CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Lượt Xem: 1596 Lượt Xem

Phần 41: Singapore

Trưa hôm sau, hai bố con nó ra sân bay. Bà Minh Ngọc cùng đoàn tùy tùng 4,5 người đã có mặt ở đó. Họ đều ăn vận rất đẹp và sang trọng làm nó thấy hơi xấu hổ vì sự cẩu thả của hai bố con. Tuy nhiên bố nó thì chẳng để ý gì cả, ông vẫn chào hỏi vồn vã bắt tay loạn xạ và nhanh chóng lại bên bà Minh Ngọc trò chuyện. Bà ấy mang một cặp kính râm rất to màu hổ phách đậm khiến nó không biết bà ấy đang nhìn ai nữa, chỉ thấy miệng bà ấy thì luôn tươi cười. Nó là người trẻ nhất, và lại không được giới thiệu nên chẳng ai biết nó là ai, có vai trò gì nên không ai bắt chuyện với nó cả. Nó cũng chẳng thèm quan tâm, trong lòng đang buồn vì phải xa cô Nhung mà không kịp lại chào. Ngồi một mình một ghế nó lơ đãng ngó nhìn sự nhộn nhịp ở xung quanh. Tiếng loa vang lên thông báo hành khách chuẩn bị ra cửa để lên máy bay, mọi người lục tục đứng dậy, nó cũng uể oải đứng lên. Khi bố nó và bà Minh Ngọc đi ngang qua thấy bà ấy có cười với nó một cái và nghe thoáng qua bà ấy hỏi bố nó: “có mang hộ chiếu đấy chứ?”, bố nó gật gật. Ồ, thế hóa ra là ra nước ngoài à? Vậy thì hay đấy, mình chưa đi ra nước ngoài lần nào cả.

Thời gian ngồi trên máy bay rất ngắn, chỉ vừa mới kịp ăn xong suất lót dạ buổi trưa trên máy bay thì đã thấy thông báo sắp hạ cánh. Phi trường Tân Sơn Nhất ngổn ngang bừa bộn, trong đầu nó vẫn băn khoăn dấu hỏi về hộ chiếu, thầm nghĩ có lẽ hạ cánh xuống đây để chuyển máy bay bay đi tiếp đấy. Nhưng không, mọi người trong đoàn đang ùn ùn kéo nhau ra cổng, có một chiếc xe to đang chờ sẵn chở tất cả vào thành phố. Thôi chẳng quan tâm, đi đâu cũng được. Nó dựa đầu vào thành ghế nhắm mắt thiu thiu ngủ, sáng nay bố nó kêu dậy hơi sớm nên giờ thấy buồn ngủ rũ mắt. Chốc lát chiếc xe đã dừng lại trước một tòa nhà lớn. Mọi người lại lục tục kéo nhau xuống đi vào. Bấy giờ mới thấy bà Minh Ngọc vượt lên đi song song với nó và nói:
– Đây là trụ sở chính của công ty, các nhà máy và chi nhánh thì ở dưới tỉnh. Bây giờ vào đây chờ mọi người họp một lát rồi ta đi ăn. Có mệt không?
– Dạ không. – Nó cười thật tươi tỉnh đáp lễ.
– Tốt, vậy cứ lại căng tin ở kia kìa, ngồi nghỉ ngơi một lát. – Bà ấy cũng cười vẫy tay chào nó rồi cùng mọi người, trong đó có cả bố nó, chui vào thang máy.

Nó lại chỗ căng tin, một gian hàng nhỏ với vài bàn và một cái quầy bar. Nó gọi một chai nước, gói thuốc lá và ngồi xuống. Buổi trưa thật vắng vẻ, chỉ có nó và hai ông khách đang ngồi uống café ở góc phòng. Nó châm thuốc và ngửa cổ nhả khói, thật thư giãn, không biết những ngày tiếp theo phải làm gì nữa, cũng thấy hơi lo lắng. Chừng nửa giờ sau lại thấy mấy người tháp tùng bà Minh Ngọc đó lũ lượt đi ra cửa, bố nó ngó vào căng tin ngoắc tay ra hiệu cho nó đi theo. Nó lật đật đứng lên chạy theo đoàn, mọi người lại lên xe đi ăn. Lúc ấy đã là 2h chiều.

Trong bữa ăn, nó mới được biết rằng ăn xong bố nó sẽ xuống nhà máy dưới tỉnh, còn nó sẽ có người bố trí khách sạn nghỉ lại thành phố. Cũng tốt, xuống dưới tỉnh thì có cái gì, nhà máy nhà móc thì nó biết cái quái gì đâu. Nghĩ đi nghĩ lại hóa ra mình đi chơi chứ đâu phải đi tìm hiểu kinh doanh gì. Nó cười thầm và cắm cúi ăn cho xong bữa.

Ăn xong mọi người ra cửa, không còn cái xe to tướng chở tất cả đến đây lúc trước nữa mà thay vào đó là mấy cái xe con. Một tốp lâu nhâu lên chiếc xe đầu. Bố nó chạy lại đưa hộ chiếu giấy tờ cho nó, dặn dò vài câu rồi chui vào chiếc thứ hai. Bà Minh Ngọc đi riêng một xe thứ ba. Nó được một anh tài xế dẫn lên chiếc xe cuối cùng, chỉ có mỗi mình nó. Xe chạy, nó cứ đinh ninh là về khách sạn nhưng thế quái nào một lúc sau lại thấy xe chở ra sân bay. Nó ngạc nhiên quá hỏi anh lái xe:
– Ơ em tưởng về khách sạn chứ, đi đâu vậy anh?
– Chịu, tôi chỉ biết chở cậu ra đây thôi. Chắc có người đón ở trong đấy, cứ vào đi… – Anh lái xe cười hiền lành.

Nó hoang mang kéo chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo ngơ ngác đi vào trong sảnh chờ chính. Chợt nó đứng sững lại khi nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng đằng xa chờ nó tiến lại. Đó là bà Minh Ngọc. Bà ấy bỏ cặp kính to đùng xuống, cười rất tươi:
– Ngạc nhiên hả? Mọi người xuống nhà máy, còn chúng ta thì đi Singapore.
– Singapore ạ? Làm gì bên đấy hả cô? – Nó sửng sốt, bây giờ mới hiểu vì sao cần có hộ chiếu.
– Chuyện làm ăn. Cứ đi khắc biết. Nào ta vào làm thủ tục thôi. – Bà ấy cười và khoan thai bước đi trước.

Nó đi sau lưng bà Minh Ngọc, tự nhiên thấy nể sợ bà ấy một cách lạ thường. Xưa nay hầu như nó không thấy sợ một ai cả, vì cứ ỷ thế có tiền vung ra và mọi người phải phục vụ. Bây giờ cun cút đi theo người đàn bà sang trọng này nó mới thấy trên đời này còn nhiều người ghê gớm hơn bố nó nhiều. Trả trách ông ấy từ lúc gặp mặt ở sân bay ngoài Hà Nội đã cứ xun xoe săn đón, quên bẵng luôn thằng con cưng. Chắc hẳn bà này phải giữ vai trò quan trong trong vụ làm ăn của bố mình nên ông ấy mới như thế, khác hẳn phong thái thường ngày của ông.

Thủ tục hải quan rất nhanh chóng vì bây giờ người ta đi Singapore như đi chợ. Thậm chí cán bộ hải quan còn chẳng thèm hỏi nó đi bao lâu, mục đích gì. Cứ thấy hộ chiếu phổ thông là hỏi “du lịch hả”, nó gật và dấu đóng cộp cộp. Vào đến trong phòng chờ cách li, lúc bấy giờ đã là 3h chiều, bà Minh Ngọc ngồi trầm ngâm xem một mớ giấy tờ gì đó. Nó ngồi xuống băng ghế nhưng ngồi cách một ghế chứ không dám ngồi sát bên, lặng yên không nói gì. Bà Minh Ngọc xem xét đống giấy tờ một lúc rồi cất vào vali, đoạn quay sang hỏi nó:
– Cậu đã sang Sing lần nào chưa?
– Dạ chưa ạ. Cháu còn chưa ra nước ngoài lần nào. – Nó đáp.
– Thế à? Nước ngoài cũng không có gì ghê gớm lắm đâu. – Bà ta cười.
– Lần này đi sang đấy cháu phải làm gì hả cô? – Nó lo lắng hỏi.
– Thế này nhé. – Bà ấy quay sang vẻ mặt nghiêm trọng. – Thứ nhất là từ bây giờ trở đi không được cô cô cháu cháu nữa, phải gọi bằng bà và xưng tôi. Thứ hai, trong chuyến đi này cậu là thư ký của tôi. Cậu có biết tiếng Anh không?
– Dạ cũng ít ít thôi ạ. Cháu cũng đang học. – Nó sợ sệt.
– Lại cháu… – Bà ấy nhăn mặt. – Hãy xưng hô cho nó ra dáng đàn ông một tí, cậu cũng hơn 20 rồi còn gì.
– Vâng. – Nó đáp, thấy hơi căng thẳng.
– Còn tiếng Anh thì không cần nhiều đâu, có gì cần tôi sẽ nói lại với cậu.
– Vâng… tôi… có phải ghi chép hay sắp xếp lịch làm việc gì cho bà không? – Nó hỏi tiếp.
– Không. – Bà ta cười. – Tôi tự làm được hết, cậu chỉ cần đi theo thôi.
– Vâng, bởi vì tôi chẳng biết gì về công việc của một thư ký cả. – Nó mỉm cười đáp lại.
– Thì cậu sẽ tìm hiểu mà, rồi cậu sẽ thấy thư ký là một công việc hết sức thú vị. – Bà ta mỉm cười bí hiểm và đeo đôi kính to bự lên.

Nó liếc nhìn bà ta, thấy trong lòng hồi hộp lo âu. Không biết công việc sẽ thế nào, liệu có làm hỏng việc của người ta không, sao đang yên đang lành mình lại bị lôi vào cái chuyện ngớ ngẩn này. Thôi thì kệ, đến đâu hay đến đó. Người ta kéo mình đi chứ có phải mình muốn đâu, xét cho cùng mình cũng đâu phải là nhân viên của bà ấy. Cứ coi như đang đi thực tập tốt nghiệp vậy.

Máy bay cất cánh và hai giờ sau đã đáp xuống sân bay Changi, một sân bay nhộn nhịp vào bậc nhất thế giới. Nó ngẩn người nhìn những chiếc máy bay khổng lồ đậu trên đường băng, và trên không trung nhiều chiếc khác đang lên xuống liên tục. Thật là kỳ diệu, khác hẳn với cảnh đìu hiu ở Nội Bài và Tân Sơn Nhất mà nó từng thấy. Taxi đưa hai người về khách sạn, tất nhiên là một khách sạn rất sang trọng. Nó chỉ việc đi bên cạnh bà Minh Ngọc, hành lý đã có người mang, giao tiếp nhận phòng đã có bà ấy lo. Nó thậm chí còn không nghe nổi bà ấy nói gì với lễ tân khách sạn, tiếng Anh của nó tồi quá.

Người bồi phòng đẩy chiếc xe đẩy dẫn đường, mở cửa phòng và chuyển đồ đạc vào. Nó ngạc nhiên là anh ta chuyển luôn cả hành lý của nó vào phòng. Như vậy có nghĩa là chỉ có một phòng, nó với bà Minh Ngọc sẽ ở chung. Nó hồi hộp tim đập loạn nhịp, trong lòng hoang mang vừa thích lại vừa sợ. Nhận phòng xong, anh bồi đi khỏi, chỉ còn lại hai người trong phòng. Nó nhận ra chính bà Minh Ngọc cũng đang bối rối, bà ấy cứ loay hoay đi lại trong phòng tìm cách mở lời mà chưa được. Cuối cùng thì nó đành phải lên tiếng:
– Vậy là chúng ta sẽ ở chung phòng.
– Hừm… Đúng vậy… Cậu thấy sao? – Bà ấy quay lại, nét mặt lộ vẻ bối rối.
– Cũng được thôi, cũng là một cách tiết kiệm chi phí. – Nó nhún vai trả lời.
– Ha… ha… Không phải vấn đề tiết kiệm. – Bà ấy cười lớn. – Cậu có hiểu điều này không?
– Hiểu… Nhưng thực tế là… tôi không dám nghĩ đến. – Nó đan hai tay vào nhau lúng túng ngồi xuống chiếc ghế bành.
– Vậy hả… Thế cậu đang nghĩ đến điều gì? – Bà ấy cười tủm tỉm.
– Nghĩ rằng… tối nay… chúng ta sẽ ngủ như thế nào đây. – Nó cũng cười bẽn lẽn.
– Lại đây nào… đừng sợ… tôi cũng chỉ là một người đàn bà thôi. – Bà ấy đứng giữa phòng dang rộng hai tay chờ đón.

Nó hồi hộp đứng lên tiến lại gần đối diện với bà, chân tay lóng ngóng không biết phải làm sao. Bà Minh Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của nó kéo lại gần, bà ngước lên nhìn khuôn mặt đang ngây thộn của nó, hỏi:
– Cậu thấy tôi… thế nào. Có gợi chút cảm hứng nào không?
– Phải nói rằng bà là một người đàn bà đẹp. Nếu bà không phải là một bà chủ thì… tốt hơn. – Nó trả lời thành thực.
– Thật vậy hả… – Bà ấy cười rất tươi. – Vậy đừng nghĩ tôi là bà chủ. Và thực sự tôi cũng không phải là bà chủ của cậu.
– Đúng… Nhưng ở bà toát lên quyền lực. Điều đó làm giảm sự hấp dẫn.
– Ôi trời… thật thế sao. Vậy hãy làm giảm cái quyền lực ở tôi đi. – Bà ấy chùng người xuống, nét mặt biểu lộ sự thèm muốn.
– Ngay bây giờ à… – Nó rụt dè hỏi.
– Ngay bây giờ…

Nó hít một hơi thật sâu, thật sự thì nó vẫn chưa sẵn sàng, vẫn thấy dưới quần nguội lạnh. Nó gỡ tay bà ra khỏi vòng eo của mình và dắt bà lại giường. Người đàn bà quyền lực lúc trước giờ đã mềm nhũn ra, líu díu đi theo nó. Đặt bà ấy nằm ngửa ra giường nó nhẹ nhàng nằm nghiêng xuống bên cạnh, thò tay vào trong khe cổ rộng luồn vào dưới áo lót. Bà ấy thở ra, hơi thở nóng hổi phả vào một bên má nó, tay nó chạm vào đầu nhũ hoa của bà ấy. Bàn tay nó vươn xuống sâu chụp gọn lấy một bên vú của bà bóp nhẹ, nó mềm nhũn, không hề giống với những cặp vú mà nó từng biết. Nó hơi thất vọng nhưng nghĩ rằng không nên để cảm xúc bị chi phối bởi điều đó, nó cúi xuống hôn nhẹ vào dái tai và khoảng da cổ mỏng mịn dưới má người đàn bà. Nghe thấy tiếng rên khe khẽ và vai bà ấy so lại. Nó tiếp tục cọ khuôn mặt lên má và cổ người đàn bà, cái lưỡi ướt át rê rê dọc từ vành tai xuống dái tai, cổ và khoảng ngực trần lộ ra dưới cổ. Chiếc váy bà ấy mặc thật mềm mại, nó mịn như nhung và mát lạnh như lụa, hẳn là được may bởi một chất liệu rất đắt tiền. Nó sờ lần xung quanh hai bên sườn bà ấy để tìm vị trí của chiếc móc khóa bởi vì nó không thấy cái đó phía sau lưng. Bà ấy mỉm cười thò tay vào một bên nách kéo nó ra. Bách cũng cười vì sự vụng về của mình và hơi nghiêng người ra để bà ấy cởi váy. Khi đã có thể đẩy được chiếc váy xuống khỏi đôi vai rồi bà ấy mới bỏ lửng đấy chờ nó làm nốt. Bách đẩy cái váy xuống dưới hông bà, để lộ khoảng thân trên với cái áo lót. Ngực bà ấy vun cao, rất đầy đặn trong cái lót nhưng không hiểu sao lại mềm quá như vậy. Nó luôn thích một cặp vú căng đầy rắn chắc, bóp vào cảm nhận được sự đàn hồi nây nẩy chứ không phải như cặp vú này. Tuy nhiên da thịt bà ấy thì rất trắng và cũng khá mịn màng. Nó hồi hộp luồn tay ra sau lưng bà mở móc khóa áo lót, khi chiếc áo lót được gỡ ra thì đôi vú bà ấy như thể bị sụp xuống, nó chảy xệ sang hai bên. Bách không dám để lộ nét thất vọng trên khuôn mặt, bèn cúi xuống hôn hít và hé môi tìm đầu vú.

Bà Minh Ngọc sung sướng hoan hỉ cúi xuống nhìn mái tóc bồng bềnh của chàng thanh niên đang úp mặt trên ngực mình. Bà hài lòng trước những thể hiện của cậu ta, quả thật là bà đã không nhìn lầm người, bà biết rằng cậu ta sẽ còn thể hiện tốt hơn nữa nếu cậu ta thực sự hứng tình hơn. Nhưng cứ từ từ, mình sẽ còn nhiều ngày ở lại đây, sẽ dần khám phá không đi đâu mà vội. Bàn tay cậu ta đang trượt từ trên bụng luồn qua dưới chiếc váy đang cởi dở chui xuống dưới háng. Bà cảm thấy nóng bừng cả người khi bàn tay ấy xoa xoa bên ngoài quần lót trên mu lồn bà. Nó đang bóp nhẹ cái mu lồn nần nẫn dày múp của bà. Bà hít một hơi dài, thở ra khoan khoái kèm theo một tiếng rên nho nhỏ. Cái hông vặn vẹo xoay trở, những ngón tay của nó đã đi vào trong quần lót, miết vào cái lạch nhỏ sâu thẳm giữa hai múi lồn dầy.
– Ôi…

Một tiếng rên nức lên khi đầu ngón tay nó di xung quanh cái mấu nhỏ đang cứng lên giữa khe lồn sâu lút. Bách thích thú, lần đầu tiên nó được sờ một cái lồn béo múp như thế. Mu lồn to dày nung núc, hai múi lồn múp míp khít khịt tạo nên cái khe lồn sâu khuất lấp giữa đám lông xum xuê nhưng sợi lông nhỏ mịn chứ không cứng như thường thấy. Nó rút tay ra khỏi háng bà ấy, để lại sự hụt hẫng trong bà. Bà Minh Ngọc ngẩng lên nhìn Bách đang ngồi dậy chật vật kéo cái váy xuống dưới qua cái hông nở nang của bà. Bà phải phụ một tay, ưỡn cái háng lên nhấc mông khỏi đệm để nó lôi tuột chiếc váy xuống qua đôi chân bà. Đang cơn hưng phấn, bà chủ động tự cởi nốt chiếc quần lót ra và chờ nó ập xuống người bà. Bách ngắm nhìn toàn thân người đàn bà đang lõa thể trước mặt, thầm nghĩ nếu mình biết bà ấy 10 năm trước thì hẳn đã hực lên rồi. Nó trườn lên đè nghiêng một nửa người lên mình bà ấy và lấy hết cản đảm ghé môi hôn bà. Không phải bà ấy xấu xí đến độ nó không dám hôn, mà là do nó thấy ức chế vì luôn cảm thấy như mình đang phải phục vụ chứ không phải đang được cưỡng đoạt. Cái cảm giác được cưỡng đoạt là cảm giác nó thường thấy khi chinh phục một người đàn bà.

Bách thò tay xuống giữa hai đùi bà, len vào cái giữa hai múi lồn múp míp. Khe lồn đã dâm dấp ướt, đầu ngón tay miết tới miết lui và lách vào trong cái lỗ nóng khít, nước nhờn đặc quánh. Người đàn bà rùng mình, hai đùi mở rộng, ngón tay nó đi sâu vào trong móc ngược lên. Nó rời môi hôn nhìn người đàn bà, mắt bà nhắm nghiền, vẻ mặt toát lên sự sung sướng thỏa mãn. Bà ấy nghiêng người sang bên nó, vươn tay qua luồn vào cạp quần jean chật chội của nó, bà hé mắt ngước nhìn nó, ánh mắt ánh lên nỗi thèm khát khi bàn tay bà nắm được con cặc mới chỉ hơi chớm to lên của nó:
– Mình hôn em nữa đi… Mình làm em tan chảy ra rồi…

Nó sốc vì cách xưng hô của bà ấy, thấy hay hay thích thú, lòng dục bị kích thích mạnh làm con cặc to lên nhanh chóng căng đầy trong tay bà ấy khiến bà ấy ngỡ ngàng. Bà mỉm cười sung sướng bóp siết lấy cái khúc thịt nóng hổi đấy, trong lòng thổn thức vì kích cỡ của nó.
– Của mình to quá, liệu nó có làm em đau không? – Bà ấy thì thào một cách dâm đãng.
– Đau đấy… nếu bướm… của em quá nhỏ. – Bách cũng tỏ ra dạn dĩ với lối xưng hô của bà ấy.
– Ôi thế ư… vậy mình hãy làm đau bướm của em đi. – Bà ấy dướn người sang ép sát vào người nó.
– Cởi quần cho… tôi đi. – Bách ngập ngừng không dám xưng anh với bà ấy.
Bà Minh Ngọc mỉm cười, cái cười rất dâm, bà chuồi xuống mở khóa và tụt quần nó xuống. Bách cũng phải giúp bà ấy gỡ nó ra khỏi người vì chiếc quần khá chật. Nó cởi nốt chiếc áo phông quẳng xuống sàn và kéo bà ấy lên. Nhưng bà Minh Ngọc có vẻ không muốn nhoài lên, bà đẩy nó nằm ngửa ra, say sưa ngắm nhìn con cặc đang cửng tớn lên to tướng của nó. Đúng là không nằm ngoài dự đoán của bà khi thoáng nhìn thấy nó lần đầu tiên. Bà đã đoán chắc rằng với một con người cường tráng, da dẻ sáng bóng, tóc đen dầy nhưng nhức như nó thì thế nào cũng sở hữu một cây súng hoành tráng đủ để làm mọi người đàn bà khao khát. Bà cúi xuống nắm lấy con cặc nó, há miệng mút mút cái đầu rùa nhẵn bóng đỏ lựng như trái mận to. Bách rùng mình, nó ưỡn háng đẩy con cặc trồi lên chui vào trong miệng người đàn bà. Bà ấy ngậm lấy mà mút một cách ngon lành, bàn tay tuốt lên tuốt xuống ở phần dưới gần gốc con cặc. Bách thở hắt ra, sướng đấy chứ, đâu đến nỗi nào. Nó nằm yên hưởng thụ miệng lưỡi nóng ấm của người đàn bà đang mơn man vuốt ve liếm quanh đầu cặc.
– Mình yêu em đi, chim mình cứng quá rồi… bướm em cũng ướt quá rồi.
Bà Minh Ngọc trườn lên tay xoa khắp bộ ngực rộng nở nang của nó, ánh mắt ngước nhìn nó đầy thèm khát. Nó cười đẩy bà nằm ngửa ra và lật người lên nằm đè lên cái thân thể nóng hừng hực của bà. Nó gạt hai đùi bà rộng ra và thò tay xuống cầm con cặc dí vào cái rãnh sâu khít giữa hai múi lồn dày múp, nó rà rà tìm cái lỗ và ấn vào.
– Ui, ui, ui… Sao to thế mình ơi…

Bà Minh Ngọc rên lên khi con cặc nó chẽ đôi lồn bà, hùng hổ chui vào. Bà hơi nhăn mặt ưỡn lên. Bách nhấp nhấp mấy cái và đẩy con cặc đi thút vào sâu.
– Ôi chao ơi… em chết mất mình ơi.

Bà ấy lại kêu lên khi con cặc to lớn ngập sâu trong người bà. Bách hít một hơi dài khoan khoái, lồn bà ấy thật ướt và nóng, nó đê mê tận hưởng cái cảm giác thích thú khi găm chặt con cặc trong cái lỗ lồn còn đang bỡ ngỡ trước sự xâm nhập của kẻ lạ mặt. Bà Minh Ngọc ôm lấy lưng nó, co hai chân lên cao chuẩn bị đón chờ những cú dấn đã đời sắp bắt đầu. Và bà ấy ngay lập tức phải rên lên thống thiết khi nó đưa đẩy con cặc rồn rột trong cái lỗ lồn còn chưa quen được với kích cỡ của con cặc nó. Sau vài cái nhịp nhàng, hai chân bà ấy giơ cao mông cong lên làm lỗ lồn thẳng tắp, con cặc đi vào thun thút, háng nó dập xuống giữa hai cái đùi êm ái.
– Sướng mình ơi… chim mình to lắm… em sướng lắm…

Bà ấy nằm dưới nó, gương mặt tràn đầy sự thỏa mãn ngước lên nhìn nó. Bà ấy cười, cái cười hạnh phúc sung sướng, hai đầu vú rung lên ở trên ngực sau mỗi phát nó dập xuống.
– Nó có làm bướm em đau không… Anh dập mạnh nữa nhé. – Bách đã mạnh dạn hơn, nó gần như quên đi người đàn bà quyền lực trước đó.
– Có, nó làm bướm em đau lắm… nhưng em thích… mình dập mạnh nữa đi. – Bà ấy cũng đáp lại, giọng dâm đãng không kém.

Bách chống hai tay nâng người lên, hai đùi chành ra đẩy hai chân bà co gập lên cao, mông bà ấy cong lên trên, cái lồn ngửa ra. Bách dồn sức dập xuống, ban đầu chậm dãi, sau nhanh dần mạnh dần. Người đàn bà vươn hai tay lên ôm lấy cổ nó, miệng há ra tròn mắt kinh ngạc trước những cú nện tới tấp giã xuống háng. Người bà nảy lên trên tấm nệm. Con cặc nó sầm sập đâm vào, thật sâu, thật căng… như muốn nghiến nát bấy cái lồn của bà.
– Ái… ái… ái… a…a… zzz… Đau em quá mình ơi…

Bà không chịu được thêm nữa, vội kêu lên thảng thốt… Cũng là lúc nhận thấy trong lồn nóng rẫy, nó đang bơm liên tục từng đợt tinh khí vào tận đáy cái lỗ lồn còn chưa kịp sướng của bà. Nó đang nhịp chậm dần lại. Bà thả lỏng người ra, nét mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
– Ôi mình ơi… xong rồi ư… – Bà ấy rên lên.
– Xin lỗi mình… mình làm tôi sướng quá không giữ được… Thôi để tối tôi đền lại mình nhé.

Bách cười nằm phục xuống người bà Minh Ngọc, nó cũng không ngờ tại sao mình lại ra nhanh như vậy. Lúc dạo đầu rõ ràng là cũng không hào hứng lắm, vậy mà càng lúc lại càng hứng hơn. Nó chợt nhận ra sự hưng phấn đến nhanh và bùng nổ thành cao trào chính là bởi những từ ngữ khêu gợi của bà Minh Ngọc, nó bị kích thích mạnh bởi lối xưng hô và những ngôn từ dâm đãng của bà.

(Hết Phần 41 … Xin mời đón xem tiếp Phần 42)

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nam nguyen

Truyện này hồi đó có đọc trên tđ mà wed này đăng lại thấy bỏ nhiều đoạn quá, đăng ko đầy đủ