Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Ngày Cập Nhật : 17/05/2025

Chương 3: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (1.3) – Màn kịch của bố
Vẻ mặt mẹ từ kinh ngạc dần chuyển sang phẫn nộ. Da đầu tôi tê rần, tóc gáy dựng đứng, run rẩy nói: “Mẹ… Mẹ, sao… sao mẹ lại về?”
Gương mặt tuyệt mỹ của mẹ như phủ một lớp sương lạnh, lồng ngực phập phồng, người khẽ run, trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ, không khí như ngưng đọng. Như Ý vội cúi gằm mặt, nấp sau lưng tôi, không dám ngẩng đầu. Mẹ không nói một lời, cứ thế giằng co một lúc, rồi “Rầm!” một tiếng, đóng sập cửa lại.
Như Ý tức tốc đẩy tôi ra, vớ lấy gối ôm đập túi bụi, vừa đập vừa nức nở mắng nhỏ: “Đều tại anh, đều tại anh, em hận chết anh đi được!”
Thấy mặt cô ấy đỏ bừng, tôi cũng không dám nói gì thêm, mặc cho cô ấy trút giận. Chủ yếu là tôi cũng không ngờ mẹ về sớm như vậy, cú vừa rồi làm tôi sợ đến mức suýt nữa thì “hỏng”.
Sau khi Như Ý trút giận xong, cô ấy luống cuống cởi bỏ bộ đồ của mẹ, vội vàng thay lại quần áo của mình. Tôi đứng bên cạnh an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, dù gì em cũng sắp về nhà rồi, người xui xẻo là anh đây này.”
Cô ấy lườm tôi một cái: “Cái gì mà không sao, sau này em biết nhìn mặt mẹ anh thế nào nữa, xấu hổ chết đi được! Em cũng muốn chết đây này. Anh còn… Hơn nữa, lỡ mẹ anh nói với mẹ em thì sao?”
Tôi đặt tay lên vai cô ấy, vỗ nhẹ: “Em yên tâm, chuyện này… mẹ anh tuyệt đối sẽ không nói với mẹ em đâu, mẹ… mẹ không mở miệng được đâu.”
“Tránh ra! Sau này đừng có động vào em nữa!” Như Ý gạt tay tôi ra, cúi đầu đi giày. Tôi nhân cơ hội vơ vội vài món quần áo mặc vào người, rồi cùng cô ấy đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng, Như Ý hơi sợ, tội nghiệp nhìn tôi. Tôi phải động viên mãi, cuối cùng cô ấy mới lấy hết can đảm, mở cửa phòng bước ra.
Mẹ đứng sừng sững giữa phòng khách như một pho tượng băng, hai tay vẫn khoanh trước ngực, sắc mặt tái xanh. Đôi mắt phượng đẹp mê hồn híp lại thành một đường chỉ, giống như Quan Công trước khi mở mắt, toàn thân tỏa ra sát khí, xem ra thật sự bị chọc giận không nhẹ.
Như Ý thấy tình cảnh đó, sợ đến mức muốn lùi lại. Tôi đưa tay đẩy nhẹ vào eo cô ấy, lúc này cô ấy mới cúi đầu, bước nhanh những bước nhỏ về phía cửa chính. Đi ngang qua mẹ, cô ấy cúi đầu, lí nhí nói: “Cháu chào bác, cháu về ạ.”
Mẹ không lên tiếng. Tôi theo sát gót Như Ý, cũng bắt chước cô ấy cúi đầu, nói nhỏ: “Cháu chào bác, cháu cũng về. Ái chà! Đau quá đau!”
Mẹ túm lấy tai tôi, dùng sức kéo giật lại. Như Ý không những không cứu mà còn nhân cơ hội, nhanh như chớp mở cửa, đóng cửa rồi biến mất. Mẹ véo tai, lôi tôi đến trước cửa phòng ngủ, rồi một cước đá tôi vào trong.
Tôi loạng choạng ngã dúi dụi đến bên chân giường, co rúm người lại, chớp chớp mắt, tội nghiệp nhìn mẹ. Mẹ nhìn quanh tìm “vũ khí”, tìm một hồi cũng không thấy gì thích hợp. Cuối cùng, tôi thật sự không nhịn được, chỉ vào giá sách, nhỏ giọng nhắc: “Từ điển ạ.”
Mẹ nhìn theo hướng tay tôi chỉ, rồi quay lại lườm tôi: “Con lắm lời à?” Sau đó mẹ xắn tay áo, đằng đằng sát khí đi tới, dùng tay không, vỗ vào đầu tôi gần chục cái.
Trước kia tôi phạm lỗi, cũng thường bị đánh, nhưng đều là đánh vào tay, vào mông, rất ít khi bị đánh mạnh vào đầu như hôm nay. Lúc này, trong mắt tôi, mẹ chính là một con rồng mẹ đang gầm thét. Tôi sợ làm mẹ tức thêm, cố nén đau, không dám rên một tiếng.
Đánh một lúc, mẹ lại véo tai tôi, thở hổn hển nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vừa rồi hai đứa làm cái gì?”
“Không… không làm gì ạ, chỉ là… chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
“Nói chuyện phiếm? Nói chuyện gì? Còn nữa, lúc mẹ đẩy cửa vào, con nói cái gì? Con nhắc lại cho mẹ nghe xem.”
“Con quên rồi ạ.” Dù có đánh chết tôi cũng không dám nhắc lại.
“Quên rồi, con quên rồi. Được, con quên rồi.” Mẹ một tay ấn cổ tôi, tay kia thì dùng sức vỗ đầu tôi, vừa mắng: “Đồ tiểu hỗn đản nhà con, lớn nhỏ không biết, cái gì con cũng dám đùa à!”
Tôi luôn miệng xin tha: “Con sai rồi, con sai rồi, con sai thật rồi ạ.”
Mẹ đánh một trận, rồi buông tôi ra, lùi lại hai bước, hai tay chống nạnh, nhìn tôi chằm chằm, thở không ra hơi. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tức giận đến vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Mấy lời cợt nhả thường ngày giờ một câu cũng không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai: “Mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi. Con không dám nữa đâu ạ.”
“Con sai rồi? Con còn biết mình sai à?” Mẹ giận dữ hét: “Quỳ xuống cho mẹ!”
Tôi giật bắn mình, vội vàng quỳ xuống sàn.
Mẹ chỉ vào quần áo trên giường, chất vấn: “Nói, đây là chuyện gì?”
“Cái này… cái này…” Tôi đột nhiên thấy đầu óc mình trống rỗng, ấp úng một hồi rồi nói: “Là Như Ý ạ, bạn ấy… bạn ấy muốn mặc, nên con lấy cho bạn ấy vài bộ.”
“Nó muốn mặc?” Mẹ rõ ràng không hoàn toàn tin lời nói dối của tôi.
“Dạ dạ, bạn ấy… bạn ấy nói rất thích quần áo của mẹ. Bạn ấy nói mẹ mặc rất đẹp, bạn ấy cũng muốn thử xem sao.” Lúc này Như Ý không có ở đây, tội cứ tạm đổ cho cô ấy vậy. Dù sao hôm qua ở nhà mẹ cô ấy, cô ấy cũng đổ tội cho tôi, xem như huề nhau.
“Ồ, nó muốn mặc à? Nó muốn mặc thì con tự tiện lấy quần áo của mẹ cho nó mặc sao, con có hỏi ý mẹ chưa?” Mẹ chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống tôi.
“Mẹ, không phải mẹ rất thích bạn ấy sao. Bạn ấy vừa đến nhà mình là mẹ lại cho cái này cái kia, cứ như con gái ruột của mẹ vậy, còn thân hơn cả Huyền My nữa.”
“Còn già mồm!” Mẹ gầm lên một tiếng, làm tôi sợ đến mức vội im bặt.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi lại hỏi: “Mẹ hỏi con, mấy đôi tất mẹ vứt đi trước kia, có phải đều bị con lấy hết rồi không?”
“Con… con…”
“Có phải đều cho Như Ý hết rồi không?”
“Đúng, đúng ạ, là cho bạn ấy rồi, bạn ấy… bạn ấy thích.” Tôi thuận thế lại đổ tội đi. Như Ý ơi là Như Ý, anh xin lỗi em, anh thật sự không dám thú nhận với mẹ là anh lấy tất của mẹ trùm lên “cái đó” để “tự sướng” đâu.
“Con cũng hào phóng nhỉ, lấy quần áo của mẹ đi cho bạn gái. Con có biết mấy đôi tất đó đắt tiền thế nào không, hả? Có vợ rồi quên mẹ phải không?”
“Không không phải ạ, địa vị của mẹ trong lòng con không ai có thể thay thế được.”
“Còn lắm lời, còn lắm lời!” Mẹ đánh vào đầu tôi hai cái, thở phì phò nói: “An Đông, mẹ nói cho con biết, mẹ chính là quá chiều con, chiều đến mức con không coi trời đất ra gì nữa rồi. Đồ không biết xấu hổ. Con quỳ ở đây cho mẹ, tự kiểm điểm cho kỹ vào.”
Nói xong, mẹ thu dọn quần áo trên giường rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Hai chân tôi đã quỳ đến tê dại, nhưng không dám đứng dậy. Một lúc sau, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng khách, hình như mẹ đang gọi điện cho ai đó. Tim tôi đập thình thịch, không lẽ mẹ đang gọi cho mẹ của Như Ý sao, nếu để mẹ cô ấy biết chuyện này thì phiền phức to.
Quỳ khoảng hơn nửa tiếng, mẹ đẩy cửa bước vào, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi ngồi xuống bên giường. Trong phòng tĩnh lặng như tờ, tôi muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Một lúc lâu sau, mẹ lên tiếng: “Mẹ vừa gọi điện cho dì Dung của con.”
Không đợi mẹ nói xong, tôi đã cướp lời: “Không phải mẹ đã kể hết với dì Dung rồi đấy chứ, chuyện xấu hổ như vậy, mẹ…”
“Con quỳ cho ngay ngắn vào.” Mẹ quát lớn: “Con còn biết xấu hổ à?”
“Con thì không sao, nhưng Như Ý dù gì cũng là con gái, chuyện này mà để mẹ bạn ấy… biết…” Nói được nửa chừng, thấy mẹ liếc xéo, tôi vội im bặt.
Mẹ cố nén giận, cố gắng giữ giọng ôn hòa: “Sáng nay mẹ ra ngoài chính là đi gặp mẹ của Như Ý. Hai đứa yêu nhau, bọn mẹ không phản đối, hai đứa phát triển đến bước nào, bọn mẹ cũng có chuẩn bị tâm lý. Nhưng các con bây giờ dù sao cũng là học sinh cuối cấp, là một năm cực kỳ quan trọng. Bọn mẹ đã bàn bạc rồi, hai đứa tạm thời xa nhau một năm, đợi các con thi đỗ đại học rồi, các con muốn yêu đương thế nào cũng được, các con có muốn cưới nhau thật, bọn mẹ cũng không phản đối.”
Tôi vội vàng hưởng ứng: “Con ủng hộ, đề nghị này con giơ hai tay ủng hộ.”
“Muộn rồi!”
“Cái gì muộn rồi ạ?”
“Từ nay về sau, con không được gặp Như Ý nữa.”
“Hả?” Tôi nhíu mày: “Mẹ… Mẹ định chia rẽ uyên ương sao?”
“Mẹ chia rẽ đấy, con có ý kiến gì?”
“Con… không phải… Mẹ… tại sao vậy ạ?”
“Còn mặt mũi hỏi tại sao à?” Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “Cứ như vừa rồi đấy, sau này con bảo mẹ làm sao gặp mặt Như Ý nữa, có khó xử không cơ chứ?”
“Đúng là… đúng là có chút khó xử. Nhưng mẹ với dì Dung dù sao cũng là bạn thân, mẹ cũng không thể cả đời trốn con gái dì ấy được à?”
“Mẹ việc gì phải trốn nó, chẳng lẽ lại thành mẹ không có mặt mũi gặp người ta à? Phải là nó nên trốn mẹ mới đúng. Hơn nữa, chỉ cần nó không yêu đương với con, không bước chân vào nhà chúng ta, mẹ việc gì phải khó xử với nó.”
“Mẹ không đến mức đó chứ ạ? Như Ý rộng lượng lắm, chuyện này qua một thời gian là bạn ấy quên ngay thôi.”
“Nó rộng lượng, nhưng mẹ con thì hẹp hòi.” Mẹ quay đầu đi, nói một câu: “Mẹ không quên được.”
“Mẹ ơi!” Tôi quỳ hai gối xuống đất, “lết, lết, lết” đến bên mẹ, hai tay ôm lấy đôi chân mang tất đen tuyệt đẹp của mẹ, áp mặt vào, giả vờ khóc lóc thảm thiết, cầu xin: “Mẹ đại nhân đại lượng, mẹ thương tình tha cho bạn ấy đi ạ. Như Ý là tình yêu của đời con, con thật sự không thể không có bạn ấy.”
Mẹ cười khẩy: “Cái miệng này của con thật là… nói đi nói lại, vừa rồi còn nói địa vị của mẹ trong lòng con không ai thay thế được, giờ lại biến thành Như Ý là tình yêu của đời con. Rốt cuộc câu nào của con là thật đây hả?”
“Cái này… Dù sao cũng không thể đánh đồng được. Một bên là mẹ, một bên là vợ. Mẹ, vợ, vợ, mẹ, bên nào cũng không thể thiếu.”
“Con bớt lải nhải với mẹ đi, bây giờ con không cần vợ, chỉ cần mẹ thôi.”
“Không phải… Mẹ à, mẹ làm thế này rõ ràng là chủ nghĩa bá quyền.”
Mẹ nhướng mày: “Mẹ chính là chủ nghĩa bá quyền đấy, có bản lĩnh thì con bỏ nhà ra đi, tự đi mà sống.”
Tôi hai tay ôm chặt đôi chân mang tất của mẹ, nịnh nọt cười nói: “Con nào dám ạ, mẹ có cho con một trăm lá gan con cũng không dám bỏ nhà đi. Hơn nữa, con cũng không nỡ xa mẹ đâu.”
“Suốt ngày chỉ giỏi nói nhảm.” Mẹ vỗ vào gáy tôi một cái, tôi đau “ái” một tiếng.
Mẹ cúi xuống nhìn tôi, chần chừ một lát, rồi đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi, hỏi: “Đánh đau à?”
Tôi bĩu môi, gật gật đầu, rồi áp mặt vào đôi chân mang tất lạnh mát trơn láng, ra vẻ cực kỳ tủi thân, kêu một tiếng đau.
“Đáng đời, cả ngày chỉ tổ ăn đánh.” Lời nói tuy nghiêm khắc, nhưng tay mẹ vẫn không ngừng xoa nhẹ đầu tôi.
“Mẹ, con sai rồi, sau này con không bao giờ chọc mẹ tức giận nữa.”
Cơn tức giận vừa rồi của mẹ thật sự làm tôi sợ chết khiếp. Lúc này mẹ đã nguôi giận, tôi lại dần bị đôi chân mang tất đen ẩn dưới chiếc quần công sở bó sát màu xám thu hút. Từ khi biết đến từ lóng “ôm đùi” trên mạng, mỗi lần phạm lỗi, tôi đều quỳ xuống đất, giả vờ làm nũng, ôm chặt lấy đôi chân mang tất của mẹ. Thực ra là tôi muốn tranh thủ “sờ mó” mẹ một chút. Có lúc đùa vui, còn giả vờ vô ý tốc váy mẹ lên, liếc trộm “cảnh đẹp” bên trong lớp quần tất.
Tôi biết làm vậy là không đúng, là trái với luân thường đạo lý, nhưng tôi không thể kiềm chế được dục vọng trong lòng, bởi vì nó thật sự quá kích thích. Tôi từ nhỏ đã thích cảm giác của tất chân, sau khi ý thức về giới tính thức tỉnh, càng thêm mê mẩn những mỹ nữ mặc tất chân. Nhưng tôi không thể ra đường trộm tất chân của người khác, chỉ có thể “ra tay” với mẹ ở nhà. Dù sao nếu mẹ có phát hiện điều gì bất thường cũng sẽ không coi tôi như kẻ biến thái mà giải đến đồn công an, nhiều lắm là đánh cho một trận. Cái giá này so với việc trộm tất chân ngoài đường vẫn có thể chấp nhận được.
Hơn nữa tôi nghi ngờ rằng, việc mình trở thành một kẻ nghiện tất chân nặng có liên quan đến việc mẹ thích mặc tất chân. Bởi vì ký ức trước đây của tôi gần như đã bị “xóa sạch”, chỉ có hình ảnh mẹ mặc các loại tất chân là khắc sâu trong tâm trí. Dù có thật hay không, tôi vẫn thường dùng lý do này để tự thuyết phục và an ủi bản thân.
Do ảnh hưởng từ mẹ, tôi rất am hiểu về tất chân. Ví dụ như đôi tất đen mẹ đang mặc hôm nay thuộc loại tất nhung thiên nga, độ trong suốt có kém hơn tất thủy tinh một chút, nhưng độ co giãn rất tốt, cảm giác khi chạm vào cũng tuyệt hơn, dày dặn, tỉ mỉ, mềm mại và trơn mượt. Tôi thích nhất mẹ mặc loại tất này, bởi vì bề mặt tất hơi có ánh mờ, trông cao quý và thanh lịch hơn, rất hợp với khí chất của mẹ.
Có lẽ tôi sờ mó quá nhập tâm, mẹ cảm thấy có gì đó không ổn, đang xoa xoa, đột nhiên mẹ giơ tay đánh vào đầu tôi một cái nữa, quát: “Suốt ngày làm cái trò gì thế hả!”
Mặc dù vô cùng lưu luyến, nhưng tôi vẫn phải buông đôi chân mang tất đen của mẹ ra, định đứng dậy. Nhưng vì quỳ quá lâu, chân đã tê rần, đứng lên được nửa chừng thì “Phịch” một tiếng lại quỳ xuống.
Mẹ sững người một chút, rồi bật cười thành tiếng, nói: “Con làm gì thế, còn chưa đến Tết mà đã hành đại lễ rồi, làm gì có tiền mừng tuổi.”
Tôi đã quỳ rồi thì quỳ cho trót, trực tiếp cúi rạp người xuống, dập đầu một cái, cao giọng nói: “Đa tạ mẫu thân đại nhân công ơn dưỡng dục.”
“Lắm trò!” Mẹ đá tôi một cái. Đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen đá vào người cũng khá đau, nhưng trong lòng tôi lại thấy rất khoan khoái, không biết có phải mình có khuynh hướng thích bị ngược đãi không nữa.
“Đỡ con dậy.” Tôi đưa tay ra. Mẹ do dự một chút rồi nắm lấy tay tôi, hơi dùng sức, thuận thế kéo tôi dậy.
Mẹ ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, nói với tôi: “Ngồi xuống đi.”
Tôi thấy vẻ mặt mẹ đã dịu đi nhiều, cơn giận cũng đã nguôi đi không ít. Theo lẽ thường, tiếp theo sẽ là màn thuyết giáo dông dài. Mặc dù cực kỳ mất kiên nhẫn, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Mẹ đưa tay vuốt tóc tôi, dịu dàng nói: “Con trai, mẹ không phải không cho con yêu đương, mấu chốt là bây giờ con đang học lớp 12, là một năm cực kỳ quan trọng trong đời, con hiểu không?”
“Con hiểu ạ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chúng ta có thể thu xếp lại tình cảm, tập trung vào việc học được không?” Mẹ mỉm cười, ánh mắt hiền từ, toàn thân tỏa ra hào quang của tình mẫu tử. Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi nói một tiếng “không”, thì điều chào đón tôi sẽ là một trận lôi đình.
“Mẹ, con thật sự rất cố gắng học tập ạ.”
“Cố gắng đến mức nào?”
“Thật sự nỗ lực lắm ạ, mẹ xem lần nào con cũng thi được trong top 10 của lớp mà.”
“Nhưng con cũng chỉ nằm trong top 100 của khối mà thôi, hơn nữa trường của các con lại không phải trường chuyên lớp chọn. Với thành tích này của con hiện tại, thi đỗ vào một trường đại học bình thường cũng đã là hơi khó khăn rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, gật gật đầu, giả vờ khiêm tốn lắng nghe.
Mẹ tỏ ra dịu dàng hiếm thấy, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ nghĩ rồi, trước kia là mẹ bận công việc, lơ là việc dạy dỗ con. Bây giờ… chúng ta phải bắt đầu từ bây giờ, toàn lực cố gắng, vượt qua kỳ thi đại học.”
“Không phải đâu mẹ, con vẫn luôn cố gắng mà. Mẹ xem bài vở của con mỗi ngày làm không hết, con đến game cũng bỏ rồi, chỉ thỉnh thoảng dành chút thời gian, hâm nóng tình cảm với Như Ý một chút, giải tỏa căng… thẳng…” Thấy mặt mẹ lại lạnh như tiền, tôi vội sửa miệng: “Đương nhiên, đó cũng là chuyện quá khứ rồi, từ bây giờ, mọi hoạt động giải trí, hủy bỏ hết. Từ bây giờ, con sẽ không màng thế sự, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Mẹ thấy có được không?”
Mẹ xoa trán tôi, mỉm cười nói: “Mẹ biết ngay con trai mẹ là đứa biết nghĩ mà. Cho nên, bộ sưu tập tem kia của con cũng đừng chơi nữa, mẹ tạm thời giữ hộ con.”
“Hả?” Tôi hoảng hốt kêu lên: “Tem cũng phải tịch thu ạ?”
“Không phải tịch thu, là mẹ tạm thời giữ hộ con thôi.”
“Chỗ đó… chỗ đó đều là bảo bối của con đấy ạ, đó là mạng sống của con đấy.”
Mẹ thu lại nụ cười: “Con lúc thì ‘tình yêu của đời con’, lúc thì ‘bảo bối mạng sống’, rốt cuộc con còn bao nhiêu thứ không nỡ bỏ nữa hả? Hả? Sao bảo con chuyên tâm học hành lại khó khăn đến thế?”
Tôi chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt cầu xin: “Chúng nó chỉ là những con tem đáng thương lại yếu đuối, không ảnh hưởng đến việc học của con đâu ạ, mẹ tha cho chúng nó đi.”
“Con vừa mới nghiêm túc được một lúc, lại bắt đầu giở trò rồi đấy.” Mẹ mặt không chút cảm xúc nói: “Mau đưa cho mẹ, đừng để mẹ phải tự mình tìm. Nếu để mẹ phải ra tay, thì mẹ tịch thu thật đấy.”
Tôi bất đắc dĩ bĩu môi, lấy từ trên giá sách xuống một quyển sổ sưu tập tem, đưa vào tay mẹ.
Mẹ lật qua một lượt, hỏi: “Chỉ có nhiêu đây thôi à?”
“Chỉ có nhiêu đây thôi ạ.” Tôi gật đầu, nhưng thực tế đây chỉ là quyển bình thường nhất, quyển quý giá kia đã bị tôi giấu đi rồi. Đương nhiên tôi không phải đề phòng mẹ, mà là đề phòng con bé trộm vặt kia.
Mẹ không hiểu về tem, lật qua vài trang rồi gấp lại, đứng dậy xoa đầu tôi, cười nói: “Đây mới là con trai ngoan của mẹ, học hành cho giỏi vào.”
Tôi đế thêm một câu: “Ngày ngày tiến bộ.”
“Biết là tốt rồi.” Nói xong, mẹ rời khỏi phòng.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nằm vật ra giường. Dù sao đi nữa, cửa ải này xem như đã an toàn vượt qua.
Hiện giờ tôi hơi lo cho Như Ý, nhưng điện thoại bị mẹ tịch thu rồi, không liên lạc được, lại không dám đến nhà tìm cô ấy, đành phải đợi đến khi khai giảng vậy.
Lúc này cũng đã gần trưa, nằm được một lúc, mẹ đẩy cửa vào, gọi tôi, bảo là muốn dẫn tôi ra ngoài ăn cơm. Đó cũng là một phần của quy trình rồi, trước tiên đánh cho một trận tơi bời, sau đó lải nhải một hồi, cuối cùng dẫn ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, đấm một cái rồi lại xoa, bài cũ soạn lại.
Mẹ vào phòng thay một bộ đồ khác: áo trong ren trắng, áo gió ôm eo màu kaki, chân váy dài đến gối màu đen, quần tất màu da gần như không thể phân biệt thật giả cùng đôi bốt ngắn cao gót da bóng màu đen. Tay khoác chiếc túi Prada kiểu mới, mái tóc thường ngày búi cao cũng được thả xuống, buộc thành kiểu đuôi ngựa lệch thấp. Vừa ra đến cửa, mẹ đeo thêm cặp kính râm, khí chất lập tức chuyển từ nữ cường nhân công sở thành một bà mẹ sành điệu chốn đô thị.
Tôi theo sau, vừa đóng cửa chính, mẹ bỗng nhớ ra, hỏi em gái tôi đi đâu rồi. Tôi nói thật, bảo là em gái đi xem phim. Mẹ một tay khoác túi, một tay lấy điện thoại ra nhắn tin Zalo. Đến cổng khu dân cư, mẹ khe khẽ lẩm bẩm một câu rồi cất điện thoại đi. Tôi không hỏi, nhưng đoán chừng là mẹ gọi em gái cùng đi ăn cơm, nhưng em gái đã chạy mất dạng, gọi không về.
Mẹ bắt taxi đưa tôi đến nhà hàng Tây mà chúng tôi hay đến. Bít tết ở đây rất ngon, tiếc là lúc ăn cơm mẹ vẫn không ngừng lải nhải chuyện học hành. Tôi chỉ có thể vừa ăn vừa giả vờ ngoan ngoãn gật đầu dạ vâng, thực ra là nuốt luôn cả lời mẹ vào bụng cùng với bít tết.
Ăn xong, lúc chuẩn bị rời đi, bỗng có tiếng một người đàn ông gọi tên mẹ. Quay đầu nhìn lại, hai người đàn ông trung niên mặc vest đang mỉm cười đi về phía chúng tôi.
Mẹ sững người, rồi cười chào: “Tổng giám đốc Lý, gặp ngài ở đây, thật là trùng hợp.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp. Ở công ty ngày nào cũng gặp, khó khăn lắm mới được nghỉ làm mà vẫn chạm mặt cô.” Người đàn ông đeo kính đi phía trước nhìn về phía tôi, cười hỏi: “Đây là… em trai cô à?”
Mẹ che miệng cười: “Đâu có, đây là con trai tôi.”
“Ồ!” Tổng giám đốc Lý kinh ngạc nói: “Con trai cô lớn thế này rồi à! Cô cứ nói con trai cô nghịch ngợm gây sự, tôi còn tưởng nó mới học tiểu học chứ. Hóa ra đã lớn thế này rồi.”
Tôi ngoan ngoãn cúi chào: “Cháu chào chú ạ.”
“Ôi, thật lễ phép. Gia giáo tốt thật.” Tổng giám đốc Lý khen hai câu, rồi giới thiệu người đàn ông tóc húi cua đi sau mình với mẹ: “Vị này là Tổng giám đốc Trần của tập đoàn Hi Thành. Vị này là giám đốc phòng Marketing của chúng tôi…”
“Trịnh Huyền Anh.”
Người đàn ông tóc húi cua mỉm cười nhìn mẹ, mẹ cũng mỉm cười nhìn lại ông ta.
“À, hai người quen nhau sao?” Tổng giám đốc Lý có chút ngạc nhiên.
Mẹ khẽ gật đầu: “Vâng, bạn học cũ ạ.”
Tổng giám đốc Trần tóc húi cua cười nói: “Mười mấy năm không gặp rồi.”
Tổng giám đốc Lý nói: “Vậy thì tốt quá, thật là trùng hợp. Tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi, bạn học cũ gặp nhau, có nhiều chuyện để hàn huyên lắm.”
“Để dịp khác đi ạ, buổi chiều tôi với con trai còn có chút việc phải làm.” Mẹ nở nụ cười rất chuyên nghiệp.
Tổng giám đốc Lý nhìn sang Tổng giám đốc Trần, nói: “Vậy cũng được, để dịp khác có thời gian vậy.”
Nói chuyện thêm vài câu, sau khi chào tạm biệt, mẹ nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Tôi theo sát phía sau, nịnh nọt: “Mẹ, vừa rồi cái dáng vẻ ung dung tự tại của mẹ thật là ngầu. Quả đúng là nữ cường nhân công sở.”
Vốn định nịnh nọt một chút, kết quả lại thành gãi nhầm chỗ ngứa. Mẹ quay đầu lại nói: “Nói thừa, mẹ con vốn dĩ là nữ cường nhân công sở, chỉ là về nhà thấy các con mới biến thành bà nội trợ già nua thôi.”
Tôi giơ ngón tay cái lên, khen: “Mẹ đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, không chỉ dung mạo như thiên tiên mà khí chất cũng phi thường. Ba lấy được người vợ như mẹ đúng là phúc mấy đời tu được. Sau này con tìm vợ cũng phải tìm người như mẹ.”
Mẹ châm chọc: “Ồ, không tìm cô Như Ý của con nữa à?”
“Như Ý làm sao so được với mẹ, bạn ấy ở trước mặt mẹ nhiều nhất cũng chỉ là một đứa nha hoàn thôi.”
Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hỏi: “Mẹ, mẹ với ông Tổng giám đốc Trần kia thật sự là bạn học ạ?”
“Ừ, sao vậy?”
“Ánh mắt ông ấy nhìn mẹ có vẻ hơi không đúng lắm.”
“Chỗ nào không đúng?” Mẹ liếc xéo tôi.
“Nói không rõ được, tóm lại là có chút không ổn.” Tôi không dám nói với mẹ rằng trong ánh mắt người đàn ông kia lộ ra vẻ thèm thuồng, giống hệt ánh mắt của tôi khi nhìn thấy mỹ nữ mặc tất chân vậy. Bề ngoài thì ra vẻ đàng hoàng, nhưng trong đầu toàn những ý nghĩ đen tối.
Im lặng một lát, mẹ nói: “Ông ta hơn mẹ một khóa, là đàn anh của mẹ. Ông ta… trước kia từng theo đuổi mẹ.”
“Vậy mẹ có đồng ý không?” Tôi sững người, làm ra vẻ kinh ngạc: “Người đàn ông đó có ánh mắt hơi giống con, không lẽ con là con riêng của mẹ với ông ta đấy chứ? Ái chà!”
Đầu tôi lại bị cốc một cái.
“Suốt ngày nói năng linh tinh.” Mẹ mắng một câu rồi nói: “Mẹ không thèm để ý đến ông ta.”
“Tại sao vậy ạ, con thấy ông ấy cũng bảnh bao đấy chứ, cảm giác còn bảnh hơn cả ba nữa.”
“Người đó nhân phẩm không tốt. Hồi đi học, ông ta làm một em gái khóa dưới có thai, sau đó ép người ta phá thai.”
“Đàn ông như vậy đúng là đồ tồi.”
Mẹ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn tôi, tự giễu: “Mẹ nói với con những chuyện này làm gì.”
Tôi cười hì hì: “Hóng chuyện vui mà mẹ. Theo thí nghiệm khoa học cho thấy, hóng chuyện có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa mọi người đấy.”
“Thôi đi, quan hệ của chúng ta đã đủ gần rồi. Giờ mẹ chỉ mong con cách xa mẹ một chút thôi.”
Tôi vừa định nói chuyện thì vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc lướt qua trong đám đông phía trước. Nhìn kỹ lại, đúng là ba rồi, mà bên cạnh ông ấy là một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười mấy tuổi, hai tay khoác lấy cánh tay ông ấy, đầu tựa vào vai, cử chỉ vô cùng thân mật.
Tôi giật nảy mình, sợ mẹ nhìn thấy, vội làm ra vẻ kinh ngạc chỉ về hướng khác, nói: “Ối! Đây không phải là… đây không phải là ai kia sao.”
Mẹ nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhìn một hồi rồi hỏi: “Ai vậy?”
“Kia kìa… Diễn viên truyền hình ấy, người hay đóng vai hoàng thượng ấy.” Để đánh lạc hướng cho ba, tôi bắt đầu nói linh tinh, mặc dù chính tôi cũng không biết tại sao mình lại làm vậy.
“Trương Thiết Lâm? Trần Kiến Bân? Trương Quốc Lập? Đường Quốc Cường?” Mẹ vẫn còn đang đoán, cuối cùng sốt ruột: “Rốt cuộc là ai hả?”
Tôi quay đầu nhìn lại, xác nhận ba đã đi khuất, lúc này mới cúi đầu, cười ngô nghê: “Là con nhìn nhầm ạ.”
Mẹ trợn mắt nhìn tôi một cái: “Mất thời gian vô ích.”
Suốt quãng đường về, lòng tôi cứ lấn cấn không yên, ba và cô gái trẻ kia rốt cuộc có quan hệ gì. Lại nghĩ đến lời em gái nói buổi sáng, hành vi của ba gần đây đúng là có chút khác thường, cứ thần thần bí bí, chẳng lẽ có liên quan đến cô gái trẻ kia?
Mang theo nỗi nghi hoặc về nhà, mẹ vừa cúi người cởi đôi bốt cao gót vừa hỏi: “Sao thế, cả đoạn đường mặt mày ủ rũ, như có người thiếu nợ con vậy.” Tôi mơ hồ cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ, trước khi làm rõ ngọn ngành, không dám nói thật với mẹ, đành thuận miệng bịa một lý do cho qua chuyện.
Thay giày rồi đi vệ sinh, lúc tôi đi ra thì hình như nghe thấy mẹ đang nói chuyện trong phòng ngủ. Tôi đi tới đẩy cửa phòng, hỏi một câu: “Mẹ nói gì thế ạ?” Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi sững sờ. Lúc này mẹ đã cởi áo khoác, áo trong và chân váy, chỉ thấy mẹ quay lưng về phía tôi, nửa người trên hơi cúi về phía trước, hai tay vòng ra sau lưng, đang cởi móc khóa chiếc áo lót ren màu tím. Không còn quần áo che đậy, làn da trắng như sứ lộ ra ngoài, bờ vai tròn trịa đáng yêu, tấm lưng đẹp mịn màng như lụa, vòng eo thon thả như được bó lại, hoàn toàn không có vẻ béo phị của phụ nữ trung niên. Bên dưới là chiếc quần tất màu da, ôm sát lấy vòng mông cong đầy đặn, mơ hồ có thể thấy chiếc quần lót màu sẫm bên trong, vừa bí ẩn vừa gợi cảm, quyến rũ lạ thường.
Dáng người hồ lô ngực nở eo thon mông tròn này là dáng người mà đàn ông thèm muốn nhất. Hoàn mỹ như mẹ tôi thì càng là vạn người có một.
“Mẹ nói lát nữa Huyền My về, biết chúng ta đi ăn nhà hàng Tây mà không dẫn nó đi, chắc chắn sẽ tức giận. Lát nữa con đi siêu thị mua một chút…” Nói được nửa chừng, mẹ đột nhiên ý thức được điều gì đó, mạnh mẽ quay đầu lại. Thấy tôi nửa người ló vào từ ngoài cửa, đang ngây ngẩn nhìn mẹ, mẹ vội vàng vớ lấy quần áo trên giường che trước ngực, hơi có chút lúng túng quát: “Suốt ngày nhìn linh tinh cái gì.”
Tôi cười hề hề ngô nghê: “Nhìn tiên nữ hạ phàm ạ.”
Mẹ vớ lấy một cái lọ mỹ phẩm bằng nhựa trên bàn trang điểm ném về phía tôi, mắng một tiếng: “Cút!”
Tôi vội vàng đóng cửa phòng, chạy ra ngoài. Bức tranh tuyệt mỹ vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu tôi, rất lâu không thể tan đi.

3.5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận