CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Lượt Xem: 1600 Lượt Xem

Phần 51: Về Nhà III

Nghỉ học nhiều quá nên kỳ thi cuối năm thứ hai quả là vất vả đối với Bách. Cuối cùng thì cũng xong tuy rằng kết quả thì không được tốt lắm, điểm thi không cao và nợ lại vài môn, nhưng quan trọng hơn cả là vẫn đủ tiêu chuẩn học tiếp năm thứ ba. Đấy là điều nó mừng nhất, sau chừng ấy thời gian chơi bời mà vẫn không bị học lại thế là tốt lắm rồi. Năm nay coi như không được nghỉ hè, phải ở lại mà chầu chực để trả nợ những môn chưa qua. Bách hơi buồn vì đinh ninh sẽ có dịp về với mẹ trong dịp nghỉ hè này. Cũng phải nửa năm rồi nó không được gặp mẹ, thấy nhớ mẹ vô cùng. Nhớ những lần gần mẹ, cơ thể hấp dẫn của mẹ làm nó không sao cưỡng lại được, ngay cả ánh mắt van lơn của mẹ mỗi lần cầu xin nó đừng làm việc ấy cũng không thể khiến nó dừng lại được. Nó đã bất chấp tất cả, được một lần là cứ đòi hỏi mãi để giờ đây tình cảm của nó dành cho mẹ không khác gì hơn một người đàn ông dành cho một người đàn bà. Cứ gần gũi là lại nghĩ tới chuyện chuyện ấy khiến mẹ nó phải trốn biệt trên quê không dám xuống nữa. Bách đã không nhận ra sự trốn tránh ấy, những thú vui triền miên trong thời gian qua đã khiến nó quên người mẹ. Chỉ đến bây giờ, khi mọi vui thú đã xa khỏi tầm tay nó mới thấy nhớ mẹ cồn cào.
Đúng là cầu được ước thấy, sáng hôm nay vừa ngủ dậy định đến trường xem lịch thi lại thì bố nó gọi điện. Sau vài lời hỏi thăm qua loa bố thông báo:
– Thứ Hai tuần sau là tổ chức lễ cưới cho anh Sơn con bác cả. Con đầu cháu sớm mà lại là cháu đích tôn nên sẽ làm to đấy. Bố đã gọi điện cho bác Hai rồi, cả nhà bác cũng sẽ về, có xe cơ quan đưa đón nên con tiện xe về cùng nhà bác ấy luôn nhé. Sáng thứ Bẩy xe bác ấy sẽ qua đón con rồi về luôn. Con liên hệ lại với bác ấy để trao đổi cụ thể hơn nhé.
– Con đang chờ thi nốt vài môn, con cũng chưa biết lịch, nhưng cưới anh Sơn thì chắc chắn con sẽ về. – Nó nói, thầm mong cho đừng có thi môn gì vào thứ Hai tuần sau.
– Ừ, cố gắng về con ạ, đông đủ con cháu cho vui… À này, bà Minh Ngọc gửi lời hỏi thăm con đấy, bà ấy có vẻ quý con đấy nhỉ. – Tiếng bố nó cười vui trong điện thoại.
– Vâng, thế ạ, bố gặp bà ấy à. – Nó hờ hững hỏi lại.
– Không, trao đổi qua điện thoại thôi, tiện thể bà ấy nhắc đến con ấy mà. Thôi thế nhé, tình hình là như vậy. Con thu xếp về cùng bác Hai cho tiện nhé.
– Vâng ạ. Con chào bố.
Nó cúp máy, nghĩ tới bà Minh Ngọc là lại tức sôi máu. Bày đặt hỏi thăm hỏi nom nữa chứ, quý mến đếch gì đâu, chắc lại thèm đấy mà. Bố sư khỉ, sự nhanh nhảu không phải lúc của mụ đã làm mình mang tiếng là kẻ sở khanh với em Vân rồi, giờ mụ lại còn muốn tiếp tục bám mình nữa đây. Thôi kệ, không quan tâm, giờ phải đến trường xem tình hình thi cử thế nào đã rồi nhanh chóng về quê. Trong lòng nó lại cồn cào cảm xúc khi nghĩ đến mẹ.

Sáng thứ Bẩy, theo lời dặn dò của bác Hai nó ra đầu phố đứng đợi. Mươi phút sau thì chiếc xe 7 chỗ to tướng nhấp nháy xi-nhan tấp vào lề đường. Bác Hai mở cửa xe bước xuống tươi cười chào nó, nó cúi đầu lễ phép chào lại bác. Mở cánh cửa sau cho nó bỏ đồ vào xong bác đẩy nó lên đằng trước và nói:
– Anh này to xác lên ngồi ghế trên, để bác ngồi dưới.
Nó mở cửa trước chui vào. Quay lại đằng sau thấy bà bác và chị, cả hai đều cười tươi chào đón nó, bà bác trầm trồ:
– Lâu ngày không gặp, nhìn anh Bách dạo này chững chạc ghê. Đẹp trai hết phần bố rồi đấy.
– Vâng chào bác, bác cũng càng ngày càng trẻ ra đấy ạ. – Nó cười xã giao lại một câu nịnh bà bác.
– Còn chị thì sao. Càng ngày càng già đi hả. – Chị họ nói chen vào. Chị cười, hàm răng trắng bóng.
– Ấy chết, sao chị cứ vơ cái xấu vào mình như thế… Chị rất đẹp, thực lòng đấy, em cá là đàn ông ở cơ quan chị đang đánh nhau vì chị đấy. – Nó trỏ ngón tay vào chị như khẳng định lời nói của mình.
Chị cười, ánh mắt ngời lên niềm vui:
– Nhưng toàn là các anh có vợ hết rồi.
– Kể cả có vợ lẫn chưa vợ, em nói thật đấy, cứ nơi nào có chị thì nơi đó đàn ông lục đục. – Nó cười và quay lên.
Xe chuyển bánh, ông bác ổn định vị trí xong thì cũng góp vui:
– Anh Bách dạo này mồm mép ghê nhỉ, chắc cũng có khối em đang lục đục vì anh Bách đấy.
– Chứ còn gì nữa bố, đẹp trai con nhà giàu như thế thì các em không xúm vào mới là lạ. – Chị cũng phụ họa theo.
– Ơ thế mà vẫn cô đơn đấy chị ạ. – Nó liếc nhìn chị qua gương chiếu hậu.
– Vì không biết phải chọn em nào chứ gì. – Chị cũng nhìn nó qua gương.
– Lấy đâu ra mà chọn ạ. Nhà quê như em chúng nó chả thèm. – Nó nói, mắt vẫn không rời khuôn mặt chị trong gương.
– Giấu không muốn nói thì thôi. – Chị mỉm cười và quay đi, ánh mắt nó trong gương khiến chị xao động.
Nhớ tới những kỷ niệm của mùa hè đầu tiên khi nó mới chân ướt chân ráo xuống đây chị lại thấy nhói lòng. Nó đã lấy đi cái quý giá nhất đời con gái của chị, chị đã căm hận nó lắm, tưởng chừng như suốt đời này chị sẽ tuyệt giao với nó, không còn chị em họ hàng gì nữa. Nhưng giờ đây, sau hai năm xa cách, chị đã thấy nguôi ngoai đi nhiều, thấy tội lỗi của nó cũng không đáng bị trừng phạt đến thế. Coi như đấy là một tai nạn thôi, cả nó và chị lúc ấy đều đã không kiểm soát được bản thân mình. Bây giờ chị đã có bạn trai, cũng đã vài lần làm chuyện ấy và bạn trai chị cũng không băn khoăn gì về cái chữ trinh của chị. Chị thấy nhẹ lòng. Có thể anh ấy là người rộng lượng hoặc có thể anh ấy không biết gì, vì cái đêm đầu tiên dành cho anh hai người vụng trộm trong bóng tối ở một góc công viên. Chị rất lo lắng sau khi hành sự xong, nên đã vội vã kéo quần lên ngay. Còn anh thì rất mãn nguyện và hạnh phúc bởi sự hiến dâng của chị, nên cũng chẳng quan tâm xem cái kia nó có còn gin hay không. Chiếm được tình cảm của người con gái đẹp nhất công ty đã là một sự thành công ngoài sự mong đợi, lại còn chiếm được cả thể xác nữa thì hỏi còn sung sướng nào hơn.

Bách ngồi trên ghế trước cũng đang nôn nao nghĩ về chị. Những năm tháng qua nó đã quên người chị họ xinh đẹp, quên cái cảm xúc ngỡ ngàng sửng sốt khi lần đầu nhìn trộm chị tắm, quên cái cơ thể con gái nõn nà của chị trong cái đêm chị ngủ mê mệt bởi những viên thuốc ngủ. Sự liều lĩnh của nó đã lấy đi đời con gái của chị, sự giận dữ của chị sau việc ấy đã khiến thằng con trai mới lớn ngờ nghệch ngày ấy chạy mất dép. Nó không dám nghĩ tới chị nữa, không dám gặp chị nữa, không dám tin là chị có thể vui vẻ bông đùa với nó như vừa rồi. Sau hai năm xa cách, giờ gặp lại thấy chị đẹp hơn bội phần. Người con gái vào độ chín, tràn đầy sức sống, mơn mởn như hoa xuân. Thật diễm phúc cho anh chàng nào được chị yêu, được chị ban cho cái diễm phúc ái ân mà bao kẻ ngày đêm mộng tưởng. Chị đúng là nỗi khát khao của mọi gã đàn ông, trong đó có cả nó, nhưng có được chị, đối với nó là điều không thể, không thể nào. Đơn giản vì chị là chị họ nó, là con gái ông bác nó, cùng dòng máu với nó. Nó tiếc nuối và cũng tự nhủ, phải chăng mình đã quá tham lam, chị ấy đâu phải dành cho mình. Ngay cả mẹ nữa, cũng đâu phải dành cho mình, thế mà bao nhiêu lần mình đã ép buộc mẹ. Tệ thật, làm sao mình có đủ dũng khí để thoát ra khỏi những ham muốn tội lỗi này được đây. Chỉ có một cách thôi, nhưng cách ấy giờ đã quá xa vời rồi, đó chính là Vân. Chỉ có em Vân, cùng những tình cảm nồng cháy em dành cho mình mới có thể lôi mình ra khỏi cái vũng lầy này được thôi. Nhưng bây giờ thì biết tìm em nơi đâu. Anh nhớ em quá, Vân ơi. Nó gọi thầm tên em, trong lòng đau đáu một nỗi nhớ da diết.
Mọi người vẫn đang trò chuyện, thỉnh thoảng anh lái xe lại chen vào vài câu bông đùa. Không khí vui vẻ làm Bách cũng vui lây tạm quên đi những bứt rứt trong lòng mình. Xe đã ra khỏi thành phố và đang lao vun vút trên đường cao tốc. Đi được một lúc thì thấy điện thoại của ai đó đổ chuông, nó nghe thấy bác Hai nó bốc máy.
– Chú Ba hả, mấy người đang trên đường về đây.
Là bố nó đang gọi, ở nhà mọi người vẫn gọi nhau thân mật bằng kiểu đó, bác Cả, bác Hai, chú Ba, chú Tư… chứ không mấy khi gọi tên.
– Thế hả… Ờ, ờ… được rồi, không vấn đề gì… Thế thôi nhé… Ừ, gặp lại sau nhé.
Bác Hai cúp máy và nói:
– Chú Ba, bố thằng Bách nói gia đình mình và Bách về thẳng luôn nhà chú Ba ăn trưa rồi hãy sang bác Cả. Đằng nào về tới nơi cũng gần trưa rồi mà bên bác Cả thì đông người lắm, sợ không có chỗ mà ngồi.
– Khổ thím nó lọ mọ làm cơm. – Bà bác dâu nói.
– Ôi dào thêm bát thêm đũa chứ vất vả gì đâu. – Bác Hai phẩy tay nói.
– Vâng, cũng lâu rồi hai bác với chị không tới nhà cháu còn gì. – Bách nói với xuống.
Sau vài lời qua lại nữa rồi thì im lặng, mọi người dần dần ngủ hết. Nó cũng gật gù một lúc rồi ngả đầu tựa ra sau làm một giấc. Buổi sáng dậy sớm thường làm nó gà gật như thế này.

Xe về gần đến nhà, mọi người thức giấc. Cái thị xã thân quen của nó đây rồi, qua vài vòng xoay nữa là đến nhà nó. Nhà bác Cả cũng chỉ cách nhà nó chừng 2 cây số thôi, chắc giờ này bên ấy đang rất đông vui. Xe quẹo qua một khúc quanh và từ từ từ dừng trước cổng nhà nó.
Bố mẹ nó tíu tít đón chào gia đình ông bác mà gần như quên nó đang đứng ngoài sân. Nó chậm rãi bước lên thềm vào nhà, mẹ đang đứng vồn vã hỏi chuyện bà chị dâu. Nó đứng lặng ngắm nhìn, mẹ vẫn đẹp như thế, dịu dàng và hiền hậu. Trông mẹ có vẻ béo ra, người đẫy đà hơn trước và hơn hết cả là trông mẹ thật vui. Trong nó trào lên những tình cảm xao xuyến, không phải thứ nhục cảm thường thấy trước đây mà là thứ tình cảm của đứa con đi xa lâu ngày.
– Mẹ, con chào mẹ.
Mẹ quay ra nhìn nó và mỉm cười. Hai mẹ con nhìn nhau hồi lâu, mẹ dang tay ra như những ngày nào mỗi khi nó trở về. Nó mừng rỡ lao vào ôm lấy mẹ, lòng bồi hồi xúc động trong một thứ tình cảm thuần khiết đến nỗi nó không nhận ra vú mẹ đang ép vào ngực nó rất mềm mại.
– Con trai mẹ lâu quá không về, học hành vất vả quá hả con. – Mẹ buông nó ra trìu mến hỏi.
– Vâng, kỳ này có khá nhiều môn nên thi hơi dài mẹ ạ. Về cưới anh Sơn xong là con lại phải ra thi nốt, chắc không được nghỉ hè rồi. – Nó rời mẹ ra, bây giờ mới cảm nhận thấy những dư âm của cái ôm vừa xong.
– Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi ngồi vào bàn nhỉ. Xong cả rồi. – Bố nó vồn vã nói.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ, ai nấy đều đói nên ăn thật ngon miệng. Ăn xong bố nó nói với ông bác:
– Bây giờ em phải qua công ty làm việc, thằng Bách sẽ đưa anh chị và cháu sang bên bác Cả, chiều em từ chỗ làm về đó luôn.
Quay sang mẹ nó, bố nói:
– Em dọn dẹp xong chuẩn bị chỗ ngủ cho cả nhà nhé. Đêm nay, đêm mai anh chị và cháu ngủ ở đây luôn. Xem nào, anh với em ngủ ở phòng thằng Bách, để cái phòng rộng cho ba người phụ nữ, thằng Bách ngủ dưới nhà này nhé.
– Vâng ạ. – Bách cười gật đầu.
– Thôi để san bớt người ra các nhà khác em ạ, nhà có hai phòng ngủ mà giờ phải chứa tới 6 người thế này, còn anh lái xe nữa chứ. – Bác nó băn khoăn.
– Các nhà khác cũng thế mà anh, ở nhà quê chẳng mấy khi có khách ngủ lại nhà nên có ai xây nhiều phòng ngủ đâu. Anh lái xe thì đưa tạm qua công ty em ngủ chung với cậu bảo vệ, thế là ổn rồi anh ạ. – Bố nó phân bua.
– Thôi cũng được, tùy chú mà, chỉ tội cu Bách phải ngủ vạ vật thôi. – Bác nói.
– Có sao đâu bác, hai đêm thôi mà. Xưa cháu ở nhà bác mãi giờ bác lên chơi cháu không nhường phòng được hay sao. – Bách cười, mọi người cũng cười vui.

Bách dẫn mọi người sang nhà bác Cả, không khí ở đây đã rất nhộn nhịp mặc dù đến tận ngày kia mới tổ chức lễ cưới. Nhưng cái lệ ở đây là vậy, người ta dựng rạp từ hai hôm trước để chuẩn bị cỗ bàn và lấy chỗ cho đám thanh niên kéo đến chơi. Nó và cô chị họ kéo nhau ra góc sân quây quần với đám anh chị em họ khác. Nó thì mọi người không lạ lẫm gì nhưng chị họ nó ít về nên mọi người đều quấn lấy mà hỏi han chuyện trò, bỗng chốc nó thấy mình trở thành người thừa và đành đi ra nơi khác. Ngồi một mình mãi cũng chán nó vẩn vơ nghĩ đến mẹ, giờ này đang ở nhà rửa đống bát đĩa và chuẩn bị chỗ ngủ cho mọi người tối nay. Lúc gặp nhau mẹ đã mừng rỡ ôm nó, cái hành động ấy lâu rồi nó mới thấy ở mẹ, có lẽ mẹ đã không còn e ngại mình nữa. Mình muốn được trò chuyện với mẹ quá, xa mẹ nửa năm nay rồi còn gì. Có lẽ giờ này mẹ cũng đã dọn dẹp xong xuôi rồi. Ngồi ở đây mãi cũng chẳng được tích sự gì, chi bằng mình về quách nhà với mẹ cho xong. Nó đứng dậy đi ra ngoài cổng, dông thẳng ra đầu ngõ làm một cuốc xe ôm về nhà.

(Hết Phần 51 … Xin mời đón xem tiếp Phần 52)

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Nam nguyen

Truyện này hồi đó có đọc trên tđ mà wed này đăng lại thấy bỏ nhiều đoạn quá, đăng ko đầy đủ