Bái Thần Giáo

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bái Thần Giáo

Tác Giả:

Thể Loại: , , ,

Ngày Cập Nhật : 30/04/2025

Sơ lược: phần 1 tạm thời là huấn luyện nô lệ.
Cảnh báo: cấm dưới 18, ae nào không hiểu guro, scat, copro, v.v… thì đừng xem.

À, không có guro, loạn luân, gay, bị ntr… đâu nhé.

Chương 1: Đêm tối

Gần 20 giờ đêm.

Hôm nay trời mưa lã chã, cuồng phong thét gào, trên đường không ít xe máy qua lại, thi thoảng cũng có ô tô đi qua nhưng chẳng ai để ý tới một cô bé bên đường phải táp vào mái hiện nhỏ kia để trú mưa.

Bỗng lúc này, một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh cô bé, cửa kính mở xuống lộ ra ở ghế ngồi sau một gương mặt quen thuộc.

Cô gái ngẩng đầu nhìn, dường như bất ngờ với điều này, vô thức mở miệng:

“Mộng Ảnh?”

Cậu trai kia cũng trả lời:

“Diệp Tiểu Dao? Có cần tớ giúp không?”

Diệp Tiểu Dao nhìn Mộng Ảnh, lại nhìn cơn mưa chẳng biết bao giờ tạnh, gió trời lạnh buốt cộng với màn đêm âm u, với một cô gái như nàng nói thật cũng thật rợn người.

“Cảm ơn! Cậu có áo mưa sao?” Diệp Tiểu Dao vui mừng đứng dậy, tưởng rằng hắn có áo mưa giúp mình.

“Tớ hiện tại không mang áo mưa!” Mộng Ảnh lắc đầu, sau đó nói:

“Cậu để xe đạp vào cốp đi, sau đó lên xe, để cô An đưa cậu về!”

“Cũng được!” Diệp Tiểu Dao hơi phản đối nhưng khi kính lái hạ xuống lộ ra thân ảnh cô An – giáo viên chủ nhiệm lớp thì nàng mới an tâm, cất xe đạp vào trong cốp dưới sự giúp đỡ của cô An, sau đó ngồi vào xe.

Ô tô tiếp tục di chuyển.

Ngồi trong xe một lúc, sau rất nhiều lần cố ý liếc nhìn Mộng Ảnh, Diệp Tiểu Dao mới nhịn không được hỏi:

“Mấy tuần nay cậu đi đâu vậy? Cứ nghỉ học suốt?”

Mộng Ảnh đang nhắm mắt, chẳng biết là đang nghĩ gì, thấy Diệp Tiểu Dao hỏi chỉ cười nhẹ:

“Ừm… Đi trả thù đi. Cha mẹ tớ bị tai nạn không qua khỏi, tài xế thì bỏ chạy! Nửa tháng qua đều là đi trừng trị hung thủ đấy!”

“Cậu tìm ra hung thủ rồi?” Diệp Tiểu Dao bất ngờ, lại hơi lo lắng nói:

“Tớ… không biết an ủi cậu thế nào nhưng hung thủ đã bị trừng phạt bởi pháp luật, cậu đừng nghỉ quẩn đó! Cha mẹ cậu bên dưới chắc chắn không muốn câu sống kiếp người lãng phí đâu!”

Nàng chỉ sợ Mộng Ảnh như những người trong phim ngắn nàng xem, mất đi mục đích sống mà tự sát.

“Yên tâm, tớ vẫn và sẽ sống tốt!” Mộng Ảnh nhấc lên khóe môi cười.

“Mà cô An, sao bạn học Mộng lại đi cùng cô vậy?” Diệp Tiểu Dao hơi khó hiểu.

“Chẳng phải bạn học Mộng nghỉ lâu quá sao? Cô lo bạn ấy có chuyện, nên mỗi tối đều bổ túc cho bạn ấy!” An Thiên Điệp trả lời, cũng giải thích thêm:

“Hôm nay cũng là vì trời mưa, tình cờ gặp được bạn học Mộng nên tiện thể đưa về!”

Nghe đến đây, Diệp Tiểu Dao mới thở phào đôi chút, chỉ là trái tim vẫn đập thình thịch báo hiệu tai họa sắp đến, nỗi bất an ngày càng nồng đậm.

Diệp Tiểu Dao cô nén bất an, nói với An Thiên Điệp:

“Cô đi cẩn thận chút, đường hôm nay dường như rất trơn trượt!”

“Ừm, cũng gần đến rồi! Đừng lo lắng quá!” An Thiên Điệp an ủi.

Diệp Tiểu Dao trấn an bản thân.

“Ắt xì!” Nàng sụt sịt mũi, giọng hơi khàn khàn hỏi:

“Cô ơi, cô có thể dừng lại ở tiệm thuốc không? Hình như em bị dính nước mưa rồi!”

Diệp Tiểu Dao một mực chú ý tới động thái của An Thiên Điệp, thấy được nàng ta liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu, lại nhìn thấy Mộng Ảnh lắc đầu…

Nỗi bất an ngày một lớn, không thể che giấu được sự hoảng loạn trên gương mặt ngây thơ kia nữa.

“Được thôi! Không xa kia có một tiệm thuốc, chúng ta tới đó thử xem!” An Thiên Điệp đáp.

Tim của Diệp Tiểu Dao như thắt lại, nàng ngỡ ngàng, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì khác với kịch bản bắt cóc trong đầu nàng, có lẽ là nàng đã tưởng tượng quá rồi.

Chỉ là đi thêm một đoạn nữa, nỗi sợ hãi trên gương mặt nàng lại xuất hiện.

Con đường bên ngoài không phải đường về nhà, những ánh đèn phía sau ngày càng xa hơn, liếc sang Mộng Ảnh thấy hắn đang xoay tròn con dao trên tay, cơ bắp nàng lúc này như cứng lại, mô hôi không ngừng chảy xuống.

Nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết mình đang gặp nguy hiểm, chỉ là điện thoại trong cặp hết pin, lại thêm tính cách tuy không quá nhút nhát nhưng còn chưa đến độ gan dạ của nàng, nàng không biết hiện tại phải làm sao cả.

Ô tô dần đi sâu vào núi, một ngôi làng lờ mờ hiện ra…

Vì là vùng núi nên lúc này hầu hết các nhà nơi đây đã đóng cửa, ô tô lấn trên hạt mưa tí tách, đi tới ăn nhà có chút hẻo lánh ở sâu bên trong.

“Tự xuống hay để tôi giúp?” Mộng Ảnh hỏi.

“Cậu… Cậu định làm gì? Cả cô nữa…” Giọng Diệp Tiểu Dao run rẩy, nàng không giấu nổi sợ hãi nữa:

“Tớ… sẽ hét lên đấy!”

“Tao đang thắc mắc là con người cắt lưỡi thì có thật là không thể nói chuyện như trong phim không!” Mộng Ảnh mất kiên nhẫn nói, quay quay con dao trên tay.

“Tôi… Tôi tự đi!” Diệp Tiểu Dao sợ hãi.

Ngay khi Diệp Tiểu Dao lướt qua người Mộng Ảnh, đầu óc nàng như quay cuồng nhanh chóng sau đó ý thức mông lung chìm vào bóng tối.

Mộng Ảnh không nói gì, chờ An Thiên Điệp đỗ xe vào lán mới khoác tay Diệp Tiểu Dao đứng dậy, lấy ô che đi vào nhà.

Căn nhà tuy hơi đơn sơ nhưng khá rộng rãi, đã từng được cải tạo từ mấy năm trước nên không có chuyện dột nát gì cả, và lý do quan trọng nhất để Mộng Ảnh chọn nơi đây vì tầng hầm bên dưới.

Tầng hầm này có từ gần trăm năm trước, hồi vẫn còn chiến tranh cũng sữa chữa hầm vài lần.

Mộng Ảnh đương nhiên cũng tái thiết lại sau khi phát hiện, còn ngụy trang thêm nơi xuống hầm nữa, đảm bảo nếu không phải dân chuyên thì không thể phát hiện ra.

Dưới hầm có một máy phát hiện duy trì đèn ở mức tờ mờ sáng, phản chiếu các dụng cụ tra tấn, các đồ chơi tình dục trưng bày ở đó.

“Chủ nhân!”

Ngay khi xuống hầm, An Thiên Điệp đã tự giác cởi xuống từng bộ đồ lộ ra làn da trắng nõn bên trong.

Chú ý xuống bên dưới còn thấy nàng đang bị nút đít bịt lại, ngay cả lồn cũng đang đeo cu giả, được băng keo cố định.

Mộng Ảnh không có gì bất ngờ, sắc mặt bình tĩnh đến lạ, lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh, đăng nhập vào một trò chơi, sau đó nhắn trong bang hội:

“Bang chủ, tình thế đột ngột, đã bắt cóc được Diệp Tiểu Dao rồi!”

Chẳng đến mấy giây sau, đã có tin nhắn trả lời lại:

“Được, để ta xóa dấu vết!”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận