Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Chương 31: Mẹ … về … rồi … đây!

Nghĩa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chị Nhài có phản ứng cực kỳ khác thường, miệng chị há ra muốn nói gì đó nhưng không thể bật ra thành tiếng, cứ ú ớ trong cổ họng, trong khi mắt chị thì nhìn chằm chằm vào bé Chích Bông.

Anh Tiến cũng vậy, anh đăm đăm nhìn vào chị Nhài như thể đã từng gặp chị rồi, và miệng anh thốt gọi tên “Huệ” nào đó.

Còn bé Chích Bông, bé không còn nép vào chân bố giống như vừa rồi, sau khi gọi “mẹ”, bé lao nhanh về phía chị Nhài rồi nhảy bổ lên ôm ghì lấy chị làm chị mất đà ngã bổ chửng ra đằng sau, miệng bé Chích Bông liên tục kêu gào:

– Mẹ ơi, sao mẹ đi lâu thế! Sao mẹ không về chơi với Chích Bông. Chích Bông nhớ mẹ lắm!!!!!!! Hu hu hu hu hu!

Bản năng người mẹ mách bảo, chị Nhài mặc dù không nói ra tiếng nhưng cũng ôm ghì lấy Chích Bông, vuốt lên vuốt xuống vào tấm lưng cô bé.

Nghĩa nhìn chị Nhài, nhìn Chích Bông, rồi quay trở lại nhìn anh Tiến:

– Anh Tiến, chuyện này là sao?

Mặc dù trời cũng bắt đầu trở rét, ấy vậy mà trên trán anh Tiến lấm tấm mồ hôi làm anh phải tháo cái kính cận ra lau lau, sau đó anh đưa lại nó lên mắt như để nhìn một lần nữa cho rõ vào người phụ đang ôm đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của mình. Miệng anh lắp bắp:

– Giống …… giống …… giống lắm ……. Không thể thế được. Sao lại có người giống …. đến như vậy nhỉ? ……….

Anh Tiến cứ tự độc thoại với mình như vậy mà không trả lời câu hỏi của Nghĩa đang ngây người đứng ở bên cạnh. Trong đầu Nghĩa vừa len lỏi ý nghĩ con gái của chị Nhài chính là bé Chích Bông. Nhưng dập tắt ngay vì điều đó là không thể, anh Tiến có kể là mẹ bé Chích Bông đã mất đến nay được 2 năm rồi cơ mà, chẳng lẽ anh lại nói dối mình.

Nghĩa gọi tên anh Tiến một lần nữa để anh lấy lại bình tĩnh:

– Anh Tiến! Anh Tiến! Chuyện này là thế nào ạ?

Như đánh mất thăng bằng bằng, anh Tiến loạng choạng tí ngã, cũng may anh bám được vào tay vịn cái ghế uống nước, anh ngồi thụp xuống luôn, mắt vẫn cứ chăm chú nhìn vào chị Nhài:

– Đây là ai?

– Là chị gái em. Chị ruột của em. Chị tên là Nhài.

Có vẻ như anh Tiến đã lấy lại một chút bình tĩnh, tuy nhiên mồ hôi trán vẫn đầm đìa giống như anh gặp ma, hoặc gặp cảnh người chết sống lại vậy. Anh luống cuống thò tay vào túi sau quần dài để lấy cái ví. Anh mở ví ra, ở ngăn ngoài cùng có ảnh một phụ nữ. Mãi mới rút ra được, anh giơ ra đưa cho Nghĩa:

– Em nhìn đi. Đây là ảnh người vợ đã mất của anh. Ảnh mẹ Chích Bông. Lúc đầu nhìn thấy chị em, anh còn tưởng vợ anh.

Liếc nhìn về phía chị Nhài và Chích Bông đang ôm nhau thắm thiết, Chích Bông cứ khóc tu tu trên vai “mẹ” thôi. Sau đó Nghĩa đón lấy tấm ảnh mầu nhỏ từ tay của anh Tiến, thoáng nhìn một cái, Nghĩa ngây người:

– Đây là vợ anh ạ, giống chị em thật.

Trên đời này không thiếu sự trùng hợp đến kỳ lạ, chuyện hai người chẳng họ hàng máu mủ, chẳng liên quan gì đến nhau, sống ở hai vùng miền khác nhau mà giống nhau đến 9/10 cũng không phải là chuyện hiếm. Người trong ảnh giống chị Nhài từ mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt, cái miệng, cái mũi. Nhưng nhìn thật kỹ vẫn có thể nhận ra đấy là hai con người khác nhau.

Anh Tiến quay lưng lại nhìn Chích Bông:

– Chẳng trách con bé nhận nhầm mẹ. Anh thương con bé lắm, mẹ mất lúc nó mới hơn 2 tuổi, nó chưa hiểu được mất mẹ là thế nào. Anh vẫn nói dối nó là mẹ đi xa chưa về.

Sau đó anh Tiến thở dài thườn thượt như xót thương cho con gái, như thương cho phận gà trống nuôi con của mình. Từ ngày vợ mất vì căn bệnh ung thư quái ác, anh toàn tâm toàn ý nuôi con, trong đầu anh chưa bao giờ nghĩ đến cảnh đi bước nữa, bởi anh sợ cảnh mẹ kế con chồng sẽ làm khổ Chích Bông.

– Chẳng giấu gì anh. Em mới tìm lại chị em được hơn tháng nay. Chị không bình thường đâu anh ạ. Chị bị cú sốc mất con nên giờ ngây ngây dại dại. Có lẽ Chích Bông cũng trạc tuổi con chị ấy nên vừa gặp chị ấy mới có biểu hiện như vậy. Anh thông cảm cho em.

Giờ anh Tiến mới để ý kỹ, từ lúc vào đây đến giờ chưa thấy Nhài nói một câu nào, từ lúc ôm Chích Bông đến giờ cũng chỉ ôm chặt rồi vuốt lưng đứa bé chứ chưa phát ra tiếng nói. Nghe Nghĩa kể sơ sơ như vậy, thấy cũng đáng thương, như chính mình, thêm một tiếng thở dài nữa, cái thở dài này là dành cho Nhài. Có lẽ hồng nhan bạc phận, vợ anh đẹp, cô gái ngồi kia cũng đẹp, ấy vậy mà mỗi người một cách, đều khổ như nhau cả:

– Nhài bao nhiêu tuổi rồi em?

– Chị em 24 ạ.

– “Đúng bằng tuổi vợ anh”, thêm một sự trùng hợp nữa.

Nói rồi anh Tiến đứng dậy tiến về phía Chích Bông, anh vỗ về con bé bởi biết rằng nhất định con bé sẽ không chịu nghe lời anh ngay:

– Chích Bông, bố con mình về thôi.

Chích Bông mắt đỏ hoe vẫn ôm chặt cổ chị Nhài nhưng ngoảnh đầu ra nhìn bố:

– Bố con mình đưa mẹ về luôn bố nhé!

Anh Tiến gỡ dần con ra nhưng không nổi, cánh tay bé nhỏ của Chích Bông không hiểu sao có sức mạnh ghê gớm, anh cố cũng không thể gỡ nổi cánh tay ấy. Chị Nhài cũng vậy, chị bắt đầu có phản ứng mạnh, cứ ôm chặt lấy Chích Bông rồi dích mông dần về phía trong tường, đôi mắt chị bắt đầu đỏ rực lên hằn lên vài sợi đỏ, trong đôi mắt ấy vừa có nét dữ dằn, vừa có nét hoảng sợ đến cùng cực.

Nghĩa thấy sự bất thường cũng tiến đến gần giường cùng đứng song song với anh Tiến. Anh Tiến nói thêm với Chích Bông:

– Con nhầm rồi con ơi. Đây không phải là mẹ, mẹ đi xa chưa về.

Vừa nói anh Tiến vừa giằng con ra khỏi tay chị Nhài, phản ứng của chị Nhài trở nên mạnh mẽ hơn để giữ Chích Bông lại trong lòng mình, chị nhe răng gầm gừ như muốn cắn anh Tiến.

– Bố nói dối, bố nói dối. Đây là mẹ. Hu hu hu. Đây là mẹ Chích Bông mà ………..

Anh Tiến thấy phản ứng của cả Nhài và con gái đều mạnh mẽ như vậy thì không dám làm quá, anh lùi lại đứng xuống đất nhìn Nghĩa như cầu cứu.

Nghĩa nói:

– Anh đừng vội ạ. Chị em chắc là bị kích động lắm, để em nói chuyện với chị.

Anh Tiến gật đầu. Nghĩa trèo lên giường, từ từ tiến vào sát cạnh chị Nhài. Thấy Nghĩa, chị không phản ứng mạnh nữa, khuôn mặt chị dần dần giãn ra, mắt chị cũng cụp lại, chắc trong đầu chị chỉ có mình Nghĩa là người sẽ không bao giờ làm hại chị. Nghĩa vuốt vuốt vào tay chị:

– Em đây chị. Em đây chị. Không sao đâu.

Đầu chị Nhài hơi gật gù, tuy vậy tay chị vẫn không rời Chích Bông một tẹo nào, ôm dịt con bé ấp vào ngực mình. Chị muốn vỗ về Chích Bông như chính đứa con của chị.

– Chị ơi, nghe em này. Đây không phải là con chị, đây là con anh Tiến chị ạ. Em đang đi tìm con cho chị rồi. Chị để bé Chích Bông về nhà với bố đi nhé.

Chị Nhài lắc đầu nhìn Nghĩa khẩn cầu, hình như chị hiểu được phần nào lời Nghĩa nói thì phải. Từ dạo về ở với Nghĩa, chị luôn luôn nghe lời Nghĩa, Nghĩa bảo gì chị làm nấy, nhưng xem ra lần này chị không nghe lời Nghĩa rồi. Chị cứ ôm dịt lấy Chích Bông, nhìn cánh tay của chị nổi gân lên chứng tỏ chị đang gồng người để ôm, bây giờ mà dùng biện pháp mạnh gỡ tay ra rất dễ làm chị bị kích động mạnh.

Liệu chừng không được, Nghĩa lại trở bước xuống giường, cậu và anh Tiến ra ghế ngồi nói chuyện:

– Anh Tiến, hay anh chờ thêm một lúc nữa xem thế nào. Chứ bây giờ mà cố ép hai cô cháu ra em …….. sợ ……….

Đây cũng chính là ý của anh Tiến, anh cũng không muốn dùng biện pháp mạnh đối với chính con gái của mình:

– Anh biết rồi, chờ một lúc nữa đi em. Chị Nhài nhà em sao lại bị thế này?

Thế rồi Nghĩa đầu đuôi câu chuyện kể cho anh Tiến nghe về cuộc đời chị Nhài, tất nhiên cậu giấu nguyên nhân tại sao mẹ lại đuổi chị đi. Có một sự đồng cảm không đơn giản chút nào của anh Tiến dành cho Nhài. Anh vốn là người lương thiện, sống giản dị, anh đồng cảm với hoàn cảnh mà chị gặp phải. Thêm nữa, cảnh gà trống nuôi con, anh hiểu được giá trị của mối liên kết giữa cha mẹ và con cái. Nếu giờ đây, Chích Bông có chuyện gì xảy ra, có lẽ chính anh cũng sẽ bị như chị Nhài. Và sự quan tâm của anh còn một lý do vô cùng quan trọng nữa, đó chính là sự giống nhau đến kinh ngạc giữa người vợ đã mất tên “Huệ” của anh và chị Nhài. Giống từ mái tóc đến nước da, từ khuôn mặt đến dáng người, từ đôi mắt đến đôi môi, từ đôi lông mày đến gò má. Nhìn chị Nhài làm anh như sống lại những năm tháng bên người vợ trẻ xinh đẹp hồi nào.

Kết thúc câu chuyện, anh Tiến buông tiếng thở dài:

– Nhài khổ thật đấy. Anh biết cuộc sống em còn nhiều vất vả, giờ phải lo cho chị nữa, có đủ sức chịu đựng không? Có cần anh giúp gì thì cứ bảo đừng ngại.

– Em không sao anh ạ. Em đưa chị đi khám rồi. Bác sĩ bảo chỉ cần thời gian và sự quan tâm của mọi người, chị nhất định sẽ bình phục trở lại. À, để em lấy tiền nhà trả anh.

Anh Tiến xua tay:

– Thôi, tháng này anh không lấy tiền nhà đâu. Coi như anh có chút quà cho Nhài.

Nhưng Nghĩa nhất định không chịu mà vẫn nằng nặc đòi trả tiền. Thành ra đưa qua đưa lại hồi lâu cuối cùng bất quá Nghĩa mới nhận lại và cảm ơn anh Tiến.

Sau đó hai anh em còn nói chuyện thêm với nhau một lúc lâu, đến khi thấy cả chị Nhài và bé Chích Bông ôm dịt lấy nhau ngủ mới nhẹ nhàng tách hai người ra, anh Tiến bế Chích Bông về trong im lặng. Chắc chắn rằng, khi Chích Bông tỉnh dậy, không thấy “mẹ” sẽ khóc. Nhưng biết làm sao được, sự thật vẫn là sự thật, và trước sau gì con bé cũng phải đối với sự thật ấy, rằng, nó đã mất mẹ thật rồi!

———-

Hôm đó, lúc chị Nhài tỉnh dậy, việc đầu tiên là chị quờ tay tìm “con”, nhưng chẳng thấy đâu, chị lại thờ thẫn, đi từ trong ra ngoài tìm Chích Bông, tìm không thấy, chị lại trở về quấn chăn kín mít ở giường. Nghĩa phải nói chuyện với chị mãi chị mới trở lại bình thường như mọi ngày.

Mãi hơn 9h mới thấy Thủy Tiên đến, cô nàng hôm nay đến muộn cũng là có lý do cả, ngồi bên cạnh Nghĩa ở bàn uống nước, nhìn chị Nhài quấn chăn ngủ, Thủy Tiên hỏi:

– Chị ăn uống gì chưa anh?

Đúng là trong lúc gian khó mới hiểu được tấm lòng. Từ lúc yêu Nghĩa đến nay, Thủy Tiên thay đổi đến chóng mặt mà chính mẹ đẻ nhiều lúc còn không nhận ra. Thủy Tiên tháo vát đến kỳ lạ. Chuyện buôn bán ở shop phát triển rất tốt. Từ shop về là phi thẳng xe đến nhà Nghĩa luôn, cơm cơm nước nước, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc chị Nhài không sót một thứ gì mãi tận đêm muộn với chịu về nhà. Còn đâu một cô tiểu thư ngổ ngáo ngày nào.

Nghĩa biết cả, cậu vô cùng trân trọng tình cảm giữa mình và Thủy Tiên. Nếu là người con gái khác, ai chẳng muốn được người yêu quan tâm chiều chuộng, đưa đi chơi, đưa đi ăn, đưa đi mua sắm. Nhưng từ ngày yêu Thủy Tiên, đặc biệt là dạo gần đây Nghĩa hoàn toàn không làm được những điều ấy cho Thủy Tiên, mà ngược lại còn lấy của cô ấy biết bao thời gian và công sức. Ấy vậy nhưng Thủy Tiên không một lúc nào chê chách, thậm chí là cô còn thể hiện ra mặt rằng mình không cần những thứ đó.

– Ăn vừa nãy rồi. Em ăn gì chưa? Anh vẫn phần cơm cho em đấy.

Thủy Tiên tựa đầu vào vai Nghĩa, cửa ngoài đã đóng, chị Nhài lại đang ngủ, quãng thời gian ngắn ngủi quý giá để cô nũng nịu:

– Hì hì hì! Anh quan tâm em đấy à? Em tranh thủ ăn rồi.

Vòng tay ôm choàng lấy Thủy Tiên dúi cô vào lòng mình, Nghĩa luồn tay vào trong áo xoa lưng cô, nghịch nghịch cái dây áo lót, thịt lưng Thủy Tiên mát dịu đến mịn màng:

– Người anh yêu mà, anh phải quan tâm chứ.

Thủy Tiên buồn buồn ở lưng, cô đang lo sợ Nghĩa sẽ bắn dây áo lót giống kiểu trẻ con chơi trò bắn dây chun nịt:

– Từ lúc làm người yêu anh đến giờ, lần đầu tiên thấy anh nói ngọt với em như vậy đấy. Ghét quá đi!!! Mà sao anh không hỏi tại sao em đến muộn?

Định vòng tay lên phía trước bóp vú nhưng đúng lúc ấy Thủy Tiên đứng dậy, cô nghiêm chỉnh ngồi song song với Nghĩa, bởi chỉ cần chậm một vài phút nữa thôi biết đâu cô nứng quá lại quên nói chuyện chính:

– Mà thôi, không cần anh hỏi. Để em nói cho. Em vừa ở cơ quan của bác Quân về đấy.

Nghe nói đến bác Quân, Nghĩa cũng thôi không còn ý nghĩ dâm dục trong lòng, bởi vì bác Quân là người giúp Nghĩa tìm con cho chị Nhài, cậu nhìn Thủy Tiên chăm chú:

– Bác bảo sao em? Đã có tin tức gì chưa?

– Thời gian vừa qua, công an có tìm thông tin của chị Nhài. Họ tìm đến chợ Nghĩa Tân, nơi anh tìm thấy chị. Nhưng không thu thập được gì nhiều, người bán hàng ở đấy nói nhìn thấy chị lang thang ở chợ được khoảng 3 tháng nay. Còn chị từ đâu đến thì không ai biết. Lúc ở chợ, ban ngày chị lang thang đâu đó đến tận tối mịt với về đấy, tìm cơm thừa canh cặn ở các cửa hàng để ăn sống qua ngày. Đêm thì ngủ ở trong các sạp hàng rồi sáng lại đi.

Nghĩa thở dài, chị sống thật khó khăn, cũng may cậu sớm tìm thấy chị chứ nếu không có lẽ giờ này chị chắc chắn đang co ro giữa đêm đông buốt giá ở chợ. Thủy Tiên nói tiếp:

– Không tìm thấy thông tin ở chợ, công an họ tìm kiếm ở các bệnh viện trong Hà Nội. Trong các hộ sơ sinh từ quãng thời gian 5 năm trở lại đây. Họ tìm thấy thông tin của chị ở bệnh viện E anh ạ.

Đây là thông tin cực kỳ quý giá. Vậy thì có thể khẳng định 100% rằng chị đã từng sinh con, vết mổ trên bụng là mổ đẻ chứ không phải mổ vì nguyên nhân khác:

– Em nói tiếp đi.

Thủy Tiên nhấp một ngụm nước lọc cho mềm môi, khuôn mặt cô không lấy gì làm vui lắm:

– Cách đây 4 năm, trong kho lưu trữ bệnh án của bệnh viện E có ghi nhận bệnh nhân: Nguyễn Thị Hoa Nhài sinh mổ tại bệnh viện, mẹ tròn con vuông, bé gái cân nặng 3,2 kg. Đối chiếu ảnh trên bản photo chứng minh thư của sản phụ lưu tại bệnh viện thì đúng là chị Nhài. Nhưng có một điều đặc biệt là trong hồ sơ chỉ có lưu tên người nhà bệnh nhân tên là: Bùi Thị Lý, không rõ tuổi, không giấy tờ nhân thân. Trên bản lưu Giấy chứng sinh cũng chỉ có ghi tên mẹ, phần ghi tên cha bỏ trống. Công an họ đang điều tra người tên là Bùi Thị Lý này, nhưng thông tin quá ít ỏi nên hiện giờ vẫn chưa tiến triển gì.

Đó có lẽ là lý do mà Thủy Tiên không vui, bởi vì mọi việc đang rơi vào bế tắc mà nếu xét theo lý trí, người duy nhất có được lời giải lại chính là chị Nhài.

Nghĩa lẩm bẩm đối chiếu lại với thời gian:

– Chị Nhài bỏ đi được 5 năm. Vậy lên Hà Nội một thời gian ngắn chị ấy có mang rồi sinh cháu. Rất có thể cháu được hơn 2 tuổi thì vì lý do nào đó mà chị ấy không còn được ở cạnh con và phát bệnh từ đó. Vì vậy mà Tết rồi chị ấy mới không về nhà được. Khổ cho chị quá.

Thủy Tiên thêm vào:

– Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là làm sao cho chị bình phục trở lại anh ạ. Còn con chị, em nghĩ là cháu vẫn khỏe mạnh thôi. Chị trở lại sẽ có manh mối, em tin là không một thế lực nào, không một ai có thể đứng trên pháp luật được. À, mà hôm nay chị có biểu hiện gì mới không anh?

Nhớ lại chuyện hồi chiều, đúng như lời ông bác sĩ đã từng nói, chị có phản ứng rất mạnh khi gặp những đứa trẻ ngang ngang với tuổi con mình, Chích Bông năm nay cũng 4 tuổi, lại là bé gái, có lẽ cô bé cũng có nét gì đó giống với con gái chị, vị chị giống mẹ đẻ của cô bé mà. Chẳng trách chị cứ một mực nghĩ Chích Bông là con gái mình:

– Có em ạ. Chiều nay ………………….

Nghĩa kể lại chi tiết sự việc xảy ra hồi chiều tối nay cho Thủy Tiên. Nghe xong Thủy Tiên kết luận:

– Em nghĩ Chích Bông sẽ là chìa khóa để chị Nhài bình phục.

– Nhưng cũng có thể sẽ làm bệnh của chị nặng hơn. Đây là con dao hai lưỡi. Mọi thứ cần phải từ từ.

– Vâng, nhưng mình đừng bỏ qua cơ hội này anh ạ.

Hai đứa rả rích nói chuyện mãi tới hơn 11 giờ đêm. Thấy cũng đến giờ Thủy Tiên phải về, Nghĩa chưa kịp nói thì Thủy Tiên biết ý, cô nũng nịu, dúi dúi đầu vào cổ Nghĩa, tay thì không để yên đặt lên đũng quần vuốt vuốt vào cái dương vật nửa mềm nửa cứng:

– Anh …….. hôm nay cho em ngủ lại đây đi. Mai em về.

Không ít lần Thủy Tiên ngủ lại đây rồi, điều đó chẳng lạ khi hai đứa đã gần như coi nhau là vợ chồng, chỉ thiếu mỗi cái đám cưới mà thôi:

– Không sợ mẹ mắng à?

– Sợ gì, em nhắn tin là ngủ lại đây là được mà. Mẹ không mắng đâu. Đi mà, cho em ngủ lại đây đi. Mai em về thẳng shop luôn.

Gái đòi ngủ lại nhà, từ chối quá hóa thần kinh, Nghĩa giả vờ lo lắng tí thôi, chứ thực ra cậu muốn bỏ mẹ ra được ấy chứ. Dạo này tần xuất làm tình với Thủy Tiên ít đi hẳn, trước thì hầu một tuần cậu phải đảo sang nhà Thủy Tiên 3 hôm, nhưng cả tháng nay chưa sang bữa nào. Mỗi lần Thủy Tiên đến có tranh thủ được tí nào hay tí ấy vì có chị Nhài ở nhà.

Vừa thở vừa nói vào tai làm Thủy Tiên nổi da gà:

– Thế …….. đã ……… hết ………. tháng …. chưa?

Thủy Tiên e lệ thẹn thùng, cô bóp giái một phát rõ mạnh. Vừa bóp giái vừa phải nhìn lên phía giường xem chị Nhài đã tỉnh chưa, cũng may chị đang ngủ, mặt quay về phía bên kia:

– Ghét thế không biết. Ngủ lại thì liên quan gì đến chuyện đấy. Người ta ……… sạch ….. từ ……….. hôm qua rồi.

Nghĩa đứng dậy đi rồi nháy mắt cho Thủy Tiên đi theo. Hai đứa rón rén như con mèo bắt chuột đi về phía khu bếp, he he he!!!!!!! Nhà vệ sinh, chốn hẹn hò thần tiên!

Nghĩa tắt công tắc đèn ở chỗ lối vào khu bếp, trả không gian tối om cho chị Nhài ở gian nhà ngoài. Tất nhiên, còn lâu Thủy Tiên mới chịu địt nhau trong bóng tối, nàng bật công tắc điện trong nhà vệ sinh, kéo cái cửa nhựa lại để lấy không gian riêng tư.

Phòng vệ sinh khá rộng, lại được lát gạch hoa. Ngoài bồn cầu Vigracera ở phía trong cùng còn có một cái lavabo cũng của Vigracera nốt.

Vừa vào đến bên trong, hai đứa vẫn mặc nguyên quần áo thì Nghĩa đã dúi Thủy Tiên đứng sát vào tường rồi ấn háng mình vào mu lồn ngay lập tức, ở phía trên miệng tìm miệng hôn ngấu nghiến cứ như là cả năm rồi hai đứa mới gặp nhau.

Mặc dù bị tấn công bất ngờ nhưng rất nhanh chóng, Thủy Tiên nhanh chóng há miệng đớp lại nụ hôn. Hai đôi môi ướt át vì nước bọt, trong nụ hôn nồng nàn, Thủy Tiên theo phản xạ rên rỉ mỗi lần làm tình, cô ú ớ:

– Ừm ừm ừm!!!!.

Tiếng rên to quá làm Nghĩa phải dừng lại nhắc nhở luật chơi:

– Đừng rên to quá, chị Nhài dậy bây giờ!

Rồi cậu lại vồ lấy đôi môi mọng đỏ có thoa một chút son môi mầu phớt hồng. Vừa hôn, Nghĩa vừa kéo khóa áo ngoài, kéo khóa quần bò của Thủy Tiên.

Chẳng mấy chốc mà Nghĩa đã lột trần, lột truồng Thủy Tiên ra rồi. Trời đã lạnh thì chớ, lại còn áp lưng trần vào tường có ốp gạch hoa làm Thủy Tiên run bần bật, cô tự động đẩy nhanh cuộc chơi chứ không rền rĩ kéo dài như những lần khác. Cầm đầu Nghĩa, cô đẩy xuống phía háng mình, miệng nói khẽ nhất có thể:

– Bú lồn em đi, lâu rồi còn gì.

Không cần phải giục, Nghĩa cũng tự biết phải làm gì, lột truồng con nhà người ta rồi không bú lồn bóp vú có mà thằng dở hơi à.

Nghĩa ngồi thụp xuống, cầm một đùi của Thủy Tiên nhấc lên đặt lên vai mình, cậu thè lưỡi ra liếm cái lồn đỏ au, trắng muốt của Thủy Tiên, hai tay không quên với lên trên bóp đôi vú căng tròn bưởi Diễn, thỉnh thoảng còn luồn xuống bên dưới bợ mông dí sát háng Thủy Tiên vào miệng mình.

Được liếm lồn trong trạng thái phải kiềm chế rên rỉ, Thủy Tiên chỉ còn biết một tay túm tóc Nghĩa, một tay đưa lên miệng bịt mồm nhằm hạn chế tiếng kêu cứ tự động phát ra theo phản xạ chứ không phải là cô cố tình, thành ra phát ra ngoài chỉ còn tiếng: “ứ a ứ a…” mà thôi.

Nhìn từ trên xuống khuôn mặt Nghĩa mới thấy tội nghiệp. Cái khuôn mặt vuông chữ Điền nam tính ấy giờ nhoe nhoét dâm thủy, nước lồn dính thành sợi kéo từ trên chóp mũi xuống đến bờ môi trông cực kỳ đáng yêu. Ngẩng lên lấy hơi vài cái lại phải vục mặt xuống bú tiếp vì bị Thủy Tiên dùng tay ấn mặt vào lồn mình. Chưa dừng lại ở đấy, khi cơn nứng lên, Thủy Tiên còn hẩy hẩy mông làm động tác địt lồn vào mặt. Cô cố tình để cho chóp mũi của Nghĩa chui được ít nào hay ít ấy vào trong cửa lồn.

Lại nói về cửa lồn Thủy Tiên. Từ ngày bị Nghĩa phá trinh đến giờ nó chẳng có thay đổi là bao mới tài chứ. Nếu trong lúc bình thường mà nhìn vào thì y như gái còn trinh vậy, cứ khép nép e ấp vậy thôi. Nhưng khi được kích thích, đặc biệt là bị buồi chui vào thì lại nhanh chóng nở to ra cho vừa với kích thước, xong lại trở lại như thủa nào. Tài thế cơ chứ.

– Nữa đi anh, em sướng ………………. Lâu lắm rồi anh mới bú lồn em.

Cái “lâu lắm” của Thủy Tiên phải giải thích để độc giả hiểu, chỉ là khoảng tháng nay thôi, từ lúc Nghĩa bận chăm chị Nhài. Chứ còn dạo trước, mỗi lần hai đứa địt nhau ở trên phòng Thủy Tiên thì mười lần như một phải bú lồn nửa tiếng mới chuyển sang công đoạn khác.

Có ai khổ như Nghĩa, đã khó thở thì chớ lại còn bị nước lồn ọc vào mũi, báo hại cậu suýt sặc chết mấy lần. Cũng tại lồn Thủy Tiên nhiều nước quá cơ, lại đẹp nữa nên mỗi lần định thôi chuyển sang việc khác lại tiếc rẻ làm thêm tí nữa.

Vừa bú lồn, Nghĩa tranh thủ cởi quần áo trên người mình ra. Chẳng mấy chốc mà cậu đã trần truồng. Định bảo Thủy Tiên bú buồi mình một lúc rồi mới địt nhưng chưa kịp nói thì Thủy Tiên đã hối, có lẽ cô bấn quá rồi, mấy ngày vừa qua có kinh nên phải nhịn.

Mà lại nói chuyện kinh nguyệt cho nó máu, chẳng biết của mẹ thế nào, chứ mỗi lần đến tháng, Thủy Tiên khó chịu vô cùng, khó chịu bởi hai nhẽ. Nhẽ một là máu kinh ra quá nhiều. Người bình thường trong giai đoạn kinh kỳ, thì chỉ có ngày một hoặc cùng lắm là ngày hai là máu ra nhiều. Đằng này Thủy Tiên phải mất đến ít nhất là 3 ngày dùng loại siêu thấm, mỗi một miếng băng vệ sinh dùng chỉ được có ba tiếng đồng hồ là phải thay. Nhẽ hai là mỗi lần đến tháng, cô lại nứng tợn mới chết. Càng ra nhiều máu càng nứng, chỉ muốn được địt liên tục những ngày đèn đỏ thôi. Có vài lần cô cũng gạ Nghĩa vi phạm luật an toàn giao thông, vượt đèn đỏ, nhưng Nghĩa lấy lý do khéo là phong tục ở quê cậu kiêng địt gái có kinh, vận đen sẽ ám cả tháng. Thế nên mấy ngày “đàn bà” là mấy ngày Thủy Tiên khổ sở nhất.

Nay vừa hết, cô bấn quá mà đốt cháy giai đoạn:

– Địt em luôn đi, cho em nợ bú buồi một lần.

Nghĩa chưng hửng, dùng tay ôm hông Thủy Tiên quay người cô lại, dí mặt vào tường, mông chổng ra ngoài. Tay cầm buồi vỗ vỗ vài cái vào cái mông căng đét, miệng nói:

– Nợ mấy lần rồi đấy!.

Nói xong thì cũng là lúc buồi đã tách được mép lồn ra chui lọt đầu khất vào bên trong. Thủy Tiên chống mạnh hai tay lên tường chờ đợi một cú thúc trời giáng. Buồi Nghĩa to, nhưng như thế không có Nghĩa là cô sợ:

– Vào đi anh!

– Pụp!

Phát đầu tiên, Nghĩa lấy hết sức bình sinh đóng buồi một phát ngập lồn, đến khi háng cậu chạm vào vật đệm là hai mông mới dừng lại. Buồi chàng vừa khít lồn thiếp. Hết cỡ cũng là lúc đầu buồi chạm tới tận đáy của âm đạo, khẽ chạm vào cửa tử cung. Thủy Tiên rít lên thành tiếng, tạm thời cô quên mất là có chị Nhài đang ngủ ngoài kia. Từ phòng vệ sinh che chắn tạm thời bằng cái cửa nhựa này tới vị trí giường ngủ ở phòng ngoài chỉ khoảng 7 – 8 mét. Nếu chị Nhài mà thức thì mười phần mười là nghe thấy:

– Úi cha!!!! Địt mạnh lên em sướng lồn!!!!! aaaaaaaaaa!

– “Khẽ thôi!”, miệng thì nhắc Thủy Tiên khe khẽ trong khi buồi Nghĩa cứ địt phòm phọp phát nào phát ấy như chày giã gạo trên sóc Bom Bo. Bây giờ đang vào tầm, bảo cậu địt nhẹ lại cậu cũng không làm được. Nếu chẳng may có chị Nhài xuất hiện ở cửa thì cũng phải bảo chị “chờ em tí” thôi chứ không dừng ngay được.

Thủy Tiên chu mông ra đằng sau, cô phải nhỏn chân lên một chút cho đít vừa tầm với háng Nghĩa, mỗi lần buồi tuồn tuột đi vào bên trong cô sẽ tự động điều chỉnh hướng của nó bằng việc kiễng chân lên cao hoặc hạ thấp chân xuống. Muốn đầu buồi miết lên trên thì chân hạ xuống và ngược lại. Còn muốn đầu buồi trượt theo cạnh âm đạo, đâm vào vách lỗ lồn thì chỉ việc ngoáy mông sang ngang. Thủy Tiên thông minh quá ha.

Mười phút đầu trôi qua với tư thế doggy đứng, cũng mỏi chân, Thủy Tiên chủ động chuyển tư thế. Nếu trời là mùa hè, nằm xuống đất mát chứ không lạnh buốt như bây giờ thì có lẽ cô đã bắt Nghĩa phải nằm ngửa xuống cho cô cưỡi ngựa rồi. Cô ra chỗ bồn cầu, sập nắp xuống rồi ngồi lên, tay bám hai chân banh mở sang hai bên, lồn cô he hé mở ra một chút trong ánh mắt thèm thuồng của Nghĩa. Định bú thêm phát nữa nhưng nghĩ thế thì sẽ mất thời gian. Nghĩa địt luôn. Để vừa với tư thế này của Thủy Tiên, Nghĩa phải quỳ xuống rồi dí buồi. Người ta cứ nói là địt trong nhà vệ sinh, hay là địt trên ghế thích, chứ với Nghĩa địt trên giường vẫn là sướng nhất, thoải mãi nhất.

– “Nhanh lên anh, chị Nhài dậy bây giờ”, Thủy Tiên hối, không biết là vì sợ chị Nhài dậy thật hay là vì lồn cô thấy trống trải quá.

– “Ót”, lần này Nghĩa thọc một phát từ ngoài vào đến tận trong luôn chứ không chia làm 2 nấc như mọi lần.

– Iiiiiiiiiiiii, buồi anh to quá!!!!! Làm lồn em sướng!

Khi Nghĩa đóng buồi vào trong lồn, Thủy Tiên buông tay ra rồi quặp hai chân vào mạng sườn Nghĩa.

Mỗi lần địt là một lần người Thủy Tiên bị đẩy sát vào phía bên trong đến tận két nước mới dừng lại. Mỗi lần rút buồi ra mép lồn thì người cô lại trôi ra phía ngoài, rồi lại bị đẩy sát vào bên trong.

Tuy tư thế này có chút khó khăn khi phải quỳ, nhưng lại có cái lợi là thoải mái được bóp vú, nó ở ngay trước mắt, trong tầm tay với. Và vì vậy mà Nghĩa không tội thì mà không tận dụng cả, cậu vừa địt vừa nhào nặn vú Thủy Tiên ra đủ mọi hình thù kỳ quái, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm nhéo núm vú nữa, núm vú của Thủy Tiên khi bình thường vẫn rụt tít vào bên trong. Sau bao nhiêu lần Nghĩa rút ra bên ngoài giờ mới hơi nhú nhú ra một chút. Nhưng lúc thế này, lúc đang được địt, lúc đang nứng lồn thì núm vú lại lòi hẳn ra bên ngoài bằng nửa đốt ngón tay út.

Thêm mười phút nữa trôi qua, vậy là 2 mươi phút rồi nhé. Thủy Tiên đứng dậy, một chân đứng xuống nền đá hoa, một chân gác lên bồn cầu làm háng cô banh rộng ra một chút, ưỡn háng mình ra phía trước rồi thèm thuồng giục Nghĩa địt mình theo tư thế đứng úp ngực vào nhau.

Thủy Tiên cũng cao nên Nghĩa chỉ cần hơi nhún chân một chút là đưa được buồi vào lồn rồi. Tư thế này có một cái thú vị là đầu buồi xiên ngược theo phương vị từ dưới lên trên. Trước khi đầu buồi chạm được vào đáy lồn thì nó phải miết chặt vào thành lồn một đoạn. Được miết vào thành lồn thì người đàn bà đương nhiên sướng rồi, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ đâu. Vì kiểu này rất dễ làm cửa lồn bị loe rộng, thậm chí là niêm mạc lồn rất dễ bị tổn thương, thành lồn không tạo thành hình ống nữa.

Nhưng cái sướng trước mắt che đi cái hậu quả sau này, Thủy Tiên bất chấp hết tất cả để tận hưởng kiểu địt xiên chéo từ dưới lên. Nghĩa càng địt mạnh, cô càng ưỡn mạnh hơn. Nước lồn sì sụp, lép nhép trào ra từ bên trong như suối nguồn vô tận. Nước dâm rơi lã chã từ trên lồn xuống nền nhà vệ sinh, cả hai phải cẩn thận không sẽ bị trượt ngã bởi chính dâm thủy của mình.

Kiểu thứ ba cũng làm tiêu tốn khoảng gần chục phút. Ba mươi phút đã trôi qua. Nghĩa càng ngày càng địt dai vì mỗi lần địt cậu lại đúc rút kinh nghiệm ra một chút. Nói bảo điêu, bảo là hư cấu, bảo là moliphe chứ thật sự là có bận Nghĩa địt Thủy Tiên hơn một tiếng đồng hồ mới xuất tinh, còn nhớ lần đó Thủy Tiên phải đi tập tễnh mất ba ngày mới bình thường trở lại.

Khi Cu Zũng tôi đang luyên thuyên với các bạn thì Thủy Tiên đã chống tay vào lavabo để Nghĩa từ phía sau thúc buồi vào sâu trong lồn được mấy phút rồi. Lần này Nghĩa địt rất nhanh, rất mạnh và thả lỏng tư tưởng hòng kết thúc quả vụng trộm này.

Tay Thủy Tiên bám chặt vào bồn rửa mặt ấy vậy mà không tránh khỏi bị xô lên xô xuống, thỉnh thoảng cô ngước mắt lên nhìn mình trong gương và tự khen mình xinh đẹp. Trong gương, Thủy Tiên cũng nhìn thấy Nghĩa ở phía sau lưng mình, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ gay như con gà trống chọi đang đấu.

Nếu không sợ chị Nhài ở ngoài kia nghe thấy, có lẽ Thủy Tiên, và cả Nghĩa nữa sẽ la toáng lên bể nhà mới đủ để giải tỏa cơn sướng âm ỉ từ nãy đến giờ đang tìm thời cơ bùng phát ra ngoài. Lồn nóng, buồi cứng, nước nhiều, mọi thứ trên cơ thể cứ tê rần rần lên. Thủy Tiên biết cô sắp đạt được cực khoái. Còn Nghĩa cũng biết mình sắp xuất tinh, cơ bìu giái căng đét báo hiệu tinh trùng đã chuẩn bị bắn.

Bắn vào đâu cả hai tạm thời chưa quyết định, còn phải lựa xem tình hình thế nào đã.

Thủy Tiên ngoáy mông dữ tợn rồi đẩy mạnh ra phía đằng sau, cô bịt chặt mồm mình để tránh tiếng la thất thanh vì sướng. Quả nhiên Thủy Tiên đã sướng trước khi Nghĩa chưa xuất tinh, buồi nở to cộng với động tác thúc liên tục làm Thủy Tiên không kiềm nén được cơn cực khoái mà về đích trước Nghĩa.

Sau khi nắm bắt tình hình thực tế diễn ra, khi Thủy Tiên đã cực khoái xong là đến lượt Nghĩa, cậu thúc thêm mấy phát nữa rồi rút buồi đánh: “tọt” một cái ra khỏi lồn. Như đã hẹn từ trước, nếu cả hai cùng sướng một lúc thì sẽ xuất tinh vào trong lồn, còn nếu trường hợp Thủy Tiên sướng trước khi xuất tinh thì khác, và lần này rơi vào trường hợp thứ 2.

Khi thấy Nghĩa vừa rút buồi ra, Thủy Tiên quay ngoắt người lại rồi ngồi xuống há miệng ngậm chặt vào đầu buồi Nghĩa. Khi miệng vừa mới bao trọn đầu khất thì từng dòng tinh trùng bắt đầu phọt ra khỏi lỗ sáo bắn như tia nước cây vào trong khoang miệng của Thủy Tiên. Hết đợt bắn đầu tiên, khoang miệng không chứa hết tinh trùng, lại không thể nhả dương vật ra được vì nó vẫn đang giật giật, Thủy Tiên chia làm ba ngụm rồi nuốt sạch tinh trùng. Đến đợt xuất dắt thứ hai, ít hơn nhưng cũng lũng bũng trong miệng tinh trùng đặc sệt, mầu nhờ nhờ, Thủy Tiên mới nhả buồi Nghĩa ra, cô thè lưỡi để tinh trùng rơi xuống tay mình. Sau đó dậm dậm môi vì đang thưởng thức vị nồng nồng dục tính của tinh trùng, cô nhìn người yêu đắm đuối con cái đuối:

– Khiếp, đặc thế!!!!

Hai người lại hôn nhau, nước bọt làm trôi đi nốt những giọt tinh trùng còn sót lại trong miệng Thủy Tiên.

Sau khi mặc quần áo lại như chưa hề có chuyện gì xẩy ra. Hai đứa lại rón rén như kẻ trộm rình chủ nhà đi ra ngoài phòng khách. Lúc đi qua cái công tắc điện, Thủy Tiên bật “tách” lên một cái. Ánh sáng lại ùa về trong gian phòng khách. Cả hai đứng tim vì ……………… chị Nhài ngồi thu lu ở giữa giường, đôi mắt chị vô hồn mở to nhìn bất định về nơi xa xăm. Chả biết chị tỉnh ngủ từ khi nào và vì cái gì mà chị lại tỉnh ngủ.

Thủy Tiên vuốt vuốt vào ngực vì giật mình, cô bật thành tiếng:

– Thôi chết, chị tỉnh rồi.

Nếu chị Nhài mà là người bình thường, có lẽ chị đã tốc váy, chống nạch ba bề bốn bên mà chửi rồi, chị chửi thế này này: “Tổ tiên sư cha nhà chúng mày!. Chúng mày lén lút địt nhau trong kia bà đã để yên không nói tiếng nào. Tổ tiên sư cha nhà chúng mày, đã địt lén còn rên rỉ ỉ ôi, còn phầm phập ra như thế thì ai mà ngủ nổi. Tổ tiên sư cha nhà chúng mày!!!!”. Cũng may, chị không phải là người bình thường.

—–

Rồi thêm vài ngày nữa lại lờ lững trôi qua. Một lần vào giữa buổi chiều, quãng độ 3 giờ, Nghĩa đang bốc hàng dưới cảng thì điện thoại trong túi quần reo. Vì đang có bao lúa trên lưng nên không nghe ngay được, phải đợi đến khi xuống hàng mới móc điện thoại ra được. Nhìn số gọi lỡ thì là của anh Tiến. Không biết anh gặp chuyện gì mà gọi giờ này, bình thường anh chả gọi bao giờ, tiền nhà cũng chưa tới kỳ đóng. Đoán chắc là có việc gì đó quan trọng anh mới gọi. Nghĩa xin phép ra nghe điện thoại.

Chuông vừa đổ hồi thứ nhất đã thấy trong điện thoại tiếng anh Tiến hoảng hốt: “Alo Nghĩa à, kìa Chích Bông, xuống đi con. Bố xin con. Nghĩa à, em đang ở đâu?”

Chỉ vậy là đủ để Nghĩa hiểu là Chích Bông đang gặp chuyện gì đó rồi, cậu cũng sốt ruột không kém: “Anh Tiến, em đây. Có chuyện gì vậy?”

Anh Tiến: “Em đưa Nhài đến nhà anh ngay được không? Nhanh lên, cứu Chích Bông. Giúp anh”.

Nghĩa cũng hoảng hốt không kém: “Vâng, vâng. Em đến ngay”

Ngay sau đó, Nghĩa xin nghỉ dở chừng buổi làm công mặc dù biết là sẽ không nhận được công mặc dù làm xong một nửa công việc rồi. Cậu lấy xe phóng nhanh hết sức về nhà đón chị Nhài sang nhà anh Tiến. Chích Bông xảy ra chuyện gì đó mà chắc là chỉ có chị Nhài mới có thể giải quyết được. Như lời trao đổi với Thủy Tiên hôm nọ, Chích Bông chính là chìa khóa giải bài toán bệnh tật của chị Nhài, đây là một cơ hội.

Về đến nhà, Nghĩa mở cửa ra nói ngay với chị:

– Chị đi với em ngay. Bé Chích Bông xảy ra chuyện rồi.

Chỉ vừa mới nghe nói đến đấy, mắt chị Nhài đã bừng sáng lên lo lắng. Nhài phi thẳng ra sân đứng sau xe của Nghĩa để đi luôn. Nghĩa mừng lắm vì hành động của chị, chứng tỏ chị đã hiểu được điều Nghĩa vừa nói mới có phản ứng như vậy. Nghĩa phải cầm thêm cho chị một cái áo rét rồi hai chị em đi rất nhanh đến nhà anh Tiến.

Nghĩa chưa bao giờ đến nhà anh Tiến nhưng địa chỉ thì cậu đã biết rồi, cũng không khó tìm lắm vì có số nhà, có ngõ, có phố rõ ràng.

Chỉ hơn mười phút sau, Nghĩa đã đỗ xe trước cổng nhà anh Tiến, cánh cổng sắt cũ kỹ đóng kín nhưng vọng từ bên trong ra tiếng dỗ dành ngọt nhẹ của anh Tiến:

– Chích Bông, con xuống đi. Tại sao con lại leo lên cây?

Rồi tiếng Chích Bông trong veo:

– Bố bảo khi nào lá cây khế rụng hết mẹ sẽ về với con. Con chờ mãi mà lá không rụng hết. Con sẽ vặt hết lá để mẹ về với con.

Rồi lại tiếng anh Tiến bật khóc:

– Hu hu hu, con ơi là con!!!!!!! Sao con tôi lại khổ thế này. Xuống đi con ơi, ngã bây giờ!

Nhài chủ động đẩy cánh cổng sắt trước, Nghĩa đứng ngay sau lưng chị. Khi cánh cổng sắt bung mở, Nhài nhìn lên phía trên cao, ở trên độ cao chừng 3 mét, bé Chích Bông đang đứng ở một trạc ba, một tay bám vào cành cây, một tay vặt từng chiếc lá một ném xuống đất.

Cô đứng bất động nhìn Chích Bông.

Chích Bông cũng phát hiện ra sự xuất hiện của “mẹ”, cô bé ngừng vặt lá nhìn đăm đăm ra cổng.

Anh Tiến cũng nhìn ra cổng.

Bỗng, chị Nhài há hốc miệng như để cố gắng phát âm, mãi một lúc sau, chị mới bật ra thành tiếng nói:

– MẸ …….. VỀ ……… RỒI ………… ĐÂY!!!!!!

Cũng vừa lúc Nhài dứt tiếng thì ở trên cây, Chích Bông cũng hét lên vui sướng:

– A! Mẹ về!

Rồi cô bé buông tay vì không nhớ ra rằng mình còn ở trên cây.

– “Á Á Á!”, Chích Bông rơi tự do từ trên cây xuống đất.

Anh Tiến không kịp phản ứng vì vẫn đang nhìn Nhài. Nghĩa không kịp phản ứng vì bị lưng chị Nhài che mất tầm nhìn.

Nhưng còn có một người kịp phản ứng. Nhài nhanh như một con báo mẹ nhìn thấy con bị sư tử đuổi bắt. Cô lao mình về phía gốc cây, vừa chạy vừa dang tay đón đỡ Chích Bông.

Ơn giời, khi Chích Bông chuẩn bị chạm đất cũng là lúc đôi cánh tay của Nhài vừa kịp chạm vào lưng bé. Nhài ôm dịt lấy “con” rồi ngã ra xuống đất trước, ngực cô chính là tấm đệm êm ái nhất trên cõi trần gian này, để Chích Bông rơi xuống.

— Hết chương 31 —​

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Keylz37

Nếu có nút like mình sẽ like cho Cu Zũng 1069 phát. Tác giả có thể ghim stk lên ko? Để ae donate ít lòng thành?