CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )
Tác Giả: sulegna.old
Danh Mục: Gái Xinh, Hiếp Dâm, Hoàn Thành, Học Sinh, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 2549 Lượt Xem
CHƯƠNG 34
… KHÔNG LẼ… BẢ CŨNG THÍCH NÓ?…
Chị em Ngọc Nhàn và Thanh Huyền sửng sốt nhìn chăm chăm thằng Hận như không tin vô tai ba người đã nghe… Mới chưa đầy mười ngày trước nó còn tính tết năm nay chở mẹ với dì nó cùng đi với Thanh Huyền về thăm nhà cô, thăm tía cô rồi mới bàn tới chuyện cưới hỏi… Rồi một năm nữa mới cưới… Sao giờ nó lại đòi cưới ngay tháng sau, không thì cũng cưới trước tết… Nó đâu có thèm thuồng Thanh Huyền tới độ phải cưới gấp gấp như vậy chớ?… Như nghĩ ra chuyện gì, Ngọc An quay qua cô :
– Nhỏ kia, nói mẹ An nghe coi, có phải con có… có…
Ngọc Nhàn nghe chị hỏi nàng sực nghĩ ra liền quay đầu nhìn cô như chờ câu trả lời… Cô học sinh giỏi nhất lớp năm nào đủ thông minh để hiểu ra hai bà mẹ muốn biết điều gì, mặt cô đỏ lên, cô lắc đầu quầy quậy :
– Không có… trời ơi… mẹ An với mẹ nghĩ gì vậy, con không có… bầu…
Thằng Hận bật cười :
– Trời đất… mẹ với dì nghĩ cái gì vậy?… Đâu phải con… làm cho Huyền có bầu đâu mà con hối cưới… Con có lý do của con, sau ngày cưới mọi người sẽ hiểu… Mẹ với dì cứ chuẩn bị mọi sự đi, cuối tuần này con mượn xe mẹ Vy chở ba người về nhà tía Huyền xin làm đám cưới… Mẹ con mẹ Vy sẽ là họ nhà trai… Con muốn mẹ liên lạc với cậu Hai để mời cậu Hai đứng ra làm chủ hôn cho con, mẹ thông qua cậu Hai mời hết ông bà ngoại với các cậu dì còn lại… Con nghĩ lại rồi… con không nghĩ tới sự oán hận nhà ngoại nữa, chẳng ích gì mà còn nặng bụng nặng trí thêm… Mẹ cứ nói với cậu Hai, còn đi hay không, nhìn nhận con hay không là quyền của mọi người…
Nó ngưng lại mấy giây như để lấy lại nhịp thở rồi quay qua Thanh Huyền :
– Nhưng mà trước hết, Hận có chuyện muốn nói với Huyền. Lên thay đồ đi, mình ra ngoài một chút…
Biết tính nó, Thanh Huyền không hỏi lại một câu, có chuyện nghiêm trọng lắm nó mới muốn tìm một không gian yên tĩnh để nói chuyện với cô. Gật đầu xong, cô nhẹ nhàng đứng dậy đi lên lầu thay đồ…
……………………………………………………
Vậy rồi đám cưới của thằng Hận và Thanh Huyền cũng diễn ra êm xuôi, thật vui và hạnh phúc mỹ mãn… Không biết Hai Thanh nói gì với nhà ngoại nó mà ngày đám cưới nó, cả các cậu và người dì còn lại là Ngọc Yên đều có mặt. Riêng ông bà ngoại vì già cả nên không chỉ gửi quà chúc mừng cho nó mà tận tay ông ngoại nó còn viết mấy dòng chữ run run… Ông xin lỗi nó vì ngày xưa ông đã vì những cái tư tưởng bảo thủ mà không chấp chứa hai mẹ con nó… Từ ngày Hai Thanh chuyển về sống với ông bà, nghe kể về cuộc sống của mẹ con nó, ông rất hối hận… Ông mong nó sẽ sớm có ngày về thăm ông bà sau ngày cưới để ông tận mắt nhìn thấy nó… Chỉ cần vậy thôi, bao nhiêu oán hờn, giận dỗi hơn hai mươi năm trong lòng thằng Hận đã lập tức tiêu tan… Nó thầm hứa sau đám cưới sẽ sắp xếp để về quê ngoại một lần… Còn Ngọc Nhàn đã bật khóc nức nở khi nhìn thấy những dòng chữ của cha mình viết cho con trai, dù ông không nhắc gì tới nàng, nhưng nàng hiểu ông đã cố nén lòng, vì nàng nhớ lại, ngày xưa, ông yêu thương nàng nhất trong ba người con gái của ông…
Cái bản chất của một thằng thanh niên đam mê thú nhục dục rất nhạy cảm của thằng Hận không bỏ được khi dì Năm Yên ôm nó vô lòng, vuốt ve khuôn mặt nó rồi lại ôm nó để khóc ròng… Được một người phụ nữ ôm trong lòng, biết đó là dì ruột của mình nhưng cái phản ứng sinh lý mạnh mẽ của nó lại bùng lên khi hít thở mùi thơm từ người nàng tỏa ra… Con cặc nó lại cục cựa dưới háng… Mặt nó úp giữa khuôn ngực căng tròn, mềm ấm của người phụ nữ hơn bốn mươi, chính xác là bốn mươi bốn. Nó cao hơn nàng cả cái đầu nên khi nó vươn người đứng thẳng lên trong lúc nàng vẫn ôm chặc nó thì cái khúc gân cứng lại ép mạnh lên bụng dưới Ngọc Yên. Đã từng có chồng nên nàng dư hiểu cái của quỷ gì đang nén chặc trên bụng mình… Cái cảm giác nôn nao từ khi chồng chết sớm vì tai nạn làm nàng giật mình khi qua mấy lớp vải mỏng nàng cảm nhận một hơi ấm tỏa đậm trên bụng mình… Rùng mình nửa sợ hãi, nửa tò mò thích thú, Ngọc Yên cũng phải nhích lui người một chút, hai má nàng đỏ hồng nhưng dưới bụng nàng không thuận tình nên một cơn nóng quặn lên râm ran…
Trong ba người con gái của ông bà ngoại thằng Hận, ít ai biết Ngọc Yên là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong ba chị em lại là người phụ nữ có những đam mê tình dục mạnh mẽ nhất… Nàng rất kín đáo và luôn đề phòng cao nhất nên cũng không ai ngờ sau khi chồng chết đi, Ngọc Yên lại có một cuộc sống tình dục rất phong phú… Nàng rất dễ dàng lên giường với bất cứ người đàn ông nào nàng thích, nhưng chỉ một lần duy nhất, không bao giờ gặp lại lần thứ hai… Nàng lại càng dễ dàng hơn trong chuyện đó vì nàng không có con, không lo có một đứa trẻ trong nhà tò mò, dòm ngó… Tự nhiên, khi vừa rời vòng tay ôm khỏi thân hình cao to, chắc nịch khỏe mạnh và đầy nam tính của thằng Hận ra, thoáng qua trong tư tưởng nàng là một câu hỏi, nếu thằng Hận thích… lên giường với nàng, nàng có chịu không?… Câu hỏi thoáng qua nhưng lại thêm một lần nữa làm Ngọc Yên rùng mình và đôi môi đỏ đầy đặn thoáng một nét cười…
Thằng Hận không thể biết được suy nghĩ của dì Năm Yên, nhưng dì nó cũng không biết cái đầu nó đang nghĩ gì… Khi nó úp mặt lên bầu ngực căng mềm của dì Năm Yên, ngoài cái mùi thơm đặc trưng của phụ nữ khi trang điểm, nó còn nghe thoáng qua mũi nó cái mùi quen quen của… mẹ nó khi nó tới gần và chọc ghẹo cho nàng lên cơn động tình… Khi lùi xa Ngọc Yên, mắt nó thiệt nhanh chụp lại toàn bộ hình ảnh thân thể nàng trong bộ váy thiệt đẹp bó sát, nâng cao bộ ngực và nổi rõ bờ mông căng của dì nó… Rồi khi không nhìn nữa, trong óc nó lại mở ra một hình ảnh khiêu gợi, dì Năm Yên của nó không mặc gì hết… Để rồi nó cũng kín đáo mỉm cười khi tự cười mình đoán đúng hay sai…
Đám cưới nó với Thanh Huyền không rước dâu ngay ngày nhà gái đãi tiệc nên cả nhà nó và nhà Thục Vy phải thuê khách sạn trong thị trấn ở lại một đêm… Nó có thể lo được nhưng Thục Vy không cho. Với danh nghĩa là mẹ nuôi, nàng gần như chi trả cho nó gần hết chi phí đám cưới mà không đặt ra một điều kiện nào, khi thằng Hận tỏ vẻ ngại ngùng, áy náy thì nàng chỉ nói một câu :
– Nếu con không để cho mẹ Vy giúp đỡ thì cũng đồng nghĩa con không coi mẹ Vy là mẹ của con!… Không phải là phó giám đốc công ty của mẹ…
Nàng cũng rất khôn ngoan, không nói riêng với nó mà lại nói công khai trước mặt mọi người, có đầy đủ các cậu dì của nó… Nàng nói như để nhắn nhủ với thằng Hận, không đơn giản nàng chỉ là mẹ nuôi của nó, mà nó hãy nhớ, nó còn là người chồng không cưới của hai đứa con gái nàng, là người tình giường chiếu của nàng nữa… Nàng nói để nhắn nhủ với nhà ngoại nó biết một điều, không có nhà ngoại nó quan tâm, nó vẫn đàng hoàng trưởng thành và có sự nghiệp, có một chức vị tốt lành ở công ty Vĩnh Hằng mà nàng vừa là chủ nhân, vừa là giám đốc…
………………………………………
Không quen uống bia rượu nên thằng Hận khó chịu không ngủ được, mọi người trong các phòng đã ngủ hết mà nó cứ trằn trọc, bứt rứt lăn qua lăn lại… Nó đưa tay lên soi dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, hai cây kim gần chập lại ở con số mười hai. Nó lồm cồm bò dậy, trên người chỉ có cái quần lót và cái áo thun, nó mở cửa đi ra ngoài hành lang tối mờ mờ… Nó tính leo lên sân thượng cho mát… Ngang qua cánh cửa phòng cuối hành lang đầu cầu thang dẫn lên sân thượng thì nó giật mình khi cánh cửa phòng mở ra, một bóng người vừa bước ra thì thấy nó cũng giật mình kêu lên một tiếng nhỏ… Nó quay lại thì cũng vừa lúc người đó nhận ra nó. Tiếng nói nho nhỏ cất lên vừa trách hờn mà cũng vừa vui mừng :
– Trời đất… thằng Hận mà làm dì hết hồn… Nửa đêm không ngủ mà tính đi đâu?
Nó nhận ra dì Năm Yên của nó nên cười :
– Dì Năm hả?… Con ngủ không được, tính đi một vòng lên sân thượng cho mát rồi xuống ngủ… Sao dì không ngủ? Mẹ con với dì Sáu ngủ chưa?…
Bước hẳn ra ngoài, khép nhẹ cánh cửa phòng, Ngọc Yên làu bàu :
– Xì… hai bà ngủ say như chết… Dì không quen giường cũng ngủ không được… Ừ, theo con đi một vòng coi…
Thằng Hận tự nhiên như không hề có ý đồ gì, nó thò tay nắm bàn tay mềm ấm kéo đi :
– Đi… Coi chừng vấp té nghe dì…
Ngọc Yên hơi run một chút nhưng vẫn để nó nắm tay nàng dắt đi… Biết là dì cháu, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên gặp gỡ, mà nó cũng không phải là một thằng cháu con nít… Nó là một người đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh, đẹp trai nữa… Bụng nàng chợt nao nao một cảm giác kỳ lạ… Quen biết không ít đàn ông và cũng có nhiều bàn tay đàn ông nắm lấy tay nàng, nhưng chưa bao giờ nàng có cái cảm giác lạ lùng như bây giờ… Nàng im lặng đi theo nó. Nhìn xa giống như hai người tình đang lén lút gặp nhau làm chuyện gì đó mờ ám…
………………………………………
Nửa tiếng sau, bên cạnh một chậu cây kiểng to, có một cái ghế dựa dài nơi hai dì cháu ngồi cạnh nhau… Ngọc Yên bồi hồi xúc động và tràn ngập tình yêu thương khi nghe thằng Hận kể lại mấy chục năm hai mẹ con được Hai Thanh cưu mang nuôi dưỡng. Dĩ nhiên nó chẳng dại gì kể lại cái chuyện mẹ nó với cậu Hai tối tối lại như vợ chồng với nhau… Ngồi sát bên cạnh thằng cháu cao lớn, mùi đàn ông mạnh mẽ đầy ngập hơi thở của người phụ nữ phóng khoáng hơn bốn mươi… Chẳng hiểu vì sao, tự nhiên nàng vòng tay ôm ngang bụng nó rồi ngả đầu dựa trên vai nó thổn thức :
– Tội nghiệp con với Út Nhàn… Hồi đó dì với Sáu An thương mẹ con lắm nhưng là con gái nên chẳng thể làm gì để giúp cho mẹ con… May mà còn có anh Hai đã tốt bụng đem Út Nhàn đi… Hận nè… chắc con giận ông bà ngoại với các cậu dì lắm phải không?…
Thằng Hận tự nhiên đưa tay vuốt ve trên bờ vai trần của dì Năm :
– Hết rồi, dì Năm… Hồi trước con giận lắm, căm thù lắm… Con cứ nghĩ mẹ con lúc đó còn nhỏ tuổi, dại khờ bị người ta lừa… Còn con chỉ là một cái bào thai vô tội… Nhưng rồi, thời gian trôi qua, con lớn lên, chứng kiến bao nhiêu hoàn cảnh còn trái ngang, khắc nghiệt, cay đắng còn hơn mình nữa… Từ ngày con ra trường bước chân vô cuộc đời kiếm miếng ăn, được mẹ Vy thương yêu, giúp đỡ, con nuôi được mẹ con… Được bạn học từ nhỏ yêu thương chịu làm vợ mình… Con thấy mình đã có phúc biết bao nhiêu… Con không còn giận ông bà ngoại với các cậu các dì nữa… Nhất là, hôm qua con đọc được mấy dòng chữ của ông ngoại… Bây giờ trong lòng con không còn chút giận hờn nào nữa…
Ngọc Yên hít mạnh một hơi đầy ngập lồng ngực căng không khì nửa đêm và cả mùi đàn ông từ người thằng Hận, giọng nàng đầy vẻ biết ơn :
– Cảm ơn con… Nếu ông ngoại mà biết con như vậy, chắc ông mừng lắm… Hôm qua lúc ở nhà đi, ông ngoại đưa cho cậu Hai con cái phong bì mà dì thấy nước mắt ông ngoại chảy dài… Chỉ là sức yếu nên cậu Hai không muốn để ông bà ngoại ngồi xe hơn hai trăm cây số… Con có tính…
Biết nàng muốn nói gì, thằng Hận vỗ nhẹ lên bờ vai nàng :
– Có chớ dì… Sau đám cưới, con sẽ sắp xếp đưa vợ con với mẹ con về thăm ông bà ngoại một lần…
Cảm xúc dâng cao không nén được, Ngọc Yên nhổm người ôm mặt thằng Hận trong tay, hôn tới tấp lên mắt mũi nó :
– Trời ơi, cảm ơn con… ông ngoại mà biết vậy chắc ông mừng lắm… A…
Tiếng kêu bất chợt của nàng chợt ngưng ngang vì thằng Hận đã đột ngột ôm xiết ngang lưng nàng vô ngực nó, môi nó đặt nhanh lên miệng nàng, lưỡi nó lùa ra liếm lên hai làn môi mọng căng, cố len vô trong… Lúc đầu hơi ngỡ ngàng và có chút giận nhưng cái cảm giác được hôn đã lâu nàng không có, vòng tay thằng Hận càng xiết chặc làm nàng như ngộp thở nên vô tình hé miệng là ngay lập tức cái lưỡi ướt ấm của nó ngập sâu trong miệng nàng, nhúc nhích, lượn lờ khắp trong miệng… Thân hình Ngọc Yên run lên vì cảm giác vừa quen vừa lạ… Quen là vì nàng không biết đã bao nhiêu lần hôn và được hôn, nút lưỡi và được nút lưỡi… Lạ lùng là vì tại sao thằng cháu mới lần đầu gặp mặt đã dám giở trò sàm sỡ với nàng… Nếu nàng chỉ là người dưng thì còn tạm chấp nhận, chớ nó là cháu ruột của nàng mà… Nghĩ thì rất nhanh như vậy nhưng phản ứng của nàng thì ngược lại… Chỉ vài giây trôi qua, nàng đã ngậm lấy đầu lưỡi nó không cho nó quấy đảo lung tung trong miệng nàng nhưng không chỉ ngậm lại mà nàng còn mút nhẹ đầu lưỡi nó… Như chỉ chờ có vậy, vòng tay thằng Hận luồn ra sau lưng cái váy không tay vuốt nhẹ dọc theo lưng nàng, nó vuốt vừa đủ để nàng cảm thấy toàn bộ tấm lưng nàng được quan tâm thiệt kỹ…
Khi đầu lưỡi cảm thấy tê dại, thằng Hận rút lưỡi về, nó cứ nghĩ nàng sẽ rời khỏi miệng nó và cự nự, nhưng không phải, lưỡi nàng lại cuốn theo lưỡi nó và chui qua miệng cho nó mút… Nó ngậm đầu lưỡi mềm ướt ngon ngọt và nút mút một hồi mới thả ra… Thầm thì bên tai nàng, nó ra vẻ hối hận :
– Con xin lỗi dì Năm… Dì Năm xinh đẹp, hấp dẫn quá… con không kìm lòng được…
Ngọc Yên chỉ “hứ…” một cái rồi nhích lui ra khỏi người nó. Nhưng nàng cũng không bỏ đi xuống dưới mà lại lảng qua chuyện khác để xua lấp đi sự ngượng ngùng ló dạng :
– Con có tìm thấy cha mình không?…
Vậy là thằng Hận tỉ tê kể cho Ngọc Yên nghe chuyện nó tìm thấy người đàn ông đã bỏ rơi mẹ nó… Rồi không biết thuận miệng hay có tính toán gì mà thằng Hận kể cho nàng nghe cái chuyện ngủ với ba mẹ con Thục Vy như để trả hận tình cho Ngọc Nhàn… Ngọc Yên sững sờ, nàng không nghĩ ra được cái cách trả thù… “đáng yêu” của nó tới như vậy… Nàng hỏi tới, hỏi tới những lần “trả hận” của nó với mẹ con Thục Vy… Hỏi tới cả cái chuyện tại sao nó đã làm vậy mà Thục Vy lại chính thức nhận nó làm con nuôi. Thằng Hận lại quàng tay lên vai nàng, cười nhỏ bên tai làm hơi nóng từ miệng nó nhột cả một bên cổ nàng :
– Hì hì… chắc tại cháu của dì có tài trong chuyện đó…
Ngọc Yên lại “hứ…” một tiếng nữa nhưng không tìm cách thoát ra khỏi vòng tay thằng Hận, đã vậy nàng lại còn hỏi như khiêu khích nó :
– Với dì Năm con dám “trổ” cái tài đó ra không?
Thằng Hận giả bộ giật mình hoảng sợ :
– Ô… Thôi… thôi… dì đừng có giả bộ thử con… Con nói thiệt nhe… Dì mà không phải là dì con mà xinh đẹp, hấp dẫn, quyền rũ như vầy là con dám làm đại lắm à… Con có cái bịnh…
Ngọc Yên tưởng thiệt, nàng cau mày trong bóng tối :
– Gì?… Con bịnh gì?…
Thằng Hận cười cười, thò tay cầm tay nàng để lên giữa hai chân nó :
– Con có bịnh… hễ thấy đàn bà con gái đẹp là chỗ này của con bị… sưng lên… dì rờ coi…
Lòng bàn tay Ngọc Yên bị ép chặc trên một khúc gân cứng ngắc, nóng hổi… Nàng kêu thầm torng bụng : “To dữ vậy trời…” Nhưng không ngạc nhiên lâu, bản chất của một người phụ nữ nhiều đam mê nhục dục và lứa tuổi đã không còn là con gái ngây thơ mới lớn, nàng bóp chặc con cặc thằng Hận trong tay làu bàu :
– Hừ… dám cả gan để tay dì vô đây… muốn chết hả?…
Nó tỉnh rụi :
– Dạ, không…
– Không sao dám làm vậy?…
– Con không biết…
– Hừ…
Ngọc Yên chỉ còn biết kêu lên một tiếng vậy thôi… Cảm xúc từ lòng bàn tay như có điện, ngay lập tức chạy thẳng vô bụng dưới nàng làm chỗ đó nóng rực lên… Đang còn suy nghĩ chưa biết làm gì tiếp theo, thằng Hận lại vừa kề mặt sát mặt nàng vừa thì thầm :
– Con muốn… hôn dì lần nữa.
Không đợi nàng lên tiếng, nó áp môi lên miệng nàng, lưỡi nó liếm nhẹ trên làn môi mọng. Lần này Ngọc Yên không ngần ngừ, nàng hé môi mút nhẹ đầu lưỡi thằng Hận vô miệng… Cổ họng nàng vọng lên tiếng kêu nho nhỏ, bàn tay nàng bóp bóp nhè nhẹ con cặc thằng Hận trong lòng bàn tay… Tim nàng đập dồn lên cho hơi thở hổn hển… Một bàn tay thằng Hận vuốt nhẹ lên ngực nàng. Nó thích thú khi phát hiện hai bầu vú dì Năm Yên không có nịt vú. Cái váy mỏng không che giấu được sự căng mềm, âm ấm của bầu vú nàng… Nó vuốt ve trên từng núm vú đã bắt đầu sưng cứng lên, tiếng rên trong cổ họng của nàng nhiều hơn và lớn hơn một chút… Nụ hôn của hai dì cháu kéo dài nhưng cũng có lúc phải rời ra. Lúc này bàn tay nàng vẫn không rời khỏi khúc gân giữa háng nó, tay nó cũng không rời khỏi hai vú nàng…
Bỗng thằng Hận lui người nhích ra phía đầu ghế bên kia, nhưng không phải nó rời nàng ra mà là để đỡ nàng nằm dài xuống trên mặt ghế… Môi nó vẫn không rời khỏi môi miệng, mắt mũi nàng, hơi thở nó đã nặng nề hơn… Bàn tay nó vuốt dọc xuống đôi đùi nàng rồi vuốt ngược lên… Tay nó đi lướt tới đâu thì gấu váy nàng bị vuốt ngược lên tới đó… Rồi nó úp bàn tay trên vòm mu cao dưới cái quần lót… Nó mân mê, bóp vuốt mu lồn nàng bên ngoài cái quần lót một hồi… Nó thều thào rên rĩ bên vành tai Ngọc Yên :
– Dì ơi… con thích dì… nếu dì không phải là chị của mẹ con thì con sẽ làm tình với dì ngay bây giờ luôn… con thèm dì…
Câu nói của nó làm Ngọc Yên như bị ru ngủ, nàng như tê liệt chỉ biết rên rĩ trong cổ họng, không có một phản ứng nào… Chợt nàng giật thót cái bụng khi nó luồn mấy ngón tay vô trong quần lót, đè lên cái khe giữa hai chân… Dâm thủy nàng đã rịn ra làm trơn ướt mấy ngón tay nó… Ngọc Yên lật đật chụp bàn tay nó giữ lại khi hai ngón tay nó cùng lúc lọt vô trong cái lỗ thịt ướt đẫm của nàng… Tiếng kêu rên của nàng bật lên :
– A… Hận ơi… Làm gì chỗ đó của dì?… Ưm…
Thằng Hận làm như giật mình, nó rút tay ra rồi đỡ nàng ngồi lên. Nó kéo cái váy nàng phủ xuống, miệng nó rồi rít :
– Con xin lỗi… Con dám làm dì như vậy… Con xin lỗi…
Nó cầm tay nàng kéo dậy, dẫn nàng đi xuống :
– Dì đi xuống ngủ đi… Con không muốn làm ra tội với dì…
Cái chiêu trò này của thằng Hận làm Ngọc Yên vừa tiếc, lại vừa thích. Nếu nó tấn công nàng tới tấp để được làm tình với nàng ngay lúc này, chưa chắc nàng đã chịu… Cho dù đã được nó hôn và vuốt ve, rờ mó. Nhưng trong bụng nàng vẫn còn một chút ngăn trở, nàng vẫn nghĩ nó là cháu của nàng nên cái suy nghĩ sẽ là loạn luân nếu nàng cho nó làm chuyện đó vẫn còn ấn tượng mạnh lắm… Không như Ngọc An đã dễ dàng buông xuôi khi đã nhiều lần nhìn thấy chuyện làm tình của nó với Thanh Huyền, cũng như đã thấm thía những tâm sự kể lể của Ngọc Nhàn… Thằng Hận dừng lại để thăm dò vậy thôi. Nó cho là nếu làm cho Ngọc Yên thích thì về sau này khi có cơ hội gặp lại, chắc chắn nó sẽ làm được điều nó ham muốn… Như với Ngọc An, khi có cơ hội, nó biết chắc sẽ đè được dì Sáu xuống thôi, vấn đề chỉ còn là thời gian và đúng lúc…
……………………………………………………
Một buổi tối cuối tuần sau đám cưới thằng Hận với Thanh Huyền ít lâu.
Trên bộ salon ở phòng khách, thằng Hận ngồi với Thanh Huyền trên chiếc ghế dài, còn chị em Ngọc Nhàn mỗi người ngồi một cái. Ăn cơm xong, thằng Hận kêu cả ba người lên nhà cho nó có chuyện muốn nói… Hai chị em nàng giật mình ngạc nhiên nhìn đăm đăm vợ chồng nó khi nghe thằng Hận thả ra một câu nhẹ nhàng nhưng chắc nịch :
– Con sắp có con.
Mắt Thanh Huyền thoáng một ánh buồn nhưng rất nhanh tắt ngay lập tức. Còn chị em Ngọc Nhàn lại nhìn cô, nhưng cô lại lắc đầu mỉm cười hiền lành :
– Không phải con đâu…
Cùng lúc, hai bà mẹ bật ra câu hỏi :
– Là sao?…
Thằng Hận nhìn Thanh Huyền rồi lại nhìn chị em Ngọc Nhàn. Thanh Huyền cười nhỏ :
– Hận nói đi…
Thằng Hận hơi ngập ngừng rồi cũng phải nói :
– Mẹ, dì Sáu… Tuyết Thu có bầu với con rồi… Tới bữa nay là được năm tháng…
Nó trầm trầm kể cho chị em Ngọc Nhàn nghe chuyện nó với Tuyết Thu. Ngọc Nhàn không lạ chuyện nó đã ngủ với Tuyết Thu, nhưng nàng ngạc nhiên khi nghe nó nói Tuyết Thu có bầu với nó. Còn Ngọc An thì ngạc nhiên nhiều hơn vì lần đầu tiên nàng nghe nó nói tới tên người con gái này… Chỉ có Thanh Huyền là bình thản, vì trước ngày cưới, thằng Hận đã nói hết mọi chuyện với nó rồi, cốt là để cô tự quyết định có còn muốn lấy nó làm chồng không… Đương nhiên lúc đầu cô bật khóc vì không ngờ thằng Hận lại có con với người tình một thời của cha nó… Nhưng khi nhìn khuôn mặt nó, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn cùng nó suốt thời học trò cho tới bây giờ trở về trong trí cô… Mà nó cũng đâu có giấu cô mấy cái chuyện này… Nó đã kể cho cô nghe về những quan hệ trái khoáy với mẹ con Thục Vy, với Tuyết Thu cho cô nghe rồi và cô cũng đã chấp nhận như đó là một phần cuộc sống phải có của nó… Cuối cùng, sau khi đã nguôi ngoai cảm xúc bất chợt, cô chỉ nói với nó :
– Huyền luôn luôn tin Hận. Nhất là tin vô tình yêu của Hận dành cho Huyền… Bây giờ Huyền mặc kệ Hận đã có và sẽ có bao nhiêu người khác bên ngoài, kể cả có con với họ… Huyền hứa là sẽ không giận hờn Hận… Miễn sao, Hận chỉ được cưới một mình Huyền, ở bên cạnh Huyền suốt cuộc đời này là được rồi…
Ngọc Nhàn chỉ lạ lùng thoáng qua rồi nàng mỉm cười với Thanh Huyền :
– Mẹ đoán trước thế nào cũng có ngày này… Mẹ không từ chối bất cứ đứa cháu nội nào, miễn đúng là máu mủ của chồng con. Cho nên nhỏ Huyền cũng lo mà có bầu đi, đẻ cho mẹ mấy đứa cháu nội nữa… Mẹ với mẹ An đang còn khỏe mạnh, tụi bây đẻ mấy hai bà mẹ này cũng chăm sóc được hết…
Vẫn không nhìn thằng Hận, nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp với cô :
– Nay mai gì, Huyền đi với mẹ qua thăm cái cô đó đi… Mẹ muốn nhìn thấy người con gái sẽ sinh cháu nội cho mẹ… Con chịu đi với mẹ không, mẹ không ép đâu…
Thanh Huyền đã thông tỏ tư tưởng từ trước ngày đám cưới nên cô mau mắn gật đầu :
– Đi chớ mẹ… Con có gì mà phải tránh né… Giờ con là vợ chính thức của “ổng” rồi… ai dám giành với con mà được… có hai mẹ con không có sợ đâu…
Cô cười thiệt tươi và thiệt vui… Cô rất đơn sơ mà nghĩ vậy, nhưng cô làm sao biết cái ý của mẹ chồng. Ngọc Nhàn muốn cô đi cùng là để cho người con gái đó biết, dù nàng rất trân trọng chuyện cô gái đó mang bầu đứa cháu nội của nàng, nhưng chỉ có Thanh Huyền mới là vợ chính thức của thằng Hận… Cũng có thể nàng sẽ coi Tuyết Thu như một đứa con dâu khác nhưng danh phận là thuộc về Thanh Huyền… Nếu cả sau này, chị em Thục Mai, Thục Miên mà có con với thằng Hận thì cũng vậy thôi…
Ngọc An lặng lẽ nghĩ về chuyện thằng cháu trai sắp có con, lại có con với người không phải là vợ nó… “Thằng nhỏ này hay thiệt… Đàn bà con gái quanh nó cứ thích nó là sao ta?… Mình là dì của nó mà cũng còn thích nữa… À, còn chị Năm Yên nữa, mới lần đầu gặp nó mà mình thấy bả cứ nhìn nó với ánh mắt lạ kỳ lắm nghe… Không lẽ… bả cũng thích nó… giống mình… Thôi chết, con gái nhà này loạn hết rồi…”
Tiếng điện thoại thằng Hận chợt kêu vang, nó đứng dậy cầm coi rồi quay lại ba người phụ nữ đang đưa mắt dò hỏi, tối rồi mà còn có ai kêu nó nữa?…
– Mẹ Vy…
Thằng Hận chỉ nói một câu rồi đưa lên tai nghe… Mặt nó bỗng nghiêm trọng hẳn lên… Nghe xong nó quay lại với họ :
– Có sự cố xảy ra ở công trình ngoại ô, con phải qua chở mẹ Vy đi rồi… Mọi người ở nhà cứ ngủ trước đi, con sẽ cầm chìa khóa nhà theo nếu về kịp…
Nó làm như ở nước ngoài, trước khi đi còn hôn thiệt nồng nàn cả ba người phụ nữ đang ở trong nhà nó… chẳng phân biệt ai là vợ, ai là mẹ, ai là dì…