Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Ngày Cập Nhật : 17/05/2025
Chương 5: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (1.5) – Cùng mẹ tâm sự
Tuy tôi cũng bị oan uổng, nhưng không có ai tin. Mẹ ấn đầu tôi, cùng tôi cúi đầu xin lỗi người ta, lại thêm sự hòa giải của các chú công an ở đồn, thiếu phụ kia cuối cùng cũng đồng ý bỏ qua.
Từ đồn công an bước ra, vốn tưởng mẹ sẽ cho tôi một trận tơi bời, không ngờ sau khi lên xe, mẹ liền gục xuống vô lăng, trông có vẻ rất mệt mỏi. Nếu mẹ mắng tôi một trận, đánh tôi một trận, tôi còn có thể chấp nhận, dù sao cũng quen rồi. Mẹ bây giờ thế này, tôi ngược lại có chút áy náy.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng giận. Mẹ nghe con giải thích.”
“Con đừng động vào mẹ!” Mẹ quát lên một tiếng, dùng sức lắc vai, muốn hất tay tôi ra.
Thấy mẹ đang nổi nóng, tôi không dám nói thêm nữa, chỉ có thể cẩn thận ngồi im một bên.
Một lúc lâu sau, mẹ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thở dài một hơi: “An Đông, con nói xem mẹ phải làm sao với con bây giờ?”
Tôi vẻ mặt oan ức nói: “Mẹ, con thật sự bị oan. Con thật sự bị người ta hãm hại.”
“Ai hãm hại con?”
“Một cô bé, rất có thể là con gái của đồng nghiệp ba.”
“Con gái đồng nghiệp của ba con?” Mẹ nhíu mày: “Nó hãm hại con làm gì?”
“Con làm sao biết được, có thể là thấy con đẹp trai quá chăng.”
“Con nói bậy!”
“Mẹ, sao mẹ lại không thể tin con được chứ?”
Mẹ giận dữ: “Mẹ cũng thấy lạ, sao con lại không thể làm cho mẹ tin tưởng con được vậy?”
“Con…” Tôi nhất thời nghẹn lời. Đúng vậy, tôi cũng thấy khó hiểu, từ khi nào mà trong lòng mẹ tôi lại trở thành một người không đáng tin như vậy.
Im lặng một lát, mẹ nói: “Con cũng đừng trách người ta không tin con, con thử nghĩ kỹ lại xem, những việc con đã làm, nếu con là mẹ, con có thể tin chính mình không?”
“Con… Con thì làm sao ạ?”
“An Đông, con đừng tưởng mẹ không biết những chuyện con lén lút làm sau lưng, mẹ không nói thẳng ra là vì giữ thể diện cho con. Con thật sự nghĩ mẹ con là đồ ngốc sao.” Mẹ nhìn tôi chằm chằm: “Những lời hôm đó mẹ nói với con, rốt cuộc con có hiểu không?”
“Hiểu ạ, con hiểu.” Tôi cau mày, gắng sức gật đầu.
“Con hiểu mà còn ra ngoài gây họa cho mẹ! Lời thề hôm đó con nói với mẹ, đều là nói dối cả phải không!”
“Con… Con thật sự bị oan. Con thật sự không làm gì cả. Mẹ mà không tin, lát nữa về gặp ba, bảo ba chứng minh cho con.”
“Đừng nói con có bị oan hay không, tóm lại là con đã khiến mẹ phải đến đồn công an, cùng con mất mặt rồi, đúng không.”
Tôi nghĩ, cũng đúng, với tính cách mạnh mẽ của mẹ, phải ở đồn công an cúi đầu xin lỗi người ta, dù sao cũng rất mất mặt.
Mẹ khởi động xe, suốt quãng đường im lặng, không nói thêm câu nào. Về đến nhà, mẹ không phạt tôi, cũng không mắng tôi, “Rầm” một tiếng, tự nhốt mình trong phòng ngủ, ngay cả cơm tối cũng không nấu. Xem ra lần này thật sự đã làm mẹ tổn thương rồi.
Ba về, tôi tức giận kể lại chuyện hôm nay cho ông ấy nghe, muốn ông ấy đưa cô con gái đồng nghiệp kia đến để minh oan cho tôi. Ba nghe xong, có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Nó tìm con à?”
“Đúng vậy, mà không chỉ một lần.” Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nó rốt cuộc là ai, sao lại hãm hại con như vậy.”
Ba ngơ ngác một lúc, rồi hoảng hốt lục túi, cuối cùng lấy ra mấy tờ tiền lẻ mười nghìn, nhét vào tay tôi, nhìn tôi chằm chằm nói: “Con không phải nói tiền tiêu vặt không đủ sao? Đây là tiền lẻ ba mua thuốc, con cầm lấy trước đi, nếu không đủ, lần sau ba lại cho. Sau này cô bé đó có tìm con nữa, con tuyệt đối đừng để ý đến nó. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được để mẹ con biết.”
Phản ứng của ba ngoài dự đoán của tôi, trong này chắc chắn có điều gì đó mờ ám. Chẳng lẽ cô bé kia thật sự là tình nhân nhí mà ông ấy bao nuôi bên ngoài? Nhưng dù vậy, tại sao nó lại vô duyên vô cớ đến trêu chọc tôi chứ?
Không nghĩ ra, nhưng ba đã dặn đi dặn lại, vừa dọa nạt vừa dụ dỗ, cuối cùng khiến tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Nửa đêm, tôi bị mắc tiểu nên tỉnh giấc, dậy đi vệ sinh. Mở cửa ra, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm, ghé tai lắng nghe, là từ sân thượng truyền đến, hình như mẹ đang gọi điện thoại. Khuya thế này rồi còn chưa ngủ, buôn điện thoại sao? Không cần đoán cũng biết đối tượng nói chuyện là ai.
Tôi theo bản năng cảm thấy cuộc điện thoại này có liên quan đến mình, rón rén đi tới. Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể thấy mẹ mặc bộ đồ ngủ lụa màu tím nhạt, co người ngồi trên chiếc ghế sofa lười màu xanh lá cây kê ở góc sân thượng có nhiều chậu cây cảnh, đầu nghiêng, kẹp điện thoại giữa vai và má. Mái tóc dài xõa xuống, che đi nửa bên mặt, tay cầm chiếc cọ nhỏ tinh xảo, lơ đãng sơn móng chân.
Ánh trăng sáng rọi qua cửa kính chiếu lên người mẹ, như khoác lên một lớp voan mỏng. Làn da trắng nõn lộ ra ngoài như đồ sứ tuyệt đẹp, tinh tế, mịn màng, như tỏa ra ánh sáng thánh thiện. Khung cảnh đẹp như một giấc mơ, tôi lại cảm thấy tim mình khẽ rung động.
Vì bước chân tôi rất nhẹ, mẹ vẫn chưa phát hiện, khẽ thở dài nói: “Em nói chị đều hiểu, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nó lì thật đấy, giờ chị cũng không biết phải làm sao với nó nữa.”
Nghe giọng điệu này, đúng là đang nói chuyện của tôi rồi. Tôi tạm thời quên luôn chuyện đi vệ sinh, tò mò trốn vào một góc, muốn nghe xem họ rốt cuộc nói những gì.
Chỉ nghe mẹ nhỏ giọng nói: “Chị biết bây giờ nó đang tuổi dậy thì, chị cũng biết con trai tuổi dậy thì sĩ diện cao, chị đã giữ đủ thể diện cho nó rồi. Đợt trước nó bị mộng tinh ban đêm, làm ướt một cái quần, cũng không biết là không dám để chị biết hay là ngại ngùng, nó lén giấu cái quần đi. Sau này chị tìm đồ mới lật ra được… Không có, chị chỉ là sợ nó ngại, lại cất vào cho nó rồi.”
Mặt tôi nóng bừng, thầm oán trách mẹ, sao chuyện gì cũng kể cho người ta nghe vậy. Rồi lại nghĩ, hóa ra cái quần ngủ giấu đi đó, mẹ đã sớm phát hiện ra rồi.
“Bây giờ chị chỉ sợ nó ra ngoài gây thêm phiền phức, cũng giống như chuyện hôm nay, người ta không truy cứu, chứ nếu gặp phải người khó tính, tức giận báo lên trường, hoặc là tung lên mạng, thì đời nó coi như xong… Nói thừa, chị là mẹ nó, chị không lo thì ai lo, hay là em lo hộ à.”
Trong lòng tôi có chút cảm động, lại thấy hơi xót xa. Từ nhỏ đến lớn mẹ tuy đánh tôi không ít, nhưng vì chuyện của tôi, mẹ thật sự đã vất vả không ít.
“Chị biết nó là đứa hay gây chuyện, nhưng đã sinh nó ra rồi, còn biết làm sao nữa, chẳng lẽ lại vứt nó đi à? Hay là cho em đấy, em có muốn không?”
Chút cảm động vừa rồi thoáng chốc tan biến, xem ra mẹ vẫn còn oán trách tôi sâu sắc lắm.
“Cái gì mà chị không biết dạy con… Cái gì mà con trai chị dụ dỗ con gái em, em tưởng Như Ý nhà em là tờ giấy trắng chắc? Bây giờ internet phát triển như vậy, bọn nó cái gì mà không biết chứ… Đây không phải là hai chúng ta đã bàn bạc làm sui gia rồi sao, sao lại đổ hết lên đầu một mình chị?” Nghe giọng điệu của mẹ, không giống như đang cãi nhau, mà ngược lại giống như đang nói đùa.
“Chị đã ‘chia rẽ uyên ương’, tách hai đứa nó ra rồi, em còn muốn chị làm thế nào nữa. Chị bây giờ chỉ thấy buồn, không biết phải làm sao với nó. Hôm nay suy nghĩ cả ngày, định bụng mai dẫn nó đi khám bác sĩ tâm lý… Chị không đùa đâu… Chị biết con trai tuổi dậy thì có nhu cầu sinh lý, thế không phải chị đã ‘chia rẽ uyên ương’ cho nó rồi sao… Em nói thì hay lắm, em có nuôi con trai bao giờ đâu mà biết… À, chị kể cho em nghe chuyện này, em phải giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết nhé.” Mẹ bỗng hạ giọng, nhỏ nhẹ nói: “An Đông nó trộm tất chân của chị, cái đó… em đừng có đánh trống lảng, chính là cái đó đấy.”
Tôi lúc này cảm thấy toàn thân nóng ran, mẹ thật là, sao chuyện như vậy cũng kể cho người ta nghe, mặt mũi con trai mẹ không phải là mặt mũi sao. Nhưng cũng đúng như tôi đoán, mẹ quả thật đã sớm biết rồi.
“Em mới có hội chứng yêu mẹ ấy!” Mẹ nửa đùa nửa thật nói: “Em là mẹ vợ tương lai của nó, coi như là nửa người mẹ của nó rồi, nó có yêu em không?”
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh dì Dung, cả ngày lạnh như băng, không nói không cười, không có chút cảm giác thân cận nào, trốn còn không kịp, làm sao dám yêu chứ.
“Đúng là thế mà, nó không phải yêu mẹ, nó là yêu tất, yêu tất chân.”
Kỳ thực bây giờ tôi cũng hơi mơ hồ, trước kia tôi rất rõ ràng, mình chỉ đơn thuần mê luyến tất chân, nhưng gần đây hình như ngày càng chú ý đến bản thân mẹ hơn, cho dù là lúc mẹ không mặc tất chân tôi cũng có thể nảy sinh ham muốn một cách khó hiểu, đây mới là điều làm tôi sợ hãi nhất.
“Thật đấy, trước kia chị tìm thấy mấy cuốn tạp chí dưới nệm giường của nó, đều là liên quan đến tất chân. Cho nên chị mới muốn đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý, giờ chị cũng không dám mặc tất chân ở nhà nữa.”
Thì ra là thế, bảo sao dạo này mẹ ăn mặc kín đáo hơn hẳn. Mặc dù bây giờ đã là cuối thu, nhưng chỗ chúng tôi ở phía Nam, bốn mùa như xuân, cho dù đến mùa đông, các mỹ nữ mặc tất chân thậm chí là chân trần ra phố vẫn còn rất nhiều.
“Ối dào, bây giờ chị thật sự rất buồn, chị chỉ sợ nó ra ngoài trộm tất chân của người khác, hoặc là lén sờ đùi người ta… Em mới là đồ biến thái ấy… Chị biết chị biết, đây không phải là chị đang cố gắng ngăn cản nó trở thành một kẻ biến thái sao. Trước kia cũng không thấy nó có tật này, chị cứ cảm thấy là từ sau khi không cho nó qua lại với Như Ý mới có, cho nên chị mới muốn đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý.”
Trong lòng tôi một trận cười khổ, được rồi, trong mắt hai vị phụ huynh, tôi đã trở thành kẻ biến thái.
“Ngăn không bằng khơi thông? Khơi thông kiểu gì?… Vớ vẩn, sao em không đưa tất chân của em cho con trai chị dùng… Em đừng cười, tất chân của em hôi lắm, con trai chị chưa chắc đã thèm đâu.”
Dì Dung lúc nào cũng mặc đồng phục cảnh sát, trong ấn tượng hình như chưa từng thấy dì ấy mặc tất chân hay quần tất bao giờ. Dì Dung mặc tất chân sẽ như thế nào nhỉ? Tôi bất giác tưởng tượng trong đầu.
“Em thật sự thấy làm vậy có tác dụng à? Nếu nghiêm trọng hơn thì sao… Chị biết, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của nó, nếu không đã sớm cầm gậy phang cho nó một trận rồi… Chị cũng có ý đó, dù sao cũng phải cố gắng qua được kỳ thi đại học đã rồi tính, đến lúc đó có Như Ý ở bên cạnh, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Xem ra hôm đó mẹ chỉ nói lẫy, chứ không thật sự muốn một gậy chia rẽ hoàn toàn chúng tôi.
“Ý em là sao, con rể này em không nhận à? Em không nhận cũng phải nhận… Bớt nói mấy lời vô ích với chị đi, đến lúc đó chị ném nó sang nhà em, làm con rể ở rể, em không nhận cũng phải nhận.” Bình thường thì tôi hay lý sự cùn, chứ mẹ mà đã giở trò vô thì mới thật sự là không nói lý lẽ.
“Chị buồn là bây giờ phải làm sao, nó lỡ như… Lần này nó dám sờ đùi người ta trên xe buýt, vậy lần sau có thể sẽ… Lại còn bày cho chị mấy trò tai hại, nếu nghiêm trọng hơn, chị biết tìm ai bây giờ… Chị thấy hay là cứ để nó với Như Ý quay lại với nhau đi… Cái gì mà đẩy con gái em vào hố lửa, em coi An Đông nhà chị là cái gì chứ… Được rồi được rồi, chị nghĩ lại đã, mai còn phải đi làm, nói chuyện sau nhé.”
Tôi nghe mẹ định cúp máy, sợ mẹ phát hiện mình đang nghe lén, vội vàng rón rén quay về phòng ngủ, đến cả đi vệ sinh cũng không kịp.
Ngày hôm sau, tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết dì Dung rốt cuộc đã bày cho mẹ kế gì, đến mức không có tâm trí học hành. Tan học về nhà đúng giờ, thấy giày cao gót của mẹ ở đó, liền gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời. Tôi đi một vòng trong nhà, không thấy người đâu, liền buông cặp sách định đi vệ sinh trước. Vừa định vào nhà vệ sinh thì thấy mẹ đang đứng trước máy giặt, hai tay vịn vào thành giỏ đựng đồ, một tay nắm chặt mấy đôi tất mới chưa bóc tem, cau mày, như đang phân vân điều gì đó.
Tôi có chút khó hiểu, mẹ đang suy nghĩ gì mà nhập tâm đến thế, vừa rồi gọi mẹ cũng không nghe thấy. Vừa định mở miệng chào thì thấy mẹ lần lượt mở bao bì mấy đôi tất trong tay, xoa xoa rồi tất cả đều ném vào giỏ đựng đồ giặt. Tôi không hiểu gì cả, thầm nghĩ mẹ đang làm gì vậy?
Mẹ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào đống tất chân trong giỏ một lúc, rồi lại lấy tất cả ra. Đứng ngây ra một lúc, lại bỏ vào trở lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, lấy ra rồi lại bỏ vào mấy lần, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, ném tất chân vào rổ, xoay người định rời đi. Kết quả lại thấy tôi như bức tượng đứng ở ngoài, sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, ôm ngực, thở dốc giận dữ nói: “Thằng nhóc chết tiệt này, cầm tinh con mèo à, không một chút động tĩnh. Về nhà cũng không lên tiếng, làm mẹ sợ muốn chết!”
Tôi vẻ mặt vô tội nói: “Con có chào mà, mẹ không nghe thấy thôi.”
Mẹ quay đầu liếc nhìn giỏ tất chân, rồi nghiêm mặt nói với tôi: “Tất chân mẹ thay ra, tuy không có nhiều, nhưng con không được trộm nữa đâu đấy.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn mẹ.
“Hả cái gì mà hả! Con cách nhà tù không xa nữa đâu, con có biết không. Con còn ‘hả’ nữa à? Con thật sự làm mẹ tức chết mà.” Mẹ lườm tôi một cái rồi nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó rồi về phòng ngủ.
Tôi cau mày, đầu óc mơ hồ, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cứ cảm thấy mẹ có chút không giống bình thường, cái vẻ hoang mang đó… lại có chút đáng yêu. Chà! Lại dùng từ đáng yêu để hình dung mẹ, thật kinh khủng.
Còn về những lời mẹ vừa nói, cái gì mà tất chân thay ra không có nhiều, nhưng tôi không được trộm nữa. Rõ ràng đó là mấy đôi tất mới vừa bóc tem, với lại tại sao lại nhấn mạnh là mẹ không có nhiều, giống như đang cố ý nhắc nhở tôi vậy. Rốt cuộc là mẹ muốn tôi trộm hay không muốn tôi trộm đây?
Tôi khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, chau mày nhìn chằm chằm vào rổ tất chân. Tôi tuy mê luyến tất chân, nhưng đối với mấy đôi tất mới vừa bóc tem này thì không có hứng thú. Nếu là tất chân “nguyên vị” mẹ vừa thay ra thì còn có chút hứng thú.
Khoan đã! Mẹ không lẽ nào đang giăng bẫy chứ? Cố ý dụ tôi trộm tất chân của mẹ, sau đó đánh cho một trận, rồi đưa tôi đi khám bác sĩ tâm lý? Nhưng cũng không có lý, hôm qua lúc mẹ nói chuyện điện thoại với dì Dung đã nói rõ ràng rồi, mẹ bây giờ nhịn không đánh tôi đến chết là vì sợ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của tôi. Muốn đánh thì đã sớm đánh rồi, không cần phải vòng vo lớn như vậy.
Đúng rồi, mẹ có nói “ngăn không bằng khơi thông”. Chẳng lẽ mẹ sợ tôi ra ngoài gây chuyện nên mới mắt nhắm mắt mở, để tôi ở nhà tự giải quyết nhu cầu sinh lý?
Ặc… Dù vậy, mẹ cũng quá gian xảo rồi đi, câu cá cũng phải dùng mồi ngon chứ, thật sự cho rằng tôi ngốc, không nhìn ra được sự khác biệt giữa tất chân “nguyên vị” và tất mới sao? Tôi dùng ngón út khều một chiếc tất màu da lên, khinh miệt cười một tiếng rồi ném trở lại.
Quay người lại, chỉ thấy mẹ nép vào tường đứng ở ngoài, mặt không chút cảm xúc nhìn tôi. Tôi giật nảy mình, ôm ngực nói: “Mẹ làm gì thế, không phải mẹ về phòng rồi sao? Làm con sợ muốn chết.”
Mẹ hỏi ngược lại: “Con làm gì ở đây?”
“Con có làm gì đâu ạ.”
“Con không làm gì à?”
“Đúng vậy ạ, con không làm gì cả.”
“Con muốn làm gì?”
“Con không muốn làm gì cả.”
“Con không muốn làm gì sao?”
“Con… À, đúng rồi, con muốn đi vệ sinh.” Nói xong, tôi xoay người vào nhà vệ sinh, “giải quyết nỗi buồn” một cách thoải mái. Lúc đi ra thì mẹ đã không còn ở đó, đống tất chân cũng biến mất khỏi giỏ đồ giặt.
Tôi thở phào một hơi dài, thầm nghĩ nguy hiểm thật, suýt nữa thì trúng kế của mẹ. Nhưng xem ra, trong lòng mẹ vẫn còn rối rắm lắm.
Buổi tối, mẹ vẫn như cũ ngồi bên cạnh giám sát tôi học bài. Có điều mẹ bây giờ kín đáo hơn nhiều, ở nhà cũng bắt đầu mặc quần jean rồi, thật là mất hứng. Nhưng mặt tốt là tôi có thể yên tâm học bài.
Nửa đêm nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Khoảng gần đến giờ như tối qua, tôi lén lút bò dậy, rón rén mở cửa phòng. Trên sân thượng không có động tĩnh gì, xem ra mẹ cũng không gọi điện cho dì Dung như hôm qua, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Hai ngày sau đó, tôi cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, lúc nào cũng liếc mắt nhìn tôi chằm chằm, cứ như đề phòng trộm vậy. Đến ngày thứ ba, ăn cơm tối xong, tôi đang ngồi trên sofa cùng ba bàn luận về giải Ngoại hạng Anh thì mẹ ngoắc tay ra hiệu bảo tôi theo mẹ vào phòng ngủ.
Hành động khác thường của mẹ mấy ngày nay làm tôi hơi căng thẳng, không biết mẹ rốt cuộc định làm gì. Bây giờ ngược lại tôi có chút muốn đưa mẹ đi khám bác sĩ tâm lý.
Vào phòng, mẹ ngồi trên ghế, ngón tay có nhịp điệu gõ lên bàn trang điểm, nhìn tôi. Hôm nay mẹ mặc áo len mỏng bên trên, bên dưới là quần jean ôm sát, bó chặt lấy đôi chân thon dài, trông rất tròn trịa. Chân đi tất trắng cùng dép bông, xem ra mẹ rất đề phòng tôi.
Im lặng một lúc, mẹ hỏi: “Dạo này ở trường thế nào?”
“Tốt ạ.”
“Tốt à? Vậy… học hành thì sao? Có nghiêm túc học không?”
“Có ạ.”
“Như Ý thì sao? Dạo này có chơi với nó không?”
“Không ạ.”
“Con…” Mẹ vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Sao con hôm nay không giống bình thường lắm vậy?”
“Chỗ nào không giống ạ?”
“Sao không nói năng ngọt xớt nữa? Cũng không nói lời cợt nhả nữa.”
“Không tốt sao ạ?”
“Tốt thì tốt… nhưng con thế này, mẹ cứ cảm thấy không quen lắm, cứ là lạ thế nào ấy. Con có tâm sự gì phải không?” Mẹ nhíu mày, rồi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, giả vờ thân thiết: “Nào, đừng ngại, nói cho mẹ nghe xem.”
“Con không có tâm sự gì ạ.” Tôi thầm nghĩ, mẹ thấy con lạ, con còn thấy mẹ lạ nữa là.
“Con có.” Mẹ nhíu mày liễu, nghiêng người trừng mắt nhìn tôi.
“Con không có.” Tôi dở khóc dở cười nói.
“Con có.”
“Con thật sự không có.”
“Bốp” một tiếng, mẹ dùng sức đập bàn một cái, trợn mắt nhìn tôi, không cần suy nghĩ nói: “Con có!”
“Con có.” Tôi vội vàng gật đầu.
Mẹ vỗ vỗ vào cuối giường, cười nói: “Đến đây, ngồi xuống, nói cho mẹ nghe.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống. Mẹ vẻ mặt không vui trách móc: “Còn nhỏ tuổi, thở dài cái gì.” Tôi cũng không biết mình rốt cuộc vì sao lại thở dài nữa, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Đợi một lúc lâu, mẹ không thấy tôi nói chuyện, vội nói: “Con nói đi chứ, con có tâm sự gì, nói cho mẹ nghe, hai chúng ta dù sao cũng quen biết mười mấy năm rồi, có lời gì mà không thể nói với mẹ được.” Mẹ nhìn tôi một cái rồi vỗ tay nói: “Thế này đi, hôm nay con đừng coi mẹ là mẹ của con nữa, con hãy coi mẹ là bạn thân của con đi.”
Tôi không nhịn được lộ ra vẻ mặt “ông chú trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại”, ghét bỏ cười nói: “Mẹ, mẹ có trẻ con quá không vậy, con lớn từng này rồi mà còn chơi trò giả làm bạn thân với con à.”
Mẹ bị tôi nói đến đỏ mặt, đưa tay vỗ vào đầu tôi một cái.
Tôi ôm đầu, oan ức nói: “Mẹ, mẹ lại đánh con rồi, bạn thân của con chưa bao giờ đánh con cả.”
Mẹ rõ ràng là phản ứng theo bản năng, sau khi đánh xong có chút hối hận, xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Quen tay rồi, mẹ không cố ý.”
“Thói quen này của mẹ cũng không tốt lắm đâu.” Tôi cười khổ nói.
Hai chúng tôi nhìn nhau không nói gì một lúc, mẹ bỗng đứng dậy, cười nói: “Con… mặt đối mặt có lẽ con ngại không nói ra lời trong lòng, mẹ biết, con sĩ diện cao. Thế này đi, con nằm xuống.” Nói rồi, mẹ kéo tôi đến bên trái giường, hai tay đặt lên vai tôi, dùng sức ấn tôi nằm xuống giường.
Tôi sững người, vội vàng đứng dậy hỏi: “Làm gì vậy ạ?”
“Nằm yên, không được cử động.” Mẹ cảnh cáo.
Tôi ngoan ngoãn nằm trên giường của bố mẹ, thấy mặt mẹ hơi ngượng ngùng, tim đập thình thịch. Chẳng lẽ mẹ vì muốn xoa dịu nhu cầu sinh lý của tôi mà định làm gì đó “đặc biệt” cho tôi sao? Tình tiết trong truyện “người lớn” sắp xảy ra với mình thật sao? … Không thể nào đâu.
Tôi vừa căng thẳng vừa mong chờ nhìn mẹ. Mẹ nhanh chóng đi đến đầu giường bên kia, nằm xuống bên cạnh tôi. Lòng tôi càng thêm hồi hộp, không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn làm gì ạ?”
Mẹ ngửa mặt nằm trên giường, nói: “Giống như mẹ đây này, con đừng nhìn mẹ.”
Tôi do dự một chút, rồi cũng nằm thẳng người như mẹ, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Bỗng nhiên, tay trái mẹ chạm vào tay phải tôi, nhẹ nhàng nắm lấy. Tim tôi đập mạnh một cái, tay mẹ thật mềm mại, ấm áp và tinh tế, như ngọc mềm, lòng bàn tay hơi ẩm, xem ra mẹ cũng có chút căng thẳng.
“Mẹ… Mẹ… Rốt cuộc mẹ muốn làm gì ạ?”
“Nói chuyện phiếm mà không nhìn vào mắt nhau thì sẽ dễ trao đổi hơn. Nào, bây giờ con có thể nói cho mẹ nghe lời trong lòng rồi đấy.”
Hóa ra là vậy, tôi thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười, nhưng lại cảm thấy có chút thất vọng.
“Nói… Nói lời gì trong lòng ạ?”
“Lời gì cũng được, ví dụ như những điều con trước kia muốn nói mà không dám nói với mẹ.”
“Muốn nói mà không dám nói à?” Tôi lẩm bẩm trong lòng vài câu, rồi đột nhiên nhớ ra: “Con mà nói ra rồi, mẹ đừng giận, đừng đánh con nhé.”
“Mẹ làm sao mà đánh con được, con coi mẹ là ai, là cọp mẹ sao? Con cứ yên tâm nói đi.”
“Vậy con nói nhé. Mẹ hát dở ẹc à, lần nào đi KTV cũng như thảm họa, con thật sự không muốn đi hát cùng mẹ đâu.”
“Con!” Mẹ bật ngồi dậy, trừng mắt nhìn tôi: “Con muốn ăn đòn phải không?”
Tôi thấy mẹ giơ tay lên, làm bộ muốn đánh, vội vàng ôm đầu, nói: “Mẹ đã nói không đánh con mà.”
Mẹ sững người, tay giơ lên giữa không trung rồi từ từ hạ xuống, cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ không đánh con. Nói không đánh con là không đánh con.”
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, ba nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không khỏi sững người, ngơ ngác hỏi: “Hai người… đang làm gì đấy?”
Mẹ trợn mắt, lớn tiếng nói: “Hai mẹ con tôi đang tư vấn tâm lý, ông đừng làm phiền, mau ra ngoài!”
Ba sợ đến mức rụt cổ lại, lùi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Mẹ nằm lại xuống, cười nói: “Người vướng víu đi rồi, có thể tiếp tục, con nói đi.”
“Con nói xong rồi ạ, con chỉ có bí mật đó thôi, trước kia vẫn muốn nói với mẹ mà sợ mẹ nổi giận.”
“Ai bảo con nói những chuyện này.” Mẹ vừa bực mình vừa buồn cười: “Mẹ không bảo con nói về mẹ, con nói về chính mình đi, con có cái gì… ví dụ như, nỗi niềm khó nói chẳng hạn.”
“Nỗi niềm khó nói?” Tôi nghĩ nghĩ, lời nói của mẹ cứ loanh quanh ám chỉ đến phương diện kia. Tôi biết mẹ đang lo lắng điều gì, nhưng chuyện này tôi cảm thấy mình có thể tự kiểm soát được, không cần mẹ phải bận tâm. Tôi đứng dậy khỏi giường, nói với mẹ: “Thôi bỏ đi ạ, con thật sự không có gì muốn nói cả. Có thời gian này, con về làm thêm vài bộ đề còn hơn.”
Nói xong, tôi đứng dậy định đi, mẹ hét lớn một tiếng: “Đứng lại! Con nằm xuống cho mẹ!”
Tôi chậc lưỡi, bất đắc dĩ nằm lại xuống. Cũng không biết nên nói gì với mẹ, dứt khoát hỏi ngược lại: “Nếu là thổ lộ tâm tình, vậy mẹ không thể chỉ để một mình con nói được. Mẹ, mẹ có bí mật gì không thể nói không?”
“Mẹ à?” Mẹ suy nghĩ một lát, hai má thoáng ửng hồng, hé miệng cười nói: “Mẹ đúng là có một bí mật.”
Tôi có chút hứng thú, vội hỏi: “Bí mật gì ạ? Có phải mẹ ngoại tình không?”
“Đánh cho bây giờ!”
Tôi vội ngậm miệng lại. Im lặng một lúc lâu, mẹ cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ… mẹ cứ căng thẳng là lại muốn đi tiểu.”
Tôi có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn mẹ. Mẹ hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Mẹ… mẹ nói rồi đấy nhé, bí mật này ngay cả ba con cũng không biết đâu.”
Tôi chống tay lên đầu, nghiêng người nằm, thích thú nhìn mẹ, cười nói: “Con còn tưởng mẹ không sợ trời không sợ đất, hóa ra mẹ cũng có lúc căng thẳng à, căng thẳng còn muốn đi tiểu nữa chứ.”
Mặt mẹ càng đỏ hơn, trách móc: “Không được cười! Mẹ có phải robot trí tuệ nhân tạo đâu, sao lại không thể căng thẳng được chứ. Mẹ cho con biết, mỗi lần đi họp phụ huynh cho con, mẹ đều căng thẳng muốn chết.”
“Họp phụ huynh thì có gì mà phải căng thẳng ạ.”
“Còn nhớ hồi con học lớp ba, con đốt tóc bạn cùng bàn không? Cô chủ nhiệm của các con ngay trước mặt tất cả phụ huynh mắng mẹ, nói nhà chúng ta không có gia giáo, làm cha mẹ mà không biết dạy con. Từ đó về sau, mẹ đặc biệt sợ đi họp phụ huynh cho con.”
Tôi trợn ngược mắt lên, cố gắng nhớ lại, một lúc lâu mới nhớ ra, ngượng ngùng cười cười: “Chuyện đó ấy ạ, con đùa thôi, con vốn định dọa bạn ấy một chút, ai ngờ lại đốt thật.”
“Con dọa người ta, đốt tóc người ta, mẹ của cô bé đó suýt nữa thì đốt xe nhà mình đấy. Mẹ với ba con phải ra sức xin lỗi, khuyên mãi người ta mới tha cho con.”
“Phóng đại quá đi, trẻ con đùa nghịch thôi mà.”
“Con cảm thấy là đùa nghịch, người ta lại cảm thấy đó là bắt nạt học đường.”
“Được rồi được rồi, không nói nữa, chuyện cũ rích rồi, còn nhắc lại làm gì. Con bây giờ rất tôn trọng con gái, con bây giờ chính là một người theo chủ nghĩa nữ quyền đích thực.”
“Nữ quyền cái con khỉ, biết cái gì gọi là nữ quyền không? Nghe được một từ rồi dùng lung tung.”
“Nữ giới bình quyền, tôn trọng nữ giới.”
Mẹ cười khẩy: “Tôn trọng nữ giới? Con ở trên xe buýt sờ đùi người ta, thế mà gọi là tôn trọng à.”
“Con đã nói là con bị oan mà.” Tôi sốt ruột, ngồi bật dậy: “Mẹ mà còn nhắc đến chuyện này nữa là con đi đấy. Không nói chuyện nữa!”
“Rồi rồi rồi, mẹ không nhắc, mẹ không nhắc. Con nằm xuống đi.” Mẹ đưa tay kéo tôi lại: “Đến lượt con, mẹ đã nói một bí mật của mẹ rồi, con cũng phải nói một bí mật của con đi.”
Tôi cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cân nhắc xem có bí mật gì có thể chia sẻ với mẹ không, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, không phải là không có gì để nói, mà là nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Mẹ đợi một lúc lâu không thấy tôi phản ứng, dứt khoát hỏi: “Thế này đi, mẹ hỏi con nhé. Con… với Như Ý là bắt đầu từ khi nào?”
Tôi không chút suy nghĩ: “Năm lớp bảy ạ.”
“Năm lớp bảy?” Mẹ rõ ràng rất kinh ngạc: “Năm lớp bảy hai đứa đã…?”
“Đúng vậy ạ, hôm sinh nhật mẹ năm đó, mẹ với dì Dung uống say, cứ khăng khăng nói hai đứa con là vợ chồng son, mẹ còn bắt con gọi dì Dung là mẹ, mẹ quên rồi à?”
“Có chuyện đó sao?”
“Có ạ, sau đó chúng con bắt đầu gọi nhau là vợ chồng. Ban đầu hai đứa cũng chỉ thuận miệng nói đùa, sau này không biết sao lại thành thật. Chuyện này không phải mẹ với dì Dung đã sớm biết rồi sao?”
“À… Ồ!” Mẹ đột nhiên kêu lên: “Hóa ra con đang nói chuyện hai đứa yêu đương à.”
“Chứ sao nữa ạ? Vậy mẹ nói là chuyện gì?” Dứt lời, tôi cũng đột nhiên phản ứng lại: “Mẹ đang nói đến ‘chuyện đó’ à.”
“Đúng, mẹ đang nói ‘chuyện đó’.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, mẹ đối với mấy chuyện “trên giường” của mình thật đúng là tò mò. Trầm ngâm một lát, tôi nói: “Ừm… Năm kia, lúc học lớp mười ạ.”
“Sớm như vậy sao?” Mẹ có chút ngạc nhiên.
“Khônglà sớm đâu ạ, con có một đứa bạn học, hồi cấp hai đã… ừm… ‘ấy ấy’ rồi. Con thế này cònlà muộn rồi.”
Mẹ im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Vậy là ai chủ động trước?”
“Cái gì ai trước ạ?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là… chính là…” Mẹ suy nghĩ một hồi, cắn răng một cái rồi hỏi: “Là ai chủ động quyến rũ ai trước? Là con, hay là nó?”
“Cũng không phải ai quyến rũ ai trước, là tự nguyện cả hai bên ạ.”
“Bọn trẻ các con bây giờ, thật là… lớn sớm quá.”
“Đó là điều chắc chắn rồi ạ, bây giờ thông tin phát triển như vậy, có mấy ai mà không sớm hiểu chuyện đâu.”
“Vậy hai đứa… bao lâu một lần?”
Tôi sững người, bò dậy nhìn mẹ, dở khóc dở cười nói: “Vấn đề riêng tư như vậy mà mẹ cũng muốn hỏi à?”
Mẹ có chút ngượng ngùng, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Mẹ là mẹ con, có gì mà không thể hỏi.”
“Vậy được ạ.” Tôi lại nằm xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ban đầu thì một ngày ba bốn lần, sau đó một ngày một lần, rồi lại sau nữa là hai ngày một lần.”
“Thường xuyên như vậy à?” Mẹ không đợi tôi nói xong đã cắt ngang.
Như đã mở lòng, tôi cũng không còn gì ngượng ngùng nữa, thẳng thắn nói: “Ban đầu thì mới mẻ lắm, quả thật ngày nào cũng dính lấy nhau. Về sau, cảm thấy cũng chỉ có vậy thôi. Bây giờ thường thì một tuần một lần, thỉnh thoảng hai lần. Chủ yếu là việc học căng thẳng hơn trước, Như Ý lại không mấy hứng thú với chuyện này. Trừ phi thật sự không nhịn được…”
Có lẽ mẹ không biết nên nói tiếp thế nào, trong phòng rơi vào im lặng, một sự im lặng có chút khó xử. Tôi đang nghĩ có nên tìm chuyện gì đó để chuyển chủ đề không thì mẹ mở miệng hỏi: “Thế nào mớilà… thật sự không nhịn được?”
Tôi bật dậy, nhìn mẹ nói: “Mẹ, mẹ hỏi thế này có hơi quá đáng rồi đấy, mẹ muốn con trả lời mẹ thế nào đây?”
“Không, mẹ chỉ muốn hỏi con, bao lâu thì con mới không nhịn được? Con mà không nhịn được thì sẽ làm thế nào? Lên xe buýt sờ đùi người ta sao?”
“Sao mẹ lại nhắc đến chuyện này nữa rồi, mẹ có thôi đi không hả? Hôm nay không thể nói chuyện với mẹ được nữa rồi.” Tôi đúng là khóc không ra nước mắt.
“Mẹ đây không phải là quan tâm con sao, mẹ sợ con học thói hư tật xấu.” Mẹ lại bắt đầu bài ca thuyết giáo.
“Ối dào, biết nói với mẹ thế nào bây giờ.” Tôi gấp đến mức sắp vò đầu bứt tai: “Mẹ yên tâm, con tuyệt đối không thể học thói hư tật xấu được, được không ạ. Con biết mẹ quan tâm con, nhưng mẹ con mình mà lại bàn luận chuyện này thì cứ thấy kỳ kỳ, hơi khó xử. Hay là thế này, mẹ đổi ba vào đây, để ba quan tâm con, được không?”
“Ông ấy à? Ông ấy có bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà đâu.” Mẹ không vui hừ lạnh một tiếng: “Đúng là đồ phó mặc.”
“Mẹ, con thật sự phải về học bài đây, lần khác nói chuyện, lần khác nói chuyện tiếp.” Không đợi mẹ đồng ý, tôi đứng dậy chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại, thở hổn hển từng ngụm. Tâm sự với mẹ đúng là ngột ngạt quá, sắp không thở nổi nữa rồi.
Ba đi tới, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Hai mẹ con nói chuyện gì đấy?”
“Bí mật.”
“Với ba mà còn có bí mật à?”
Tôi cười nói: “Ba cũng có bí mật mà.”
Ba giật mình, gật gật đầu rồi xoay người đi.