CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Lượt Xem: 1553 Lượt Xem

Phần 21:

Tại một nhà hàng sang trọng, trên tầng cao nhất, trong một căn phòng riêng rộng rãi, Nga cùng chồng hồi hộp chờ đợi nhân vật có thể quyết định vận mệnh của gia đình cô. Chuyến này mà thất bại thì công sức gây dựng bấy lâu của hai vợ chồng đổ xuống sông xuống bể cả. Rất lâu sau cửa phòng được một cô tiếp viên mở ra, hai người đàn ông trong trang phục thường ngày xuất hiện, nhìn họ như hai doanh nhân chứ không phải viên chức Hải quan. Bố nó biết mặt người gầy nhỏ vội cười tươi giơ tay ra bắt. Người ấy bắt tay xong quay sang người to béo đi cùng, giới thiệu:
– Đây là sếp Khoát, trưởng phòng. Mọi chuyện anh làm việc với sếp nhé, em cáo lui.

Người ấy không nói thêm câu nào nữa, lui ra đóng cửa phòng lại.
Ông ta ngồi xuống ghế, nhìn hai vợ chồng Nga một cách lạnh lùng. Chồng Nga vội nói:
– Việc của em chắc anh nắm được rồi, bây giờ chúng em trông cậy cả vào anh, anh xem thế nào.
– Được rồi… Nhưng đây là ai ? – Lão ta hỏi và hất hàm về phía Nga.
– Chết quên chưa giới thiệu với anh. Đây là vợ em, hai vợ chồng cùng sở hữu công ty mà, em đưa đi cùng để tiện trao đổi công việc. – Chồng nàng mau mắn đáp lời hắn.
– Vâng ạ… Trăm sự nhờ anh xem xét giúp tụi em. – Nga cũng khúm núm thưa gửi.
– Hừm… Thế này các vị ạ, theo quy định thì đây là mặt hàng cấm nhập. Một là tiêu hủy ngay hoặc lưu kho chờ các vị làm thủ tục tái xuất. – Lão ta nói thủng thẳng.
– Vâng chúng em biết. Nhưng trót lỡ đưa về đến đây rồi, anh xem thế nào… – Chồng nàng nói một cách sợ sệt.
– Quy định nó là vậy, nếu anh chị đưa ra được một giấy phép đặc biệt của cấp có thẩm quyền, ví dụ như Thủ tướng chẳng hạn thì chúng tôi thông quan ngay. – Lão nói và lôi bao thuốc lá ra rút một điếu.
– Vậy thì em đâu phải nhờ đến anh… – Chồng nàng vươn người sang bật lửa cho lão.
– Tôi cũng là phận thừa hành… Làm được gì. – Lão phả một đám khói ra và liếc nhìn Nga qua làn khói xanh lơ.
– Anh lại nói thế thì… – Chồng nàng tỏ ra thất vọng.
Lão ta trầm ngâm trong giây lát, rít thuốc liên tục ra chiều nghĩ ngợi lắm. Cuối cùng lão dụi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn rồi nói:
– Thôi được rồi… Anh xuống gặp cậu lúc nãy mang hồ sơ lên đây. Ta cùng xem xét lại xem có cách gì tháo gỡ không.
– Vâng… Được thế thì may cho tụi em quá. – Chồng nàng phấn khởi nói rồi vội vã đi ra ngoài.

Chờ cho chồng nàng đi khỏi, lão cũng đứng dậy mở cửa đi ra ban công gọi điện thoại dặn dò ai đó mấy câu rồi mở cửa đi vào. Lão không trở lại chỗ cũ của lão mà kéo ghế ngồi xuống cạnh Nga. Thở dài một cái ra chiều đăm chiêu, lão hỏi nàng:
– Em giữ cương vị gì trong công ty nhỉ ?
– Em… Em là kế toán – Nga bịa ra, sự thực thì nàng chẳng tham gia gì vào công ty của chồng.
– Rất tốt… Kế toán trong trường hợp này có thể giúp ích được đấy. – Lão gật gù và đặt bàn tay hộ pháp lên bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy của Nga.
– Giúp thế nào ạ… – Nga hồi hộp hỏi lại, không để ý là lão đang vuốt ve bàn tay mình.
– Thế nào nó còn tùy vào cái tài của em. – Lão vẫn tiếp tục vuốt ve lên cánh tay trần trắng nõn của nàng.
Bối rối rụt tay lại, nàng run run nói lại:
– Vậy để em gọi kế toán trưởng đến ạ. – Nga nghĩ có khi mình không nên mạo nhận là kế toán vì sợ sẽ làm hỏng việc của chồng.
– Không cần, kế toán trưởng, như em cũng được rồi. – Lão nói và đặt bàn tay xuống đùi Nga.
Nga run bắn người, sợ hãi cứng đơ ra không biết phải phản ứng thế nào. Bàn tay to bè của lão vuốt ve từ tốn và lần lần lên trên.
– Đừng… đừng anh… – Nga sợ hãi khép đùi lại, thầm nghĩ may mà mình không mặc váy.
– Chỉ có em mới giúp được chồng mình thôi. Em nên hiểu điều ấy. – Lão nói và bàn tay vẫn tiếp tục đi sâu vào giữa hai đùi nàng.
– Không không… Em không phải là kế toán… Em… – Nàng lắp bắp, thấy rõ bàn tay ấy rất nóng đang xoa xoa ở vùng háng mình.
– Đúng rồi, anh biết… – Lão vẫn thản nhiên sờ soạng.
– Tốn kém bao nhiêu chúng em cũng cố lo được, anh cứ đưa ra… – Nàng bối rối ngập ngừng đưa bàn tay nhỏ bé của mình xuống nắm giữ lấy bàn tay tham lam của lão.
– Khà khà… Em tưởng tôi thiếu tiền à. – Lão cười và tay lão lần sờ cái phéc-mơ-tuya quần của Nga.
– Không không… – Nga co rúm người lại nhưng không dám đứng dậy.
– Em có biết lô hàng của chồng em trị giá bao nhiêu không ? – Lão hỏi và Nga nghe thấy tiếng khóa quần của mình kêu rột rột. Nàng sợ hãi ghì giữ lấy bàn tay lão, vô tình lại ấn nó ép chặt xuống cái mu mềm mại của mình.
– Em không biết… Em xin anh… đừng làm thế. – Nàng nói như sắp khóc, không hiểu chồng mình làm cái gì dưới đó mà lâu thế, sao không mau xuất hiện mà giải cứu cho nàng.

Nhưng Nga không biết được rằng khi chồng nàng vừa đi khỏi thì lão ta đã gọi điện dặn dò cậu đệ tử kia nếu chồng nàng xuống thì phải tìm cách giữ chân lâu lâu một chút. Ngay khi bước vào lão đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm của Nga. Lão đã ở cái tuổi 50 và không hề thích đám con gái non tơ ngu ngốc một chút nào, lão chỉ thích những phụ nữ có vẻ đẹp nhẹ nhàng quý phái như Nga mà thôi… Bây giờ thì lão thoải mái vờn con mồi đang run rẩy trong khi chồng nó đang mải mê giải thích những câu hỏi ba lăng nhăng của tay nhân viên kia cho đến khi tay đó chịu trao lại hồ sơ cho mà đem lên.

Bàn tay yếu ớt trong nỗi sợ hãi run rẩy của Nga không ngăn được bàn tay to khỏe của lão ta. Khóa quần nàng bị kéo xuống và hai ba ngón tay lão đã lách vào trong. Nga xấu hổ quá, mặt đỏ dừ như lên cơn sốt, nhưng sự xấu hổ cũng không lớn bằng sự sợ hãi trước uy quyền của con người có thể định đoạt vận mệnh của cả gia đình nàng. Nga gồng cứng người chịu đựng những ngón tay đang luồn lách tìm cách đi vào trong quần lót của nàng.
– Em hiểu vấn đề chưa… – Lão nói và bàn tay còn lại đưa xuống kéo một bên đùi nàng mở rộng ra.
– Em không thể… Xin anh… – Nàng sắp khóc vì bất lực.

Hai đùi dang rộng hơn khiến mấy ngón tay lão dễ dàng vạch được đáy quần lót của nàng sang một bên và chui vào chiếm lĩnh cái khe nóng hôi hổi của nàng. Lão di di mấy ngón tay lần sờ như thầm đánh giá chỗ ấy của nàng. Lạy trời cho lão đừng đút ngón tay vào trong, nàng thầm nghĩ, xấu hổ quá muốn chết luôn đi cho xong khi không thể làm gì để ngăn lão ta lại. Nhưng sự lo lắng của nàng quả là có cơ sở, lão ta không dễ gì mà bỏ qua cơ hội được khám phá cái nơi sâu kín của người đẹp. Ngón tay thô thiển của lão đang tìm cách đi vào cái lỗ nóng bỏng đang sợ hãi co thắt lại của nàng. Cha mẹ ơi… Sao lại có kẻ tàn nhẫn đến thế chứ. Nàng mếu máo thực sự, nước mắt chực trào ra.
– Em xin anh… Chồng em sắp lên rồi. – Nga van xin trong hai hàng nước mắt.
– Khi nào chồng em lên anh sẽ biết. Cứ yên tâm… – Lão thủng thẳng đáp, ngón tay ủn sâu vào trong người nàng.

Bọn họ đã sắp đặt trước để đưa mình vào bẫy. Nàng uất nghẹn trong cổ không nói nên lời. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa, nàng định vùng đứng lên thì chuông điện thoại của lão reo vang… Lão rút tay ra khỏi quần nàng, vớ lấy điện thoại đưa lên tai rồi chỉ “ừ” một tiếng và cúp máy.
– Chồng em đang lên đấy. – Lão nói và rời khỏi chỗ bên cạnh nàng, trở về chỗ cũ.

Nga mừng rỡ như vừa thoát nạn. Nàng vội kéo khóa quần lên và lấy ống tay áo chùi nước mắt. Chỉnh trang lại tư thế cho ngay ngắn nàng ngồi nhìn ra cửa ngóng đợi chồng.
– Đây là số của tôi… Nếu em muốn cứu chồng, cứu khối tài sản khổng lồ kia thì hãy gọi cho tôi. Càng sớm càng tốt. Một tuần sau thì không còn cách gì để cứu được nữa… Nhớ kỹ nhé.

Lão chìa ra trước mặt nàng một tấm giấy nhỏ như cái card visit nhưng chỉ in duy nhất một dãy số. Nga liếc nhìn qua rồi vội cầm lấy nhét vào túi áo. Đúng lúc ấy cửa bật mở và chồng nàng hồ hởi cầm tập hồ sơ bước vào.
– Đây rồi anh… Em phải giải thích mãi với cậu kia mới được cậu ấy đưa lại cho đấy.
– Được rồi. Cứ để đây. Gọi món đi, vừa ăn ta vừa nói chuyện. – Lão nhận tập hồ sơ từ tay chồng nàng.

Nga cúi mặt nhìn chăm chăm xuống bàn không dám ngẩng lên nhìn chồng cũng như nhìn con người kia, kẻ đã làm nàng chết đứng trong xấu hổ và sợ hãi suốt mấy phút vừa qua.

Bữa ăn diễn ra chậm chạp trong những lời hứa hẹn rất khả quan của lão sếp Hải quan. Nga hiểu rằng những lời hứa đấy có trở thành hiện thực hay không giờ hoàn toàn phụ thuộc vào nàng. Liếc nhìn chồng đang phấn chấn nàng thấy thương quá, không thể để anh ấy rơi xuống vũng lầy của sự thất bại được, anh ấy sẽ không chịu đựng nổi. Nàng căm giận liếc sang khuôn mặt bự kia với cái miệng đang nhồm nhoàm bóng nhẫy. Nhìn đã thấy phát gớm lên rồi. Không hiểu mình sẽ phải trải qua những đau đớn gì trong những ngày sắp tới nếu muốn cứu chồng đây. Nga thấy quặn thắt trong lòng khi nghĩ tới cảnh phải lên giường với cái kẻ đang dương dương tự đắc kia.

(Hết Phần 21 … Xin mời đón xem tiếp Phần 22)

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nam nguyen

Truyện này hồi đó có đọc trên tđ mà wed này đăng lại thấy bỏ nhiều đoạn quá, đăng ko đầy đủ