BỐ CHỒNG NGHIỆN RƯỢU VÀ CHÚ CHÓ NHẬT SHIBA INU – Update Chương 20

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: BỐ CHỒNG NGHIỆN RƯỢU VÀ CHÚ CHÓ NHẬT SHIBA INU – Update Chương 20

Tác Giả:

Lượt Xem: 1923 Lượt Xem

Chương 14: Mưa Đầu Mùa Giúp [Bố chồng – Nàng dâu] Thêm Gần Gũi (03)

Ông Phú Quý nghe con dâu mình nói vậy thì nhanh nhẹn trả lời:

-Oh! Chuyện cũ rích rồi đừng có nhắc tới nữa mà con dâu. Hihihi…
-Nhưng nếu không nhắc tới thì người chịu thiệt thòi là bố đó biết chưa ạ? Hihihi…
-Oh! Không sao cả. Bố quen rồi mà! Có chi đâu mà thiệt thòi cơ chứ! Bây giờ bố vẫn sung sướng phây phây ra nè! Với lại bên cạnh còn có cô con dâu xinh đẹp nữa, vậy mà thiệt thòi cái giống gì nữa? Hahaha…
-Ơ… Bố này!… Hihihi…

Khả Uyên hết cách với bố chồng nên cô cũng không còn từ nào để diễn tả thêm nữa, cô mới đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình qua bên phía ông bố chồng Phú Quý để cầm lấy một ổ bánh mì kem to tướng, sau đó cô chuẩn bị đưa ổ bánh mì lên miệng định cắn vô một miếng thì thấy ông bố chồng Phú Quý chồm người qua, trên tay ông ấy đang cầm một chiếc khăn rồi nói với cô con dâu:

-Khả Uyên này?
-Dzạ!
-Con cầm lấy chiếc khăn này để lót trên người nha?
-Ưm! Nhưng để làm gì vậy bố chồng của con?
-Oh! Để lót cho những mảnh vụn của ổ bánh mì rơi rớt xuống quần áo nó sẽ dơ bẩn đó. Hi Hi…
-… “???”… Hihihi…

Khả Uyên chỉ mỉm cười nhưng không có đáp lời hồi âm lại cho ông Phú Quý, cô nảy ra một ý định trêu chọc và làm nũng, nhưng mà chưa dám thực hành vội và cô ấy thầm nhủ trước:

“Bây giờ thì mình sẽ ghẹo bố chồng mình thế nào đây ta? Ngoài trời thì mưa tầm tã, cây cối trong công viên thì nó ngả nghiêng, nghiên ngả, mưa giông đã làm cho những chiếc lá vàng rụng xuống và trôi nổi theo dòng nước chi chít trên đường. Ồ, hay là mình làm nũng với bố chồng mình bằng thế này nhỉ? Hihihi…”

Nói là làm, thực hành thì đi đôi với hành động. Chứ để lâu quá thì nó sẽ mất đi tính thuyết phục và hiệu nghiệm, nên Khả Uyên mỉm cười và đề nghị với giọng nhõng nhẽo:

-Ơ, bố nè! Nhưng hai tay của con hiện giờ đều không có rảnh rỗi nên con không thể nào lấy khăn mà lót trên người được đâu nhoa! Hay là… Ơ ưm… Bố giúp con lót chiếc khăn ấy trên người con đi! Có được không dzạ? Hihihi…
-Eh! Sao con lại làm nũng với bố như vậy cơ chứ Khả Uyên? Hưm… Hi Hi…

Khả Uyên lúc này thì đưa ổ bánh mì kem lên miệng nhưng không phải ăn mà là cô ấy che đi cái miệng nhỏ xíu rồi cười tíu tít, sau đó cô lại nghĩ ngợi:

“Bố chồng mình muốn được tiếp xúc cơ thể của mình lắm rồi mà bày đặt giả đò, chắc do bố chồng Phú Quý của mình cũng hơi ngại ngùng chút xíu nên chưa dám vội vàng, bởi ông ấy chưa biết chắc là mình nói thật không thôi. Huơ… Thôi thì…”

-Ơ… Ưm…

Khả Uyên đang nghĩ ngợi thì bố chồng của cô lại lấy hai bàn tay rắn rỏi chồm qua lót chiếc khăn trên người của cô, hành động của ông bố chồng làm cho nàng dâu kinh ngạc mà “Ơ… Ưm…”, bởi vì cô ấy cứ nghĩ là ông Phú Quý sẽ không thực hiện. Nhưng hành động ga lăng của ông bố chồng lại là đúng như ý nguyện của nàng dâu xinh đẹp luôn, bởi dù gì đi nữa thì cô ấy cũng là phụ nữ nên làm sao mà chủ động cho được.

Ông Phú Quý miệng cười mủm mỉm, đôi bàn tay thì thoăn thoắt lướt nhẹ trên cơ thể của Khả Uyên hiện đang ngăn cách bởi lớp vải quần áo và vải của chiếc khăn bông. Cho dù ông bố chồng có cố gắng tỉ mỉ nhẹ nhàng tới đâu đi chăng nữa thì đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp như con dâu ông đây thì tay chân lóng ngóng là điều khó tránh khỏi, bởi vậy nên khi lót chiếc khăn trên người con dâu thì các ngón tay của ông nó vô tình muốn khám phá cơ thể Khả Uyên nên cứ khều móc tứ tung loạn xạ lên. Khả Uyên bây giờ thì muốn lên tiếng cảm ơn bố chồng mình về hành động lót chiếc khăn bông trên người cô, nhưng suy nghĩ thế nào mà cô ấy lại thôi không nói nên lời mà chỉ biểu cảm bằng hành động của cơ thể.

Khả Uyên hơi chớp mắt mình đi chút xíu kiểu đá lông nheo lướt mắt đưa tình, nhưng cái hành động đó của ánh mắt của cô lại không được ông Phú Quý bố chồng Khả Uyên đón nhận. Bởi vì lúc này thì ánh mắt của ông bố chồng cứ chăm chú nhìn theo đôi bàn tay của mình nên không có để ý tới ánh mắt của nàng dâu, nhưng cũng may mắn cho Khả Uyên là ông Phú Quý không biết được cái ánh mắt đưa tình ấy, chứ mà thấy được thì không biết thế nào.

“Sông dài, biển rộng nhưng chẳng sao
Thuyền con lướt nhẹ khó chi nào
Tuy rằng nhỏ bé lòng luôn vững
Giông tố bão bùng vẫn bên nhau”

Hành động đó của bố chồng – nàng dâu chỉ thoáng qua có vài phút nhưng đủ để tâm tư của hai người có hai ý nghĩ. Khả Uyên thì nghĩ ngợi về một chân trời mới còn ông Phú Quý thì lại nghĩ vùng nắng ấm đầy chồi xanh, nhưng cho dù cả hai đang nghĩ về hai hướng khác nhau, mới nghe qua cứ tưởng là hai hướng rẻ. Nhưng thực chất thì hai người, bố chồng – nàng dâu vẫn đang mơ nghĩ chung về một vùng đất hứa đấy thôi, bởi trong đó nó có nắng ấm chồi xanh, có vùng đất yêu thương hoa thơm bướm lượn. Lúc này thì ông bố chồng Khả Uyên lên tiếng:

-Oh! Bây giờ thì bố đã lót chiếc khăn trên người con xong rồi đó, con cứ tự nhiên ăn bánh mì kem nha Khả Uyên? Hi Hi…
-Dạ vâng ạ! Hi Hi…

Nói xong thì ông Phú Quý cũng ngồi lại ngay ngắn vào ghế lái của mình, sau đó ông cầm trên tay ổ bánh mì kem đưa vô miệng ăn ngon lành. Ông vừa nhai rộp rộp miếng da bánh mì giòn rụm nghe thôi là đã thèm thuồng rồi, và ông cũng vừa đưa cái ánh mắt to của mình ra hướng cửa kính xe ô tô bên hông mình nhìn những giọt mưa bong bóng rơi tí tách trên thềm lối đi công viên. Khả Uyên cũng như bố chồng mình, nhưng mà cô thì nhai ổ bánh mì nó nhỏ nhẹ hơn ông Phú Quý một chút, bởi vì cô là phụ nữ nên ăn uống khoan thai nói năng nhỏ nhẹ nên âm thanh đó phát ra từ cửa miệng nhỏ nhắn xinh tươi của cô nó không có được giòn tan như bố chồng mình. Khả Uyên cứ lâu lâu thì lại liếc mắt nhìn trộn bố chồng mình, rồi cô lại có những nụ cười bẽn lẽn với chính cô lúc này. Cô cứ thấy ánh mắt to của bố chồng cứ nhìn hoài phía bên kia mà không đói hoài gì nữa với mình thì cô ấy lên tiếng ghẹo ông ta:

-Ưm! Bố chồng nè?
-Hả? Có gì không con dâu? “Rộp!Rộp”…
-Phía bên đó có gì mà sao bố cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ ấy vậy? “Nhum!Nhum”…
-Oh! Tại bố nhìn thấy mưa bong bóng nên bố nhớ về cái tuổi thơ lam lũ năm tám chín(8 – 9) tuổi, nên bố đang có chút miên man về kỷ niệm xua vậy mà! Hi Hi… “Rộp!Rộp”…
-Thế thì bố chồng kể cho con dâu nghe đi nè? “Nhum!Nhum”…Hi Hi…
-Oh! Vậy thì bố kể một chút xíu thôi à nha! Hi Hi…

“Hồi lúc nhỏ ở quê, cứ hễ thấy mưa là bố hay đi săn cóc nháy về nấu cháo ăn. Con nào to to thì bố đem đi kho để mà ăn cơm cho ngày hôm sau, còn con cóc nháy nào be bé thì bố bầm chúng ra đem đi nấu cháo để ăn đêm. Do lúc đó đất nước ta mới vừa trải qua cuộc chiến biên giới tây nam nên khó khăn rất nhiều về cải cách ruộng đất, lúc đó đất còn hoang sơ lắm bởi không ai dám ở. Nhưng bố thì lại khác, bởi gia đình nội ngoại của bố thì đã hy sinh hết cả rồi, nên bố không còn ai là người thân để nương tựa. Mẹ của bố mất năm bảy mươi tư(1974), còn ba của bố thì mất năm bảy mươi tám(1978) tại chiến trường Cam-pu-chia do đi quân tình nguyện qua bên đó để giúp đất nước bạn. Lúc mẹ bố mất thì bố chỉ có hai tuổi à, bởi vì bố sinh năm một chín bảy hai(1972) mà. Còn cha thì…ông ấy bây giờ không biết nằm ở chỗ nào nữa, nhà nước và các đồng đội cũng tìm kiếm dữ dội lắm nhưng chẳng biết đâu mà lần… Huơ…”

Khả Uyên thấy bố chồng mình thở dài và rướm nước mắt sắp chảy ra thì cô ấy ngăn dòng lệ ấy bằng cách, cô nói chuyện dí dỏm để cho ông Phú Quý vơi đi nỗi buồn. Cô ghẹo:

-Ơ, bố ơi! Miếng kem nó dính trên bờ môi của con rồi nè? Hi Hi… Ơ… Ưm um…

Ông bố chồng đang nghĩ ngợi về chuyện dĩ vãng xưa thì nghe tiếng con dâu réo gọi nên bình tâm trở lại, do ông không biết chuyện gì bởi vì thấy Khả Uyên chỉ ngón tay vô chỗ bờ môi nên ông cứ nghĩ là con dâu ông kêu hãy hôn môi con đi. Ông ta thật thà đến nổi khôn quá ơi là khôn, bởi Khả Uyên chỉ muốn ghẹo ông ta thôi nhưng nào ngờ lại được lợi nhuận cao mà vốn liếng thì lại ít ỏi. Còn Khả Uyên thì chưng hửng với nụ hôn của ông bố chồng ga lăng đẹp trai phong độ của mình, bởi vì ông Phú Quý thông minh quá đỗi nên khiến cho tâm tình nàng dâu thêm rối bời. Khi nụ hôn ấy được thực hiện thì cũng là lúc tình cảm bố chồng – nàng dâu khó mà kiểm soát bản thân, bởi lúc này Khả Uyên đã từ từ híp đôi mắt bồ câu của mình lại để đón nhận nụ hôn của ông bố chồng. Còn ông Phú Quý thì cũng vậy chứ không khác gì mấy so với Khả Uyên, ông ta cũng dần dần híp mắt to của mình lại mà hưởng thụ cảm giác nồng nàn ấm áp của nụ hôn.

Nhưng mà ngồ ngộ thay, Khả Uyên lúc này thì trên tay của cô đã đánh rơi chiếc ổ bánh mì đang ăn dang dở, thay vào đó là bàn tay của cô lại bấu víu cổ của ông bố chồng mình, như thể là không muốn ông ấy rời xa cô lúc này. Ông Phú Quý thì hơi đau đớn một chút do dư chấn của vết cắn của Khả Uyên để lại, nhưng ông không hề nao núng hay là gì cả mà thay vào đó là phối hợp với những hành động của nàng dâu thêm phần ăn ý. Bây giờ thì bố chồng – nàng dâu đã bị thôi miên nhau cả rồi nên không còn biết trời đất là gì nữa, bởi vì Khả Uyên đã chủ động bấm nút cho chiếc ghế xe ô tô ở chỗ cô đang ngồi cho nó hạ thấp xuống, mà ghế xe càng hạ thấp xuống chừng nào thì đôi bàn tay của cô lại ôm ghì vào cổ ông bố chồng kéo xuống thêm chừng nấy. Khả Uyên rên “Ưm Ựm” trong vô thức vì đang phê:

-A… Ưm… Bố ơi!… Ưm..
-Huơ… Sao vậy… Khả Uyên? Huơ… Ưm..
-Con…thấy…khó chịu…quá! Ưm…
-… “???”….

Khả Uyên nói khó chịu quá là vì lúc này bàn tay của ông Phú Quý đang vuốt ve cạnh hông của con dâu, bàn tay của ông nó cứ sờ soạng phần eo và nhích nhẹ nhàng tới phần bờ mông của Khả Uyên đang ngồi dưới ghế xe. Bàn tay của Khả Uyên thì cũng đâu dạng vừa chứ! Bởi đôi bàn tay bé nhỏ ấy của cô nó cũng tung hoành ngang dọc khắp cần cổ và tấm lưng rộng lớn rắn rỏi săn chắc của ông bố chồng liên hồi, bàn tay của Khả Uyên xoa xoa đôi vai của ông Phú Quý một lúc một mạnh dần bởi vì thời điểm đang cao trào. Ông Phú Quý bây giờ toàn thân ngây dại bởi men tình nồng nên ông không còn biết gì nữa rồi, ông ấy mới thọc sâu bàn tay của mình vô cái bờ mông của Khả Uyên và như vậy là giống như cô ấy đang nằm đè lên bàn tay của ông Phú Quý rồi còn đâu. Khi thấy thân hình Khả Uyên uốn éo như con rắn, điều đó có ý nghĩa là cô ấy đang muốn cho bàn tay của ông bố chồng thọc sâu hơn nữa để mà khám phá xoa bóp bờ mông của cô. Ông Phú Quý biết rõ điều này nên ông ấy mới phối hợp làm theo những động tác mà con dâu ông hỗ trợ tận tình, rồi ông ta mới dùng bàn tay hiện tại đang ở dưới bờ mông của Khả Uyên khuấy đảo nơi đó. Khả Uyên ú ớ:

-Ơ… Bố ơi! Ưm nư ưm… A…

2.7 3 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
6 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nam

Sau chương 18 chữ thì vàng khè vậy?

Thong

Quá dài dòng, mới có 1 ngày chích ngừa cho chó mà hết mười mấy chương

Nam

Chương mới này đọc thấy nhiều tình tiết hay quá đi ah!

Nam

Tôi càng ngày càng thấy thích [Khả Uyên – Phú Quý] rồi nha!

Huy Cương

Truyện này đọc thấy kích thích quá đi ?