Chuyện ở quê!
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện ở quê!
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Ma
Thể Loại:
Ngày Cập Nhật : 01/10/2016
P4: Chuyện cái cối đá
Đầu tiên phải nói về ông hàng xóm ngay cạnh nhà em- ông 4. Ông này có cái tật là tiếc của.Em sẽ nói rõ về ông này cho các bác hiểu, vì ổng là nhân vật chính trong chuyện này
Đi làm đồng về thấy cái rổ người ta đựng đồ cúng ngay ngã 3, ông đổ đồ cúng ra , lấy cái rổ về lót ổ gà =.=. Chưa dừng lại ở đó, cái đòn gánh bị sứt cái đầu chóp,đôi gióng vứt đi ổng cũng đem về nhà ( à nói cho mấy thím rõ là cái đòn gánh bị sứt thì ko đc đem về nhà nhá , đại kị đó ), … và còn nhiều thứ khác nữa. Nhưng quan trọng nhất vẫn là cái cối đá bị mẻ một góc.
Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây.
Ngày xưa, cái thời đang có chiến tranh ấy ạ, nhà em vs nhà ông 4 này dùng chung một cái giếng đào-đặt giữa hàng rào 2 nhà.Đêm đó , một đêm trăng sáng , dì em đang tắm thì thấy có ông nào đó đội mũ ( cái mũ mấy ông già hồi xưa hay đội , giống kiểu mũ mà Hứa Văn Cường đội á , nhưng màu nâu ) đứng giữa sân nhà ông 4 hút thuốc. Đêm sau đó cũng vậy, nhưng lần này là mẹ em , vẫn là người đàn ông đó, vẫn hút thuốc nhưng lần này là nằm vắt chân chữ ngũ trên cái giường tre đặt ở trước sân. Ai cũng nghĩ đó là ông 4.Việc này lặp đi lặp lại khoảng một thời gian cho đến khi dì em trong lúc tán dóc với ông này mới hỏi :” mấy hôm nay trời nóng quá hay sao chú cứ ngủ ngoài sân hoài vậy ? ”
Ông 4 : ” Cô nói tôi hả ? Tôi toàn ngủ trong nhà thôi mà ”
Dì : ” … ”
Bẵng đi thời gian ( khoảng này thì toàn cái linh tinh nên em ko được nghe kể nhiều ), đến lúc 2 ông anh họ em lên cấp 3 thì chuyện lạ lại tiếp tục xuất hiện.
Nhà em là nhà 3 gian, có cái hè ( tức phần mái mở rộng bên nhà á ) , để 1 cái giường đơn vs cái bàn học.
Ông đầu tiên lên thớt là anh 3.Khoảng 1-2h khuya gì đó, ông anh đang ngủ thì nghe tiếng rột rột ở trên đầu, ổng mới trở mình lại nhìn, thì cái ổng thấy là một bóng đen có đang trèo lên cây mít sát hàng rào, trèo lên rồi tuột xuống ,cứ lặp lại như vậy đến khi gà gáy thì mất hẳn. Đêm đầu tiên thì ổng tưởng là mèo nên cứ kệ vậy quấn mền ngủ tiếp. Sang đêm sau, việc đó lại lặp lại thì ổng mới thấy lạ, vì cả 2 nhà đâu có nuôi mèo, mà mèo đâu có trèo cây giỡn vậy vào ban đêm.Ông này cũng thuộc dạng lì nên nhỏm người dậy kéo cái màn hé ra tí để nhìn rõ hơn.Đập vào mắt ổng lúc này là một hình hài của đứa trẻ cỡ 4-5 tuổi gì đó .Thôi rồi lượm ơi, vậy là biết cái gì rồi. H mà chạy vô nhà cũng không được, lỡ nó cười cái thì bỏ mẹ , nên thôi im lặng nằm xuống, kéo mền trùm kín chờ tới sáng. Ngay hôm sau ổng đem sách vở vô nhà, hỏi sao thì ổng chỉ nói ,ở ngoài ấy gió quá sợ bị cảm, đổi vô nhà ngủ. Ổng chỉ nói thật với anh 2-ông anh em có đề cập trong chap trước là hay bị mượn xác á. Anh này cũng chém là ” Có mẹ gì mà sợ thế , con mèo thôi mà . Để tao ra ngủ cho “. Tuổi đó mà,ai cũng anh hùng rơm chán, nói là làm , tối đó ra giường ngoài ngủ.
Qua hôm sau ổng cũng dọn đồ vô trong nhà ngủ chung với anh 3 luôn. Anh 3 hỏi sao thì ổng nói ” Ngoài hè gió to quá, thôi để tao ngủ chung với mày cho vui ”
Dì em thấy nghi nghi nên gặng hỏi thì anh 3 mới kể sự thật, còn anh 2 thì chỉ đốp một câu ” Mày hên đó, tao còn bị nó nhìn trân trân và cười kìa ”
.Đi coi thầy thì bảo nó là cái cối đá ông 4 nhặt về, giờ thì nó bị vùi sâu tận 5-6 m gì đó dưới đất ngay gần chỗ cây mít. Thầy bảo đào lên được thì đào vứt đi. Nhưng về nói ông 4 ổng lại không tin, nên thôi. Làm chuyến đó nhà em,cứ tối tối lại mở kinh địa tạng
Ở quê, chuyện lâu lâu thấy ma cỏ là bình thường nên cũng không có gì đáng nhắc. Cho đến khi em lên lớp 5 thì mọi chuyện dường như đã tới giới hạn của nó. Ông 4 tự ý mở rộng hàng rào ra phía đường làng,để vườn rộng hơn chút mà trồng thêm được ít cây. Ma xui quỉ khiến sao , cây ổng trồng lại là cây đậu nành
Vợ ông 4 đi coi quẻ gia sự , thì được bảo tháng 4 năm nay nhà có đại hạn, nhớ giữ đừng cho ai trèo cao. Bà 4 chỉ đinh ninh là thầy nói về thằng cháu nội của bả -anh Đ,thôi, vì khi đó anh này chỉ mới lớp 9, mà không nghĩ người thầy nhắc tới lại là ông nhà. Số là nhà có cây mận, bình thường thì anh Đ là người trèo hái, nhưng do đi coi bói nên không cho ảnh trèo cây, để ông 4 trèo.Trèo cao và té các bác ạ . Lúc đó, ông cậu vs anh của em có ở nhà ,nên vọt qua đưa ổng đi viện. Nhưng vẫn câu nói cũ ” chúng tôi đã cố gắng hết sức ” .Ông 4 mất , một bài văn tế buồn cho một cái chết thảm cất lên ai oán ” Ai hay tin dữ từ chùm mận (roi) đỏ mọng … ”
Tuần 49 ngày, cây mận bị hạ ( lý do có vong dựa- thầy nói luôn, nó có hình hài của đứa trẻ – đọc tới đây thì ai cũng biết nó là cái gì rồi nhỉ ), cây hạ xuống không bị sâu mọt gì cả ==’. Vụ này làm nhà em cũng hạ luôn cây vú sữa , dù đang trĩu quả, lý do theo dì em nói ” ông 4 lúc sống hay chơi nghẽn , biết đâu lúc ổng hứng lên nhảy qua cây vú sữa nhà mình ngồi chơi thì sao , thôi đốn cho chắc ”
Chuyện tưởng đâu đã kết thúc nhưng lại nổi lên tình tiết mới : Bà vợ ổng hóa điên vì những cái bả nhìn thấy. Bả sinh hoạt bình thường, vẫn cuốc cỏ , bón phân … nhưng điều không tưởng là bả nói , nhà bả có ma, rất nhiều là đằng khác , tỉ như anh Đ nằm võng ngủ thì bả kêu có người đàn bà bồng đứa con cứ khều khều anh Đ, còn đứa khác thì đung đưa cái võng. Lúc khác bả lại bảo tối đó , tụi nó kéo cả bầy vô đông nghịt, đứa thì bật tivi , đứa thì nhảy lên bàn, đứa thì ở trên giường nhún nhẩy. Hỏi anh Đ thì anh bảo không thấy gì cả nên ai cũng nói bả vì nhớ ông 4 quá mà phát điên. Điều lạ lùng hơn nữa là từ ngày ông 4 mất nhà đó ko nuôi được con chó nào cả, một con cũng không . Càng kì lạ hơn nữa là bà này bắt đầu không dùng tiền VND nữa mà chuyển qua dùng tiền âm phủ. Đám ma người ta rải tiền ,bả chạy theo nhặt, rồi đem đi mua đồ ngon lành cành đào luôn . Có lần bả mang sang nhà em mua đồ, mẹ em hỏi ” Sao thím không dùng tiền mình, mà đi dùng tiền âm phủ, ai bán cho được ? ” . Bà 4 ” cô nói gì lạ vậy , mấy người trong nhà tôi vẫn tiêu mà ”
Từ dạo đó thì mọi người cũng bắt đầu tin là nhà bả có ma ss . Nhưng thanh niên xóm em cũng rộ lên trào lưu đứa nào dám vô nhà bả ngủ lại một đêm thì được chầu cà phê. Cũng có vài đứa hổ báo nhận kèo, tới khoảng 11h thì thôi rồi, lo chuồn về nhà. Hôm sau hỏi thì nó bảo tự dưng tới khoảng đó có cái gì lạnh lạnh sau gáy nên thôi chuồn cho chắc. Nhưng rồi có 2 anh cùng xóm, bạn của anh Đ vô ngủ cùng.Một đêm duy nhất, đêm sau hỏi có vô nữa không , thì cả 2 đều quả quyết : ” Giờ mày đưa tao 1 triệu tao cũng không dám vô. Mẹ chứ ,đang đêm ngủ thì tự nhiên có cái gì cù chân nhột nhột, tao rụt chân lại ngủ tiếp, lát lại bị cù, mở mắt ra coi thử cái gì thì … mày biết tao nhìn thấy gì ko ? 1 thằng đen đen vs một con nhỏ nữa , đang cù chân tao, tao sợ quá , quay qua thằng T thì thấy tóc nó đang bị 1 con nhỏ khác giật giật , rồi 1 đứa nữa ngồi lên bụng thằng Đ chơi cưỡi ngựa.Trong nhà thì kẻ đi, người chạy, đứa thì nằm võng đong đưa, nói chuyện cười ha hả.Lúc tao nhìn thì có đứa nhìn tao trỏ trỏ gì đấy , tao sợ quá kéo mền lên kín mặt luôn” . Cả đám bất giác nhìn qua anh T ” Nó nói hết rồi đấy, nhìn tao làm gì . Tao thì mong cho trời sáng để mà vọt lẹ về. Tụi mày cứ tưởng tưởng đang ngủ có đứa nhìn chằm chằm vào mặt, lại đưa tay vân vê tóc mày đi ”
Từ dạo đó, ngôi nhà của ông 4 trở thành cấm địa vào buổi tối.
Được đâu 1-2 năm gì đó ,thì bà 4 mất. Anh Đ thì đi vào Bến Tre làm cho chú ảnh. Ngôi nhà bị bỏ hoang, càng trở nên âm u, lạnh lẽo, chả ai bén mảng tới.
Nhưng tầm sáng sớm , mấy người đi tập thể dục lại nhìn thấy khói bay lên từ gian bếp ngôi nhà kèm theo ánh lửa lập lòe. Có lần mẹ em đi chặt lá chuối bên vườn ông 4 tự nhiên bò về tới ngõ. Em chạy ra dìu vô và hỏi thì mẹ nói :” Tao đang cầm cái quéo ( dạng câu liêm có cán dài bằng tre dùng để giựt lá chuối ), thì nghe tiếng ông 4 hỏi ” T đó hả T? ” .Vậy là tao vứt cái quéo rồi bò về đây này. Mày mặc cái áo rồi qua lấy về đi ” .Nghe đến đoạn này thì em thấy lạnh lạnh, nhưng vẫn mặc áo chạy qua vác cái quéo về. Tuyệt nhiên không nghe không thấy gì cả. Mà lạ ở chỗ em hay qua hái cái khóm mít( trái mít đực) về trộn cũng có thấy gì đâu ”
Hè vừa rồi, lúc em đang nói chuyện với con bạn (khoảng 11h tối ) , em liếc nhìn qua bên nhà ổng thì em thấy cái gì đó mông lung lắm, làm em im cả mấy phút, con nhỏ bạn hỏi hay nói gì thì em cũng chỉ ừ ừ vì lúc đó em như bị nghẹn ấy ạ.
Qua hôm sau em đi nhậu về, uống 5 chai thôi, vẫn tỉnh queo à, lên giường ngủ. Cũng không có gì to tát đâu ạ, cứ nhắm mắt lại là em nghe hơi thở của ai đó như phả vào mặt mình, lạnh toát, phì phò rõ tiếng, nhưng mở mắt ra nhìn quanh lại không thấy gì cả. Hình như có men vô là lá gan lại to hơn chút , nên kệ mama nó, cứ ngủ thôi
Em kể sơ chuyện cây mít trước nhà ạ. Cây mít này to lắm ạ, trái thì bự gấp rưỡi cái thùng nước lọc 21 lít ấy, nhưng xẻ ra thì không ăn được mấy miếng bởi vì nó thối cả , dì em hay nói nó bị ma vọc. Em nghe thì biết thế thôi, cũng không tin lắm. Nhưng rồi em phải tin ạ, năm em lớp 12 , trường có tổ chức hội chợ ẩm thực, em vs thằng bạn chạy đôn chạy đáo lo việc, khuya đó nó chở em về nhà.Gần tới trước cổng nó tự nhiên bảo em ngồi im để nó quay xe lại đã, giọng nó run cầm cập như giữa trời đông tắm nước lạnh vậy. Em cũng làm theo lời nó, về nhà nó nhắn cho em cái tin ” Bữa sau đi tối, mày tự vác xe đi nha. Mẹ nó, hồi nãy tao thấy cái ma đứng ngay chỗ cây mít trước nhà mày ”
Em : ” Chắc do đèn pha xe mày mờ quá nên nhìn nhầm thôi, làm gì có ”
Nó ” Nhầm cc, nó còn nhìn tao cười cười nữa kìa ”
Em ” …”
Lan man tí : Bà 4 này lúc trẻ, trong lúc đi thăm ruộng, bà rửa chân chỗ cái ao làng,và bị ma da ( ma ở dưới nước hay chết nước á ) kéo xuống, số chưa tận nên được ông 2 chăn trâu gần đó phát hiện và kéo lên.
Có người nói đám người trong nhà bả có thể là đến đòi nợ vụ hồi trẻ chết hụt của bả. Cũng có thể là mấy cái vong trú ngụ trong đống đồ cũ ông 4 nhặt về… Lúc ông còn sống, vong ông mạnh nên lấn áp được chúng, nhưng khi ông mất thì
Hiện giờ thì cái cối đó vẫn nằm sâu trong đất, ngay hàng rào nhà em luôn, có 1 tí ở trong đất nhà em, lâu lâu không có người chọc phá ,nó lại phá bầy heo của nhà em, nặng thì bắt chết 1 con trong đàn
Cây mít vẫn còn trước nhà, lâu lâu đám chó lại trỏ vào đó sủa dồn , và tiếng của đôi dép lào ( dép lê loại màu xanh ) kéo sột xoạt trên con đường trước nhà
Chốt : ” Của âm người trần làm sao dám giữ ”
Kì sau : Cái chết của 2 chị em ==’ và lan man về ” Của âm người trần làm sao dám giữ “