Chửa Hoang 2 – Truyện Người Lớn Ngắn

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chửa Hoang 2 – Truyện Người Lớn Ngắn

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 16/11/2012

Bà Tư chồng chết sớm, một mình buôn tảo bán tần nuôi con. Hiền, đứa con gái duy nhất của bà. Hiền dễ thương, ngây thơ, chất phát. Những năm còn nhỏ ngoài giờ đi học, Hiền giúp mẹ công việc vặt trong nhà. Rảnh rổi hiền nô đùa với bọn cùng lứa trong xóm, trong đó có Thành là thân nhất.

Một hôm Hiền gọi Thành vào nhà chơi rồi kéo Thành v ào chỗ kín đáo, cầm tay Thành đưa xuống dưới của nàng bảo Thành sờ mó. Thành còn ngây thơ hơn Hiền, chưa biết hứng thú, Hiền bảo gì Thành làm nấy. Hiền có vẻ thích chuyện đó lắm trong lúc các bạn của Hiền còn ngây thơ, chỉ vui đùa. Không biết nàng thấy chuyện này ở đâu hay nghe ai nói mà nàng làm vậy. Dâm tính nàng phát triễn sớm hơn các bạn cùng lứa, dục tính nàng mạnh mẻ. Tuổi trẻ nàng chơi đùa và xen lẫn những chuyện dâm trẻ con như vậy. Năm nay nàng mười ba tuổi, nàng có vẻ phổng phao, ngực nàng nẩy nở, căng tròn như quả cam, da thịt mơn mởn, riêng đôi mắt nàng nhìn như muốn hút hồn kẻ khác phái, nét mặt tươi xinh.

chua-hoang-2

Hoàng, con nhà giàu có, lớn hơn nàng 3 tuổi, cha mẹ đi làm việc,thường không nô đùa với bọn nhỏ này. Một buổi chiều dạo chơi trong xóm, nhìn bọn trẻ chơi trò đuổi bắt, Hoàng thấy Hiền xinh nhất trong bọn, nhất là vú và mông vừa nẩy nở, hấp dẫn làm sao, Hoàng đứng lại mê mãi chăm chú nhìn Hiền. Sau cuộc chơi, chàng gọi Hiền đến hỏi:
-“Em học lớp mấy? Khi nào cần hỏi gì về bài học thì đến nhà anh, anh chỉ cho.”
Hoàng chỉ nhà cho Hiền, nhưng Hiền nói:
-“Em biết nhà anh rồi, có lần đi ngang qua, em thấy anh ở đó.”

Dụng ý của Hoàng là thích con nhỏ này nên muốn hôn và bóp vú nó.

Hiền vui vẻ dạ, nói:
-“Anh chỉ cho em nhe, nhiều khi em bí toán mà chẳng biết hỏi ai.”
Thế rồi sau đó, nhiều lần Hiền được Hoàng chỉ vẻ thêm toán nên Hiền được đứng cao trong lớp, Hiền rất vui và hảnh diện. Hiền mến anh Hoàng lắm.

Một hôm nhà vắng người, Hoàng hẹn Hiền đến chơi. Sau khi cho Hiền ăn bánh, Hoàng ôm hôn Hiền, bất ngờ quá làm Hiền tái mặt, run run. Tim đập loạn xạ nhưng nàng không phản ứng, đứng cúi đầu, nhắm mắt. Được Hoàng hôn hít, sờ bóp vú rồi luồn tay vào quần sờ soạng dưới. Thấy của Hiền nước ra dầm dề, Hiền ngây ngất, hổn hển… Hoàng đưa Hiền vào phòng, định cởi quần Hiền.
-“Hiền nói : Em sợ lắm.”
-“Không đau đâu, đừng sợ.”
-“Dạ không, em sợ có thai. Em nghe người ta nói, chơi nhau là có em bé.”
-“Em đừng sợ, nếu em có thai, anh sẽ xin ba mẹ lo cho em và cưới em cho anh.”

Nghe nói vậy, Hiền đứng yên, buông tay không nắm giữ lưng quần nữa. Thật lòng Hiền rất thương anh Hoàng và cũng rất ham muốn chuyện đó.

Cởi quần áo xong, hai người thích thú làm chuyện người lớn. Hiền kêu đau, Hoàng để yên một lát rồi tiếp tục. Hiền vừa đau vừa sướng. Khi Hoàng xong rồi, chàng thấy một chút máu nơi Hiền chảy ra. Hiền ra về.

Sau vài ngày bớt đau, Hiền lại tìm đến Hoàng. Mỗi lần được Hoàng làm, nàng kích ngất sung sướng, nàng đam mê, không muốn xa chàng. Hoàng cũng say mê vì thấy Hiền dâng hiến, chơi nàng thật thú vị nên tuần nào hai người cũng hẹn nhau một hai lần. Hoàng rất thương Hiền, thấy Hiền ngây thơ, đẹp, nhất là làm tình với nàng, cơ thể nàng đòi hỏi dữ dội, nàng quay quắc, rên xiết ui chao, ui chao…rất dâm! Làm chàng tăng cao hưng phấn.

Hai người làm nhau nhiều lần mà lại không biết đề phòng, nên mấy tháng sau Hiền mang thai, nàng chẳng hay biết gì. Khi bụng đã lớn, nàng mới nghĩ là mình có thai, nàng sợ quá nhưng không dám nói với mẹ.

Hoàng lúc này đã được cha mẹ cho lên học cấp ba ở huyện và thuê nhà ở trọ. Mẹ Hiền lam lũ làm ăn chẳng để ý gì đến con nên bụng Hiền lớn mà bà cũng chẳng biết cho đến khi bất ngờ bắt gặp Hiền thay áo quần, thấy rõ bụng con, bà mới ngả ngửa. Bà đau khổ, tra hỏi Hiền, Hiền sợ mẹ nên kể hết sự việc. Bà đến nhà cha mẹ Hòang để yêu cầu giải quyết nhưng cha mẹ Hoàng một mực từ chối không chấp nhận. Họ còn nói:
-“Chúng tôi không tin con chúng tôi có thể làm chuyện bậy bạ như vậy. Biết đâu con nhỏ lấy ai có bầu rồi thấy con tôi, gia đình giàu có lại đổ cho con tôi.”

Mẹ Hiền vừa đau khổ vừa vị nhục mạ, hơn nữa chẳng có bằng cớ gì, đành phải nuốt hận ra về chuẩn bị nuôi cháu ngoại. Hiền có thai đã sáu tháng rồi nên không thể phá thai được mà nếu còn phá được chưa chắc bà đã đem con đi phá.
Hiền bỏ học, đợi ngày sinh nở. Hoàng lên huyện học nên chẳng hay biết gì chuyện ở nhà. Nhân dịp lễ cuối năm, nghỉ học một tuần, Hoàng về thăm nhà, mẹ chàng đem chuyện đó kể cho Hoàng nghe và hỏi:
-“Con có làm chuyện gì với con nhỏ Hiền, con nhà nghèo mạc ở cuối xóm không?”
Hoàng ngần ngại rồi nói nhỏ nhẹ:
-“Thưa mẹ, dạ có.”
-“Mày sao ngu quá, con đó có đáng gì đâu mà con chơi nó.”
-“Thưa mẹ con thương nó.”
-“Không thương không ghét gì hết. Biết đâu nó lấy tùm lum rồi nó đổ cho mày. Mày cứ xem như chẳng hay biết gì, nó cho, thì mày lấy chứ mày làm sao biết nó đã lấy bao nhiêu thằng khác. Nó đã cho mày dễ dàng thì nó cũng có thể cho người khác như vậy.”
-“Không đâu mẹ, nó ngây thơ lắm, con rủ nó đến nhà rồi con làm đại. Nó còn trinh.
-“Mầy làm mà nó chịu là đứa hư thân mất nết. Sau này nó lấy mầy rồi, ai làm nó cũng cho rồi nó mang bầu, đẻ con, mầy làm sao biết được đó không phải là con mày.”
-“Không đâu mẹ, đừng nghĩ xấu cho nó tội nghiệp. Nó thương con nhưng nó không cho con làm, nó sợ có thai. Con nói nếu nó có thai con sẽ xin ba me cưới nó cho con, nó mới cho con làm.”
-“Con khờ dại quá nên con tin vào nó. Mẹ nó khố rách áo ôm làm sao mà biết dạy con.”
-“Thưa mẹ, nhà nó nghèo nhưng mẹ nó cũng cho nó đi học mà nó thông minh, học giỏi nữa.”
-“Chắc nó cho mầy ăn thứ gì rồi mà mầy lú quá!”
-“Thế mẹ có cho nó tiền để nó nuôi con không mẹ.”
-“Tiền đâu có thừa mà đem đi cho hạng đó. Đồ hư thân mất nết.”
-“Nhưng dầu sao cũng cháu nội của mẹ, mà trai hay gái mẹ?”
-“Tao nghe nó sinh rồi nhưng tao đâu cần biết mà biết để làm gì? Thôi đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.”

Hoàng nghĩ mà thương Hiền quá nhưng chẳng biết làm sao. Ước gì chàng có tiền thì chàng sẽ cho Hiền một số lớn.
Một hôm chàng lén tìm gặp Hiền, vừa thấy Hoàng, Hiền ôm con khóc nức nở, Hoàng cũng không cầm được nước mắt. Hoàng nói:
-“Em cố gắng chịu khổ cực, khi anh học thành tài, đi làm việc anh sẽ giúp đỡ em mà lo cho con anh.”
Thế rồi, thắm thoát Hoàng lên Sài Gòn học Đại học, ra trường đi làm việc. Cha mẹ chàng ép cưới cho chàng một cô giáo mới ra trường, dáng người mảnh khảnh, không đẹp không xấu, nhưng con nhà khá giả ở thành phố. Hai vợ chồng thuê nhà ở thành phố, người đi làm, kẻ đi dạy. Cuộc sống ổn định nhưng chàng không vui vì luôn nghĩ đến Hiền, đến con, không biết Hiền và con dại bây giờ ra sao. Nhưng rồi chàng tự an ủi, Hiền sống với mẹ, dù có nghèo thì cũng nuôi con được, đâu đến nỗi nào.
Mẹ Hiền phần vì buồn cho số phận đứa con gái xinh đẹp, yêu quý của bà. Những tưởng nó học hành giỏi giang, rồi lấy được người chồng đàng hoàng, hạnh phúc, nào ngờ. Vì nghĩ thương số phận con, rồi đây hai mẹ con nó côi cút, bà buồn, rồi sinh bệnh, chữa trị một thời gian, bà mất. Hiền buộc phải nhảy ra đời xông xáo kiếm sống. Cuộc sống hai mẹ con chật vật, đứa con trai của Hiền giống cha nó như in. Đói nghèo nhưng rất ngoan và dễ thương, nàng yêu con và chăm sóc, dạy dỗ con rất chu đáo. Cuộc sống cứ vậy, ngày ngày nàng nhờ một bà lão trong xóm trông con, trả ít tiền, nàng ra chợ làm thuê. Đêm về nhiều lúc nàng nghĩ, nàng hối hận, do mình ham dục sớm, say đắm lạc thú. Vì vậy mà bây giờ mình khổ, nếu biết kềm chế giữ gìn thì đâu đến nổi. Bọn bạn mình vẫn vui tươi ăn học, có đứa nào mang bầu, sinh con như mình đâu.

Một đêm không trăng, trời tối om, thằng Bần lối xóm, lang thang bụi đời, rượu chè be bét, thấy nàng còn ngây thơ, ngon lành quá, một mẹ một con thơ, ở túp nhà cuối xóm. Nó rình mò, nửa đêm cạy cửa vào rồi đè nàng để tuột quần ra, nhưng nàng chống cự mãnh liệt, không kéo quần nàng xuống được. Nàng kêu cứu nhưng chẳng ai nghe, vì xa. Nó vẫn đè trên nàng, nó nói:
-“Mày để tao chơi, thì mày sẽ sướng, còn mày không để tao chơi thì tao bóp cổ con mày chết. Tao nói là tao làm. Đời tao coi như bỏ đi, nếu có chết càng tốt. Tao chẳng có gì để sợ cả. Cái gì tao muốn là tao làm cho bằng được.”
Thấy nó dữ tợn, nàng khiếp quá! Không chống cự nữa và buông xuôi để nó muốn làm gì thì làm. Nó thấy nàng sợ hãi, nó đứng dậy cởi áo quần nó ra và ra lệnh:
-“Mày cởi áo quần ra, nằm ngửa xuống giường.”

Nàng rụt rè, chậm rải làm theo. Nó chồm lên nàng nó làm như hổ đói, ngấu nghiến như ăn tươi nuốt sống nàng.
Xong việc, nó đi rồi, nàng đau đớn, tủi nhục, không ngờ số kiếp nàng lại ra nong nỗi này, nàng khóc lóc một hồi rồi ôm con ngủ thiếp đi.

Tuần sau thằng Bần lại đến, nó vào nhà, tay cầm con dao sắc bén, nó nói:
-“Hôm nay tao muốn mày nửa, tao chưa đã. Bây giờ mày cởi quần ra đi, nếu không tao xẻ quần, có rách da thì ráng chịu. Tao nói trước cho mày biết, nếu mày chống cự, hay ngày mai mày đi tố cáo tao, tao sẽ giết con mày, nếu họ bắt tao thì tao ở tù, họ còn phải lo cho tao ăn, tao ở nữa. Tao thèm mày đã lâu, mày đẹp lắm, cái của mày tuyệt trần, tao mê lắm, chơi mày tao sướng không thể tả được, tao không vợ, không con, tao cần mày để tao giải tỏa thèm khát. Tao không bao giờ buông tha mày đâu, trừ phi tao chết.”
Nàng van lạy mấy nó cũng không tha. Nó còn nói:
-“Tao có làm gì cho mày đau đâu mà mày sợ. Tao thương mày, tao mới hôn; tao sờ mó là làm cho mày hứng, cái của mày tươm nước thì tao chơi mới sướng mà tao sướng thì mày cũng sướng; tao bỏ vào trong mày tao làm, tao ngây ngất thì mày cũng ngây ngất như tao. Mày đã có con rồi chứ phải mày còn trinh đâu, mày không đau đâu, mày chỉ sướng thôi mà.” Nói rồi nó đè nàng, nó làm như trâu điên.
Được đà nó cứ tới lui nhiều lần, nàng sợ quá nhưng không biết bỏ nhà đi đâu cho được mà cũng không dám tố cáo nó, sợ nó giết con. Cuối cùng nàng nghĩ bụng thôi nàng chấp nhận nó như người chồng hờ và nàng yêu cầu nó khi nào đến thì đến sau khi con nàng ngủ. Con nàng bây giờ mới hai tuổi nhưng nàng sợ nó thấy dáng dấp hung dữ của thằng Bần nó khóc. Khi không còn chống cự nó nữa, tự nhiên mỗi lần nó làm, tắt đèn không nhìn thấy nét mặt nó, nó luôn ngấm rượu nên nó làm dai, làm mạnh mẻ, nó còn mơn trớn ở dưới và bú vú nàng nữa làm nàng không kềm được, cơn cảm khoái bùng lên, nàng rên rỉ, nàng ôm nó nàng giẫy nẩy liên hồi trong khi nó đang dồn dập. Nhưng khi xong rồi nàng lại ghê tởm nó và sợ mang thai. Nàng nghĩ, nếu dính thai nàng sẽ phá, nàng không bao giờ chấp nhận đứa con của hạng người đó làm con mình.

Một hôm, có người đến mai mối cho ông Vinh, một công chức sắp hồi hưu, hơn nàng 25 tuổi ở làng bên muốn cưới nàng làm hầu thiếp vì hai vợ chồng không con. Họ chấp nhận nàng mang theo con riêng. Qua bao đêm giằng vật, không biết tính sao, nàng mới mươi bảy mà chồng lại gần năm mươi, lại không được làm vợ mà là hầu thiếp. Nhưng nếu không lấy ông này thì nàng, hầu như là vợ của thằng Bần. Cuối cùng nàng đành chấp nhận. Thân làm hầu thiếp thì giống như người ở nhưng một vài hôm chồng cũng mò đến, cũng giải tỏa cho nàng những ức chế, khát khao, nàng cũng thỏa dạ. Tuy có vất vả việc nhà nhưng khỏi lo miếng cơm manh áo. Thời gian qua, nàng sinh cho ông Vinh một đứa con gái nhưng vì ông Vinh cưng yêu nàng quá trớn, bà vợ ghen lồng lộn rốt cuộc nàng không ở được, hai mẹ con khăn gói ra đi. Căng nhà nhỏ xưa đã bán, nàng phải dắt con sống đầu đình xó chợ. Hàng ngày làm thuê giữa chợ, đêm đêm bạ đâu ngủ đó. Đàn bà còn quá trẻ mà có nhan sắc thì cả trăm thằng đàn ông nhòm ngó. Thằng này dụ dỗ, ông kia tán tỉnh nhưng toàn những kẻ chẳng ra gì nên nàng không chấp nhận ai cả. Thế là cả bọn rủ nhau ba bốn thằng, theo dỏi nàng, đêm khuya giữa đình chợ, tụi nó ặp lại, đứa xé áo, đứa tuột quần, nàng la, nó bịt miệng rồi rút dao đe dọa. Chúng nó đè nàng ra thay nhau hảm hiếp. Chúng nó còn rọi đèn pin vào cái đó của nàng, khen đẹp rồi cười hô hố.

Nàng khổ quá, chạy đâu rồi cũng bị bọn háu sắc hành hạ.

Bọn côn đồ chơi được nàng rồi, chúng nói với nhau chơi nàng sướng thiệt, rọi đèn nhìn thấy cái đó đã mắt nữa nên bàn với nhau vài hôm làm một lần, coi như bọn đó có của chùa để xài. Hôm sau bọn nó lại đến, lần này nàng không chống cự vì chống thì bị đè tay đè chân thêm đau, đàng nào cũng không tránh được bọn nó nên bọn nó không xé áo quần nàng mà còn mơn trớn nàng một lúc cho tươm nước. Mặc dù nàng không muốn, nhưng nước cứ chảy ra, cả bọn như một bầy sói, khi thấy nước ọp oẹp chúng nó ham quá, muốn ngấu nghiến thân xác nàng, đứa làm, đứa ôm mặt hôn, đứa bên này đứa bên kia cùng nhau xoa bóp te tua khắp cơ thể nàng rồi thay nhau giập nát cuộc đời nàng. Nàng sợ mang thai nên đã đến bệnh viện xin thuốc ngừa thai.

Một hôm nàng đang dẫn con đi trên con phố, bất ngờ trời mưa to quá nàng phải núp vào hiên một căn phố nhỏ, mưa mãi không dứt và sợ mưa tạt ướt, thấy ông chủ nhà, trạc tuổi trung niên mở cửa hé nhìn, nàng mới xin vào trú mưa chốc lát, ông chủ niềm nở mời vào. Thấy nàng nghèo khổ, có con nhưng trẻ quá, lại rất có duyên, hấp dẫn, ông chủ mới hỏi qua cuộc sống, nghe nói phải ngủ giữa chợ. Ông nói:
-Tôi, vợ con ở quê xa, lên tỉnh làm việc và thuê nhà này ở trọ một mình. Nếu em muốn thì ban ngày em đi đâu thì đi, tối em đem con về đây ngủ cho đở khổ. Đây có sẵn giường chiếu cho hai mẹ con. Em đừng ngại gì hết, tôi không có ý nghĩ gì lợi dụng em đâu. Nàng nghe ông nói có vẻ chân thành, nàng im lặng hồi lâu, nàng nghĩ nếu ông ta có lợi dụng mình đi nữa thì còn hơn cả tụi côn đồ. Nàng xin cám ơn lòng tốt của ông và nàng xin được tá túc tạm thời ban đêm ở đây.
Ông biết hai mẹ con chưa ăn tối vì trời mưa từ chiều đến giờ. Ông nói nàng cứ ngồi chơi, ông qua đây một chút. Ông trở lại với hai ổ mì trên tay, ông mời hai mẹ con ăn. Nàng từ chối không được đành nhận lấy mì và cám ơn. Ông chủ còn nói phòng tắm có sẵn hai mẹ con hàng ngày cứ vào tắm cho mát, đừng sợ tốn nước vì nhà này thuê bao cả điện nước.
Thế là từ nay nàng tránh được bọn côn đồ, căn nhà đêm đêm chỉ có hai người lớn, một nam xa vợ và một nữ đang hồi hương sắc làm sao mà không động tình cho được nhưng cả hai cố kềm nén. Trải qua nhiều đêm nàng thao thức không ngủ được cũng vì cảnh sinh tình, ông chủ nhà cũng vậy, hai giường cách nhau một khoảng mà họ cứ nghe tiếng trở mình của nhau, họ bị kích thích, khó ngủ.
Một đêm sau cơn mưa, trời mát mẻ, có giường chiếu sạch sẽ, tự nhiên nàng động tình, ao ước được gần đàn ông. Nàng nghĩ, ông chủ tốt bụng, xa vợ lâu ngày chắc ông cũng muốn, còn mình cũng cảm thấy lòng xao xuyến. Tại sao mình không hiến dâng cho ông để trả ơn và để cả hai cùng hưởng. Nếu không có ông cho trú ẩn, mình nằm giữa chợ, chắc đêm nào cũng bị chúng nó hiếp. Nghĩ vậy nàng nghe căn tức ở dưới, rồi đột nhiên nàng ngồi dậy, để con ngủ một mình, nàng đến bên giường ông chủ, thấy ông trở mình, nàng nói nhỏ nhẹ:
-“Ông cho em ngủ chung được không?”
Ông chủ, mấy bữa nay thèm quá nhưng không muốn lợi dụng người ta, khi người ta gặp cảnh khổ, nghe nói vậy, ông mừng khớp:
-“Được! Được! Em nằm đây.”

Thế là họ cởi áo quần, họ quầng nhau, chụp giựt. Họ say mê đắm đuối, cuồng điên một hồi rồi rên thở dập dồn. Thỏa mãn rồi nàng trở lại nằm với con.

Hôm sau, ông chủ đợi con nàng ngủ say, ông đến cầm tay nàng kéo lại giường ông, ngựa đã quen đường cũ, họ làm nhau say đắm, chỉ chốc lát là nghe tiếng rên, tiếng thở, tiếng dập dồn. Đời nàng còn quá trẻ, dục tính nàng cao, nàng ham muốn nhiều lắm mặc dù kham khổ. Nay cơ hội đến, nàng không bỏ qua, họ sống với nhau như vợ chồng, một đêm hoặc hai đêm là họ qua giường nhau một lần.
Một hôm nàng đang dẫn con đi ngoài phố, bất ngờ gặp Hoàng, chàng đi một mình. Thấy nàng cơ cực, chàng thương quá, chàng đưa hai mẹ con vào quán, gọi thức ăn, nhìn kỹ đứa trẻ rồi nói:
-“Nó giống anh quá!” Hoàng ôm hôn nó rồi hỏi nàng về cuộc sống. Nàng không kể gì nhiều chỉ kể mẹ mất sớm, nàng làm thiếp ông Vinh rồi bị vợ ông ghen không ở được và bây giờ làm thuê giữa chợ để kiếm tiền nuôi con. Hoàng hối hận tột cùng vì mình mà hại cả một đời người con gái xinh đẹp, dễ thương. Trước khi ra về, Hoàng nói, anh sẽ trở lại đây tìm em để bàn với em về cuộc sống của em và con chúng ta.

Vợ chồng Hoàng sống không hạnh phúc, vì Liễu, vợ Hoàng, trước khi lấy Hoàng, nàng có người yêu, Bình, đẹp trai nhưng học hành chẳng tới đâu, chẳng có nghề nghiệp gì xứng đáng nên cha mẹ Liễu ép gã cho Hoàng, một sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học.
Cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, thiếu tình yêu. Tính Liễu rất ích kỹ, chỉ biết lo cho bản thân nên nàng suy nghĩ lấy Hoàng thì cuộc sống vật chất của nàng vững chải hơn lấy Bình mặc dầu nàng rất yêu Bình. Nàng biết Bình rất yêu nàng nên nàng lợi dụng vừa lấy Hoàng vừa bí mật cặp bồ với Bình. Nàng nói với Bình:
-“Em rất yêu anh, nhưng ba mẹ em ép quá, em không chống cự lại được.”

Trước khi lấy Hoàng, hai người đã hẹn hò, Liễu đã nhiều lần trao thân cho Bình. Lần đầu tiên là hai người đi xem phim, họ đã đi xem nhiều lần rồi. Lần nào Bình cũng hôn hít, mân mê nàng. Nàng kích ngất lắm nhưng không thể nào đi quá trớn được. Lần tiếp đó nàng chuẩn bị trước, nàng và Bình vào rạp sau khi phim đã chiếu, đèn trong rạp đã tắt và chọn chỗ vắng người. Nàng chỉ mặc chiếc váy mà không mặc quần lót nên khi Bình sờ mó, nàng hưng phấn cao độ, nàng kéo khoá quần của Bình, nàng ngồi úp lên và cầm cái đó đưa vào. Tuy không được thoái mái nhưng họ vẫn sướng, Liễu mất trinh từ đó, rồi họ ra về trước khi hết phim.
Ăn quen nhịn không quen, lần kế tiếp, nàng dẫn Bình về nhà mình, hôm đó người làm xin nghỉ một hôm có việc nhà, cha mẹ nàng bận đi làm việc, nhà vắng người. Nàng đưa Bình vào nhà, tự do thoái mái, nàng đòi Bình làm đủ kiểu. Những kiễu mà nàng xem được trên phim người lớn hay nàng nghe mấy con bạn kể đều được thử qua. Rồi nàng nói với Bình:
-“Kiều gì rồi cũng thua kiểu nằm ngửa, vừa thoái mái, vừa chủ động hẩy mông, lắc mông vừa ôm được người đàn ông mình thương.”
Bây giờ sau khi lấy Hòang, Liễu vẫn lén lút hẹn hò với Bình. Nàng mê Bình lắm nên hời hợt với Hoàng, lấy chồng là để nương tựa chứ tình yêu nàng đã dành trọn cho Bình.

Chuyện ngoại tình giữa nàng và Bình cứ thế diễn ra khi có cơ hội, rồi nàng mang thai sinh được một gái èo uột, nàng cũng chẳng biết con ai, Bình hay Hoàng. Con nhỏ bị bệnh dai dẳng, chỉ giao cho người làm chăm sóc, thiếu sự tận tình của mẹ. Nàng đua đòi chưng diện, ngày ngày cùng bạn bè mua sắm cái này, cái khác, chỉ nghĩ đến thân, đôi khi nàng đi trễ về sớm, chàng cũng chẳng biết đi đâu, có hỏi thì nàng nói:
-“Em đi chút việc, vô lẻ chuyện nhỏ nhặt này mà cũng phải khai báo với anh hết sao.”

Tính nàng hung dữ, hễ Hoàng nói động đến nàng là nàng làm ầm lên nên Hoàng đành phải nhịn. Rồi chứng nào tật nấy, cũng có đôi lần nàng đi đến khuya mới về. Nàng say mê Bình đắm đuối. Hoàng biết nàng đi đêm với Bình, vì đã có người bạn gặp nên mách với Hoàng. Hoàng không còn thương nàng nữa nên chẳng muốn trách móc gì. Chàng nghĩ trước sau rồi cũng phải ly dị thôi.
Con bệnh nặng đưa vào bệnh viện, nàng không hết lòng chăm sóc, dù nàng đang nghỉ hè, thời gian ngắn, con chết. Hoàng buồn và giận vợ vì chỉ nghĩ đến mình, không chăm sóc con chu đáo, chỉ lo ăn diện và ngoại tình.
Bây giờ gặp lại Hiền, một cô gái tình cảm, chất phát, dịu hiền, thương yêu con vô bờ, dù trong cảnh tình quá khó khăn, tủi nhục mà vẫn không bỏ con và biết dạy con ngoan.

Một hôm Hoàng nói thẳng với Liễu:
-“Thời trai trẻ anh có lấy một cô gái cùng quê, có một đứa con nhưng cha mẹ anh không chấp nhận và chỉ muốn cưới em cho anh. Nay hoàn cảnh mình không con, mà người ta cũng không chồng, anh muốn đem người ấy về làm vợ thứ. Chúng ta sống tay ba, nếu em đồng ý thì anh dẫn em đi nói với người ta một lời để về làm chị làm em chung nhà.”

Liễu nổi giận, mắng chàng một hồi rồi nói:
-“Mình chưa con chứ không phải mình không thể có con. Nay anh muốn đem con nhà quê nào đó về làm vợ thì cứ đem. Em không muốn làm chị làm em với ai hết. Anh muốn đem thì cứ ly dị em rồi đem nó về.”
Sau vài tháng họ ly dị, phân chia tài sản, Hoàng lấy căn nhà. Hoàng đem Hiền và con về sống chung, cha mẹ chàng ở quê chưa hay biết nhưng nếu hay biết, chàng cũng không nghe lời như hồi còn đi học.

Hoàng gặp lại Hiền và kể rõ cho Hiền nghe về chuyện chàng li dị vợ và đưa nàng và con về sống chung và hứa thương yêu hai mẹ con suốt đời. Hiền xúc động quá, ôm chầm lấy chàng khóc nức nở.
Qua bao nhiêu gian khổ, bây giờ Hiền thấy hạnh phúc tuyệt vời. Hai vợ chồng thương yêu, quý mến nhau bên cạnh đứa con ngoan.

Cha mẹ Hoàng biết con đã ly dị vợ, con dâu thiếu đức tính, cháu nội gái chết. Ông bà buồn lắm, nghĩ mình vô phước nên đến tuổi này rồi mà không có một đứa cháu nào rồi hối hận vì mình ép duyên con nên chúng nó không có tình thương với nhau. Ông bà nghĩ, chắc kỳ này Hoàng đau khổ lắm, không chừng nó oán trách ông bà đã cản ngăn nó với con Hiền. Nghĩ thấy thương con, ông bà khăn gói lên thành phố thăm con để an ủi nó.
Thật ra ép duyên Hoàng là do mẹ, mẹ chàng quyết định tất cả. Ba Hoàng ít nói, ông quan niệm cuộc đời là vô thường, chẳng có gì là vĩnh cửu, là quan trọng cả nên theo ông, nếu Hoàng cưới Hiền ông cũng đồng ý. Cũng có lần ông tỏ ý với bà:
-“Thôi, mình cưới con Hiền cho nó đi. Hôm trước anh có giả vờ đi hỏi tìm nhà người bạn rồi vào nhà nó để hỏi. Anh thấy mặt mày con nhỏ cũng xinh, dáng vóc dễ thương, khuôn mặt phúc đức, hiền lành… Nhưng bà nhất quyết không đồng ý rồi ông cũng nghe theo.

Thấy ông bà lên thăm, Hoàng mừng rỡ, chào hỏi rồi Hoàng dẫn Hiền và con ra giới thiệu với ông bà.

Ông bà ngơ ngác rồi Hoàng lại bảo con đến chào hôn ông bà nội. Thằng nhỏ chạy đến vòng tay cúi chào ông nội, bà nội rồi ôm hôn ông bà nội. Ông bà vui mừng cảm động ứa nước mắt. Ông bà hồi đó không chấp nhận Hiền khi Hiền mang thai và sau đó ông bà cũng thường xuyên dọ hỏi, biết Hiền mất mẹ và làm thuê làm mướn nuôi con khổ sở lắm nhưng ông bà cũng mặc. Sau khi cháu nội gái chết, ông bà có ý định tìm kiếm Hiền nhưng biết đâu mà tìm. Nay thấy Hoàng tìm Hiền đưa về làm vợ ông bà rất vui, ông bà nói với Hiền:
-“Ba mẹ xin lỗi con, vì ba mẹ thương thằng Hoàng nên mù quáng, cứ tưởng mình chọn vợ giàu có để con mình sung sướng nào ngờ đã làm cho con mình đau khổ suốt đời. Nhất là đã để cho con đây và cháu nội của ba mẹ phải sống vất vả, thiếu thốn trăm bề. Ba mẹ mang ơn con to lớn lắm, nếu con không phải là người đạo đức thì con đã phá thai hoặc con cho con đi, chứ mang làm chi cái cục nợ, khi tuổi đời con còn quá nhỏ. Để con còn làm lại cuộc đời thì bây giờ ba mẹ làm gì mà có được đứa cháu nội ngoan hiền, dễ thương như thế này. Bây giờ ba mẹ rất vui mừng thừa nhận con là con dâu yêu quý của ba mẹ. Ba mẹ cũng mong con bỏ qua chuyện cũ.”
Nàng đứng chấp tay thưa:
-“Thưa ba mẹ con không dám, làm cha làm mẹ thì ai cũng thương con mình và muốn con mình sung sướng. Bây giờ con được ba mẹ chấp nhận con là dâu con trong gia đình thì đó là phúc đức của nhà con và ba mẹ con ở dưới suối vàng cũng thỏa dạ. Con xin cám ơn ba mẹ.”

Từ đây ông bà thương yêu Hiền như con ruột và cưng chiều cháu nội hết cở. Thật là một gia đình hạnh phúc./.

Hết

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận