Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 3258 Lượt Xem

Phần 39: Công việc mới

Tôi ở khách sạn đâu khoảng 3 ngày thì chính thức chuyển vào ở cùng Vy. Tôi về Hà Nội nhưng không mang đi ô tô, trước mắt là như vậy, tôi chưa tự tin để lái xe trong nội thành Hà Nội với lại cũng ngại tìm chỗ để xe vì đường nhà Vy xe ô tô không vào được. Hà Nội, sở hữu một cái xe ô tô sao mà nó vất vả đến vậy.

Ban đầu tôi nói dối Thanh tra là tôi ở trọ bên ngoài, nhưng không hiểu vì lý do gì, Thanh tra biết được chuyện tôi ở cùng Vy, nàng giận tôi dữ lắm, nàng nói tôi bằng những câu nói mang nặng hờn ghen, mắng tôi thoải mái rồi nàng tuyệt không liên lạc với tôi cả tuần liền. Sau này tôi mới biết là do Vy tâm sự với Thanh tra và dặn Thanh tra đừng kể cho ai nhé, em chỉ kể mỗi cho chị nghe thôi vì chị là bạn thân của anh Việt. Hỡi ôi đàn bà.

Sáng nay thứ hai đầu tuần, là ngày đầu tiên tôi đi làm, Vy dậy sớm chuẩn bị quần âu, sơ mi trắng cho tôi, nàng là lượt rất cẩn thận khiến bộ quần áo trông phẳng lỳ. Tôi vuốt tóc, mặc sơ mi trắng, tự nhìn mình trước gương, ngoài vẻ đẹp trai, phong độ ra, tôi chẳng thấy gì nữa cả.

Thật vậy, đôi giày đen góp phần khiến chiều cao của tôi vượt 1m80, với quần âu và sơ mi trắng khiến tôi không khác gì tài tử Leonardo DiCaprio. Vy ngắm tôi mãi, nàng ôm ấp tôi, suýt xoa khen ngợi tôi như sợ đánh mất một viên ngọc quý.

Để các bạn tưởng tượng được tôi trông như thế nào, tôi xin phép mượn hình ảnh của cầu thủ Bùi Hoàng Việt Anh – Đội tuyển bóng đá VN, tôi thời đó, trông ná ná giống bạn ấy.

Vy cũng mặc một bộ đồ công sở với chân váy đen và áo sơ mi trắng, nàng bảo bank của nàng chỉ cho phép thứ 6 được mặc đồ tự do còn các ngày khác trong tuần đều trang phục một màu như thế này.

Tôi bảo rằng như vậy thì thật nhàm chán, tôi lâu nay đã quen với trang phục tự do và chiếc áo bảo hộ quen thuộc.

Trước khi đi làm, Vy tranh thủ dọn dẹp “bãi chiến trường” khốc liệt đêm qua giữa tôi và nàng. “Tàn dư” của cuộc chiến được Vy cẩn thận gói lại, vứt vào thùng rác. Nàng thu dọn ngăn nắp, từ ga giường, chăn đệm nhàu nhĩ sặc mùi tình dục đêm qua, nàng là lượt phẳng phiu, sạch sẽ, thơm tho trông như mới.

Tôi khen nàng thật dâm đãng, nàng mắng tôi, tôi bảo anh nhầm, nàng thật “đảm đang”.

Nàng mặc nguyên bộ đồ bank lúi húi dọn dẹp trông càng kích thích. Trong đầu tôi lúc này chỉ tưởng tượng đến cảnh tôi chịch nàng trong khi nàng vẫn mặc bộ đồ kia, sạch sẽ và quyến rũ giống như hình ảnh sếp và nhân viên trong các bộ phim JAV công sở. Tuyệt vời biết bao.

Hai đứa dắt nhau ra khỏi nhà đi ăn sáng, như một cặp vợ chồng thực thụ.

Lâu lắm rồi tôi mới lại được thưởng thức món xôi xéo Hà Nội, chúng tôi ngồi một quán xôi nhỏ trên phố Lò Đúc. Chị chủ quán cứ tấm tắc khen chúng tôi đẹp đôi, chị cũng không quên dặn tôi:

– May hôm nay hai đứa ra sớm nhé, vẫn còn xôi, ngày mai ra giờ này là hết đấy.

– Bỏ mẹ, bây giờ mới bảy rưỡi sáng. Đúng là Hà Nội, không vội không được.

Tôi đưa Vy đến trụ sở bank nơi em làm việc. Ngắm nhìn nàng hoà vào dòng người công sở, cơ man nào những bộ quần áo vest, sơ mi trắng, giày đen…tấp nập rảo bước tiến vào sảnh toà nhà khiến lòng tôi bỗng cảm thấy lo lắng, hồi hộp. Tâm trạng của tôi thật khó tả, vậy là tôi chuẩn bị bắt đầu một công việc mới, một công việc mà tôi chưa rõ mình sẽ phải làm gì, không biết mình có đáp ứng và thích nghi được không, môi trường công sở chốn Hà thành này, liệu có còn sự cạnh tranh và toxic như dự án ở tỉnh lẻ trước đây tôi công tác không? Hàng loạt câu hỏi ấy, khiến đầu óc tôi như một mớ bòng bong.

Tôi thở dài lấy lại bình tĩnh và đi về hướng Lý Thường Kiệt.

Tiếp nhận tôi là một bạn nhân sự trông còn khá trẻ và xinh gái. Cô bé hướng dẫn tôi làm một số thủ tục check – in (cô bé gọi như vậy).

Tôi nghĩ trong đầu: tiếp nhận mới thì nói luôn là tiếp nhận mới, lại còn dùng từ check in…nghe sang chảnh vậy, Hà Nội là thế sao?

Tôi chờ ở phòng họp khoảng 30 phút thì bà cô Trưởng phòng Nhân sự tiến vào, chào hỏi tôi và dẫn tôi về Ban Kỹ thuật.

Tôi để ý thấy bộ phận Kỹ thuật có rất nhiều Ban: Ban quản lý tài sản, Ban định giá tài sản và dự án; Ban kỹ thuật dự án; Ban kỹ thuật sản xuất; Ban thiết kế…vv

Bà cô giới thiệu tôi với Giám đốc kỹ thuật, một ông anh đầu hói, tôi đoán khoảng 45 tuổi. Ông anh hỏi thăm tôi một số thông tin về bản thân, chuyên môn, ông anh nói rằng đáng lẽ ra hôm phỏng vấn tôi ông anh có mặt để phỏng vấn, tuy nhiên do hôm đó bận đột xuất đi Sài Gòn cùng Chủ tịch nên không dự được, nhưng nhìn CV và qua phản hồi của Phó TGĐ Nhân sự ông cũng đánh giá rất cao năng lực của tôi. Ông cho phép tôi được lựa chọn làm việc giữa hai ban là Ban kỹ thuật dự án và Ban kỹ thuật sản xuất.

– Ban Kỹ thuật sản xuất mới tách ra từ Ban Kỹ thuật dự án, mục tiêu để quản lý các doanh nghiệp sản xuất mà Tập đoàn mới thâu tóm (tôi dùng từ thâu tóm cho đúng nghĩa chứ ông anh dùng từ chi phối). Ban Kỹ thuật sản xuất hiện mới có 3 người, chưa có Trưởng phòng, hiện có 1 Phó phòng phụ trách và 2 Kỹ sư, nếu em về nữa là 4 người và sẽ tiếp tục tuyển dụng thêm trong thời gian tới. Còn Ban Kỹ thuật dự án thì đang có 8 người, Ban này phụ trách toàn bộ hoạt động kỹ thuật của các dự án khác thuộc Tập đoàn, trăm việc từ phê duyệt thi công, điện, nước, phòng cháy, thậm chí cả các máy móc vật tư nhỏ lẻ khác.

– Em có thời gian để tìm hiểu rồi quyết định sau được không anh? – Tôi hỏi.

– Được chứ, em có một tuần để ngồi nghiên cứu tài liệu, tìm hiểu về Tập đoàn, các quy định, quy chế liên quan. À, em sẽ mất 01 ngày để tham gia lớp đào tạo hội nhập cho cán bộ công nhân viên mới, cái này là theo quy định của Tập đoàn. Sang tuần sau, xem nào, thứ ba tuần sau nhé, em cho anh quyết định của em về Phòng nào làm việc.

Tôi đồng ý.

Bạn Nhân sự dẫn tôi về địa điểm do ông Giám đốc kỹ thuật chỉ điểm. Một bàn làm việc ngay sát bàn làm việc của ông ấy.

– Ơ, anh tưởng Giám đốc Kỹ thuật có phòng làm việc riêng chứ – Tôi hỏi con bé Nhân sự.

– Vâng anh, phòng anh ấy ở kia, nhưng anh ấy bảo ngồi một mình buồn, nên chuyển ra ngoài ngày ngồi chung với mọi người, còn phòng kia em thấy bảo anh ấy để làm chỗ họp hành của phòng hoặc tụ tập liên hoan…hihi.

– Hay thế cơ à – Tôi đáp.

– Đây là bàn làm việc của anh, anh mở ngăn kéo ra nhé, Phòng Hành chính đã chuẩn bị đầy đủ văn phòng phẩm cho anh, kẹp giấy, bút, cặp trình ký, lịch để bàn, cả giấy in theo gam cũng có đủ, ở Tập đoàn tuỳ theo mỗi phòng/ban thì mỗi người sẽ được định mức sử dụng văn phòng phẩm theo tháng, hàng tháng sẽ có người của phòng Hành chính đến sắp xếp văn phòng phẩm vào ngăn kéo cho anh, nếu anh sử dụng vượt định mức văn phòng phẩm mà muốn xin cấp thêm thì sẽ phải giải trình. Trong ngăn kéo có cả kẹo cao su ăn cho thơm miệng anh nhé, kẹo cũng có định mức theo tháng luôn. Thùng rác thì ở dưới chân anh, hàng sáng sẽ có lao công dọn dẹp sạch sẽ.

À, em có một lưu ý với anh, ở Tập đoàn có quy định là khi đi ăn trưa hoặc hết giờ làm việc anh phải cất toàn bộ tài liệu của anh vào ngăn kéo hoặc để úp tài liệu xuống mặt bàn, không được để lộ tài liệu lên trên. Đề phòng có người khác xem trộm hoặc lộ thông tin nội bộ.

Buổi trưa thì 12 giờ là đi ăn cơm, chiều 1 giờ bắt đầu làm việc. Tập đoàn mình không yêu cầu chấm công buổi trưa nên bọn em thường đi ăn sớm trước 5 – 10 phút để xuống hàng ăn đỡ phải chờ đợi lâu. Em mật bí cho anh như vậy.

Hàng tháng phòng Quản lý nhân sự sẽ kết suất bảng chấm công cho từng người, nếu anh vì công việc phải đi ra ngoài hiện trường, đi công tác hay quên chấm công thì anh phải giải trình từng ngày công, với anh cấp Phó ban thì phải Giám đốc nhân sự ký vào xác nhận giải trình thì mới được tính công đủ.

Con bé đưa tôi về bàn máy tính và nói tiếp:

– Đây là máy tính của anh, hiện đang ở chế độ chờ nhập tài khoản và mật khẩu. Ở Tập đoàn mọi máy tính đều như nhau nhưng mỗi người sẽ được cấp một tài khoản và mật khẩu riêng, anh chỉ cần nhập vào là toàn bộ dữ liệu của anh sẽ hiển thị trong máy. Nếu anh chuyển chỗ ngồi khác, cũng chỉ cần nhập tài khoản của anh là lại dùng bình thường, không cần chuyển máy tính theo. Đây là tài khoản và mật khẩu của anh, lát anh tự đổi pass. Còn đây là list danh bạ điện thoại nội bộ của toàn Tập đoàn, anh cần trao đổi với ai thì gọi vào số này. Đối với anh là Phó ban thì chỉ được gọi cho các hàm Trưởng đơn vị trở xuống, từ Giám đốc các khối, Phó Tổng Tập đoàn trở lên anh không được biết số nội bộ.

Mail thì Trung tâm thông tin sẽ gửi anh một mail cho riêng anh, ở đây chúng ta sử dụng outlook mail anh nhé. Anh cần hỗ trợ gì về máy tính thì gọi cho Trung tâm thông tin.

Đằng kia là máy sử dụng chung cho cả Khối kỹ thuật, bên cạnh là máy photo và scan dùng chung. Máy dùng chung sẽ truy cập vào được hệ thống internet như bình thường và dùng để scan tài liệu anh nhé. Còn máy tính của mọi người thì chỉ được truy cập vào một số web giới hạn thôi.

Tôi lặng im nghe con bé hướng dẫn, gương mặt cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh vì đây đều là những thứ hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Quả thật, ở Công ty cũ, chúng tôi không có những chế độ khác lạ và đầy tính chuyên nghiệp như ở đây.

– Còn gì nữa nhỉ, chắc là hết rồi, đây là số điện thoại của em, anh lưu vào, khi nào có việc gì cần hướng dẫn thì nhắn tin cho em, em Hiền – Phòng Tuyển dụng anh nhé.

– Vậy em không phải ở phòng Nhân sự à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Không anh ạ, em ở phòng Tuyển dụng & phát triển tổ chức, công việc của em là tuyển dụng anh, hướng dẫn anh check in, đào tạo hội nhập đối với anh rồi bàn giao lại cho đơn vị. À đấy, dự kiến đầu tuần sau sẽ có lịch đào tạo hội nhập, thông tin cụ thể em sẽ gửi mail cho anh sau.

Tôi chào tạm biệt con bé mà không hỏi thêm bất kỳ thông tin gì nữa, bởi lẽ ngần ấy thông tin con bé cung cấp cho tôi cũng đủ để não tôi xoắn vào với nhau. Quả thực, tôi đang lạc vào một môi trường làm việc khác xa so với môi trường cũ.

Tôi ngồi xuống bàn làm việc, chưa biết mình phải làm gì, lại thèm thuốc lá quá mà không biết có chỗ nào hút không, hay có được phép hút thuốc lá không nữa…tự nhiên tôi cảm thấy tôi như một con chim đại bàng đang thoải mái bay lượn thì bỗng bị giam trong một chiếc lồng vậy.

Tôi mở cặp tài liệu để sẵn trên bàn, xem những gì đây: Một profile khá dày về quá trình hình thành và phát triển của Tập đoàn, Một list Công ty thành viên thuộc Tập đoàn, Nội quy lao động, Thoả ước lao động tập thể, Quy chế chi tiêu nội bộ, Quy chế quản trị công việc nội bộ, Quy tắc ứng xử đối với CBCNV Tập đoàn…

Toàn là những quy chế nội bộ, có lẽ nhiệm vụ của tôi mấy ngày đầu là nghiên cứu tìm hiểu về Tập đoàn. Tôi thở dài và bắt đầu đọc tài liệu.

5 giờ chiều, đã hết giờ làm việc, tôi toan đứng lên ra về thì chợt nhận ra một sự thật kinh hoàng….. Tất cả CBCNV vẫn đang say sưa làm việc, bỏ mẹ thật, chẳng giống Công ty cũ của tôi gì cả, trước giờ tan làm 15 – 20 phút là anh em đã tụ tập trà đá chém gió rồi (tất nhiên khi có sự cố thì làm việc bất kể ngày đêm cho đến khi khắc phục được thì thôi).

Tôi lại rón rén ngồi xuống ghế.

Ngồi đến 5 giờ 30 thì thôi thấy lác đác một vài người đứng lên. Tôi vẫn chưa dám động tĩnh gì.

Đến 6 giờ kém 15 thì tôi quyết định dứt khoát ra về, chậm mẹ 45 phút so với giờ tan làm rồi, mặc kệ những con ong chăm chỉ đang say sưa gõ phím cành cạch trên bàn. Ra đến sảnh, tôi cắn vội điếu thuốc lá và tự nhủ: “Môi trường tư nhân là như vậy sao?”.

Tôi chợt nhớ ra là mình phải qua đón Vy, mà có khi giờ này nàng về lâu rồi ấy chứ, tôi quên mất không gọi cho nàng nói là tôi về muộn.

Khi tôi định rút điện thoại ra thì tôi nhìn thấy Vy đứng bên ngoài sảnh toà nhà. Nàng cười tươi rói đưa tay vẫy tôi, hai hàm răng trắng loá.

– Ngày đầu tiên đi làm vui không anh, đã quen được em nào chưa?

– Cũng bình thường – Tôi trả lời. Tôi không có ý định kể cho em nghe về ngày làm việc đầy những bất ngờ của tôi, sợ bị em cho rằng tôi “quê”.

– Chúc mừng anh nha, coi như cũng là thành công. Mà em cũng tìm hiểu về Tập đoàn này rồi, Tập đoàn lớn đấy anh ạ, chẳng qua họ không làm truyền thông thôi, chắc có yếu tố chính trị đứng sau. Hịhi, em đoán vậy.

– Ghê, cô bé của anh giờ cũng bắt đầu quan tâm đến chính trị rồi cơ đấy – Tôi véo má nàng một cái.

– Hơ, người ta sắp được đi học cảm tình Đảng rồi đấy nhé – Nàng bĩu môi.

– Thôi giờ 6 giờ rồi, về nhà nấu nướng cũng muộn, giờ mình đi ăn ngoài nhé, em thích ăn chả cá không?

– Chả cá Lã Vọng ý hả? – Nàng nói.

– Ừ, anh thấy có một quán ngay Trần Khát Chân, đi đường đó cho gần, tí đi Kim Ngưu về luôn.

– Ok, mình đi thôi.

Tôi và nàng ngồi trên xe máy, hoà vào dòng người tấp nập dưới lòng đường. Giữa thành phố hoa lệ này, tôi và nàng cũng như bao con người khác đang hoà vào nhịp sống hối hả, vội vã, nhộn nhịp của chốn kinh kỳ.

Tôi sống với Vy như một cặp vợ chồng trẻ, cùng đưa đón nhau đi làm, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, cùng nấu cho nhau ăn những món ăn ngon, nằm chùm chăn bên nhau tận hưởng một bộ phim lãng mạn và làm tình với nhau mỗi ngày. Cuộc sống thật êm đềm cứ thế trôi qua. Vy luôn hy vọng về lời hứa của tôi, chờ đến sang năm, sang năm em được tuổi, tôi sẽ cùng em về ra mắt hai gia đình và chính thức hỏi cưới em.

Người ta bảo “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”.

Giá như tôi là một thằng đàn ông biết “đủ”, biết dừng lại đúng thời điểm, biết trân trọng những gì mình có, thì tôi đã không mất đi tất cả.

…………………………….

Thấm thoắt bốn tháng trôi qua, tôi đã vượt qua giai đoạn hai tháng thử việc và trở thành Phó ban chính thức của Ban Kỹ thuật sản xuất (Ban mà tôi đã chủ động đề xuất với Giám đốc Kỹ thuật để lựa chọn).

Tập đoàn tôi làm việc vừa hoàn tất thủ tục mua lại 51% cổ phần của một Tổng Công ty Nhà nước, trong đó có các Nhà máy sản xuất nhỏ lẻ thuộc các tỉnh. Theo đúng quy trình sau khi đổi chủ mới, Tập đoàn sẽ đưa quân xuống để thực hiện tái cơ cấu hoạt động của doanh nghiệp để chuyển hướng của nó về theo đúng “văn hoá” của Tập đoàn. Một tổ công tác được thành lập gồm các Ban Tài chính, Ban Kỹ thuật, Ban Nhân sự..vv phải cử người tham gia, trong đó đại diện Ban kỹ thuật là tôi.

Thật tình cờ, trong số các Nhà máy thuộc Tổng Công ty, có một nhà máy hiện ở KCN ở quê tôi. Vậy là tôi có lịch đi công tác về đó một tuần.

Chiều thứ 5, chúng tôi xuất phát từ Hà Nội và làm việc tại đơn vị đó đến hết thứ 6 tuần sau. Tôi mừng lắm vì mình có dịp tiện đường công tác về thăm nhà, và hơn hết thảy là được gặp lại Thanh tra sau chuỗi ngày dài xa cách.

Những ngày tháng tôi về Hà Nội ở bên Vy, hẳn Thanh tra phải buồn ghê gớm lắm. Kể từ khi yêu tôi, Thanh tra tỏ ra yếu đuối đến kỳ lạ, những dòng tin nhắn đầy nhớ nhung và buồn bã khi xa tôi liên tục được gửi đến. Nhiều khi tôi còn thấy phát bực vì nàng nhắn tin nhiều quá. Tôi phải rất cẩn thận dùng cách ẩn tin nhắn để Vy không phát hiện ra. Hẳn những ngày xa nhau, Thanh tra phải thấy cô đơn lắm, chiếc giường quen thuộc phảng phất hương thơm là nơi tôi và Thanh tra nhiều lần ôm ấp nhau, kể từ khi tôi đi có lẽ chẳng còn là tổ ấm đối với em. Và có lẽ, Thanh tra sợ tôi về Hà Nội, tôi sẽ bay mất khỏi em.

Biết tin tôi công tác gần nhà một tuần, nàng vui lắm.

Ngay khi tôi vừa về đến mảnh đất quê hương thì tôi đã thấy nàng lái con Altis của tôi đợi sẵn ở địa điểm tôi công tác. Nàng đón tôi với một gương mặt kiều diễm, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ khi thấy hình bóng của tôi bước xuống con xe 16 chỗ. Nàng vẫy tôi từ xa. Gương mặt nàng đỏ gay gắt vì ánh nắng mặt trời, mái tóc hơi bết lại do mồ hôi vì đứng đợi tôi đã lâu, nhưng không vì thế mà Thanh tra bớt đi nụ cười hạnh phúc và những câu nói quan tâm tôi líu lo phát ra từ khuân miệng xinh xắn của nàng.

Tôi tất nhiên là vui vì gặp lại Thanh tra, nhưng cũng hơi “sợ hãi” vì sự quấn quít quá đáng của nàng, tôi sợ đồng nghiệp của tôi để ý thấy sự vô tư của nàng với tôi.

Gặp Thanh tra một chút, tôi xin phép nàng trở về theo đoàn công tác để nhận phòng khách sạn. Tôi nói với nàng rằng tối nay tôi có lịch mời mọi người trong cơ quan đi ăn đặc sản quê hương sau đó về thăm nhà tôi, vì vậy tối nay không thể đi cùng nàng. Tôi hẹn nàng tối ngày mai hai đứa sẽ gặp nhau, nàng gật đầu lia lịa.

Qua một ngày làm việc với Ban lãnh đạo Công ty đồng thời xem qua các báo cáo tài chính và số liệu về hoạt động sản xuất kinh doanh, tôi nhận xét rằng Công ty này cũng giống như hàng trăm Công ty có yếu tố Nhà nước khác, đâu đó vẫn còn sự bảo thủ, trì trệ, thiếu sáng tạo trong hoạt động sản xuất và tư duy của Người đứng đầu. Những năm qua, Công ty luôn báo lãi, dùng lợi nhuận chi lương thưởng rất “hậu” cho tầng lớp cán bộ cấp trung, cấp cao, tuy nhiên thực tế chúng tôi nhận định rằng hoạt động sản xuất kinh doanh của Công ty đang thua lỗ, giá trên mỗi sản phẩm bán ra không đủ bù đắp chi phí sản xuất. Nhưng tại sao Công ty lại có lãi ?

Nguyên nhân Công ty có lãi, cũng chính là nguyên nhân mà Tập đoàn nhắm vào thâu tóm Công ty này.

Phải, chính là hoạt động kinh doanh cho thuê Bất động sản. Công ty có một vị trí đắc địa về mặt địa lý và diện tích đất. Đó là lợi thế của các Công ty nhà nước lâu năm.

Công cuộc đấu tranh để tái cơ cấu doanh nghiệp theo định hướng của Tập đoàn, với một bộ máy lãnh đạo mang nặng tư duy Nhà nước cũ, quả thật là một cuộc đấu tranh không có hồi kết.

Tôi làm quyết liệt, phát biểu cũng quyết liệt, quyết liệt đến mức nhiều khi tôi nghĩ lại, lòng tôi tự nhiên thấy chột dạ.

Chẳng phải chính bản thân tôi để trở thành con người như ngày hôm nay, có trình độ chuyên môn, bản lĩnh, kinh nghiệm thì cũng được giáo dục và trưởng thành từ môi trường ấy hay sao? Tại sao ngày hôm nay tôi lại dễ dàng phủ nhận những giá trị ấy, cho rằng đó là sự trì trệ, là cản trở bước phát triển.

Tôi hiểu điều đó, tuy nhiện hiện tại, tôi đang ở một vị trí khác, một doanh nghiệp khác, với một vai trò cũng rất khác.

4.2 15 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
19 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
tins

Truyện hay, hi vọng tác giả có thể sớm tiếp tục và hoàn thành toàn bộ câu chuyện.

Glh

Bác người Phủ Lý à =)) đọc thấy bối cảnh quen vãi

Trụ

Lại còn nhà máy, đi nghiên cứu phân…..

Vũ hoàng

Cuối cùng bạn cưới ai làm vợ

Quang T

Truyện hay!

Người ẩn danh

Mong tác giả sớm ra tiếp, thực sự muốn Vy cho bác một cơ hội, dù ng sai là bác