Chồng khờ
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chồng khờ
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Teen
Thể Loại: truyen teen
Hai phu thê thương lượng ổn thỏa, vốn muốn đi khuyên Tưởng Dung nói ra nơi giấu đứa nhỏ, mới có thể đưa đứa nhỏ trở về Mục gia bình an.
Ai biết việc này đã kinh động A Dương ca, trước một bước ra mặt cùng Tưởng Dung nói chuyện.
Cũng không biết hai người đã nói những gì, đứa nhỏ đã tìm được, chuyện cũng không hiểu rõ.
Không ai nhắc tới chuyện đã qua, cứ như một hạt mưa nhỏ sau tiếng sấm, yên lặng mà rơi xuống, mọi người đều ngắm hoa trong sương, nhìn không rõ ràng.
Phần lớn các thúc các thẩm trong thôn đều là nhìn tỷ muội các nàng lớn lên, trong lòng tất nhiên là có thương yêu Tưởng Dung, đối với tiểu tẩu tử Mục gia không có cảm tình, dư luận toàn hướng thê tử Mục gia, nói là trách oan Tưởng Dung.
Nhưng Lục Tưởng Vân trong đầu so với ai đều sáng tỏ, chân tướng rõ ràng, cũng không dám đứng trước mặt mọi người khai ra, tâm tư bao che khuyết điểm ti tiện, trong lòng buồn rầu thật là khó chịu, đêm khó có thể ngủ yên.
Nhất là khi thấy thôn dân chỉ trích người ta, lương tâm lại cắn rứt không yên, vài lần đứng ở cửa Mục gia, nhưng không còn mặt mũi để đi vào.
Thê tử Mục gia xách thùng nước ra trước sân chuẩn bị tưới rau thấy nàng ở trước sân đi qua đi lại, liền tiến tới hỏi: “Có việc?”
”Ách, ta….” Rõ ràng trong lòng đã tập trước trăm ngàn lần, chân chính gặp mặt, một chữ lại nói không ra.
Đối phương mở cổng rào: “Tiến vào rồi nói.”
Nàng thấp thỏm đi theo vào nhà.
Cho rằng đối phương sẽ không vui, thậm chí có thể châm chọc nàng vài câu, cũng không nghĩ tới, lại được tiếp đón chi lễ, trà nước, điểm tâm. Tuy là đạm bạc ít lời, nhưng nàng nghĩ, đó vốn là bản tính của đối phương, đối với ai đều biểu hiện bộ dáng không mấy thân thiện.
Châm trà, hai người nhìn nhau một lúc lâu vẫn không nói gì, một tiếng hài tử khóc phá giải không khí đông cứng này.
Đối phương vào phòng dỗ đứa nhỏ, chỉ chốc lát sau, một đứa khác cũng vô giúp vui khóc thét lên.
Lục Tưởng Vân nhất thời lanh mồm lanh miệng, nhân tiện rảnh tay nói: “Để ta…” Vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy không ổn.
Muội tử nhà mình vừa mới gây họa cho người ta, thân phận của nàng rất mẫn cảm, làm gì có nương nào còn tin cậy nàng…
Tâm tư vừa mới chuyển một vòng, tay còn chưa thu hồi, đã cảm thấy sức nặng đè xuống, đối phương không chút do dự đem đứa nhỏ đưa qua.
Lục Tưởng Vân là Lục Tưởng Vân, Lục Tưởng Dung là Lục Tưởng Dung nàng rất hiểu rõ.
Một động tác đơn giản, không tiếng động cho thấy chủ ý của nàng.
Lòng dạ người này…nàng đã hiểu, lại vì bản thân muội tử mà xấu hổ vô cùng.
Hai người trong lòng bế một đứa nhỏ, nàng chuyên chú nhìn đứa nhỏ trong lòng, đối phương vẫn dùng ngữ khí nhàn nhạt, giải thích: “Đây là đứa nhỏ đó.”
Chính là đứa nhỏ mà thôn dân đã tìm kiếm khắp nơi sao?
Chân mày nàng khẽ nhíu, đứa nhỏ đáng yêu linh động như thế, Dung Nhi thế nào lại nhẫn tâm? Thù hận cho dù có lớn bằng trời cũng không nên trút lên người đứa nhỏ! Nếu thật sự vạn nhất có chuyện gì xảy ra, các nàng lấy thân tạ tội đều không đủ.
Nghĩ tới điều này nàng rốt cuộc ngập ngừng tự trách: “Chuyện đứa nhỏ này…”
”Là ta hiểu lầm, thật xin lỗi, là ta trách nhầm Tưởng Dung.”
Nàng sững sờ, bị ngữ khí của đối phương làm cho kinh ngạc không kịp phản ứng.
“Ta…ngươi…chúng ta đều biết…chân tướng sự thật là cái gì…”
“Đều đã qua, không cần nhắc lại.”
“…” Nàng ta rõ ràng là kẻ bị hại, đồng thời cũng là một mẫu thân mất hài tử, nếu có người đối đãi với hài tử của nàng như vậy, nàng chỉ sợ không thể bình tĩnh như thế này.
Nghĩ đến điều này, nàng liền quỳ xuống: “Ta thay Tưởng Dung nhận tội, tuy rằng…ta biết chỉ quỳ không thì không thể nào bù đắp được….”
Đối phường liền nâng nàng dậy: “Mục Dương Quang nợ nàng ấy, ta coi như trả cho nàng ấy, từ nay không ai nợ ai, việc này không cần nhắc lại.”
Lúc từ trong nhà Mục gia đi ra, nàng không khỏi quay đầu lại, nhìn căn nhà cũ, nghiêm túc đánh giá nữ tử Mạc Nhạn Hồi.
Nữ nhân đang ngồi trước sân nhổ cỏ, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia, tuy là một thân vải bố, cũng giấu không được tuyệt trần tao nhã.
Khó trách Mục Dương Quang vì nàng mà phụ tiểu muội, đom đóm cùng mặt trăng không cần suy nghĩ cũng chọn được. Nếu nàng là nam tử, cũng sẽ muốn chiếm được lòng giai nhân, tuyệt đối không buông tay.
Việc này cuối cùng cũng đã giải quyết xong, Lục Tưởng Vân cũng yên tâm trở về, khóe miệng sau nhiều ngày rốt cuộc cũng giơ lên, treo tươi cười nhợt nhạt.
Nàng trở về tự mình gọi đầu cho trượng phu, thuận tiện kể lại cho hắn nghe tình hình hôm nay ở Mục gia.
Thành thực mà nói, nếu đối phương đánh chửi, không cho sắc mặt tốt, nàng cũng đều đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lại không đoán được người ta khách khí tiếp đón mình, còn vì thể diện của nàng mà không nói toạc mọi chuyện ra.
“Giống như chàng nói, đi nhận tội, làm chuyện nên làm, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.” Để trượng phu ngửa đầu ra sau, rồi lau bọt nước bắn trên mặt hắn, tiếp theo giúp hắn kỳ lưng, miệng nàng lại thì thào nói tiếp: “Ta thật không nghĩ tới lòng dạ nàng rộng lượng như vậy, tuy Tưởng Dung là muội tử ta, ta cũng phải nói thật Tưởng Dung không bằng người ta.”
“Trước kia A Dương coi trọng Tưởng Dung, ta cảm thấy không hiểu nổi, không phải nói Tưởng Dung không tốt, mà là nhìn A Dương là biết không phải người thường, có học thức, khí chất trầm nhiên lạnh nhạt cùng tao nhã, không phải hồn nhiên đơn thuần, Tưởng Dung cùng hắn liệu có xứng đôi? Hai người lại không cùng tư tưởng.”
A Dương là một viên minh châu toát ra ánh sáng chói rọi, mà Tưởng Dung thực sự chính là một đóa hoa nhỏ, nếu hai người thực sự thành thân, có thể sống chung suốt đời sao? Sợ là tư tưởng không cùng nơi, đồng sàng nhưng dị mộng, chớ trách người ta muốn môn đăng hộ đối, so đó không phải là tiền tài địa vị, mà là tâm linh tương hợp.
Nói, nói, nàng lúc này mới chú ý trượng phu hôm nay đặc biệt trầm mặc, ghé mặt vào bên dục dũng (thùng tắm) không hé răng.
Tuy rằng trước kia cũng trầm mặc, nhưng sẽ không như vậy, sắc mặt quá đen.
“Thế nào? Không vui?”
Hắn vươn tay ra, Tưởng Vân không phòng bị, bị hắn kéo vào trong thùng, toàn thân ướt sủng.
“Ai nha, chàng làm cái gì…”
Nàng chưa nói xong, môi đã bị bao trùm bởi một bạc môi khác, trong khoan miệng tận tình hút.
“Chàng…a…” Động tác của hắn bức thiết, hai tay bận rộn cỡi xiêm y của nàng ra, nàng choáng váng đầu óc, trong mông lung nhớ tới sách đông cung đồ, có một màn giống như là tắm uyên ương…
Xong rồi! nghĩ đến một loạt tư thế, nàng bắt đầu lo lắng eo sẽ bị hắn bẻ gãy…
Trượng phu này của nàng, rất có nề nếp, cũng không biết cách thay đổi sáng tạo, ngay cả chuyện phòng the đều chiếu theo sách mà làm, cố chấp nhận định, ở chỗ nào phải tư thế nào….
“Cái kia….A Phong…chàng đợi chút….chúng ta trở về phòng…” Nàng không muốn ngày mai thắt lưng sẽ đau nhức cả ngày a…
“Không đợi!” Miệng nói tay làm, chỉ trong nháy mắt đã lột sạch xiêm y của nàng, bắt đầu giở trò với nàng.
“Chàng…ưm…” Ngón tay dài ở trong cơ thể của nàng đảo vòng, làm trong suy nghĩ của nàng cũng dần mơ hồ đi, lại kiên trì không được.
Hắn hoa chiêu ngày càng nhiều, nàng không nhịn được hoài nghi, hắn còn giấu bao nhiêu sách đông cung đồ không cho nàng biết…lại nói, trước kia hắn sẽ tiến hành từ từ, không giống như hiện tại kích cuồng bức thiết như vậy…
Do Tầm Nhi đã lớn, ngủ chung với hai người, vậy bọn họ có thể quan hệ sao? Dĩ vãng khi hạ thân hắn cứng rắn, chỉ có thể dựa vào nàng cọ cọ, thuận thế mây mưa một hồi, hiện tại có đứa nhỏ ở giữa, rất bất tiện, cũng khó trách hắn thừa dịp, không khống chế được…liền thành như vậy.
Nam nhân khi trở thành cầm thú thì không thể quản được, trong thùng tắm vặn bung chân nàng ra, đột ngột tiến vào.
“Ưm…” Hắn có chút không khống chế được, không cân nhắc lực đạo, tiến sâu vào trong, làm nàng không chịu nổi rên rĩ.
Không gian trong thùng tắm có hạn, nàng phải cong đầu gối lên, chủ động vòng ở bên hông hắn, hắn nắm lấy mông nàng, càng tạo điều kiện cho hắn xâm nhập sâu vào, nàng thở dốc dần dần dày, không tự giác dịch chuyển theo cử động liên tiếp của hắn, khát cầu càng thâm trầm.
“Nàng…cũng nôn nóng…” Hắn nhếch miệng cười có chút đắc ý, cảm giác được nàng cần hắn, không nhịn được trêu nàng.
Nàng nghe xong xấu hổ, hướng đầu vai hắn cắn một ngụm.
Từ khi nào hắn học được cách nói hạ lưu này?
“Nàng vui vẻ…chúng ta thực hợp…” Hắn hôn nàng, lầm bầm nói.
Nàng nói, tâm bất đồng lộ, cùng giường nhưng không cùng mộng.
Tuy rằng là nói A Dương và Tiểu Tưởng Dung, nhưng hắn nghe, lại cảm giác giống như là nói bọn họ.
Nàng viết thư cho hắn, hắn không có dũng khí hồi âm vì chữ như gà bới, chính mình nhìn còn cảm thấy mất mặt.
Nàng là nữ nhi thông minh nhất Lục gia, Lục Khánh Tường kỳ vọng cao vào nàng, hồi nhỏ đưa nàng đến chỗ phụ thân học chữ, về sau phụ thân đi rồi, nhạc phụ cũng nghĩ mọi biện pháp muốn cho nữ nhi tiếp tục đi học, trong thôn không có vài người đọc sách, huống chi là nữ tử.
Người đọc sách, ngôn ngữ, cử chỉ sẽ không giống như người không học…phong thái không thể dùng lời để diễn tả.
Nàng vừa khéo léo lại trí tuệ như vậy, nàng tựa như một viên minh châu, thiếu chủ trong thành thích nàng, Quý công tử ngẫu nhiên đi đến nơi này cũng coi trọng nàng, muốn dẫn này đi, hắn đều biết.
Bởi vì hắn đối tốt với nàng, cho nên nàng mới không đi.
Nhưng trong lòng hắn biết, nàng là minh châu, mà hắn chỉ là một dã phu.
Khéo phụ thường bạn chuyết phu miên. (thê tử giỏi ngủ cùng trượng phu khờ)
Trong giọng nói tràn đầy tiếc hận, không chỉ Quý công tử, rất nhiều, rất nhiều người sau lưng đều nói như vậy.
Hắn không xứng với nàng, tâm bất đồng lộ (suy nghĩ không giống nhau), nghe nàng nói như vậy, trong lòng càng hoảng.
Hắn không muốn nàng đi, bất đồng lộ thì bất đồng lộ, hắn muốn giữ nàng ở bên cạnh bồi hắn mãi mãi.
Xâm nhập vào nàng, giữ chặt không rời, thế này mới cảm thấy chính mình thực sự có được nàng.
“Nàng còn phải sinh nhi tử cho ta.” Hắn cố chấp nói: “Nàng đã hứa, không được nuốt lời.”
Tã lót của hắn, giày nhỏ của hắn còn chưa có người mặc, cho nên nàng không thể đi, phải luôn luôn, luôn luôn bồi hắn, sinh hài tử cho hắn.
Chuyện Lục Tưởng Dung vừa mới ổn, ai biết một chuyến về nhà nương đẻ, lại mang đến phiền não mới.
“Tưởng Y đã về nhà được một thời gian, sao chàng lại không nói cho ta biết?”
thời gian này vườn trái cây đã đến mùa thu hoạch, trượng phu cơ hồ mỗi ngày đều đi hỗ trợ, chuyện trong nhà, nàng không tin hắn sẽ so với nàng không rõ ràng hơn.
“À, ừm…” Ánh mắt hắn dao động.
Mỗi khi hắn có việc giấu diếm nàng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, đã đoán được thực hư.
“Chúc Xuân Phong, chàng nhìn ta.” Nàng vươn tay, trực tiếp kéo hai gò má hắn quay lại đối diện với nàng.
“Ừm…” Chống lại mắt nàng, hắn nghiêm túc nhìn một chút…
“Tưởng Vân nhà ta thật xinh đẹp.”
Nàng vừa nghe, quả thực là dở khóc dở cười: “Không được đánh trống lãng, chàng biết được cái gì rồi?”
”Lục Tưởng Y chưa nói sao?”
Chính là chưa nói nên mới hỏi hắn a! Hơn nữa nhìn biểu tình của hắn, tám phần là đã biết cái gì.
“Hỏi nàng, nàng nói nhớ nhà, trở về vài ngày, giúp trong nhà.”
Trước kia khi chưa gả đi, nàng sẽ không chủ động nói muốn giúp nhà cái gì, giờ nói cái này, ai tin?
Nàng nói nàng sống vô cùng tốt, trượng phu yêu thương nàng, sủng nàng, nàng mở miệng muốn cái gì sẽ có cái đó, cầm cả một hộp đầy trang sức quý giá cho nàng xem.
Nếu thực sự tốt như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không có bộ dáng này, khí sắc kém vài phần, không có bộ dáng hồng nhuận như trước khi xuất giá, cười không thành thật, thỉnh thoảng lại mở cửa ra nhìn, phảng phất như đang trông mong cái gì đó.
Tính tình Tưởng Y, nàng làm đại tỷ sao không rõ được? Coi trọng thể diện, tự tôn rất cao, có chuyện gì cũng sẽ không thực sự nói ra, bản thân sẽ cố gắng chống đỡ khung xương, kiêu ngạo trước mặt người khác, đứng thẳng tắp.
“Ta nghĩ, tám chín phần là cùng trượng phu cãi nhau, tức giận chạy về nhà, không đợi được trượng phu đến đón, nên sắc mặt mới không tự nhiên như vậy.
Chúc Xuân Phong mở to hai mắt, không cẩn thận lộ ra một tia sợ hãi cùng sùng bái.
Tưởng Vân thật lợi hại, hắn một chữ cũng chưa nói, nàng thế nào lại đoán được hết?
“Quả thật là như vậy?”
Hắn vội vã lắc đầu lại xua tay, lùi lại hai bước muốn biện minh trong sạch: “Ta chưa nói, ta chưa nói! Nàng đừng nói với Tưởng Y.” Hắn đã đáp ứng là không thể nói ra.
Tốt lắm, phản ứng này của trượng phu, làm cho nàng chắc chắn mười phần.
“Đúng vậy, chàng một chữ cũng chưa có nói, là do ta tự đoán lung tung, không có liên quan đến chàng.”
Hắn vỗ vỗ ngực, an tâm.
Không phải hắn nói là tốt rồi, Lục Tưởng Y khóc lóc om sòm thực đáng sợ, lúc trước a nương đi Lục gia cầu thân, hắn đã bị nàng ấy cho một cái tát tay, nói hắn trở về nằm mộng tiếp đi!
Hiện tại nhớ lại, trên má còn ẩn ẩn đau.
Hắn mới không cần cưới Lục Tưởng Y, nàng ta hung dữ như vậy, nếu thực sự cưới, về sau hắn làm sai cái gì lại phải bị ăn bạt tay? Tưởng Vân thật tốt, thường cười với hắn, mỗi lần gặp đều cho hắn điểm tâm ăn, hắn có ngốc cũng biết cưới Tưởng Vân mới có cuộc sống tốt.
Dù sao thì nữ nhân kia, hắn tránh xa được bao nhiều thì hay bấy nhiêu, nàng ta không ôn nhu như Tưởng Vân, cũng không hiền lành như Tưởng Dung kêu hắn một tiếng tỷ phu, vì sao hắn phải để ý nàng ta chứ?
Tưởng Vân nhìn phản ứng của trrượng phu cảm thấy buồn cười, hỏi: “Chàng dường như rất sợ Tưởng Y?”
“Sợ a.”
“Vì sao?”
”Tính tình nàng ta thật xấu, quỷ thấy còn sợ.”
“Phải không….” Nàng híp mắt, suy ngẫm.
Đây là vấn đề mấu chốt sao?
Trượng phu không biết, hắn kỳ thực thường hay lơ đãng nói trúng trung tâm vấn đề.
Tưởng Y thật mạnh mẽ, tính tình bá đạo, người nhà nhìn mãi thành thói quen, hồi nhỏ phụ thân mua gì, luôn là Tưởng Y chọn trước, chọn xong rồi mới tới lượt nàng và Tưởng Dung, cái gì cũng đều phải tốt nhất, không nhượng bộ bất kỳ việc gì, chung quy cho rằng tất cả mọi người đều coi nàng là trung tâm, coi cảm xúc của nàng là nơi xuất phát và hội tụ…
Các nàng là người nhà, có thể bao dung, nhưng người ngoài có thể sao?
Ban đầu, Cát Thế Dân mê luyến bề ngoài xinh đẹp của nàng, có lẽ còn có thể sủng ái, nhường nhịn, nhưng lâu ngày, sẽ cảm thấy phiền chán, ai có kiên nhẫn dỗ một nữ tử được nuông chiều?
Nam nhân trở về nhà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, muốn có một giọng nói ôn tồn, quan tâm săn sóc, mà không phải là một thê tử háo thắng làm cho hắn khó chịu.
Mà bên ngoài, nhiều hoa thơm cỏ lạ muốn loại nào mà chả được.
Do đó, hôn nhân có thể không có vấn đề xảy ra sao?
Tính tình như vậy, vô luận gả cho ai, sợ là cũng không có khả năng quản lý tốt hôn nhân của chính mình.
“A Phong, ngày mai theo ta về nhà một chuyến.”