BÍ MẬT LẦN ĐẦU
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: BÍ MẬT LẦN ĐẦU
Tác Giả: I'm Hider
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Hoàn Thành, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: nút lưỡi, vợ chồng, vo dam
Lượt Xem: 396 Lượt Xem
Trong mắt Nhân, Ngân luôn là một cô người yêu tuyệt vời.
Hắn đem hết mọi thứ trao cho Ngân, từ tình cảm đến niềm tin.
Nhưng tình yêu cũng như một canh bạc vậy. Nhân đặt càng nhiều, nguy cơ lỗ đậm càng cao.
Nhưng có con bạc nào nghĩ mình sẽ lỗ khi đặt cược? Nhân cũng vậy, hắn hoàn toàn tin tưởng vào Ngân.
Để rồi lúc này đây, hắn trắng tay.
“Ngân…” Nhân trơ mắt nhìn bạn gái của mình. Em ấy đang quỳ dưới một kẻ khác, miệng em ấy đang ngậm lấy dương vật của kẻ đó và bú liếm say sưa.
Như bị một quả bom nguyên tử chọi thẳng vào đầu. Nhân trở nên choáng váng, hắn say sẩm mặt mày rồi ngã xuống.
Đau đớn.
Vụn vỡ.
Tuyệt vọng.
.
.
.
Nhân chợt mở mắt. Cái lạnh đã đánh thức hắn. Đầu óc Nhân choáng váng. Hắn đứng dậy, cất từng bước lảo đảo về phía homestay của mình. Chị chủ thấy vậy liền nói hắn ngồi đợi người đến đón, nhưng hắn không quan tâm. Hắn vừa mơ thấy một cơn ác mộng, đó thật sự là một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong lúc say thế này, hắn chỉ biết mình phải chạy về thật nhanh bên Ngân. Hắn đang muốn xác thực rằng không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhân lảo đảo bước đi, con đường trước mắt như chia ba. Dù đã cố gắng nhưng hắn không thể bước nhanh thêm chút nào nữa. Đòi hỏi gì hơn ở một kẻ say chứ?
Căn hộ của hắn kia rồi.
Nhân đổ người vào cửa. Hắn không đứng vững nữa. Hắn ta đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy không khí im ắng của căn hộ, Nhân chợt cảm thấy bất an. Hắn lết từng bước chân về phía cầu thang, miệng lại gọi: “Ngân ơi!”
Không có hồi đáp, Nhân đành cố gắng bước lên cầu thang. Khi say, hắn cảm giác mỗi bậc thang là một ngọn núi.
Vừa đi, hắn vừa gọi Ngân.
Nhưng mọi thứ vẫn im lặng đến đáng sợ.
Nhân cố gắng giữ thăng bằng, hắn sắp chinh phục được những bậc thang cuối cùng.
Căn phòng chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi, Nhân bước đi trong hồi hộp và lo sợ. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt lại.
“Ngân… A!”
Hắn đã lo lắng về điều này. Hắn biết mình say nhưng vẫn cố chấp bước đi. Kết cục là hắn không giữ thăng bằng được nữa, hai chân vấp vào nhau rồi té xuống.
Hắn té khá đau. Nhưng hắn không chịu nằm yên đó, cố gắng đứng dậy, hắn bước về phía phòng mình.
Tim hắn đập nhanh đến mức tưởng chừng có thể phá vỡ lồng ngực.
Hai mắt Nhân bỗng có chút ướt.
Trước mắt hắn lúc này, Ngân đang cuộn trong chăn, vẻ mặt có hơi ngái ngủ nhìn hắn.
“Anh về rồi à?” Ngân hỏi.
Nhân thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng xém tí đã khiến hắn bật khóc. Thật may! Mọi chuyện chỉ là giấc mơ.
Sau một khoảng thời gian cố gắng gượng chống lại cơn say, Nhân cũng đã kiệt sức, hắn lảo đảo bước về phía Ngân. Nhân nhào vào người em ấy, ôm chặt Ngân.
“Anh yêu em!”
Ngân gật đầu, mỉm cười nói: “Em cũng vậy!”
“Sao em run vậy?” Nhân hỏi khi thấy cơ thể Ngân đang run bần bật.
“Em lạnh!” Ngân giật mình, nhưng cũng rất nhanh tìm được lý do lấp liếm.
“Ừm… anh hôn em nha!” Nhân tiến đến định hôn Ngân, nhưng em ấy đã dùng tay chặn lại.
“Thôi anh!”
“Sao vậy?” Nhân có chút buồn tủi.
“Anh hôi mùi bia quá! Thôi, mau đi ngủ đi!”
Đó cũng chỉ là một lời nói dối. Thật ra Ngân không dám hôn Nhân là bởi vì miệng em lúc này nồng nặc mùi tinh dịch của Huy. Chỉ vừa cách đây vài giây, Huy đã phóng tinh vào miệng em. Nhân lúc đó đang ở rất gần, trong một khoảnh khắc, Ngân chẳng biết xử lý đống tinh trùng này thế nào, nếu nhả ra thì sẽ bị phát hiện, em liền lập tức nuốt sạch. Cái mùi vị béo ngậy ấy vẫn còn đang ám ảnh cổ họng em.
Nhân bị Ngân từ chối, liền bĩu môi như một đứa con nít. Hắn ta vùi đầu vào ngực Ngân, sau đó thiếp đi lúc nào không hay. Nhân bình thường ngủ không phát ra tiếng động, nhưng nếu hắn say thì sẽ ngáy. Tiếng ngáy ấy báo hiệu cho Huy biết Nhân đã ngủ.
Từ đằng sau cánh cửa, Huy bước ra.
Hắn vẫn chưa mặc quần lại, cái dương vật chỉ hơi mềm sau một màn BJ của Ngân.
Thấy cảnh này, nét mặt Ngân trở nên sợ hãi, em vội ra hiệu cho hắn mau rời khỏi đây.
Nhưng Huy không nghe theo, hắn bước đến cạnh em.
Ánh mắt Ngân trở nên hoảng loạn vì lo sợ Huy sẽ làm gì đó nguy hiểm. Em chỉ vừa thoát chết trong gang tấc và không muốn trải qua cảm giác đó nữa đâu!
Nhưng Huy chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho Ngân. Ngân nhận lấy, ánh mắt có chút mơ hồ. Huy ghé sát tai Ngân và nói: “Chúc mừng sinh nhật!”
Sau đó, hắn rời đi, để lại Ngân đang rối bời trong cảm xúc giữa những tiếng ngáy vang vọng của Nhân.
***
“Sợi dây chuyền này đẹp anh nhỉ?” Ngân trầm trồ nhìn vào một sợi dây chuyền lấp lánh với thiết kế tinh xảo.
“Ừm… anh mua cho em nhé?” Huy cười hỏi.
“Thôi! Mắc lắm anh!” Ngân lắc đầu rồi kéo Huy rời đi, nhưng hắn ta vẫn lén ngoái đầu lại một cái…
Ngân trút một hơi thở dài, em nhìn vào sợi dây chuyền trước mặt, những kí ức vui vẻ lúc xưa lại trỗi lên. Sợi dây chuyền này là món quà sinh nhật mà Huy vừa tặng cho em. Em cũng chẳng biết mình phải cảm thấy thế nào nữa. Huy thật tồi tệ khi ép em làm chuyện trái đạo lý vừa rồi. Nhưng có phải hắn vẫn luôn nhớ về em nên mới làm ra hành động này?
Cất sợi dây chuyền vào trong hộp, Ngân ngã lưng xuống giường, em quá mệt mỏi rồi.
Một giấc ngủ sẽ giúp em cảm thấy thanh thản hơn.
***
Tỉnh dậy sau một đêm say, thứ chờ đón Ngân là cơn đau đầu. Nhưng nếu chỉ có vậy thì chẳng sao cả, kí ức về chuyện điên rồ hôm qua vẫn còn in sâu trong đầu em, khiến em chỉ ước mình có thể ngủ tiếp. Em đang chối bỏ thực tại tội lỗi này. Nhưng trốn tránh cỡ nào thì sự thật vẫn là sự thật!
"Tất cả là tại trên khốn đó, hắn là kẻ khốn nạn. Tại hắn, là tại hắn! Tên khốn đó đã cưỡng bức mình, không phải do mình!" Ngân phẫn nộ, thầm rủa Huy. Nhưng em lại nhận ra chính mình là người đã chấp nhận đi cùng Huy. Chính em là người đã tự đặt bản thân vào cạm bẫy.
"Sao mày lại làm vậy hả Ngân? Tại sao mày lại dễ dãi như vậy? Con ngu này, mày bị gì vậy hả?"
Cơn thịnh nộ cứ trào dâng.
"Tại sao lại là mình? Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình? Mình làm gì sai chứ?"
Giận dữ đến giới hạn rồi sẽ chuyển thành uất ức.
"Giá như lúc đó mình không say! Giá như mình đủ tỉnh táo hơn! Nếu mọi chuyện chỉ là giấc mơ, mình chắc chắn sẽ tránh xa tên khốn đó! Mình sẽ yêu Nhân nhiều hơn, mình sẽ làm mọi việc anh ấy yêu cầu!" Ngân thầm ước. Em tự mặc cả. Em trả giá với số phận mình. Nhưng càng mặc cả bao nhiêu, Ngân càng cảm thấy tội lỗi của mình quá mức chân thật. Em dần rơi vào tuyệt vọng.
Ngân như lạc vào màn đêm vô tận. Không chút ánh sáng nào có thể tìm đến em. Mọi hi vọng thay đổi chuyện hôm qua đều tan biến. Em chẳng còn nghĩ được gì nữa. Im lặng đến đáng sợ!
Đúng lúc này, Nhân tỉnh dậy. Hắn ta coi bộ còn chút say, tính đứng dậy nhưng lại té xuống giường.
Hắn quay sang ôm Ngân. Chẳng có gì tuyệt hơn khi vừa dậy đã thấy một người đẹp đang nằm cạnh.
Cái ôm của Nhân ấm áp làm sao. Nó xua tan đi sự lạnh giá của Đà Lạt cũng như những suy nghĩ rối bời của Ngân.
Ngân thở dài trong lòng. Em đã làm việc có lỗi với Nhân. Em ân hận lắm. Nhưng em không dám nói với Nhân. Nhất là khi được nằm trong vòng tay hắn, cảm nhận được tình yêu to lớn mà hắn dành cho em. Nếu nói ra, em sợ rằng mình sẽ mất đi tình yêu ấy, đồng thời sẽ làm tổn thương Nhân.
Ngân mím chặt môi. Cảm giác tuyệt vọng cũng chẳng kéo dài vô tận. Đằng sau tuyệt vọng, con người sẽ học cách chấp nhận. Ngân chấp nhận chuyện đêm qua là sự thật, em thật sự đã BJ cho một kẻ khác…
Giờ đây em cần phải giấu chuyện này. Em không thể để sự việc động trời này lộ ra ngoài. Ngân cắn răng suy nghĩ, em không biết phải đối mặt với tên Huy kia như thế nào.
Sự lo lắng như những cơn sóng biển liên tục đánh vào suy nghĩ của Ngân. Không một giây nào em cảm thấy nhẹ nhõm cả. Chỉ cho đến khi em lấy hết can đảm ra khỏi phòng, chấp nhận sẽ đối diện với Huy mặc cho nỗi sợ vẫn còn phảng phất. Tuy nhiên, mối lo của em đã rời đi từ sớm. Theo như lời Linh kể, Huy đã đi gặp một vài người bạn của mình ở Đà Lạt.
Như thả được một gánh nặng trong lòng, Ngân thở phào nhẹ nhõm.
***
Sau khi ăn sáng xong, cả ba người Nhân, Ngân và Linh tiếp tục hành trình khám phá Đà Lạt. Ngân mặc dù không có tâm trạng đi chơi, nhưng em không muốn Nhân nghi ngờ, em vẫn giả vờ vui vẻ đi cùng hắn.
“Số hưởng quá! Được đi chơi riêng với hai người đẹp!” Nhân thầm cười trong bụng. Đi phía sau, hắn chăm chú quan sát cặp mông của Ngân và Linh đang nhún nhảy. Một vài suy nghĩ đen tối sượt ngang qua đầu hắn.
“Mày nghĩ gì vậy? Sao có thể làm trò đồi bại với bạn gái của bạn mình!” Nhân lắc đầu. Tên này sống quá ngay thẳng nên chỉ cần suy nghĩ đồi bại một chút thôi liền khiến hắn khó chịu.
Hiện tại, cả nhóm đang đi tham quan một khu du lịch mới nổi trong vài năm gần đây ở Đà Lạt. Khu du lịch ấy tên là thung lũng Mờ Sương. Nghe nói nơi đây được một đại gia đổ tiền vào cải tạo, biến thành một thiên đường sinh thái với vô vàn cảnh đẹp từ tự nhiên đến nhân tạo.
“Đúng rồi! Giữ yên nè!” Nhân hí hửng canh từng khoảnh khắc để chụp cho Ngân tại một cánh cổng được kết từ hoa.
“Đẹp quá! Chụp cho em với!” Linh không biết cố tình hay vô ý, đứng sát lại với Nhân. Ngân hơi nhíu mày. Em khó chịu khi thấy cảnh này, nhưng nghĩ lại bản thân mình cũng đã làm chuyện có lỗi với Nhân, Ngân cảm giác mình mất đi quyền bực tức.
Vừa dằn vặt, lại vừa ghen, đứng giữa hai luồng cảm xúc khiến Ngân mệt mỏi vô cùng.
“Em sao vậy?” Nhân hỏi khi thấy Ngân có vẻ khác thường.
“Hả? À… không có gì!” Ngân mỉm cười lắc đầu, cố giấu đi những bâng khuâng trên mặt.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi rung lên. Ngân mở ra thì thấy số không có trong danh bạ. Nhưng số điện thoại này lại hết sức quen thuộc với em.
“Ai gọi vậy?” Nhân tò mò hỏi, mắt hơi nghía sang.
“À… hình như là chú của em! Để em nghe máy cái!”
Ngân viện lý do, sau đó đi ra một chỗ vắng vẻ nghe máy. Nhân nhìn theo cũng có chút khó hiểu, tại sao bạn gái mình lại phải đi xa đến vậy? Nhưng hắn không có thời gian thắc mắc vì Linh đã tạo dáng cực đẹp ở chỗ Ngân vừa chụp lúc nãy, hắn phải chụp giúp em ấy thôi!
Ngân đứng sau một vách tường nọ, em nhìn vào chiếc điện thoại đang rung của mình, một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu. Huy gọi em để làm gì? Tên khốn này đang âm mưu chuyện gì?
Em không hề biết rằng, từ sáng đến giờ mình đã luôn nghĩ về Huy. Sự biến mất của hắn thật sự chẳng hề làm em đỡ lo lắng hơn, trái lại càng khiến em phải suy nghĩ. Trong vô thức, em đã hình thành một cảm giác chờ đợi Huy. Và lúc này, hắn bất ngờ gọi đến. Em không thể cưỡng lại được dù rất sợ phải đối mặt với Huy. Em buộc phải nghe máy thôi.
Áp điện thoại vào tai, tim Ngân như ngừng đập, nhưng đầu dây bên kia chẳng có tiếng nói nào.
Ngân không kiên nhẫn được, bèn lên tiếng trước: “Anh gọi tôi có chuyện gì?”
Lúc này, bên kia có tiếng cười.
“Xin lỗi vì sáng sớm đã bỏ em đi nhé!”
Ngân nhíu mày, tức giận nói: “Anh nói gì vậy? Anh biến đi khuất mắt, tôi càng dễ chịu!”
“Em làm anh đau lòng lắm đấy! Chẳng phải hôm qua chúng ta đã cùng nhau trải qua một khoảnh khắc tuyệt vời sao?”
“Anh im đi! Đừng có nói về chuyện đó! Là do tôi say nên mới bị anh dễ dàng cưỡng bức!” Ngân xém tí hét lên, nhưng nhận ra xung quanh có vài người nên em phải kiềm chế lại.
“Nói như thế nào thì em cũng đã làm việc đó rồi! Anh có bằng chứng đấy!”
Lúc này, Ngân mới sực nhớ ra một điều quan trọng. Hôm qua, Huy đã quay video lại chuyện tội lỗi của mình. Lẽ ra lúc đó em phải ngăn hắn lại. Nhưng thật không hiểu vì sao mà em lại lơ chuyện đó đi và rồi lãng quên nó. Đến khi Huy nhắc lại, Ngân mới thầm trách sự ngu dốt của bản thân.
“Tên khốn! Mau xóa nó đi!”
Ngân thật sự muốn mắng Huy thật to.
“Em biết không? Anh vẫn luôn nhớ em, sau chuyện hôm qua, anh càng nhớ em hơn nữa đấy! Mau đến gặp anh đi!”
Chưa đợi Ngân hồi đáp, Huy lại lên tiếng: “… Anh sợ mình bấm nhầm gửi cái video này đi thì…”
Ngân tức phát khóc. Những viễn cảnh đen tối được vẽ ra trước mắt.
“Anh ở chỗ bán vé cáp treo nhé!”
Nói xong, Huy cúp máy. Hắn nhìn vào đồng hồ và bắt đầu tính toán gì đó.
Hết chương 7.
Add viết truyện như C ấy thì lại hết bở dở câu chuyện phái viết nốt Nhân nhận tin nhắn của thằng chó Huy gửi rồi xử lý cả 2 đứa chó chết kia mới hả giận chứ viết tiếp đi