Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chinh Phục Mẹ Xinh (Siêu Phẩm) Mẹ và con trai

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Ngày Cập Nhật : 17/05/2025

Chương 7: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (1.7) – Sự phục vụ của tiểu ma nữ
Cả đêm tôi trằn trọc trong lo sợ, nhưng mẹ không những không đánh tôi mà ngay cả một lời mắng cũng không có. Tình huống này thật vô cùng hiếm thấy, tôi nghĩ lúc này mẹ có lẽ không chỉ tức giận mà còn bị tổn thương.
Sáng sớm hôm sau, mẹ không làm bữa sáng, đã sớm ra ngoài đi làm từ rất sớm. Ba thì lầm bầm oán trách, nói mẹ vô duyên vô cớ nổi giận, giống như mọi khi, còn hỏi tôi có phải lại chọc giận mẹ không. Nếu mẹ chưa nói với ba chuyện đó, tôi càng không thể nói thật, qua loa vài câu rồi vội vàng đến trường.
Cả một ngày dài, tôi cứ lơ ngơ như người mất hồn, không biết tiếp theo nên đối mặt với mẹ như thế nào. Tính tình của mẹ tôi hiểu rất rõ, thuộc kiểu người đặc biệt cố chấp. Tính khí nổi lên thì đánh tôi một trận, thế còn đỡ, sợ nhất là mẹ không nói không rằng, chơi trò chiến tranh lạnh. Năm ngoái tôi đánh nhau với người ta, còn sống chết không nhận sai, làm mẹ tức giận đến mức một tháng không nói chuyện với tôi. Cuối cùng vẫn là tôi phải lựa lời ngon ngọt dỗ dành mãi mẹ mới chịu mở miệng.
Lần này, ừm… có vẻ còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.
Hai ngày sau đúng như tôi nghĩ, mẹ mặt lạnh như băng, không nói một lời. Thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái, cũng giống như nhìn thấy con gián, vội vàng dời tầm mắt đi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đều là con trai cưng của mẹ, tôi ích kỷ cho rằng trên thế giới này người mẹ yêu nhất là tôi, thậm chí còn hơn cả ba. Ánh mắt tràn ngập sự chán ghét như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút buồn bã, chán nản. Tôi thật sự sợ hãi mẹ không còn yêu tôi nữa.
Tôi muốn xin lỗi, thành tâm xin lỗi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong nỗi sợ hãi trôi qua bốn ngày, mãi cho đến chiều thứ Bảy tan học, lúc đi ra cổng trường, Lâm Tử Phàm huých nhẹ vào tôi một cái, ra hiệu bảo tôi nhìn về phía trước. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vui sướng phát hiện xe của mẹ đang đậu bên lề đường. Mẹ ngồi ở ghế lái, một tay vịn vô lăng, một tay khoác lên thành cửa sổ xe đang mở, mũi đeo kính râm, mặt không chút cảm xúc nhìn về phía này.
Lúc này nhìn thấy mẹ, giống như ánh mặt trời chiếu rọi, xua tan đi làn khói mù bao phủ mấy ngày nay. Tôi không kịp chào tạm biệt Lâm Tử Phàm, nhanh chân chạy đến bên cửa kính xe, hơi cúi người, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Con xin thỉnh an lão Phật gia.”
Mẹ đẩy kính râm lên một chút, cúi đầu liếc nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi lên xe. Tôi hấp tấp ngồi vào ghế phụ lái, nhìn gò má trắng nõn của mẹ. Mặc dù vẫn còn vẻ lạnh lùng, nhưng lòng tôi đã sắp vui như hoa nở rồi, chắc chắn đến đón tôi tan học, điều đó có nghĩa là mẹ cũng định tha thứ cho tôi.
“Ối chao, mẫu hậu đại nhân của con, mấy ngày không gặp, mẹ lại càng xinh đẹp hơn rồi.” Tôi làm ra vẻ kinh ngạc nói.
Mẹ liếc xéo tôi một cái, không nói gì, khởi động xe.
Tôi đang định tiếp tục nịnh nọt thì tầm mắt lướt qua vai mẹ, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở bên kia đường, đúng là cô bé đã hãm hại tôi trên xe buýt.
“Mẹ, chính là nó! Dừng xe! Mau dừng xe!” Tôi hét lớn.
Mẹ giật nảy mình, đạp phanh gấp, quay đầu lườm tôi: “Con có bệnh à.”
Tôi chỉ tay sang bên kia đường, giải thích: “Chính là nó, chính là cô bé đó đã hãm hại con.”
Lúc mẹ nhìn theo hướng tay tôi chỉ thì cô bé đó đã biến mất trong dòng người tan học. Mẹ tìm một vòng cũng không thấy, cau mày nói: “Nhiều người như vậy, con nói ai cơ?”
Tôi không buồn giải thích, mở cửa xe nhảy xuống, chạy sang bên đường điên cuồng tìm kiếm. Tiếc là xung quanh toàn là các bạn học tan học về nhà, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Ủ rũ quay lại xe, mẹ trừng mắt hỏi tôi: “Người đâu rồi?”
“Con… Nó chạy mất rồi.” Tôi cau mày, oan ức nói.
“Bớt giở trò với mẹ đi.”
Vốn tôi còn muốn giải thích, nhưng thấy mẹ mặt không vui, lời đến miệng lại nuốt vào. Xe khởi động, rời khỏi trường. Sau khi rẽ qua hai con phố, tôi phát hiện không đúng đường, hỏi mẹ đi đâu, mẹ mắt nhìn thẳng phía trước, không thèm để ý đến tôi. Mãi cho đến khi đến nơi, một khu dân cư có sân vườn, tôi nhìn trái nhìn phải, cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Mẹ, mẹ đưa con đến đây làm gì ạ?”
Mẹ vẫn không nói gì.
“Mẹ, mẹ không phải là không cần con nữa đấy chứ? Mẹ có phải muốn bán con đi không?”
Mẹ không nhịn được lườm tôi một cái: “Sao con lắm lời thế, không nói chuyện thì chết ngạt à.”
Nếu là bình thường thì tôi đã sớm bắt đầu ba hoa nói chuyện dí dỏm rồi, nhưng lúc này tôi thật sự có chút e ngại, vội rụt cổ lại, ngậm miệng. Đợi xe dừng hẳn, tôi theo mẹ vào một biệt thự, đón chúng tôi là một phụ nữ trung niên. Mẹ nhỏ giọng nói chuyện với bà ấy vài câu rồi bảo tôi theo bà ấy vào một căn phòng.
Căn phòng đó vừa lớn vừa rộng rãi, trang hoàng rất đặc biệt, giữa phòng kê một chiếc ghế sofa dài. Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra mẹ đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Người phụ nữ trung niên đó bảo tôi nằm lên ghế sofa, rồi bắt đầu có chủ đích dẫn dắt tôi nói chuyện. Trong một tiếng đồng hồ, nói rất nhiều, tôi thì tai trái vào tai phải ra, thuận miệng nói qua loa cho có lệ, cụ thể nói những gì thì lại không nhớ được.
Kết thúc buổi nói chuyện, người phụ nữ trung niên lại nói chuyện với mẹ thêm nửa tiếng nữa. Lúc xong việc thì đã gần chín giờ tối. Rời khỏi phòng khám tâm lý, ngồi trên xe, không ai nói lời nào. Tôi đang thầm nghĩ nên tìm chủ đề gì để phá vỡ sự im lặng khó xử này thì mẹ lại mở miệng trước, nhưng giọng vẫn lạnh lùng như cũ: “Người vừa rồi là bác sĩ tâm lý, chuyên tư vấn tâm lý cho học sinh lớp mười hai, rất có tiếng đấy.”
“Dạ.” Tôi giả vờ gật gù.
“Sau khi nói chuyện với cô ấy, con có cảm thấy có ích gì không?”
“Cũng… được ạ.”
“Cái gì gọi là tạm được?”
“Là… tạm được ạ.”
Trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng. Ngón tay mẹ khẽ gõ nhịp đều đều lên vô lăng, vẻ mặt đầy tâm sự. Một lúc lâu sau, mẹ bình tĩnh nói: “Bác sĩ dặn mẹ, bảo con cố gắng thả lỏng tinh thần, đừng có áp lực tâm lý quá lớn.”
“Dạ.”
Mẹ còn muốn nói gì đó, nhưng mấy lần mở miệng đều không nói thành lời, cuối cùng chỉ lặp lại một câu “Đừng có áp lực tâm lý nhiều quá”, rồi lái xe về nhà.
Mặc dù đã được tư vấn tâm lý, nhưng thái độ của mẹ đối với tôi vẫn chưa có gì cải thiện, ngược lại còn kỳ lạ hơn trước. Trước kia tôi và mẹ thường hay đùa giỡn những câu bông đùa vô thưởng vô phạt, bây giờ mẹ lại lúc nào cũng nghiêm mặt, không nói không cười, như cố tình tránh né tôi, những va chạm cơ thể vô tình cũng làm mẹ tỏ ra rất căng thẳng.
Tôi biết mẹ và bác sĩ tâm lý chắc chắn không chỉ nói chuyện về kỳ thi đại học, có lẽ có chút khó xử nên không tiện nói thẳng với tôi. Tôi cũng biết những việc mình làm là không đúng, cho nên cũng đang tích cực phối hợp với mẹ để tiến hành cái gọi là “điều trị”.
Thoáng cái đã qua hơn nửa tháng, mẹ đưa tôi đi tư vấn tâm lý thêm hai lần nữa. Đừng nói, tiền này đúng là không uổng phí, sau khi nói chuyện với bác sĩ, tâm lý tôi thoải mái hơn không ít. Để chuyển hướng sự chú ý, tôi dồn hết tâm sức vào việc học, đến cả Như Ý cũng không có thời gian dỗ dành.
Không ngờ lúc tôi theo đuổi thì cô ấy làm cao không thèm để ý, đến khi tôi bận rộn không có thời gian thì cô ấy ngược lại lại tỏ ra sốt sắng, có việc hay không có việc cũng tìm đến trước mặt tôi, hơn nữa còn ra sức ám chỉ rằng chúng tôi đã rất lâu rồi không đi xem phim. Bạn gái của mình mà, nên dỗ thì vẫn phải dỗ. Tôi mua vé trước, hẹn chiều Chủ nhật gặp nhau ở quảng trường Thế Kỷ.
Vì chuyện lần trước, tôi có chút ám ảnh với xe buýt, lần này quyết định đi bộ đến điểm hẹn. Nhưng đời lại trớ trêu, khi tôi đi qua khu rừng cây nhỏ trong công viên của khu dân cư thì chợt nghe có tiếng người cãi nhau.
“Anh đừng có bám theo tôi nữa, tôi chưa bao giờ nói thích anh cả.”
Giọng nói mềm mại pha chút khàn khàn, ngọt ngào đáng yêu mà lại vô cùng quen thuộc. Đúng vậy! Chính là giọng của con bé ma nữ kia.
Tôi vội vàng nhìn theo tiếng gọi, quả nhiên, chính là nó! Chỉ thấy con bé ma nữ mặc áo hoodie màu hồng phấn, quần jean, giày thể thao, đầu đội lệch chiếc mũ lưỡi trai màu đen, hai tay đút túi áo hoodie, miệng thổi kẹo cao su bong bóng, mắt liếc xéo, vẻ mặt khinh thường. Trước mặt nó bên trái là một nam sinh cao hơn nó một cái đầu, mặt vuông chữ điền, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn dáng người là biết dân tập thể hình.
“Em không thích anh, vậy tại sao lần nào anh hẹn em ra ngoài, em đều đồng ý?” Nam sinh có vẻ hơi kích động.
Con bé ma nữ “Phì” một tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh nói: “Chỉ cần chịu chi tiền, cho dù là một con chó hẹn tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ đồng ý.”
Ha ha! Lời này nói ra, ngay cả tôi là người ngoài cuộc cũng cảm thấy quá đáng, huống chi là nam sinh cao to kia. Cậu ta nổi trận lôi đình chỉ vào con bé ma nữ, giận dữ nói: “Cô… thật không biết xấu hổ!”
“Anh mới không biết xấu hổ, một thằng con trai to xác, chạy theo sau mông một cô bé qua ba con phố, mặt mũi anh để đâu? Tôi cảnh cáo anh nhé, anh mà còn theo tôi nữa, tôi sẽ la lên là anh sàm sỡ đấy.”
“Mẹ kiếp!” Nam sinh giơ tay lên cao, làm bộ muốn đánh. Con bé ma nữ không hề sợ hãi, nghiêng đầu cười lạnh: “Ồ, còn định đánh con gái nữa à. Đến đây đi!”
Nam sinh đánh cũng không phải, không đánh cũng không xong, giằng co một hồi, cuối cùng dùng sức hạ tay xuống, nghiến răng nói: “Người ta đều nói cô làm gái gọi, tôi còn không tin. Bây giờ thì tôi biết rồi, cô đúng là đồ tiện nhân.”
Con bé ma nữ hai tay đút túi, thong thả nói: “Đúng, tôi là tiện nhân, tôi làm gái gọi. Lần trước đi thuê phòng với người ta còn nhìn thấy mẹ anh cũng đang đi thuê phòng đấy.”
Tôi không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ, con bé này miệng lưỡi đủ độc địa, thế này mà còn nhịn được sao?
Nam sinh mặt đỏ bừng, một tay nắm lấy cổ áo nó, tức giận gầm lên: “Mày nói lại lần nữa xem!”
Con bé ma nữ rất bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh nói: “Anh dám động vào tôi một chút thử xem, tôi đảm bảo sẽ trả lại gấp bội.” Vừa dứt lời, nó dùng khóe mắt liếc thấy tôi, không khỏi sững người, rồi lập tức đưa tay gạt tay nam sinh ra, nhanh chóng chạy đi, giống như một con thỏ con đáng thương, co rúm người lại sau lưng tôi, giọng nức nở, oan ức nói: “Anh ơi, nó bắt nạt em.”
Hả? Ai… ai là anh của cô? Tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì thì nam sinh kia đã sải bước đuổi theo, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày, lớn tiếng chất vấn: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào?”
Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không muốn dính vào, nhưng thái độ của tên này thật sự có chút khó chịu. Tôi đáp lại một cách thách thức: “Mày quan tâm tao là ai làm gì.”
“ĐCM!” Nam sinh mặt đỏ tía tai, trợn tròn hai mắt trâu nhìn tôi: “Mày với nó có quan hệ gì?”
“Tôi với nó không…”
“Anh ấy là anh trai tôi! Tôi nói cho anh biết, anh tôi là cao thủ Taekwondo đấy, anh cẩn thận một chút!” Con bé ma nữ trốn sau lưng tôi, nghển cổ, cướp lời, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Tôi biết nó đang muốn lôi kéo tôi vào chuyện, tôi đâu có ngu mà mắc bẫy, vội vàng đưa tay đẩy nó ra khỏi người mình, cảnh giác nói: “Này này này, tôi thành anh của cô từ khi nào thế, cô đừng có nhận bừa người thân nhé.”
Con bé ma nữ như nam châm, thoáng cái lại dính sát vào người tôi, hai tay ôm chặt lấy cánh tay tôi, tội nghiệp nói: “Anh ơi, nó bắt nạt em, anh đánh nó giúp em đi.”
Nam sinh kia nhìn thấy mà tức điên lên. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã áp sát mặt vào, chỉ vào mũi tôi mắng: “Tao đ* mày, con mẹ mày, mày ở đâu ra?”
“Tao đ* mẹ mày! Mày quan tâm tao ở đâu ra làm gì!” Biết rõ là hiểu lầm, lúc này cũng không cần giải thích nữa, xem ra hôm nay thế nào cũng phải đánh một trận rồi. Chỉ có điều đối phương người có hơi đô con, cao hơn tôi nửa cái đầu, nếu thật sự đánh nhau, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Nam sinh lại tiến thêm một bước, gần như muốn áp sát cái mặt đỏ như gan lợn của hắn vào mặt tôi. “Con mẹ mày muốn ăn đòn phải không?”
“Con mẹ mày động vào tao thử xem.” Tuy trong lòng có chút sợ, nhưng khí thế tuyệt đối không thể yếu.
“Mẹ kiếp! Mày ngầu nhỉ! Con mẹ mày học trường nào?”
“Mày quan tâm tao học trường nào làm gì, Con mẹ mày có ngon thì động vào tao thử xem.”
“Con mẹ mày còn ngầu nữa thử xem, Con mẹ mày nói lại lần nữa xem con chó!”
“Bố mày ngầu đấy, Con mẹ mày động vào tao thử xem.”
“Con mẹ mày rốt cuộc ở đâu ra? Ngầu lòi quần què thằng chó!”
Tôi đột nhiên phát hiện, tên này hình như không “ngầu” như vẻ ngoài, nói qua nói lại cả buổi mà cũng không động thủ. Nhưng cũng may, nếu thật sự đánh nhau thì cũng chẳng chiếm được lợi thế gì.
Tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để cho cả hai bên một lối thoát, hóa giải hiểu lầm thì tầm mắt lướt qua bên cạnh hắn, chỉ thấy con bé ma nữ kia không biết từ đâu vác đến một chậu hoa, từ từ đi đến phía sau nam sinh. Tôi sững người, rồi lập tức phản ứng lại, vội vàng kêu lên: “Cẩn thận.”
“Cốp” một tiếng, chậu hoa đã đập mạnh vào gáy nam sinh. Nam sinh hét thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
“Chạy mau, còn đứng ngây ra đó làm gì!” Tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì thì con bé ma nữ đã nắm lấy tay tôi kéo chạy về phía trước. Quay đầu nhìn lại, thấy nam sinh kia trán đầy máu, ngã sõng soài trên đất, hai tay ôm đầu lăn qua lăn lại. Nhất thời tôi cũng có chút không biết làm sao, đành phải ngơ ngác chạy theo nó.
Chạy một mạch qua ba con phố, tôi cảm thấy hơi thở không ra hơi nữa rồi, nhưng nó vẫn ung dung như không có chuyện gì. Tôi dùng sức giằng tay nó ra, khom người thở hổn hển từng ngụm lớn. Con bé ma nữ dừng bước, xoay người chế nhạo: “Thể lực của anh cũng không được tốt lắm nhỉ, nếu thật sự đánh nhau, chắc phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mất.”
Tôi ngước mắt nhìn nó chằm chằm, thở không ra hơi nói: “Cô… đừng có… nói nhảm với tôi, nếu không phải… không phải tại cô, tôi việc gì phải… nổi nóng với người ta! Tôi… tôi có thù oán gì với cô à, cô… mẹ kiếp cô cứ hãm hại tôi hoài.”
“Ai bảo anh là anh trai tôi làm gì.” Con bé ma nữ nghiêng đầu, lườm một cái.
“Ai là anh của cô!”
“Anh chứ ai.” Con bé ma nữ mỉm cười.
“Tôi là ông nội của cô!”
“Tôi không có ông nội, nhưng tôi có anh trai.” Con bé ma nữ dứt khoát giở trò vô lại.
“Bớt giở trò với tôi đi, tôi nói cho cô biết, cô phiền phức lắm rồi đấy! Lần trước cô hãm hại tôi, lần này cô lại hãm hại tôi, món nợ này tính thế nào đây hả?”
Con bé ma nữ hai tay đút túi áo hoodie, cúi đầu, chân đá lung tung, bĩu môi: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Cô nói xem?” Tôi làm ra vẻ hung dữ.
Con bé ma nữ ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Vậy em ngủ với anh một đêm nhé.”
Tôi bị lời nói của nó làm cho sững người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, không tự chủ được nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như lòng bàn tay, thật sự rất xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh gầNhư Ýếu nhưng không hề tạo cảm giác khẳng khiu, nếu chấm điểm tổng thể thì thậm chí còn hơn cả Như Ý.
“Vậy… nếu em đã nói như vậy thì anh cũng không tiện từ chối.” Tôi biết nó đang đùa giỡn với mình, không ngại chơi cùng nó một chút.
Con bé ma nữ nghe xong liền xoay người đi về phía bên kia đường. Tôi vội đuổi theo sát, chặn nó lại: “Nói còn chưa rõ ràng, em định chạy đi đâu hả? Nói đi, khi nào thì ngủ?”
“Bây giờ đi luôn.” Con bé ma nữ ra hiệu cho tôi nhìn sang bên kia đường, một nhà nghỉ bình dân.
A! Chơi lớn thật đấy. Được, tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc ai sợ ai! Tôi cùng nó đi đến cửa nhà nghỉ, dừng bước nhìn nó.
Nó nhìn tôi, tôi nói: “Vào đi chứ.” Nó không chút do dự, bước vào sảnh rồi xoay người nhìn tôi.
Tôi vừa định đi theo vào thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Con bé này cứ thần thần bí bí, không thể nào dễ dàng để tôi chiếm tiện nghi như vậy được, chắc chắn có âm mưu gì đó. Chẳng lẽ… là (tiên nhân khiêu – bẫy mỹ nhân)? Nó trạc tuổi em gái tôi, đến chứng minh thư còn chưa có, tôi mà chân trước thuê phòng với nó, chân sau nó tố cáo tôi dụ dỗ trẻ vị thành niên thì đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Nó thấy tôi đứng im một hồi lâu không có động tĩnh, nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Sao vậy? Sao không vào đi?” Rõ ràng là đang khiêu khích. Tôi tức muốn điên lên, tôi đã tự thấy mình đủ “hư” rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải một đứa còn khó đối phó hơn.
Đang lúc tôi vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó thì điện thoại di động reo lên. Tôi lấy chiếc điện thoại “cục gạch” mẹ sắm riêng cho ra, vừa nhìn số, là Như Ý gọi đến. Lúc này tôi mới nhớ ra, còn có cuộc hẹn nữa. Trong điện thoại, Như Ý mắng tôi một trận xối xả, tôi luôn miệng xin lỗi.
Cũng không biết tại sao, lại có cảm giác như tìm được cọng rơm cứu mạng. Cúp điện thoại xong, tôi nói với con bé ma nữ: “Anh có việc gấp, không so đo với em nữa, món nợ của chúng ta để lần khác tính.” Nói xong tôi xoay người rời đi, không ngờ nó lại lẽo đẽo theo sau.
Tôi cố ý tăng nhanh bước chân, muốn cắt đuôi nó, nhưng nó vẫn cứ không nhanh không chậm theo sau lưng. Tôi càng chạy càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy nước rút, đến mức mệt lử thở không ra hơi, nó vẫn ung dung như không có chuyện gì.
Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nó: “Cô là yêu tinh à! Cô rốt cuộc biến thành cái gì thế?” Nó không nói gì, nhai nhai viên kẹo cao su trong miệng, thổi ra một cái bong bóng màu hồng phấn. Rõ ràng trông rất đáng yêu, nhưng lại cố tình làm ra vẻ lưu manh lêu lổng, thật khiến người ta tức chết.
Thấy sắp đến điểm hẹn, dắt theo cái đuôi nhỏ này đi gặp Như Ý, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Tôi đang nghĩ cách làm sao để cắt đuôi nó thì điện thoại của Như Ý lại gọi đến, nói là phim sắp chiếu rồi. Tôi nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ chiếu, gấp gáp gọi tôi qua như vậy, chắc hẳn là có “tiết mục” khác.
“Người đẹp, hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé, được không? Anh còn có việc bận, chúng ta lần khác lại chơi.” Tôi cười nói thương lượng với nó. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, vẻ mặt vô tội nhìn tôi, cái bong bóng thổi ra đột nhiên vỡ, “Bốp” một tiếng, dính đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Được rồi, cứng mềm đều không ăn thua, đúng là thuốc cao bôi trên da chó mà. Thật sự không còn cách nào khác, dứt khoát không thèm để ý đến nó nữa.
Tôi đi phía trước, nó theo sau. Đến điểm hẹn, Như Ý vẻ mặt tức giận oán trách: “Thời gian quý báu lắm đấy, đợi anh nãy giờ cũng đủ làm xong một bộ đề rồi.” Tôi còn chưa kịp giải thích, cô ấy đã chú ý đến con bé ma nữ đi theo bên cạnh tôi, nghi ngờ hỏi: “Nó… là ai vậy?”
Tôi kéo cô ấy sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đây chính là cô bé mà anh kể với em, người đã hãm hại anh trên xe buýt ấy.”
Như Ý có chút kinh ngạc: “Hả? Thật sự có người này à?”
“Nói thừa, em tưởng anh lừa em chắc. Quen anh bao nhiêu năm nay, em thấy anh có bao giờ sàm sỡ trên xe buýt không?”
Như Ý liếc tôi, không chút do dự nói: “Có.”
Tôi dở khóc dở cười: “Không thèm nói với em nữa, em đúng là không có mắt nhìn người.”
“Vậy nó bây giờ theo anh làm gì?” Như Ý hỏi.
“Anh làm sao mà biết, con bé này cứ như người bị bệnh thần kinh vậy.” Tôi cười khổ nói.
Lúc này, con bé ma nữ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hai người định đi đâu vậy?”
Như Ý không chút suy nghĩ, quay đầu trả lời: “Tụi mình lát nữa đi xem phim.”
Tôi tức muốn điên lên, vội vàng xoay đầu cô ấy lại, oán giận nói: “Em nói với nó những chuyện đó làm gì.”
“Sao, không được nói à?” Như Ý ngơ ngác hỏi.
“Em muốn để nó quấy rầy chúng ta à.”
“À.” Như Ý lúc này mới phản ứng lại.
“À cái đầu em ấy, mau nghĩ cách cắt đuôi nó đi.”
Như Ý lườm tôi một cái, tức giận nói: “Anh mang đến thì anh tự chịu trách nhiệm cắt đuôi đi.”
“Anh mà có cách thì đã sớm bỏ rơi nó rồi.” Tôi bất đắc dĩ cười khổ.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Biết làm sao được, cứ đi dạo linh tinh trước đã, biết đâu lát nữa nó thấy chán rồi tự bỏ đi.”
“Khó khăn lắm mới được đi hẹn hò một lần, lại gặp phải chuyện phiền phức thế này.” Như Ý nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Có phải anh chọc giận người ta không, nếu không tại sao người ta không tìm người khác mà lại cứ bám theo anh?”
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi, anh chọc giận nó cái gì, anh còn không biết nó là ai nữa là.”
“Em không tin đâu.”
Đừng nói Như Ý nghi ngờ không hiểu, ngay cả chính tôi cũng đang thấy khó chịu, không biết con bé quỷ quái này từ đâu chui ra, phiền phức đến thế. Vốn là thế giới hai người, giờ lại có thêm một cái đuôi nhỏ theo sau, nói không nên lời khó chịu, đến cả hứng thú nói chuyện cũng không còn. Cứ thế lang thang không mục đích trong trung tâm thương mại. Nhưng cũng may nó chỉ đi theo chứ không nói gì, một lúc sau, tôi cũng quên bẵng mất sự tồn tại của nó.
Như Ý thử vài đôi giày trong một cửa hàng. Tôi thấy phim sắp chiếu rồi nên thúc giục cô ấy nhanh lên. Chờ chúng tôi từ trong tiệm đi ra, lúc này mới nhớ tới, con bé ma nữ kia không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy. Tôi nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng nó, Như Ý đứng bên cạnh nói mát: “Người ta đi rồi mà anh còn tiếc nuối à.”
“Anh tiếc nuối nó làm gì, anh sợ nó đột nhiên nhảy ra, dọa anh một phen thôi.”
Mặc dù là cuối tuần, nhưng bộ phim này đã chiếu khá lâu rồi, người xem không nhiều lắm. Vì tôi có ý đồ riêng nên lúc đặt vé cố ý tìm một góc khuất. Nhưng sau khi vào rạp mới phát hiện cũng không có mấy người, ngồi đâu cũng được.
Phim vừa bắt đầu không bao lâu, tôi bắt đầu sáp lại gần Như Ý, tay không yên phận sờ soạng vòng eo thon thả mềm mại của cô ấy, ngửi mùi thơm trên người cô ấy, dương vật trong quần đã có cảm giác. Như Ý vẻ mặt ghét bỏ đẩy tôi ra, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế, đi sang một bên, xem phim cho tử tế.”
Tôi mặt dày lại áp sát, ghé vào tai cô ấy thì thầm: “Đến rạp chiếu phim xem phim thì lãng phí quá, về nhà xem lại sau đi.” Vừa nói, tôi vừa thuận theo đường cong mềm mại của cô ấy mà sờ lên, bàn tay bao trùm lấy bầu ngực nhỏ nhắn non nớt của thiếu nữ, dùng sức bóp nhẹ.
“Ối dào, sao anh đáng ghét thế. Em muốn xem bộ phim này lâu lắm rồi, anh đừng làm phiền em được không.”
Tôi có chút kinh ngạc: “Hả? Em thật sự đến để xem phim à?”
“Không xem phim thì đến làm gì?”
“Anh còn tưởng em muốn giống như lần trước, chơi trò kích thích trong rạp chiếu phim chứ.”
Xung quanh tối om, nhưng vẫn có thể cảm giác được mặt cô ấy đỏ bừng. Tay cô ấy nắm thành quyền, cốc mạnh vào đầu tôi một cái, nhỏ giọng mắng: “Anh có thể bớt đáng ghét đi được không! Sớm biết thế đã không cho anh đi cùng, thật phiền.”
Không còn cách nào khác, đành phải cố gắng kìm nén ngọn lửa dục vọng đang bùng lên, ngồi thẳng người chuẩn bị xem phim. Lại bất ngờ phát hiện, bên cạnh không biết từ lúc nào đã có thêm một người. Tôi sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, nhìn kỹ lại, hóa ra là con bé ma nữ đáng ghét kia.
Tôi kinh ngạc khẽ hỏi: “Sao em lại vào được đây?”
Nó giơ giơ tấm vé xem phim trong tay: “Mua vé vào chứ sao. Người bán vé thấy em dễ thương nên bán vé giảm giá cho em đấy.”
Tôi vội nói: “Ai hỏi em cái đó, không phải em đi rồi sao? Sao em biết chúng ta xem suất chiếu này?”
Con bé ma nữ nói: “Đoán mò thôi, chỉ có suất chiếu này là thích hợp nhất cho các cặp tình nhân xem.”
“Em cứ bám theo anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Vui lắm sao?”
“Vui mà.”
Như Ý chú ý đến động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lại, cũng vẻ mặt kinh ngạc: “Sao nó lại ở đây?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Anh làm sao mà biết, anh còn đang muốn hỏi đây.”
“Sao nó cứ như ma vậy? Bám dai như đỉa.”
Tôi cười khổ nói: “Em mới biết à, anh sắp bị nó làm cho phát điên rồi đây.”
“Anh rốt cuộc đã làm gì người ta, có phải anh trêu chọc người ta không? Có phải anh sờ đùi người ta không?” Như Ý trừng mắt nhìn tôi, từng bước ép sát.
“Chuyện này còn chưa qua được à, ở đâu ra lắm đùi cho anh sờ thế.”
“Vậy sao nó cứ bám theo anh?”
“Em hỏi nó đi.”
Im lặng một lát, Như Ý thò nửa người qua, trực tiếp hỏi con bé ma nữ: “Bạn học ơi, An Đông nhà mình rốt cuộc đã làm gì bạn, sao bạn cứ bám theo nó vậy?”
“Em thích anh ấy.” Con bé ma nữ trả lời dứt khoát lưu loát, đừng nói Như Ý, ngay cả tôi cũng giật mình.
“Em…” Như Ý sững người một lúc, rồi đứng dậy định bỏ đi. Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại, an ủi: “Em đừng nghe nó nói bừa, nó miệng lưỡi không xương, không có một câu nào là thật đâu, tin nó là em thua đấy. Hơn nữa, nó thích anh, chứ anh có thích nó đâu.”
Như Ý giận dữ: “Nó thích anh, anh đắc ý lắm phải không?”
“Anh có gì mà phải đắc ý.” Miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút ý nghĩ kỳ quái. Chẳng lẽ nó thật sự vì thích tôi nên mới bám theo tôi sao? Nó trông cũng xinh xắn đáng yêu thật, nếu không thần thần bí bí như vậy, làm tình nhân nhí cũng không tệ.
“Anh cười cái gì?” Như Ý chất vấn.
“Anh cười à?”
“Anh cười, cười còn rất dâm đãng nữa!”
“Được rồi được rồi, em đừng có suy diễn lung tung. Xem phim xem phim, không phải em vẫn luôn muốn xem bộ phim này sao?” Dỗ dành mãi mới làm Như Ý nguôi giận. Nhưng tôi thì lại hơi khó xử, kẹp giữa hai cô gái, đến thở mạnh cũng không dám.
Con bé ma nữ ngồi bên tay trái, một lúc lâu không nói câu nào, giống như thật sự đến để xem phim vậy. Như Ý ngồi bên tay phải, tuy hai mắt mở to, ra vẻ chăm chú xem phim, nhưng mặt cô ấy rõ ràng viết hai chữ “tức giận”.
Để xoa dịu không khí khó xử, tôi cố gắng hết sức bình luận về tình tiết phim. Trước kia chiêu này luôn làm Như Ý cười không ngớt, nhưng hôm nay lại không hiệu quả nữa, cô ấy cứ như một khúc gỗ, không có chút biểu cảm nào. Đang lúc tôi vắt óc suy nghĩ làm thế nào để dỗ cô ấy vui thì trên đùi đột nhiên có cảm giác khác thường. Cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang mò lên.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, con bé ma nữ cũng đang nhìn tôi, như thể không có chuyện gì xảy ra, vô cùng bình tĩnh. Tôi không biết nó rốt cuộc muốn làm gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vừa định ngăn cản thì bàn tay nhỏ nhắn của nó đã chạm đến thắt lưng. Vì là quần thể thao nên không có thắt lưng, chỉ cần khẽ kéo là tuột xuống, rồi luồn vào trong, áp vào bụng, trượt một đường xuống hạ bộ.
Bàn tay mũm mĩm, mềm mại của cô gái nắm lấy dương vật, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, ngón cái ấn vào lỗ tiểu, khẽ vê tròn, trêu chọc khiến dục hỏa của tôi bùng lên. Động tác thuần thục, tuyệt không phải là người mới. Cảm giác mát lạnh trơn tuột đó làm tôi suýt nữa thì rên lên, dương vật dần dần cương cứng, làm quần nhô lên một cái lều nhỏ.
Tôi biết nó tuyệt đối không có ý tốt, nhưng cảm giác này thật sự rất sung sướng, làm tôi toàn thân mềm nhũn. Lại thêm bạn gái đang ở ngay bên cạnh, cảm giác vụng trộm kích thích này quả thực khó mà diễn tả thành lời. Cũng may là trong rạp chiếu phim tối om, Như Ý lại không hề hay biết. Để đảm bảo an toàn, tôi đặt thùng bắp rang lên tay vịn giữa chúng tôi.
Cô gái như tìm được món đồ chơi yêu thích, bàn tay non nớt nắm lấy dương vật đang cương cứng từ từ tuốt lên xuống, động tác nhẹ nhàng thành thạo, chỉ một lát sau đã làm tôi có cảm giác muốn “ra”. Tay trái tôi nắm chặt lấy tay vịn ghế, hai chân duỗi thẳng, ngón chân dùng sức quặp vào trong, dồn hết sức lực toàn thân nín thở, cố gắng kìm nén ham muốn, nhưng cổ họng lại không tự chủ được bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Như Ý quay đầu hỏi: “Sao vậy?” Tôi như kẻ vụng trộm bị bắt quả tang, sợ đến dựng cả tóc gáy, làm ra vẻ bình tĩnh vắt chéo chân, áp mặt vào gần chân cô ấy, che đi tầm mắt của cô ấy, khó xử cười nói: “Muốn đi tiểu, hơi bí bách.”
“Vậy anh mau đi đi, nhịn làm gì?” Như Ý lườm tôi một cái.
“Anh… Phim đang hay, nhịn một lát nữa rồi đi.” Tôi biết đây là một cái cớ tốt để thoát thân, nhưng cảm giác này thật sự rất sung sướng, có chút không nỡ.
“Mau đi đi, nhịn đến mức có vấn đề bây giờ.” Như Ý ghét bỏ nói.
Tôi không hề lay chuyển, ngược lại còn cảm thấy rất kích thích. Bề ngoài thì nói chuyện phiếm với bạn gái, bên dưới lại được một cô gái lạ mặt “phục vụ”, đây quả thực là tình tiết chỉ có trong phim người lớn.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nắm lấy dương vật càng lúc càng nhanh, khoái cảm của tôi cũng đang nhanh chóng tích tụ. Đúng lúc tôi thật sự không nhịn được, sắp “phun trào” thì cô ấy đột nhiên dừng động tác, từ từ rút tay ra khỏi quần tôi. Cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung này quả thực sống không bằng chết. Tôi dùng ánh mắt chờ đợi cầu khẩn nhìn cô ấy, cô ấy vẫn chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội, nhìn tôi như thể chuyện vừa rồi không hề liên quan đến mình.
Tôi tức muốn điên lên, nhưng lại có nỗi khổ không nói nên lời. Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, đành lấy cớ đi vệ sinh, tự mình giải quyết cho xong. Nhưng “ra” mà không hề thoải mái, cứ như đang ăn một bữa tiệc thịnh soạn được nửa chừng thì đột nhiên bị dọn đi, thịt cá đổi thành cơm rau dưa, thật khiến người ta bực bội.
Thời gian còn lại, cô gái ngược lại không làm gì quá đáng nữa. Đến gần cuối phim thì cô ấy đứng dậy ra về trước.
Như Ý khó hiểu hỏi: “Nó rốt cuộc đến đây làm gì vậy?”
“Ai biết, có lẽ là người bị bệnh thần kinh thôi.” Tôi có chút chột dạ, lại không tự chủ được nhớ lại cảm giác đê mê xương cốt vừa rồi.
Vì còn phải về nhà ôn bài, phim vừa tan thì ai về nhà nấy. Lúc tôi xuống dưới lầu thì em gái cũng vừa hay từ bên ngoài về, không tránh khỏi lại đấu khẩu vài câu. Tôi theo sau lưng nó vào nhà, nghe thấy tiếng ba gầm lên từ phòng ngủ của bố mẹ: “Mấy tấm ảnh này rốt cuộc là sao hả? Cô nói đi!”
Tôi và em gái nhìn nhau, đều có vẻ hơi nghi hoặc. Ba ở nhà sợ nhất là mẹ, bình thường nói chuyện lúc nào cũng khép nép, cứ như người hầu vậy. Lớn tiếng gào thét với mẹ, trong ấn tượng hình như đây là lần đầu tiên.
Tiếp đó nghe thấy tiếng mẹ lớn tiếng trả lời: “Tôi đã giải thích với ông ba lần rồi, tôi đây là đang bàn công việc với khách hàng.”
“Bàn công việc mà phải vào khách sạn à? Trai đơn gái chiếc vào khách sạn thuê phòng bàn công việc, cô lừa ai đấy hả? Tôi đã bảo sao tự dưng cô lại đi làm tóc xoăn, cô… cô… cô thật không biết xấu hổ!”
Tôi và em gái ghé sát vào cửa phòng ngủ, chỉ thấy ba cầm mấy tấm ảnh, mặt đỏ tía tai, vẻ mặt kích động. Mẹ trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cũng vẻ mặt giận dữ. Thấy hai chúng tôi về, mẹ lớn tiếng mắng: “Cút sang một bên, không có chuyện của các người ở đây.”
Ba quay đầu liếc nhìn, rồi xoay người đóng sầm cửa lại. Qua cánh cửa lại bắt đầu tiếng cãi vã.
Tôi và em gái nhìn nhau một lúc, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Em có nghe rõ không?”
Em gái do dự một lát rồi nói: “Hình như là… mẹ với người ta vào khách sạn thuê phòng…” Không đợi nó nói xong tôi đã cắt ngang: “Chưa thấy rõ sự việc thì đừng nói bừa.”
Em gái tức giận nói: “Là anh hỏi em trước đấy chứ.”
Im lặng một lát, nó vẻ mặt chán nản nói: “Thế này thì hay rồi, ba ngoại tình, mẹ thì vào khách sạn với người khác, họ chắc chắn sẽ ly hôn.”
“Đã bảo rồi, chưa thấy rõ sự việc thì đừng nói bừa. Sao em lại nhiều chuyện thế nhỉ.”
Em gái hung hăng lườm tôi một cái.
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, ba tức giận sải bước ra ngoài, coi như không thấy hai chúng tôi, giày cũng chưa thay đã ra khỏi nhà. Hai chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một lúc rồi cẩn thận đi vào phòng ngủ. Thấy mẹ nghiêng người nằm trên giường, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội, xem ra là tức giận không nhẹ.
Mấy tấm ảnh vương vãi trên sàn nhà. Tôi nhặt lên xem, đúng là mẹ mặc bộ đồng phục, chân đi tất và giày cao gót, mặt tươi cười đi cùng một người đàn ông vào khách sạn. Mà người đàn ông đó trông rất quen mặt, chính là bạn học cũ mẹ gặp lần trước lúc ăn cơm, cái ông Tổng giám đốc Trần chó má gì đó. Mặc dù ảnh chụp rất rõ ràng, hai người kề vai sát cánh vào khách sạn, nhưng điều đầu tiên tôi nghĩ đến là, những tấm ảnh này là ai chụp vậy?

3.5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận