Bái Thần Giáo – Update Chương 3
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Bái Thần Giáo – Update Chương 3
Tác Giả: Kiềm Chế
Thể Loại: BDSM, nô lệ, scat, truyen sex
Ngày Cập Nhật : 01/05/2025
Chương 2: Mặt nạ quỷ
Xung quanh rất tối, tưởng như cách quá ba mét chẳng có gì cả.
Diệp Tiểu Dao cố gắng vùng vẫy, lại phát hiện ra cơ thể mình không cử động được, dù cố gắng thế nào cũng bất lực.
Cộp …Keng… Cộp …Keng…
Lúc này, tiếng bước chân dần lại gần kèm theo một thanh âm kim loại ma sát chói tai, ép trái tim nàng như muốn ngừng đập.
Một gương mặt quen thuộc mà xa lạ xuất hiện, đây là bạn học cùng lớp với nàng, tên là Mộng Ảnh.
Chỉ là lúc này, gương mặt ấy như tới từ cửu u địa ngục, miệng lộ răng nanh, răng hàm đầy máu… Tay cầm cưa điện đang tiến lại gần…
“Aaaaaaaa….!” Nàng hét lên:
“Đừng mà! Đừng mà!”
Nàng trừng lớn mắt, cuối cùng lại phát hiện ra chỉ là mơ, nhưng còn chưa kịp thở phào thì phát hiện mình đang nằm trong một hộp kín hẹp, chỉ lộ một lỗ nhỏ cho khuôn mặt thông với bên ngoài, cái hộp này nhỏ đến nỗi không thể lật người, vô cùng khó chịu.
Đảo mắt nhìn quanh, phía trước gần chục mét Mộng Ảnh đang ngồi đó, tay cầm cưa điện đang loay hoay gì đó, bên cạnh là một thân ảnh nữ nhân trần truồng đang quỳ bò, nheo mắt nhìn kỹ phát hiện là cô giáo An.
“Tỉnh rồi?” Mộng Ảnh dừng động tác lại, quay đầu nhìn.
Diệp Tiểu Dao sợ hãi, vội vàng lên tiếng:
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi có thể làm bất cứ điều gì!”
Không gian xung quanh tối tăm, không khó để nhận ra đây là một không gian kín, kết hợp với những vệt màu đỏ xung quanh bàn làm việc kia và cái cưa máy trong tay Mộng Ảnh, những điều này đã thành công dọa Diệp Tiểu Dao sợ hãi.
Nàng không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng.
“Được thôi!” Mộng Ảnh hài lòng gật đầu:
“Vậy điều đầu tiên tao muốn mày làm là cấm được nói chuyện!”
Bước tới gần hộp, thứ nhốt Diệp Tiểu Dao gần giống một cái quan tài, chỉ để một cái lỗ nhỏ lộ ra khuôn mặt đang sợ hãi.
Mộng Ảnh tiện tay lấy cái áo trên bàn che kín lỗ nhỏ trên hộp, che đi tầm nhìn của nàng, sau đó kéo hộp bước đi.
Diệp Tiểu Dao trái tim treo lơ lửng sợ hãi, nàng ngửi ra vị tanh tưởi trên áo này xác thực là máu, càng cố gắng im lặng lại càng phát hiện nơi này có không chỉ một âm thanh bước chân, rõ ràng là giấu rất nhiều người.
Cộp cộp…
Thi thoảng đi xuống bậc thang, lại thi thoảng có âm thanh kim loại mở, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không mà dường như này này có cả thang máy nữa.
Mộng Ảnh đi loanh quanh đường hầm, trên tay cầm điện thoại đang phát đi phát lại các tiếng bước chân, cuối cùng mãi lâu sau mới dừng lại.
Nếu là bình thường, Diệp Tiểu Dao chỉ cần dụng tâm chút là có lẽ phát hiện ra điểm bất thường từ tiếng bước chân. Nhưng hiện tại đây, nàng bị nỗi sợ hãi lấn áp lý trí.
Đôi chân ngọc run rẩy khép lại, từ chính giữa có một dòng nước ấm đang trào ra.
Bất quá lúc này nàng không quan tâm nhiều như vậy được.
Cái áo che kia được lấy ra, nơi này là một không gian phòng tối khác, khá trống trải.
Nàng nhìn thấy Mộng Ảnh đang lục lọi trong túi cái gì đó, sau đó vội vã trở ra.
Để lại nàng một mình bị nhốt trong hộp, giữa căn phòng trống.
“Hộc hộc…”
Diệp Tiểu Dao thở phào một hơi, xem ra hôm nay chưa đến lúc phải chết.
Cố gắng thúc ép bản thân bình tĩnh, nàng nhớ tới khi Mộng Ảnh kéo lê hộp nhốt này, việc va đập đã khiến chiếc hộp rạn nứt, thêm vào cái hộp này dường như đã lâu không bảo trì, gỗ bên trên có hơi mục nát.
Nàng dùng miệng cắn vào vành lỗ trên hộp, tách ra từng miếng gỗ xuống, dễ hơn nàng tưởng tượng.
Trong lúc cắn, nàng cũng vô cùng sợ hãi Mộng Ảnh sẽ đột nhiên xuất hiện, chỉ là cắn hồi lâu rồi vẫn không có động tĩnh gì.
Đến khi lỗ bị cắn tới gần vai, lợi dụng độ lớn vai để xoay người, bật nắp hộp ra.
“Cạch” một tiếng, mặt hộp rạn nứt rồi không chịu nổi nữa mà nứt tiếp, Diệp Tiểu Dao nén cơn đau khi thân thể trà sát với tấm gỗ, cố gắng không phát ra tiếng rên ngồi dậy.
Nàng phát hiện bản thân không mặt quần áo, nhưng cũng chẳng quan tâm gì nhiều, vội lấy cái áo trắng dính máu kia quấn tạm lên người rồi chạy ra.
Cửa phòng khép hờ không khóa, nàng cẩn thận ngó đầu ra.
Đường hầm tối tăm, Diệp Tiểu Dao vừa cố không phát ra tiếng kêu, vừa mày mò đường đi xung quanh.
Nàng bất ngờ khi nơi đây rộng lớn như thế.
Chỉ là đi chưa được bao xa, ngã rẽ phía trước xuất hiện ánh sáng, từ đó bước ra một nam tử đeo mặt nạ ác quỷ.
Gã mặt nạ ác quỷ sững sờ đôi chút, sau đó phá lên cười:
“Hahaha, tạ ơn Ngài! Là Ngài sắp đặt phần thưởng tới đây sao?”
Nhìn thấy phản ứng thất thường của mặt nạ, Diệp Tiểu Dao sợ hãi lùi lại.
“Ta đang thiếu một con chó hiểu tiếng người, để ta chặt tứ chi ngươi, ngươi sẽ vinh dự làm chó của ta!” Mặt nạ ác quỷ áp sát lại gần.
Diệp Tiểu Dao sợ hãi lùi lại.
“Cút!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nàng biết chủ nhân giọng nói này, là của Mộng Ảnh.
Lúc này sau lưng Mộng Ảnh vác thêm một cái ba lô, trên mặt đeo một mặt nạ quỷ, khác với tên mặt nạ ác quỷ vừa rồi, mặt nạ quỷ của Mộng Ảnh có thêm một cái sừng nhỏ bên trái.
“Hừ!” Tên mặt nạ ác quỷ kia hừ lạnh, sau đó bỏ đi.
Mộng Ảnh không đoái hoài tới kẻ vừa rồi, tiến tới trước mắt mặt Diệp Tiểu Dao, giọng nói uy nghiêm:
“Quỳ xuống!”
Diệp Tiểu Dao không dám trái lời, vội vàng quỳ xuống.
“Bò trở lại!” Mộng Ảnh ra lệnh.
Diệp Tiểu Dao cắn răng bò trở lại đường cũ, quãng đường chỉ hơn mười mét nhưng do không bò quen mà hai đầu gối nàng sưng tấy ra.
Đằng sau, Mộng Ảnh cũng không nhàn rỗi, cầm lấy roi da quất mạnh vào mông nàng, hằn từng vết đỏ.
“Ư hức…” Diệp Tiểu Dao rên rỉ kêu lên.
Chỉ là bước chân nếu chậm một chút lại bị Mộng Ảnh đánh mạnh hơn, nàng chỉ đành cố chịu đựng bò trở về phòng.
Lần này Mộng Ảnh đã khóa cửa lại.
Nhìn hộp gỗ bị phá nát, Mộng Ảnh bước tới ngồi lên đó.
“Tới đây rồi quỳ xuống!”
Diệp Tiểu Dao ngoan ngoãn bò tới, nhìn cánh tay đang run run kia cũng đủ thấy lúc này nàng đang hoảng loạn như thế nào.
“Há miệng, lè lười ra!”
Nàng làm theo Mộng Ảnh nói.
Mộng Ảnh cũng không giở trò biến thái gì, chỉ đơn giản lấy ra một cây gậy từ ba lô chạm nhẹ vào đầu lưỡi nàng.
“Aaaaa…”
Như bị điện giật, cơ thể nàng phản xạ lùi về phía sau, hai hàng nước mặt chật vật rơi xuống.
“Tiếp tục tới đây!” Mộng Ảnh chưa kết thúc.
“Đau quá… Xin cậu… Đừng…” Diệp Tiểu Dao quỳ gối van xin sau vài nhịp thở mạnh.
Chỉ là sau khi nói, Mộng Ảnh lại cảm thấy mất kiên nhẫn, đứng dậy cầm dùi cui dí vào người nàng.
Âm thanh cầu xin vang khắp phòng, mãi hồi lâu sau mới vô lực ngã xuống.
Mộng Ảnh vứt cái bánh mì và một chai nước xuống đất, trầm giọng mở miệng:
“Lần này tao rất không vui, vì thế tao sẽ trừng phạt mày!”
Nói xong, Mộng Ảnh không quay đầu lại mà đi mất.
Nếu bạn đọc đc điều này,bà mẹ bạn sẽ ch ết trong vòng 5 năm nữa, để hoá giải nó ,hãy copy sang 5 truyện khác
Chương ko quá ngắn nhưng mà diễn biến câu truyện hơi chậm cần tăng tốc thêm