BỐ CHỒNG NGHIỆN RƯỢU VÀ CHÚ CHÓ NHẬT SHIBA INU – Update Chương 20

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: BỐ CHỒNG NGHIỆN RƯỢU VÀ CHÚ CHÓ NHẬT SHIBA INU – Update Chương 20

Tác Giả:

Lượt Xem: 2003 Lượt Xem

Chương 5: [Khả Uyên] Cùng Bố Chồng [Phú Quý] Chở Chú Chó [Shiba Inu] Đi Khám (04)​

Khi nghe bà bác sĩ thú y nói ầm ĩ và kèm theo tiếng gõ cửa inh ỏi, ở trong này thì ông Phú Quý với Khả Uyên cũng sốt sắng lo toang. Bởi ông bố chồng chưa biết xử trí ra sao, ông ta cứ loay hoay thì Khả Uyên lên tiếng:

-Bố nè! Sao bố lo lắng làm chi dzạ? Chắc dì ấy đã biết bố con mình ở chung trong xe này rồi đó? Bởi vì chồng của con anh Phú Cường có điện báo trước rồi bố ạ? Hi Hi..
-Oh! Thế ah! Vậy mà làm bố lo quá đi! Ha Ha Ha…
-Vậy thì con ra trước nhé! Hi Hi Hi…
-… “Cạch! Cạch”….

Nói xong thì Khả Uyên mở cửa xe ô tô rồi đi ra ngoài trước, cô ấy chưa kịp đóng cửa xe lại thì bà bác sĩ thú y nói bon bon:

-Đưa cún cưng Shiba Inu cho dì bồng bế nào? Dì bế nó vô trong trước con theo sau nghe Khả Uyên? Haizz…
-Dạ vâng ạ! Hi Hi Hi…

Bà ta nói chuyện xong thì bon bon đi qua bên kia đường để vô trong phòng khám, còn bên gốc me to cổ thụ này thì là ở trước nhà bà ấy mà thôi. Tuy nói là bên đường nhưng nó chỉ là một con hẻm nhỏ, chiều ngang thì chỉ có 2 mét à chứ không có xa lắm, chỉ bước vài bước chân là tới nơi thôi. Khi thấy còn lại hai người mà ở gốc me này nó cũng vắng người qua lại nên Khả Uyên muốn nói chuyện gì đó với bố chồng mình nhiều hơn, tranh thủ bà ta đưa cún cưng vô phòng khám thì cô ấy nói:

-Bố nè! Vết thương do con cắn vào cổ nó có đau lắm không ạ? Hay là bố theo con vô trong đó khám luôn nha? Hi Hi…
-Eh! Trời! Trời… Con sao vậy Khả Uyên? Trong đó là phòng khám thú y mà, sao con lại bểu bố vô trong đó chứ? Hươ… Haizz…
-…. “?????”… Hi Hi…

Ông Phú Quý nghe con dâu mình nói như vậy thì mặt mày xanh lè xanh lét, nhưng còn Khả Uyên cô con dâu bé bỏng xinh xắn mướt mườn mượt của ông thì lại cười mỉm chi một cách hồn nhiên. Ông bố chồng bức tóc, xoa đầu, thỉnh thoảng lại chu mỏ ra kiểu con gái làm duyên. Ông nói:

-Thôi bố không vô đâu! Con cứ vô đi nha! Hi Hi… Bố ngại bà ta thấy vết cắn tình yêu của con dâu để lại trên cổ bố chồng lắm đó? Ha Ha Ha…
-Ơ… Bố này! Cứ ghẹo người ta nữa kìa! Hi Hi Hi…
-…. “Hi Hi Hi”….

Khả Uyên thấy bố chồng mình ghẹo như vậy thì cô ấy cứ mắc cỡ và có nụ cười bẽn lẽn, bởi vì chồng cô chưa từng ghẹo cô như vậy bao giờ cả, nên sự tình đưa đẩy éo le khiến bố chồng – nàng dâu thêm cởi mở và ghắn khít nhau hơn. Hai người họ ăn rơ trong từng lời ăn tiếng nói mà trước đây chưa từng có xảy ra, Khả Uyên nhìn bố chồng mình trìu mến một cách không bình thường của người phụ nữ nhìn một người đàn ông. Cô nói:

-Vậy thì con vô trong đó nha! Hi Hi…
-Uhm ! Con đi vô đi! Hi Hi Hi…

Khả Uyên bước đi từng bước chân âm thầm chậm rãi chứ không hề hấp tấp hay vội vã gì cả, bởi cô ấy biết đi nhanh thì cũng không có tác dụng gì, do vô trong đó rồi thì cô cũng ngồi chờ vậy thôi chứ bác sĩ thú y họ khám cún cưng mà. Nhưng…đột nhiên Khả Uyên bất ngờ tăng tốc đi nhanh hơn, bởi vì cô ấy suy nghĩ thế này… :

«Ô hay ! Sao mình lại đi chậm thế này ! Mình phải đi nhanh vô trong đó để lấy chai nước cồn 90 độ, rồi đem ra ngoài này để rửa vết thương và sát trùng cho bố chồng của mình chứ ! Bởi vì nếu để bố chồng mình đi vô theo thì vết cắn trên cổ thì giải thích thế nào đây nhỉ ! Hươ… Haizz…»​

Khả Uyên suy nghĩ như vậy thì vội vàng đi nhanh vô trong phòng khám thú cưng, tuy phòng khám chỉ dành cho thú cưng nhưng những vật dụng trong phòng khám này không có thiếu gì hết cả. Bởi họ cũng có ca tiểu phẩu nho nhỏ dành cho động vật như chó, mèo…v.v.., nên dụng cụ y tế cũng vô cùng phong phú. Khi Khả Uyên bước vào trong phòng khám thì bà bác sĩ thú y nói :

-Ủa ? Bố chồng con sao không vô theo vậy? Hay ông ta mắc cỡ khi gặp dì phải không? Hươ… Cái ông này thật là…
-Dạ vâng ạ! Hi Hi Hi…

Bà ta nói với hỏi một câu dài còn Khả Uyên nàng dâu xinh đẹp thì chỉ mỉm cười dạ vâng mà thôi, chứ biết nói gì thêm nữa bây giờ, không khéo lại bị lộ ra thì chết hết cả đám như chơi. Khả Uyên nói:

-Dì ơi! Cho con lấy một chai cồn 90 độ với bịch bông gòn nhỏ này nhé? Hi Hi…
-Uhm! Con cứ lấy đi! Ơ mà nè… Khả Uyên…? Hươ… Sao con bé này hôm nay nó lạ thế nhỉ ??

Khả Uyên nói xong câu thi cầm chai cồn 90 độ với bịch bông gòn chạy một mạch ra ngoài và qua bên xe ô tọ của bố chồng mình, cô cũng chẳng để tâm đến câu nói vọng theo của bà bác sĩ thú y này là gì nữa, bởi sự an nguy ý lộn là sự đau đớn của bố chồng Phú Quý của cô lúc này nó quan trọng hơn nhiều mấy thứ khác.

Nãy giờ mọi sự diễn ra trong phòng khám thú y là vậy nhưng còn ở bên ngoài này thì có hơi khác tí so với trong kia. Bởi vì khi Khả Uyên đi vô trong đó thì ông Phú Quý bắt đầu thấm mệt, mắt của ông thì nó híp híp do di chứng của vết cắn của nàng dâu. Vết cắn của Khả Uyên vào cổ ông bố chồng cũng khá là sâu nên khiến cho ông ta miên man vì buồn ngủ, có lẻ do chảy máu và trong máu có vị mằn mặn nên sự trao đổi chất trong cơ thể của ông ấy nhất thời chưa thể nào thích nghi kịp. Ông từ từ bấm nút cho cái ghế lái của mình nó hạ thấp xuống giống như một chiếc giường ngủ mini, bởi xe ông nó khá là rộng rãi, tuy là xe ô tô bán tải nhưng mà chiều ngang của chiếc xe này nó to bằng chiếc xe đầu kéo chứ chẳng phải là chuyện đùa. Bởi vì nó là xe được nhập khẩu từ Mỹ, và công dụng của nó là chuyên dùng cho vận tải nông sản nên mới to là vậy. Ông ta nằm miên man và hưởng thức bài nhạc không lời một cách ngon lành cành đào thì có tiếng nhỏ nhẹ bên ngoài:

-… «Cạch ! Cạch»… Bố ơi ! Con nè !…. Hi Hi…
-…. « ???? »….

Ông bố chồng suy nghĩ :

«Ủa ? Con dâu mình sao ra sớm thế nhỉ ? Không lẻ mới đây thì đã khám xong cho cún cưng Shiba Inu rồi sao ta ????»​

Ông ta đang suy nghĩ chưa trọn vẹn câu tự tình thì Khả Uyên mở cửa xe ra ngó vào nói :

-A… Bố đang ngủ hả? Hi Hi… Chắc bố đau lắm rồi đúng không nè! Hi Hi…
-Oh! Là con ah! Bố cũng hơi đau một chút thôi, nhưng tự nhiên gặp con thì bố lại hết cảm thấy đau luôn ah ! Hi Hi…
-Xí !!! Bố á ! Còn ở đó ghẹo người ta nữa ? Hi Hi Hi…

Bây giờ thì Khả Uyên mới cảm nhận được bài nhạc mang âm hưởng dân ca không lời nó du dương man mác, bởi lúc mới mở cửa xe ra thì cô không có để ý :

«Bông bí vàng ngoài giàn….
Công em trồng anh không hái….
Trời sa mưa bông kết trái…
Từ đó… buồn… em buồn….»​

Khi nghe bài nhạc này thì khiến cho người phụ nữ như Khả Uyên nhớ về miền sông nước quê em nhiều hơn, cô ấy cũng đượm buồn đôi chút và cũng thấy cảm mến bố chồng mình. Cô ấy nói:

-Bố nè! Để cho con sát trùng vết thương cho bố ạ? Chứ không thì vết thương sẽ bị ảnh hưởng xấu và dẫn đến tình trạng nặng hơn là nhiễm trùng đó? Lúc đó thì xấu xí lắm đó nha? Hi hi hi…
-Eh! Con dâu của bố nói thật không đó ta ơi! Hi hi…
-Ơ con nói thật mà! Bố chồng không tin tưởng vào lời nói của con dâu sao nè? Hi hi…
-…”….”… Chuyện này… Bố…
-Chuyện này bố làm sao? Nói mau lên? Hi hi hi…

Chưa có bao giờ thấy Khả Uyên nói với ông bố chồng Phú Quý của mình một cách lém lỉnh như vậy, bởi vì cô ấy nói rất tự nhiên chứ không có vẻ gì là gượng gạo hay là mồm mép tía lia tía lịa như những người khác. Đột ngột ông Phú Quý lên tiếng:

-Ah! Vậy để bố bật ghế ngồi lên lại nhé? Hi hi hi…
-Dạ không cần thiết phải ngồi dậy đâu bố. Bố chồng của con cứ nằm dài trên ghế như vậy đi cho nó thoải mái hơn nhiều ạ! Hi hi…
-Nhưng… Như vậy thì thiệt thòi cho con dâu của bố quá chừng đi ah! Kha kha kha…
-Không có thiệt thòi gì hết trơn hết trọi á! Bố chồng phải làm theo hướng dẫn của con dâu nghe chưa? Hi hi hi…
-….”????”….

Ông Phú Quý ngớ ngẩn người đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt đáng yêu và xin đẹp của Khả Uyên, bởi vì ông ấy cũng không thể nào tin được rằng những gì mình thấy mình nghe và chứng kiến. Ông ấy vui vẻ và sung sướng biết là bao, bởi ông thấy cử chỉ của nàng dâu thảo hiền của mình nó trong sáng quá. Ông bố chồng cảm thấy có lỗi với nàng dâu vì ý nghĩ bậy bạ, nhưng mà… Sao cơ thể của ông ấy nó khó chịu mỗi khi tiếp xúc với cơ thể và hơi thở của Khả Uyên một lúc một nhiều hơn. Ông Phú Quý đang băn khoăn thì nghe tiếng:

-… “Cạch! Cạch”…
-Bố nè! Nghiên cổ sang bên đây để con rửa vết thương ạ? Hi hi…
-Oh! Vậy thì có hơi chật chội quá không Khả Uyên?…
-Dạ con thấy nó cũng khá rộng rãi chứ không có chật chội lắm đâu. Bố chồng yên tâm đi nha? Hi hi…
-…”….”….

Nói dứt câu thì Khả Uyên từ từ ngả nghiêng người về phía ông bố chồng mình đang nằm một chút, cô ấy lấy thân thể săn chắc và rắn rỏi của bố chồng làm điểm tựa, sau đó mới bắt đầu lấy bông gòn và mở vặn nắp chai nước cồn 90 độ, rồi thì đưa bông gòn ấy thắm vô nước cồn 90 độ từ từ rửa vết thương. Khi vết thương nó gặp phải nước sát trùng thì có hiện tượng sôi sục bọt trắng, nó cũng phát ra âm thanh “ục ục ịch” rất nhỏ, như là vừa đủ để hai bố chồng – nàng dâu nghe mà thôi.

Lúc này thì đôi mắt của ông bố chồng bắt đầu nhắm lại và có giọt nước mắt của ông ấy nó chảy ra, chắc là do vết thương nó quá sâu vào trong mạch máu nên mới có dấu hiệu của sự đau rát ràn rạt, bởi vậy mới thấy chảy nước mắt là vì thế. Khả Uyên đang dùng cái bàn tay nhỏ bé của mình cầm bông gòn thấm nước cồn chạm vào vết thương để mà sát trùng, ánh mắt của cô ấy cũng đượm buồn man mát chứ có vui vẻ gì đâu. Khả Uyên nhìn thấy cảm xúc của bố chồng mình như vậy thì cô đau sót lắm, bởi vậy cô ấy mới nói:

-Bố ơi! Bố ráng chịu đựng thêm chút nữa nhé? Con rửa vết thương sắp xong rồi ạ? Ưm…
-Oh! Bố không sao đâu! Bố chịu được mà! Kha kha kha…
-Bố á! Bị như thế này mà còn ghẹo con nữa chứ! Ơ… Á Aaa… Bố…
-Ơ… Ui… Sao con lại…???

Khả Uyên nói xong thì cô ấy trượt tay mà nằm dài đè lên thân thể của ông Phú Quý, động tác của cô cũng làm cho cả hai bố chồng – nàng dâu bất ngờ ú a ú ớ. Bây giờ thì môi của Khả Uyên với môi của bố chồng nó gần như là sát nhau, nó chỉ là một sợi tóc ngăn cản đôi bờ môi nam nữ ấy lại mà thôi. Tuy chiếc ghế ngồi của xe ô tô của ông Phú Quý nó khá là rộng rãi nhưng mà hai người thì nó hơi chật hẹp một chút, bởi vậy khi cơ thể Khả Uyên nằm sấp đè trên người ông bố chồng thì những điều tế nhị nó cũng bắt đầu diễn ra theo. Bàn tay của ông Phú Quý nó vô tình nằm gọn gàng giữa mu bướm múp míp và háng của Khả Uyên, còn bàn tay bên kia của ông Phú Quý theo phản xạ tự nhiên mà đỡ lấy cơ thể của nàng dâu khi cô ấy trượt tay nằm dài trên người mình. Một bàn tay của ông Phú Quý thì chạm vào một bờ mông của Khả Uyên, còn lại một bàn tay của ông nữa thì nó đang bị mắc kẹt trong phần mềm mại xốp xộp ấy chính là cái mu bướm múp míp của Khả Uyên. Cái mu bướm múp míp ấy nó to và nhô cao nên bàn tay của ông Phú Quý chẳng có gì là so sánh với cái mu đó cả, sự tế nhị ấy nó nói lên tất cả những gì hai bố chồng – nàng dâu đang nghĩ đến trong đầu:

-Ưm… Bố nè! Bố không có sao chứ?… Khi con nằm sấp trên người của bố thế này?… Ưm…

2.7 3 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
6 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nam

Sau chương 18 chữ thì vàng khè vậy?

Thong

Quá dài dòng, mới có 1 ngày chích ngừa cho chó mà hết mười mấy chương

Nam

Chương mới này đọc thấy nhiều tình tiết hay quá đi ah!

Nam

Tôi càng ngày càng thấy thích [Khả Uyên – Phú Quý] rồi nha!

Huy Cương

Truyện này đọc thấy kích thích quá đi ?