Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Ngày Cập Nhật : 17/05/2025
Lên cho anh em bộ truyện siêu phẩm ạ, đã full 88 chương. Nếu các anh em từng thích bộ truyện “nữ thần xinh đẹp / cô giáo môn văn” thì sẽ không thể bỏ qua bộ này. Cũng với chủ đề con trai ráng học đạt thành tích để đổi lấy điều kiện từ mẹ xinh. Bên cạnh đó nam chính cũng ăn luôn em gái cùng cha khác mẹ. Những pha bảo vệ mẹ trước mấy ông chú luôn thèm khát muốn đớp mẹ xinh của nam chính. Tôi sẽ đăng dần 2 ngày 5 chương nhé.
Anh em muốn xem sớm có thể nhắn tin cho tôi, telegram: Cuulongdiquan123
Chương 1: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (1.1) – Mẹ ra tay
“Cộp, cộp, cộp, cộp…”
Hành lang khu lớp học vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn, giòn giã và vang dội. Âm thanh càng lúc càng gần, tim tôi cũng đập nhanh hơn, tiếng bước chân đầy khí thế như vậy, tôi quá quen thuộc.
Một lát sau, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc bộ vest công sở màu đen bước vào văn phòng. Cô ấy có gương mặt trái xoan tinh xảo, trắng nõn, mái tóc đen dài búi gọn sau gáy. Đôi mắt phượng thon dài, khóe trong cong xuống, khóe ngoài xếch lên, hàng mi lá liễu cong vút, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng màu bánh đậu, ánh mắt sáng ngời, sâu thẳm và sắc sảo, toát lên vẻ quyến rũ gợi cảm chỉ có ở phụ nữ trưởng thành. Tay cô ấy xách chiếc túi Prada, thân trên mặc áo vest vừa vặn, cổ chữ V sâu, để lộ áo sơ mi trắng bên trong, vòng eo thon gọn, vú căng tròn đầy đặn; thân dưới là chân váy công sở màu đen, tất da chân màu da, giày cao gót mũi nhọn màu đen, mông cong vút đầy kiêu hãnh, đôi chân thon dài cân đối, tràn đầy vẻ trí tuệ và tài năng của một người phụ nữ công sở.
Nàng tên là Trịnh Huyền Anh, là… mẹ… kính yêu… của tôi.
Mẹ mặt lạnh như tiền, vừa vào cửa đã lao thẳng về phía tôi, không nói không rằng, vung chiếc túi xách, giáng thẳng xuống đầu tôi. Tôi vội cúi đầu né, giơ tay lên đỡ. Thầy chủ nhiệm vội vàng đứng ra can ngăn giữa hai mẹ con: “Chị ơi, phụ huynh của em An Đông, xin chị bớt giận, bớt giận…”
Mẹ lách qua vai thầy chủ nhiệm, cố dùng túi đập vào đầu tôi, không đau lắm, nhưng đủ làm người ta phát hoảng.
Xem ra mẹ giận thật rồi.
…
Một tiếng sau, ngồi trong xe, mẹ đặt hai tay lên vô lăng, những ngón tay thon thả gõ nhẹ từng nhịp. Mẹ không nói gì, nhưng không khí căng thẳng này càng làm tôi thấy hồi hộp.
Nín thinh một hồi, cuối cùng tôi không chịu nổi, đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “À, xe mẹ… mới rửa ạ, thơm thế, giống y mùi nước hoa của mẹ, dễ chịu ghê.”
Mẹ không nói gì, liếc xéo tôi, mặt không chút cảm xúc. Tôi cười gượng gạo, cúi đầu: “Mẹ, con sai rồi, con sai thật rồi ạ.”
Mẹ vội phủ nhận: “Không không không, con đúng rồi, mẹ sai, làm mẹ là mẹ sai rồi. Lẽ ra ngay từ đầu mẹ không nên sinh con ra, mẹ nên cắn răng bỏ con đi cho rồi.”
Tôi cười cợt nhả: “Thế thì có khi mẹ lại bỏ lỡ mất anh trai hoặc chị gái của con rồi, rồi con lại biến thành em gái của con cũng nên.”
Mẹ cau mày: “Nói linh tinh gì thế. Mẹ hỏi con, con với cô bé Như Ý kia, hai đứa trốn trong phòng chứa đồ làm cái gì?”
Tôi gãi đầu, lí nhí: “Dạ… không làm gì ạ. Tụi con chơi trốn tìm, con với bạn ấy tình cờ trốn cùng một chỗ.”
“An Đông, con nói dối không chớp mắt nhỉ. Hai đứa bây học cấp ba rồi mà còn chơi trốn tìm? Sao mẹ thấy khó tin thế nhỉ?”
“Mẹ tin hay không thì tùy.” Tôi lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Đâu ạ, giờ đang thịnh hành phong cách retro mà mẹ. À, đợt trước mẹ còn đi nhảy disco với dì Dung còn gì.”
“Retro cái con khỉ.”
“Chậc chậc, mẹ dù gì cũng là giám đốc một bộ phận, sao lại nói năng thiếu văn hóa thế.”
“Mẹ mà còn văn hóa nữa à? Mẹ không tát cho con mấy phát là mẹ kiềm chế lắm rồi đấy.” Mẹ thở dài một hơi, tay đưa lên day trán, mệt mỏi nói: “Mẹ cũng không hiểu nổi mẹ sinh con ra để làm gì nữa! Phiền phức quá đi mất!”
Tôi nghiêng người, tựa đầu vào cánh tay mẹ, cười hề hề hát: “Trên đời chỉ có mẹ là nhất, con có mẹ sướng như tiên, nép vào lòng mẹ hiền, từ nay tha hồ… ngốc nghếch.”
Mẹ cốc một cái rõ đau vào đầu tôi, đẩy tôi ra, nghiêm mặt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn mẹ, rốt cuộc nín cười được một lúc, mẹ lại “phì” một tiếng bật cười, nhưng rồi lại thu ngay vẻ mặt, lạnh lùng mắng: “Suốt ngày không làm gì nên hồn, chẳng ra cái thể thống gì.”
“Sao con lại không nên hồn? Con đứng đắn mà. Mẹ xem, giờ tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, bao nhiêu thanh niên lớn tuổi tìm không được đối tượng kết hôn. Chú Lưu nhà bên cạnh sắp bốn mươi rồi vẫn còn độc thân kìa. Con giờ bắt đầu tìm đối tượng, biết đâu tốt nghiệp cấp ba là cưới luôn, chưa tốt nghiệp đại học mẹ đã có cháu bế rồi. Mẹ xem, mới hơn bốn mươi tuổi đã được làm bà nội, hưởng phúc gia đình. Mẹ cứ hỏi mấy cô bạn thân của mẹ xem có ghen tị không.”
“Trời ơi là trời!” Mẹ ôm mặt, khẽ lắc đầu: “Con càng nói càng ghê. Con nói thế thì mẹ sắp được nhận lương hưu, rồi cùng mấy ông bà già trong khu nhảy ở quảng trường luôn quá.”
“À, cái này con thấy được đấy. Đến lúc đó mẹ với ba, cứ khiêng cái máy ghi âm ra, đặt giữa sân. Mở volume hết cỡ, vũ điệu quảng trường, lão niên disco. Nào, bên trái cùng tôi vẽ một con rồng, bên phải vẽ một dải cầu vồng. Nào, bên trái cùng tôi vẽ cầu vồng, bên phải lại vẽ một con rồng.” Tôi vừa hát vừa múa may tay chân.
Mẹ lườm tôi một hồi, lẩm bẩm: “Đúng là nên cho con một trận.”
Xe khởi động, rẽ qua hai con phố, tôi thấy không đúng đường, hỏi: “Đây đâu phải đường về nhà, mình đi đâu vậy mẹ?”
“Hôm nay Huyền My được nghỉ, đón nó về nhà.”
“Còn phải đón nữa ạ? Lớn tướng rồi, không tự về được à.”
Mẹ quay đầu lườm tôi một cái: “Con lớn từng này rồi mà còn bị gọi phụ huynh lên trường, còn mặt mũi nói người khác à.”
“Con là trưởng nam trong nhà, tương lai kế thừa gia nghiệp, cần hai người dồn hết tâm huyết bồi dưỡng. Nó là con thứ, nuôi thả là được rồi.”
Mẹ nổi cáu: “Con mà còn lải nhải nữa là mẹ đá xuống xe, tự mà lết về nhà!”
Tôi vội im bặt, quay đầu sang chỗ khác.
Im lặng một lúc lâu, tôi không nén nổi tò mò, quay đầu lại cẩn thận hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ ít nói thế, không mắng con như mọi khi nữa.”
“Sao, không mắng lại thấy toàn thân khó chịu à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là… hơi tò mò. Mọi khi con chỉ cần phạm lỗi nhỏ là mẹ đã: An Đông, con lại ngứa đòn phải không? An Đông, con đáng đánh phải không? An Đông, quay mông qua đây!”
Mẹ nhíu mày liễu: “An Đông, con có đáng đánh không hả? Mẹ nói cho con biết, mẹ đang bực mình lắm đây. Công ty cả đống chuyện, con còn gây thêm phiền phức cho mẹ, con chê mẹ sung sướng quá phải không.”
“Thế mẹ có chuyện gì buồn phiền thì cứ nói với con, biết đâu con lại khuyên giải được, giúp mẹ gỡ rối thì sao.”
“Con im lặng, không nói gì cả, chính là giúp mẹ nhiều nhất rồi.”
“Đấy mẹ thấy không, vừa nói mẹ đã cáu rồi. Không biết người ta còn tưởng mẹ sắp đến tuổi mãn kinh không ấy chứ.”
Mẹ vội vàng nhấn còi inh ỏi mấy cái, xe phía trước chắc tưởng gặp phải xe mất lái nên sợ quá vội nép vào lề.
Mẹ không cho tôi nói nữa, một lát sau, chính mẹ lại không nhịn được hỏi: “Nói thật đi, con với Như Ý, rốt cuộc đã… ‘ấy ấy’ chưa?”
“Ấy ấy là sao ạ?”
“Đừng có giả vờ với mẹ. Đống tạp chí con giấu dưới gầm giường, tưởng mẹ không biết à?”
“Không có, con vẫn còn là con nít mà. Mẹ đừng dùng ánh mắt đầy dục vọng của người lớn mà nhìn đám thiếu nam thiếu nữ ngây thơ trong sáng như tụi con chứ.”
“Thế vừa rồi con nói cái gì mà mẹ sắp được làm bà nội rồi?”
“Đấy là con đùa với mẹ thôi, mẹ trẻ trung xinh đẹp gợi cảm thế này, sao mà làm bà nội được.”
“Bớt lèm bèm với mẹ đi. Mẹ cảnh cáo con nhé, nếu con dám làm ra đứa nào, mẹ sẽ thiến con luôn đấy.”
“Ối, làm sao có thể ạ, tụi con đâu phải trẻ con… biện pháp an toàn làm tốt lắm. Trừ khi mua phải hàng giả hàng nhái, không thì tuyệt đối không có sự cố ngoài ý muốn đâu.”
Mẹ nghe vậy sững người, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Lúc này tôi mới nhận ra mình lỡ lời, vỗ vỗ vào miệng mấy cái, vội nói: “Mẹ ơi, mẹ làm thế là không đúng nhé, mẹ gài con nói đấy.”
“Mẹ gài con nói gì? Có phải tự con cứ lanh chanh nói không?”
“Thôi, con không nói nữa, con làm người câm, được chưa.”
Tôi định kết thúc chủ đề này, tiếc là mẹ không mắc bẫy, như nắm được thóp của tôi, truy hỏi: “Con vừa nói có ý gì, có phải con với Như Ý đã… làm chuyện đó rồi không?”
Tôi che miệng, quay mặt đi, không nói gì.
Mẹ vươn tay nắm lấy vai tôi, lay mạnh: “Nói mau, đừng có giả câm với mẹ.”
Tôi chỉ về phía trước: “Nhìn đường kìa mẹ, mẹ đang lái xe đấy. Không tuân thủ luật giao thông, lát nữa chú công an phạt cho bây giờ.”
“Con nói rõ cho mẹ, rốt cuộc là có ý gì? Có phải con với Như Ý đã… làm chuyện đó rồi không?”
“Vâng vâng vâng, được chưa ạ.” Tôi sốt ruột, ngồi thẳng dậy nói: “Mẹ còn muốn nghe gì nữa? Nghe con kể chi tiết quá trình cho mẹ nghe à?”
Mẹ lập tức bị tôi hỏi ngược lại, ngớ người ra một lúc lâu, giơ tay tát vào đầu tôi một cái, tức giận nói: “Con còn lý sự nữa à? Con làm vẻ vang cho nhà họ Lăng quá nhỉ? Con đó, lớp 12 rồi, sắp thi tốt nghiệp đến nơi. Không để tâm vào học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, thì học hành sao mà tốt được?”
“Con học giỏi mà, vẫn top 10 của lớp.”
“Thế… thế nếu con cố gắng thêm chút nữa, thì đã vào top 10 của khối rồi.”
“Thế trước đây con hỏi mẹ có phản đối con yêu đương không, mẹ bảo không phản đối mà.”
“Mẹ… mẹ không phản đối, nhưng mẹ cũng không cho con sớm như vậy đã… đã đã ‘làm chuyện đó’.”
“Thế sao mẹ không nói sớm, giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, mẹ nói xem phải làm sao?”
“À, thế hóa ra đều là lỗi của mẹ phải không?”
“Vậy mẹ cũng đừng tự trách mình quá.” Tôi cười hề hề ngô nghê.
“Con đúng là… cái đồ báo đời này!” Mẹ tức đến mức buột miệng.
“Thế mẹ chính là mẹ của cái đồ báo đời đó.” Về khoản cãi nhau, tôi xưa nay chưa sợ ai, bao gồm mẹ. Chỉ tiếc là…
Mẹ giơ tay tát một cái vào gáy tôi.
Tôi xoa chỗ đau, không phục nói: “Lần nào nói không lại là mẹ lại động tay động chân. Đây rõ ràng là chủ nghĩa bá quyền, chủ nghĩa đế quốc.”
“Mẹ là mẹ của con, mẹ thích dùng quyền lực để con nghe theo đấy, thích đế quốc đấy, thì sao nào. Bao giờ con làm ba của mẹ rồi thì con có quyền lực, khi đó mẹ sẽ nghe theo.” Nàng liếc tôi một cái, thấy tôi trợn mắt lên, nói: “Không phục phải không, tháng này cắt tiền tiêu vặt.”
“Phục ạ, phục ạ, con phục rồi.” Tôi vội vàng gật đầu cười làm lành, rồi nói lảng sang chuyện khác: “Úi! Con vừa phát hiện ra, có phải mẹ… có phải mẹ… tắm buổi sáng không? Con đoán đúng không? Mẹ nói xem có đúng không?”
“Vớ vẩn, ai buổi sáng mà không tắm rửa.”
“Mẹ tắm hôm nay khác hẳn mọi khi, chắc chắn là tắm rất kỹ. Cả cách trang điểm của mẹ nữa, rất khác biệt, thật tao nhã, kín đáo mà vẫn sang trọng. Mẹ trang điểm kỹ thế này, có phải là muốn đi gặp ai không? Hẹn hò à?”
“Mẹ đi gặp khách hàng.”
“Mẹ đừng ngại, phận làm con, con rất tiến bộ, không phản đối ‘mẫu hậu’ nhà mình có ‘tình nhân’ đâu.”
“Hừ! Yêu đương cái đầu con ấy! Con…” Mẹ khựng lại một chút: “Khoan đã, con đừng có đánh trống lảng, chuyện của con còn chưa nói xong đâu.”
Thấy sắp đến trường em gái, tôi cười nói: “Sắp đến rồi, sắp đến rồi. Chuyện này trẻ con không nên nghe, lát nữa Huyền My lên xe, để nó nghe thấy thì ảnh hưởng không tốt.”
“Con còn biết là ảnh hưởng không tốt à, mẹ chưa thấy ai mặt dày như con đâu.” Mẹ dừng xe bên đường, dựa vào cửa kính xe, tay đỡ trán, thở dài.
Tôi cười nói: “Da mặt dày có thể dài thọ, da mặt mỏng không thể sống.”
Mẹ dở khóc dở cười: “Con nói nhiều thế này, đi thi vào mấy gánh hài kịch mà diễn. Mồm mép lanh chanh, con lên sân khấu mà nói cho rồi.”
Tôi cười hì hì: “Mẹ đừng nói, con mà đi luyện vài tháng, lên sân khấu đứng…” Tôi vỗ ngực, giơ ngón cái, tự tin nói: “Nghệ sĩ gạo cội luôn.”
Mẹ cười khẩy: “Về khoản mặt dày thì con đúng là ‘nghệ sĩ gạo cội’ rồi.”
Nàng nghiêng người dựa vào cửa kính xe, tôi dùng khóe mắt liếc trộm một cái. Nói thật, mẹ đúng là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp ngoài đời thực. Dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng dáng người mẹ vẫn giữ gìn rất tốt, đường cong mềm mại, thân hình đầy đặn, dù mặc quần áo gì, vòng một cũng căng tròn, nhất là khi ở nhà mặc đồ bộ, càng lộ rõ hơn.
Vòng eo của mẹ là kiểu “eo ong” điển hình. Do thường xuyên tập luyện nên không bị sồ sề, biến dạng như những phụ nữ trung niên khác, gần như có thể dùng từ “eo thon một nắm” để hình dung. Vòng ba của mẹ tròn trịa, đầy đặn, cong vút gợi cảm, căng tràn sức sống, ẩn dưới lớp váy tựa như một trái đào căng mọng nước, mà không hề tạo cảm giác béo phị.
Vì tính chất công việc, mẹ lúc nào cũng diện vest công sở, quần tất, giày cao gót, thực sự vô cùng quyến rũ. Dù tôi vẫn đang học cấp ba, cũng là một kẻ cuồng tất chân bí mật. Tôi thường xuyên trộm tất chân của mẹ cho bạn gái mặc, rồi đè cô ấy ra giường mà “làm” một trận kịch liệt. Nhưng kỳ lạ là, dù bạn gái tôi có mặc thế nào, mặc màu gì, kiểu gì, cũng chẳng bao giờ có được cái “thần thái” như khi mẹ mặc.
Tuy thường xuyên nhìn trộm mẹ, nhưng tôi không hề có hội chứng yêu mẹ (Oedipus complex), chỉ đơn thuần là ham muốn bản năng của một người đàn ông khỏe mạnh, cùng với sự khao khát và theo đuổi những điều tốt đẹp mà thôi. Tôi từng lén lấy tất chân của mẹ trùm lên dương vật để “tự sướng”, nhưng cũng chỉ đến thế, chứ không hề có ý định gì với mẹ cả.
Ai… Giá như… mẹ không phải là mẹ mình thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không hề để ý đến tuổi tác của mẹ đâu.
Đúng lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì em gái tôi từ trong trường bước ra. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt bạn học, nó mở cửa xe, quẳng cặp sách vào rồi khom người ngồi xuống.
Tôi nhìn nó qua gương chiếu hậu, con bé thừa hưởng trọn vẹn những ưu điểm của mẹ: khuôn mặt trái xoan trắng trẻo xinh xắn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đầy năng động, ngũ quan thanh tú, da dẻ mịn màng, hoàn toàn không có dấu vết của mụn trứng cá tuổi dậy thì. Dáng người nó mảnh khảnh, cao hơn hẳn các bạn nữ cùng tuổi, ngực đã bắt đầu nhú lên, vòng mông cũng tròn trịa.
Nó tên Huyền My, năm nay mười lăm tuổi, học lớp 10 trường tư, thành tích học tập cũng khá. Vì chúng tôi chỉ hơn kém nhau hai tuổi nên chẳng có chuyện anh em thân thiết như trong phim ảnh tiểu thuyết, cuộc sống của chúng tôi luôn đầy rẫy những lời châm chọc, cãi vã và cả những âm mưu quỷ kế.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, cười nói: “Ồ, Quỷ Một Giò tan học rồi à.” (Quỷ Một Giò: biệt danh tôi đặt cho con bé)
Mẹ gắt: “Không được gọi như thế, khó nghe chết đi được.”
Em gái tôi thì chẳng thèm để ý, nó tháo ba lô xuống, quẳng sang ghế bên cạnh, cười hì hì: “Đồ thần kinh, nghe nói anh lại gây chuyện, bị ‘mẫu hậu’ gọi lên ‘hỏi tội’ à?”
Mẹ bực mình, quay qua quay lại lườm chúng tôi: “Lời mẹ nói không có tác dụng phải không? Còn gọi biệt danh nữa là tối nay cả hai đứa nhịn cơm.”
Em gái lí nhí: “Không sao, dù sao em cũng đang giảm cân.”
“Em mà giảm cân nữa là thành que tăm bay theo gió luôn đấy.” Tôi chế nhạo.
“Bay được thì tốt quá, đỡ phải ngày nào cũng nhìn cái mặt anh. Ghét thế!”
“Títtt…”
Mẹ nhấn mạnh còi một cái, lạnh lùng quát: “Tất cả im miệng cho mẹ! Hai đứa bây cầm tinh con gà à, cứ gặp nhau là chọi.”
Em gái thò đầu lên, nói nhỏ: “Mẹ ơi, con đúng là cầm tinh con gà thật mà.”
Tôi vội đế vào: “Con làm chứng, nó đúng là cầm tinh con gà.”
Mẹ hít một hơi thật sâu, ngả mạnh người vào ghế xe, mu bàn tay trái che mắt, một lúc lâu không nói gì, tay phải nắm thành nắm đấm, hơi run run. Tôi quay sang trách em gái: “Đấy đấy đấy, tại em cả đấy, làm mẹ giận như vậy. Ai bảo em cầm tinh con gà làm gì?”
Em gái bĩu môi với tôi: “Cầm tinh con gà thì chọc gì đến anh? Rõ ràng là anh làm mẹ giận, anh chính là tai họa của nhà này, đã xấu người lại còn xấu nết, ai cũng ghét.”
Tôi lập tức phản bác: “Anh xấu chỗ nào hả? Anh thừa hưởng gen tốt của ba mẹ, em dám nói anh xấu trai à? Em coi thường ai thế?”
Em gái nhìn tôi: “An Đông, em vẫn luôn tò mò, hai anh em mình chẳng giống nhau tí nào, anh có thật là anh ruột của em không thế? Hay là hồi ở bệnh viện bị bế nhầm rồi à.” Nó quay sang kéo áo mẹ: “Mẹ, có phải hồi đó mẹ nhặt nhầm anh ấy ở bệnh viện không? Phải không mẹ? Phải không ạ?”
“Không có, không có!” Mẹ mất kiên nhẫn nói: “Anh con giống ba như đúc, nó không phải con ruột của mẹ với ba con thì là ai sinh ra? Hay là con sinh ra nó?”
Tôi đế vào chì chiết: “Đấy thấy chưa, em lại làm mẹ tức rồi. Ôi chao, đúng là đứa con gái bất hiếu.”
Mẹ dở khóc dở cười thở dài: “Mấy cậu mấy cô ơi, làm ơn yên lặng một chút cho tôi nhờ. Tôi đi làm cả ngày đã đủ mệt rồi, về nhà còn phải hầu hạ hai người nữa. Nói thật, tôi sinh hai người ra để làm gì cơ chứ?”
Em gái áp má vào mẹ, thơm một cái, cười nói: “Mẹ đừng giận, yêu mẹ nhiều.”
Tôi cũng nhanh chóng áp sát, thơm vào má mẹ một cái, cười cợt nhả: “Mẹ, con cũng yêu mẹ nhiều.”
Em gái hừ một tiếng: “Chỉ biết bắt chước người ta, không có chút sáng tạo nào.”
Mẹ đẩy mặt tôi ra, nói: “Rồi rồi rồi, yêu hai đứa yêu hai đứa, mẹ cũng yêu hai đứa. Hai đứa mà chịu im lặng một lát thì mẹ còn yêu hơn nữa.”
Vì em gái cả nửa tháng mới về nhà nên mẹ dẫn chúng tôi đi ăn một bữa thịnh soạn. Về đến nhà mới nhớ ra, ba ở nhà một mình, quên nấu cơm cho ông ấy. Nhưng dạo này ông ấy đang mê mải chơi mạt chược trên mạng, cũng quên luôn cả chuyện ăn uống, điện thoại cũng chẳng gọi.
Mẹ tịch thu điện thoại, laptop của tôi, ngay cả đống truyện tranh cất giữ cũng bị mẹ cho hết vào thùng, nói là để tôi chuyên tâm học hành, thi đỗ đại học rồi sẽ trả lại. Tôi giả vờ khóc lóc, quỳ xuống ôm lấy đôi chân mang tất tuyệt đẹp của mẹ, nhưng tiếc là vô dụng, mẹ sắt đá không hề lay chuyển.
Đêm dài đằng đẵng, tôi đành bầu bạn với sách vở cho qua thời gian.
Vì là cuối tuần nên hôm sau tôi ngủ nướng. Lúc dậy thì thấy chỉ có em gái và ba đang ăn cơm.
Tôi hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”
Ba vừa ăn vừa dán mắt vào điện thoại đọc tin nhắn, dường như không nghe thấy. Em gái cũng chẳng thèm nhìn tôi, nói một câu: “Sáng sớm mẹ nhận điện thoại rồi đi vội.”
“Đi rồi à, con còn định nhờ mẹ chở đi một đoạn.” Vừa nói tôi vừa ngồi xuống, vớ lấy cái bánh quẩy cho vào miệng.
Em gái cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi: “Anh có thể ý tứ một chút được không, đánh răng rồi hãy ăn cơm chứ.”
Tôi vén áo ngủ lên, gãi gãi chỗ ngứa ở eo, nhai mấy cái rồi nói: “Ăn xong rồi đánh răng sau, không tốt hơn à?”
“Ăn cả đống vi khuẩn vào bụng rồi, bẩn chết đi được.” Em gái bưng bát ngồi sang một bên, tránh xa tôi.
Lúc này, điện thoại ba reo. Ba liếc nhìn màn hình, rồi ngẩng lên nhìn hai anh em chúng tôi, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ. Em gái nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ một lúc, rồi nói nhỏ với tôi: “Anh có thấy dạo này ba cứ thần thần bí bí không?”
“Ba lúc nào chả bí ẩn. Hồi trước em còn tưởng ba là đặc công như 007 ấy chứ.”
Tôi thờ ơ đáp.
“Em không đùa với anh đâu, em nói thật đấy.” Em gái trừng mắt nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó: “Thế ý em là sao?”
“Em không biết, em hỏi anh mà.”
“Anh làm sao biết được. Tính tình thất thường ấy mà.” Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói với nó: “Em gái ngoan, cho anh mượn điện thoại dùng một chút.”
“Không cho mượn.” Em gái từ chối thẳng thừng.
“Mượn một lát thôi, anh gọi một cuộc điện thoại thôi mà, xin em đấy… Huyền My ngoan.” Tôi vứt hết cả sĩ diện, chắp tay van nài.
“Anh mượn điện thoại của ba ấy.”
“Ba vào phòng cả buổi rồi chưa ra. Anh cần dùng gấp, cho anh mượn một tí thôi, gọi xong anh trả ngay.” Vừa nói tôi vừa đưa tay ra định lấy, tiếc là chậm một bước, bị em gái nhanh tay giấu ra sau lưng.
Tôi đuổi theo, con bé vội đứng dậy lùi hai bước, ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay cầm điện thoại giấu sau lưng. Tôi xông đến định cướp, nó giơ chân đá tôi. Kết quả, nó bị nghiêng người ngã ra ghế, tôi thuận thế đè lên, hai tay mò xuống dưới mông nó để giật điện thoại. Con bé càng giãy giụa kịch liệt hơn.
Hai anh em cứ thế da thịt chạm da thịt quấn lấy nhau. Vì mới ngủ dậy, cả hai đều mặc đồ ngủ mỏng manh, qua lớp vải, tôi mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể non tơ của em gái, mũi tôi ngập tràn mùi thơm thiếu nữ ngái ngủ đặc trưng.
Đúng lúc hai đứa đang vật lộn thì ba bước ra, ngớ người hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”
Em gái nghển cổ, kêu to: “Ba ơi cứu con, anh ấy sàm sỡ con!”
Tôi ngẩng đầu nói: “Con mượn điện thoại nó, nó không cho.”
Ba nhíu mày, lạnh lùng răn dạy: “Lớn tướng cả rồi, không biết nam nữ khác biệt à! Chẳng ra cái thể thống gì cả.”
Tôi hậm hực bò dậy, tiện tay kéo em gái dậy luôn. Con bé chỉnh lại quần áo, bĩu môi với tôi: “Chẳng ra dáng làm anh gì cả.” Nói rồi, nó đưa điện thoại cho tôi. Tôi nhận lấy, xoay người đi vào phòng ngủ.
Tôi gọi điện cho Như Ý, rủ cô ấy đến nhà học nhóm. Thực ra thì, dĩ nhiên là tôi muốn tiếp tục chuyện dang dở ngày hôm qua rồi.
Bị phá đám, nhịn cả một ngày, thật sự là khó chịu vô cùng.