Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Chương 35: Hồ Gươm chiều cuối năm
Chúng ta cùng trở lại với hoàn cảnh phải nói là cực kỳ “trớ trêu” của Nghĩa ở ngoài cửa phòng của cô Hồng với con cu cứng ngắc, bên trong, cô Hồng cởi truồng đeo tai nghe xem sex thủ dâm bằng con chim giả của đứa em gái ế chồng tặng.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ Nghĩa cũng không “ngu” đến nỗi không áng binh bất động xem nốt cuộc thủ dâm này, mặc dù chỉ nhìn thấy mé sau, không nhìn thấy trực tiếp bướm cô Hồng ra làm sao, nhưng ở đời, cái gì nửa kín nửa hở, cái gì len lén, cái gì thấp thoáng có khi mang lại cảm hứng hơn cả cái trực diện. Cộng với khiếu tưởng tượng, liên tưởng từ nước da, dáng người và nét đẹp trên khuôn mặt, không khó để Nghĩa đoán là phần dưới của cô Hồng chắc cũng không đến nỗi tệ đâu.
Nhưng đây không phải là lúc bình thường, cậu về căn nhà này là có một lý do hết sức cấp bách, bác Tập, chồng cô Hồng ở trong kia đang từng giây từng phút mong cậu mang thuốc cao huyết áp về, nếu chậm rất có khả năng biến chứng thành những bệnh nguy hiểm như tai biến, thậm chí nguy hại đến tính mạng không biết chừng.
Cân nhắc chán chê, nặng nhẹ so sánh các kiểu, Nghĩa quyết định dẹp ham muốn cá nhân nhất thời sang một bên để lo đại cục. Cậu quyết tâm không kéo dài thời gian nữa mà sẽ đánh động cho cô Hồng biết, nhưng đánh động bằng cách nào? Không lẽ tiến đến chỗ cô ngồi rồi vỗ vai cô nói thật nhẹ: “Cô Hồng ơi, tí nữa thủ dâm sau, giờ lấy thuốc cho cháu mang ra cho bác Tập đi”. Như thế thì thô và thiển quá mức, lại làm cho cô Hồng ngượng. Nhưng Nghĩa mãi vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác cho hợp lý hợp tình.
Đúng lúc Nghĩa còn đang phân vân, thì tiếng rên của cô Hồng bên trong chợt vang lên dữ dội, một tay cô thục ra thục vào nhanh hơn ở háng mình, cô dướn người lên phía trước làm cái mông đít nhấc lên hẳn mặt ghế, đầu cô ngửa, mắt nhìn lên trần nhà:
– AAAAAAA, sướng lồn! …………………….Cô sướng rồi ………. AAAAAAA …… Nghĩa ơi …………..…………..
Và cái dương vật giả mầu màu ghi rời khỏi lồn cô Hồng, rơi bịch xuống đất lăn lông lốc sang bên cạnh, cô giật giật hông thêm mấy cái rồi đầu nghẹo về một bên, thở hồng hộc.
Nghĩa không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, trong lúc cô Hồng cực khoái, đáng ra cô phải gọi tên chồng cô, đằng này cô ấy lại gọi tên mình. Không lẽ cô đang tưởng tượng trong đầu kẻ địt cô là mình? Chết thật.
Nghĩa rón rén lủi xuống tầng 2, cậu biết chắc sau khi cô Hồng đạt cực khoái thì sẽ không còn thủ dâm nữa. Nhất cử lưỡng tiện.
——–
Hồng thở dài, uể oải nhìn xuống mép lồn mình, dâm thủy bị ma sát bởi dương vật giả tạo thành bọt trắng xóa làm cô liên tưởng tới mầu của tinh trùng. Đã quá lâu rồi, có lẽ phải tính đơn vị thời gian bằng năm, lồn cô chưa được uống một giọt tinh trùng nào. Tuổi bốn 42 tràn trề nhựa như muốn níu kéo cái tuổi thanh xuân của cô, không cho cô tĩnh tâm một giây một phút nào.
Bên trong lúc nào cũng như của bóng bị bơm căng, nóng rực và khát khao. Ấy thế nhưng, chồng cô tuổi đã về già, lại mang trong mình không chỉ cái bệnh huyết áp cao mà còn nhiều bệnh lý khác nên đã bỏ lại chuyện quan hệ vợ chồng cả chục năm nay rồi. Báo hại cô có chồng mà cứ như không. Nhớ lại chuyện ngày xưa, ngày cô đến với chồng, mẹ cô đã ngọt nhạt nói ra tương lai 20 năm sau khi lấy chồng hơn nhiều tuổi cho cô, ấy vậy mà cô không nghe để rồi bây giờ mới thấu. Nhưng công bằng mà nói, nếu được lựa chọn lại, có lẽ Hồng cũng sẽ lựa chọn như hồi ấy thôi. Chồng cô tốt tính, dịu dàng, yêu vợ, chiều con. Một người chồng hoàn hảo để người phụ nữ như cô dựa vào, chỉ duy nhất khoản chăn gối là không được trọn vẹn mà thôi. Nhưng đời người, có cái gì là tròn chằn chặn đâu cơ chứ.
Bỏ tai nghe ra, cúi xuống nhặt cái dương vật giả lăn dưới sàn lên, Hồng dùng cái khăn vải đã chuẩn bị sẵn trên bàn máy tính lau đi lớp dâm thủy bám trên thân rồi đút lại vào cái hộp nhựa. Màn hình máy tính dừng lại ở cảnh một cậu thanh niên trẻ măng nằm ngửa bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi. Cả hai vừa trải qua một cuộc làm tình vụng trộm, tinh trùng trắng toát vẫn còn bám ở trên mu lồn người phụ nữ ấy. Hồng thoát ứng dụng xem đĩa VCD, ở dưới cây máy tính, đầu đĩa mở ra, Hồng với tay lấy đĩa VCD ra rồi cho luôn vào cái hộp nhựa đựng dương vật giả. Đây là “bộ đồ nghề” chữa nứng của cô.
Đúng lúc đó thì Hồng nghe tiếng gọi ở bên dưới vọng lên:
– Cô Hồng ơi! Cô Hồng ơi! Cháu Nghĩa đây!
Như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang, Hồng luống cuống run lẩy bẩy, người gọi mình sao không phải là một người khác mà lại là Nghĩa, người mà Hồng vừa liên tưởng đến cậu thanh niên trong phim, còn mình chính là người nữ nhân vật chính?
Hồng vừa dáo dác vừa tìm quần vừa lẩm bẩm: “Sao cậu ta lại gọi mình? Không biết đến lâu chưa? Không biết có nhìn thấy gì không nữa? Chết rồi ….. ngượng quá đi mất”.
Vài phút sau Hồng mới mở được cửa bước ra ngoài phòng, trước khi thò mặt ra cầu thang ngó xuống tầng 1, Hồng còn nhìn lại một lượt bản thân mình xem có chút gì sơ xuất hay không, trong lúc vội vàng nhỡ mặc quần dài vào trong, quần lót ra ngoài thì sao:
– Nghĩa à? Có chuyện gì mà về nhà giờ này.
Nghĩa ngó lên trên nhìn thấy cô Hồng, quần áo và tóc cô đã chỉnh tề giống mọi hôm, nhưng khuôn mặt thì không thể một lúc mà hết đỏ ửng ngay được:
– Bác Tập bảo cháu về nhà lấy thuốc ra ngay. Bác ấy đang mệt cần thuốc gấp ạ.
Không cần phải nói là bệnh gì Hồng cũng biết phải lấy thuốc gì. Nghe Nghĩa bảo chồng bị bệnh, cô Hồng nói nhanh:
– “Ừ, chờ cô tí”, nói xong chạy vội trở lại phòng mình lấy thuốc.
Chỉ vài chục giây sau cô đã ở cạnh Nghĩa, đưa thuốc cho Nghĩa rồi:
– Cháu đến lâu chưa?
Nghĩa ấp úng định nói thật nhưng nghĩ thế nào lại nói dối:
– À, à, cháu … cháu vừa mới đến.
Hồng thở phào bớt lo lắng vì Nghĩa vừa mới đến:
– Cháu mang ra cho bác Tập luôn đi. Cô ra sau.
Chính Hồng cũng ngửi thấy mùi của mình, mùi dâm thủy đàn bà nứng nó nồng lắm, nhất là ở trong phòng kín như thế này. Ấy thế nên Hồng ở lại nhà một lúc để tắm qua một cái rồi mới ra vườn ươm.
Nghĩa cầm thuốc từ tay cô Hồng rồi quay vội mặt ra phía cửa đi luôn:
– Vâng, cháu đi luôn đây.
Nghĩa quay đi thật vội để che giấu cánh mũi phập phồng, cậu cũng ngửi thấy “mùi lạ” toát ra từ người cô Hồng.
Nghĩa nổ máy xe đi ra khỏi cổng, cô Hồng ôm lấy bộ ngực phì nhiêu nầy nẫy của mình thở một cái thật dài làm đôi vai cô nhún xuống, cô thầm nhủ: “Cầu mong nó không ngửi thấy mùi gì? ………. À, có khi nó chẳng biết mùi này là mùi gì nữa, trẻ thế cơ mà”.
Hồng lên nhà tắm.
——-
Còn mỗi Thủy Tiên và chị Nhài ở shop quần áo Trọng Thủy, công việc dọn dẹp đã xong hết chỉ còn tính toán sổ sách và đóng cửa là xong nên Thủy Tiên cho hai em Kiên – Trinh về rồi. Thủy Tiên đang hướng dẫn cho chị Nhài cách tính toán ở cái bàn quầy bên góc shop, xung quanh toàn vải vóc và quần áo, hai chị em tâm đầu ý hợp ra trò. Thủy Tiên cầm bút chỉ vào quyển sổ ghi hàng nhập:
– Cuối mỗi ngày, mình căn cứ vào các phiếu nhập hàng này để ghi vào sổ lượng hàng nhập. Còn hàng xuất thì mình ghi lúc bán rồi không cần ghi nữa. Cuối tháng mình đối chiếu mã hàng, nhập trừ đi xuất là ra hàng tồn. Không khó lắm phải không chị.
Như đã nói, shop Trọng Thủy thiên về bán trực tiếp cho khách đến lấy buôn và khách đến thăm quan mua sắm chứ không bán hàng đi tỉnh giống như shop của mẹ Cẩm Tú. Chị Nhài gật gù ra chiều hiểu những điều Thủy Tiên vừa nói. Chỉ là chị không đi học vì nhường xuất học cho Nghĩa thôi, chứ chị không phải là đứa dốt không học lên cao được:
– Uh, nhiều mã hàng thế này, phải từ từ mới quen được.
Trong shop luôn luôn có khoảng hơn 1.000 mã hàng, mỗi mã hàng là một loại quần, áo, mầu sắc, kích cỡ khác nhau. Nếu thạo việc thì không phải vấn đề khó, nhất là với một người sinh ra đã có gen buôn bán như Thủy Tiên, nhưng đối với chị Nhài thì không thể một sớm một chiều mà quen được:
– Dần dần chị sẽ quen thôi, em mất 1 tuần để thuộc tên các mã hàng đấy. Tới này em sẽ sắm máy tính để chị em mình quản lý hàng hóa trên máy. Em thấy mấy shop đã bắt đầu làm kiểu đấy rồi. Chứ nhiều khi nhớ trong đầu và viết ra sổ thế này cũng hay bị nhầm lẫn chị ạ.
Nhài ngượng ngùng vì cô chưa bao giờ sờ vào con chuột:
– Nhưng chị chưa bao giờ dùng máy tính.
Thủy Tiên cười xuề, cô biết chị Nhài là người như thế nào mà:
– Em cũng chỉ biết mang máng thôi, em mua về rồi hai chị em mình cùng học. Mà chị này!
– Gì em?
Thủy Tiên ngó sang cửa hàng bên cạnh, thấy họ đã đóng cửa đi về nên không ngại tâm sự với chị Nhài:
– Chị phải học cách quản lý cửa hàng nhanh nhanh lên nhé, em đang có định mua lại nốt cái cửa hàng bên cạnh. Bên ý đánh tiếng muốn bán lại cho mình nhưng em còn đang làm giá. Nếu mình đồng ý ngay họ sẽ nâng giá lên nên em phải đợi thêm thời gian nữa, cho họ thực sự cần thì mình mới chốt giá.
Những chiêu trò trong kinh doanh này, chị Nhài chẳng hiểu gì cả, chị gật gật đầu bừa ra chiều ủng hộ thôi. Thủy Tiên hứng thú nói tiếp:
– Lúc đó, shop mình sẽ rộng gấp đôi và gần như là đẹp nhất ở chợ. Chị phải cùng em quản lý không thì mình em không xuể đâu.
Tất nhiên, việc này Thủy Tiên chắc chắn sẽ nhờ đến người mẹ thân yêu giúp đỡ rồi. Mẹ đã cho cô cái cửa hàng này, cô sẽ từ đó mà mở rộng chuyện làm ăn của mình. Thủy Tiên mới có 18 tuổi thôi, mới bước vào nghiệp kinh doanh truyền thống của gia đình, nhưng những người ở chợ này không ai dám kinh thường bởi Thủy Tiên buôn bán rất có duyên, chẳng thế mà cửa hàng bên cạnh mất dần khách dẫn đến thua lỗ phải tính chuyện bán lại cửa hàng.
Nhưng chị Nhài lại nghĩ đến một khía cạnh khác, chị nghĩ đến đứa em trai của mình, giọng có chút buồn buồn:
– Nhưng chị nghe Nghĩa nói, nó định về quê lập nghiệp đấy, không lẽ ……….
Nghe đến đây, Thủy Tiên khựng lại. Mối quan hệ của cô và Nghĩa phát triển đến độ cô đã coi Nghĩa như chồng của mình rồi. Nhưng có một sự chênh về định hướng tương lai mà cô đã biết từ trước khi mình và Nghĩa đến với nhau, đó là Nghĩa thì muốn về quê lập nghiệp còn cô thì rất khó để từ bỏ chuyện kinh doanh ở Hà Nội. Cái “chênh” đó cả Nghĩa và Thủy Tiên vẫn lảng tránh chưa dám đối mặt với nó, cả hai đều nghĩ đó vẫn là chuyện của tương lai vài năm nữa, hai đứa còn quá trẻ để cưới nhau.
Về chuyện chị Nhài ra làm ở shop, là Thủy Tiên cũng nghĩ trước nghĩ sau, trước tiên là chuyện giải quyết công ăn việc làm. Nhưng sâu xa hơn trong suy nghĩ của Thủy Tiên đấy chính là nếu có chị Nhài ở bên cạnh mình, anh Nghĩa nhất định sẽ lung lay chuyện về quê, bởi cô hiểu chị Nhài có tầm quan trọng với anh Nghĩa như thế nào.
Thủy Tiên cười trừ để che giấu sự lo lắng trong lòng mình:
– Hì hì hì, em biết anh Nghĩa có ý định về quê làm nghề nông nghiệp. Nhưng em sẽ thuyết phục anh ấy thay đổi. Mà nếu không được thì ……. em sẽ về quê cùng anh ấy, cửa hàng này em nhượng lại cho mẹ là được. Hì hì hì!!!!!
Vế sau là Thủy Tiên nói tự dối lòng mình, bản thân cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, chỉ là vừa nói ra để lấp liếm, và để cho chị Nhài khỏi phải lo lắng mà thôi.
Chị Nhài cũng gần như coi Thủy Tiên là đứa em dâu của mình, chị quý Thủy Tiên lắm. Còn cô bạn tên Tuyết của Nghĩa mà thỉnh thoảng vẫn đến chơi nói chuyện chị cũng quý không kém, tuy nhiên vẫn có khoảng cách nhất định vì theo chị hiểu, Nghĩa và Tuyết chỉ là hai người bạn thân.
Thủy Tiên chuyển chủ đề:
– Chị này, anh Nghĩa đi học đến mai mới về, hay là tối nay chị về nhà em ăn cơm đi. Xong rồi em đưa chị về.
Nói xong Thủy Tiên lắc lắc vào tay chị như không cho chị cơ hội từ chối, chị Nhài lưỡng lự lắm. Cơ bản chị không phải là người quảng giao, sống nội tâm khép kín. Thủy Tiên thì không nói làm gì nhưng còn mẹ của Thủy Tiên nữa, chị Nhài chưa gặp bao giờ. Giả dụ như Thủy Tiên rủ cô đi ăn cái gì ở ngoài thì có lẽ cô sẽ không đắn đo nhiều.
Đúng lúc ấy thì một tiếng nói trong trẻo vang lên:
– Mẹ!!!!!!!!!!
Chích Bông từ đằng xa giật tay khỏi bố rồi lao về phía chị Nhài. Chưa đến nơi nhưng thấy hai bàn tay của “mẹ Nhài” xòe ra thì cô bé nhẩy mạnh một phát. Hai mẹ con dúi dụi xuýt chút nữa thì ngã bổ chửng ra đằng sau.
Anh Tiến ngại ngùng rón rén mãi một lúc mới đứng trước mặt của hai chị em, anh đưa tay lên chỉnh chỉnh cặp kính cho ngay ngắn:
– Con bé cứ đòi anh đưa đi gặp mẹ.
Thủy Tiên tủm tỉm. Nhìn anh Tiến thực sự rất đáng tin, nghe anh ngượng ngùng nói, trong lòng cô tự suy diễn ra một điều khác: “Không biết là bố và con ai muốn gặp nhiều hơn đây ta? Hihihihihi!!!!”.
Chưa để Nhài trả lời vì đang bận ôm bé Chích Bông, Thủy Tiên đã hỏi:
– Ơ, sao anh Tiến biết chị Nhài ở đây?
Anh Tiến nhà ta đã hơn đầu ba rồi, nhưng xem ra trình độ tán gái của anh cũng chỉ như cậu thanh niên học cấp III, anh chẳng che giấu được suy nghĩ trong lòng, vừa rồi mới nói ra một câu thôi mà đã để Thủy Tiên phát hiện ra điều mà anh ấp ủ. Đúng, không chỉ con bé Chích Bông muốn gặp “mẹ” nó, mà cả anh cũng thế. Từ lúc gặp Nhài đến nay, hình ảnh của người phụ nữ ấy cứ luôn ám ảnh anh mãi. Có lúc anh tự bao biện rằng Nhài giống với người vợ quá cố của anh. Nhưng anh lại tự lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, bởi Nhài là Nhài, còn Huệ là Huệ. Hai người phụ nữ tuy giống nhau về mặt hình ảnh nhưng tính cách có khác nhiều. Huệ thì nhí nhảnh vui tươi, còn Nhài thì đằm thắm giống như loài hoa nhài nồng nàn thơm ngát.
– Anh …. Anh ….. vừa gọi điện cho Nghĩa thì mới biết Nhài ở đây. Con bé cứ nằng nặc bắt anh đi tìm “mẹ”.
Mặc kệ cho Thủy Tiên và anh Tiến nói chuyện. Chích Bông và Nhài cứ ríu rít bên nhau như xa cách cả nghìn năm rồi mới gặp lại. Nhài hỏi chuyện con ở nhà như thế nào? Đi học trên lớp ra làm sao? Bố cho ăn gì?
Cô bé con cứ thật thật thà thà trả lời từng câu một. Rồi như tủi thân lắm, bé rơm rớm nước mắt mách mẹ:
– Mà sao mẹ không về nhà, làm con cứ nhớ mẹ suốt. Hôm qua bố rang thịt bị cháy khét, thế mà bố vẫn bắt con ăn. Mẹ về nhà nấu cơm cho Chích Bông ăn đi.
Nghe đứa bé thơ nói thế thì ai mà cầm lòng được cơ chứ. Cảnh gà trống nuôi con làm sao tránh được cơm sống cơm khê. Ôm dịt “con” vào lòng, chị Nhài an ủi:
– Chích Bông ngoan của mẹ. Để mẹ phạt bố Tiến cho Chích Bông nhé.
– “Vâng, vâng, mẹ phạt thật nặng vào. Hi hi hi hi”, nói xong Chích Bông nắm tay lại thành nắm đấm nhỏ xíu dứ dứ về phía bố. Nó hả hê lắm vì đã tìm được đồng minh của mình.
Anh Tiến ấp úng mãi mới nói được điều mà anh đã chuẩn bị rất kỹ từ lúc trước khi đến đây:
– Nhài! ……. Em ……… đi chơi ………….. với Chích Bông một buổi ……. Được không?
Thủy Tiên đứng giữa nói chen vào, giọng có phần trêu trêu anh Tiến:
– Ơ, thế đi với Chích Bông thôi à? Còn anh đi đâu?
Anh Tiến đã ngượng càng thêm ngùng:
– Không …. Không …… ý anh là …….. anh ….. cũng đi …….. cùng …….. chứ.
Thủy Tiên ngặt nghẽo cười. Nói về độ ngù ngờ trước gái thì anh chàng người yêu cô đã là kẻ quá khù khờ rồi, nhưng nếu đem so với anh Tiến thì vẫn phải gọi anh bằng cụ.
Chích Bông giọng trong vắt giật giật gấu áo “mẹ Nhài”:
– Mẹ đi chơi cùng với Chích Bông đi. Chích Bông muốn mẹ đưa đi chơi.
Nhài chưa biết phải xử lý thế nào thì Thủy Tiên đã động viên:
– Chị đưa Chích Bông đi chơi đi. Xem con bé mừng mẹ kìa. Hôm khác về nhà em ăn cơm cũng được.
Không còn cách nào khác, cũng không nỡ làm đôi mắt tròn đen láy của Chích Bông phải cụp lại, Nhài gật đầu nói với con bé:
– Uh, thế mẹ đưa Chích Bông đi chơi nhé. Chích Bông thích đi đâu nào?
Chích Bông nhẩy cẫng lên trong lòng “mẹ”, có lẽ lâu lắm rồi mới có một nụ cười thực sự nở trên môi con bé:
– “AAAAAA được đi chơi cùng mẹ rồi, sướng quá! Đi đâu cũng được mẹ ạ”, ủa, mà sao câu la của con bé giống với tiếng rên của phụ nữ lúc làm tình vậy????
Thế rồi, Nhài và anh Tiến hai người hai bên, Chích Bông ở giữa được bố và “mẹ” dắt tay. Thủy Tiên ở lại đóng cửa hàng, cô mỉm cười hạnh phúc thay chị. Nhìn bóng 3 người khuất dần khỏi tầm mắt, cô trộm nghĩ: “Trông họ thật giống một gia đình”.
—-
Bờ hồ Hoàn Kiếm chập choạng tối một ngày cuối năm, gió lạnh thổi vi vu làm những cây dương liễu khẽ rung rinh soi bóng xuống mặt hồ. Những chiếc ghế đá đặt rải rác xung quanh hồ thỉnh thoảng mới có người ngồi vì trời lạnh. Ở giữa hồ nước mênh mông, tháp rùa nắng cũng như mưa, đông cũng như hè đều im ắng thi gan cùng tuế nguyệt. Trên đường dạo quanh hồ, có rất nhiều người tản bộ nhàn nhã, có vài người chạy tập thể dục. Cuộc sống nơi đây bình yên đến lạ, ai đến đây cũng bỏ lại sau lưng mình nỗi lo toan vất vả của cuộc sống mà hưởng cái không khí thanh bình mà hồ Gươm mang lại.
Trong dòng người đi bộ ấy, có 3 người, hai người lớn hai bên dắt tay một bé gái đang vừa đi vừa nhảy chân sáo, đầu ngoảnh hết bên nọ đến bên kia, trên khuôn miệng chẳng tắt nụ cười bao giờ. Có ai là không nghĩ họ là một gia đình đâu cơ chứ.
Cô bé giằng tay bố mẹ ra rồi chạy lên phía trước, chạy được vài bước chân, cô bé quay lại phía bố mẹ mình cười lớn:
– Bố mẹ đuổi con đi.
Nói xong cô bé quay đầu chạy nhanh về phía trước với hy vọng rằng bố mẹ sẽ đuổi chơi trò đuổi bắt với mình.
Chị Nhài thấy Chích Bông chạy thì cũng chạy theo, vừa chạy chị vừa nói:
– Chích Bông, chạy chậm thôi con, ngã bây giờ.
Anh Tiến thấy chị Nhài chạy cũng chạy theo, nhưng vừa chạy vừa giơ tay lên giữ kính, trong đầu nghĩ rằng: “Nhài, chạy chậm thôi em”, nhưng miệng bắt buộc phải kêu lên:
– Chờ bố với.
“Gia đình Chích Bông” đi một vòng quanh hồ rồi sau đó họ đi ăn kem Tràng Tiền, đi ra phố sách Đinh Lễ để anh Tiến chọn mấy quyển sách. Chưa hết đâu, họ còn ăn tối ở Xôi Yến, một cửa hàng xôi rất nổi tiếng của Hà Nội. Nổi tiếng đến nỗi mười mấy năm sau có một cô gái đặt nghệ danh cho mình là “Yến Xôi”.
Đến hơn 9h tối, anh Tiến mới chở Nhài về lại nhà trọ của Nghĩa mà cũng chính là nhà anh. Bé Chích Bông ngồi ở giữa xe máy liu riu ngủ từ bao giờ, đỗ xe trước cổng nhìn con gục đầu vào Nhài, anh bối rối:
– Cảm ơn em hôm nay đi chơi với bố con anh. Con bé hôm nay vui lắm. Anh chưa bao giờ thấy nó vui như hôm nay.
Nhài đưa chìa khóa nhà nhờ anh Tiến mở cổng, cả buổi đi chơi hôm nay cũng vài tiếng đồng hồ, nhưng hình như cô mới chỉ nói chuyện trực tiếp với anh có mấy câu, phần đa là nói chuyện với Chích Bông:
– Anh mở cửa giúp em.
Anh Tiến mở cửa cho mẹ con Nhài vào trong. Nhài khéo léo đặt Chích Bông nằm ngủ trên giường, sau đó cô ra bàn uống nước ngồi đối diện anh Tiến. Hôm nay cô ngủ có một mình, vì vậy cô có ý muốn táo bạo (đừng có mà nghĩ xấu nhé – Cu Zũng!):
– Hay hôm anh cho bé Chích Bông ở lại đây với em được không? Nghĩa đi học bên nông nghiệp mai mới về.
Anh Tiến mừng rơn, định xin ngủ lại cùng luôn nhưng không dám nói:
– Anh nghe Nghĩa bảo thế rồi. Em cho Chích Bông ngủ lại nhé, con bé tỉnh dậy mà không thấy em lại quấy anh cả đêm. Sáng mai em có phải đi đâu không?
Nhài khéo léo rót nước lọc ra một cái cốc nhỏ rồi đẩy về phía anh Tiến:
– Có, sáng mai em phải bán hàng ở chợ Đồng Xuân.
– Thế sáng mai anh đến đón 2 mẹ con ra chợ luôn.
– Vâng, thế cũng được ạ.
Rồi không gian trở nên im lặng, sường sùng khi cả hai chẳng biết phải nói chuyện tiếp như thế nào. Nhất là anh Tiến, anh muốn nói nhiều điều lắm nhưng chẳng biết tìm đâu ra từ ngữ để thổ lộ cả.
Mãi một lúc sau, anh đứng dậy nói chỏn lọn độc có một câu:
– Thôi em nghỉ đi, anh về đây.
– “Vâng, anh về cẩn thận”, giọng Nhài cứ phải gọi là ngọt như mía lùi, đó là cái giọng bình thường của cô chứ chẳng phải là câu là dẫn gì đâu.
Dắt xe ra đến cổng, định nổ máy đi thì anh Tiến dừng lại ngoảnh đầu nhìn Nhài như lưu luyến:
– À, Nhài này.
Nhài nhướn mắt xem anh Tiến có dặn dò gì không:
– Vâng, sao vậy anh?
Nhưng nào nói tuột được ra đâu, vừa nghĩ ra câu gì định nói thì đến khi bị Nhài hỏi anh lại quên bố nó mất, thành ra cứ ấp úng như gà mắc tóc:
– À …. À …. À …. Không có gì. Thôi em vào đi, trời lạnh lắm.
Nhài tủm tỉm cười, cả buổi chiều ngày hôm nay, trời lạnh cắt da cắt thịt nhưng không hiểu sao cô không cảm thấy lạnh cho lắm. Có lẽ ở bên anh, một con người hiền lành, nghiêm nghị, đứng đắn nên cô cảm thấy ấm áp chăng? Đúng rồi, con tim đâu có bị ảnh hưởng bởi thời tiết đâu, nó bị ảnh hưởng bởi thứ khác mà.
—–
Đêm đã về khuya, Hằng không sao ngủ nổi. Trong đầu cô từ cái buổi chập tối hôm ấy đến nay không thể nghĩ được chuyện ra hồn, hình ảnh cái dương vật khổng lồ của cậu thanh niên mà cô lưu tên trong điện thoại là “Cu To” cứ lượn vòng lượn vèo mãi. Cô nhìn cổ tay mình hoặc bất cứ vật gì hình trụ trụ to to đều liên tưởng tới cái dương vật ấy. Không biết cô có phải bị cái chứng mà người ta gọi là ám ảnh hay không. Cũng từ hôm ấy, mấy đứa học sinh choai choai ở trường bỗng trở nên vô vị và không còn hứng thú với cô nữa. Bình thường giờ này cô đang chat Yahoo với bọn chúng với hy vọng rằng chúng “vô ý” lộ hàng hoặc dùng những lời lẽ “khiếm nhã” trêu cô.
Hằng với tay lấy điện thoại, giờ này cô vẫn hay thường tâm sự đêm với bà chị gái của mình. Chỉ một tiết “tút” dài vang lên thì đã có người bắt máy:
– Alo, dì Hằng à? Chị đây.
Dì Hằng: “Anh rể có ở cùng phòng chị không đấy?”
Hồng: “Không, anh Tập ngủ phòng bên cạnh rồi, mấy khi ngủ bên này đâu, kêu là gì ấy nhỉ, có động là anh mất ngủ ngay. Hôm nay anh mày tí chết, may là uống thuốc kịp đấy”.
Dì Hằng: “Anh bị sao vậy chị?”
Hồng: “Thì vẫn bệnh cũ thôi, cao huyết áp”
Dì Hằng: “Sao chị không đưa anh đi khám đi”
Hồng: “Đi đi rồi, nhưng không chữa dứt điểm được, chỉ có thuốc bổ trợ thôi. Bệnh người già chữa sao nổi”.
Dì Hằng: “Khổ thân chị tôi. Anh rể bệnh tật thế thì làm ăn gì được. Lại héo mòn thôi. Hi hi hi. Cái ấy chỉ để …… đái”
Hồng bĩu môi trong điện thoại rõ dài: “Xí, kệ tôi. Số tôi khổ tôi chịu. Ai bắt đền đâu”
Hằng chuyển chủ đề sang chuyện chính của việc gọi cho chị lúc này: “À chị này, chuyện em nói với chị lần trước chị thấy thế nào?”
Hồng im lặng một lúc không trả lời, mãi sau mới nói làm cô em gái tưởng mất sóng điện thoại: “Đang nghĩ. Chưa ra”.
Dì Hằng kích thêm vào: “Chị yên tâm, mọi việc để em thu xếp, chị chỉ cần đến thôi”.
Hồng: “Dì chỉ nghĩ cách để chị hư thôi”
Dì Hằng: “Là em thương chị thì mới lo cho chị. Chứ người ngoài thì còn lâu”.
Hồng: “Biết là thế. Nhưng ………….”
Dì Hằng: “Thanh xuân như một chén trà, ba cái nhưng nhị hết bà thanh xuân. Giờ chị nghe em hỏi đây?”
Hồng: “Hỏi đi”
Dì Hằng: “Chị có thèm hơi … giai không?”
Hồng mãi mới dám thốt ra: “Thì …… có. Nhưng ……….”.
Dì Hằng: “Thôi giờ không nhưng nhị gì sất. Chị còn nhớ cậu thanh niên làm thuê cho trường mà hôm rồi em kể cho chị nghe không?”
Hồng: “Nhớ. Sao?”
Dì Hằng: “Hi hi hi hi! Cực chất. Em …… làm tình với cậu ta 1 lần rồi. Nói chị không tin đâu. Cu cậu ta phải to hơn cả chim giả em cho chị. Sạch sẽ, mạnh mẽ, dai như đỉa luôn. Đảm bảo chị ăn một lần sẽ nghiện. Đến như em đây còn không thể quên được cậu ta nữa là chị”.
Hồng co rúm người lại ấp úng: “Điêu!”.
Dì Hằng: “Em nói điêu em làm con chó. Chị không biết đâu, hôm đấy, cậu ta giã mạnh quá mà em bị động dạ con đến nỗi kinh nguyệt sớm hơn một ngày. Chị tin hay không thì tùy”.
Thấy chị gái Hồng không nói gì trong điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh, dì Hằng dấn thêm một bước nữa: “Hôm đó em nói chuyện với cậu ta về chị rồi. Em phải hết nước hết cái ngọt nhạt cậu ta mới nhận lời giúp chị đấy. Cậu ta không phải là dạng quan hệ bừa bãi đâu. Em đây này, nếu không mặt dày tấn công thì đừng có hòng mà ăn được”
Hồng hình như bắt đầu lung lay, cũng phải thôi, quả bóng bơm căng mãi cũng phải đến lúc xì hơi, nếu không sẽ bị nổ tung lên mất: “Nhưng ….. chị ngại lắm. Ai đời lại đi quan hệ với đứa bằng tuổi con mình”
Dì Hằng: “Bằng tuổi con nhưng cu là bố chồng mình đấy chị ạ, nam nữ quan hệ thì quan trọng gì cái tuổi tác. À, về chuyện chị ngại em cũng tính rồi. Em có cách, không để cậu ta và chị nhìn thấy mặt nhau là được chứ gì?”
Hồng: “Cách gì?”
Dì Hằng: “Cách gì đến lúc ấy hẵng hay. Nhưng chị yên tâm, em đảm bảo luôn. Thế là chị đồng ý rồi nhé”
Hồng: “Vớ vẩn, để còn nghĩ đã. Mai trả lời”.
Dì Hằng cười như Liên Xô được mùa lúa mạch: “Hi hi hi hi!!!! Được mai trả lời. Thôi em cúp máy đây. Buồn ngủ quá”
Hồng cúp máy, cô biết chắc chắn rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ. Lựa chọn giữa “Có” và “Không” chưa bao giờ là dễ dàng cả.
— Hết chương 35 —
Nếu có nút like mình sẽ like cho Cu Zũng 1069 phát. Tác giả có thể ghim stk lên ko? Để ae donate ít lòng thành?