CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 2508 Lượt Xem

CHƯƠNG 30
SỬA GIÙM DÌ VÒI NƯỚC BỊ RỈ…

Sau khi hai chị em quay về phòng Ngọc Nhàn, nàng kéo chị gái ngồi lên giường và rất thành thật, nàng hỏi Ngọc An :
– Chị nói thiệt với Út đi… Đừng cố che giấu cảm xúc của mình, Út không dám cười chị đâu nghe… Chị nhìn thấy hai đứa nhỏ làm tình với nhau, chị thèm nhiều không?
Mặt Ngọc An đỏ bừng dưới ánh sáng, nàng chớp mắt mấy cái không dám nhìn em gái… Nhưng rồi cái vai vế làm chị khiến nàng mạnh dạn hơn :
– Ừ… thì cũng có… Út nghĩ đi, chị em mình mới vừa hơn bốn mươi, nếu còn có chồng thì… thì…
– Út biết… Út có khác gì chị đâu… Út nói thiệt cái này, không thích thì chị đừng có la Út…
– Ừ… chưa nói biết gì mà la… Chị hứa…
Ngọc Nhàn ôm hai vai chị gái, chồm người nói nhỏ vô tai nàng… Ngọc An giật mình đẩy em gái ra, mắt nàng mở to, đôi môi run run, lắp bắp :
– Út Nhàn… đừng có nói bậy… Ai cho phép em xúi chị làm cái chuyện kinh khủng, dễ sợ đó?… Em đừng có thấy chị thiệt lòng mà giỡn mặt…
Ngọc Nhàn bật cười. Tiếng cười không phải là vui vẻ, tiếng cười đượm âm thanh của sự chua chát, đắng cay. Nàng nhìn thẳng cô mắt Ngọc An :
– Chị muốn nghe chuyện ngày xưa không, Út kể cho nghe… Chị nghe để thấy điều Út vừa nói với chị nó không tới nỗi kinh khủng như chị nghĩ đâu… Chị nghe không?…
Thấy Ngọc An vẫn đăm đăm nhìn mình không nói gì. Ngọc Nhàn xích tới ôm ngang bụng Ngọc An. Nàng dựa đầu lên vai chị gái :
– Chị Sáu có biết vì sao cái ngày Út lỡ dại có bầu thằng Hận lúc mới mười bảy tuổi mà anh Hai lại về đón Út đi hơn hai mươi năm qua không?… Lúc đó Út chỉ nghĩ đơn giản là vì anh Hai thương xót Út là đứa em gái út ít, không hiểu sự đời, dại dột nghe lời dụ dỗ của một thằng đàn ông lừa gạt tình cảm đứa con gái ngây thơ như Út… Anh Hai muốn cưu mang, đùm bọc mẹ con Út vì tình anh em ruột thịt… Lúc đó cả nhà quay lưng lại với Út, chị với chị Năm là con gái thì không nói, nhưng còn anh Ba, anh Tư thì hoàn toàn không một lời, dù chỉ là mắng chửi… Cho nên Út đành cắn răng lạy cha, lạy mẹ Út theo anh Hai… Nhưng mà, chị có biết không… Không phải anh Hai thương Út vì tình thương anh em đơn giản trong một nhà đâu… Đàng sau cái cứ tưởng là tình thương đó nó còn kèm theo chuyện khác nữa… Mọi chuyện vẫn bình yên, lặng lẽ cho tới khi Út đẻ thằng Hận vừa tròn một năm…
Vậy là… Ngọc Nhàn kể lại cho Ngọc An nghe chuyện Hai Thanh đã ngon ngọt, hạ mình như rạch bụng ra cho Ngọc Nhàn thấy được tấm lòng yêu thương em gái của ông… Nàng kể cho chị gái nghe cái quan hệ trái lẽ, loạn luân của hai anh em hơn hai mươi năm ròng rã… Ngày là anh em, tối tới là vợ chồng lăn lộn tìm kiếm khoái lạc cùng nhau… Cho tới ngày Thanh Huyền vô tình nhìn thấy thì cái quan hệ đó mới chấm dứt, và nàng quyết định rời bỏ Hai Thanh để lên thành phố ở với thằng Hận… Nàng kể cho Ngọc An nghe vì thằng Hận đã nhìn thấy, đã rình coi cái chuyện giường chiếu của nàng với anh trai bao nhiêu năm để rồi ám trong đầu nó là chuyện ham muốn được làm tình với chính nàng…
– Sáu nói đi… Qua chừng đó năm, anh Hai luôn luôn đè Út nằm bên dưới, làm tình với Út như làm tình với vợ… Cái mặc cảm tội lỗi có còn tồn tại trong suy nghĩ của anh Hai không?… Cũng từa tựa như vậy, bây giờ Sáu có vì sự đòi hỏi của thể xác mà muốn để cho thằng Hận cũng làm tình với Sáu thì… Út cũng chẳng cho đó là tội lỗi gì nữa… người lớn làm thì con nít nó theo thôi…
Mặt Ngọc An biểu lộ bao nhiêu là trạng thái theo lời kể rù rì của em gái… Nàng không thể ngờ được hơn hai chục năm em gái mình và anh trai lại làm nên những chuyện như vậy… Cho tới khi Ngọc Nhàn ngồi thẳng lên, nhìn nàng và khẳng định khi hai má em gái đỏ hồng lên thiếu tự nhiên thì nàng không còn gì để nói nữa :
– Út nói thiệt, Sáu đừng có câu nệ ba cái chuyện tội lỗi, máu mủ gì cho nó nhức đầu… Bản năng con người, bản năng phụ nữ khi cháy lên thì cứ để cho nó cháy hết theo nỗi niềm khát mong đó… Đừng vì cái này cái kia mà tự hành hạ, nhốt kín mình… Từ ngày anh Hai làm chuyện đó với Út, Út không thèm nghĩ tới ba cái rắc rối đó nữa… Sáu hiểu chưa?…
Ngồi lặng đi một hồi lâu chìm trong suy nghĩ và cũng để bình tĩnh lại sau khi nghe Ngọc Nhàn kể chuyện… Ngọc An sực nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn em gái, thảng thốt :
– Út… Nói vậy thì Út với… với thằng Hận?…
Ngọc Nhàn mỉm cười, ánh mắt nàng lấp lánh sự vui thích :
– Sáu có nhớ bữa trước… Lúc Út với thằng Hận đi đón Thanh Huyền không… Hai mẹ con em đã… đã… làm chuyện đó hai ngày đêm liền… Sáu tin không?…
Ngọc An giật mình nhảy xuống giường, nàng trân trân nhìn em gái như không tin vô tai mình. Ngọc Nhàn bước xuống giường kéo chị gái lại bên mình, thủ thỉ :
– Đừng có nghĩ gì khác lạ… Thích lắm, Sáu à… Là một người đàn ông khác thì không biết ra sao, nhưng khi làm chuyện đó với chính con trai mình, Út cảm thấy bình an và hạnh phúc dữ lắm… Chị có tin hay không Út không biết, nhưng Út cứ nghĩ vầy mà chịu cho thằng Hận làm tình với mình… Út vẫn đang còn nhiều đêm trằn trọc, thao thức vì khao khát, thèm muốn… Biết có người đàn ông nào thành thật và thông cảm với quá khứ của mình hay không mà tìm kiếm… hay chỉ như ngày xưa, họ đạt được cái họ muốn rồi thì sẽ bỏ đi… Thằng Hận cũng là đàn ông, mạnh khỏe, đẹp trai và là con trai của Út… Đằng nào cũng vậy… Lúc để cho thằng Hận đưa cái đồ đàn ông cứng ngắc mà to dài đó vô người Út, Út cứ nghĩ nó cũng chỉ là một người đàn ông trẻ, đang âu yếm, chăm sóc và làm cho Út đạt được cái đích tận cùng của niềm ham muốn thân xác… Và Út không nhớ tới nó là con trai của Út, vậy thôi, Sáu à… Sáu nghe lời em… cứ thích nó một lần đi, nếu sau lần đó mà Sáu thấy không yên bụng, cảm thấy bất an thì thôi… chẳng ai ép Sáu đâu…
Sự phản kháng của Ngọc An hình như lung lay dần dần theo những gì Ngọc Nhàn thủ thỉ bên tai, nàng cũng thầm công nhận những điều Ngọc Nhàn nói ra cũng không sai, nếu đứng theo góc độ là một phụ nữ đơn giản, không quan tâm tới huyết thống, không màng tới miệng lưỡi người đời, bỏ qua những cái kêu là tiêu chuẩn đạo đức do con người đặt ra… Lần lượt những hình ảnh có liên quan tới thằng Hận như một cuốn phim chiếu nhanh lướt qua hồi tưởng của nàng… Hình ảnh trần truồng của thằng Hận trong phòng tắm đang thủ dâm mà nghĩ tới nàng, hình ảnh vừa mới đây nó và Thanh Huyền làm tình với nhau rõ mồn một trước mắt… vang vọng bên tai nàng là câu réo gọi nàng lúc bắn tinh của thằng Hận… Bất giác, nàng rùng mình… Sâu bên dưới giữa hai chân, một cơn nóng âm thầm tỏa lan và kích thích cho âm đạo nàng có cảm giác ẩm ướt…
Ngọc An kéo em gái ngồi lại xuống giường, nàng trầm ngâm suy nghĩ… Ngọc Nhàn cứ để yên cho chị lắng đọng trong tâm tưởng… Nàng biết không dễ gì chị gái nàng dễ dàng chấp nhận cái chuyện gợi mở mà nàng đã đề cập tới… Đơn giản là vì nàng muốn cho chị mình cũng được tận hưởng cái vui thú nhân gian mà nàng và bao nhiêu phụ nữ khác cũng đều mong mỏi. Có một người chồng luôn ở bên cạnh thì thiệt bình thường, lúc nào cũng có thể ái ân được… Nhưng nếu chỉ là một phụ nữ đơn thân, đêm nằm một mình thì chuyện khát khao rực cháy mà không được đáp ứng, giải tỏa thì cũng tương tự như một cực hình âm thầm mà vô vàn khó chịu…
Lâu lắm, Ngọc An vẫn không nói một lời, nàng quay qua sửa lại mấy cái gối rồi ngả người nằm ngửa mắt nhắm lại… Ngọc Nhàn đứng dậy tắt đèn. Trong ánh sáng mờ mờ chỉ có ngọn đèn ngủ tỏa ra, nàng cũng nhẹ nhàng lên giường nằm bên cạnh Ngọc An… Không biết chị gái đang nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại bật lên tiếng thở dài cho dù đã cố nén…
……………………………………………………
Trên giường thằng Hận, nó và Thanh Huyền vẫn đang trần truồng nằm sát bên nhau. Một bàn tay nó nắm chặc tay cô thỉnh thoảng lại bóp nhẹ. Một cánh tay cô vắt ngang trên trán, cũng không biết cô đang nghĩ ngợi điều gì bên trong vầng trán cao thông mình đó… Tiếng thở dài của cô cũng đôi lúc lại bật ra… Từ lúc nghe hết tâm tình đắng lòng và tội lỗi của thằng Hận xong, cô chẳng nói lời nào… Trí óc cô chìm ngập trong bao nhiêu điều suy nghĩ, cô cũng có chút giận hờn trào lên trong thâm tâm nhưng cô cố nén không biểu lộ ra ngoài… Vì cô hiểu thằng Hận… Nếu nó không trung thực nói ra hết những điều đó, sau này khi cô tự phát hiện ra có lẽ cô sẽ rất thất vọng và tổn thương… Nhưng giờ nó đã nói ra, có nghĩa là nó đã tôn trọng cô, nó coi cô như chính bản thân nó, không muốn giấu cô bất cứ điều gì, kể cả điều nó suy nghĩ…
Một hồi lâu, cô mới hơi nghiêng người, chống một bàn tay trên má nhìn nó không để ý tới hai bầu vú căng đổ nghiêng khiêu gợi trước mắt thằng Hận :
– Hận… Huyền muốn biết điều này…
Thằng Hận cũng quay nghiêng người qua cô, nó cũng làm y như cô, chống tay trên má, bàn tay kia nó vuốt nhẹ rồi để trên bờ hông mát mịn của cô :
– Huyền muốn biết gì?…
– Ưm… Hận đã ngủ với họ, Hận có yêu họ chút nào không?…
Thằng Hận suy nghĩ mấy giây rồi mới đắn đo trả lời :
– Nói là không có thì không phải… Với mẹ Thục Vy, Hận có tình cảm như một thằng con trai với mẹ mình hơn, gần như là với mẹ Út Nhàn vậy…
Cô lườm nó :
– Hừm… coi như mẹ mà cũng đè xuống được… cái đồ… đồ biến thái… Tiếp đi…
Thằng Hận mỉm cười có vẻ biết tội :
– Với chị Tuyết Thu và với chị em Thục Mai, Thục Miên thì Hận cũng có tình cảm gần như với Huyền… như bạn gái của mình… Nhưng, như Hận đã nói, đã xác định chắc chắn, cả mấy người đó không ai chiếm chỗ trong trái tim, trong suy nghĩ của Hận như với Huyền… Huyền luôn là người mà Hận trân trọng và yêu thương nhất… Có khi còn hơn cả bản thân Hận nữa… Ừ, tin hay không là tùy ở Huyền… Cho dù Hận có tình cảm với mấy người kia tới đâu đi nữa, người mà Hận muốn được làm chồng, người mà Hận muốn cưới làm vợ chỉ có một mình Huyền thôi…
Nói xong, nó nằm ngửa lại xuống giường, nhìn lên trần nhà… Nó không nhìn thấy nụ cười mãn nguyện hiện ra trên đôi môi hồng và ánh mắt đằm thắm của cô… Bất chợt, cô chồm nửa người trên ngực nó, một bầu vú cô ép chặc trên người nó. Cô đụng nhẹ môi trên môi nó, thì thầm :
– Có thiệt là chỉ muốn Huyền là vợ độc nhất vô nhị không?
Nó vòng tay vuốt nhẹ trên bờ vai mềm :
– Thiệt mà… Đứa nào nói láo…
Cô không cho nó nói tiếp, cô ép môi mình lên miệng nó, đầu lưỡi cô lọt vô miệng nó… Thằng Hận xiết bờ vai cô, nó ngậm lưỡi cô nút từng cái thiệt nhẹ nhưng thiệt nồng nàn… Rồi nó đẩy lưỡi nó qua miệng cô, đầu lưỡi nó cũng được cô mút nút ngọt ngào. Cô gác một chân lên bụng nó, nhích người sát tới cho bờ mu nham nhám thảm cỏ đen mượt cọ nhẹ lên hông nó. Cô cũng đưa một tay lên xoa nhẹ trên lồng ngực nó thật trìu mến, dịu dàng nhưng gợi mở và đượm chút dục tình… Vừa dứt nụ hôn, cô nhìn nó bằng ánh mắt đen láy đã ẩn chứa một làn sương mờ :
– Vợ muốn chồng yêu lần nữa… Lần này chồng làm cho vợ thiệt lâu, thiệt đầy tràn… vợ mới tin chồng chỉ muốn một mình vợ thôi…
Nói xong, hai má cô bừng bừng lửa nóng, cô úp mặt xuống ngực nó hít hít cái mùi đàn ông quen thuộc từ thân thể thằng Hận… Còn nó, làm sao bỏ lỡ cơ hội này! Nó lật cô nằm ngửa ra lại hôn lên miệng cô, trong khi bàn tay còn rảnh rỗi bắt đầu chu du lướt khắp trên làn da mịn màng trắng ngần pha chút màu hồng của cơn động tình nhen nhóm… Nó nắn bóp trên hai bầu vú căng, xoa xuống trên vùng bụng thon mềm… Khi bàn tay nó úp trên vòm mu cao vồng êm mịn của mảnh cỏ đen tuyền thì miệng nó dời dần xuống cổ, xuống giữa hai ngực cô hôn từng ngụm… Thanh Huyền run lên vì cảm giác vừa nhột vừa khoan khoái, hai núm vú cô lại sưng lên. Dưới bàn tay đang úp bên ngoài nắn nắn nhè nhẹ vùng âm hộ ấm mềm thì sâu bên trong làn dâm thủy đầu tiên lại bắt đầu khơi mạch… Cùng một lúc, khi miệng nó hé ra ngậm một núm vú đỏ hồng nhỏ như hột đậu đỏ vô miệng mút nút, ở dưới mấy ngón tay nó đã vạch hai mép thịt ra vuốt dọc trên lòng khe cạn trơn ướt thì cô không thể im lặng nữa, tiếng rên rĩ gọi mời của cô thốt lên :
– A… ưm… Hận ơi… chồng ơi… làm gì đó?…
Thằng Hận ngước lên nheo mắt mỉm cười :
– Đâu có làm gì… Hận yêu vợ theo yêu cầu thôi…
Cô bấu mấy ngón tay trên vai nó. Nó lại cúi xuống nựng nịu, liếm bú trên hai núm vú đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng như sữa của hai bầu vú… Cô dạng mở từ từ hai chân cho bàn tay nó dễ dàng đi sâu xuống nữa, xoa vuốt trên vùng thịt mềm ấm áp mà ươn ướt trơn nhờn giữa hai chân cô… Thanh Huyền luồn bàn tay xuống dưới bụng nó, nắm khúc gân thịt đã cứng lên từ lâu. Cô vuốt, cô nắn nhẹ khắp trên khúc gân thịt cương cứng quen thuộc… Nghĩ tới cảm giác khoái sướng mà khúc gân này chút xíu nữa thôi sẽ đâm vô người… Cô bật lên một tiếng rên dài…
………………………………………
Hai chị em nằm sát bên nhau đã ngủ say cho dù trước đó cũng có thao thức một chặp… Ngọc Nhàn phải quay qua vỗ nhẹ Ngọc An như vỗ về em bé :
– Ngủ đi Sáu… Đừng suy nghĩ nhiều… Chuyện gì nó tới thì sẽ tới… Út nghiệm ra như vậy đó… Có lo lắng khắc khoải, hay có sốt ruột chờ mong cũng vậy thôi… Chuyện không tới thì sẽ không tới, chuyện tới thì sẽ tới…
Ngọc An quay qua ôm em gái, gật đầu và hôn nhẹ lên mái tóc Ngọc Nhàn… Nàng im lặng nhưng thầm đồng tình với điều em gái nói… Nghĩ chi cho mệt!… Rồi giấc ngủ cũng tới với nàng sau Ngọc Nhàn một chút xíu… Chập chờn trong cơn mơ mang theo nhiều nỗi nghĩ suy, nàng chợt bắt gặp chính mình trẻ trung và tươi sáng, chập chờn trong bộ váy trắng đang chạy trên thảm cỏ xanh mượt, đuổi theo nàng là tiếng kêu mơ hồ không rõ âm thanh… Chạy được một quãng, ngang vòng eo chợt có một cánh tay mạnh khỏe, rắn chắc ôm giữ lại… Hai bàn tay của người đó ấp lên hai bầu vú nàng nắn nhẹ, vành tai nàng nóng rực vì một cái hôn từ đôi môi của người đó. Bụng nàng chợt nôn nao, nóng rực… Khi quay lại nhìn lên, nụ cười mỉm quen thuộc của thằng Hận tỏa sáng trong ánh mắt nàng… Mắc cỡ đỏ bừng mặt mày, Ngọc An gục đầu lên ngực nó để cảm nhận niềm hạnh phúc ấm áp mơ hồ lan tỏa nhẹ nhàng khắp thân thể nàng, nàng mỉm cười sung sướng, bình an…

***

Sáng sớm, thằng Hận mở mắt khi có cảm giác cánh tay dưới gáy Thanh Huyền tê rần, nó nhẹ nhẹ rút tay ra khỏi cổ cô, sợ làm cô thức dậy sau một đêm hai đứa rã rời trong niềm hoan lạc tới tận cùng của tình yêu… Sau lần cực khoái thứ hai, Thanh Huyền rất nhanh chìm sâu trong giấc ngủ, cô cong người nằm gọn trong lòng nó… Nó chợt ứa nước mắt khi trong cơn mơ của cô, nghe cô thầm thì trong miệng : “Hận nín đi… đừng khóc nữa… Huyền tin Hận mà… Huyền muốn làm vợ Hận mà… Nín đi…”
Quay người cầm cái điện thoại trên đầu giường nó coi giờ lại thấy có một tin nhắn gửi trước đó hai mươi phút, là của mẹ Thục Vy… Mở tin nhắn ra coi, nó thoáng nghĩ trong đầu : “Hình như mẹ Vy nhắc mình cuộc hẹn sáng nay ở nhà mẹ Vy…” Nó rùng mình, cả đêm buông thả hết tinh lực cho Thanh Huyền, sáng nay mà gặp mẹ Vy chắc nó chỉ có chết… Nhưng không phải, tin nhắn của Thục Vy như cái phao cứu sinh, tha cho nó lần này : “Sáng nay con đừng ghé, mẹ chở hai đứa nhỏ về thăm ông ngoại bị đau… Bữa khác nhe… Thương Hận lắm…” Nó mỉm cười sau khi đọc tin nhắn của nàng, đầu câu thì đúng là của một người mẹ, còn sáu chữ cuối thì y như của… bạn gái…
Nó quay trở lại ngắm ngía Thanh Huyền vẫn đang còn say ngủ. Đôi rèm mi rậm cong vút với cánh mũi cao nhỏ xinh xinh, đôi môi không son đỏ hồng mọng căng như một loại trái cây chín mọng chỉ muốn đưa lưỡi nếm thử và cắn nhẹ để thưởng thức hương vị ngọt ngào thơm tho. Làn da trắng mịn lớt phớt những sợi lông măng dưới ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vô. Một bên bầu vú căng tràn đổ nghiêng với núm vú hồng sậm màu. Thắt lưng cô võng xuống để tôn cao một bên bờ mông căng tròn với cái đùi thon dần xuống dưới… Không kìm được mình, thằng Hận đưa một ngón tay lướt nhẹ trên làn môi cô để cảm nhận sự êm ái, mềm mại âm ấm… Bị nhột, cô mở mắt ra nhìn nó, đôi mắt đen còn ngái ngủ mênh mang chưa định thần… Tới khi nhìn thấy rõ, cô tinh nghịch chồm tới hôn lên trán nó rồi thì thầm :
– Bộ mới sáng sớm mà muốn nữa hả?
Nó mân mê một núm vú cô gật đầu :
– Ừ… thấy Huyền không mặc gì là muốn nữa…
Cô đẩy nó ra, càm ràm :
– Thôi đi… Tối hôm qua hai lần… ở trỏng còn khó chịu lắm… Huyền không cho đâu… Mấy bữa nữa đi… đồ ham hố…
Nó bật cười :
– Chọc Huyền thôi… Giờ mà Huyền có cho Hận cũng không dám… Mẹ với dì Sáu đang ở dưới nhà, giờ mà không xuống là coi chừng hai người lên à…
Thanh Huyền hoảng hồn vùng dậy, cô nhào xuống giường tìm kiếm áo váy mặc nhanh vô người rồi quay lưng chạy ra cửa để thằng Hận còn nằm dài trên giường bật cười khoái chí…
…………………………………………………
Chị em Ngọc An đang ngồi bên bàn ăn thấy Thanh Huyền lò dò ngượng ngập đi xuống, cả hai nàng đều nheo mắt nhìn cô, trên môi nở một nụ cười ra vẻ cảm thông nhưng kèm theo là có chút chọc ghẹo. Mặt cô đỏ lên không dám nhìn hai người phụ nữ cứ len lén đi tới bên bếp làm bộ như chuẩn bị đồ ăn sáng chủ nhật cho cả nhà… Cô càng lúng tùng hơn khi Ngọc Nhàn bật cười :
– Thôi. Mẹ nấu xong xuôi hết rồi, không để tới phiên con gái của mẹ phải làm đâu. Lại đây, ngồi chơi với dì Sáu, với mẹ, chờ ông thần đó xuống thì dọn ra… Sáng nay mẹ nấu hủ tíu…
Cô ngập ngừng rồi cũng đi lại phía bàn ăn, thấy cô đã ngồi xuống bên cạnh, Ngọc An đưa tay xoa nhẹ trên má cô :
– Con gái xinh đẹp của mẹ Út Nhàn lấy chồng được rồi… Coi mà đi về dưới thăm nhà nó rồi bàn chuyện cưới xin với tía nó đi cho rồi…
Thanh Huyền lúng búng trong miệng :
– Con… con chưa muốn lấy chồng… dì Sáu đừng có bắt con lấy chồng… con còn… con nít…
Ngọc An bật cười giòn tan, nựng má cô :
– Xạo tổ… hai mươi mấy rồi mà con nít gì… Con nít gì mà biết… biết làm cái chuyện đó rồi… Nè, con nghe lời Sáu… lấy chồng mới tự do, hiểu chưa?…
Cô ngơ ngác khi nghe Ngọc An nói nên ngước khuôn mặt ửng hồng vì mắc cỡ nhìn nàng :
– Sáu nói lạ… Mấy đứa bạn con nói là lấy chồng như gông đeo cổ, mất tự do thì có…
Ngọc Nhàn cười :
– Ý dì Sáu nói tự do là… tự do được ngủ với chồng á con… ngày đêm gì cũng được tự do ôm chồng ngủ hết trọi, khỏi sợ ai chọc quê… hiểu chưa?…
Thanh Huyền giờ mới hiểu cái thâm ý của hai người phụ nữ lớn tuổi, mặt cô đỏ rực như có chút rượu pha lên… Cô không biết làm sao đành chúi đầu giấu mặt vô ngực Ngọc An, nàng vỗ nhẹ trên lưng cô vỗ về và nói với em gái :
– Được rồi đó Út Nhàn. Coi mà sắp xếp lo đám cưới cho hai đứa nó đi… Nhanh nhanh cho Sáu kiếm cháu bồng…
Ngọc Nhàn biết chị mình không nói giỡn nữa nên nàng cũng nghiêm trang :
– Út cũng suy nghĩ từ hôm đón nhỏ này về rồi… Cuối năm rồi nên Út tính khi nào nhỏ này nghỉ tết, Út nói thằng Hận mượn xe chị Vy chở Út với nhỏ này về quê, sẵn tiện thăm tía nó rồi bàn luôn… Chắc tới đó, Sáu đi với cả nhà luôn nhe…
Ngọc An gật đầu :
– Ừ, không cho chị cũng xin đi… Mấy ngày cuối năm ở nhà một mình buồn thấy mồ…
Sực nhớ, Ngọc Nhàn hỏi chị :
– Ủa… mà Sáu không tính về thăm dưới nhà hả?…
Nét mặt Ngọc An trầm xuống, nàng nhỏ giọng buồn buồn :
– Chị không tính về dưới… Từ ngày chị theo chồng về ngoài kia, có ai hỏi han, chia sẻ tìm hiểu gì đâu… Ngày ảnh chết, chị báo mà cũng có ai thăm hỏi, chia buồn nửa câu… chớ nói gì tới chuyện viếng thăm… Chắc mọi người cho là chị cũng giống như Út… Chết lâu rồi, Út à…
Thanh Huyền là đứa con gái rất giàu cảm xúc, cô mất mẹ từ nhỏ nên rất dễ gần với những người phụ nữ hao hao như mẹ mình… Nghe giọng nói và những lời Ngọc An chia sẻ, tự nhiên một nỗi xúc động trào dâng làm cổ cô nghẹn lại, cô tưởng chừng đây chính là mẹ mình… cảm xúc làm cô không nhịn được, cô bật khóc ngon lành làm hai chị em Ngọc Nhàn hoảng hồn. Ngọc An kéo cô ngồi thẳng lên tưởng đâu mình làm gì :
– Thanh Huyền, sao vậy con?… Sao tự nhiên con khóc?… Sáu có nói gì con đâu?…
Ngọc Nhàn cũng chồm tới vỗ nhẹ lên má cô :
– Sao vậy?… Nói mẹ nghe…
Cô thút thít một hồi mới nín lại… Nửa cười, nửa mếu cô mới bày tỏ nỗi lòng :
– Không phải… Tại con nghe Sáu nói… buồn quá… Con nghĩ tới mẹ con… Không biết hồi xưa lúc mẹ con còn sống, mẹ con có chịu khổ như Sáu, có chịu những nỗi buồn như mẹ Út Nhàn không… Cái tự nhiên… nó khóc à…
Ngọc An ôm xiết cô vô lòng, mắt nàng cũng long lanh :
– Tội nghiệp con gái… Sáu hỏi nè, con đã là con gái rồi lại sắp làm con dâu của mẹ Út Nhàn… Bây giờ con có muốn làm con gái của Sáu không?… Sáu muốn làm mẹ của con…
Thanh Huyền ngước lên nhìn nàng, đôi mắt còn ướt nước mắt, cô bồi hồi :
– Thiệt hả Sáu, Sáu làm mẹ con nhe… Con thích lắm… Con có mẹ Út Nhàn rồi, giờ còn có thêm mẹ Sáu An nữa… con thích lắm, hạnh phúc lắm…
Ngọc Nhàn thêm vô để giấu đi nỗi xúc động dâng tràn khi thấy tình cảnh trước mắt :
– Ừ… hạnh phúc hơn nữa là sắp sửa… có chồng nữa…
Cô quay qua, kéo tay nàng. Ôm mỗi người một bên cô bật cười thích thú :
– Chồng thì con ứ thèm… Con chỉ thèm làm con gái của mẹ Út Nhàn, của mẹ Sáu An thôi…
– Nhớ nhe… Không thèm chồng nhe, tui đi lấy vợ khác… Đừng có khóc à nhe…
Không biết thằng Hận xuống từ lúc nào nhưng nghe Thanh Huyền nói “…ứ thèm chồng…” nên nó lên tiếng cốt để chọc cô mà thôi… Ngọc Nhàn dư biết con trai chỉ chọc cô gái nhưng nàng cũng giả bộ trợn mắt :
– Dám không?… Con dám bỏ con gái mẹ đi lấy vợ khác không?… Con có tin là hai bà mẹ này vì con gái mà cho con… gì ta… ừ, cho con lên bờ xuống ruộng không… Ờ… dám không?…
Cả nhà bật cười vì câu nói hăm dọa nhưng hài hước của Ngọc Nhàn. Thanh Huyền như được tăng thêm sự mạnh dạn, cô thả hai bà mẹ ra chạy ào tới ôm cứng thằng Hận cười :
– Huyền nói vậy thôi… Mẹ cũng thích, mà chồng… cũng ưa…
Sau trận cười nữa, Ngọc An đứng dậy :
– Thôi, ngồi vô để Sáu múc hủ tíu cho cả nhà ăn sáng nè… Ờ, chút nữa Hận coi lại cái vòi phòng tắm dưới này nghe… Nó rỉ nước hoài à con… hao nước chết…
– Dạ, ăn xong để con kiểm tra thử nó bị cái gì…
Bất giác, hai má Ngọc An ửng hồng nhưng không ai để ý… Nàng nói cái vòi nước bị rỉ, nhưng vô tình nàng lại liên tưởng tới chính nàng… Nghĩ tới thằng Hận, chính nàng nhiều lúc cũng… rỉ nước đó thôi… Hai chân nàng tự nhiên kẹp chặc lại, nàng lại sợ… sợ “nguồn nước” của nàng lại rỉ nước…

***

Thục Vy ngồi nghiêm trang trên bàn làm việc nhưng nàng không làm gì hết. Nàng đang nhìn ngó người đàn ông ngồi chếch một phía trên bộ bàn ghế salon bên góc phòng… Khuôn mặt không còn vẻ kiêu hãnh, cao ngạo và căm hận như lúc ở trong tòa án mấy tuần trước nữa… Những nếp nhăn đã nhiều hơn lên cho dù lão chỉ vừa bước qua tuổi năm mươi… Đôi mắt lão cũng không còn cái ánh sáng thường ngày lóe lên sau đôi kính cận mỗi khi nhìn thấy đàn bà con gái nữa, nó lặng lẽ, u buồn mà còn chất chứa thêm một niềm khắc khoải ăn năn nữa… lão cũng im lặng nhưng có vẻ sốt ruột vì thỉnh thoảng lão cứ đưa tay lên nhìn đồng hồ… Thục Vy không thể nhẫn nại và im lặng được, cái tính cà khịa của phụ nữ bật ra :
– Làm gì mà ông coi đồng hồ hoài vậy?… Bộ có người đẹp nào đang chờ hả?… Không muốn gặp người cần gặp nữa sao?…
Lão nhếch miệng cười đau khổ, lắc đầu :
– Em… Cô đừng có nói vậy nữa, được không?… Từ sau hôm ở tòa án về tôi suy nghĩ nhiều lắm rồi, tin hay không tùy cô… Nhưng thiệt sự là tôi hối hận về thời trai trẻ của mình, chỉ biết ăn chơi, sửa soạn cái bề ngoài rồi đi dụ dỗ lừa phỉnh con gái nhà người ta… Quả báo mà tôi nhận bây giờ chính là tôi không có được đứa con nào với cô, là người mà tôi vẫn nghĩ là vợ mình… Người ngoài cũng nghĩ như vậy…
Thục Vy cau mày cắt ngang :
– Tại sao ông lại nói không có đứa con nào với tôi… Ý anh là…
Thêm một nụ cười cay đắng xuất hiện trên gương mặt muộn phiền của lão :
– Tôi biết chớ, tôi biết cả con nhỏ Thục Miên cũng không phải là con gái của tôi… Một phần, tôi nghĩ lại cái thời gian cô có bầu là tôi đi xa… Phần nữa, mà tôi có thể khẳng định nó không phải là con tôi là do trước đó một thời gian, tôi có đi khám sức khỏe và biết là do mình chơi bời quá độ nên tôi… tôi… tôi không thể có con được nữa…
– Hồi đó sao ông không phản ứng?…
– Ha… Trời không đứng về phía tôi… Tôi im lặng là tôi muốn tìm cách để lấy cái công ty này ra khỏi tay cô, ra khỏi gia đình cô… tôi muốn trả thù… Nhưng mà, chắc tại trời cũng nhìn thấy rằng không nên phù hộ cho một kẻ làm ra nhiều tội lỗi như tôi nên tôi không làm được… và cũng phần lớn là do chính cô, cô quá tài giỏi trong chuyện làm ăn này, cho dù cô không hề học hành về chuyên môn xây dựng như tôi… Công nhận cô rất giỏi…
Trong bụng Thục Vy cũng thầm thích thú trước lời khen của lão. Nhưng nàng giả bộ như không quan tâm :
– Anh sẽ nói gì khi gặp người mà anh đang chờ?
Đỗ Lộc không để ý tới tiếng xưng hô đã bớt xa lạ mà còn có phần hòa dịu hơn của nàng, lão cười khổ :
– Tôi chỉ muốn nhìn thấy đứa con mà tôi đã đành đoạn bỏ rơi từ lúc nó còn trong trứng nước… vậy là tôi mãn nguyện rồi… Tôi không cầu nó nhận tôi là cha, tôi cũng không cầu sự tha thứ của nó… Chỉ có một mong muốn là tôi chỉ được nhìn thấy nó mà thôi… Chỉ gặp nó một lần duy nhất này rồi tôi sẽ về quê… Tôi cũng thiệt lòng cảm ơn cô… Cô đã không hề căm giận tôi suốt hơn hai mươi năm qua, cuối cùng cô vẫn cho tôi một số tiền để sống, còn cho tôi cả một căn nhà khang trang nữa… Nếu từ chối tấm lòng của cô thì tôi là đồ đạo đức giả, nhưng đúng là tôi cảm ơn cô, cảm ơn bằng cả cuộc đời còn lại của tôi…
Thục Vy vừa tính mở miệng nói thì có tiếng gõ cửa… Không chờ nàng lên tiếng, cánh cửa mở ra và một bóng người quen thuộc từ từ bước vô… Thoáng thấy bóng người, Đỗ Lộc tái mặt vội vàng đứng dậy, ấp úng :
– Chào cậu… À không… Xin… lỗi… Chào phó giám đốc…

3 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận