào chiến trường. Không cần đại quân, không cần hào quang, chỉ có cây cung trên lưng, thanh kiếm bên hông và đôi mắt bình thản như thể chẳng màng sống chết.

✨ *Người ta bảo cậu giết hàng vạn quân địch, một mình chấm dứt chiến tranh.* Nhưng khi mang chiến thắng trở về, không được chào đón, không được phong thưởng. Trái lại, vua chúa vì sợ “công cao át chủ”, tìm cách trừ khử cậu. May thay, cậu nhìn thấu nhân tâm, lui về ẩn cư.Chưa kịp an yên, sóng gió lại kéo tới. Lần này là từ phương Đông xa xôi, yêu ma cưỡi thuyền vượt đại dương kéo đến, hòng chiếm đất, đòi máu. Không ai đủ sức chống đỡ. Và thế là — **cậu lại xuất hiện lần nữa**, vẫn một thân một mình, lại xông vào trận mạc, tiếp tục gánh lấy vận mệnh nhân giới trên vai.

 

Rồi… cậu biến mất.

 

Không ai biết cậu đã hy sinh hay lại rút lui về ẩn cư. Có người nói cậu hóa thành một vì sao lặng lẽ trên trời. Có người nói cậu ở lại dưới biển sâu, chờ ngày nhân gian lại cần.Tất cả ghi chép về cậu đều bị chiến loạn thiêu rụi. Sử sách không còn tên, chỉ còn vài câu ca dao truyền miệng:

 

>“Một người gánh cả nhân gian,

 

> Tên không để lại, chỉ mang bình an.”

 

Tiểu hồ ly nghe xong, đứng chết lặng giữa chợ đông. Ánh nắng chiều như rọi thẳng vào tim nàng một vệt đau buốt.

*“Thì ra… thời gian trôi nhanh đến vậy. Nếu sớm biết, ta đã không chờ lâu như thế…”

*Không ai còn biết rõ cậu ở đâu. Có lẽ chàng đã thật sự chết rồi. Có lẽ chàng đã sống, rồi chết đi như bao người phàm khác, chỉ khác là trong tim nàng, chàng từng rực sáng như ánh bình minh.

🌊 *Tiểu hồ ly bước đến bờ sông Vong Xuyên — dòng sông nơi ranh giới giữa trần thế và cõi mộng.Nàng ngồi đó thật lâu, đôi mắt đẫm lệ, lặng lẽ nhìn từng dòng nước trôi đi mang theo tiếng vọng của năm tháng. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống sông, đều hóa thành một cơn sóng nhỏ cuộn trào như nỗi nhớ không tên.Không ai nói gì. Gió cũng không an ủi. Mây cũng không dừng lại.Nhưng nàng cuối cùng cũng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

❤️‍🔥 *“Kiếp này không kịp báo ân chàng, vậy ta đợi. Kiếp sau gặp lại, nếu không đủ, ta lại đợi đến kiếp sau nữa.”Đối với loài hồ ly, thời gian không là gì. Một đời người là nháy mắt. Nhưng một lần gặp đúng người, thì dù đợi ngàn năm, vạn năm, cũng cam tâm.

⏳ *Thời gian, đối với một hồ ly đã tu hành cả trăm năm, chỉ như những vệt sáng mờ vụt qua trời đêm. Vài chục năm trôi qua, tiểu hồ ly vẫn lặng lẽ đi khắp nhân gian, mong tìm lại bóng hình xưa. Nàng chẳng ngại nắng mưa, chẳng sợ cõi đời dối trá, chỉ sợ duy nhất một điều — chàng không còn ở đâu đó để nàng đợi nữa.Thế rồi, vào một ngày nọ, **tiếng khóc chào đời của một Thái tử** vang lên trong cung điện hoàng gia. Tiếng khóc đó mạnh mẽ đến mức khiến cả bầu trời chuyển màu, mây rẽ sang hai bên, chim muông tụ lại quanh hoàng thành.Các pháp sư trong cung đều quỳ rạp dưới đất, miệng không ngừng tụng chú, khấn vái trời đất. Ai cũng bảo:

