Câu Chuyện Có Thật – Đứa Em Dâu Của Tôi ( Update Chap 7 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Câu Chuyện Có Thật – Đứa Em Dâu Của Tôi ( Update Chap 7 )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 2530 Lượt Xem
Xin vào đề luôn, tôi là con một, còn vợ tôi là chị cả trong gia đình có bốn người con, hai trai, hai gái, đứa út là con trai, đương nhiên vợ của thằng này sẽ là nhân vật nữ chính của câu truyện này đây nhe các bạn.
Tôi hiện tại thì cũng có tuổi, ngoài bốn mươi, cưới vợ sớm nên con cái cũng đã lớn hết, cả bốn bốn đứa đều là con gái, kiếm thằng đực để nối dòng mà không được các bạn ạ. Đến đứa thứ tư thì nghỉ đẻ luôn. Gia đình tôi cũng như bên vợ đều sống ở quê nhe các bạn. Đời sống khi xưa thì cơ cực, giờ thì cũng tương đối ổn định, cũng đủ ăn, đủ mặc, đủ lo cho con cái. Nhà vợ tôi ngoài làm nông ra còn mua bán tạp hoá, hai vợ chồng thằng em vợ út thì mua bán trái cây theo mùa.
Bản thân tôi là người rất hám gái nhưng lại bị yếu sinh lý, chắc tại căn bệnh nghiện xem phim sex và thủ dâm nên mới vậy. Nhưng bù lại được cái là tôi giỏi vét máng, và vợ tôi nhu cầu cũng không cao nên đời sống vợ chồng cũng ít ảnh hưởng. Dù vậy tật hám gái cũng không bỏ bao giờ. Dạo mà thằng em vợ nó đám cưới, nhìn con vợ nó mà tôi ghen tị vô cùng, cái thằng lù khù vậy mà cưới cược con vợ đẹp ơi là đẹp, mặt thì xinh, cao ráo, da trắng, đùi ra đùi, mông ra mông, chẳng bù với con vợ nhà sau mấy lần sinh nở, giờ cũng hơi xôi thịt rồi. Nhìn nhỏ em dâu mà suy nghĩ rằng có một ngày nào đó mình được chơi nó một lần cho sướng. Mà lúc đó nghĩ vậy thôi cho đỡ thèm chứ biết cơ hội chỉ là con số không, nên cũng ngậm ngùi chờ sung rụng.
Rồi thời gian cũng trôi qua trôi qua, thoắt cái cũng đã tám năm trôi. Chờ hoài mà sung chẳng rụng. Tôi thì cũng vẫn xem sex, thỉnh thoảng cũng còn thủ dâm, có điều mật độ thưa dần chứ không còn như trước nữa. Cũng vài lần về nhà vợ cũng có vô nhà tắm thấy bộ đồ nhỏ em dâu tắm chưa kịp giặt thì cũng bệnh nghề nghiệp, thủ dâm bắn đầy vô quần của em nó rồi để lại chỗ cũ. Bản thân em nó thì dù đã sinh hai đứa con, một trai một gái nhưng vóc dáng em vẫn như xưa, thậm chí còn mặn mà hơn trước. Và đương nhiên tôi vẫn thèm được chơi e như từ trước đến giờ.
Một hôm tình cờ tôi ngồi trong quán cà phê ở chợ vào buổi trưa, tôi vô tình thấy e, chạy xe xuống gặp một người phụ nữ lạ mặt, hai bên nói gì đó rồi tôi thấy e móc tiền đưa cho người đó. Xong chuyện đó thì tôi cũng chả có để ý gì, hai vợ chồng nó là dân mua bán thì chuyện giao dịch tiền bạc là bình thường. Nhưng sau đó tôi lại bắt gặp e như vậy thêm vài lần nữa, và còn thấy em đi vào tiệm vàng. Tôi mới hỏi lại lai lịch của người phụ nữ kia là ai, thì được biết bà đó là dân chuyên cho vay và ghi số đề. Lúc này tôi mới loáng thoáng nhận ra là em đang thiếu nợ vì đánh lô đề. Nhưng cũng chưa xác thực được là em thiếu bao nhiêu. Tôi mới nhờ thằng em, nói là thằng em nhưng thực ra là bạn nhậu riết rồi quen chứ tôi và nó cũng chả bà con họ hàng gì. Nó nhỏ tuổi hơn tôi nhiều, bằng tuổi với nhỏ e dâu tôi. Nhỏ hơn tôi tôi mười mấy tuổi. Nhưng anh em chơi rất thân, nó thì dân chợ búa , đá gà, cờ bạc, cho vay thứ gì cũng có cũng biết, lại ở chung xóm với bên vợ tôi. Nhà tôi và nhà vợ thì chung huyện nhưng khác xã. Tôi rủ nó ra nhậu vài ly rồi nhờ nó điều tra thông tin dùm. Không quên dặn nó đừng nói với ai và hứa hâụ tạ nó một chầu nhậu có em út.
Trong thời gian chờ thông tin từ thằng em bạn nhậu của tôi, tôi cũng đặt ra nhiều giả thuyết và ủ mưu tính kế về sau này.
Người tính không bằng trời tính, thằng em bạn của tôi nó cũng không không hỏi ra được là nhỏ em dâu tôi đang thiếu nợ bao nhiêu. Do là người đàn bà cho vay kia không chịu nói. Ác thật, vậy mà nó cũng đòi nhậu, nhưng chỉ có nhậu, còn e út thì miễn bàn.
Gặp bế tắc , hết cách, định bỏ cuộc thì một hôm về nhà vợ tôi nghe e nói với chồng e là bà chị của e muốn mua nhà nên hỏi mượn vàng của hai vợ chồng, mượn một cây rưỡi vàng 24k. Tôi nghe vậy nên sinh nghi ngờ, không biết e nó tính chuyện gì đây, tôi để ý nhất cử nhất động của e, tôi không biết chồng em có đồng ý cho mượn hay không? Nhưng một lát sau em lấy xe chạy đi, em nói là chạy đi chợ mua thuốc uống, em bị chóng mặt. E đi rồi tôi cũng nói là đi ra chợ mua chai thuốc trừ cỏ và phóng theo e. Tôi đoán là em sẽ ghé tiệm vàng để cầm hoặc bán vàng. Và tôi đoán không sai các bạn à. Em ghé ngay tiệm vàng quen thuộc, từ xa tôi thấy em đang đếm tiền, tôi liền suy nghĩ là mình vào luôn, nếu biết thì tốt, ko cũng chẳng mất gì. Nghĩ sao làm vậy, tôi chạy thẳng lại, ghé xe đi thẳng vô tiệm, thấy tôi em luống cuống:
– Ủa anh hai đi đâu vậy?
– Anh ghé hỏi ông chủ coi chiếc lắc hư có hàn lại được ko? Còn em nãy nói đi mua thuốc mà, mà em bán hay cầm đồ mà nhiều tiền vậy.
Em trả lời:
– Em ghé bán bán vàng cho chị em mượn mua nhà bala bala…
Tôi chỉ ừ một tiếng rồi bala với ông chủ vài câu cho có lệ rồi ra ngoài xe đợi em. Khi e ra tôi tôi hỏi:
– Linh, em nói thật cho a biết, e thiếu nợ bà Chính cho vay phải ko? Và em bán này là để trả nợ cho bả chứ không có chị nào của e mượn tiền hết, phải không?
Không đợi e trả lời, tôi tiếp:
– Anh thấy e đưa tiền cho bà Chính mấy lần rồi.
Em bắt đầu xuống sắc, em im lặng tiếp tục. Tôi tiếp lời:
– Có gì thì e nói đi, rồi cả nhà giúp e, em mà lún vô ba cái vụ này là chết đó nhe.
Em vẫn im lặng, nhưng nước mắt thì rưng rưng. Tôi kêu em ở đây nói chuyện không tiện, chạy lại gốc cây bàng gần chợ đậu lại rồi nói chuyện. Tôi định rủ e vô quán nước nhưng thôi, trước giờ có bao giờ tôi và em ngồi uống nước đâu.
Rồi em cũng chịu tâm sự với tôi….
Hic cho mình tạm ngừng ở đây nhe, mình viết bằng điện thoại nên mỏi tay, mỏi mắt quá. Mong các bạn thông cảm. Tối mai mình sẽ viết tiếp.