Chuyện Bà Kể ( 18+) – Update Chương 18

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chuyện Bà Kể ( 18+) – Update Chương 18

Tác Giả:

Lượt Xem: 1034 Lượt Xem

CHƯƠNG 7 :

Một buổi sáng đẹp trời, Hồng mang bao đi sang nhà bà hàng xóm vớt bèo. Bà hàng xóm liền túm lấy tay Hồng kéo ngồi xuống bên cầu ao để buôn chuyện.

" Này cháu! Biết tin gì chưa?"

" Tin gì ạ?"

" Ối dời, con bé Thi bằng tuổi cháu ở cuối làng ấy, không biết đi đâu mà ba ngày nay không thấy tăm hơi . Cảm xóm cuối làng đang đồn ầm lên là nó bị ma bắt đấy."

" Thật thế ạ, ma bắt người sao ạ?"

" Không ma bắt thì nó đi đâu được, con bé Thi chỉ được cái dáng cao chứ mặt xấu như khỉ, chỉ ma mới thèm nó chứ đám thanh niên làng nhìn thấy đã chạy mất dép rồi."

" Con ma ấy nhìn nó thế nào hả bà?"

" Bà chưa thấy bao giờ nhưng nghe người ta kể, nó hay xuất hiện lúc nửa đêm và gần sáng, mặc cái áo dài trắng toát, tóc xõa dài đến chân, không nhìn thấy mặt mũi. Nó thường bắt những người nó gặp trên đường. Con bé Thi kia chắc đêm hôm đi trộm gà bắt chó nên bị con ma kia nó bắt đi rồi."

Nghe bà hàng xóm kể mà Hồng cũng rùng mình, nàng có cái tật sợ ma lại nghe được chuyện này nên càng thêm sợ.

Hồng vớt bèo xong liền đem bèo về nhà, băm cho lợn sau đó ra vườn kiểm tra luống rau mới gieo hạt mấy ngày.

Chợt một quả xoài rơi từ trên cây xuống ngay trước mặt nàng khiến nàng giật mình ngã ngửa hét toáng lên, sau khi định thần lại mới biết đó chỉ là quả xoài rụng.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nghĩ tới câu chuyện ma của bà hàng xóm kể thì chợt cảm thấy sau gánh lành lạnh. Mặc dù trời sáng và hửng nắng, Hồng vẫn cảm thấy hơi sợ khi nàng ở nhà một mình.

Hôm nay Hùng lại bỏ học đi chơi với Vinh. Vinh đèo Hùng trên con xe đạp đi xuống cuối làng hóng hớt chuyện cô gái tên Thi bị mất tích.

Bố cô gái Thi tên Thể kể rằng, trước khi mất tích là buổi tối, Thi vẫn bình thường ăn uống đầy đủ, sau đó đi ngủ. Sáng hôm sau ông Thể dậy thì đã thấy cửa phòng con gái mở toang, trên giường chăn chiếu lộn tùng phèo, còn Thi thì không thấy đâu, đôi dép vẫn còn bên cạnh giường. Từ đó đến ngay đã 3 ngày rồi.

Hùng nghe thấy cũng hoang mang hỏi Vinh : " Chị Thi bị bắt cóc à anh Vinh?"

Vinh lắc đầu : " Không, chắc quen thanh niên nào rồi rủ nhau đi trốn. Mấy trường hợp này anh gặp đầy."

" Sao lại đi trốn hả anh?" Hùng ngây thơ hỏi.

Vinh đáp : " Bị gia đình cấm cản chuyện yêu đương, chắc thế."

Nghe vậy, Hùng cảm thấy hơi bất an sau đó vòng tay ôm lấy eo Vinh rồi hỏi nhỏ : " Vậy chúng mình…liệu có bị gia đình cấm cản?"

Vinh bật cười : " Không đâu, bố mẹ anh thoáng lắm. Đợi em học xong mình sẽ cưới nhau, đến lúc đó ai dám cấm cản nữa."

Nghe vậy Hùng vui vẻ trở lại, Hùng chợt cảm thấy hơi ngứa dưới mông liền di chuyển tay xuống đùi Vinh. Vinh thấy tay Hùng đặt lên đùi mình thì sướng, cặc lại có dấu hiệu cứng lên.

Vinh quyết định đèo Hùng về nhà để vào việc nhưng lúc đó vừa hay đi ngang qua ngôi miếu nhỉ dưới cây đa cổ thụ của làng. Vinh nảy ra một ý tưởng hay ho liền dừng xe lại rồi kéo Hùng vào trong miếu.

Hùng hỏi vào đây làm gì thì đã bị Vinh ôm chặt mông và hôn ngấu nghiến. Hùng vừa sướng vừa lo có ai đó sẽ nhìn thấy, muốn tìm một góc nào đó kín thì bất ngờ mắt nó nhìn trúng một thứ.

" Anh Vinh khoan đã!" Hùng vỗ vỗ đầu Vinh gọi.

Vinh thì đang bận hít hà cặp mông của Hùng còn tưởng Hùng phản kháng nên càng ép chặt mặt vào mông Hùng hơn.

Hùng phê lắm, nhưng vì thứ kia có hơi rợn người nên Hùng quyết tâm đẩy Vinh ra khỏi đít mình rồi chỉ tay về phía góc tối của ngôi miếu : " Anh Vinh nhìn kìa, cái gì đấy?"

Vinh lúc này cũng ngẩng đầu lên, chợt thấy một vật gì như chiếc áo hoa nằm ở góc đó, chiếc áo hoa không cũ nhưng lại bẩn vết bẩn, giống như có ai đó đã vứt nó xuống đất rồi dẫm đạp.

Mà chiếc áo này, có màu sắc và hình dáng giống hệt với lời miêu tả của ông Thể bố Thi.

" Tối hôm đó con bé mặc quần đen, áo hoa tím."

Nhìn chiếc áo hoa tím nằm trong góc, Vinh và Hùng đều nổi da gà vội vã chạy ra khỏi miếu.

" Cái áo đó…sao giống với bác Thể miêu tả thế nhỉ?" Hùng nghi vấn.

" Còn gì nữa, đúng nó rồi. Bình thường miếu rất sạch sẽ mà, làm gì có ai vứt áo trong này." Vinh cảm thấy hơi hoang mang.

Cả Vinh và Hùng đều nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng, Vinh thì nghĩ có một đám đàn ông hiếp dâm Thi rồi giết sau đó phi tang nhưng quên chiếc áo. Hùng thì nghĩ Thi bị ma bắt sợ quá làm rơi cả áo.

Cả hai quyết định tìm đến nhà ông Thể để kể về việc mình chứng kiến. Sau khi nhận được thông tin từ hai đứa trẻ, ông Thể cùng người nhà chạy tới miếu và xác nhận đó đúng là áo của con gái mình. Cả làng được một phen xôn xao, thông tin lan khắp làng trên xóm dưới.

Có lời đồn Thi bỏ nhà theo trai nhân lúc tối làm tình với trai rồi vứt áo trong miếu, có người nói Thi bị ma bắt giấu xác cần phải làm lễ cúng thì nó mới trả. Có người lại nói thực ra Thi không trốn theo trai hay bị bắt, chỉ là mọi người không nhìn thấy mà thôi.

Từ lúc những tin đồn đầy ám ảnh lan ra cả làng thì mọi người đặc biệt là phụ nữ và trẻ em không dám ra ngoài vào buổi tối.

Gia đình ông Thể cũng mời thầy về cúng vì nghĩ con gái mình thực sự bị ma giấu đi. Nhưng cúng cả nửa ngày chẳng có gì xảy ra lại còn mất đống tiền làm lễ cúng.

Màn đêm đen như mực, đường làng ngõ xóm vắng tanh. Một bóng người từng bước tiến về phía ngôi miếu dưới gốc đa cổ thụ.

Trong căn miếu hoang chỉ có ánh lửa nhỏ nhen nhóm của ngọn đèn dầu cũ kĩ, ánh sáng mờ mờ chiếu lên những bức tượng trạm khắc trên xà nhà và cột nhà làm cho ngôi miếu thêm phần u ám và kinh dị.

Lúc này một cơn gió mạnh thổi vào, một bóng người xuất hiện trước cửa miếu rồi chầm chậm tiến vào bên trong.

Khi người kia bước vào trong miếu hoàn toàn, ngọn lửa nhỏ của cây đèn dầu chợt bùng cháy dữ dội và chuyển sang màu xanh lam thay vì màu vàng nhạt như cũ.

Người này có vóc dáng cao lớn, mặc chiếc áo choàng đen cùng mũ trùm không để lộ mặt. Chỉ đoán rằng vóc dáng này là một người đàn ông trưởng thành.

Người đàn ông bước về phía ban thờ của miếu, sau đó thổi tắt ngọn đèn dầu khiến cả ngôi miếu chìm vào bóng tối.

Sáng hôm sau…

Hồng đang ngủ bị tiếng đập cửa và giọng của Hùng đánh thức : " Chị ơi dậy đi, mau dậy đi."

Hồng mở cửa ngái ngủ hỏi : " Xảy ra chuyện gì thế?"

Hùng mang nét mặt sợ hãi làm Hồng cũng cảm thấy lo lắng.

Hùng kéo Hồng ra cổng rồi nhìn sang ao bèo nhà bà hàng xóm, lúc này phát hiện một cái xác nổi lềnh bềnh ở cầu ao.

Mà lúc này có người đi qua đường cũng chú ý liền kêu lên : " Ối làng nước ơi có người chết đuối…ối làng nước ơi."

Rất nhanh sau đó dân làng bao vây kín xung quanh, mọi người thực hiện việc vớt xác lên để xác định đó là ai.

Mà bà hàng xóm thấy có người chết ở ao nhà mình thì cũng sợ quá lăn ra ngất xỉu.

Khi cái xác được vớt lên, mọi người không biết đây là ai mà chỉ biết đối phương là nữ, độ tuổi khoảng 20, có vẻ như người này đã chết được vài ngày vì đã có dấu hiệu phình to.

Cái xác trần truồng lại là nữ, mọi người liền liên tưởng đến việc bị hiếp xong giết. Mà cô gái tên Thi cũng mất tích mấy ngày hôm nay nên mọi người ban đầu còn tưởng là Thi nhưng người nhà đến xác nhận bảo không phải.

Có người khó hiểu : " Quái lạ, chết vài ngày mà không bốc mùi. Lại còn không phải người vùng này, chẳng lẽ có ai đem xác từ nơi khác đến đây vứt ư?"

Quả thực như người kia nói, cái xác dùng đang phình lên nhưng lại không bốc mùi, cũng không có ruồi nhặng gì bâu xung quanh.

Trưởng làng có mặt và nhanh chóng thông báo cho chính quyền, thời đó việc người chết bí ẩn như vậy sẽ không được điều tra kĩ lưỡng, với lại người này là người vùng khác chẳng ai đến nhận nên sau đó cả làng chung một ý kiến là đem chôn.

Họ đắp cho côi gái xấu số một ngôi mộ ở bãi đất trống đầu làng.

Mà bà hàng xóm nhà Hồng từ khi vụ việc xác chết của cô gái vùng khác thì lâm ra ốm nặng, sau đó thì cũng qua đời chỉ một tuần ngay trong chính căn nhà của mình.

Đám tang được tổ chức, Hồng và Hùng thay mặt bố mẹ tham dự buổi tiễn đưa. Vì là hàng xóm láng giềng hay giúp đỡ nhau nên khi hay tin bà mất Hùng và Hồng cũng rất buồn.

Cũng chỉ vài ngày sau cái chết của bà hàng xóm, một người đàn ông cao lớn ăn mặc khác lạ từ đâu tới rồi nói rằng là em trai của bà hàng xóm nhà Hồng.

Dân làng cũng không rõ thực hư chuyện bà ấy có em trai hay không vì bà ấy là người vùng khác lấy chồng người ở đây và sống ở đây được mấy chục năm rồi.

Người này đội tang bà ấy sau đó thì sống luôn ở căn nhà của bà. Hàng xóm láng giềng sang hỏi thăm thì biết người đàn ông tên là Phát, 40 tuổi là người đi làm ăn xa, sau bao năm bôn ba tính về nhà và tới thăm chị gái thì hay tin chị mất. Bà hàng xóm mất, con cái thì không có, chồng cũng mất vậy nên nhà cửa đất đai không biết để cho ai, cũng may có Phát về ở không thôi là thành căn nhà hoang.

Hùng mỗi lần đi học về lại ngó sang nhà bà hàng xóm, thấy Phát đang quét sân thì kéo Hồng ra và rùng mình hỏi : " Liệu chị có dám sống trong một căn nhà có 2 người chết không?"

Hồng nghe vậy bủn rủn tay chân, sau đó chí đầu em trai : " Nói vớ vẩn."

Hùng chỉ tay về phía người đàn ông cao lớn rồi nói : " Đấy, bác ấy vẫn sống tốt."

Hồng cũng phải thừa nhận rằng gan của người đàn ông kia lớn thật. Đã 3 ngày kể từ kia Phát ở căn nhà đó và hình như không có chuyện tâm linh gì xảy ra.

Từ lúc phát hiện xác chết ở ao nhà hàng xóm Hồng không dám tới vớt bào mà đi tít xuống cuối xóm cách cả trăm mét để vớt bèo nhà khác.

Vụ việc cô gái tên Thi mất tích đã được một thời gian và gia đình dần chấp nhận rằng đã mất đứa con gái đó.

Hồng hôm nay ra chợ mua một bộ quần áo mới, đã lâu lắm rồi nàng chưa sắm một bộ đồ tử tế. Nàng cũng mua cho thằng Hùng một chiếc áo mới để cho nó đỡ tỵ. Từ ngày đó đến nay chiếc gương không biến ra tiền thêm lần nào, nhưng với số tiền trước đó nàng và em trai cũng đủ sống trong khoảng thời gian nhất định.

Hồng tắm rửa sạch sẽ rồi mặc thử độ đồ mới, chiếc quần ống rộng màu đen nhưng phần trên bó sát vào bờ hông nở nang của Hồng, chiếc áo cánh màu mận chính vừa vặn làm tôn lên màu da cùng dáng người thanh thoát của nàng.

Nàng chỉ mặc một lát rồi cởi ra cất đi ngay, vì chẳng đi đâu để mặc đẹp cả. Hôm nay như mọi hôm hai chị em ăn cơm xong Hồng ra rửa bát, có điều đang rửa thì trời mưa to nên phải vào trong nhà.

Trời mưa rất lâu mãi mới tạnh, sau khi tạnh mưa Hồng rửa nốt bát và đi tắm. Mọi việc rất đỗi bình thường, chỉ là vì tắm muộn hơn mọi hôm nên nàng đã phát hiện một thứ kinh hoàng.

Nhà bà hàng xóm đã mất có thể xem là đối diện với nhà hồng, vì vậy từ nhà tắm nhìn thẳng qua cổng và nhìn được sang sân trước và cầu ao nhà bà hàng xóm. Lúc này trời nổi gió lạnh, Hồng vừa tắm rửa thay đồ xong thì phát hiện có ánh sáng màu đỏ hắt sang nhà mình. Ánh sáng đó xuất phát từ nhà của bà hàng xóm hay bây giờ là nhà của bác Phát.

Hồng lấy làm lạ liền đi ra rồi nhìn qua hàng rào nhà mình, căn nhà bên kia đóng kín nhưng những tia sáng đỏ vẫn len lói qua khe cửa nhà chiếu ra ngoài, phải rất mạnh thì mới chiếu sang tận nhà của Hồng.

Hồng thì cũng ngây ngô cho rằng không có gì mờ ám, những lúc này một giọng nói phía sau làm nàng hết cả hồn.

" Chị đứng đây làm gì?"

" Ui giời, giật cả mình."

Hùng nhìn về hướng ánh sáng đỏ hắt ra, hai mắt nhíu lại hỏi Hồng bên cạnh : " Chị có nghĩ bác Phát là người bình thường không?"

Hồng hỏi : " Không là người thì là gì?"

Hùng lắc đầu : " Em cũng không biết, chỉ là em thấy bác ấy rất kì lạ."

Hồng cũng suy nghĩ về việc này, Hùng dù nhỏ tuổi nhưng ít nhất nó được đi học, được tiếp xúc với nhiều người và lượng kiến thức của nó sẽ lớn hơn nàng.

Hồng tò mò hỏi em trai : " Vậy em nghĩ thứ ánh sáng kia từ đâu mà phát ra?"

Hùng đáp : " Trong sách có nói đèn trên thành phố rất sáng, nhưng đây là ở quê không có loại đèn đó vậy nên em nghĩ ánh sáng kia là một loại…tà thuật."

" Tà thuật? Nó là thứ gì?" Hồng tròn mắt.

Hùng nói : " Đại khái nó là một dạng phép ác độc, chị biết bùa yêu không?"

Hồng lắc đầu.

Hùng vỗ trán cái bẹt, sau đó giải thích : " Tà thuật là những loại pháp thuật xấu xa ấy, kiểu như hiến tế mạng người, hay lấy máu trinh nữ, hay là….!"

" Thôi đủ rồi em đừng nói nữa, chị thấy lạnh quá vào nhà thôi." Hồng nghe vậy thì sởn tóc gáy ngăn em trai nói thêm rồi kéo thằng Hùng vào trong nhà.

Nửa đêm, khi Hùng đang ngáy khò khò ngoài phòng khách. Hồng thì trùm chăn kín đầu ngủ ở buồng dưới. Ở ngoài sân nhà Hồng một bóng đen cao lớn nhảy vào trong sân mà không gây ra một tiếng động.

Bóng người chầm chậm bước vào nhà, khẽ mở cánh cửa nhà ra rồi đi vào bên trong sau đó lại từ từ khép cửa lại như cũ.

Bóng đen đi tới trước chiếc giường nơi Hùng đang ngủ say, móc trong túi ra vật gì đó rồi bóp miệng Hùng mở ra rồi thả thứ đó vào, vì thứ đó nhỏ như viên thuốc nên dễ dàng chui vào cổ họng.

Sau đó bóng đen kia ra ngoài và đóng cửa lại như cũ.

Đi ra ngoài sân thì bóng đen đó dừng lại ngay trước cửa buồng nơi bên trong có một thiếu nữ xinh đẹp như nhát gan đang cuộn tròn trong chăn để ngủ.

Bóng đen đứng đó do dự một lát, sau đó tiến về phía cánh cửa buồng. Mặc dù cửa được cài từ bên trong nhưng bằng một cách ảo ma mà bóng đen kia dễ dàng mở cửa ra bằng cách điều khiển then cài tự động mở ra.

Sau khi cửa mở, bóng đen kia chầm chậm tiến vào rồi ngồi lên giường ngay cạnh thiếu nữ đang ngủ mà không bị phát hiện.

Lúc này bóng đen đó cũng lấy ra một vật giống viên thuốc nhỏ xíu rồi kéo chăn của Hồng ra để cho nàng uống. Hồng bình thường chỉ cần nghe động một chút là tỉnh như hôm nay bị người ta nhéo má vẫn ngủ say như chết.

Bóng đen vươn tay bóp miệng Hồng rồi bỏ viên thuốc vào trong, sau đó đắp chăn lại như cũ rồi rời đi như chưa từng xuất hiện.

Sáng hôm sau Hồng tỉnh lại với cảm giác thoải mái vô cùng. Nàng cũng không nghĩ nhiều mà gấp chăn chiếu rồi ra ngoài, nàng ngạc nhiên khi thấy thằng em trai hay ngủ nướng hôm nay lại dậy sớm bất thường.

Hùng lúc này đang vươn vai ở hiên nhà, thấy Hồng đi ra khỏi phòng thì liền tiến lại và hỏi : " Chị ơi, hôm nay thấy người lạ lắm."

" Lạ ở đâu nói chị nghe!" Hồng lo lắng tiến đến đặt tay lên vai thằng Hùng.

Hùng nói : " Em cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy hơi lạ."

" Thôi, để chị làm cơm sáng cho rồi đi học." Hồng mỉm cười rồi đi vào bếp định nhóm lửa.

Hùng liền nhanh nhảu nói : " Hôm nay cuối tuần mà chị quên à, em được nghỉ."

Hồng vỗ trán, quả đúng hôm nay là cuối tuần.

Hùng lắc đầu cười khổ, vu vơ nhìn sang phía nhà hàng xóm thì trợn mắt khi thấy bác Phát hàng xóm đang đi từ nhà ra ngoài, trên vai vác một cái bao tải to nhìn khá nặng.

Hùng vốn tính tò mò lại được tiếp xúc với Vinh một người biết nhiều. Nó lặng lẽ đứng quan sát bác Phát đi ngang qua cổng nhà mình.

Bác Phát cao khoảng 1m85, lại còn đô con, mặc chiếc áo 3 lỗ để lộ ra đôi tay cuồn cuộn cùng bộ ngực săn chắc. Hùng nhìn thì khá thích, có điều trên người bác Phát tỏa ra thứ gì khiến Hùng không có thiện cảm và không muốn lại gần, cái cảm giác này hôm nay nó mới thấy.

Bác Phát đi qua cổng nhà Hồng một lát thì dừng lại, từ từ quay đầu nhìn vào trong sân bắt gặp Hùng đang đứng nhìn mình chằm chằm.

Hùng phát run khi thấy gương mặt lạnh tanh cùng ánh mắt đằng đằng sát khí của bác hàng xóm nhìn mình. Hùng nhanh trí nở nụ cười tươi rói rồi lên tiếng : " Cháu chào bác, bác đi đâu mà sớm vậy ạ!"

Thấy thằng nhóc cười tươi thì bác Phát cũng bỏ đi ánh mắt sát khí, sau đó nói với giọng khàn khàn khó nghe : " Đi vứt rác, nơi này nhiều rác quá."

Nói xong bác Phát lại lừng lững đi tiếp. Thằng Hùng cảm thấy lạnh sống lưng khi nói chuyện với bác Phát, sau đó liền đi vào trong bếp định nói với Hồng về việc này nhưng nghĩ lại.

" Chị Hồng là con gái lại nhát gan, mình không thể để chị ấy sợ lại thêm sợ."

Hùng nghĩ việc này phải nói với Vinh, hôm nay được nghỉ nên Hùng muốn tìm Vinh để nói cho bạn trai nghe về những điều bất thường của bác Phát.

Hùng bỏ đi mà không ăn sáng, khi Hồng ra khỏi bếp để gọi Hùng vào ăn sáng thì thấy ngoài hàng rào một thanh niên cao ráo đẹp trai đứng đó nhìn mình cười tỏa nắng.

Là anh chàng đã tặng Hồng chiếc gương biết tạo ra tiền, cũng đã hơn 2 tuần rồi không gặp. Hồng bất giác nở nụ cười tươi tắn khiến nàng thật như đóa hoa dại giữa ánh nắng sớm ban mai.

Thanh niên kia đứng nhìn nàng ngây ngốc, hắn ta lên tiếng : " Chào em."

Hồng còn nhớ lời hắn ta nói rằng chuyến này lên thành phố rất lâu mới về quê, vậy mà mới đó đã ở đây, nàng liền lấy đó làm chuyện để nói : " Nghe nói anh bảo lên thành phố không biết bao giờ mới về lại, không biết bao giờ tức là mười mấy ngày á hả!"

Thanh niên kia cười cười : " Đúng là như thế, nhưng công ty anh lại giao cho anh việc phải về đây làm."

Hồng bĩu môi không tin : " Ở làng này làm gì có việc gì cho người như anh làm, nói điêu."

Thanh niên thấy dáng vẻ dáng yêu của Hồng liền trêu ghẹo : " Thực ra công ty anh cử anh về đây công tác là để gặp em."

Hồng nghe vậy sửng sốt, nàng không biết hắn nói thật hay đùa bèn tròn mắt hỏi : " Tìm em? Thật sao?"

Thanh niên kia gật đầu biểu cảm vô cùng thật thà : " Thật chứ, sếp anh nói nếu không tán đổ em thì anh sẽ bị đuổi việc."

Hồng nghe xong, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ vội vã quay đi, ánh mắt lúng túng, chân khẽ dậm nhẹ xuống đất : " Không nói chuyện với anh nữa."

Vừa hay bác Phát vứt rác trở về đi ngang qua người thanh niên kia.

Hồng quay mặt đi rồi vì vậy không thấy gương mặt của thanh niên kia trở nên cảnh giác còn gương mặt của bác Phát thì đanh lại khi cả hai lướt qua nhau.

Hết chương 7.

Fatal error: Uncaught Error: Call to undefined function wp_pagenavi()
in /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-content/themes/doctruyen/content.php on line 23

Call stack:

  1. require()
    wp-includes/template.php:812
  2. load_template()
    wp-includes/template.php:745
  3. locate_template()
    wp-includes/general-template.php:206
  4. get_template_part()
    wp-content/themes/doctruyen/single.php:5
  5. include()
    wp-includes/template-loader.php:106
  6. require_once()
    wp-blog-header.php:19
  7. require()
    index.php:17

Query Monitor


Fatal error: Uncaught Error: Call to undefined function wp_pagenavi() in /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-content/themes/doctruyen/content.php:23 Stack trace: #0 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-includes/template.php(812): require() #1 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-includes/template.php(745): load_template() #2 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-includes/general-template.php(206): locate_template() #3 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-content/themes/doctruyen/single.php(5): get_template_part() #4 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-includes/template-loader.php(106): include('/www/wwwroot/do...') #5 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-blog-header.php(19): require_once('/www/wwwroot/do...') #6 /www/wwwroot/doctruyen14.vip/index.php(17): require('/www/wwwroot/do...') #7 {main} thrown in /www/wwwroot/doctruyen14.vip/wp-content/themes/doctruyen/content.php on line 23