CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần
Tác Giả: Người Yêu Truyện
Thể Loại: âu yếm, nút lưỡi, sung sướng
Lượt Xem: 1684 Lượt Xem
Phần 67: Người Nhà Quê (6)
Ngày hôm sau.
Buổi sáng, anh Bền bắt xe ôm vào bệnh viện, Bách lại đến trường như thường lệ.
Buổi trưa tan học, Bách vội vã về nhà, nó nóng lòng muốn biết chị Bền có về hay không.
Mở cửa vào nhà. Vô cùng thất vọng vì nhà cửa vắng tanh, không còn thấy bóng dáng quen thuộc của chị Bền đứng nấu ăn bên bếp nữa. Bách thở dài buồn bã, thả mình xuống đi văng ngấn ngơ nhìn ra gian bếp lạnh lẽo. Nó thấy nhớ chị Bền da diết, chẳng nhẽ không còn được cùng chị thêm lần nào nữa hay sao, mọi chuyện kết thúc như thế này à? Không, mình không thể chấp nhận như thế được, mình sẽ vào bệnh viện với chị, sẽ dỗ dành chị trở về. Bách khóa cửa lại và đi vào bệnh viện.
Bách tới bệnh viện, chạy lên khu điều trị, thấy giường thằng cu trống trơn. Quá đỗi ngạc nhiên, nó hỏi người nằm giường bên mới vỡ lẽ ra là thằng cu con đang được mổ. Bách thở phào nhẹ nhõm, thế là tốt rồi, cứ tưởng họ dắt nhau về quê luôn rồi chứ. Nó hỏi chỗ phòng mổ và chạy bổ đi tìm. Tới nơi, thấy anh chị Bền đang nhấp nhổm trên cái băng ghế ngoài hành lang. Trông thấy nó anh Bền mừng rỡ:
– Thằng bé vừa được đưa vào, anh chị phải túc trực ở đây suốt từ sáng. Em ở nhà đến đây đó hả?
– Vâng, em về không thấy chị Bền, lo quá vội chạy vào đây xem có chuyện gì. – Nó trả lời.
– Ừ, không sao cả. Thôi thế là may rồi, thằng bé được mổ là tốt rồi. Giờ chỉ còn chờ xem kết quả thế nào thôi. – Anh Bền nói và dịch mông ra nhường chỗ cho nó ngồi xuống.
Bách ngồi xuống liếc qua anh Bền nhìn chị Bền. Chị vẫn lặng thinh không nói năng gì, thậm chí còn không nhìn nó. Bách bèn hỏi với sang chị:
– Anh chị đã cơm nước gì chưa?
– Chưa, cũng chẳng có bụng dạ nào mà ăn nữa, chờ kết quả thằng cu ra sao đã. – Anh Bền lại trả lời thay vợ.
– Thôi để em ở đây với chị, anh tranh thủ chạy ra ngoài ăn đi.
Bách vừa nói xong đã bắt gặp ánh mắt chị Bền lườm xéo sang. Chắc chắn là chị hiểu ý đồ của nó và dĩ nhiên là chị khó chịu.
– Anh không đói đâu. – Anh Bền nói. – Mà chú ăn chưa?
– Em ăn rồi. – Bách nói dối. – Anh cứ đi đi, ngồi đây cũng chẳng giải quyết được gì. Hay là chị đi ăn trước đi.
Chị Bền lắc đầu, nét mặt chị đăm chiêu, không biết chị đang nghĩ gì. Chị lo lắng cho con hay là đã đoán ra ý đồ điệu hổ li sơn của nó nên nhất quyết không chịu rời chồng. Ba người ngồi yên lặng một lúc lâu không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Bách phải lên tiếng:
– Thôi để em chạy đi mua cái gì cho anh chị ăn tạm nhé, ngồi chờ đến chiều thì đói chết.
– Thế cũng được, chú mua cho anh chị hai ổ bánh mì. – Anh Bền nói.
– Vâng, anh chị chờ nhé. – Bách nói và chạy đi.
Còn lại hai vợ chồng, anh Bền quay sang nói với vợ:
– Chú Bách ấy thế mà chu đáo thật, không thấy mình là chạy vội vào đây ngay. Thời buổi bây giờ thanh niên như chú ấy là hiếm lắm. Vợ chồng mình may phúc mà có được những người bà con tốt như thế đấy mình ạ.
– Vâng, cũng thật may mình ạ. – Chị Bền đáp lời chồng, chỉ có chị là người hiểu hơn ai hết sự sốt sắng đó của Bách nhằm mục đích gì.
– Hôm trước chú ấy lại đưa cho tôi tiền, bảo là ông chú gửi xuống giúp vợ chồng mình lo cho thằng cu. Tôi ngại quá nhưng chú ấy cứ bắt phải cầm, tiền triệu chứ có ít ỏi gì đâu. Chẳng biết đến bao giờ vợ chồng mình mới trả hết cái ơn này mình ạ. – Anh Bền nói, nét mặt đăm chiêu tư lự.
– Vâng, thôi thì nghèo không trả được bằng tiền thì trả bằng nghĩa mình ạ.
Chị Bền thở dài, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua giữa mình với Bách và tự hỏi không hiểu như thế có phải là sự trả ơn không nhỉ. Nhưng cái người mà vợ chồng chị mang ơn là ông chú chứ đâu phải thằng Bách. Tự dưng mình bị đẩy vào tay nó, thằng Bách ấy đúng là của người phúc ta.
Bách đã trở về, tay xách một gói bánh và hai chai nước. Nó hồ hởi đưa cho anh chị Bền và giục anh chị ăn ngay cho nóng. Anh chị Bền đón lấy, quả thực bây giờ mới thấy đói ngấu, ổ bánh mì lúc này chẳng khác nào cao lương mỹ vị. Nhìn anh chị Bền ăn ngon lành Bách cũng cảm thấy vui, nó cũng vừa phải tranh thủ ăn một ổ ở ngoài tiệm bánh vì từ trưa đã kịp ăn gì đâu. Anh chị Bền ăn xong cũng vừa lúc một cô y tá trong phòng mổ đi ra. Chị Bền vội đứng dậy lắp bắp hỏi:
– Chị ơi… cháu nhà em thế nào rồi ạ?
– Xong rồi, chờ bác sĩ ra thông báo. – Cô y tá vừa đi vừa nói.
– Ơ chị ơi…
Chị Bền nói với theo nhưng cô ta vẫn mải miết đi. Vừa lúc ấy ông bác sĩ đi ra, vừa gỡ khẩu trang vừa nói bằng một giọng mệt mỏi:
– Xong rồi. Ca mổ tốt, không có vấn đề gì. Xuống phòng hậu phẫu nhé.
– Ôi may quá. Gia đình em cám ơn các bác sĩ. – Anh Bền mừng rỡ lật đật móc phong bì. – Dạ đây là… đây là…
– Thôi. – Ông phảy tay. – Nói chuyện với y tá trưởng.
Anh Bền tẽn tò rụt tay lại. Bách kéo anh xuống nói nhỏ: “Việc ấy anh để em”.
Hai cô y tá đẩy chiếc giường đi ra, thằng bé vẫn còn thuốc mê nằm thiêm thiếp, dây rợ ống truyền treo lủng lẳng. Anh chị Bền và Bách vội vã chạy theo sau, tất cả xuống phòng hậu phẫu. Xuống tới nơi, để anh chị Bền loay hoay với thằng bé, Bách đi tìm y tá trưởng. Kinh nghiệm sử dụng tiền bạc đã có chỗ dụng võ. Cô y tá trưởng niềm nở ngay lập tức sau khi cầm xấp tiền dày chẳng cần phong bì phong bao gì từ tay Bách. Cô quay lại giường bệnh chỉ đạo liến thoắng và các y tá khác chạy như đèn cù. Thằng bé đã có những điều kiện chăm sóc tốt nhất sau khi mổ, và chắc chắn một lát nữa thôi chính ông bác sĩ phẫu thuật sẽ trực tiếp đến dặn dò. Anh chị Bền nhìn thằng Bách với vẻ ngưỡng mộ không giấu nổi, quả thật người có tiền làm việc gì cũng nhẹ nhàng.
Xong việc với các y tá, Bách quay sang anh chị Bền, vừa giơ tay nhìn đồng hồ vừa nói:
– Bây giờ là 3h chiều, theo y tá nói thì khoảng 6 tiếng nữa thằng bé sẽ tỉnh, lúc ấy nó cần phải ăn. Thôi bây giờ anh Bền ở lại, em đưa chị Bền về nấu cháo cho cháu. Được không?
– Ừ phải đấy, mẹ nó mau về với chú ấy đi, tôi ở lại trông chừng thằng bé. – Anh Bền đáp lời Bách.
– Ờ… Có khi chú Bách cứ về trước đi, lát nữa chị đi xe ôm về cũng được. Nấu mỗi tí cháo cũng nhanh thôi mà. – Chị Bền lưỡng lự không muốn về.
– Thì tiện xe em chở về luôn, còn qua chợ mua đồ ăn nữa chứ. – Bách sốt sắng.
– 6 tiếng nữa, đến tận 9h tối thằng bé mới tỉnh cơ mà, nấu sớm làm gì. – Chị Bền vẫn cố nán lại, chị biết về sớm bây giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra.
– Tôi ở đây là được rồi, mình cứ về với chú ấy đi. Còn sớm thì nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt, chứ ngồi cả ở đây làm gì. – Anh Bền xen vào.
Chị Bền liếc nhìn chồng như muốn nói: “Có mà nghỉ ngơi được khối ra đấy, về bây giờ thì nó lôi lên giường ngay đấy ạ!”. Anh Bền thì chẳng biết gì cả vẫn săng sái sắp xếp các thứ để chị về. Chị bực mình cắm cảu:
– Sao anh cứ phải cuống lên thế, tí nữa tôi về không được à. Hay anh về mà nấu đi, tôi ở lại trông con cho.
– Mình nói lạ, tôi biết gì chuyện nấu nướng. Thôi thì nghỉ một lát rồi về cũng được. – Anh Bền cũng quạu lại.
– Chả cần nghỉ, tôi về luôn đây… Đi thôi chú Bách.
Chị Bền nói và quảy quả bước ra cửa, anh Bền ngơ ngác nhìn theo không hiểu sao vợ mình bỗng dưng lại nổi cáu như thế. Chị Bền vừa đi vừa bực bội nghĩ thầm: “Người gì mà ngu thế không biết, thấy nó rắp tâm lôi vợ mình về như thế mà chẳng biết cái gì cả. Đã thế thì đây cũng chẳng thèm giữ gìn nữa cho biết mặt”.
Bách cũng lật đật chạy theo chị sau một thoáng ngỡ ngàng vì thái độ của chị. Nó hiểu ngay là chị đang muốn lẩn trốn nó nhưng anh chồng đã không hiểu cứ giục giã chị về. Tự nhiên nó thấy mình thật tệ khi gây ra cảnh này, trong bụng thầm nghĩ: “ Đã vậy thì thôi hôm nay mình sẽ không làm gì cả, cứ tưởng là cũng thích thì còn hứng thú chứ đã như thế thì đây cũng đếch thèm nữa”. Nó lấy xe chở chị đi, trên đường ra chợ và cả lúc đi về nhà, hai chị em không ai nói với ai câu nào, bầu không khí giữa hai người nặng như đá đeo.
Về đến nhà, chị Bền cất thực phẩm vừa mua vào bếp rồi vào phòng lấy đồ đi tắm. Cả đêm hôm qua và nửa ngày hôm nay lăn lóc trong bệnh viện, người ngợm bẩn thỉu mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chị muốn đi tắm cho thoải mái đã rồi chuyện gì đến thì tính sau. Chị nhẩn nha lấy đồ, lựa một bộ thật rộng cho mát, lấy cái quần lót thật mỏng và chiếc áo con nhưng rồi cuối cùng chị lại bỏ chiếc áo con lại. Chị không muốn nịt chặt bộ ngực trong thời tiết nóng bức này và cũng vì một lý do gì khác nữa mà chính chị cũng không biết nữa. Chị thong thả đi vào phòng tắm treo quần áo lên và mở nước vào chậu, cửa vẫn mở, chị thầm nghĩ thế này có khi thằng Bách nó xông vào đây bây giờ đấy. Nhưng không, trái với suy nghĩ của chị, Bách không hề lai vãng. Chị ngó ra ngoài nhìn một lần nữa rồi đóng cửa phòng tắm lại. Vừa cởi quần áo vừa thắc mắc đôi chút về sự hiền lành bất thường của thằng em họ.
Bách ở trong phòng mình, biết là chị Bền đang sửa soạn đi tắm nhưng nó vẫn mặc kệ, trong lòng hơi có vẻ tự ái. Nó cũng lấy làm lạ vì điều đó, trước đây thì mặc cho chị kêu van thống thiết nó vẫn lăn xả vào cho bằng được, còn bây giờ thì chị mới chỉ tỏ thái độ né tránh một chút thế thôi mà nó đã cảm thấy như mình bị xúc phạm ghê gớm. Lòng tự kiêu bỗng nổi lên, nó thấy giận run người, muốn quay lưng với chị, muốn làm mình làm mẩy với chị, cứ y như nó đã là cái gì của chị rồi ý. Nó hậm hực đi đi lại lại trong phòng mình và thầm nghĩ mình sẽ không thèm đả động gì đến chị nữa cho đến khi nào chính chị ấy phải mở lời hỏi han mình trước, khi ấy mình sẽ nhấm nhẳng cành cao với chị cho bõ tức.
Nói cho cùng thì ở nó vẫn còn cái gì đó hơi trẻ con.
Chị Bền tắm xong và lịch kịch đi ra, Bách vội lăn xuống giường giả vờ ngủ nhưng vẫn ti hí mắt nhìn ra cửa, nó thấy chị Bền ngó đầu nhìn vào khi chị đi ngang qua phòng. Chị đi ra bếp và sửa soạn chuẩn bị cho bữa chiều, tiếng chị băm thịt lạch cạch, chắc là nấu cháo cho thằng cu. Bách vẫn nằm lì trên giường thêm một lúc lâu, nó nghĩ nếu cứ nằm thế này đến tối chắc cũng vậy thôi, bèn ngồi dậy lọ mọ đi ra ngoài. Chị Bền thoáng quay lại nhìn khi nó đi ngang qua bếp, nó đi ra chỗ chiếc đi-văng và ngồi phịch xuống vớ cái điều khiển bật TV lên xem. Ngó qua vài kênh thấy vô vị quá, lại liếc nhìn chị Bền đang lúi húi bên bếp. Cái dáng eo thon mông nở ấy lại làm nó rộn rực nhưng lòng tự ái đã khiến nó không nhúc nhích. Nó cứ ngồi trước TV và đầu óc loay hoay với những ý nghĩ tức tối, chẳng để ý TV đang phát cái gì. Bỗng nhiên nghe chị Bền lên tiếng làm tan đi cái không khí nặng nề.
– Chú Bách hôm nay nhàn rỗi thế, lại ngồi xem TV nữa cơ à.
Bách quay đầu lại nhìn chị vẫn đang đứng băm thịt lách cách. Nó khủng khỉnh đáp:
– Thì bình thường em cũng có việc gì đâu.
– Tưởng chú cũng phải học bài chứ nhỉ? – Chị vẫn vừa làm vừa hỏi.
– Không, chỉ lúc thi mới phải học thôi. Đại học chứ có phải học sinh phổ thông đâu chị.
– Thế à, chị đâu biết. – Ngừng một lát chị nói tiếp. – Nếu có rảnh thì ra đây giúp chị một tay.
Bách mừng rỡ, tinh thần hoạt bát hẳn lên, nó đứng dậy đi lại chỗ chị.
– Vâng, làm gì hả chị?
– Nhặt hộ chị mớ rau này đi. – Chị đẩy mớ rau cải sang phía nó.
Bách làm ngay, trong lòng thấy vui vui vì chị đã mở lời bắt chuyện trước. Vậy là chị ấy cũng không quá lạnh nhạt như nó nghĩ. Bách vừa làm vừa suy nghĩ về thái độ của chị lúc trong bệnh viện. Lúc ấy có vẻ như chị rất né tránh nó và không muốn về nhà, nhưng rồi chị lại bất ngờ kéo nó về và bây giờ thì lại rất vui vẻ. Hay chị đóng kịch với chồng nhỉ, hoặc là lúc ấy chị đang quá lo lắng cho thằng bé. Bách liếc nhìn sang chị, nó ngạc nhiên vì thấy rõ là chị không mặc áo ngực, nhìn xiên qua khe hở của cổ áo nó có thể trông thấy cả mảng trên bầu vú không hề được che đậy. Thế là sao đây, chị chỉ muốn thả rông cho thoải mái hay còn muốn điều gì khác nữa. Máu dâm nổi lên, Bách quên khuấy những tự ái dồn dập lúc nãy, nó bỏ mớ rau cải đang nhặt dở, đưa tay sang sờ mông chị. Chị Bền không bất ngờ vì hành động đó, chị đứng yên để nó sờ và nói như trách móc:
– Kéo người ta về bằng được chỉ vì thế này thôi mà.
– Đâu có, em cũng quan tâm đến anh chị và cháu đấy chứ. – Bách chữa ngượng. – Em đưa chị về để nấu ăn chứ, chẳng nhẽ lại để mọi người cơm hàng cháo chợ hay sao, thằng bé mới vừa mổ xong mà.
– Thế cái tay đang làm gì đấy. – Chị hỏi kháy.
– Ờ thì… thói quen ấy mà… hì hì. – Bách cười, vẫn tiếp tục sờ soạng đôi mông to mềm mại.
Chị Bền lại lặng thinh tiếp tục công việc trong khi bàn tay nó đang đưa sâu xuống dưới khe mông chị lần tìm cái ấy. Chị hơi ưỡn người ra phía trước khiến cho cái ấy ẩn sâu hơn dưới mông, chị khẽ mỉm cười, việc mò mẫn của nó trở nên khó khăn hơn. Bách không dám thô bạo, lại rút tay lên nắn bóp hai bên mông. Chị Bền lại nghĩ đến sự thật thà đến mức vô tâm của chồng, người đâu mà ngờ nghệch thế chứ, chẳng nhẽ lại phải nói toạc móng heo ra rằng chiều nào ở nhà nó cũng ép vợ anh phải ngủ với nó đấy, như thế đã sướng chưa hay là muốn nữa. Cứ giục mình về sớm mới tức chứ, đã bảo ăn tạm cái gì cũng được rồi đến 9h con nó mới tỉnh thì về nấu tí cháo cho nó là xong, thế mà cứ… Đã thế thì đây cũng chẳng thèm giữ nữa, cho thằng Bách nó hưởng, mình cũng chẳng thiệt thòi gì. Chị Bền tặc lưỡi, chỉ mong nó giữ cho kín điều bí mật này, chắc nó cũng không ngu đến mức đi kể với ai đâu. Thôi thì cũng chỉ vài ngày nữa là xong, rồi thì lại đâu vào đấy thôi, như nó nói cũng đúng.
Mải suy nghĩ chị không nhận ra là tay nó đã chui vào qua lưng quần chị từ lúc nào, nó đang sờ sờ bên mép quần lót ở sau mông chị định tìm cách vạch ra. Chị hơi khẽ lắc mông và nói:
– Thôi nào, để chị làm cho xong đã.
– Vẫn sớm mà… Chị rửa tay đi, chị em mình vào trong giường một tí nhỉ? – Bách gạ gẫm.
– Thôi, mất thời gian lắm… Ơ kìa, để chị bắc nồi cháo lên đã. – Chị ưỡn lên trước gồng cứng hai mông chống lại mấy ngón tay nó đang móc vào khe đít.
Bách biết là chị sẽ chiều mình thôi vì nãy giờ phản ứng của chị rất nhẹ nhàng chứ không hề cáu gắt. Chị càng ngọ ngoạy tránh né thì Bách càng được thể lấn tới, một tay nó móc sau đít, một tay nó thọc vào đằng trước quần chị ôm trọn lấy cái mu to mập nổi gồ lên trước háng. Chị Bền uốn éo, hết ưỡn ra trước lại gập ra sau chống đỡ với hai bàn tay đang tấn công ở cả trước háng và sau mông chị. Hai tay chị đang bận bưng nồi cháo định đặt lên bếp nên không thể làm gì được.
– Ấy chết, đổ nồi cháo bây giờ… Gớm quá đi mất, làm gì mà cứ cuống hết cả lên thế. – Chị Bền kêu ca.
– Hì hì… Không cuống sao được, trông chị thế này em chịu hết nổi. – Bách cười khì nhìn xuống dưới chị, cạp quần bị tụt trễ làm lộ ra chiếc xi-líp trắng ngà.
Chị Bền đặt được nồi cháo lên bếp, bật khóa ga làm chùm lửa xanh bùng lên. Xong việc đó chị mới có thể cự lại được đôi tay của nó. Chị nắm lấy cái tay ở đằng trước kéo ra, Bách cũng chiều theo mà rút lên, nó vòng tay ôm lấy eo chị xoay chị quay lại dựa mông vào cạnh bếp.
– Chị có ghét em không? – Bách hỏi bằng một giọng chân thành.
– Ghét lắm… Thế này thì ai mà ưa được. – Chị nói vậy nhưng mắt lại nhìn nó lúng liếng.
– Ghét cũng được, nhưng chiều em một cái nhé… Chim em cứng lắm rồi, chị thấy không. – Bách cười và ưỡn người dí con cu cứng ngắc vào bẹn chị.
– Không. – Chị lườm nó, môi chị chu ra giỡn giỡn. – Đâu ra mà chiều lắm thế.
– Hì… Yêu chị quá, cho em hôn cái nào. – Bách cúi xuống hôn môi chị.
Chị Bền chịu cho nó hôn, chị vẫn chưa biết cách hôn lại nên chỉ hé miệng để Bách chủ động. Nó lướt quanh miệng chị, làm mềm ướt đôi môi chị và bắt đầu hôn say đắm. Từ buổi chiều hôm qua chị đã thấy thích cái cảm giác ngọt ngào êm ái khi đôi môi nó quện lấy môi chị, và bây giờ chị đứng yên dựa mông vào cạnh bếp hồi hộp run rẩy đón nhận nụ hôn của nó. Bách ép chặt vào người chị mà hôn, cảm nhận sự mềm nóng ấm của đôi vú chị đang áp vào ngực mình. Nó sàng lắc cái hông ép con cu đang cửng tớn trầy trượt trên mu lồn chị như muốn nói với chị nó đang sung sướng đến cỡ nào. Chị Bền hiểu điều đó, rụt dè nâng hai cánh tay lên ôm lấy hông nó, chị luồn tay vào sau lưng áo nó sờ soạng tấm lưng ướt rịn mồ hôi, cảm thấy lòng mình rộn rực khó tả. Nó to lớn, mạnh mẽ, cuốn chị đi như một chiếc lá trôi theo dòng thác. Tim đập thình thịch trong lồng ngực cũng với những hơi thở nặng nề, chị thấy mình đang nhũn ra, hai đầu gối bủn rủn như muốn sụm xuống. Cái lưỡi nóng bỏng của nó lùa vào trong miệng chị, lộn lạo quấn quanh lưỡi của chị. Chị ngả đầu ra sau như né tránh, nó lại vòng tay đỡ sau gáy chị kéo lại và cái hôn trở nên bạo liệt khác thường. Đôi môi nó áp chặt, một lực hút rất mạnh kéo lưỡi chị vào trong miệng nó khiến chị cảm thấy như bị rút ruột, nó nút chặt lưỡi chị mà mút, những tiếng sụp soạp ướt sũng và người chị run lên như có luồng điện chạy dọc thân mình. Chị cảm thấy một chút nước vừa ứa ra dưới đũng quần lót. Bách thả chị ra, nhìn ánh mắt ngây dại trên khuôn mặt đỏ bừng của chị và mỉm cười hỏi chị:
– Chị có thích được hôn như thế không?
Chị lúng túng lắc đầu, ánh mắt chị cụp xuống thẹn thùng. Trong lòng chị đang háo hức, chị không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, Bách vẫn còn khá xa lạ để chị có thể nồng nhiệt đáp lại những cảm xúc của mình. Chị chưa có được cái cảm giác gần gũi thân thuộc như với chồng mình để có thể ôm ghì lấy nó mà hôn lại, nhưng chị đang rất muốn nó tiếp tục. Chị thích được hôn một cách mạnh mẽ như thế, chồng chị không biết cách làm như vậy, anh ấy chỉ liếm láp một cách đơn giản bên ngoài môi chị. Nhưng Bách không hôn nữa, nó đưa tay lên ngực chị cởi khuy áo, từng nút một bật ra để lộ cặp vú đồ sộ. Chị cúi nhìn bàn tay nó đang thao tác trên ngực mình và nghĩ tới lúc nó ngậm lấy đầu vú mà mút, cảm giác đấy cũng khiến chị tê điếng.
Bách mở hai vạt áo chị ra, sung sướng úp hai bàn tay lên hai vú chị xoa nắn, ánh mắt nó ánh lên vẻ tham lam vô độ.
– Vú chị to thế, bóp sướng tay quá. – Nó vừa nói vừa bóp vú chị.
Hai tay nó nặn quanh hai quầng vú nâu sẫm của chị, đầu ngón tay vê vê núm vú chị rứt rứt kéo ra. Chị mím môi vì cảm giác nhoi nhói nơi đầu vú, nó có vẻ thích thú với cách làm đó và rứt mạnh hơn khiến chị phải kêu lên:
– Ahhh… đau… au… đừng Bách.
– Hì… đầu vú chị nhìn thích quá, em mút nhé. – Bách nói và cúi xuống ghé miệng vào.
Ôi chà, cách đó thì được. Chị Bền chống hai tay ra sau, ngửa người ra cho nó vùi mặt vào một bên vú mình mà mút. Sự tê buồn râm ran khiến chị thích thú, đôi lúc nhột đến thót cả người. Nó say sưa với từng bên vú chị, bàn tay bóp chặt bầu vú và cái miệng nút chùn chụt như thể đang bú. Nếu không cai sữa sớm cho thằng cu thì bây giờ chắc vú chị đang tiết ra những tia sữa ngọt ngào và Bách sẽ được bú chị thực sự. Người chị uốn éo, hai chân cử động một cách bồn chồn. Bách nhận thấy thế và không bỏ phí cái chỗ còn lại trên người chị, nó thọc tay vào đằng trước quần chị, xuyên qua quần lót, chụp lấy mu lồn chị mà bóp.
– Ahhh… zzzh
Chị Bền rên lên, cái hông oằn oại bởi bàn tay bóp siết nghiến ngấu của nó. Cái mu lồn mập ú của chị làm nó thích thú, chị càng rên nó càng bóp chặt.
– Đau quá Bách ơi…
Chị gập người xuống đẩy nó ra. Bách cười ngước lên nhìn chị, thấy chị thở hổn hển. Nó nói:
– Em làm chị đau à, em xin lỗi… Tại bướm chị mềm quá, sờ thích ghê.
– Sờ thôi chứ ai bảo bóp, làm người ta đau điếng cả người. – Chị lườn nó và mỉm cười ngượng ngịu.
– Thôi để em làm cách này, đảm bảo chị sẽ rất thích. – Bách nói và quỳ xuống trước mặt chị.
– Làm cái gì nữa thế. – Chị Bền nhìn xuống hồi hộp hỏi lại.
Bách mỉm cười không nói, nắm hai bên quần chị tụt xuống tận dưới chân. Nó mê mẩn nhìn lên cặp đùi trắng bóc mập mạp của chị, chiếc quần lót trắng ngà gần tùng với màu da ôm khít lấy vùng háng, mu lồn chị cong vồng lên và đám lông đen mờ mờ sau lớp vải mỏng dính. Bách hồi hộp gỡ chiếc quần lót xuống, đám lông dày rậm hiện ra, mắt nó không rời chỗ đó trong khi tháo từng bên quần ra khỏi cổ chân chị. Nó hít một hơi dài, nghiêng bàn tay lách vào giữa hai đùi chị vuốt ve và đẩy nhẹ vào một bên đùi ý muốn chị dạng chân ra. Chị Bền dịch chân mở rộng ra một chút, tò mò nhìn xuống không biết nó sẽ làm gì. Bách vuốt bàn tay lên tới ngã ba của chị, cạnh ngón tay chạm vào cái khe ươn ướt, nó đưa tay tiến lui cạ lóng tay vào mồng đóc chị, đưa nước nhờn từ dưới lên bôi ướt nó. Chị Bền rủn người, hai bắp đùi rung rung, chị ưỡn ra phía trước chờ đợi những gì tiếp theo. Bách xuýt xoa:
– Shhhzzz… Bướm chị ướt thế, trơn thế này mà cho vào thì sướng lắm… Chị ngồi lên bệ bếp nhé, dạng chân ra.
Nói rồi nó đỡ lấy đùi chị đẩy lên, chị Bền bối rối kiễng chân ngồi lên mặt bàn bếp lạnh toát. Nó quỳ dưới sàn đẩy hai đùi chị mở rộng ra hai bên. Con sò lông xồm xoàm của chị há ra đỏ chót. Đây là lần đầu Bách được nhìn chỗ đó của chị gần và rõ như thế, nó vạch hai múi lồn để hai môi trong xòe ra, phơi bày cái lỗ nhỏ hồng hào ướt át. Chị Bền xấu hổ lấy tay che lại.
– Chú làm gì thế… Ai lại nhìn chòng chọc vào đấy, ghê chết đi được.
– lồn chị đẹp quá, ai chẳng muốn nhìn. Anh Bền có thích nhìn lồn chị không? – Bách ngước lên nhìn chị, vừa hỏi vừa gỡ bàn tay đang che lồn chị ra.
– Chú này… Hỏi gì lạ thế. – Chị cười ngượng ngịu và khép chân lại.
– Hì… Em hỏi thế vì biết chắc anh ấy chưa làm thế này cho chị đâu.
Bách nói và lại mở hai đùi chị ra ghé mặt vào, mùi lồn chị chua chua ngai ngái, Bách lè lưỡi quét một đường từ dưới lên dọc theo khe lồn ướt nhớt của chị, vị mặn đọng lại nơi đầu lưỡi. Chị Bền giật nảy mình co rúm người lại:
– Ối… chú làm gì thế.
– Em liếm lồn chị, chị chưa biết cảm giác này phải không. – Bách nói và tiếp tục dí mặt vào.
– Uh, đừng… ghê chết đi Bách ơi…
Chị Bền nói vậy nhưng cũng không hề ngăn cản, chị lạ lẫm thích thú vì cái cách nó đang làm xưa nay chị chưa từng biết. Ôi chao ơi, cái lưỡi của nó ghê thế, nó đang khiến cái chỗ nhạy cảm nhất của chị thon thót từng cơn. Chị ngỡ ngàng, ngạc nhiên thích thú trước những cảm giác mới lạ. Sao người ta lại nghĩ ra những cách lạ lùng thế nhỉ, mình cứ nghĩ đơn giản chuyện ấy chỉ là đàn ông đưa vào ấn ấn, thụt thụt rồi xuất tinh là xong. Còn bây giờ chị biết là trước khi làm như thế người ta còn có thể liếm mút nhiều chỗ khiến cho phụ nữ ngây ngất. Và đúng là chị đang ngây ngất, cái cảm giác gờn gợn, nhồn nhột, đê mê thích thú khiến chị nóng bừng khuôn mặt. Chị cúi xuống nhìn nó đang say sưa cần mẫn chăm chút chỗ đó của chị bằng miệng mà cảm thấy ái ngại. Sao nó lại có thể sẵn sàng liếm mút chùn chụt cái nơi đi tiểu của đàn bà như thế được nhỉ, đã đành cũng là cái nơi để làm chuyện kia nữa, nhưng mà cũng đâu có sạch sẽ gì. Gớm chết đi được, thanh niên bây giờ hiện đại quá.
Nó cho một ngón tay vào lỗ, đưa vào từng chút một, vừa liếm mút cái mẩu thịt đỏ hỏn đã to lên rõ rệt của chị. Chị Bền nhận thấy ngón tay nó đang đi vào, chui ngược lên ngoáy ngoáy, cảm giác thốn khiến chị thót bụng lại. Chị bặm môi để khỏi rên lên, ngón tay nó khều móc nhè nhẹ cộng hưởng với cái lưỡi đang liếm chong chóc khiến chị bị kích thích cao độ, cảm giác sướng ngây ngất. Nước nhờn ra mạnh, gần như túa ra chảy ướt lòng bàn tay Bách. Chị cứng người lên kẹp hai đùi lại ở hai bên thái dương nó, chị xuýt xoa trong cảm xúc không thể kìm nén được:
– Uizzz… Bách… chị… chị… … Shhhzzz.
Không dám thốt lên rằng “chị sướng”, chị Bền vặn vẹo nhấp nhổm cái mông trên mặt bàn bếp, hai tay quờ quạng như muốn túm lấy đầu Bách mà ấn thêm vào nhưng còn ngại không dám. Bách đã ấn cả hai ngón tay vào lỗ lồn chị mà xóc, chị oằn người ngửa đầu ra sau ưỡn háng ra, cơn sướng khiến chị ríu chặt hai chân lại với nhau. Lúc này Bách đã rời miệng khỏi háng chị, nó vừa xóc vừa ngước lên thích thú nhìn chị quằn quại, có lẽ chưa bao giờ chị ấy được làm cho sướng như thế này. Chị Bền vật người ngồi thẳng dậy, đẩy tay nó ra khỏi cái chỗ đang khiến chị không thể chịu nổi, chị thở hổn hển như người lên cơn hen:
– Hứ… hứ… chết mất thôi… không chịu được…
Chị lắc đầu quầy quậy, miệng cười bối rối ngượng ngùng. Chị tụt xuống đất, lúng túng quay lại với nồi cháo để cố giấu đi sự xấu hổ của mình. Nó vừa làm cho chị sướng quá, suýt nữa chị đã són đái ra với nó, may mà kịp ngăn nó lại. Chị lóng ngóng mở vung nồi lấy đôi đũa khuấy khuấy nồi cháo đang sôi lăn tăn, vừa cúi nhìn xuống bộ dạng của mình. Chị gần như trần truồng, da thịt phơi bày lồ lộ, chỉ còn mỗi chiếc áo mỏng manh phất phơ sau lưng, hai bên tà áo mở bung vú vê lắc lư thỗn thện, đùi vế ngồn ngộn lông đen rậm rạp. Chị không để ý thấy Bách đang ở sau lưng mình say sưa ngắm nhìn cặp mông chị vừa cởi áo quần.
(Hết Phần 66 … Xin mời đón xem tiếp Phần 67)
Truyện này hồi đó có đọc trên tđ mà wed này đăng lại thấy bỏ nhiều đoạn quá, đăng ko đầy đủ