Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Ngày Cập Nhật : 17/05/2025
Chương 4: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (1.4) – Con bé ranh ma gài bẫy
Mặc dù bị mẹ ép học bài, nhưng cả buổi chiều, đầu óc tôi toàn là hình ảnh cặp mông đẹp của mẹ được bao bọc bởi quần tất, cùng với hình ảnh ba và cô thiếu nữ xinh đẹp kia cùng nhau đi dạo phố, làm sao có tâm trí mà học hành.
Chạng vạng, gần đến giờ cơm tối, em gái tôi đi chơi về, vừa ngâm nga hát vừa vào nhà, vốn đang rất vui vẻ, kết quả vừa vào cửa đã bị mẹ mắng cho một trận xối xả. Em gái bị mắng đến ngơ ngác. Xong chuyện, nó kéo tôi lên sân thượng, nhỏ giọng hỏi tại sao mẹ lại nổi giận như vậy.
Tôi nghĩ chắc chắn là do chuyện buổi sáng, cơn giận trong lòng mẹ vẫn chưa nguôi hẳn. Nhưng đã đánh tôi một trận rồi, không thể lật lại chuyện cũ, kìm nén cả buổi chiều, cuối cùng tất cả đều trút lên đầu em gái. Nhưng chuyện này không thể nói rõ với nó được, chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn, thuận miệng nói: “Ai biết được, có lẽ là do chuyện công việc thôi. Anh đã phải làm cháu ngoan cả ngày rồi, kết quả là em lại đụng phải họng súng. Coi như em xui xẻo.”
Em gái bĩu môi, lí nhí lẩm bẩm một câu rồi định quay người về phòng. Chuyện của ba làm tôi phiền lòng cả ngày, đang lo không có ai để bàn bạc, liền kéo nó lại, kể cho nó nghe chuyện lúc ăn cơm trưa.
Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của em gái lại là kinh ngạc nhìn tôi: “Cái gì, trưa nay hai người đi ăn bít tết mà không rủ em?” Đúng là không ai hiểu con gái bằng mẹ, phản ứng của nó giống hệt như mẹ nghĩ.
“Ai bảo em sáng sớm đã đi chơi, mẹ chắc chắn có liên lạc với em, tại em không về đấy chứ.”
“Mẹ bảo em đi ăn cơm, chứ có nói là đi ăn nhà hàng Tây đâu. Hơn nữa, rõ ràng là anh lừa em đi ra ngoài. Không được, anh phải đền em bữa bít tết.”
“Mấy cái đó không quan trọng, vừa rồi em không nghe rõ anh nói gì à? Ba khoác tay một cô bé trạc tuổi em, cùng nhau đi dạo phố đấy. Trông còn rất vui vẻ nữa.”
Lúc này em gái mới kéo suy nghĩ trở lại, trầm ngâm một lúc rồi nhíu mày nói: “Thảo nào dạo này ông ấy cứ thần thần bí bí, hóa ra là lén lút hẹn hò với gái trẻ. A!” Em gái bỗng kinh hãi kêu lên một tiếng, làm tôi giật nảy mình, vội hỏi nó sao vậy. Nó nói: “Chuyện này mà để mẹ biết thì gay to.”
Tôi trợn mắt nhìn nó: “Nói thừa, cái này còn cần em nói à?”
Em gái nhíu mày, vẻ mặt sầu não: “Nhưng giấy làm sao gói được lửa, mẹ sớm muộn gì cũng biết thôi. Đến lúc đó tình cảm của họ sẽ rạn nứt, trước tiên là cãi nhau, rồi động tay động chân, cuối cùng không chừng còn đòi ly hôn nữa.” Nó bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi tôi: “Nếu họ thật sự muốn ly hôn, anh sẽ ở với ai? Nói trước nhé, em chắc chắn sẽ ở với mẹ. Anh là trưởng nam nhà họ Lăng, có nghĩa vụ nối dõi tông đường, nên chắc chắn anh sẽ bị xử cho ba. Ba mà cưới cô bé kia thì lúc đó anh phải gọi cô bé đó là mẹ đấy.”
Tôi dở khóc dở cười nhìn nó: “Cái đầu nhỏ này của em, cả ngày toàn nghĩ linh tinh gì thế. Chuyện còn chưa đâu vào đâu, lỡ như cô bé đó chỉ là con gái của bạn ba thì sao? Lỡ như cô bé đó là họ hàng xa của chúng ta thì sao? Em nghĩ kỹ lại xem, ba mà thật sự muốn ngoại tình thì cũng phải tìm người trạc tuổi chứ, làm sao có thể tìm một nữ sinh cấp ba được? Ba mình tuy trông có hơi bảnh một chút, nhưng cũng không đến mức có thể mê hoặc được nữ sinh cấp ba đâu.”
“Có thể cô bé đó chỉ ham tiền của ông ấy thì sao. Cũng có thể cô ấy được ba bao nuôi nữa.”
“Ba tuy sự nghiệp thành công, lương cũng không thấp, nhưng bao nuôi một nữ sinh cấp ba thì tốn kém lắm, ba lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”
Em gái liếc xéo tôi: “Nói cứ như anh hiểu rõ lắm vậy.”
“Anh đoán thôi.”
Đúng lúc này, mẹ đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng tôi, nghi ngờ hỏi: “Hai đứa trốn ở đây làm gì thế? Thì thầm to nhỏ, có chuyện gì không muốn để mẹ nghe à?”
Hai chúng tôi giật nảy mình. Tôi vội vàng làm ra vẻ như không có gì, đưa tay ra, hô: “Trả tiền đây! Tiền mượn tháng trước, mau trả cho anh. Mẹ, Huyền My là đồ quỵt nợ, nợ tiền con không trả.”
Em gái hai tay chống nạnh: “Anh mới là đồ quỵt nợ, em nợ tiền anh bao giờ?”
Mẹ tức giận nói: “Hai đứa bây xong chưa, suốt ngày chỉ biết cãi nhau. Ra ăn cơm.”
Hai chúng tôi nhìn nhau rồi theo mẹ đến bàn ăn. Tôi liếc qua, chỉ có ba bộ bát đũa. Vừa định mở miệng thì em gái đã nhanh hơn hỏi: “Mẹ, ba con đâu? Ba không về ăn cơm ạ?”
“Ai biết đi đâu rồi, gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời.”
Tôi và em gái nhìn nhau, không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Ăn xong, mẹ tự mình dọn dẹp bàn ăn, bảo chúng tôi ai về phòng nấy học bài.
Trong lòng tôi rối bời đủ thứ chuyện, lúc thì ba với cô bé kia, lúc thì Như Ý, lúc thì đôi chân mang tất của mẹ, đầu óc như một mớ bòng bong, làm sao có tâm trí học hành. Điện thoại, máy tính, truyện tranh đều bị mẹ lấy đi rồi. Buổi chiều rảnh rỗi tôi đã dọn nhà hai lần, lúc này thật sự không có việc gì để làm, liền lục lọi ngăn kéo bàn học, kết quả tìm được một cái radio cũ kỹ, may mà vẫn còn pin, dứt khoát nằm bò ra bàn nghe đài.
Đang nghe đến buồn ngủ thì cửa phòng phía sau bỗng bị người khác đẩy ra. Không cần quay đầu lại cũng biết ai vào, tôi sợ đến mức giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng không kịp tắt radio.
Mẹ nhanh chóng đi tới, đánh vào đầu tôi một cái, giật lấy cái radio, giận dữ nói: “Bảo con học hành sao mà khó khăn thế, ở đâu ra lắm thứ linh tinh vậy. Con còn giấu bao nhiêu thứ nữa?”
“Không có, không có, hết rồi ạ.”
“Thật sự hết rồi?”
“Không tin mẹ cứ tìm.”
Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói: “Học hành cho cẩn thận vào.” Sau đó cầm cái radio bị tịch thu rời khỏi phòng.
Những thứ có thể làm phân tâm đều đã bị lấy đi, lẽ ra phải có thể chuyên tâm học hành, nhưng vẫn không được. Cũng không biết làm sao, cứ ngồi đọc sách một lúc là đầu óc lại căng ra, mí mắt thì cứ díp lại. Cuối cùng dứt khoát chẳng làm gì cả, nằm bò ra bàn ngủ gật.
Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, đầu bỗng bị đánh một cái. Tôi theo bản năng ngồi bật dậy, lau nước miếng bên mép, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ bưng một cốc nước ấm, mặt lạnh tanh đứng sau lưng tôi. Tôi vội vàng làm ra vẻ cúi đầu làm bài, miệng lẩm bẩm: “Khó quá, bài này khó làm thật.”
“Đừng có giả vờ với mẹ.” Mẹ đặt mạnh cốc nước xuống bàn, giận dữ nói: “Con học hành cho giỏi như thế đấy à.”
“Con thật sự đang học hành chăm chỉ mà, con chỉ là dùng não quá độ, nghỉ ngơi một chút, vừa nằm xuống thì mẹ vào.”
Mẹ không nói gì, xoay người rời khỏi phòng. Tôi đang cảm thấy có chút khác thường thì mẹ lại quay lại, tay còn cầm theo một cái ghế, đặt xuống bên cạnh tôi.
Tôi vội hỏi: “Mẹ… Mẹ định làm gì ạ?”
Mẹ ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào lưng ghế, hai chân thon thả vắt chéo, mặt không chút cảm xúc nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Trông con, để con không ngủ gật nữa.”
Tôi cuống lên: “Mẹ… Mẹ làm thế này hơi quá rồi đấy ạ, mẹ còn ở đây thì con học hành kiểu gì.”
“Mẹ ở đây mà con vẫn không học được à? Vậy đến lúc con vào phòng thi, giáo viên giám thị đứng ngay bên cạnh, con có thể đuổi người ta ra ngoài được không?”
Thấy mẹ đã quyết tâm ở lại giám sát, tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Mẹ cứ ngồi bên cạnh tôi, đừng nói là ngủ gật, ngay cả người ngứa ngáy, cựa quậy một chút cũng bị mẹ cảnh cáo, còn nghiêm khắc hơn cả giờ tự học ở trường.
Tôi thăm dò hỏi: “Mẹ, mẹ định sau này cứ nhìn chằm chằm con như vậy mãi à?”
“Mẹ lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh thế. Mẹ bây giờ là đang uốn nắn cho con vào khuôn khổ, đợi đến khi nào con có thể tập trung tinh thần học tập, mẹ sẽ công thành thân thoái.”
“Được thôi, vậy mẹ cứ ở bên cạnh con cả đời đi.” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nói cái gì?”
“Con nói mẹ thật sự có thể sánh với Mạnh mẫu tam thiên.”
“Bớt nói nhảm đi, tập trung tư tưởng vào việc học hành.”
Lúc này, điện thoại mẹ “Ting” một tiếng báo có tin nhắn. Mẹ cầm điện thoại lên xem, tôi cúi đầu giả vờ chăm chú học bài, nhưng khóe mắt lại không tự chủ được liếc sang.
Khi ở nhà, mẹ thay bộ đồ công sở ra, mặc vào chiếc áo len dài rộng thùng thình, trông như áo váy trùm qua mông. Quần tất thì đổi thành quần legging, tuy rất giống quần tất nhưng dày hơn một chút, độ bóng và độ trong suốt cũng kém hơn một chút. Có lẽ là vì thoải mái hơn, tôi cũng chưa mặc bao giờ nên không biết cảm giác thế nào, dù sao mẹ về nhà đều thay đồ. Mái tóc có lúc vẫn búi lên, có lúc lại thả xuống buộc thành một bím tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, trông rất tùy hứng.
Đương nhiên, kiểu trang điểm ở nhà này trong mắt tôi cũng không phải hoàn toàn không có điểm thu hút. Mặc dù về mặt thị giác có hơi kém một chút, nhưng lại thêm một phần khí chất lười biếng. Nhất là khi mẹ cúi người làm việc, để lộ vòng mông tròn trịa đầy đặn, tôi lúc nào cũng không nhịn được muốn từ phía sau ôm lấy mẹ, rồi hỏi một câu: “Phu nhân, có cần giúp một tay không?”
Hôm nay mẹ buộc tóc đuôi ngựa lệch thấp, còn thắt một chiếc nơ bướm. Trên người mặc áo len dáng cánh dơi sọc đen trắng, bên dưới là quần legging màu da, chân đi dép bông hình gấu trúc. Chiếc quần legging có chút giống loại quần bó màu da mà các vận động viên trượt băng nghệ thuật hay mặc, nhìn gần thì thấy hơi dày, nhưng nhìn từ xa thì lại như không mặc gì cả.
Mẹ cúi đầu nhìn điện thoại, khóe miệng nở nụ cười, theo bản năng cắn móng tay cái bên phải, trông có chút tinh nghịch. Cây bút trong tay tôi khẽ gõ từng nhịp xuống mặt bàn, có chút lơ đãng, kết quả không cẩn thận làm bút lăn xuống sàn. Tôi vội vàng quay người lại nhặt, lúc đứng dậy theo bản năng đưa tay đỡ lấy đùi mẹ một chút. Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi giả vờ như không có gì, tiếp tục làm bài, nhưng chính cái chạm vừa rồi lại làm tôi xao xuyến mãi không thôi. Mặc dù cảm giác của quần legging không bằng tất chân, nhưng cái chạm vô tình này lại khiến người ta cảm thấy kích thích lạ thường.
Sự chú ý của tôi hoàn toàn bị phân tán, càng không có tâm trí đọc sách. Mẹ vẫn đang nhìn điện thoại. Một lúc sau, tôi không nhịn được, do dự một lát rồi cố ý làm bút lăn xuống sàn, quay người lại nhặt. Lần này tôi trực tiếp vịn vào đùi mẹ, khẽ rên rỉ như thể rất khó khăn, mò mẫm tìm kiếm dưới đất. Dưới gầm bàn hơi tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ bắp chân của mẹ được bao bọc bởi chiếc quần legging màu da, cùng với đôi bàn chân đáng yêu đi dép bông hình gấu trúc.
Tôi thật sự rất muốn nắm lấy cổ chân thon thả mịn màng ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếc là có gan tặc mà không có mật tặc, đành chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi. Tôi giả vờ tốn rất nhiều công sức mới nhặt được bút lên, lúc đứng dậy cố ý tăng thêm lực, nhân cơ hội khẽ bóp vào chân mẹ một cái. Không thể không nói, đôi chân đẹp này của mẹ thật sự mê chết người. Nhìn thì thon dài, nhưng sờ vào, qua lớp quần legging vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại đầy đặn. Sự đầy đặn này lại không giống như vẻ nhão nhoét mỡ màng của phụ nữ trung niên, rõ ràng là mẹ thường xuyên tập luyện giữ dáng, săn chắc nhưng không có độ cứng của cơ bắp, sờ vào thật sự rất thoải mái.
Mẹ cầm điện thoại, ngước mắt nhìn tôi. Tôi giả vờ ngượng ngùng, cười ngây ngô một chút rồi bắt đầu làm bài. Mẹ không nói gì, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Qua năm sáu phút, lòng tôi lại bắt đầu ngứa ngáy. Không cẩn thận, bút lại một lần nữa lăn xuống sàn. Tôi vừa định đưa tay vịn vào đùi mẹ, lúc quay người lại nhặt thì mẹ một tay gạt tay tôi sang một bên, mắng: “Con có tật à, bút cứ rơi xuống đất hoài vậy.” Sau đó mẹ cúi người nhặt bút lên, đập mạnh xuống bàn, rồi nghiêm khắc cảnh cáo: “Con mà còn làm rơi bút nữa, cẩn thận mẹ đá cho đấy. Toàn bày trò yêu ma.”
Tôi không biết mẹ có phát hiện ra trò mèo của mình không, nhưng tôi thật sự không dám tiếp tục giở trò nữa, ngoan ngoãn cúi đầu làm bài. Nhưng điện thoại của mẹ cứ liên tục có tin nhắn đến, làm tôi hơi bực bội, không nhịn được gõ bàn nói: “Này này này, quý cô Huyền Anh, mẹ làm phiền con học bài đấy, muốn chơi điện thoại thì mời ra phòng khách chơi, được không?”
Mẹ có chút ngượng ngùng, đứng dậy rời khỏi phòng. Tôi tưởng mẹ đi rồi, vừa định thở phào thì không ngờ mẹ lại quay lại, ngồi xuống nói: “Là mẹ không đúng. Mẹ để điện thoại ở phòng khách đây, con có thể nghiêm túc học rồi.”
Không ngờ mẹ lại cố chấp như vậy, tôi cũng thật sự hết cách, chỉ có thể dưới sự giám sát của mẹ, nghiêm túc học bài.
Đúng lúc tôi khó khăn lắm mới sắp làm xong bài thì phòng đột nhiên tối sầm, mất điện. Mỗi lần lớp học mất điện, mọi người đều như nông nô lật đổ hát ca, bắt đầu đập bàn đập ghế, la hét ầm ĩ. Vì ở trường đã quen rồi, lúc này ở nhà mất điện, tôi cũng không nhịn được hét to một tiếng: “Mất điện rồi!”
Bên kia lập tức có tiếng em gái vọng lại: “Biết rồi!”
Tiếp đó, đầu tôi liền bị đánh một cái, cùng với lời mắng của mẹ: “Mất điện thì mất điện, con hú hét cái gì.” Tôi cũng không biết trong bóng tối, sao mẹ lại đánh trúng như vậy, cứ như đã nhắm sẵn từ trước. Tôi xoa xoa đầu, đứng dậy nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, có con ở đây.”
“Có con ở đây mới nguy hiểm đấy. Điện thoại mẹ để trên sofa, con đi lấy cho mẹ.”
“Tuân lệnh, thưa trưởng quan. Mẹ cứ ở đây đợi.”
Vì mất điện đột ngột, mắt chưa kịp thích ứng, trong phòng tối om như mực. Tôi theo bản năng đưa tay về phía trước mò mẫm, kết quả tay phải chạm vào người mẹ. Mặc dù cách lớp áo len, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đầy đặn mềm mại, giống như chiếc bánh bao trắng mới ra lò. Tôi chắc chắn đó là ngực mẹ, nhưng vẫn theo bản năng bóp một cái, vừa to vừa tròn, lại có độ đàn hồi.
“Sờ vào đâu đấy!” Mẹ khẽ kêu lên, gạt tay tôi sang một bên.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi mẹ, con không cố ý.”
“Con mà cố ý thì mẹ chặt tay con rồi.” Mẹ mắng một câu, im lặng một lát rồi nói: “Còn không mau đi, đứng ngây ra đó làm gì.”
Tôi vội vàng mò mẫm tránh mẹ, đi ra phòng khách lấy điện thoại. Mẹ miệng thì bảo tôi đi, kết quả lại đi theo sau lưng tôi ra ngoài. Trong bóng tối, tôi quay lưng về phía mẹ lén hít hà bàn tay, trong thoáng chốc, dường như ngửi thấy mùi sữa thơm, đầu óc quay cuồng, tôi quyết định cả đời này sẽ không rửa tay nữa.
Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, đúng lúc em gái cầm điện thoại đi ra, soi đèn cho tôi. Lấy được điện thoại cho mẹ, tiện thể tìm được đèn pin. Nào ngờ vừa đưa điện thoại cho mẹ, đang định tìm hiểu nguyên nhân thì nhà lại có điện. Cùng lúc đó, cửa chính có tiếng mở khóa, ba về.
“Vừa rồi mất điện à?” Ba vừa thay giày vừa hỏi.
“Cả ngày hôm nay ông đi đâu thế hả? Nghỉ một ngày mà cũng không ở nhà, giờ này mới về.” Mẹ tức giận hỏi ngược lại.
“À… Con nhà đồng nghiệp có chút chuyện, tôi qua giúp một tay.” Lời nói của ba có chút ngập ngừng.
Tôi và em gái nhìn nhau.
Mẹ tiếp tục truy hỏi: “Chuyện gì mà phải bận cả ngày thế?”
Lúc ba đi ngang qua mẹ, mẹ khịt mũi ngửi rồi hỏi: “Ông uống rượu à?”
Ba nói: “Con nhà đồng nghiệp cũng học cấp ba, sắp thi đại học rồi. An Đông nhà mình năm nay không phải cũng thi đại học sao, tìm tôi qua bàn bạc một chút, tối đến thì uống vài chén.”
Mẹ cười khẩy: “Con nhà mình thì ông không lo, lại còn đi lo con nhà người ta. Ông cố ý ra ngoài trốn việc nhà cho thanh thản chứ gì. Con trai ông sắp lật tung nhà lên rồi đấy, ông có biết không.”
Ba quay đầu nhìn tôi: “Con lại làm sao đấy? Chọc giận mẹ con à?”
“Không có ạ, con ngoan lắm mà, vẫn luôn ở nhà học bài.” Tôi làm ra vẻ vô tội. Mẹ lườm tôi một cái, hai vợ chồng cùng nhau về phòng.
Tôi nhỏ giọng nói với em gái: “Anh đã bảo là hiểu lầm mà, may mà không nói với mẹ.”
Em gái liếc xéo tôi: “Còn không phải tại anh gây ra à.”
“Là em cứ nghi thần nghi quỷ trước, làm anh cũng bất ổn theo.” Tôi nhớ lại cảnh tượng buổi trưa, nói: “Cô bé đó cũng xinh thật đấy, không biết là con nhà ai. Đến lúc đó có thể nhờ ba giới thiệu làm quen.”
“Đồ biến thái chết tiệt, tiểu sắc lang.” Em gái trợn mắt nhìn tôi một cái rồi xoay người đi về phòng ngủ. Tôi đuổi theo sau lưng nó phản đối: “Này này này, em có thể nói anh biến thái, cũng có thể nói anh sắc lang, nhưng không thể nói anh là đồ biến thái chết tiệt, cũng không thể nói anh là tiểu sắc lang, anh nhỏ chỗ nào chứ?” Kết quả bị em gái chặn ngoài cửa.
Thứ Hai khai giảng, vốn định xin lỗi Như Ý, kết quả cô ấy cứ lảng tránh tôi, nói là đã bị mẹ giáo huấn, trước kỳ thi đại học phải giữ khoảng cách với tôi. Tôi biết đây là hai vị phụ huynh liên thủ chia rẽ uyên ương, cũng đành chịu. Dỗ dành mãi, khuyên nhủ mãi, cuối cùng cũng giữ được mối tình này, chỉ là từ công khai chuyển sang bí mật, còn chuyện “lên giường” thì đừng hòng mơ tưởng.
Nhưng dù sao tôi cũng là một thanh niên trai tráng đang tuổi ăn tuổi lớn, lại đã “nếm mùi”, biết được “vị ngon” rồi, có đối tượng yêu đương mà đừng nói đến “lên giường”, ngay cả nắm tay thơm miệng cũng không được, ai mà chịu nổi. Một hai ngày còn nhịn được, chứ lâu dài thì thật sự không chịu nổi. Đầu óc toàn nghĩ đến chuyện đó, đến mức nhìn thấy cô giáo dạy Văn có biệt danh là “mụ phù thủy già”, cũng phải tưởng tượng trong đầu một đoạn.
Điều đáng sợ hơn là, tôi phát hiện mình ngày càng chú ý đến mẹ hơn. Hôm nay mẹ mặc gì, mẹ trang điểm có đẹp không, mỗi lần thấy mẹ mặc tất chân, cơ thể đều dâng lên một ngọn lửa dục vọng vô danh, từ hai bên sườn bốc lên. Thật sự không nhịn nổi, có lúc còn liều lĩnh trộm tất chân của mẹ trùm lên “cái đó” để “tự sướng”.
Điều kinh khủng nhất là, có một đêm tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mẹ dùng đôi môi gợi cảm của mình ngậm lấy dương vật của tôi, vừa mút vừa bú, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm láp, kích thích đến mức tôi “ra” không ngừng. Kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, lại bị mộng tinh, làm quần ngủ dính nhớp, lại không dám nói với mẹ, chỉ có thể lén lút giấu đi.
Xảy ra tình huống như vậy, tôi hơi sợ. Trước kia tôi thỉnh thoảng có “sàm sỡ” mẹ, “ăn đậu hũ” của mẹ, nhưng tôi rất rõ ràng mẹ là mẹ mình, tôi chỉ là thỏa mãn cơn nghiện tay mà thôi. Gần đây tôi mới ý thức được, mình ngày càng coi mẹ như một người phụ nữ để đối đãi, một người phụ nữ xinh đẹp, trưởng thành và gợi cảm. Tôi thậm chí còn ảo tưởng cảnh cùng mẹ “ân ái” điên cuồng ở khắp các ngóc ngách trong nhà.
Tôi biết điều này là điên rồ, là sai lầm, nhưng càng kìm nén, dục vọng trong lòng càng mãnh liệt. Để xoa dịu loại dục vọng này, tôi thường xuyên lén lút chiếm tiện nghi của mẹ. Trong lúc tận hưởng sự kích thích này, lòng tôi lại vô cùng tự trách. Đùa thì đùa, giỡn thì giỡn, mẹ dù sao vẫn là mẹ kính yêu của tôi.
Về phần chuyện ba có vẻ ngoại tình, sau này tôi suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy không có khả năng lắm. Ba là người thật thà như vậy, cũng không có tâm địa gì xấu xa, lại sợ vợ, làm sao có thể ngoại tình được, hơn nữa đối phương còn là nữ sinh cấp ba, quả thực quá hoang đường.
Tôi vừa phải đối mặt với kỳ thi đại học, vừa phải đấu tranh với dục vọng, cứ thế lơ mơ trôi qua một tháng.
Một buổi chiều tan học, đang đi cùng mấy thằng bạn ra cổng trường, tôi vô tình nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đứng cách đó không xa. Dáng người cô ấy không thấp, nhưng lại cho người ta cảm giác nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ là vì khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay. Mắt cô ấy to tròn, miệng nhỏ nhắn, tóc tết hai bím kiểu võ sĩ quyền anh, trên người mặc áo bóng chày đỏ trắng, bên dưới là quần jean rộng thùng thình và giày Converse, trông rất phong cách đường phố, phóng khoáng mà lại tràn đầy vẻ năng động của thiếu nữ.
Nữ sinh đó cứ nhìn chằm chằm chúng tôi. Tôi thấy cô ấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Bạn thân Lâm Tử Phàm nhỏ giọng nói với chúng tôi: “Cô bé đó xinh thật đấy, chưa gặp bao giờ.”
“Không phải trường mình đâu.” Một người bạn khác khẽ nói.
“Sao nó cứ nhìn chúng ta mãi thế, có ai quen nó không?”
Ánh mắt của nữ sinh đó quả thật cứ dõi theo mấy người chúng tôi, nhưng không ai trong chúng tôi quen biết cô ấy cả, nên cũng không để ý lắm.
Ngày hôm sau, nữ sinh đó lại đến, vẫn đứng ở cổng trường vào giờ tan học, nhìn chằm chằm mấy người chúng tôi.
Lâm Tử Phàm cười nói: “Không lẽ nó thầm thích ai trong số chúng ta à?”
“Thầm thích ai?”
“Trong chúng ta ai đẹp trai nhất?”
“Dù sao cũng không phải cậu.”
“Thế thì cũng không phải cậu.”
Tôi vẫn luôn cảm thấy nữ sinh đó có chút quen mắt, nhưng không tài nào nhớ ra được. Mãi cho đến ngày thứ tư, cô ấy vẫn đứng ở đó, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm chúng tôi.
Lâm Tử Phàm thật sự không nhịn được nữa, đề nghị cử một người qua bắt chuyện với cô ấy. Kết quả mọi người nhất trí để tôi đi, lý do là tôi hoạt ngôn, mặt dày, không biết xấu hổ. Tôi cũng không biết mình rốt cuộc là mặt dày hay không biết xấu hổ nữa, tóm lại là bị bọn họ đẩy ra. Vừa hay tôi cũng có chút tò mò, liền đi qua.
Cô gái mặt không chút cảm xúc nhìn tôi đi về phía cô ấy, đến khi gần tới nơi thì đột nhiên xoay người bỏ đi. Khi nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, tôi đột nhiên nhớ ra, đó chính là cô bé khoác tay ba tôi đi dạo phố hôm nọ. Theo lời ba nói, cô ấy hẳn là con gái của đồng nghiệp ba.
Vậy thì, cô bé đó hẳn là tìm tôi, nhưng tại sao lần nào cũng đứng xa xa, chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì, thật kỳ quái.
Ăn cơm tối xong, ba ngồi trên sofa xem TV. Tôi nhân lúc mẹ đang dọn dẹp liền ngồi xuống bên cạnh ba, nhỏ giọng nói: “Ba, tháng trước ba không phải nói đến nhà đồng nghiệp, bàn chuyện con gái ông ấy thi đại học sao?”
Ba nghe vậy sững người, vẻ mặt có chút căng thẳng, nghi ngờ nhìn tôi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Con chỉ hỏi chút thôi, cô bé đó, cô bé đó tên là gì, con có quen không ạ?”
“Con gái đồng nghiệp của ba, sao con lại quen được.”
Do dự một lát, tôi cẩn thận hỏi: “Ba, trưa hôm đó, con nhìn thấy ba với một cô bé, tay trong tay đi dạo phố, cô bé đó có phải là người mà ba nói, con gái của đồng nghiệp ba không ạ?”
Ba rõ ràng rất kinh ngạc, chần chừ một lát rồi liên tục gật đầu: “Phải phải, chính là, chính là con gái đồng nghiệp của ba. Trưa hôm đó ba đưa nó đi mua tài liệu học tập.”
Lòng tôi có chút nghi ngờ. Ba là người khá thờ ơ, kiểu như phó mặc mọi việc, tôi sắp thi tốt nghiệp đến nơi mà ông ấy cũng chẳng quan tâm, làm sao có thể đưa con gái một người đồng nghiệp đi mua tài liệu học tập được.
Im lặng một lát, ba hạ giọng hỏi: “Chuyện này mẹ con có biết không?”
“Không biết ạ.” Ngừng một chút, tôi cười hề hề hỏi ngược lại: “Ba sợ mẹ con biết à?”
“Ba sợ cái gì, ba… ba có gì mà phải sợ. Chỉ là mẹ con hay đa nghi, ba sợ mẹ con hiểu lầm. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, việc này đừng để mẹ con biết.”
“A! Vậy được, không nói cho mẹ con biết. Nhưng mà… ba ơi, tháng này tiền tiêu vặt… hơi thâm hụt một chút.” Tôi cười hì hì với ông ấy. Ba lập tức hiểu ý tôi, nhỏ giọng mắng: “Cái tốt không học, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện này. Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Tôi giơ ra hai ngón tay. Ba nói: “Sáng mai ba để sau TV, tự ra mà lấy.” Vẫn không quên nhắc một câu: “Tiêu pha cho cẩn thận vào, đừng có suốt ngày tiêu tiền như nước, tiền nhà mình không phải từ trên trời rơi xuống đâu.”
“Dạ dạ, không phải từ trên trời rơi xuống, là từ dưới đất chui lên. Con vẫn luôn cần kiệm lắm ạ.”
Đúng lúc này, mẹ từ trong bếp đi ra. Hai cha con tôi như kẻ trộm bị bắt quả tang, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giả vờ xem TV, như thể không có chuyện gì xảy ra. Mẹ nhìn chúng tôi một cái, đưa tay cốc vào đầu tôi một cái, rồi ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu bảo tôi theo mẹ đi.
Ba ra hiệu bằng mắt cho tôi, tôi giơ ngón tay cái lên với ông ấy, ý bảo ông ấy cứ yên tâm.
Tôi theo sau lưng mẹ, đi vào phòng ngủ của mẹ. Mẹ dùng lưng đẩy cửa phòng lại, rồi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bỗng có một dự cảm không lành, cười ngô nghê nói: “Mẹ, con nhớ ra rồi, con còn một tập bài kiểm tra chưa làm, con phải nhanh chóng về phòng làm đây.”
Mẹ híp đôi mắt phượng thon dài, không nói gì, cũng không nhúc nhích, cứ nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, nhìn đến mức da đầu tôi sắp tê dại, lúc này mới từ từ mở miệng: “Mẹ hỏi con, có phải con lại lén lấy tất chân của mẹ rồi không?”
Đầu óc tôi “ong” một tiếng, vội vàng giả ngơ: “Hả? Cái gì ạ, con lấy cái gì cơ?”
“Tất chân của mẹ! Con không lấy à?”
“Không có ạ, con cũng không biết mẹ đang nói gì nữa.”
“Con nhắc lại lần nữa xem.” Mẹ trừng mắt nhìn tôi.
“Con thật sự không có, con thật sự không lấy, con lấy tất chân của mẹ làm gì chứ.” Tôi làm ra vẻ dở khóc dở cười.
Mẹ gật gật đầu, cười lạnh: “Con là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?”
“Con… Tự dưng con thấy quan tài làm gì.” Lòng tôi ngày càng hoang mang.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “Tuần trước mẹ mới mua ba đôi tất chân, thoáng cái đã thiếu một đôi, Huyền My dạo này lại không về. Nào nào, con phân tích cho mẹ xem, kẻ tình nghi nhất là ai? Không lẽ là ba con à?”
“Vậy cũng có thể… là nhà mình có trộm vào rồi sao? Hay là tên biến thái chuyên trộm nội y phụ nữ?” Lòng tôi hoang mang đến mức bắt đầu nói năng linh tinh.
“Mẹ thấy con chính là tên biến thái đó.”
Tôi cười hề hề ngô nghê: “Mẹ đùa hoài, con trai mẹ ưu tú như vậy, sao lại thành biến thái được.”
“Mẹ làm sao mà biết! Một đứa con trai ngoan ngoãn, sao lại thành ra biến thái thế này.” Mẹ có chút sốt ruột, rồi thở dài một hơi, dịu giọng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Con nói thật cho mẹ biết, con rốt cuộc có lấy hay không? Con nói thật, mẹ đảm bảo không đánh con.”
Mẹ tuy tính tình nóng nảy, nhưng có một điểm vẫn đáng khen, đó là giữ chữ tín, nói một là một, nói không động thủ thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Nhưng chuyện tính sổ sau này thì không thể tránh được.
Chuyện đã đến nước này, tôi thấy trong lòng mẹ đã có đáp án, sự thật rành rành ra đó, tôi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng nữa, chi bằng dứt khoát một chút.
“Vâng… Con lấy… lấy một đôi ạ.”
“Một đôi?” Mẹ híp mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Một… hai… ba đôi ạ.”
“Lấy làm gì?”
“Ừm… Đưa cho Như Ý ạ.”
“Con coi mẹ con là đồ ngốc à.” Mẹ dù sao cũng là người từng trải, chắc chắn biết tôi trộm tất chân của mẹ để làm gì rồi. Nhưng chuyện này, dù tôi biết mẹ thừa hiểu, tôi cũng không thể mở miệng thừa nhận được, thật sự quá xấu hổ.
Cũng may mẹ không tiếp tục truy hỏi nữa, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, vẫy vẫy tay bảo tôi lại gần, rồi nghiêm mặt hỏi: “Con nói thật cho mẹ biết, ngoài việc trộm tất chân của mẹ ra, ở bên ngoài con có trộm đồ của người khác không? Hoặc là… làm chuyện gì quá đáng không?”
Tôi vội vàng giơ tay thề: “Không có, tuyệt đối không có. Con dám đảm bảo với mẹ, một trăm phần trăm không có. Con trai mẹ là người có chừng mực, con lấy đồ của mẹ, nhiều nhất cũng chỉ là tranh chấp nội bộ gia đình, mẹ tức giận thì đánh con một trận. Ra ngoài lấy đồ của người khác là phạm pháp, là phải vào tù đấy ạ.”
“Ha ha! Con tính toán cũng rõ ràng nhỉ.” Mẹ cười khổ: “Chút tâm tư này của con toàn dùng vào mấy chuyện này, suốt ngày bày trò yêu ma, bao giờ con chịu bỏ chút công sức vào việc học hành thì mẹ đỡ phải lo biết bao nhiêu.”
“Dạ dạ, con đảm bảo sẽ học hành chăm chỉ, đảm bảo sẽ làm mẹ bớt lo.”
“Con về phòng đi. Nhớ kỹ lời mẹ vừa nói đấy, suy nghĩ cho kỹ vào. Nếu còn có lần sau, xem mẹ có đánh nát mông con không.”
Ra khỏi phòng ngủ của bố mẹ, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, người vã ra một tầng mồ hôi lạnh, tim đến giờ vẫn còn đập thình thịch. Ý của mẹ vừa rồi rất rõ ràng, mẹ biết tôi làm gì, nhưng vẫn giữ thể diện cho tôi, không nói thẳng ra. Hơn nữa mẹ chắc chắn cũng biết thừa là tôi hiểu ý mẹ, nên cuối cùng mới thêm một câu cảnh cáo như vậy.
Về đến phòng ngủ, tôi lấy từ trong chiếc hộp nhỏ dưới cùng ngăn kéo giá sách ra một đôi tất đen, đặt lên mặt nhẹ nhàng cọ xát. Đây là đôi tất “nguyên vị” mẹ thay ra bỏ vào giỏ đồ giặt chưa kịp giặt từ nửa tháng trước, tôi đã do dự rất lâu mới dám lấy trộm, vì chuyện này mà tôi còn lo lắng bất an một thời gian dài. Xem ra chuyện trộm tất chân của mẹ để “tự sướng” thật sự không thể tiếp tục được nữa rồi. Đôi tất đen “nguyên vị” này của mẹ là bộ sưu tập cuối cùng của tôi, nhất định phải biết trân trọng mới được.
Mấy ngày tiếp theo, nữ sinh kia không còn xuất hiện ở cổng trường nữa. Tôi có bóng gió hỏi ba về tin tức của cô ấy, nhưng ba có vẻ rất dè chừng, còn bảo tôi tránh xa người ta ra. Mặc dù không biết cô bé đó rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tôi cảm thấy chuyện này cứ thế mà qua đi.
Cho đến một buổi chiều cuối tuần, tôi và Như Ý hẹn nhau đi dạo hiệu sách, đương nhiên là lén lút giấu hai vị phụ huynh. Nhà chúng tôi cách nhau không xa, nhưng cô ấy nhất quyết bắt tôi phải đi xe buýt một vòng rồi mới gặp nhau ở cửa hiệu sách.
Bến xe buýt khá đông người. Đang lúc tôi nhàm chán chờ xe buýt số sáu đến thì bên cạnh đột nhiên có một người đứng sát lại. Tôi theo bản năng quay đầu nhìn, hóa ra là một nữ sinh xinh xắn. Cô ấy tết hai bím tóc kiểu võ sĩ quyền anh, trên người mặc áo khoác thể thao rộng thùng thình, bên dưới là quần jean rộng. Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi cong dài, chớp chớp nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác dễ thương, giống như một con thú nhỏ bất lực lại đáng thương.
Đúng là con gái của đồng nghiệp ba.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn cô ấy. Im lặng một lúc, tôi nhếch miệng cười: “Người đẹp, em thầm thích anh à?”
Cô ấy hai tay đút trong túi áo, vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Anh là ai?” Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, mềm mại mà lại pha chút khàn khàn, có chút cảm giác như nhân vật hoạt hình, rất đáng yêu, rất dễ nghe.
“Em không biết anh à?” Tôi cười hì hì: “Anh là trai đẹp đây.”
Cô ấy lườm một cái, không thèm để ý đến tôi. Tôi cũng không bận tâm, cười hỏi tiếp: “Em không thấy anh quen mắt à? Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi nhỉ? À, nhớ ra rồi.” Tôi làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ: “Ba em có phải làm ở cục Thủy Lợi không?”
“Đúng vậy, ba em làm ở cục Thủy Lợi.”
“Thế thì đúng rồi.” Tôi vỗ tay một cái: “Ba anh cũng làm ở cục Thủy Lợi, chúng ta trước kia chắc chắn đã gặp nhau rồi. Em tên gì?”
Cô ấy liếc tôi một cái, không nói gì. Tôi cũng không để ý, cảm giác xe buýt sắp đến, liền cười hỏi cô ấy: “Người đẹp, đi đâu thế?”
“Anh đi đâu?” Cô ấy hỏi lại.
“Anh đi hiệu sách Tân Hoa.”
“Em cũng đi hiệu sách Tân Hoa.”
“Hầy, thật là trùng hợp!”
Lúc này, xe buýt số 6 vừa hay vào bến. Hai chúng tôi theo dòng người lần lượt lên xe. Xe buýt số 6 là tuyến đường chính, hành khách tương đối đông, lên xe ở đoạn giữa, có chỗ đứng đã là may mắn rồi, đừng nói đến chỗ ngồi. Tôi theo cô gái đó chen đến khoảng giữa xe. Người chen chúc nhau, khá đông nhưng cũng không đến mức như cá hộp.
Mặc dù vừa rồi miệng tôi nói là trùng hợp, nhưng trong lòng lại không mấy tin tưởng. Cô bé này chắc chắn là tìm tôi, nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì thì nhất thời cũng không đoán ra được.
“Em có phải tìm anh có chuyện gì không?” Tôi thăm dò hỏi: “Có phải em gặp phải chuyện gì rắc rối, muốn tìm anh giúp đỡ không?”
Cô ấy nhìn tôi một cái, không lên tiếng.
Tôi nói tiếp: “Có chuyện gì em cứ nói, đừng khách sáo. Anh đây thích nhất là giúp người làm niềm vui, nhất là các bạn nữ xinh đẹp.”
Cô ấy vẫn không nói gì. Tôi nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô ấy, bỗng ý thức được điều gì đó, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Vậy bằng tuổi em gái anh rồi. Khoan đã, em năm nay thi đại học à?”
Mắt cô ấy đảo một vòng, có chút mờ mịt, rõ ràng không hiểu tôi đang nói gì.
Lúc này, xe buýt vào bến, vài người xuống xe lại có vài người lên. Hành khách đứng trước mặt tôi từ một bà cụ đổi thành một thiếu phụ trẻ tuổi, mặc váy hoa cùng quần tất đen. Ánh mắt tôi theo bản năng hướng xuống đùi cô ấy. Mặc dù không thể so sánh với đôi chân đẹp của mẹ, nhưng ít nhiều vẫn có chút hấp dẫn.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, chợt nhớ ra bên cạnh còn có người, quay đầu nhìn lại, thấy cô gái kia cũng đang quay đầu nhìn tôi. Nhất cử nhất động vừa rồi của tôi chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy rõ ràng. Tôi nở nụ cười, muốn che giấu sự lúng túng. Ánh mắt cô ấy từ từ di chuyển xuống, từ người tôi chuyển sang chân của thiếu phụ, rồi lại quay trở lại mặt tôi, chớp mắt một cái, có chút mờ mịt, có chút vô tội.
Bỗng nhiên, cô ấy nắm lấy cổ tay phải của tôi, từ từ nâng lên. Tôi không biết cô ấy định làm gì, vừa định mở miệng nói chuyện thì cô ấy đã kéo tay tôi, đặt lên đùi của thiếu phụ.
Thiếu phụ “A” một tiếng hét lên kinh hãi, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao nhìn cô ấy, sau đó cô ấy giáng một cái tát vào mặt tôi.
…
Tôi bị các hành khách “dũng cảm trượng nghĩa” coi là kẻ quấy rối trên xe buýt, giải đến đồn công an. Nói tôi là kẻ háo sắc thì tôi nhận, chứ nói tôi là kẻ quấy rối trên xe buýt thì quả thực là vũ nhục và công kích cá nhân tôi. Tôi còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao có thể ở nơi công cộng làm ra chuyện bỉ ổi như thế, tôi rõ ràng là bị người khác hãm hại.
Bất đắc dĩ, các hành khách nhiệt tình cùng các chú công an ở đồn đều không nghe lời giải thích của tôi. Họ vô cùng căm phẫn, đồng thanh chỉ trích tôi, còn nhỏ tuổi mà đã dám giở trò sàm sỡ trên xe buýt, lớn lên rồi sẽ ra sao nữa? Vị thiếu phụ bị tôi sờ đùi kia càng thêm tức giận, vừa đánh vừa đá, điên cuồng cào cấu mặt tôi. Tôi biết cô ấy là người bị hại, tôi không giận, nhưng tôi cũng là người bị hại mà!
Đáng ghét nhất chính là con bé kia, hãm hại tôi xong liền biến mất không còn tăm hơi.
Bọn họ vốn định gọi lãnh đạo trường đến đưa người về, nhưng sau một hồi tôi khóc lóc kể lể, lại thêm việc thông báo rằng tôi sắp thi tốt nghiệp, cuối cùng họ cũng đồng ý chỉ thông báo cho phụ huynh. Kỳ thực ngoài mẹ ra, còn có một người thích hợp hơn để đến đồn công an đưa tôi về, nhưng chuyện này có chút mất mặt, tôi không muốn để cô ấy biết. Tiếc là đời lại oái oăm như vậy, sợ điều gì thì gặp ngay điều đó.
Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn công an, lo lắng đến mức cứ nhịp nhịp gót chân, tưởng tượng cảnh mẹ đến sẽ tức giận đến mức nào. Mấu chốt là chuyện này tôi không thể giải thích rõ ràng với mẹ được.
Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài phòng có tiếng một người đàn ông nói: “Chị Dung về rồi.”
Ngay sau đó là giọng một người phụ nữ mạnh mẽ, phóng khoáng: “Về rồi. Thằng cha này uống nhiều quá, lại đánh vợ. Đưa về cho nó tỉnh rượu.”
Một giọng đàn ông lè nhè vang lên: “Tôi… tôi… không có, không đánh người. Công an, công an ơi… Dì ơi, tôi với… với vợ tôi đùa giỡn thôi mà.”
“Ai là dì của anh. Này này này, đến đâu thế hả, đây là phòng tạm giữ.” Một người đàn ông trung niên say xỉn bị đẩy vào. Đẩy ông ta vào là một nữ cảnh sát khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồng phục cảnh sát màu tím, mặt trái xoan, tóc đuôi ngựa, cao khoảng mét bảy. Tuy đã trung niên nhưng dáng người vẫn rất thon thả, ánh mắt sắc bén, khí chất hiên ngang.
Người này tôi quá quen thuộc, không ngờ lại gặp ở đây. Tôi sợ cô ấy nhận ra mình, vội vàng xoay người sang một bên, cúi đầu, che mặt.
Nữ cảnh sát xoay người đi được hai bước thì bỗng dừng lại, lùi về phía cửa phòng,đầu nhìn về phía tôi.
“An Đông?”
Tôi thấy thật sự không giấu được nữa, ngẩng đầu cười nói: “Dì Dung, thật là trùng hợp, dì chuyển đến đây làm từ khi nào vậy? Không phải dì làm ở đồn công an khu Thành Quan sao?” Cô ấy chính là mẹ của Như Ý, mẹ vợ tương lai của tôi, Thẩm Dung.
“Tôi chuyển đến đây được nửa năm rồi.” Dì Dung mặc đồng phục cảnh sát, hai tay đút túi quần, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Sao con lại ở đây?”
“Con…” Tôi đứng thẳng người, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Con đến thăm dì ạ.”
Cô ấy đương nhiên không tin lời tôi, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi quay đầu gọi: “Triệu Tiểu Quân, cậu qua đây một chút.”
“Sao vậy ạ?” Một nam cảnh sát trẻ tuổi đi đến cửa phòng.
Dì Dung chỉ vào tôi hỏi: “Nó phạm tội gì thế?”
Nam cảnh sát liếc nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Nó à, ha ha, sàm sỡ trên xe buýt, sờ đùi người ta, bị bắt quả tang.”
Tôi vội vàng phân bua: “Oan uổng quá, con bị người khác hãm hại.”
Dì Dung nhíu mày, hỏi tôi: “Vậy rốt cuộc con có sờ đùi người ta không?”
“Con… Sờ thì có sờ ạ. Không phải… nhưng mà…” Tôi có chút lắp bắp.
“Nhưng mà cái gì?” Dì Dung nghiêm mặt nhìn tôi.
Tôi gãi gãi đầu, không biết nên nói với cô ấy thế nào. Vừa rồi đã giải thích cả buổi mà cũng không ai tin, dứt khoát thuận miệng bịa chuyện: “Con chỉ là một vật chịu lực, còn có một vật tác dụng lực nữa, tác động lên con, đẩy tay con đặt lên chân của chị gái kia. Cho nên, con cũng là người bị hại, kẻ gây án thực sự là cái vật tác dụng lực kia.”
“Thế cái vật tác dụng lực kia đâu rồi?”
“Không biết ạ.”
“Nói năng vớ vẩn.” Dì Dung liếc tôi một cái rồi định xoay người bỏ đi.
Tôi vốn không muốn để cô ấy biết chuyện này, nhưng bây giờ đã biết rồi, thì nhờ cô ấy giải quyết giúp chuyện này là tốt nhất. Tôi vội vàng đuổi theo ra cửa, gọi một tiếng: “Dì Dung.”
Dì Dung quay đầu lườm tôi một cái, nghiêm giọng nói: “Ở đây không có dì Dung nào của con cả.”
“Cô cảnh sát.” Thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, tôi vội sửa miệng: “Chị cảnh sát.”
“Chuyện gì?”
Tôi nịnh nọt cười nói: “Dì là trưởng bối của con, từ nhỏ đã nhìn con lớn lên, xem như là người giám hộ của con. Con xin dì một việc, dì có thể nói với họ một tiếng, trước mắt đừng cho mẹ con biết, dì đưa con về được không ạ.”
Dì Dung cười khẩy: “Ồ, còn sợ mẹ con biết à? Không phải con bị oan sao?”
“Con đúng là bị oan, nhưng mẹ con thì không phân biệt đúng sai đâu ạ. Mẹ mà đến đây, chắc chắn không nói hai lời, sẽ đánh cho con một trận tơi bời trước đã.”
“Đáng đời, suốt ngày gây chuyện thị phi.” Dì Dung hơi nghiêng đầu, liếc xéo tôi: “Chuyện của Như Ý, dì còn chưa tính sổ với con đâu đấy.”
Tôi chỉ sợ cô ấy nhắc đến chuyện này, sợ đến mức không dám nói gì.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn, giòn giã lanh lảnh, khí thế hùng hổ. Tôi sợ đến mức run lên, thầm nghĩ, đến rồi đến rồi. Không đợi tôi kịp phản ứng, mẹ đã sải bước đi vào. Mẹ vẫn mặc bộ váy công sở màu xám, quần tất nhung thiên nga màu đen cùng đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen kiểu công sở. Xem ra mẹ bị gọi đến thẳng từ công ty.
Mẹ vừa vào cửa đã trừng mắt nhìn tôi, đi giày cao gót thẳng tới, vung chiếc túi xách trong tay, đập xuống tới tấp, phẫn nộ quát: “An Đông, con lại gây ra chuyện tày đình gì nữa!”
Tôi vội vàng ôm đầu, giải thích: “Mẹ, mẹ nghe con nói đã, thật sự là hiểu lầm, mẹ nghe con nói trước đã!”
Mẹ hoàn toàn không nghe tôi giải thích, cứ thế đuổi đánh tôi vòng quanh. Dì Dung đứng ở cửa, hai tay đút túi, cười như không cười nhìn hai mẹ con tôi.