CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần
Tác Giả: Người Yêu Truyện
Thể Loại: âu yếm, nút lưỡi, sung sướng
Lượt Xem: 1647 Lượt Xem
(Phần 69)
CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN
Phần kế từ 54 trở đi do anh Langtux gửi đến
Phần 69: Người Nhà Quê (8)
Chị Bền trở về nhà. Bách đã đi học, căn nhà vắng lặng, chị thoải mái đứng giữa nhà thay bộ quần áo kín đáo mặc khi ra đướng bằng bộ đồ vải hoa cổ rộng cho mát mẻ. Chị nhìn ra xung quanh cửa sổ và ban công của căn hộ và nhận thấy đúng là trên này cao thật, chẳng có nhà nào xung quanh cao bằng, vả lại chúng cách quá xa nhau để ai đó có thể nhìn được thấy rõ những gì trong này. Cầm bộ quần áo và đống đồ bẩn của thằng cu mà sáng nay chị vừa đem về mang vào phòng tắm để giặt. Chị giặt bằng tay vì vẫn không quen được với những thứ máy móc trong nhà thằng Bách. Ngồi giặt đống quần áo chị nghĩ đến buổi tối hôm qua lúc ở trong bệnh viện. Khi ấy chỉ có hai vợ chồng với nhau, thằng Bách đã bỏ đi đâu đó để hút thuốc, chị đang ngồi bón cháo cho thằng cu thì anh Bền ngồi bên cạnh thẽ thọt hỏi:
“Lúc chiều mình giận tôi à? “
“Không, em có giận gì đâu… Tại mình cứ giục em về, mà em thì đang lo cho thằng bé muốn ở lại thêm với nó một lúc.” – Chị đáp.
Chị hơi băn khoăn vì xưa nay chồng chị chẳng mấy khi để tâm đến những phản ứng của vợ. Chị vui hay buồn, với anh ấy chẳng quan trọng, anh ấy chỉ quan tâm là ngày mai bón phân hay nhổ mạ chị phải nhớ lấy mà làm kẻo trễ thời vụ. Còn anh thì chỉ nhăm nhăm xem việc mộc việc nề ở làng trên xóm dưới có gì để làm thêm kiếm tiền hay không. Vợ chồng ở quê là thế, hơi đâu mà giận với dỗi. Lên đây mới được hơn một tuần, đã thấy chồng đổi khác, có vẻ quan tâm đến vợ hơn. Chị chưa kịp mừng thì đã nghe anh ghé lại gần thủ thỉ:
“Tôi nhớ mình quá, hay đêm nay tôi ngủ lại đây với mình.”
“Ui trời… Lấy chỗ nào nữa mà nằm, nóng bức lắm, anh về nhà ngủ chả sướng hơn à?” – Chị cau mày nói với anh.
“Nhưng… “ – Chồng chị thở dài. – “Mình biết đấy, lâu quá tôi chẳng được gần mình, người ngợm bứt rứt quá.”
À thì ra thế, chị ngoái sang lườm yêu chồng, tưởng là quên cái đấy rồi chứ. Hóa ra làm lành với mình chỉ vì như thế thôi. Đàn ông các anh đúng là, ai cũng như nhau cả.
“Đông đúc thế này thì làm được gì. Thôi mình cố nhịn, dăm bữa nữa thằng cu nó khỏe mình xin về nhà, lúc ấy em chiều tha hồ.” – Chị an ủi chồng.
“Chậc… Đã đành như thế, nhưng chờ đợi lâu quá.” – Chồng chị nhăn nhó.
“Thôi, mình chịu khó một tí… em cũng muốn lắm chứ mình tưởng à.”.
Chị khẽ cười, mắt lúng liếng làm chồng chị càng thêm lấn bấn. Bắt gặp ánh mắt của chồng nhìn xoáy vào giữa hai đùi mình, chị thấy thương thắt ruột. Chồng mình thì chết thèm chết nhạt như thế còn thằng Bách thì ngày nào cũng no xôi chán chè. Mà cái kết: “em cũng muốn lắm chứ mình tưởng à.”, lại càng làm cho anh ấy thêm khao khát. Khổ thật, mình nói là nói thế chứ mình có thiếu thốn gì, mấy ngày nay thằng Bách nó chơi cho tơi bời hoa lá, vừa sướng vừa mệt đến rã rời cả người ra còn gì. Chỉ thương cho chồng mình, của nhà mà cứ phải nhịn trong khi người ngoài lại cứ vô tư mà chén.
“Hay mình nhờ chú Bách trông hộ một đêm có được không?” – Chồng chị lại nói.
“Ấy chết, chú ấy còn học hành nữa chứ, mình nhờ thế sao được.” – Chị gạt đi.
“Hay tôi nói với chú ấy ở lại, tôi về một lúc rồi lên.” – Anh vẫn cố nài nỉ.
“Nói thế nào?” – Chị ngập ngừng hỏi lại.
“Nói là anh nhớ chị quá, chú trông để anh về với chị một lúc.” – Anh cười nói.
“Không… Ai lại nói thế, chú ấy cười chết.” – Chị liếc anh, đỏ mặt lên vì xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt tiu ngỉu của anh lúc ấy trông đến là tội nghiệp, chị thấy thương quá, chỉ muốn lôi ngay anh về mà chiều anh cho thỏa. Trong lòng lại canh cánh nghĩ tới thằng Bách, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Chị phơi quần áo rồi chuẩn bị nấu ăn. Đang loay hoay bắc nồi thì thằng Bách nó về. Chị ngạc nhiên ngó nhìn đồng hồ, mới hơn 9h.
– Sao hôm nay chú về sớm thế?
– À, em được nghỉ mấy tiết cuối, thầy giáo ốm. – Bách trả lời.
“Ốm đau đếch gì, lại bỏ học đây mà”, chị thầm nghĩ, “chắc lại thèm quá không chịu nổi nên mò về đây mà, cũng tại mình hôm qua chiều nó quá.”. Chị Bền quay lại nhìn nó đang đóng cửa đi vào nhà. Chị nói:
– Hôm nay chị phải vào viện sớm đấy nhé. Anh Bền hơi mệt, chị phải vào thay sớm cho anh về nghỉ.
– Ôi thế ạ. Anh ấy mệt thế nào, có sao không? – Bách lo lắng hỏi.
– Mệt thường thôi, sáng nay trông anh ấy uể oải, chị hỏi thì anh nói hơi mệt.
– Thế à chị, tối qua em có thấy gì đâu. Hai anh em vẫn ngồi xem TV mãi mới đi ngủ.
– Ừ, cũng chẳng biết nữa, anh ấy có khỏe gì cho lắm đâu.
Bách nghe chị nói sắp phải đi thì thấy sốt ruột quá. Đúng là nó đã bỏ mấy tiết cuối để về với chị, ấn tượng của buổi chiều hôm qua làm nó không đủ kiên nhẫn để chờ đến giờ tan học. Thế mà về tới nơi thì chị lại bảo sắp đi, vậy là mất đứt buổi chiều nay rồi còn gì. Nó cất cặp sách vào phòng mình rồi đi ra bếp, lại gần đằng sau chị. Nó quàng tay ôm lấy chị từ phía sau, vừa hôn hít lên vùng vai trần lộ ra sau cổ áo rộng của chị vừa nói:
– Em nhớ chị quá, nhớ cái mùi của chị, nó cứ vấn vương thoang thoảng suốt cả buổi học.
– Thế nên mới bỏ học chạy về chứ gì. – Chị Bền châm chọc.
– Không, em được nghỉ thật mà. – Bách cố nói dối và thọc tay vào qua cổ áo chị.
– Thật không? Chị chẳng tin. – Chị nói trong khi bàn tay nó nắn bóp vú chị.
– Thôi, điều ấy thì quan trong gì. Chỉ biết bây giờ em đã ở nhà với chị. – Nó nói và tay kia thò xuống dưới háng chị sờ soạng bên ngoài.
– Nhưng hôm nay thì tạm nghỉ nhé, chị phải vào viện bây giờ đây.
– Vẫn còn sớm lắm mà. Mình tranh thủ làm tí đi chị. – Bách gạ gẫm và thọc tay vào trong quần chị, cái quần lót láng mịn làm nó nổi hứng, con cu mấp máy sau đít chị.
– Thôi… Chú tham thế, tranh hết phần người khác đấy. – Chị nói và nghĩ đến chồng.
– Tranh hết phần ai hả chị? – Nó ngạc nhiên hỏi.
– Thì anh Bền chứ ai. Có vợ mà phải nhịn trong khi người khác thì no xôi chán chè. – Chị bùi ngùi nói.
– Vâng, thì em cũng biết thế. Em cũng chỉ mượn tạm của anh ấy thôi mà. – Bách nói và rút tay lên luồn vào trong quần lót của chị.
Chị Bền vặn vẹo khép chặt đùi lại, chị xoay người lại nói với nó:
– Chị bảo này, hay là bây giờ em chạy vào bệnh viện nhé. Em trông thằng bé để anh Bền về với chị một lúc… Được không?
– Hả… À, em hiểu rồi… Nhớ chồng chứ gì. Em thế này mà chưa đủ à! – Bách nheo mắt cười với chị.
– Nỡm ạ… Chị nói thật đấy. – Hai má chị đỏ bừng. – Tội nghiệp anh ấy hai tuần nay rồi không được gần vợ.
– Chị cũng tâm lý phết nhỉ! Được rồi, em sẽ đi… Nhưng chiều em một cái đã nhé. – Bách vẫn để tay trong quần chị sờ soạng nắn bóp.
– Thôi đi cái đã rồi về chị cho… Đi, nhanh lên không trưa mất rồi. – Chị Bền giục rối rít.
– Thế ngộ nhỡ anh ấy ở nhà luôn đến tối thì sao? – Bách gân cổ lên như sợ mất phần.
– Không… không phải lo. – Chị Bền nhíu mày phảy tay. – Xong một cái là anh ấy đi ngay thôi, không có sức mà làm cả buổi chiều như chú đâu.
– Thật không? – Bách vẫn cảm thấy lo, sợ chị lại bày kế lừa mình.
– Thật mà… Thôi đi đi rồi về chị đền cho. Muốn bao nhiêu cũng được. – Chị cười rất tươi như để lấy lòng tin ở nó.
– Vâng, thôi em đi vậy… Nhưng nói với anh ấy thế nào hả chị? – Bách hỏi.
– Đừng nói là chị bảo, chú cứ bịa ra cớ gì đó… Đại loại như là em được nghỉ sớm ghé vào thăm cháu, anh có mệt không về nghỉ đi một tí, em trông cháu cho… Thế, được không?
– OK, em đi đây.
Bách nhanh chóng rời khỏi nhà, nhanh phút nào hay phút ấy, để anh Bền xong sớm còn tới lượt mình. Chị Bền này cũng thương chồng ra phết, thấy mình chén nhiều quá mà chồng chẳng được miếng nào nên bắt mình phải chia bớt cho chồng đây. Bách xuống hầm lấy xe và phóng nhanh tới bệnh viện, tới nơi mới chỉ gần 10h. Nó lật đật chạy lên khu hậu phẫu chỗ thằng bé đang nằm điều trị sau mổ. Anh Bền nhìn thấy nó thì ngạc nhiên quá.
– Ô… sao hôm nay chú vào sớm thế.
– À, em được nghỉ mấy tiết cuối, tiện thể ghé qua bệnh viện luôn xem anh có cần gì không. – Bách trả lời và ngồi xuống bên cạnh thằng bé, nó đang ngủ.
– Ờ thế à… Mấy giờ rồi chú Bách nhỉ. – Anh Bền hỏi.
– Mới 10h thôi anh ạ. Cháu nó thế nào hả anh? – Bách sờ trán thằng bé và hỏi.
– Cháu ngoan, trộm vía, chịu khó ăn lắm. Mới ngủ được một lát đấy. – Anh Bền nói rồi lúng túng đan hai tay vào nhau, ngập ngừng. – Chú Bách này, nếu chú không bận gì thì ở đây trông cháu giúp anh một lát… anh… anh về tắm một cái… nóng quá.
– Vâng, anh cứ về đi để cháu em trông cho. – Bách thản nhiên nói luôn.
Bách thầm nghĩ anh Bền này cũng gớm đấy nhỉ, mình chưa kịp nói gì đã kiếm cớ chuồn được ngay rồi. Chắc cũng bấn lắm rồi đây. Bây giờ mà được gặp vợ thì cứ gọi là như nắng hạn gặp mưa rào.
– Ừ, trông cháu giúp anh tí nhé, anh về một tí rồi lên ngay. – Anh Bền mừng quýnh.
– Lấy xe em mà về này. – Bách móc túi lấy chìa khóa.
– Thôi thôi, xe chú anh đi không quen, anh đi xe ôm cho nhanh. – Nói rồi anh chạy biến ra cửa.
Bách nhìn theo cười thầm, về địt vợ được một cái chắc biết ơn mình lắm đây. Lại còn vờ vịt về tắm mới chả táp nữa chứ, cứ làm như mình không biết gì ý. Càng tốt, cứ để ông ấy nghĩ mình còn trẻ con, càng đỡ nghi ngờ khi vợ ở nhà với mình. Bách quay lại giường cầm cái quạt nan phe phẩy quạt cho thằng bé.
Anh Bền bắt xe ôm quáng quàng về với vợ, trong bụng thầm nghĩ may thế chứ lị, tự nhiên chú ấy lại được nghỉ sớm lò dò vào thăm hai bố con làm mình có cơ hội chạy về với vợ một lúc. Lâu quá không được làm cái nào, nhìn thấy vợ mà cứ nôn nao hết cả người. Nghĩ tới cơ thể đẫy đà trắng phau của vợ, anh Bền lại sướng run lên, chỉ mong cho gã xe ôm chạy cho nhanh để anh sớm về với vợ. Chắc cô ấy bất ngờ lắm đây, thiếu hơi chồng lâu ngày hẳn cũng thèm thuồng chẳng kém gì mình. Xe dừng lại trước cửa chung cư, anh Bền trả tiền rồi ba chân bốn cẳng chạy vào thang máy.
Gõ cửa cộc cộc, anh sốt ruột đứng chờ chị ra mở cửa, anh không có chìa khóa nhà vì thường đi về cùng thằng Bách. Vợ anh mở hé cửa ngó ra, nhìn thấy anh chị làm bộ ngạc nhiên:
– Ơ mình… Con đâu, mình bỏ con lại đấy mà về à?
– Bỏ đâu, tôi nhờ chú Bách trông hộ rồi. – Anh sốt sắng đẩy cửa đi vào.
– Chú ấy không đi học à? – Chị Bền vẫn giả vờ không biết gì.
– Có, nhưng chú ấy được nghỉ sớm. – Anh Bền nói nhanh.
– Thế con có ngoan không? Ở với chú Bách nó có khóc không? – Chị Bền lại hỏi.
– Nó đang ngủ. Mà mình hỏi gì nhiều thế, tôi nhớ mình nên vội chạy về một lát rồi lại đi ngay thôi mà. – Anh Bền sốt ruột sấn vào ôm vợ.
– Ơ kìa mình, em đang nấu cơm, trưa đến nơi rồi. – Chị Bền giả bộ nhấm nhẳng.
– Nấu nướng gì, để tí nữa cũng được. Vào đây với tôi đã nào. – Anh Bền kéo chị vào phòng.
– Ơ kìa, để em tắt bếp đã… Làm gì mà mình cứ cuống lên thế. – Chị cười, đôi mắt lá dăm tít lại.
– Ừ nhanh lên, tôi thèm lắm rồi đây. – Anh bám theo vợ không rời nửa bước.
Chị Bền tắt bếp đang nấu dở nồi canh, quay lại nhéo vào sườn chồng và hỏi:
– Thế chú ấy nói thế nào mà mình về.
– Tôi bảo chú ấy trông cháu hộ anh để anh về tắm một cái, nóng bức quá. – Anh Bền cười ôm ngang hông vợ kéo vào phòng.
– Thế chú ấy bảo sao? – Chị vừa đi vừa hỏi tiếp.
– Thì bảo “vâng” chứ sao. – Anh trả lời qua quít.
– Chú ấy mà biết thế này thì chú ấy cười cho, xấu hổ chết được. – Chị cười và ngã xuống giường, mắt lúng liếng nhìn chồng.
– Kệ… Vợ chồng mà, ai cười. – Anh lao vào ôm lấy vợ, bàn tay hối hả lần tìm cạp quần.
– Từ từ nào anh… Rách quần em bây giờ. – Chị vội ưỡn mông lên để anh tụt quần chị xuống.
Anh Bền chẳng nói chẳng rằng hì hục cởi quần vợ, cởi cả quần lót nhưng vẫn để nguyên áo của chị. Xong rồi vừa nhìn chăm chú vào đám lông đen rậm của vợ, vừa lúi húi cởi quần dài và quần đùi của mình. Cũng chẳng thèm cởi áo, anh lao ngay xuống đè lên người vợ. Chị Bền phát hoảng vội kêu lên:
– Anh làm gì mà cứ vội vã như đánh trận ấy… Chậm chậm cho người ta thở đã chứ.
– Tôi thèm quá… Cứng hết cả người rồi đây này. – Anh Bền nói và dướn dướn con cu vào chùm lông của vợ. Con cu tuy nhỏ nhưng cứng đanh.
Chị Bền hổn hển dạng chân ra, kiểu cách của anh khác hẳn với thằng Bách, dù nó có thèm đến mấy cũng phải sờ mó cho chị nhũn ra mới bắt đầu. Còn anh thì chưa chi đã vội vã xông lên người vợ mặc cho chị còn chưa kịp chuẩn bị gì. Anh lồm cồm nhấc mình lên và luồn tay xuống cầm con cu dúi dúi vào háng vợ lần tìm cái chỗ mà anh đang thèm khát. Nhưng chỗ đấy khô rít khiến anh phải chật vật lách lựa để đi vào. Chị Bền nhăn mặt kêu lên:
– Em đau quá… Từ từ thôi anh.
Anh Bền sốt ruột ngồi dậy quì giữa hai chân vợ, một tay cầm cu một tay sờ sờ vuốt vuốt lồn vợ dọc từ dưới lên. Chị Bền mở rộng hai chân và co lên cao, anh Bền nhìn thấy lồn vợ phơi ra lồ lộ lại càng thêm thèm khát, chỉ nhăm nhăm đút vào để thỏa mãn cơn dục đang rực lên trong mình. Chị đưa tay xuống bịt chỗ ấy lại và nghiêng người kéo anh nằm xuống bên mình. Chị vuốt ve bên đùi anh và thủ thỉ:
– Mình vội gì mà cứ hùng hục thế. Nằm xuống đây với em một lúc đã.
– Ừ… Tại tôi thèm quá. – Anh cười ngượng.
Chị Bền nắm lấy cái của chồng xóc xóc, một giọt chất dịch nhơn nhớt ứa ra từ lỗ sáo, chị dùng ngón trỏ quệt lấy và bôi vào cái của mình. Chị vừa làm vừa nhìn anh đắm đuối, thỉnh thoảng lại dướn sang thơm lên môi lên má anh. Anh Bền mê mẩn nhìn vợ, giờ mới thấy vợ mình sao mà đáng yêu đến thế, thật khác mẹ sề ở nhà lúc trước. Anh dướn người đưa đẩy con cu trong lòng bàn tay vợ, vừa rờ rẫm cởi khuy áo vợ. Anh vạch cái áo lót chật chội của vợ lên trên và nắn bóp hai bầu vú thồn thện vừa xổ ra. Chị Bền mỉm cười nhìn chồng, mong là anh sẽ cúi xuống mà mút đầu vú chị như Bách vẫn làm nhưng mong là mong vậy chứ anh chỉ sờ soạng nắn bóp thôi chứ chẳng làm gì hơn. Chị băn khoăn không hiểu là chồng mình không biết làm như thế hay là anh không dám, sợ vợ cười. Chị định nói với anh chị muốn như thế nhưng lại thấy ngài ngại, sợ anh cho là mình hư hỏng nên thôi. Thấy cửa mình đã ươn ướt, chị bèn nói với chồng:
– Được rồi đấy, anh lên đi.
Chị xoay mình nằm ngửa ra chờ đợi. Anh Bền sung sướng vội trườn lên trên mình vợ. Chị dạng chân ra, thoắt cái con cặc anh đã ngập lút vào đám lông rậm rịt của vợ. Cảm giác êm ái bao bọc quanh con cặc khiến anh sướng rủn. Anh cong mông lên và bắt đầu nhấp nhấp, cái hang nhỏ bé của chị bắt đầu tiết nước. Con cặc thuôn thuốn ra vào làm chị phấn khích, chị vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác quen thuộc của vòng tay đó làm anh ngây ngất, anh ôm lấy bờ vai tròn lẳn của vợ và mải miết dấn vào. Cái cơ thể gày gò dài nhẳng của anh quặp lấy tấm thân đầy ngồn ngộn của vợ trông như thể con nhái ôm củ khoai. Nhưng chẳng hề gì, quan trọng là người chị rất đầm và êm, nằm trên mình vợ thế này anh thấy sướng nhất trần đời. Cơ thể chị cứ nảy lên đều đặn theo từng nhịp dấn. Lỗ lồn chị dần dần trở nên trơn tuột, con cặc anh chọc bên nọ đâm bên kia, tiếng lép nhép bắt đầu phát ra. Chị rên khe khẽ và đưa tay xuống bợ lấy hai cái mông lép kẹp của anh mà kéo xuống như muốn nói với anh rằng chị đang rất thích. Anh Bền thích thú vì sự hưởng ứng của vợ, điều mà anh ít thấy ở chị khi còn ở quê. Hẳn là do lâu ngày mới được gần chồng nên vợ mình cũng thèm thuồng quá đây mà. Anh Bền nghĩ vậy và càng ra sức đáp lại nỗi khao khát của vợ. Chẳng mấy chốc anh thấy sướng rủn đầu cặc và không kìm được sự bùng nổ vỡ òa ra trong mình. Anh kẹp chặt cánh hai tay bên nách vợ, dướn mình hối hả thúc vào lồn vợ một chặp. Con cặc cứng lên bắn ra từng đợt liên tiếp, tinh khí tuôn tràn vào lỗ lồn chị. Nhận ra dòng tinh khí nóng hổi tuôn vào, chị Bền ưỡn người lên thốt ra những tiếng kêu sung sướng như để động viên anh, đúng ra thì chị chưa sướng đến mức ấy. Cơn sướng làm anh chới với, gục xuống ngực vợ như người hết hơi. Anh cố dúi dúi mấy nhịp cuối cùng rồi nằm bẹp trên mình vợ mà thở. Chị Bền cười khúc khích, luồn tay vào lưng áo anh xoa xoa.
– Sướng quá hả mình. Khích… khích… Nếu mà có thời gian em bắt mình làm cái nữa. – Chị thỏ thẻ bên tai chồng.
– Ừ nhé, nghỉ một tí rồi làm thêm cái nữa mình nhé. – Anh ngẩng đầu lên hào hứng.
– Ôi thôi… Em đùa đấy, để hôm khác mình ạ, muộn rồi. – Chị nói và đẩy anh dậy ra.
Anh Bền nhấc mình dậy rời khỏi người chị nhưng vẫn nài nỉ:
– Ô kìa mình, lúc nào mà có dịp ở với nhau được nữa.
– Thôi muộn rồi, để em ra nấu cho xong rồi vợ chồng mình ăn trước. Anh mang cháo vào cho con, trông con để chú Bách còn về nữa chứ. – Chị nói và xuống khỏi giường đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách, chị rửa ráy qua loa rồi lau mình đi vào. Thấy chồng vẫn ngồi thu lu trên giường, chị nói:
– Anh tranh thủ đi tắm đi cho mát rồi ra ăn cơm.
– Ừ, thì tắm một cái cho mát. – Anh Bền uể oải lê mình ra khỏi giường.
– Thôi, hôm khác về em lại chiều. – Chị Bền cúi xuống thơm nhẹ vào má chồng.
Anh Bền nở nụ cười toe toét, vỗ vào mông vợ một cái rồi vui vẻ đi vào phòng tắm. Chị Bền nhặt cái quần lót lên xỏ chân mặc vào, thầm nghĩ về cuộc ân ái chớp nhoáng vừa xong. Không biết chồng thấy thế nào chứ chị thì quả thật chưa cảm thấy gì. Nó kết thúc quá nhanh, chị chỉ vừa mới kịp nóng người lên, còn anh ấy chắc cũng chưa được thỏa mãn lắm. Tội nghiệp thật, loay hoay mãi mới tranh thủ về với vợ được một cái, chưa ra đâu vào đã lại phải đi. Mình thì không sao, chốc nữa thằng Bách nó về thì tha hồ mà sung sướng, chỉ thương cho chồng mình thôi.
(Hết Phần 69 … Xin mời đón xem tiếp Phần 70)
Truyện này hồi đó có đọc trên tđ mà wed này đăng lại thấy bỏ nhiều đoạn quá, đăng ko đầy đủ