BẮC NINH 1884
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: BẮC NINH 1884
Tác Giả: Lê Hải
Danh Mục: Bạo Dâm, Dâm Hiệp, Gái Xinh, Máy Bay, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Ngày Cập Nhật : 24/05/2025
Chương 3: Sơn Nữ
Một anh chàng mặc đồ thổ cẩm ngồi thổi khèn bên một rổ các loại nhạc cụ thổi. Thời sinh viên vì mê bộ phim về người tị nạn H’mông của Clint Eastwood mà thằng Phước cũng mày mò tập tành với mấy cây kèn này. Về cơ bản âm thanh phát ra từ cái lưỡi gà làm bằng đồng mà nhiều khả năng từ kết cấu của mấy cái ống đàn organ bên Bavaria nước Đức chế tạo ra. Có cái lắp vô ống bầu, hay nhiều ống tinh xảo như cây Tseng, hay một vài ống đơn giản như khèn. Đơn giản nhứt là chỉ lắp vô một cái ống nứa nhỏ, trông như sáo nhưng không khó tạo ra âm thanh mà chỉ việc ngậm mồm thổi thẳng vô trong lỗ là được. Đã có cái lưỡi gà bên trong làm thay việc ép luồng không khí thành tia sóng mỏng dẹp phát ra âm thanh.
Thằng Phước ngồi xuống sờ sờ, thử thử, chọn chọn. Sáo khoét lỗ thủ công nên không đều và đúng nốt như sáo nhựa bán trên mạng, nhưng chính những tiếng kêu lạc điệu cộng hưởng với sự rung động của ống nứa, có cái tròn trịa nhưng có cái lại rè rè nghe rất vui tai. Chỉ định chọn đại một cây sáo cầm về tập cho đỡ chán, nhưng cuối cùng lại thành ra cây nào cũng cầm lên thử cả. Có lẽ vì cuối ngày sao đó mà cây nào cũng có khuyết điểm tới mức chưa thể chấp nhận được. Mua về để thổi cho vui tai thì âm thanh không thể khiến cho bản thân khó chịu ngay từ lần thử đầu tiên được. Mãi cho đến một cây sáo trơn tru không hoạ tiết gì cả, lại còn vỡ ở một đầu. Dù rằng chỗ đó không liên quan gì tới âm thanh vì lỗ thoát hơi nằm tuốt ở trên này, nhưng chắc không khách nào chọn vì xấu xí và với người không biết thổi sáo thì như là đã hỏng chỉ còn cách vất đi.
Nó thử tới nốt nào thì đúng chuẩn ngay tới nốt đó, cho nên không ngại gì mà cầm cây sáo mẻ lên đưa cho anh chàng bán hàng hỏi giá. Không ngờ anh ta lại xua xua tay rồi kính cẩn nâng cây sáo bằng hai tay dâng trở lại.
Ngạc nhiên nhưng cũng không khách sáo, thằng Phước nở một nụ cười rạng rỡ trên môi mà nhận món quà từ người bán hàng cũng biết định giá khách, rồi lắc lắc cây sáo Mèo ra hiệu cám ơn rồi bước ra phía bụi chuối mọc dại trên một doi đất hơi nhô cao lên, chếch chếch sang phía kia là thành Bắc Ninh với cái cổng mái cong cong và chòi quan sát chọc thẳng lên trời giữa đám mái lá chen mái ngói của những khu nhà lính hay kho vận chi đó xen kẽ nhau sau tuyến luỹ thành cao.
“Để Mị nói cho mà nghe tâm hồn này chẳng để lặng lẽ” – Cây sáo khàn khàn phát lên những âm điệu từ bài nhạc pop ăn khách của Hoàng Thuỳ Linh. Từ ngày xem được đoạn phim mà thằng khốn con công an quay rồi cho lên mạng thì thằng Phước như trúng tiếng sét ái tình với cô diễn viên khả ái này. Không ham muốn, không thèm khát dục vọng, mà như kiểu thương hoa tiếc ngọc xót cho một tài năng bị dập vùi. Nhìn thấy cô gái trưởng thành hơn trong ngày quay lại, thể hiện tuyệt vời từ vũ điệu cho đến ánh mắt và tinh tế từ những chi tiết nhỏ nhất như kẽ hở giữa hai cúc áo bị đôi vú nhu nhú đẩy căng ra. “Đời mình đâu có mấy vui cớ sao lại buồn, biết ngày mai trắng đen hay tròn vuông” – càng thổi tiếng sáo càng thêm hoà quyện như môi người thổi đang được lướt trên tấm ngực thon chắc, được liếm láp làn da mịn màng kéo dài cho tới chỗ đầu nhũ hoa nho nhỏ. Nước miếng trào ra chui xuống miếng lưỡi gà khiến nó phát ra những tiếng xì xì nhưng thằng Phước mặc kệ, cứ mút lưỡi vô để tạm ngăn rồi lại nối tiếp những âm điệu ma quái: “em không bắt quả pao rơi rồi, tiếc không một đời đơn côi?”
Ánh chiều tà từ từ xiên xuống rồi thở hắt ra dần khi mặt trời đã khuất xuống bên dưới bức tường thành, nhưng chắc hẳn vẫn còn thoi thóp đâu đó bên trên đường chân trời ở đằng xa rất xa đằng sau đó. Tiếng vó ngựa nhịp nhàng phi rầm rập trên mặt đất đưa một cô gái lao tới rồi lượn vòng như một luồng gió xoáy cuốn tung bụi dưới mặt đất hơi bốc lên, rồi bỗng dưng từ từ lẳng lặng rơi xuống như chưa bao giờ từng bị xáo trộn, đứng lặng yên nghe tiếng sáo bay bổng trong không trung, đập nhẹ vào bức tường thành, rồi theo gió lướt nhẹ qua mặt sông lên tận đỉnh ngọn đồi hay núi đất gì đó phía xa xa.
Mỷ là tên cô gái đang ngồi trên con ngựa trắng nhỏ nhắn vừa lao tới đó. Như bị tiếng sáo lửng lơ tóm mất hồn vía, cô nàng không phải là mơ giữa ban ngày mà lững thững líu ríu bước thẳng vào giấc mơ đang mở ra trước mắt. Há chẳng phải đó là cái đã khiến bao nhiêu cô gái trẻ đẹp bỏ nhà đi theo diễn viên tài tử ca sĩ trong các đoàn hát ghé qua một góc làng quê nào đó trên khắp mọi nẻo đường nước Việt đó sao.
Cơn mơ của Mỷ lạ kỳ lắm, man dại và cuồng điên lắm. Đang thổi sáo Phước có nhìn thấy cô nàng phóng ngựa tới xoay một vòng phanh gấp rồi bỗng như bị ngấm thuốc mê cứ ngồi chết trân trên lưng ngựa mặc cho con vật lừ lừ tiến tới gần. Rồi Mỷ bước xuống, hay chính xác là trôi xuống vì vốn chỉ ngồi một bên, thả cương mặc cho con thú gật gật đầu bước ra chỗ đám cỏ xa xa mà gặm.
Cô gái tới gần. Thật sát. Thật gần như để nghe thấy hết mọi âm thanh phát ra từ cây sáo, kể cả những tiếng tạp âm nhưng cũng có thể coi là âm thanh đặc trưng phát ra từ chiếc nhạc cụ, nhưng mà cũng cả từ người đang thổi nó nữa. Cô ngồi ngay bên cạnh, rồi áp tai vô cánh tay, rồi vô phần lưng trên phía bả vai, đặng mà nghe tiếng hít thở bắt đầu từ nơi cuống phổi. Bộ ngực nhu nhú săn chắc áp nhẹ vô một bên lưng thằng Phước thiệt là đã. Luồn cánh tay choàng xuống khoảng hở giữa cánh tay và thân, cô ta siết chặt lấy thằng Phước như vừa để truyền hơi ấm qua cho người nghệ sĩ mà cũng vừa để hưởng trọn hết tất cả những rung động của bài nhạc.
“Này là mình đi theo giấc mơ sớm mai gọi mời, nơi vòng tay ấm êm chẳng rời, hoa ban trắng nở đầy con bản nọ, hương sắc còn chưa phai.” – Mùi thơm phảng phất khó định nghĩa của gái tơ như thêm phần kích thích cho tiếng sáo. Thằng Phước ngả người từ từ ra đằng sau, để cho cô gái có đủ thời gian sắp xếp cho mình một chỗ nằm yên ổn để nó nằm đè lên trên, ngửa cổ nhìn bầu trời đang dần tối sẫm mà thổi cho hết những nốt nhạc kết thúc.
Cái đoạn, nó thả cây sáo xuống đất, mặc kệ mẹ cho chuyện bị thân người đè lên có vỡ tan nát ra hay không, lăn nghiêng qua hít mùi hương trinh nữ đang toả ra xuyên qua lớp vải áo. Lật cái vạt lên để chạm môi vô làn da bụng mềm mại mà tha hồ cạp nhấm liếm láp. Bàn tay cô gái ve vuốt như để nhận dạng khuôn mặt của người đàn ông đang khám phá cơ thể mình, miết xuống dưới gáy để kéo cho cái lưỡi cái miệng đôi môi dịch chuyển xích dần lên khuôn ngực đang dồn căng chờ đợi.
Ngực nhỏ có thể nhìn trên phim hay hình chụp không đẹp, nhưng liếm láp thì phải nói là trên cả tuyệt vời. Thằng Phước úp cả mặt xuống mà cạp hết nguyên cái miệng vô một bên vú, còn trái thì chà chà vô cái đầu nhũ hoa của vú bên kia. Cái rồi lại đặt lưỡi xuống cái núm nhỏ xíu như hột đậu đen, giữ nguyên như vậy mà chà lưỡi qua tới cái đầu bên kia, khiến con nhỏ ú ớ ụ ợ trong cổ họng luôn. Tay lùa xuống dưới kiểm tra thì lồn, mà chắc phải gọi là con bé, hay con bướm gì đó, vì âm hộ của cô bé này nhỏ xíu, trơn trơn nhờn nhờn với đám lông đã nhỏ xíu lại còn mềm tơ nữa.
Chỉ chạm một ngón tay vô chỗ đó thôi là thằng nhỏ bên dưới kia đã ngóc đầu dậy luôn rồi. Không có dạo đầu hay kích thích chi cho mất thời giờ nữa. Thằng Phước ngồi luôn dậy. Cởi nút lột quần xuống. Bước qua chỗ giữa háng con Mỷ. Giở váy lên. Nâng mông con nhỏ lên. Rồi cứ như vậy chĩa chĩa con cặc đang cương cứng vô mà tìm cái chỗ hõm hõm vô mà lúc lắc rồi làm cái ọt một cái, chạy thẳng vô trong bằng sức kéo của hai tay. Em Mỷ người nhỏ nhắn thon gọn nên chỉ cần một ít sức của hai bàn tay bấu lấy cặp đùi mà đẩy tới đẩy lui là tha hồ khiến cho cái hĩm của con nhỏ chạy ra chạy vô như lúc tự sục vậy. Cô gái ngơ ngác vì lần đầu cơ thể được trải nghiệm cái thú mới lạ như vầy, nhưng nhanh chóng thích nghi và cơ thể học theo ngay tức tốc để hưởng thụ được tối đa.
Lúc đâm vô cái cảm giác phá trinh thiệt là rõ ràng lắm. Giống như là có một thứ gì bên trong bục vỡ vậy. Nhưng không thấy con bé đau đớn nhăn mặt chi cả. Cũng không thấy rên la sung sướng. Mà chỉ im lặng bặm môi mà hưởng thụ. Đôi mắt ngơ ngác mỗi khi mở ra nhìn quanh rồi lại nhắm vào tận hưởng bằng xúc giác.
Thằng Phước ngồi dựa vô mô đất, chân đặt xuống bên dưới chân Mỷ, hai tay nắm vô hông kéo nàng ngồi dậy, âm hộ vẫn luôn bao chặt quanh dương vật. Rồi dùng chuyển động của háng để điều khiển cô gái chuyển động lên xuống cho âm hộ vít lên rồi lại rơi xuống cái ọt như cái lò xo nhảy tưng tưng trên trục đứng giò gà xe máy. Có thể thấy tư thế này khiến Mỷ sướng muốn phát điên, chân tê rần luống cuống ngồi dậy cho đầu dương vật bớt chọc sâu vô đáy âm hộ, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Chưa hết. Thằng Phước còn lè hết cái lưỡi ra ngoài mà lấy cuống rà rà lên đầu vú con Mỹ cũng đang nhấp nhổm lên xuống cùng với thân hình mảnh khảnh đang càng lúc càng thêm nóng ran.
Bầu vú này nói nhỏ là nhỏ so với cô vú trong nhà thôi, chứ đặt bàn tay vô thì mu bàn tay cũng phải úp lên cao hơn là búp sen một chút. Còn ngoạm miệng thì phải há hết cỡ mới đủ.
Thằng Phước thôi không ngồi nữa mà đứng dậy, bê nguyên con Mỷ trong tư thế đó mà giọng rầm rầm. Mỷ vòng tay qua cổ Phước đu người lên cho thằng trai thả sức mà đong đưa người cô gái bằng đôi cánh tay vòng xuống bên dưới háng ra sau lưng để mượn sức bàn tay đang nắm giữ mà tống nguyên cái bàn toạ vô trong lúc dương vật đang hết sức mà tông ra.
Cứ như vậy, dồn dập, từng đợt, từng đợt, năm sáu cái hay chừng chục cái chi đó. Mãn nguyện. Tinh trùng dồn lên rồi trào ra ào ào thành hai ba đợt chi đó. Rồi thôi. Thằng Phước cứ bê nguyên con Mỷ đứng yên như vậy đó, mà nút lưỡi, hôn môi con nhỏ, rà qua rà lại hết từng cái răng gốc lợi, bên ngoài rồi lại mé trong. Làm cho con nhỏ đê mê không thể kể xiết. Rên hừ hừ trên người cậu trai. Trời đất như ngừng lại cho đôi tình nhân kịp lấy lại sức cho tới khi có tiếng tù và từ đâu đó xé gió văng vẳng vọng lại, và chỉ trong chốc lát là tiếng con bạch mã thở phì phì ngay bên cạnh.
Mỷ rứt môi ra, tháo tay Phước mà đứng xuống, rồi dợm bước định nhảy lên lưng ngựa. Nhưng rồi nghĩ sao đó chợt quay lại hôn một cái thật sâu lên môi cậu trai – kiểu nụ hôn vừa mới học được. Rồi mới nhẹ nhàng trườn lên lưng ngựa, bay vút đi cũng giống như một làn gió như lúc đến, biến mất trong bóng đêm về phía tiếng tù và gọi bọn.
Phước dõi theo trong giây lát, rồi cúi xuống vừa mò vừa tìm trong ánh trăng non cây sáo Mèo, dò lối trở về nhà theo con đường cái quan. Nhiều cửa hiệu hai bên đường nằm im lìm trong bóng tối, không hiểu do ngủ sớm hay gia chủ đã sớm chạy loạn về Lạng Sơn rồi.
Nhà thằng Phước vẫn chưa ngủ, mà đang sáng đèn mổ lợn giết gà cho ông chủ đem về Lạng Sơn. Thực ra đi ngựa chỉ một ngày, còn đi bộ cũng chỉ hai ba ngày đường là cùng. Nhưng bên ngoài là một bọn kéo xe, cho nên chắc chắn là phải tiêu tốn nhiều thức ăn rồi.
– Ngộ tính rồi. – Lão chủ không còn ngồi yên trên sập gụ như ngày thường, mà lăng xăng đi ra đi vào thu dọn. Mà ngay cả cái phản cũng đã đóng gói hết lại để chuyển đi. Hàng hoá treo trên vách cũng vậy. Không đến nỗi là chổi cùn rổ rách, nhưng có thể nói là những thứ gì còn đáng giá đều buộc lên xe cút kít để đem đi hết. À, cũng có một số thứ để lại, như đám chum vại trong bếp. Nhưng những cái nho nhỏ vừa tay thì cũng được đem ra để đựng hàng hoá mà chở đi, cả
gạo thóc mắm muối nữa. – Lẩy sẽ nhận một nửa tiền lãi của tiệm luôn. Tháng nào xong nhận luôn tháng đó, cho đến khi ngộ quay lại – Lão chủ nhăn nhở đưa ra đề nghị chót. Nghe thì có vẻ hời, nhưng cửa tiệm không còn hàng hoá gì đáng giá thì lãi ở đâu? Người nào hám lên chức chủ tiệm sẽ bập vô nhưng chỉ nghĩ sơ qua là thấy hố ngay. Chưa hết – Còn lương tháng này thì.
– Lão ta vừa nói vừa dúi vào tay Phước một tờ giấy kiểm kê những món đồ sẽ để lại. – Ở đây nhiều hơn gấp đôi số đó, để lại hết cho lẩy.
Nhìn lão chủ nhăn nhở cười chắc thắng, thằng Phước định phẩy tay từ chối, nhưng chợt nhìn thấy bóng dáng A Châu đang ngồi trong phòng của cô nàng mà ngóng ra câu chuyện bên ngoài cửa, nên nó cười thầm mà cầm lấy mảnh giấy, bước đi. Ngang qua cửa bếp thì em vú luồn tay xuống váy móc cho củ khoai còn âm ấm không hiểu từ lúc nướng còn âm ỉ lại hay từ thân thể cô ta toả ra. Mùi cháy của vỏ chắc đã được rửa kỹ trước khi nướng không còn thấy mùi đất, kèm theo vị mặn của chỗ cháy thành than khiến cho củ khoai ngon đến lạ kỳ. Trên ngón tay còn vương lại mùi dâm thuỷ gái tơ của Mỷ, thiệt là một bữa tối ngon miệng kết thúc chỉ mới nửa ngày đầu tiên du hành vào thế giới này.
Nếu bạn đọc được điều này, ba mẹ bạn sẽ chết.trong.vòng.5 năm nữa, để hóa giải nó, hãy copy sang. 5 truyện khác nha t biết ko phải thật nhưng cop ra cho chắc :