Chuyện Của Người Vợ Đa Tình – Update Chap 12
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện Của Người Vợ Đa Tình – Update Chap 12
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 1837 Lượt Xem
Chap 7
Ngày hôm sau, chờ cho đến 10h tối để Thủy làm xong hết mọi việc thì Luân liền nhắn tin cho nàng. Câu chuyện của vợ chồng Lâm Thủy thực sự lôi cuốn khiến Luân tỏ ra háo hức muốn được nghe. Luân thích nghe Thủy kể hơn vì không những nàng là nhân vật chính trong cuốn truyện tiểu thuyết dành cho người lớn, mà còn do nàng vẫn còn nắm rất nhiều tình tiết bí mật chưa nói cho Lâm biết. Luân tin rằng Lâm mới chỉ nắm được những phần nổi về những vụ ngoại tình của vợ, còn những tình tiết ly kỳ bên trong thì Lâm chưa hề được vợ kể cho nghe. Có lẽ Luân là người ngoài, là người có thể tin tưởng nên Thủy đã không giấu anh một chi tiết nhỏ nào.
Thủy hồi đáp, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau như tối hôm qua. Thủy cũng tỏ ra thích thú khi có thể kể hết những tâm sự thầm kín của nàng suốt mấy năm qua mà nàng không thể nói cho ai.
Luân muốn được nhìn thấy khuôn mặt và cơ thể của nhân vật nữ trong chuyện nên hỏi :
– Nói chuyện với nhau mà anh chưa biết mặt em. Anh rất muốn chiêm ngưỡng cơ thể mà đã đốn gục bao gã đàn ông của em? Em có thể gửi cho anh một tấm ảnh được không?
– Hihi, em không xinh đẹp lắm đâu.
– Anh không tin. Nếu không xinh đẹp thì chắc em cũng phải có một ưu điểm nào đó thì đàn ông mới si mê như vậy chứ.
– Mọi người bảo em có nét duyên ngầm thôi.
– Ok, em gửi cho anh xem đi.
– Đợi em chút.
( Tấm hình Thủy đang nằm nghiêng trên giường với chiếc váy ngủ màu đen vừa mỏng vừa ngắn và khoe khéo bầu ngực căng tràn nhựa sống )
– Uầy đẹp và sexy quá em ơi. Ngực kia thì thằng nào chẳng nổ đom đóm mắt. Giờ thì anh đã hiểu tại sao đàn ông thích em rồi.
– Hihi, trông thế thôi nhưng sệ rồi anh ạ. Nhiều người bóp quá.
– Ngực đẹp vậy thì chúng nó không bóp mới lạ. Anh còn muốn nữa là…
– Hihi, anh nói chuyện chẳng giống bác sĩ tẹo nào cả. Bác sĩ gì mà cũng dâm ghê vậy?
– Anh chỉ là bác sĩ vào ban ngày khi ở phòng làm việc thôi. Đến tối anh là con người bình thường như bao người khác và cũng có ham muốn.
– Ok được rồi. Em trêu đó mà.
Hai người tán gẫu thêm vài phút thì Luân bắt đầu vào câu hỏi chính :
– Sau khi chấm dứt với Hưng xong thì em có còn gặp hắn ta nữa không?
– Khoảng một tuần sau vẫn gặp anh ạ. Nhưng sau đó thì anh ta được chị bồ xin cho vào làm ở bộ phận quản lý Cargo. Từ đó hầu như chúng em không còn nhìn thấy nhau nữa.
– Không có Hưng thì thời gian đó em với chồng thế nào?
– Vẫn hơi lạnh nhạt như trước anh ạ. Lâm bù đầu vào công việc, tối về ăn cơm xong là chỉ biết xem phim sex thôi. Em biết chồng hay thủ dâm một mình nhưng em mặc kệ.
– Sao em lại thờ ờ với chồng mình như vậy?
– Em cũng chẳng biết nữa. Một em là con gái nên em muốn đàn ông phải chủ động trước, còn nếu người ta không cần thì em cũng không cần. Hai là từ lúc cặp với Hưng, hay kể cả sau đó em không có ai thì bỗng dưng trong em chẳng còn chút cảm xúc tình dục gì với chồng cả. Em nói thật đó.
– Kiểu như chồng không còn hấp dẫn em như trước phải không?
– Vâng, có lẽ vậy.
– Thế sau đó em và lão tổ trưởng diễn ra như thế nào?
Luân ngồi chờ mãi một lúc sau mới thấy Thủy trả lời :
– Thì bỗng dưng ông ấy thích và tán em thôi.
– Ông tổ trường già hay trẻ hả em?
– Ông ấy tên Hùng, 36 tuổi, không già cũng không trẻ anh ạ. Lúc mới vào làm em hay gọi là chú và hay bị ông mắng bắt gọi bằng anh. Ông Hùng này thì có trách nhiệm với công việc nhưng lại rất khó tính. Tổ em ai cũng sợ và không ưa ông ta cho lắm. Em cũng bất ngờ khi ông Hùng tán em vì trước đấy ông ta và em chẳng bao giờ có ý gì với nhau.
– Vậy có nghĩa từ lúc em vào làm là ông ta không bao giờ tỏ thái độ có tình cảm với em phải không?
– Vâng. Thậm chí ông ấy còn hay mắng em vì em là lính mới chưa quên việc. Rồi bỗng dưng chẳng hiểu sao ông ấy không còn hay mắng em nữa, còn khen trong đám chị em trong tổ thì em là đứa ngoan dễ bảo nhất. Lần đầu được ông tổ trưởng khó tính khen thì em nghe cũng mát tai lắm. Dần dần ông hay nhẹ nhàng chỉ bảo em, giúp em những việc khó. Ban đầu em vô tư không để ý đến sự thay đổi đó, nhưng sau em nhận thấy ông ta hay giao việc cho em làm gần lão thì em mới nhận ra có điều gì đó bất thường.
– Có khi nào ông Hùng biết em đã cặp với Hưng và ông ta nghĩ sẽ tán đổ em dễ dàng nên mới thay đổi thái độ như vậy?
– Không đâu anh ạ. Ông ấy không biết gì hết vì em với Hưng kín lắm. Nếu ông ta biết thì cả tổ phải biết trước ông ta. Với lại Hưng cũng rất ghét lão Hùng này nên em không tin là Hùng nói cho ông ấy biết.
– Thế em có nghi ngờ hay tự hỏi tại sao lại như vậy không?
– Em có nghĩ chứ. Thời gian đấy vợ ông Hùng đang nghỉ nhà chửa đứa thứ hai và em nghĩ hay lão ta bí bách quá nên muốn gạ em để giải quyết nhu cầu.
– Ừ, cũng có thể. Rồi sau đó thế nào?
– Tất nhiên là em đâu phải loại gái dễ dãi như vậy để ông ta muốn làm gì thì làm đâu. Em cố tình tránh tiếp xúc nhiều và cũng không gần gũi quá. Nhưng phận em từ lúc vào làm là nhân viên dưới quyền luôn phải nghe theo sự chỉ đạo của ông ấy nên rất khó tránh sự gần nhau.
– Hiện tượng rất phổ biến nơi công sở mà em.
– Vâng. Cũng may là ông này chỉ muốn gần bên em thôi chứ chưa lần nào ông ta dám sờ soạng người em cả. Thỉnh thoảng còn lén dí quà vào tay em nữa chứ. Mọi chuyện chỉ đến mức độ như vậy tầm gần một tháng thì em xảy ra chuyện….
– Chuyện gì vậy em?
-Ừm… Nhưng anh hứa là không đc nói cho Lâm biết đâu nhé.
– Anh đã hứa từ đầu là cuộc nói chuyện giữa anh và em sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai rồi mà, kể cả là chồng em. Tin anh đi. Anh là bác sĩ tâm lí học mười mấy năm nay rồi và rất có uy tín trong việc giữ kín bí mật của khách hàng.
– Chuyện bất ngờ xảy ra là em dính bầu.
– Cái gì? Em có bầu á? Sao em bảo đợt đó em chưa muốn sinh con?
-Vâng đúng vậy. Em chưa hề muốn sinh con vào thời gian đấy.
– Thế mà em lại để dính được. Chẳng nhẽ cái thai trong bụng là của…
Luân vội dừng lại không viết nữa.
– Đúng vậy. Anh còn đoán được thì chồng em cũng chẳng ngu gì mà không biết.
– Vậy cái thai trong bụng đúng là của Hưng á?
-Vâng. Vì mấy lần Hưng xuất vào trong khi chồng em đang ở nhà. Còn Lâm thì luôn xuất ra ngoài do em bảo không muốn uống thuốc tránh thai vì mặt nổi nhiều mụn. Em xin nghỉ đi khám thì biết cái thai đã được hơn 8 tuần tuổi. Rất khớp với những hôm em và Hưng quan hệ.
– Rồi em xử lý cái thai đó thế nào?
– Em suy nghĩ nhiều lắm, nửa muốn giữ, nửa muốn phá. Nhưng cuối cùng em nghĩ nếu em giữ thì cả đời em sẽ không có hạnh phúc. Nói đúng hơn là em sợ Lâm với mọi người biết sự thật.
– Và em đã âm thầm đi phá?
– Vâng. Em nhờ đứa bạn thân của em đưa đi.
– Sau đó thì như thế nào?
– Phá xong em phải nghỉ làm hơn tuần. Em nằm bẹp trên giường như người mất hết sức lực. Và chuyện cũng xảy ra khi em nằm nhà.
– Lâm nghi ngờ phải không?
– Rất may là không anh ạ. Lâm cứ tưởng em bị ốm.
– Thế xảy ra chuyện gì vậy?
– Ông Hùng mò đến nhà thăm em.
– Có Lâm ở nhà không?
– Ông ta ngu gì mà đến khi chồng em có nhà. Ông ấy đợi Lâm đi làm rồi mới mò đến.
– Ông ta thực sự đến thăm em hay là đến có mục đích gì khác?
– Ông ta đến thăm thật. Thấy em ghỉ hai hôm thì ông ấy đến xem em bệnh tình ra sao. Nhìn em trắng bệch ông ta cũng tỏ ra lo lắng và muốn đưa em vào viện. Em từ chối khéo kêu là chỉ bị ốm chút thôi.
– Cũng từ đó em dần có tình cảm với ông tổ trưởng của em phải không?
– Vẫn chưa. Gọi là không thấy ghét và sợ như trước nữa thôi. Anh biết không? Mấy ngày sau cứ sáng ra đợi cho Lâm đi làm là ông ta mang đồ ăn đến cho em. Hôm thì là tô phở, hôm thì là tô cháo. Em không ăn được mấy nhưng cũng có chút cảm động. Dù sao thì người ta còn biết lo lắng, đây chồng em thì cứ vô tâm. Em nói dối là sẽ ra đầu ngõ mua cũng đc để ăn cho nóng, thế mà anh ta cũng tin.
– Sáng nào ông Hùng cũng đến à?
– Không. Khoảng 4 đến 5 buổi thôi. Ông ấy đi làm nhưng liên tục nhắn tin hỏi thăm nào là khỏechưa, nào là buổi trưa ăn gì.. V.. V.. Có một buổi ông ấy còn nghỉ làm đến chăm em cả nửa ngày, em đuổi đi làm nhưng nhất quyết không chịu đi. Hôm đó ông ấy nói chuyện với em nhiều lắm, chính xác như là tâm sự thì đúng hơn. Lần đầu tiên em được nghe ông ta kể về cuộc sống của gia đình ông ấy. Và em chợt nhận ra ông ta trông không còn sự nghiêm khắc, sự khó tính như mọi hôm nữa. Thế là từ hôm đấy em cũng ít lạnh lùng hơn, cũng tạo cơ hội cho ông ấy quan tâm đến em hơn. Con gái ai chẳng thích đc đàn ông quan tâm mà anh. Hihi
– Ừ anh hiểu. Tiếp đi em!
Thủy ngừng một lúc rồi kể tiếp :
– Kể ra cũng buồn cười. Lúc trước thì ông ấy nói một câu là em phải nghe, sau thì ngược lại ông ấy lại sợ em, em nói gì cũng nghe, bảo làm gì cũng làm cho.
– Ha ha. Anh nhận thấy em bắt đầu thích ông ta rồi đấy.
– Chưa anh ạ. Chỉ mới là thấy quý thôi. Yêu thì chắc chắn là chưa. Ông này hơi xấu trai, không phải gu của em. Gu của em phải trông manly cơ.
– Phải đẹp trai manly như anh chàng Hưng phải không?
– Tất nhiên rồi.
– Tin đc không nhỉ? Đôi khi thích nhau đâu phải ngoại hình bên ngoài đâu. Em nên nhớ anh là bác sĩ tâm lí đó.
– Thật mà! Bằng chứng là hơn một tháng sau chúng em vẫn chưa có gì, cho dù chỉ là một cái cầm tay.
– Được rồi được rồi. Em kể tiếp đi. Anh đang chờ cái điều xảy ra sau một tháng đó.
– Hì hì, anh tinh thế. Bọn em chẳng có gì cho đến một hôm tổ em rủ nhau làm về đi nhậu. Nhậu xong cả đám đi hát. Em chẳng dám uống vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe. Hát xong thì mấy đứa con gái có chồng xin về sớm vì sợ chồng giận. Em cũng về theo và ông Hùng cũng vậy. Ông Hùng thì khôn khéo lấy lí do vợ đang chửa nên không đc về muộn. Ông ấy có ô tô và kêu bà nào sáng đi làm bằng bus Cty thì lên xe ông ấy đưa về.
– Chắc chỉ muốn đưa em về một mình thôi nhưng ngại nên phải vậy. Và anh đoán ông ta đưa mấy người kia về trước rồi sau đó mới đưa em về sau cùng phải không?
– Hì hì. Đàn ông hiểu nhau thế. Nhưng ông ấy có chịu đưa em về nhà đâu. Em chỉ biết ông ấy dừng xe ở một chỗ tối om và vắng vẻ nữa. Em bảo muốn về thì ông ta kêu là ngồi nói chuyện một lúc vì chẳng mấy khi có cơ hội. Em im lặng chẳng nói gì và ông ta cũng vậy.
– Cả hai cùng im lặng à?
– Vâng. Chẳng ai nói gì cứ nhìn về phía trước.
– Ông này trông thế mà nhát.
– Anh nhầm. Chẳng nhát đâu. Em kêu không có gì để nói thì về thôi không chồng em mong. Em nói hết câu thì ông ấy quay sang nhìn em rồi bất ngờ ôm chầm lấy em vừa hôn hít vừa nói :” Thủy ơi, anh yêu em. Em biết điều đó phải không?”