**“Đây là điềm lành. Một minh quân đã đến với thế gian này!”**

Tiểu hồ ly nghe được tin ấy khi đang nghỉ chân bên quán trà nơi biên giới. Trái tim nàng bỗng thắt lại — *một điềm lành hiếm có, lại là Thái tử? Không lẽ… là chàng sao?*18 năm sau, lời tiên đoán ứng nghiệm. Thái tử đăng cơ, trở thành vị vua trẻ tuổi nhất lịch sử. Và đúng như lời đồn, *ngài là một vị quân vương hiếm có* — tài giỏi, quyết đoán, lại đầy lòng nhân hậu.Dưới triều đại của ngài, luật pháp được cải cách, không còn sự hà khắc phi lý. Thuế tuy tăng, nhưng dân chúng vẫn sống đủ đầy, không ai bị bóc lột đến tận xương. Đêm đến, nhà nhà không khóa cửa, không sợ trộm cướp. Cửa hàng không cần canh gác. Thóc lúa đầy kho, bách tính an cư lạc nghiệp.Đó là thời kỳ hoàng kim — nhưng chỉ là đối với dân chúng.

Trong hậu cung, lại lạnh lẽo như mùa đông không bao giờ dứt. Không có một giai nhân, không có một tiếng cười đùa. Vị vua trẻ tuổi luôn mang một ánh mắt mệt mỏi, buồn bã. Đối mặt với nghi lễ nghiêm khắc, từ cách đi, đứng, ăn uống đến từng câu nói, hành vi — *mọi thứ đều là khuôn mẫu, khuôn khổ, gò bó chặt chẽ như xiềng xích vô hình.*

*Ngài trị vì vì trách nhiệm, không phải vì khát vọng.*

*Ngài không cười thật lòng — như thể đang sống không phải vì mình.*

Tiểu hồ ly, từ trên tường thành nhìn xuống, ngắm vị vua trẻ mỗi ngày dạo bước trong vườn ngự uyển, đôi mắt sâu thẳm quen thuộc ấy khiến tim nàng đập loạn nhịp. *Không còn nghi ngờ gì nữa — đó chính là chàng! Hậu kiếp của thiếu niên năm xưa!*

Nàng từng thử một lần, định từ trên cây nhảy xuống, gọi chàng một tiếng *“Ân nhân!”*, kể về bao năm tháng vượt núi băng sông, hóa thành người chỉ để đợi được gặp lại.Nhưng chưa kịp chạm đất, **luồng long khí xung thiên của một đế vương chuyển kiếp** đã đánh bật nàng trở lại không trung.

 

Phịch!

 

Nàng hiện nguyên hình giữa ánh sáng hoàng cung, khiến bao lính gác kinh hoàng. Hồ ly trắng! Một yêu quái! Cả cung đình rúng động. May thay nàng trốn thoát kịp trước khi bị phong ấn.Sau lần đó, tiểu hồ ly ôm ngực thở dốc. *Chàng đã khác. Đời này, chàng là đế vương, long khí quá mạnh, yêu khí trong nàng không thể chống đỡ nổi.*

Nàng biết, muốn gặp lại chàng, phải hóa thành một người hoàn toàn — không còn chút tàn dư nào của yêu khí.

Và thế là, **nàng áp chế yêu khí, bế quan 49 ngày**, luyện bí pháp cổ xưa chỉ có hồ tộc mới truyền lại. Sau đó, nàng cải trang thành một cung nữ dung mạo dịu dàng, lặng lẽ vượt qua bao tầng lớp kiểm tra, cuối cùng… **giai nhập hậu cung**.

Hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ. Nàng đứng dưới mái hiên cung Ngọc Thần, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kiên định.

*“Chàng không nhớ ta cũng được. Nhưng ta sẽ làm chàng nhớ. Cho dù phải ở lại bên cạnh như một người xa lạ.”*

*Yêu — không phải vì đúng người đúng lúc, mà là vì trái tim chẳng thể rời xa.*

Tiểu hồ ly, trong hình hài giai nhân dịu dàng, ngày qua ngày sống bên cạnh vị quân vương lạnh lùng nhất thiên hạ. Nhưng cũng chính nơi hoàng cung lạnh lẽo ấy, nàng dần sưởi ấm trái tim đã tưởng như hóa đá của ngài.

Nàng vụng về với lễ nghi, không hiểu quy tắc của nhân gian, nhiều lần lỡ lời hoặc lỡ tay làm đổ lễ vật cung tế. Thái giám sợ xanh mặt, các cung nữ thì thở dốc lo lắng. Nhưng quân vương chỉ lặng lẽ bật cười, ánh mắt thoáng một tia nhẹ nhõm:

**“Lễ nghi có thể giữ được thiên hạ, nhưng chẳng thể giữ được lòng người.”**

Cứ thế, từng chút một, nàng chạm vào tim ngài — không vì mỹ mạo, không vì tài năng, mà bởi sự chân thành, giản dị, và tự do trong tâm hồn.

Rồi đến một ngày, triều đình chấn động: **vị vua băng giá ấy phá vỡ mọi tiền lệ, lập một cung nữ làm Hoàng hậu.**

Cả triều xôn xao, lễ lạy không ngớt, nhưng không ai dám phản đối vì ngài vẫn là vị quân vương được người người ngợi ca.

Tưởng rằng từ đây sẽ là những tháng ngày yên bình — nhưng không. Là Hoàng hậu, nàng giờ mang danh mẫu nghi thiên hạ, bị ràng buộc bởi vô vàn quy tắc mà nàng chưa từng hiểu rõ. Không thể nhảy múa dưới trăng, không thể tắm mưa, không thể cười to, không thể ngắm sao suốt đêm như xưa.

Trở thành Hoàng hậu, tưởng như là hồi kết viên mãn cho hành trình đợi chờ cả trăm năm của tiểu hồ ly. Nhưng nàng không biết rằng, làm mẫu nghi thiên hạ không phải là giấc mơ, mà là chiếc lồng son hào nhoáng giam cầm tự do của mình.

Là yêu, nàng từng sống cùng gió, múa giữa trăng, ngâm mình dưới thác, hát ca giữa rừng. Nhưng từ khi khoác lên mình bộ phượng bào ấy, nàng không còn được bước chân ra khỏi cung cấm, mỗi cử chỉ đều phải khuôn mẫu, mỗi lời nói đều phải cân nhắc.

**Nàng là Hoàng hậu. Nhưng trong lòng, nàng vẫn là tiểu hồ ly năm xưa – một linh hồn tự do.**

Quân vương yêu nàng, điều đó nàng chưa từng nghi ngờ. Ngài là người đầu tiên dịu dàng với một con hồ ly nhỏ máu me bê bết, người đầu tiên dùng tay không băng bó chân nàng, người đầu tiên… nhìn nàng không phải bằng ánh mắt của một kẻ thu phục yêu quái, mà là… một tri kỷ.Nhưng thiên hạ này không cho phép một quân vương yêu một yêu quái.

Ngày các đại thần dâng tấu lên triều:

**“Hoàng hậu chưa có long thai, xin Bệ hạ nạp thêm phi để duy trì long mạch quốc gia.”**

Ngài ném tấu sớ xuống thềm vàng, giọng lạnh như sắt:

**“Trẫm lập nàng không phải để sinh con, mà là vì lòng trẫm cần nàng.”**

Không ai dám nói nữa. Nhưng sóng ngầm bắt đầu cuộn. Các gia tộc lớn xôn xao, nghi ngờ, bức bối.Rồi hắn đến – một pháp sư từ vùng Tây Cương, nổi tiếng là thần thông quảng đại, từng trừ tà hàng chục ngôi làng.

Hắn đến, khoác áo pháp sư, nhưng mang ánh mắt kẻ đi săn.

Dưới ánh trăng, hắn đứng giữa ngự thư phòng, trỏ tay về phía nàng:

**“Nàng không phải người! Bệ hạ bị mê hoặc rồi!”**

Nàng sững người. Cung nữ run lẩy bẩy. Các thái giám hoảng sợ quỳ rạp. Nhưng quân vương chỉ nhìn hắn, chậm rãi nói:

**“Ngươi đến để xem vận nước, không phải xen vào chuyện hậu cung của trẫm.”**

Ngài mỉm cười, ra lệnh mở yến tiệc chiêu đãi pháp sư. Khi rượu đã cạn, ngài sai người đưa hắn về.

Nhưng vài đêm sau, hắn quay lại, lần này là lén lút.

Hắn quỳ giữa sân rồng, ánh lửa từ đèn cung điện hắt lên gương mặt nham hiểm:

**“Bệ hạ… nàng là hồ yêu! Giống như Đát Kỷ mê hoặc Trụ Vương… xin ngài thức tỉnh trước khi giang sơn mất vào tay yêu quái!”**

 

Im lặng.

Rồi quân vương bước xuống, không giận, cũng không cười.

**“Trẫm biết nàng là yêu, từ lâu rồi.”**

**“Nhưng ngươi biết không? Yêu chưa chắc là xấu. Người chưa chắc đã tốt.”**

**“Năm xưa, Trụ Vương có thật là hôn quân, hay chỉ là kẻ bị bôi nhọ vì yêu sai người? Ai là kẻ viết sử?”**

 

Giọng ngài trầm, từng chữ như rơi vào lòng đất.

**“Đi đi. Trẫm không cần người dạy mình phải yêu ai.”**

 

Tên pháp sư bị lôi đi, gào lên:

**“Ngài sẽ hối hận! Bệ hạ sẽ hối hận!”**

Nàng nghe được hết.

Nàng biết, ở lại, chỉ càng khiến mọi thứ nguy hiểm hơn.

Và vì vậy, đêm ấy, nàng… ra đi.

 

Chỉ để lại một chiếc trâm cài gỗ đào bên gối chàng – thứ duy nhất còn sót lại từ đêm Trung Thu đầu tiên của hai người, khi chàng đưa cho nàng giữa ánh đèn lồng rực rỡ.

 

 

Thiên hạ một lần nữa dậy sóng:

**Vị minh quân – người mang về thời kỳ hoàng kim – băng hà.**

 

Không rõ lý do.

Có lời đồn ngài bị ám sát bởi thế lực trong triều.

Có lời khác lại rỉ tai: **“Hoàng hậu mất tích… ngài đau buồn thành bệnh, rồi một đêm, lặng lẽ ra đi, không lời từ biệt.”**

 

Lại một lần nữa, nơi bờ Vong Xuyên.

Dòng sông lạnh buốt, linh hồn xếp hàng dài chờ uống canh quên lãng, bước qua kiếp mới.

 

Tiểu hồ ly – vẫn là nàng, nhưng giờ đã khác.

Nàng không khóc nữa. Chỉ lặng im ngồi đó, mái tóc đen dài buông lơi, ánh mắt như phủ một lớp sương.

 

Cho đến khi – **chàng xuất hiện.**

 

Quân vương.

 

Không còn long bào, không còn uy nghi.

Chỉ là một linh hồn lặng lẽ, bước tới giữa bờ sông.

 

Ánh mắt chạm nhau.

 

**Nàng hét lên: “Kiếp sau… chàng đừng làm vua nữa nhé!!”**

 

Chàng bật cười – nụ cười cuối cùng trước khi quên hết.

 

Ngài nâng chén canh Mạnh Bà, uống cạn, rồi quay đầu lại, mắt đã mờ:

**“Nếu ta quên… hãy nhắc ta…**

**…rằng chúng ta còn nợ nhau… một lời hứa… và một đời bên nhau.”**

 

Chàng bước qua cánh cổng ánh sáng.

 

Nàng đứng đó, tay siết chặt sợi dây đỏ buộc trâm gỗ –

**Dây tơ hồng chưa kịp kết nối kiếp này…

…nhưng sẽ được buộc lại ở kiếp sau.**

 

*“Dù kiếp này chàng quên, ta sẽ là người nhớ.”*

*“Dù ngàn năm nữa, ta vẫn sẽ đợi.”*

*“Vì tình yêu này… là điều duy nhất không thể bị xóa nhòa bởi thời gian.”*

*“Nếu chàng quên, ta sẽ kể lại từ đầu… kể đến khi chàng nhớ thì thôi.”*

 

Vài trăm năm nữa lại trôi qua, thời gian như con suối trườn mình qua những khe đá ký ức, cuốn theo bao vương triều đã từng rực rỡ.

**Vương triều hoàng kim** – nơi nàng từng làm hoàng hậu, từng tự tay dâng trâm vàng, từng lặng lẽ ra đi vì yêu – giờ chỉ còn là một đoạn ghi chú nhỏ bé trong sách lịch sử, hoặc đã bị quên lãng hoàn toàn.

 

Thế giới nay đã khác. Không còn cung điện dát vàng, không còn những vị vua anh minh hay những pháp sư đạo mạo.

Chỉ còn nàng – tiểu hồ ly – vẫn đợi.

Giữa núi rừng hoang vắng, nàng vẫn ở đó.

Vẫn là nơi xưa cũ ấy – nhưng đã phủ đầy rêu xanh và cỏ dại. Không ai còn biết nơi này từng có một vị hồ hậu, từng có một minh quân, từng có một mối tình vượt qua cả sinh tử.

 

Cho đến một hôm, trời trong như ngọc, rồi bất chợt… **đổ cơn mưa bóng mây**.

 

Dân gian vẫn truyền rằng:

**“Nếu giữa trời nắng mà mưa rơi, đó là lúc hồ tộc tổ chức đại lễ thành hôn.”**

 

Một đứa trẻ từ thành phố về quê thăm bà, nghịch ngợm chạy vào rừng sâu. Mải mê chơi, nó lạc đường, không tìm được lối ra.

Trời bỗng đổ mưa lạ, dù ánh nắng vẫn xuyên qua tán lá như kim tuyến. Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn, rồi bỗng… **sững người**.

 

Trên lối mòn phủ lá rụng, một **đoàn rước dâu** kỳ lạ đang đi ngang. Không ngựa xe, không nhạc lễ.

Chỉ là những bóng người mờ mờ, mỗi bước đều vang tiếng nhạc cổ xưa. Cô dâu hồ ly đội khăn hồng, mặt không thấy rõ, bước đi giữa hàng chục linh hồn hồ tộc trang nghiêm.

 

Đoàn rước bỗng dừng lại. Mọi ánh mắt – kể cả của cô dâu – cùng lúc **hướng về phía đứa trẻ**.

 

Nó hoảng sợ lùi lại, nhưng… đoàn rước lại lặng lẽ đi tiếp, biến mất như sương mù tan giữa nắng sớm.

Cùng lúc ấy – một vòng tay dịu dàng ôm lấy đứa trẻ từ phía sau.

**”Tìm được chàng rồi.”**

 

Là nàng – tiểu hồ ly. Nhưng không còn là cô gái xinh đẹp như hai kiếp trước, mà là một thiếu nữ nhẹ nhàng, giản dị, mang đôi mắt ngập tràn thương nhớ.

 

Nàng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ – ánh mắt ấy, nàng từng thấy nơi đôi mắt của vị quân vương năm xưa, từng thấy trong ánh nhìn của chàng thiếu niên chạm mặt bên bờ núi.

 

**”Không ngờ… kiếp này chúng ta lại gặp nhau sớm đến vậy.”**

 

Đứa trẻ ngây ngô hỏi:

 

> “Chị là ai? Đám cưới khi nãy là gì vậy? Em chỉ muốn tìm đường ra ngoài thôi…”

 

Nàng bật cười. Không trách, không buồn.

Ngược lại, trong lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc vừa đau nhói vừa ấm áp – như là hạnh phúc, nhưng cũng như là… định mệnh chưa thành.

 

**”Chị là người cũ của em, là người đã chờ em qua ba kiếp người.”**

**”Còn đám cưới kia… là của một hồ ly khác. Nhưng chị không buồn đâu. Vì chị vẫn đang chờ đám cưới của chính mình – với em.”**

 

Đứa trẻ càng nghe càng hoang mang, chỉ nhìn nàng như đang nghe cổ tích.

 

Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu ấy, dắt cậu bé đi qua khu rừng, từng bước một.

Trời đã tạnh mưa, những tia nắng lại rọi xuống qua kẽ lá.

 

Trước khi ra khỏi rừng, nàng cúi xuống, khẽ nói:

**“Nếu ngày mai em muốn, cứ quay lại đây chơi.”**

**“Nếu chàng không nhớ… ta sẽ kể lại từ đầu.”**

**“Nếu chàng quên… ta sẽ mang cả hai kiếp trước về cho chàng.”**

**“Tơ duyên này… có lẽ, kiếp này sẽ không còn dứt đoạn nữa rồi.”**

 

Tối đó, cậu bé nằm trên giường, mắt vẫn nhìn lên trần nhà.

Cậu thấy một giấc mơ kỳ lạ:

Một con hồ ly nhỏ lấm lem máu, một vị quân vương khoác áo bào đen, một hoàng hậu lặng lẽ bỏ đi trong mưa.

 

Và một giọng nói thì thầm trong giấc mơ:

 

**“Hẹn em… ở ngày mai.”**

Ngày qua ngày, nắng chiếu xuyên qua những tán lá xanh non, cậu bé nhỏ ngày nào vẫn đều đặn quay lại khu rừng. Không có điện thoại, không có wifi, không có trò chơi điện tử nào… chỉ có một “người chị” bí ẩn luôn chờ đợi nơi rìa rừng sâu – người mà cậu bé tin rằng không ai trên đời giống như vậy.

 

Cô thường kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích rất dài – về một tiểu hồ ly trắng bị thương được một chàng thiếu niên cứu sống, về chiến tranh, về cung đình, về một hoàng hậu rời đi trong im lặng. Dù cậu không hiểu hết, nhưng ánh mắt cô khi kể chuyện luôn có một thứ gì đó rất đỗi dịu dàng, mà ấm hơn cả nắng mùa hè.

 

Một lần cô vô ý hiện nguyên hình – chiếc đuôi trắng mềm mại lướt qua làn cỏ – cậu chỉ há hốc miệng, rồi… phá lên cười thích thú:

**“Chị có đuôi thiệt luôn hả!? Giống mèo mà cũng giống cáo, nhưng mà siêu đẹp luôn á!”**

 

Cô mỉm cười, ánh mắt long lanh:

**”Chàng vẫn chẳng thay đổi chút nào cả, dù là kiếp thứ mấy.”**

 

 

**Mùa hè cuối cùng** rồi cũng kết thúc. Cậu bé phải trở về thành phố để vào cấp hai, chuẩn bị cho “cuộc sống người lớn” mà người ta vẫn hay nhắc.

 

Trước lúc lên xe, cậu đỏ mặt, ngập ngừng nhìn vào mắt cô rồi nói thật to:

 

**“Mai mốt em lớn rồi… sẽ quay lại cưới chị, nhớ đợi em nha!”**

 

Cô bật cười, ánh mắt long lanh như suối đầu nguồn:

 

**”Chị chờ được mà. Chị đã chờ mấy trăm năm, thì chờ thêm vài năm nữa… có là gì đâu.”**

 

 

**Vài năm sau**, chàng thiếu niên cao lớn ngày nào, giờ đã là một nam sinh trung học năm cuối.

Mỗi lần đi học căng thẳng, mỗi lần thất tình, mỗi lần mơ hồ về “kiếp trước” – cậu lại nghĩ về khu rừng đó.

 

Về một mùa hè không giống bất kỳ mùa hè nào khác.

Về ánh mắt cô gái hồ ly không bao giờ già đi.

Và về lời hứa cậu từng thốt ra với sự ngây thơ tuổi nhỏ – lời hứa cưới cô.

 

 

Một ngày nọ, cậu quay về quê. Bước chân cậu dẫn lối theo ký ức cũ, xuyên qua những bụi cây, đá nhỏ và gốc cổ thụ rêu phong.

 

Khi đứng ở **lối vào khu rừng**, trời nắng gắt… nhưng đột nhiên từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống.

 

**Mưa bóng mây.**

 

Tim cậu đập mạnh.

 

Cậu bước vào, y hệt như năm ấy – nhưng lần này, cậu không còn là đứa bé ngây thơ nữa, mà là một chàng trai đang tìm câu trả lời cho những giấc mơ mờ ảo suốt nhiều năm.

 

 

Từ xa, **một đoàn rước dâu hồ ly** lại xuất hiện. Nhạc lễ dịu dàng vang lên, những bộ y phục trắng đỏ lướt nhẹ theo gió.

 

Cậu giật mình, **leo vội lên cây** gần đó để ẩn mình.

 

Nhưng đoàn rước… lại đột ngột **dừng lại**.

 

Tựa như họ cảm nhận được **ai đó đang nhìn họ**. Tất cả cùng quay đầu, lặng yên vài giây – rồi tiếp tục bước.

 

Cậu thở phào.

 

Bỗng một **vòng tay quen thuộc** ôm lấy cậu từ phía sau.

 

Cậu giật mình quay lại – là **nàng**.

 

Không già đi, không đổi khác, vẫn là ánh mắt đó, giọng nói đó – dịu dàng như ngày nào:

 

**”Chàng về rồi.”**

 

**”Sau bao nhiêu năm, cuối cùng… đám cưới của chúng ta cũng đã đến rồi nhỉ?”**

 

 

Giữa tiếng nhạc rước dâu vang lên dưới cơn mưa bóng mây, cậu ôm lấy cô thật chặt – không còn nghi ngờ, không còn hoài nghi hay ngại ngùng tuổi trẻ.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ký ức mấy trăm năm, những mối tình dang dở, những kiếp người đầy tiếc nuối – như một cuộn phim tua nhanh – hiện lên trong đầu cậu. Tất cả mọi thứ đều vỡ oà.

 

**”Ừ… lần này, anh sẽ giữ lời.”**

**”Chúng ta kết thúc ba kiếp… để bắt đầu một đời.”**

 

**“Nếu yêu một người thật lòng, thì sống một đời ngắn ngủi bên nhau… vẫn hơn nghìn năm cô độc trong bất tử.”**

 

 

Sau cái ôm dưới cơn mưa bóng mây năm ấy, tiểu hồ ly đã đưa chàng thiếu niên rời khỏi khu rừng. Không còn phải ẩn mình trong những giấc mơ, không còn là lời hứa dở dang giữa các kiếp người – lần này, họ thật sự được bên nhau.

 

Tiểu hồ ly quyết định dứt bỏ yêu lực, từ bỏ sự bất tử đã tu luyện mấy trăm năm, hóa thành người bình thường – để sống một đời phàm nhân trọn vẹn bên người nàng yêu.

 

**“Làm người thì sẽ già, sẽ đau, sẽ chết… chị không sợ à?”**

**“Chị chỉ sợ… nếu để chàng cô đơn một mình, thêm kiếp nữa.”**

 

 

Căn nhà gỗ nhỏ nằm bên rìa khu rừng, nơi họ sống với nhau những ngày thật bình dị.

 

Sáng cùng đi chợ, chiều cùng vào rừng hái thuốc, tối nằm bên nhau kể chuyện cũ – những chuyện chỉ hai người biết, vì nó đã thuộc về ba kiếp trước.

 

Không ngai vàng, không chiến trường, không cung cấm hay yêu ma.

Chỉ còn lại hai người, và những khoảnh khắc yên bình như suối chảy qua thềm đá.

 

 

**Vài năm sau**, trong căn nhà ấy, tiếng khóc của trẻ thơ vang lên.

 

Một bé trai, mắt giống hệt cha, tóc trắng như mẹ – rồi một bé gái nữa, nghịch ngợm mà xinh xắn như hồ ly con.

 

Cô ôm hai đứa trẻ vào lòng, mỉm cười nhìn chàng thiếu niên – giờ đã là người chồng, người cha trưởng thành.

 

**“Chúng ta… thật sự đã sống tới đoạn này rồi.”**

 

**“Ừ. Không còn kiếp sau, không cần chờ đợi nữa.”**

 

 

Có người dân quanh vùng vẫn kể:

Vào những ngày mưa bóng mây, nếu đi ngang qua khu rừng năm xưa, vẫn nghe thấy tiếng cười nói, tiếng trẻ con í ới gọi mẹ cha.

Rằng hồ ly đã từ bỏ pháp lực, hóa người để sống đời trần tục – bởi vì một người mà nàng yêu đến tận ba kiếp.

 

**Và câu chuyện ấy… cũng dừng lại tại đây.**

Không còn biến cố, không còn tiếc nuối.

Chỉ còn lại một cái kết ấm áp, dịu dàng như ánh chiều cuối hạ.

 

**Ba kiếp đã trôi – nhưng tình yêu ấy, giờ mới thật sự bắt đầu.**

-Hết-

 

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận