Bí Mật Nơi Trái Tim – Seri Truyện Gay 18+ Cảm Động
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Bí Mật Nơi Trái Tim – Seri Truyện Gay 18+ Cảm Động
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Gay
Thể Loại: bí mật trái tim, truyện gay 18+, truyện gay hay
Lượt Xem: 660 Lượt Xem
Phần 14
Ai cũng nói trời tháng 7 mưa dầm phải biết. Thế nhưng chiều nay chẳng có lấy một hạt. Cái không khí âm ẩm, u ám đã kéo dài từ suốt buổi trưa đến giờ, vậy mà vẫn không mưa nổi. Cảm đám bạn cùng nhồi nhét vô phòng của Hào chật ních. Cũng đã lâu rồi cả bọn mới được một bữa gặp mặt nhau đông đủ như vầy.
…
– Dạo này có gì mới không Khánh?
Khánh ợm ờ đáp:
– Ờ, có bạn mới… giàu sụ…
Thy hấp háy mắt:
– Quen trong ‘hộp’ hả?
Khánh nhếch mép đáp:
– Ờ,… mấy bữa trước tình cờ gặp rồi tự nhiên rủ tao đi khách sạn với nó.
Hào ừ hử. Khánh nói tiếp:
– Ban đầu tao không có hứng, từ chối hoài mà nó lì dễ sợ… Nó chờ tao ra khỏi quán lại tới dụ dỗ tiếp à…
Thy căng thẳng hỏi:
– Rồi sao?
Khánh nhún vai đáp:
– Thì theo chứ sao, lúc đó tự nhiên tao lại thấy có hứng với nó.
Hào thở dài:
– … lãng tử luôn là lãng tử!
Thy ngơ ngác hỏi:
– Là sao?
Hào mỉm cười đáp:
– Nó có biệt danh là ‘Lãng tử’ đó. Khi không thích thì đến ‘hoàng tử’ mời nó cũng chẳng thèm nói chuyện,… còn nếu thích thì dù là ‘ăn mày’ nó cũng chiều…
Khánh bật cười đáp:
– Mày nói gì ghê vậy trời…
Hào mỉm cười đáp:
– Ờ thì phóng đại chút đỉnh…
Thy cắt ngang nói:
– Rồi thằng đó sao?
Khánh mỉm cười đáp:
– Không ngờ tao ‘té’ vô hũ vàng ‘bự’ lắm mày ơi… kiếp này phá của nhà nó cũng không hết tiền.
Cả đám nín thở nhìn Khánh. Anh mỉm cười nói tiếp:
– Con của một cha thuyển trưởng tập đoàn tàu thuyền gì đó bên Đức, giàu khét tiếng nghe mạy.
Đức nhăn nhó nói:
– Mày có bị nó gạt không đó?
Khánh mỉm cười đáp:
– Không hề… nó xài tiền Đức không à, với lại nó cho tao chiếc huy hiệu của tập đoàn tàu thuyền của ba nó đó, tên gì tiếng Đức tao có chết cũng chả biết đọc… Cái huy hiệu đó bằng vàng ròng đàng hoàng đó cưng. Mấy thứ nó xài đều có vàng gắn hết, nói bậy một chút chứ tới cái… nút quần nó mặc cũng bằng vàng luôn.
Cả đám ồ lên một tiếng vui mừng.
– Chúc mừng mày, có bến đừng chân rồi.
Đó là câu nhận xét cộc lốc của Thy. Khánh cau mày đáp:
– Ê… tao chỉ nói vậy thôi. Tụi bay tin hay không thì tùy.
Đức nhanh nhảu lấp liếm:
– Cái này là ‘anh hùng nan mỹ nhân quan’… à
Đức chưa kịp nói hết câu thì Khánh la toáng lên:
– Hê… tao không giống mấy ‘con’ kia đâu nha!
Thanh bĩu môi chen vào:
– Đâu có ai nói mày là ‘mỹ nhân’ đâu?
Khánh tiu nghỉu không nói được gì, mặt anh đỏ như gấc. Thanh và Đức vẫn không chịu buông tha. Đức nói:
– Phải đó, một “thiên thần” từ trên trời ‘rớt’ xuống, …
Thanh hùa theo ngắt lời Đức:
– Thật tiếc cho một đời hào hùng của… ờ… ai vậy?
Khánh nhép miệng thở dài:
– … Long!
Thanh tiếp luôn:
– Ờ… của tên Long… bởi vậy, người ta nói ‘anh hùng nan mỹ nhân quan’ là đúng mà.
Đức gạt đi:
– Nói rồi! Xài câu khác đi… ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!’
Thanh mừng rơn đáp:
– Phải, phải,…
Đức liếc nhìn Khánh nháy mắt đáp:
– Chứ còn gì nữa…
Rồi sau đó anh giả ngây ngô hỏi:
– Hơ, không biết thằng cha này có mưu đồ gì đây ta? Thằng Khánh nhà này có gì quý giá mà hắn đeo bám dữ vậy?
Thanh hùa theo lập tức:
– Còn phải nói, cái này là ‘ngụy quân tử’ rồi, chết mày nghe Khánh ơi…
Khánh chưa kịp mở miệng chống chế thì đã bị Đức ngắt lời tiếp:
– Ai nói em, biết đâu con người ta có thành ý chứ? Tặng cho nó cả ‘giang san’ còn gì?
Thanh vểu môi đáp:
– Trời ơi, thiệt không? Thời buổi như vầy còn loại người như vậy sao?
Đức tự đắc đáp:
– Chứ sao? Chồng em cũng thuộc loại người đó đó…
Thanh mỉm cười tỉnh rụi xòe tay ra trước mặt Đức:
– Phải rồi, biết mà… đưa ‘gian san’ của anh đây!
Đức phì cười dựa hẳn vào người Thanh đáp:
– Gian san là anh đây cưng!
Thanh khẽ véo chóp mũi cao hón hỉnh của Đức mà nhoẻn miệng cười trừ:
– Đồ keo kiệt!
Hào nãy giờ ngồi ngơ ngẩn nghe Đức và Thanh kẻ tung người hứng liên tục chọc tức Khánh khiến anh cũng không biết làm sao mà ngăn cản. Thy cười chen ngang vào giải vây:
– Trời, coi miệng lưỡi vợ chồng nó kìa… xứng ghê á.
Đức quay sang Thanh tỉnh khô nói:
– Kệ nó cưng, nó đang ghen tị với vợ chồng mình đó mà.
Thanh thì nháy mắt với Thy đáp:
– Hê, biết miệng lưỡi vợ chồng tao hồi nào?
Thanh vừa thốt ra thì biết mình lỡ lời nên vội lặng thinh. Thy bị điểm ngay trúng chỗ yếu, anh im bặt, mặt đỏ rần lên vội quay nhìn nơi khác để không ai thấy. Thấy vậy Đức bèn nói lảng chuyện khác:
– Thôi không chọc mày nữa, chọc mày tốn nước miếng quá.
Khánh phì cười đáp:
– Ờ… cũng lâu rồi tao không thấy tụi bay vui vẻ dữ vậy. Đi với mấy thằng cha kia nói chuyện phải uốn bẩy tấc lưỡi đẩy đưa, chán muốn chết. Chỉ có với tụi bay tao mới thật là tao thôi!
Hào bèn hỏi:
– Thằng chả muốn gì đó ở mày đó?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Biết quá mà còn hỏi… có điều… ờ… sòng phẳng thôi. Quen nó cũng không có gì là tệ. Mày biết đó, ngoài tiền ra, dù sao nó cũng thuộc loại “I.I.B” và “N.K.O.B” mà…
Cả đám chưng hửng nhìn Khánh. Vốn đã đoán trước, anh tỉnh queo giải thích:
– I.I.B là ‘INVITE INTO BED!’
Cả đám ồ lên. Đức nói:
– Thằng này ghê thiệt…
Hào mỉm cười hỏi:
– Còn cái kia?
Thanh nhanh nhảu đáp:
– Tao biết, cái gì N.K… O…B phải không? Là New Kids On the Block, xì… boyband cũ rích. Ủa, không lẽ nó đẹp trai giống Jordan vậy sao?
Khánh phì cười đáp:
– Không phải… lanh chanh quá. Là ‘NOT KICH OUT OF BED!’.
Cả đám lại được một phen kinh ngạc, chỉ biết ồ lên rồi há hốc mồm nhìn nhau.
Hào chỉ nhìn Thy nhún vai cười khẩy đáp:
– Miễn bàn luận…
Khánh phì cười đáp:
– Không có, tại đi chơi nghe qua nghe lại, thấy vui thì nói thôi. Mà nó cũng đúng là loại người đó thiệt, vả lại nó cưng tao lắm…
Thy ngạc nhiên quay sang hỏi:
– Còn mày? Mày không yêu thằng cha Long thiệt sao?
Khánh nhẹ lắc đầu:
– Chẳng biết, nhưng nó tốt với tao lắm… vậy là đủ rồi.
Đức nhanh miện đáp:
– Vậy mày quăng thằng Dũng đi được rồi hả? Chúc mừng mày…
Khánh thoáng cau mày đáp:
– Với tao, mọi thứ trên đời này đều có ‘hạn sử dụng’ của nó. Tình yêu cũng không ngoại lệ!
Rồi Khánh cau mày tiếp luôn:
– Tao biết, chắc tụi bay nghĩ tao “làm tiền”? Cũng đúng phần nào, tiền tụi nó nhiều quá không lấy ‘đốt’ bớt để làm gì chật túi tụi nó?
Thy vội xua tay:
– Không, ý tao… là mày quên được ‘chuyện cũ’ là tốt
Nhưng Khánh vẫn ngắt lời anh:
– Sao cũng được. Con người tao thay đổi ra sao tao biết mà. Nhưng mà tao đối với tụi bay vẫn là thằng Khánh, bạn tụi bay ngày xưa, hiểu chứ? Tao không làm gì tổn hại tụi bay hết…
Hào gật gù đáp:
– Biết rồi, nhưng mà…
Khánh phớt lờ lời Hào, anh tiếp luôn:
– Tao biết bây giờ tụi bay thấy khó chịu vì tao… nếu tụi bay thấy như vậy là mất mặt, hay không thích làm bạn nữa thì cứ nói thẳng… còn phần tao thì tao vẫn như cũ với tụi bay, chỉ vẫn là bạn bè như ngày nào thôi…
Đức nhìn Khánh ngạc nhiên nói:
– Tụi tao chỉ đùa cho vui thôi mà, mày giận thiệt hả?
Thanh vội nói:
– Phải đó, tụi tao vẫn coi mày là bạn mà. Đừng nghĩ lung tung vậy chớ!
Thy mỉm cười trấn an Khánh:
– Thoải mái một chút đi… Tụi tao vẫn là bạn của mày mà…
Hào mỉm cười không nói gì nhìn Khánh. Anh thấy Khánh đang cau mày, tay mân mê chiếc quẹt sáng bóng thì lấy làm tò mò. Anh nhìn chiếc quẹt trắng bằng inox bình thường ấy có khắc hình một lá bài Tây, con Bồi Cơ. Hình khắc rất sắc sảo, tinh tế. Hào vừa nhìn thấy anh đã biến sắc mặt, hấp tấp hỏi Khánh
– Ờ nè,… cái hột quẹt này sao mày có?
Khánh nhìn chiếc hột quẹt rồi mỉm cười không nói gì. Thy nhón tay lấy chiếc hột quẹt ngắm nghía một lúc rồi nói:
– Hột quẹt mua đâu mà chẳng có?
Đức tròn xoe mắt ngắm nhìn hình con Bồi Cơ được khắc trên vỏ màu bạc sáng bóng. Đường nét khắc rất tinh xảo, hẳn là được khắc họa bằng tay nghề thật điêu luyện mà ra. Hào mỉm cười giảng giải:
– Mày không biết đó thôi, nhìn thì đơn giản lắm, nhưng trên đời này chỉ có 13 cái thôi đó. Vả lại, tuy nó không phải là món đồ cổ, nhưng bản thân lịch sử của nó còn ẩn chứa một điều khủng khiếp xuyên mấy thế kỷ á.
Càng nói mọi người càng lấy làm lạ. Đức và Thanh chỉ nhìn nhau mà không hiểu, bởi rõ ràng hình khắc như vậy cũng đâu có gì là đặc biệt. Phần Thanh cũng vậy, anh nói:
– Đặc biệt vậy sao? Kể tụi tao nghe với?
Khánh nhoẻn miệng nhìn Hào nói:
– Mày cũng tin chuyện về cái quẹt này hả? Của lão Long cho tao đó!
Hào gật gù:
– Tao cũng đoán vậy. Chỉ có gia đình thương gia tiếng tăm thời xưa mới có mấy cái quẹt như vầy thôi. Nó là chiêu bài miễn tử cho người sở hữu nó đó. Coi bộ cha Long này coi mày quý còn hơn gia sản của nó nữa á.
Hào quay sang Thy và bắt đầu kể:
– Chuyện này nguồn gốc của nó là từ lâu đời lắm rồi. Ngày xưa, có lần người phương Tây đến cống nạp cho Từ Hy Thái Hậu những thành tựu kĩ thuật mà họ đạt được. Sau khi về dinh thự dành cho khách, có một người Tây phương trong đám Tây nọ nhân lúc rãnh rỗi thì mời một viên võ quan nào đó trong triều cùng chơi bài Tây với anh ta cho đỡ buồn. Viên quan đó còn trẻ lắm, tên gì thì tao không nhớ rõ…
Nói đến đây Hào nhìn Khánh. Khánh chỉ nhún vai lắc đầu ý rằng mình cũng không biết tên người này. Thanh sốt ruột hối Hào kể tiếp.
– Người này còn trẻ, lại thông minh nên chỉ chơi vài ván đã hiểu rõ luật chơi và thắng được vài ván. Thằng Tây đó thích anh ta lắm, bèn mời ở lại chơi với mình suốt đêm. Rồi cũng sau cái đêm đó, viên quan trẻ đó đã thích thằng Tây nọ rồi họ ‘ngủ’ với nhau.
Đức xì một tiếng rõ dài rồi nói:
– Làm sao có chuyện này được? Hồi đó cũng có ‘bê đê’ hả?
Thy trừng mắt nhìn Đức rồi quay sang Hào nói:
– Nó nói đúng đó, hồi đó làm gì mà có ‘gay’?
Hào tặc lưỡi đáp:
– Ai nói mày không có, có cả ngàn hoạn quan trong cung đó, không phải ‘bóng’ đó sao?
Thanh xen vào:
– Nhưng mà tại do bị thiến người ta mới vậy mà?
Hào mỉm cười đáp:
– Mày nghĩ có khi nào hoạn quan đi ngủ với hoạn quan không? Dĩ nhiên phải có người giống tụi mình cần hoạn quan ngủ chung chứ!?
Đức ra điều đã hiểu bèn tặc lưỡi:
– Trời… ước gì tao được sống trong cung thời đó ta.
Cả đám ngơ ngác nhìn Đức hỏi:
– Để chi?
Đức lại tặc lưỡi đáp:
– Trời, hỏi ngớ ngẩn vậy? Lúc đó chỉ cần huơ tay một cái là được cả đàn, cả đàn lính. Có ‘ngủ’ hết ‘ba kiếp’ tao cũng không ‘xài’ hết ‘trai’ nữa.
Cả đám kêu trời. Thanh dơ tay đánh vào Đức túi bụi:
– Đồ lẳng lơ,…
Đức cười hềnh hệch ghì chặt lấy Thanh không đáp. Khánh nói tiếp:
– Theo tao nghe kể thì thằng ‘Tây’ và thằng ‘Tàu’ đó quen nhau là vì tụi nó tắm chung với nhau.
Cả đám lại ồ lên ngạc nhiên. Khánh tiếp tục:
– Bởi người Hoa bấy giờ phong kiến lắm, kể cả nam với nam chưa hề ‘thấy’ lẫn nhau bao giờ cho nên việc hắn bị ‘hấp dẫn’ bởi thằng Tây đó thì có gì lạ?
Đức gật gù vẻ khoái chí, tủm tỉm cười miết. Khánh tóm lấy cái gối quăng thẳng vào mặt Đức rồi phì cười nói:
– Đồ dâm tặc… nói là nghĩ ngay đến ‘cái đó’ liền à̀…
Đức phì cười đáp:
– Thì dĩ nhiên rồi, Tây và Ta thì ‘chênh lệch’ lắm…
Thanh nổi quạo nghiến răng nói:
– Anh thấy hồi nào hả? Khai mau?
Đức không nhịn nổi cười, đành huơ tay thanh minh:
– Trời ơi, trên Internet thiếu gì hình…
Thy mỉm cười hỏi Hào:
– Rồi sao nữa?
Hào lấy lại bình tĩnh rồi kể tiếp:
– Sau đó vì cớ gì đó chuyện bị lộ ra ngoài, bọn thái giám trong cung làm rầm rộ đến tai của Từ Hy, bà ta vốn không ưa người Tây phương mà, nên viện cớ bắt tội anh chàng Tây nọ và viên quan võ. Biết chuyện đã lộ tẩy, hai người tối hôm đó khăn gói bỏ trốn, nhưng nửa đường bị bọn sát thủ của Từ Hy vây bắt.
Đức nhìn Hào say sưa, thấy Hào ngừng lại thì sốt ruột la làng lên:
– Đang hay sao ngừng vậy? Sao nữa?
Thy mỉm cười nói:
– Sao mà giống phim kiếm hiệp vậy?
Hào gật gù đáp:
– Thì truyền thuyết sao tao nói vậy thôi.
Rồi anh kể tiếp:
– Viên quan võ đó đành hy sinh cản đường cho người yêu của mình chạy thoát thân. Anh chàng người Tây không đành bỏ người yêu nên không chịu đi. Viên quan võ đó bèn cho tay vào túi rút đại ra một lá bài trong bộ bài mà thằng Tây đã tặng anh. Lá bài đó chính là ‘con Bồi cơ’ giống như vầy đây.
Thy bất giác ngắm nghía những nét khắc mô phỏng hoàn toàn giống với một lá bài Tây bình thường. Rồi anh cất tiếng hỏi:
– Vậy cái hột quẹt này có liên quan gì lá bài đó?
Khánh mỉm cười đáp:
– Đừng nóng, chuyện còn dài lắm.
Hào tiếp tục kể:
– Con bài đó ướt đẫm máu trong tay viên quan võ. Anh đưa người yêu mình giữ lấy rồi nói anh ta nhất định tìm gặp để lấy lại quân bài đó dù sống hay chết. Rồi anh ta lại lăn xả vào chiến đấu, cuối cùng bị chém chết. Thằng Tây bị áp giải về triều, nhưng anh ta xin được chôn người yêu của mình tại đó trước. Bọn sát thủ cũng không biết tiếng Tây nên không thể tranh cãi với anh ta nên cho anh ta chôn người yêu mình. Đâu ngờ khi chôn xong người yêu, anh ta đập đầu vào tảng đá lấp mộ mà tự tử, trên tay vẫn nắm chặt quân bài đẫm máu.
Thy chưng hửng nhìn Hào như không tin vào tai mình. Còn Đức thì quấn chặt lấy vòng tay của Thanh như mong được sự che chở. Không khí tự động ngột ngạt hẳn lên. Hào vẫn điềm nhiên kể tiếp:
– Tụi sát thủ cốt ý là hạ sát viên quan trẻ nọ, còn thằng Tây là đi sứ không thể chết được. Bọn nó không biết làm sao, bèn lục lọi lấy hết đồ đạc trong người thằng Tây nọ, kể cả lá bài máu đó rồi quăng xác thằng Tây xuống vực gần đó. Xong chuyện bọn nó biến mất, không dám về cung phúc mệnh Từ Hy bởi vì biết rằng sẽ bị bà ta xử tử.
Đức cau mặt đáp:
– Tại sao?
Hào thở dài nói:
– Tao đã nói thằng Tây là sứ giả mà. Sứ giả chết trên đất khách là chuyện lớn, ảnh hưởng ban giao hai nước đó, có khi dẫn đến chiến tranh liên miên là vì vậy.
Đức trố mắt nhìn Hào:
– Woo… rồi sao nữa?
Hào phì cười đáp:
– Thì tao phải nhớ đã chứ, chuyện này tao nghe lâu rồi mà…
Khánh mỉm cười nói:
– Vậy để tao kể tiếp cho… Sau đó vài ngày, người ta phát hiện ra tung tích bọn sát thủ đó. Nhưng tụi nó đều bị chết cứng hết. Xác đứa nào cũng bị trợn mắt như muốn lòi cả ra ngòai, miệng thì há hốc ra, chân tay co quắp lại. Vết thương duy nhất là một vết cắt sâu ở cổ, đứa nào cũng bị y chang như vậy.
Đức nghe mà sởn tóc gáy, anh nép vào Thanh trong khi miệng thì cố làm ra vẻ bạo dạn hỏi:
– Làm gì trùng hợp ly kỳ vậy?
Thy chỉ mỉm cười không có ý kiến gì. Thanh ôm cứng lấy Đức, gục đầu vào vai anh mà nói:
– Có khi nào… bị ma ám không?
Khánh gật gù nói:
– Lúc đó chưa rõ, nhưng thằng thủ lĩnh khi chết vẫn nắm chặt lá bài đó không buôn. Bọn lính đến mang đám xác đó về triều phúc mệnh Từ Hy. Từ Hy lấy làm lạ vì tên đầu lĩnh đó có vẽ như sợ hãi nhất, hai mắt hắn trợn ngược, tụ máu bầm đỏ ngầu cả tròng. Lại nữa, dù có cạy tay hắn thế nào cũng không lấy được lá bài đó ra. Cuối cùng tụi bay biết phải làm sao ko?
Thanh chép miệng đáp:
– Dễ òm,…
Khánh ngạc nhiên nhìn Thanh hỏi:
– Sao?
Thanh mỉm cười đáp:
– Lấy xà bông là xong ngay.
Cả đám cừơi rần lên vui vẻ, không thấy khó thở như trước nữa. Thy cười sặc sụa nói:
– Thời đó làm gì có xà bông ông ơi?
Thanh tiu ngỉu đáp:
– Vậy thì sao lấy được?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Chặt tay!
Thy, Thanh và Đức giật bắn mình. Trong phút chốc không ai nói được lời nào. Cuối cùng Đức cũng phải mở miệng nói:
– Rồi sau đó?
Khánh bèn kể tiếp:
– Từ Hy lấy đó làm vật chứng cũng như những thứ của anh chàng Tây nọ được tìm thấy trong người bọn sát thủ. Rồi bà ta xử lý gì đó mà ếm nhẹm được chuyện này. Riêng lá bài hãy còn đọng vết máu khô trên đó, bà ta sai người đem rửa thật sạch. Nhưng sau đó lại quên khuấy đi mất lá bài đó nên tung tích lá bài đó không rõ. Sau đó vài năm, người ta bỗng phát hiện một xác chết của một tên công tử con vị quan thuộc trấn nào đó. Tên này bộ dạng khi chết cũng là hoảng sợ, cũng bị rạch đứt cổ và trên tay hắn cũng nắm chặt con bài Tây đẫm máu ngày xưa…
Đức cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, anh xanh mặt nhìn Thanh. Thì ra Thanh cũng có phần can đảm hơn anh, vẻ mặt Thanh vẫn tự nhiên, có điều Đức cảm thấy tim Thanh đập nhanh hơn. Thy cũng vẫn ngồi đó mỉm cười lắng nghe tiếp câu chuyện.
– Lá bài đó được lấy làm vật chứng, không hiểu vì sao con bài đó lọt ra khỏi cung cấm. Không ai biết chuyện đằng sau lá bài đó. Thằng công tử vì sao có nó cũng không ai biết. Viên công sai đem lá bài về nhà để nghiên cứu, khi anh soi nó trước ngọn đèn dầu thì cũng là lúc anh ta đã gặp… ma!
Đức buộc miệng thốt lên:
– Sao linh vậy?
Khánh gật đầu kể tiếp:
– Con ma đó chính là viên quan trẻ nọ. Đầu tóc rối bù, quần áo sốc xếch, rách tả tơi, mặt mũi xanh sao, nhợt nhạt, khắp người anh ta rỉ máu tươi lênh láng. Anh ta lê thanh kiếm ngày xưa tạo thành tiếng loẹt xoẹt trên mặt đất từ từ tiến tới… Viên công sai đó hoảng sợ, anh ta tính bỏ chạy nhưng không chạy nổi. Khi con ma đến gần thì viên công sai đó nhận ra anh ta và kêu tên anh ta xin tha mạng. Viên quan trẻ đó cũng nhận ra là bạn của mình nên đã kêu oán và nhờ người này tìm dùm anh ta người yêu của mình. Viên công sai hứa sẽ giúp anh ta, và hỏi anh ta tại sao phải giết những người cầm trong tay quân bài này. Tụi bay biết tại sao không?
Đức vẫn còn chưa hoàn hồn, anh không đáp. Thanh lắc đầu lia lịa, còn Thy gật gù đáp:
– Chắc anh ta nghĩ người nào cầm lá bài này là người đó biết tung tích của người yêu anh ta. Bọn sát thủ bị giết có lẽ vì đã nói cho anh ta biết là người yêu anh ta đã chết.
Khánh gật gù nói:
– Hay lắm, còn thằng công tử?
Thy lắc đầu đưa mắt nhìn Hào. Hào cũng nhún vai lắc đầu. Khánh mỉm cười nói tiếp:
– Là vì hắn không biết người yêu anh ta ở đâu.
Thanh với tay lấy chiếc quẹt ngắm nghía rồi buộc miệng nói:
– Sao không có lý lẽ vậy?
Khánh nhún vai đáp:
– Không biết, đã là tin đồn mà. Rồi anh võ quan đó bỏ đi sau khi nói là sẽ bảo vệ anh công sai đó cho đến khi nào tìm được người yêu của mình mới thôi. Từ đó viên công sai giữ kĩ lá bài đó, không dám để mất và cũng không dám soi đèn nữa. Lúc sau này ông ta chết thì lá bài đó lại bị thất lạc. Sau này nghe đâu, một thương gia người Anh sở hữu nó vì nó là báu vật vô giá theo truyền thuyết. Nhờ sức mạnh của nó khiến vị thương gia này bỗng chốc giàu sụ, bởi do đối tác của ông ta lần lượt bị giết chết trong ghê rợn, y như những truyền thuyết về lá bài ngày xưa. Bây giờ thì không ai biết ông thương gia đó là ai và lá bài đó ở đâu nữa. Nghe đồn thì cũng chết do lá bài đó, nhưng chuyện này không rõ. Người ta nói trước khi chết vô cớ, ông ta đã có lần cho thợ làm tổng cộng 13 chiếc quẹt để làm vật tượng trưng cho lá bài, nhằm khuếch trương thế lực của mình. Vì sao là 13 cái mà không phải 14 hay 12 thì không hiểu lý do, có thể đoán mò rằng ông ta có 13 người con, hay 13 tên ‘tay chân’, hay cố ý vì đó là một con số khủng khiếp… Mười ba cái quẹt này thật sự có hiệu lực một thời gian rất dài, do bọn thương buôn là thủ hạ của ông ta nắm giữ. Khi chiếc quẹt được thắp lửa nghĩa là sẽ có án mạng ghê rợn nơi đó. Sau này chiến tranh loạn lạc khắp nơi, cũng không ai biết tông tích mấy chiếc quẹt này nữa.
Thanh nghe xong hoảng hồn vội quăng chiếc quẹt xuống sàn, sợ sệt ôm ghì lấy Đức. Thy bật cười ha hả, Khánh và Hào cũng không nín được cười sặc sụa. Thanh mắc cỡ đỏ rần mặt. Đức thấy vậy bèn chống chế:
– Mấy cái thứ này nguy hiểm vậy sao mày còn đem trong người?
Khánh phì cười giảng giải:
– Mày mà cũng tin mấy chuyện này sao?
Hào mỉm cười nói theo:
– Thật ra là do tụi thương buôn đó mượn tiếng lá bài này mà làm ăn được suông sẻ thôi. Nếu ai đối đầu bọn chúng thì bọn chúng tìm cách ám hại rồi đổ cho tính linh nghiệm của nó, ai dám không tin.
Khánh mỉm cười với tay xuống sàn cầm chiếc quẹt lên và bật lửa. Ngọn lửa lập lòe ma quái cháy bùng lên, nổ lách tách trên tay Khánh. Khánh mỉm cười nói:
– Tao dùng nó để đốt thuốc bấy lâu nay có thấy anh chàng võ sĩ đó hiện ra đâu? Nếu hiện ra càng hay, nghe đâu anh ta là đệ nhất nam tử thời bấy giờ đó.
Đức phì cười đáp:
– Trời… vậy thì hay quá.
Thy bật cười đáp:
– Hết sợ rồi sao?
Thanh phì cười đáp thay Đức:
– Nghĩ tới thấy rờn rợn sao đó, nhưng tao đâu có làm gì ác đâu, bởi vậy không sợ gì hết. Với lại, anh chàng võ quan kia thề bảo vệ người sở hữu nó mà.
Khánh nhoẻn cười nhìn Hào nói:
– Mày hay hút thuốc, tao tặng cho mày đó.
Hào chưng hửng nhìn Khánh:
– Tặng tao?
Khánh mỉm cười nháy mắt đáp:
– Giữ đi, biết đâu mai mốt tao lại tìm mày để đòi lại…
Hào phì cười đáp:
– Mày điên vừa thôi.
Khánh bật cười khanh khách dúi vào tay Hào chiếc quẹt.
Hào nhoẻn miệng cười cảm ơn anh. Trong lòng anh thấy ấm cúng lạ thường. Một sự khởi đầu tốt cho tình cảm chăng?
Thanh nháy mắt cho Đức mỉm cười. Đức hiểu ý bèn đáp:
– Hai đứa nó trao ‘tín vật’ kìa…
Thanh vểu môi nói:
– Nếu có một cái nữa em cũng sẽ cho anh.
Đức cau mày hỏi:
– Thôi, có nó thì hút thuốc nhiều. Hút nhiều thì mau lên ‘bàn thờ’ ngồi…
Thanh phì cười không đáp. Đức vờ nhăn nhó:
– Hê, sao em phũ phàng vậy? Thấy chồng chết mà không động lòng hả? Anh chết thì em thành ‘đá vọng phu’ đó…
Thanh cười hềnh hệt đáp:
– Anh chết thì em đi chùa…
Đức ngạc nhiên hỏi:
– Tu hả?
Thanh tỉnh queo đáp:
– Đâu có, cúng trả lễ thôi…
Đức chưng hửng:
– Gì hả?
Thanh vội đáp:
– Xí lộn,… để cúng anh chứ.
Rồi anh nhại theo giọng miền Bắc nhèo nhẹo hát:
– “Đầu em cúi chứ, tay em vái… lạy trước cái khung hình a…a…n… h…”
Đức phì cười đáp:
– Ghớm quá. Nghe mắc cảm động… đậy. Chỉ có vậy thôi sao?
Thanh mỉm cười:
– Dĩ nhiên còn đồ cúng chứ… “thịt xông khói… cúng kế bên phomát khiến trái tim em bồi hồi…”
Đức chép miệng nuốt nước bọt đáp:
– Nghe chảy nước miếng…
Thanh vẫn tiếp tục:
– Còn nữa… “ ngoài mồ… cỏ đã lên x…a…n..h…, đã tròn..n…. ba năm tang chế… chứ… lạy anh,… em… đi lấy c..c..h..ồ…n…g…!”
Đức nhảy chồm lên đè Thanh ngã lăn xuống sàn, anh gằn từng tiếng:
– Em dám không?
Thanh bật cười khanh khách:
– Không, không dám… nữa…
Nhìn cảnh Đức và Thanh kẻ trêu người chọc khiến cả đám nhẹ hẳn người mà bật cười thích thú. Và thật hạnh phúc khi nhận ra rằng ở đâu đó, vẫn còn có tình yêu tồn tại. Tình yêu của những kẻ đồng tính!
Đúng lúc đó thằng Châu bước vào phòng. Nó nhoẻn cười ngay chào mọi người. Châu và Khánh bất thần nhìn nhau trong thoáng chốc ngạc nhiên. Khánh đưa mắt nhìn Hào nhưng Hào không để ý. Châu nhìn Khánh ngờ ngợ rồi nó nhanh nhảu mỉm cười hỏi:
– Anh là anh Khánh phải không?
Khánh tự hỏi sao nó lại hỏi câu này bởi vì anh và nó đã từng gặp nhau một lần rồi… nhưng theo quán tính anh liền đáp:
– … sao em biết?
Châu nháy mắt nhìn Hào rồi nó lại quay sang Khánh đáp:
– À, em thấy anh trong hình rồi.
Khánh bật cười đáp:
– Hình nào?
Châu tỉnh queo nói:
– Khung hình của anh. Anh Hào để nó chỗ bàn máy tính kìa… ủa đâu rồi ta?
Hào chỉ kịp nói:
– Thằng quỷ sống…
Rồi anh im bặt nhìn Khánh cười trừ. Khánh nhìn Hào chưng hửng khiến Hào cảm thấy nụ cười của mình bỗng trở nên lãng nhách. Anh vội xua tay:
– Trời, mày đừng tin nó. Thần cũng là nó mà qủy cũng là nó đó!
Châu bèn rỉ vào tai Hào:
– Anh tin em ‘bán đứng’ anh lần nữa không?
Hào hoảng hồn vội nín thinh. Châu thấy vậy bèn phì cười giải vây cho Hào:
– Hì hì… nói chơi thôi… đoán đại mà, ai ngờ trúng chóc.
Khánh mỉm cười lạt lẽo. Anh còn lạ gì thằng bé con này nữa. Nhưng thấy nó có vẻ khác quá, nó tự nhiên và điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Có lẽ Hào còn chưa biết những gì về thằng em của nó.
Thy mỉm cười hỏi Châu:
– Đi học về hả nhóc?
Thằng bé đáp:
– Dạ… mấy anh mới qua hả?
Thy lắc đầu nói:
– Qua cũng lâu rồi.
Thanh mải ngó thằng Châu nên quên bén mất mọi chuyện chung quanh một lúc. Đức ngồi chồm hổm liếc Thanh gằn giọng nói:
– Nè, nhóc… có chồng rồi đó nghe!
Thanh giật mình vội rời mắt khỏi thằng Châu. Anh quay sang Đức cười giả lả:
– Trời, ngó thôi chứ có gì đâu?
Thằng Châu cười toét miệng đáp:
– Tính tiền anh đó nghe.
Hào nghe vậy vội xen vào:
– Ê, bạn của anh đó, vậy cũng tính tiền sao?
Châu chưa kịp đáp thì Khánh đã xen vô:
– Tiền thì dĩ nhiên không tính rồi, nhưng anh cho thì em lấy à. Ha…!
Châu thoáng cau mày, nó liếc nhìn Khánh. Khánh mỉm cười nhìn lại trấn an nó. Cử động đó của hai người chỉ là một thoáng chốc, không ai trong phòng nhận ra được.
Thanh bật cười đáp:
– Dạo này mày cần tiền dữ vậy sao?
Khánh mỉm cười đáp:
– Làm gì có, tiền nhiều quá thì có nè. Tụi bay có tính làm gì không? Tao ở không hoài chán quá.
Hào nghe vậy bèn nói:
– Tao tính làm quán cà phê, tụi bay có đứa nào có hứng thú không?
Đức và Khánh đồng thanh đáp:
– Tao tham gia!
Hào gật gù đáp:
– Ừ, tao tính cả đám làm chung cho vui. Quan trọng là có khách…
Khánh phẩy tay cắt ngang lời Hào:
– Khách thì không lo, tao ngoại giao cho mày.
Hào mỉm cười đáp:
– Vậy thì OK. Mấy vấn đề khác tao lo được rồi.
Thy vội lên tiếng:
– Hê, vậy tao làm gì?
Hào nhún vai đáp:
– Mày quản lý đi, tao phải lo ngoại giao này kia chứ.
Thy cau mày đáp:
– Nhưng mà thằng Khánh nó lo rồi…
Khánh đáp:
– Tao thì lo khách thôi mà. Thằng Hào cũng có khách của nó… còn phải kiếm nguồn, thương lượng,..v…v… mấy cái qủy đó đó.
Thy thở dài nói:
– Quản lý? Tao làm nổi sao?
Khánh đáp gọn lỏn:
– Không nổi cũng phải nổi. Tao thì không được rồi, bây giờ tao ngồi một chỗ không yên. Với lại tiền bạc vô tay tao thì lọt đâu mất hết à.
Thanh lên tiếng:
– Còn tao thì đi làm mà, không lẽ mày bắt tao nghỉ?
Đức vội trấn an:
– Tao thì mới đi làm thôi, có gì tao phụ mày một tay mà, yên tâm đi.
Thy mừng rơn đáp:
– Vậy thì mày làm đi.
Đức vểu môi đáp:
– Không được, đã nói là tao phải đi làm mà. Với lại tính tao cà giựt lắm, sao làm được. Trong đám này trừ thằng Hào ra, mày là đứa giống ông già nhất…
Hào đằng hắn lườm Đức, nhưng Đức vẫn giả lơ.
Thy giãy nảy lên nói:
– Nhưng mà tao cũng đi làm mà…
Thanh bèn hỏi:
– Lương tháng mày được bao nhiêu?
Thy ngơ ngác đáp thật tình:
– Một triệu rưỡi…
Hào phớt lờ đáp:
– Tụi tao trả mày 2 triệu luôn. Đi làm đi!
Thy chưng hửng đáp:
– Hê, vậy còn công việc của tao?
Cả đám đều đồng thanh đáp:
– Thì BỎ ĐI!…
Tiếng nhốn nháo, la hét của một người đàn bà vang vọng từ trong nhà. Tiếp theo đó là tiếng kính vỡ, rồi sau đó là một chiếc va li cũ kĩ bay vèo ra sân, nó nảy lên mặt sân sần sùi và cuối cùng va vào gốc cây liễu, xổ tung mọi thứ bên trong ra. Đức ngẩn người cố lách đám đông nhốn nháo đậu xe vào sân nhà xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiếng la hét của mợ anh át lẫn tiếng cau có của Thanh. Anh liếc nhìn chiếc va li cũ kĩ ấy, nó rất quen thuộc, nó là của anh. Chiếc va li ấy bung một loạt quần áo vươn vãi ra ngoài sân và vô số thứ linh tinh khác. Chiếc khung hình anh thường hay để trên bàn học đã bị rơi ra, bể nát khung kính. Đức còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rồi tiếng mợ và Thanh mỗi lúc một lớn, cuối cùng hai người cùng xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Trên tay mợ anh là chồng sách vở, bà thẳng tay ném nó ra sân. Lúc đó cả hai người cùng nhận thấy sự hiện diện của Đức. Đức tần ngần đứng đó ngó bà mợ của mình, sao mà hôm nay bà dữ quá. Quần áo xốc sếch, mặt đỏ bừng như gấc chín, mồ hôi nhễ nhại bê bết cả vào tóc tai, quần áo. Giọng thì oang oang như một chiếc loa phóng thanh cực đại nhằm vào Đức mà hét:
– A. Về rồi sao đồ khốn?… Mày lượm mấy thứ ‘dơ bẩn’ này của mày rồi ra khỏi nhà tao!
Vừa nói bà vừa vò lấy quyển tập quăng thẳng vào anh. Đức ngơ ngác né tránh, anh nhận ra đó là quyển nhật ký của anh, rồi anh lại nhìn bà. Không hiểu anh đã làm gì mà bà nổi đình nổi đám lên ghê rợn như vậy?
Nhưng tiếng Thanh đã cất lên:
– Con đã nói rồi. Có gì vô nhà rồi nói, mẹ làm ầm lên vậy người ta biết thì sao?
Bà mợ không chịu thua gân giọng hét:
– Biết thì đã sao? Bà con lại mà coi thử xem tao đúng hay tao sai? Lại mà coi nè… nó là thằng ‘bê đê’… Nó dám dụ dỗ mày… nó có coi tao ra gì đâu? Nó có biết xấu hổ là gì đâu mà mày bênh vực nó hả?
Thanh gắt lời:
– Nhưng mà chuyện trong nhà, làm toáng lên thì được gì chứ?
Vừa nói Thanh vừa lôi kéo mẹ anh vào trong. Đến giờ Đức mới hiểu ra sự việc của anh đã đổ bể mọi chuyện. Mợ anh đã đọc lén nhật ký của anh, mọi chuyện thế là hết. Nhưng Đức cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bởi mợ anh phản ứng kích động đến mức ngoài sức anh tưởng tượng. Anh vẫn nghĩ rằng bà ta có bệnh tim…
Đức thoáng bối rối nhìn đám người lố nhố xung quanh nhìn anh chằm chọc. Anh cố lấy bình tĩnh cúi thu gom lại đồ đạc của mình, dồn lại vào chiếc va li cũ kĩ ấy. Ngày đó anh chân ướt chân ráo lên đất Sài gòn cùng chiếc va li này, bây giờ nó đã cũ kĩ và lỗi thời. Mấy đứa nhóc hàng xóm chỉ trỏ anh cười khanh khách
– ‘bê đê’ nè tụi bay ơi…
Đức thoáng cao mày, anh lẩm nhẩm “bình tĩnh, bình tĩnh… không có chuyện gì lớn… bình tĩnh”… tụi bay chưa được thấy ‘bê đê’ sao? Tội nghiệp tụi bay…
Tiếng mấy người phụ nữ cười phá lên láo nháo:
– Chắc nó ngủ với con bả đó…
Đức nghĩ thầm “phải rồi,… sắp tới phiên con trai bà đó”
Giọng một người khác tiếp theo:
– Cũng đẹp trai quá chứ… vậy mà bê đê…
Đức cáu kỉnh lầm bầm “mọi bê đê đều đẹp, mới biết sao?”
Giọng người phụ nữa khác nữa vang lên:
– Trời ơi, thì ra là bê đê hả? Bình thường thấy nó hiền lắm mà?
Rồi giọng một người con gái nhỏ nhẹ bất chợt nói:
– Anh có cần giúp gì không?
Đức ngừng tay, anh ngẩng đầu lên nhìn cô bé đang giương đôi mắt nai nhìn anh. Đức cúi xuống lắc đầu:
– Thôi khỏi…
Rồi Thanh hiện ra. Anh chạy bổ đến bên Đức, gom nhanh một số đồ đạc lại rồi anh vác va li lên đặt lên xe.
– Đi thôi anh.
Đức ngẩn người nhìn Thanh:
– Anh đi được rồi, em…
Thanh chẳng nói chẳng rằng, anh lôi thêm một chiếc va li nữa đặt phía trước rồi leo lên xe nổ máy.
– Anh đi thì em cũng đi. Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chờ vài bữa mẹ ‘nguội’ đã rồi tính.
Đức còn tần ngần thì Thanh đã vọt xe đến trước mặt anh. Bất đắc dĩ anh phải leo lên xe rồi cả hai lách đám đông mà vọt thẳng.
* * *
Renggg… Reennnggg…
Thy liếc nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường, đã 1 giờ trưa rồi. Anh càu nhàu nhấc máy:
– Alô?
Bên kia là giọng nói quen thuộc cất lên:
– Hê, đang ngủ hả?
Thy giật thót mình tỉnh hẳn người:
– Hê thằng qủy, lâu rồi mày không gọi cho tao, sao tao mail hoài cho mày mà, không nhận được sao?
Dũng phì cười đáp:
– Tao xin lỗi, bận nhiều việc quá, tao có đọc được nhưng mấy lần gọi mày thì mày đi vắng. Còn số điện thoại đi động mày đưa tao thì sai hay sao đó, tao gọi 3 lần rồi mà không phải là mày.
Thy nhăn nhó:
– Trời à, để tao đọc lại cho mày, ghi lại đi.
Dũng ghi lại số điện thoại cầm tay của Thy rồi hỏi tiếp:
– Mày dạo này sao rồi?
Thy phì cười đáp:
– Vẫn bình thường thôi, quán xá vẫn bán đều đều.
Dũng phì cười:
– Tao phải về coi quán xá của tụi bay như thế nào mới được. Có khó khăn gì thì mày cứ nói với tao nghe chưa.
Thy cười khúc khích đáp:
– Dạ biết, nhưng không sao, vốn đâu phải có một mình tao!? Còn vợ chồng thằng Đức, còn phần của thằng Khánh, thằng Hào nữa mà. Không có vấn đề về tiền bạc đâu.
Dũng thở phào:
– Coi bộ không cần tao nhúng tay nữa rồi. Còn bé Mai gì đó đến đâu rồi? Chừng nào mày cưới vợ chồng tao nhất định về dự.
Thy ngao ngắn lắc đầu:
– Vẫn vậy thôi mày ơi, đừng ép tao làm thầy chùa chứ!
Dũng cười khúc khíc nói:
– À ha, vẫn chưa chịu lấy vợ hả? Bây giờ thì tao thấy mày khuyên là đúng đó. ‘Đừng lấy’!
Chợt Thy nghe một giọng gằn từng tiếng với Dũng:
– Anh mới nói gì hả?
Dũng phá lên cười khanh khách:
– Chết tao rồi, bà xã tao nghe được rồi.
Thy phì cười đáp:
– Vợ chồng tụi bay đã 4 năm rồi, vẫn còn con nít vậy sao?
Dũng phì cười đáp:
– Ừ, 4 năm rồi.
Thy tặc lưỡi:
– 4 năm,… quả là lâu phải không?
Dũng chợt buồn xo đáp:
– … cũng không hẳn là lâu lắm…
Thy ngạc nhiên hỏi:
– Không lẽ, mày còn…
Dũng cắt ngang câu nói của Thy và đáp gọn:
– Thôi mà…!
Thy gầm lên trong điện thoại:
– Ôi Trời…!
Dũng vẫn thản nhiên đáp:
– Đâu có gì, tao nghĩ yêu là một chuyện và trách nhiệm là một chuyện khác.
Thy càng ngạc nhiên hơn:
– Vậy có nghĩa là mấy năm nay mày đang làm trách nhiệm?
Dũng vẫn thản nhiên đáp gọn:
– Phải rồi!
Thy không biết nên nói điều gì, anh bèn nói lảng:
– Mày nói vậy không sợ vợ mày buồn à?
Dũng thở dài ra đáp:
– Bả đi rồi. Và cho dù bả có ở đây tao cũng nói vậy. Qua bao nhiêm năm chung sống, Ly hiểu người tao yêu là ai mà. Nhưng vợ tao không chấp nhất nữa, bởi vì vợ tao cũng yêu tao như tao đã yêu ‘nó’.
Thy ra chiều ý, bèn đáp:
– Vậy ra mày là người đau khổ suốt 4 năm nay rồi, sao mày không lên tiếng? Bạn bè có thể chia xẻ được mà.
Dũng bật cười:
– Mày đừng có điên. Tao không có gì đâu. Mà bỏ đi, nó sao rồi?
Thy vui vẻ đáp:
– Nó ổn lắm mày yên tâm. Dạo này cũng ít gặp nó.
Dũng ừ hử hỏi:
– Nó chịu yêu người nào chưa?
Thy cắc cớ đáp:
– Yêu hả? Mày quên đi, chữ đó nó ‘xóa’ từ lâu rồi. Bây giờ nó khác trước nhiều lắm rồi.
Dũng phì cười đáp chua chát:
– Nó vẫn vậy…
Thy gật gù:
– Coi bộ mày hiểu nó hơn ai hết, nhưng mà dù sao mày cũng không thể cứu vãn được gì nữa, mày phải có trách nhiệm với con mày. Tao cũng nghĩ mày nên làm như vậy!
Dũng khịt mũi:
– Đành chịu vậy, …
Thy hỏi dồn:
– Sao?
Dũng lại mỉm cười lạt lẽo:
– Thôi bỏ đi. Tụi thằng Thanh thằng Đức thì sao?
Thy phá lên cười đáp:
– Ôi trời lũ qủy đó tối nào cũng qua rần rần ở nhà tao. Mẹ tụi nó làm dữ quá thằng Đức không thể ở lại nhà thằng Thanh nữa.
Dũng lo lắng hỏi:
– Vậy giờ nó ở đâu?
Thy vui vẻ nói:
– Thì lên quán ở. Coi quán luôn càng tốt chứ sao?
Dũng thở ra đáp:
– Ờ,… mà sao tới nỗi như vậy?
Thy phì cười đáp:
– Cái thằng qủy đó nó bỏ quyển nhật ký của nó ra ngoài bàn. Trong đó nó ghi lại chuyện của nó và thằng Thanh. Boomm… vậy là xong.
Dũng phì cười đáp:
– Ra là vậy…
Thy tiếp luôn:
– Cũng không sao. Hai đứa nó chính thức lấy nhau hồi ba tháng trước rồi. Tụi nó bắt thằng Khánh phát biểu chính cho cuộc hôn nhân đó, nhưng không hiểu sao thằng Khánh không đến. Làm tao phải bất đắc dĩ làm thay, ngượng gần chết.
Dũng cười buồn:
– Mày biết tại sao mà… Nhưng mà tụi nó làm lớn chuyện cho cả làng biết hả?
Thy vội xua tay:
– Hê, không có. Tụi nó chỉ ra mắt với bạn bè thôi. Hình chụp tụi nó có gởi qua cho mày rồi mà?
Dũng nhăn nhó nói:
– Ủa, sao tao không thấy kìa?
Thy bèn đáp:
– Sao kì vậy, không lẽ cả tháng rồi mà còn không tới?
Dũng bèn hỏi:
– Mà nó gởi hộp mail của tao hay của vợ tao?
Thy mỉm cười nói:
– Không! Tụi nó gởi bạn nó cầm qua nhà cho mày mà. Có đứa bạn thân nào đó của thằng Thanh quay về Mỹ hồi tháng rồi đó.
Dũng chợi hiểu ra bèn nói:
– À, ra vậy. Tao và vợ con đang ở bên Nhật mày à. Chắc là nó gởi bên đó rồi, cuối tuần này tao mới về lại bên đó.
Thy tặc lưỡi:
– Sướng ghê ha, đi về luôn phiên. Vậy mà Việt Nam thì …
Dũng đằng hắn:
– Mày lại nữa rồi…
Thy phì cười nói:
– À thôi, hì hì… túm lại là bọn tao bên này ổn lắm. Vợ chồng mày cũng vậy nhe.
Dũng cười giòn tan:
– Được rồi, không phá giấc ngủ của mày nữa. Vợ chồng tao phải đi shopping đây, khi khác gọi mày nữa. Ngủ ngon nha.
Thy mỉn cười rồi gác máy. Anh rúc đầu sâu vào trong chăn. Mọi chuyện đã qua lâu thật rồi. Mới ngày nào anh còn là một thằng sinh viên, bây giờ đã là một tay chủ quán cà phê khá lớn rất ăn khách. Dĩ nhiên, công sức này không phải một mình anh mà có, nhưng có được công việc và bạn bè vui vẻ làm anh cảm thấy mãn nguyện lắm. Anh chẳng muốn gì hơn ở cuộc đời này nữa, mặc dù công việc cũng bận bịu tíu tít hơn anh tưởng.
* * *
Sinh nhật.
Điều mà hằng năm mọi đứa bé đều thích bởi chúng có được thêm nhiều quà mới, nhiều món đồ chơi mới mà chúng ao ước và một chiếc bánh kem to đùng quyến rũ. Nhưng đây không là lễ sinh nhật của một đứa bé. Lễ sinh nhật của một chàng thanh niên vừa tròn 24 tuổi, lứa tuổi đánh dấu sự khởi sắc trong sự nghiệp của đời người.
Khánh và cả bọn chuẩn bị trang hoàng quán xá từ sáng đến giờ, Thanh mệt lử người nhìn Đức phì cười nói:
– Anh à, thêm một cái sinh nhật như vầy nữa là lấy mạng em đó.
Đức lườm Thanh một cái đáp gọn:
– Càng tốt, anh lấy người khác.
Khánh bật cười khanh khách đáp:
– Phải đó, chết làm gì? Chỉ ‘lỗ’ thôi anh Thanh à.
Hào và Thy thì mệt lử rồi, cả hai đứa không hơi đâu mở miệng, chỉ chia nhau uống liền tù tỳ hết cả một chai nước suối rõ lớn trước cái nhìn trân trân của cả bọn.
Khánh nhìn chung quanh quán mà lấy làm hài lòng lắm. Mọi thứ đều tuyệt vời, đều sang trọng đến mát mắt. Và anh chỉ cần chờ đợi đến tối nay, bữa tiệc sẽ vui nhộn hơn bao giờ hết… bởi vì đây là lần đầu tiên sau 5 năm trời anh mới tổ chức cho riêng mình một bữa tiệc sinh nhật thật như ý. Điều này làm anh mãn nguyện lắm. Phải rồi, đã 5 năm. Khánh lẩm bẩm, 27 tháng 5 của mấy năm về trước, những hình ảnh của anh và Dũng vào những ngày ấy bỗng thoáng chốc hiện về như những đoạn phim rời rạc. Khánh thấy mình đang cười tươi rói với Dũng: “anh à, đi ăn cá viên chiên đi…”, rồi anh thấy mình đang được ôm Dũng trên chiếc thuyền vượt thác ở khu giải trí “… ghê quá, té có chết không ta?”. Dũng mỉm cười nắm lấy tay anh mà đáp: “ai cho em chết?”… rồi hình ảnh lúc quan trọng nhất của đời anh: “em có bằng lòng lấy anh cho dù…”
Chợt Khánh bừng tỉnh vì Hào đang lay anh. Khánh vội nhoẻn một nụ cười trừ ngay:
– À không, tại… ơ… tao hồi hộp quá thôi.
Thanh ngẩn ngơ nhìn Khánh hỏi:
– Hồi hộp? Có sao?
Thy vội ngắt ngang Thanh:
– Kệ nó đi Thanh… thôi mày đi tắm đi.
Thanh vẫn chưa chịu bỏ:
– Nhưng mà đâu phải vậy, nó …
Thy vội chụp lấy Thanh lội tuột vào bên trong quán:
– Nói nhiều quá, tắm đi cho người khác tắm, Mau lên…
* * *
Khánh hồi hộp liếc nhìn tờ giấy diễn văn mà anh phải đọc trước đám bạn dự tiệc sinh nhật của anh. Thy đã soạn nó dùm anh từ hai bữa trước, nhưng mà anh vẫn không thuộc nằm lòng lấy một chữ. Mọi câu cú đều như muốn nhảy lung tung, chỉ chực trào ra khỏi đầu anh ngay tức khắc. Thy khẽ nhắc anh bình tĩnh, anh cũng biết điều đó, nhưng màkhông hiểu sao anh không thể tự tin được. Đây không phải là lần đầu tiên anh lên sân khấu. Anh đã từng lên sân khấu của sàn nhảy cơ mà. Hơn nữa những người đến hôm nay đều là bạn của anh, không có lý do gì mà anh phải hồi hộp cả.
Khánh cố lấy bình tĩnh bước lên sân khấu. Mọi người đều đã đến hầu như đứng chật cả quán. Rồi một tràng pháo tay nổi rộ lên ầm ỹ, tiếp theo là những tiếng húyt sáo cổ vũ, những tiếng la chói tai động viên anh. Anh không biết làm cách nào để cảm ơn sự đón chào nồng nhiệt đó, chỉ biết cúi đầu chào tất cả mọi người cộng với một nụ cười thật hạnh phúc. Nhưng liền sau đó, Khánh như trút được cả ghánh nặng trên vai xuống, anh lại cảm thấy trở nên tự tin một cách lạ thường.
“ Xin cám ơn tất cả các bạn đã đến chia vui cùng Khánh trong bữa tiệc hôm nay. Khánh rất vui… vui lắm…”
Đám đông lại hò reo ầm ĩ khiến anh phải ngừng lại chở họ lắng xuống.
“Đặc biệt, Khánh muốn nói lời cám ơn đến những người bạn… những người anh em … đã rất thương yêu Khánh, là nguồn động lực để Khánh tiến tới những thành công trong cuộc sống, để rồi được hân hạnh làm một buổi tiệc nhỏ cùng các bạn tham dự hôm nay”
Đoạn anh quay sang cả bọn Thanh, Đức, Hào và Thy mà nói
“Cám ơn!”
Cả bọn vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Thy ngạc nhiên tự hỏi:
– Mấy câu này đâu phải bài diễn văn của mình?
Trong khi đó Khánh tiếp luôn:
“Và… tất cả các bạn, xin hãy cùng Khánh dự buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay thật vui vẻ! Nó không phải là buổi tiệc của riêng Khánh, mà là của các bạn Khánh ngồi kia, và là của cả các bạn nữa… Hy vọng các bạn sẽ thích. Nào chúng tay hãy nâng ly chúc mừng cho bữa tiệc của tất cả chúng ta”…
Cả đám đông nâng ly, cụng ly tanh tách chúc mừng Khánh rồi cùng hô to: “HappyBirthday” trong những tràn hoa giấy lẫn những lọn khói mỏng. Tiếng nhạc nhộn nhịp tiếp theo khiến cả bọn hùa nhau nhảy nhót thật vui vẻ.
Khánh bước xuống tiến lại phía Thy thở phào nói:
– Trời ơi tao hồi hộp quá quên béng hết mấy câu mày ghi cho tao rồi. Ban nãy tao nói nghe có ‘lọt’ lỗ tai không?
Thy bật cười khanh khách đáp:
– Được lắm, hay hơn tao nhiều. Không ngờ mày cũng biết thuyết phục đám đông hén.
Khánh bật cười đáp:
– Đừng có mà tâng bốc tao. Nè, chúc mừng sinh nhật tao đi chứ bọn bay.
Cả đám hò reo cụng ly với Khánh thật phấn khởi.
Rồi một người dong dỏng cao chen đến, ăn mặc khá đứng đắn so với đi dự tiệc khẽ chào mọi người rồi ghé tai Khánh thì thào. Khánh nhỏen cười ngay rồi quay sang nói vào tai Thy:
– Tụi bay tự nhiên nghe, tao phải đi tiếp mấy đứa kia…
Thy nhún vai toét miệng cười:
– Đi đi… coi ra hắn cũng bảnh trai lắm.
Khánh phì cười đáp:
– Bảnh hay không chả quan trọng. Cái quan trọng là ‘tiền’… thằng này không moi nó một mớ thì uổng phí lắm.
Thy thấy Hào xụ mặt thì thụi hắn một cái rồi nhe răng cười với Khánh:
– Đi đi cưng, tụi này tự hiểu thân phận bọt bèo mà.
Khánh phì cười chào cả đám rồi anh lách người biến mất vào đám đông. Đức nhìn theo rồi chỉ biết ngẩn ngơ nói:
– Càng ngày nó càng khác…
Hào cũng gật gù:
– Thay đổi quá nhiều….
Thy bèn cắt ngang:
– Tao thấy nó bản lĩnh ra đó chứ…
Cả bọn đều tán đồng. Đúng vậy, Khánh đã thay đổi. Anh đã không còn như xưa, không còn câu nệ những chuyện mà ngày trước anh coi như là kinh khủng, những điều kinh tởm nhất trên đời. Anh có những người bạn mà ngay cả Hào cũng không ngờ đến, anh tham dự những cuộc trụy lạc không kém gì Hào trước đây. Và như để đánh dấu, người ta đã đặt biệt danh cho anh là Lãng Tử. Lắm lúc Hào cũng không hiểu nổi thật ra Khánh muốn gì nữa, những chuyện anh ta làm tưởng chừng như vô bổ. Nghe có vẻ như anh ta ham tiền đó, nhưng người ta đưa tiền thì anh ta cũng đổ hết vào bạn bè, đây đó… không giữ cho mình dù chỉ một đồng. Phần hùn trong cái quán này hẳn là một sự nỗ lực lớn của Khánh và cũng là sự đánh dấu rằng Khánh đã lớn, anh đã biết suy nghĩ chính chắn cho tương lai mình hơn.
Hào còn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên anh thấy đám đông đã quây lại thành một vòng tròn lớn. Chính giữa chừa chỗ cho một đôi đang dìu dắt nhau theo điệu Valse tuyệt diệu. Cả hai dìu dắt nhau nhảy rất ăn ý, rất đẹp mắt, những lúc buông người quay theo nhịp, những lúc chụp bắt nhau từ hai phía rất thành thạo khiến những người tham dự phải tán thưởng không tiếc lời.
Thy tròn mắt nhìn đôi khiêu vũ ấy mà không chớp. Anh phải buột miệng thốt lên:
– Trời ơi, tao không ngờ nó nhảy hay vậy.
Thanh thì ngẩn ngơ nhìn đáp:
– Phải đó, cũng khá lắm. Nhảy không anh?
Đức nhún vai đáp:
– Thôi cho xin. Mấy điệu này có chết nhảy cũng không được.
Thanh bĩu môi nhăn nhó. Hào ngồi ở góc xa nhất nên anh phải mở tròn mắt lau láu nhìn mới nhận rõ ràng đó là Khánh và anh chàng cao cao ban nãy. Cả hai lúc buông tay, lúc cuộn tròn, xoắn vào nhau đi dọc theo hình vòng tròng của đám đông, rồi Khánh được tung lên, rồi anh đáp xuống nhẹ nhàng lướt đi thật tuyệt diệu. Cả đám đông hô hào ầm ĩ. Cả hai khiêu vũ thật say sưa cho đến khi kết thúc bài nhạc. Cả đám đông hò reo phản đối nhưng họ nhận ra rằng Khánh đã chuồn đi đàng nào mất.
Khánh đã trở về với cả bọn, anh ngồi phịch xuống canh bên Hào chộp lấy chai nước suối uốnng lấy uống để. Thy tròn mắt nhìn Khánh mà lắc đầu. Thanh và Đức thì dán cặp mắt của mình vào Khánh cứ như anh là người ở đâu rớt xuống đám tiệc này vậy. Còn Hào thì vẫn xụ mặt buồn xo. Khánh nhìn cả bọn rồi ngạc nhiên hỏi:
– Sao không ra chơi? Tụi bay ngồi hết cả đám trong này làm gì?
Không ai lên tiếng, Khánh vừa thở hổn hển vừa nói:
– Ra mau lên, party mà ngồi một đống như phỗng vậy?
Thy lắc đầu nguây nguẩy:
– Không được, Mai nó tới rồi. Tao mà lạng chạng là tiêu ngay.
Khánh ngước nhìn cô bé đang lúi húi trong quầy Bar vừa cười gằn đáp:
– Thôi được, tha cho mày.
Đoạn anh liếc nhìn Hào:
– Còn cưng sao hả?
Hào cười méo xệch đáp:
– Chưa có hứng…
Như chờ đợi câu đó, Khánh chộp lấy hắn lôi tuột ra sàn nhảy. Hào bất đắc dĩ phải ra sàn nhảy với Khánh mặc dù anh không thấy hứng cho lắm. Nhưng ra đến nơi thì anh đã cảm thấy hưng phấn ngay bởi tiếng nhạc dồn dập thu hút anh, và cả hai bắt đầu nhảy say mê trong tiếng nhạc disco dữ dội.
Một lúc sau, tiếng nhạc và đèn chung quanh vụt tắt. Chỉ còn le lói những ánh đèn nhỏ trên sân khấu và một chiếc bánh kem lớn hai tầng được đẩy ra trước. Bên trên mỗi chiếc bánh là một hàng nến cắm sáng rực. Rồi tiếng nhạc bài Happy Birthday của ban nhạc New Kids On the Block trổi dậy, cả đám đông hò reo chúc mừng và Khánh từ từ bước lên sân khấu. Tiếng Thy văng vẳng ra:
“Xin lỗi, chúng ta cần tạm ngưng trong giây lát để cùng chúc mừng cho một người. Và thưa các bạn, đây là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay!”
Khánh vui mừng ôm chầm lấy Thy. Anh đón lấy chiếc micro từ trên tay Thy. Cả đảm đông yên lặng hẳn chờ nghe Khánh phát biểu:
“Như tôi đã nói ban nãy, hôm nay là ngày vui không riêng gì của Khánh mà cũng là của tất cả các bạn có mặt ngày hôm nay. Một lần nữa xin cám ơn tất cả các bạn thật nhiều. Và bây giờ, chúng ta hãy nói lời chúc của chúng ta. Chúng ta sẽ nói gì nè?”
Cả đám đông đồng thanh hô to “Happy Birthday!” rồi liên tiếp những tràn pháo tay, những trận hò reo vang thật nồng nhiệt. Khánh hít lấy một hơi rồi anh thổi tắt những ngọn nến. Phải đến hơi thứ 3 anh mới thổi tắt được hết các ngọn nến cả hai tầng. Cả đám đông lại một lần nữa hò reo ầm ĩ đến điếc tai. Khánh laị nhoẻn một nụ cười thật tươi:
– Xin cám ơn, cám ơn các bạn rất nhiều… Và để thay đổi không khí, Khánh sẽ hát tặng cho các bạn một bài nhạc mà Khánh rất thích…
Anh chưa dứt câu thì cảm đám đông đã hò reo hưởng ứng, cổ vũ ầm ĩ.
– Các bạn sẽ đến với một điệu nhạc Slow êm dịu… Và… bài hát này sẽ dành riêng cho một người, hy vọng người ấy sẽ hiểu được!
Thanh, Đức và Hào cùng ngẩn người nhìn nhau và cùng hồi hộp, cả bọn đều rất muốn biết người Khánh muốn hát tặng là ai. Nhưng mặt khác, đây là lần đầu tiên họ có thể nghe Khánh hát. Như Thy đã nói, giọng của Khánh hát ngọt lắm, nhưng bây giờ họ mới có dịp để thưởng thức. Thy bật bài nhạc mà anh đã cài sẵn trong máy. Tiếng nhạc thánh thót vang lên nghe thật du dương. Rồi Khánh cất tiếng hát. Tiếng hát anh như bay bổng, hòa quyện, như đang muốn tâm sự nỗi lòng của mình với từng người ở đây. Anh hát bằng tất cả sự đam mê, sự khao khát cháy bỏng của mình như lời bài hát của anh:
“Whenever sang my songs
On the stage, on my own
Whenever said my words
Wishing they would be heard
I saw you smiling at me
Was it real or just my fantasy
You’d always be there in the corner
Of this tiny lttle bar
My last night here for you
Same old songs, just once more
My last night here with you?
Maybe yes, maybe no
I kind of liked it your way
How you shyly placed your eyes on me
Oh, did you ever know?
That I had mine on you
Darling, so there you are
With that look on your face
As if you’re never hurt
As if you’re never down
Shall I be the one for you
Who pinches you softly but sure
If frown is shown then
I will know that you are no dreamer
So let me come to you
Close as I wanted to be
Close enough for me
To feel your heart beating fast
And stay there as I whisper
How I loved your peaceful eyes on me
Did you ever know
That I had mine on you
Darling, so share with me
Your love if you have enough
Your tears if you’re holding back
Or pain if that’s what it is
How can I let you know
I’m more than the dress and the voice
Just reach me out then
You will know that you’re not dreaming”
Mỗi khi em bát bài hát của mình
Trên sân khấu của chính mình
Mối khi em nói
Ước gì họ có thể nghe thấy
Em đã nhìn thấy anh cười với em
Đó là sự thật hay chỉ là điều tuyệt dịu
Anh đã luôn ở đó ở góc
Của quán bar nhỏ
Em đã ở đây đêm qua vì anh
Bài hát cũ, thêm một lần nữa
Em đã ở đêm qua vì anh phải không?
Có thể có, có thể không
Như là cái cách của anh
Sao anh lại ngượng ngùng khi nhìn em
Oh, anh có biết
Em cũng nhìn anh như vậy không?
Anh yêu, anh đã ở đó
Và nhìn khuôn mặt anh
Như là khi anh đau khổ
Như là khi anh suy sụp
Liệu em có phải là người dành cho anh
Là người đã cấu nhẹ vào anh
Và làm anh giận một chút
Em biết rằng anh không phải là đang mơ
Vì vậy hãy để em đến bên anh
Em muốn đến gần anh
Gần hết mức có thể
Để cảm nhận thấy tim anh đang loạn nhịp
Và ở đó khi em thì thầm rằng
Em yêu đôi mắt yên bình biết chừng nào
Anh có biết
Là em cũng đang nhìn anh như vậy
Anh yêu, hãy chia sẻ với em
Nếu anh có đủ tình yêu
Nếu anh có thể nén giữ nước mắt
Hay có thể định nghĩa tình yêu là gì
Làm sao em có thể cho anh biết điều đó
Em có nhiều hơn là vẻ bề ngoài và giọng nói
Hãy đến bên em
Anh sẽ biết là anh không phải là đang mơ
Cả đám đông như ngừng lặng để thưởng thức bài hát tuyệt vời của Khánh. Giọng anh thật ấm, thật cao, hòa quyện với điệu nhạc một cách ấm áp đến không ngờ. Cả bài hát như lời tâm sự, như nỗi niềm bấy lâu nay anh hằng chất chứa chực tuôn trào ra trong từng lời, từng giai điệu của bài hát.
Thy thì không lấy gì làm lạ lắm, bởi anh đã tập cho Khánh hát bài này từ mấy hôm trước rồi, Có điều Thanh, Đức và Hào thì Khánh yêu cầu để bật mí vào phút chót nên cả bọn cứ tròn xoe mắt nhìn Khánh miết.
Chợt Khánh ngưng bặt. Tay anh buông thõng đánh rớt chiếc micro xuống sàn gây một tiếng kêu lùng bùng khủng khiếp từ mấy chiếc loa. Mọi người đổ dồn về phía Khánh để xem chuyện gì xảy ra. Khánh đứng như chết trân tại chỗ, từ khóe mắt anh hai hàng nước mắt tuôn ra, trong khi anh vẫn trân trối nhìn về phía trước.
Cả đám đổ dồn về phía ấy để xem có chuyện gì xảy ra. Chẳng có gì, chẳng có gì khác lạ ngoài một chàng thanh niên to cao, trắng trẻo. Khuôn mặt chữ điền điển trai, với những nét hằn rõ của đường râu quai nón. Người đó đang nhìn Khánh mà mĩm cười thật hạnh phúc. Cả đám đông xì xào không biết nhân vật này từ đâu xuất hiện. Chỉ riêng bọn Thy thì biết, cả đám quay sang nhìn nhau. Chẳng những bọn họ biết mà còn là biết rất rõ! Đó là người mà Khánh mong đợi…
Dũng từ tốn bước chậm rãi vừa lách mọi người vừa tiến về phía Khánh. Cả đám đông cũng lặng lẽ tách rời thành con đường để Dũng tiến lên sân khấu. Dũng cũng chẳng buồn để ý đến những chuyện ấy, anh cũng không màng đến xung quanh mình có ai nữa. Anh chỉ thấy người yêu mình đang đứng đó, đang khóc, đang chờ anh như những gì mà anh vừa được nghe thấy. Bài hát đã làm anh cảm động, anh không thể kìm chế được mình nữa. Anh bước lên bục nhìn Khánh thật lâu, thật âu yếm. Khánh run run đưa tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt Dũng. Đó là thật! Khuôn mặt thật, con người thật, nước mắt cũng là thật. Dũng mĩm cười trong nước mắt, anh nắm lấy bàn tay ấy của Khánh mà áp vào mặt mình. Khánh run run giọng:
– Là thật… anh… về thật sao?
Dũng khẽ mỉm cười, anh gật đầu:
– Thật…anh đã về…
Khánh vui mừng, anh khẽ đưa tay vuốt lấy khuôn mặt Dũng, rồi khẽ nói:
– Anh đã lớn… anh lớn thật rồi…
Dũng dụi mặt mình vào tay người yêu đáp:
– Phải,… anh đã già rồi…
Khánh bật khóc, anh lắc đầu:
– Không,… anh không già… Dũng của em không bao giờ già…
Rồi anh ôm chầm lấy Dũng mà khóc nức nở.
(Hết Phần 14 … Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )