Chuyện Từ Tương Lai – Seri Truyện 18+ Siêu Phẩm
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện Từ Tương Lai – Seri Truyện 18+ Siêu Phẩm
Tác Giả: Ember Storm
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Lãng mạn, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Lượt Xem: 488 Lượt Xem
CHAP 5
Sáng 9h tỉnh, vơ lấy cái kính check các thứ, đã thấy Trúc nhắn tin hỏi với nhắc ăn sáng rồi. Hi hi đúng là thiên thần. Nhắn cho em mấy câu rồi làm vệ sinh, ăn sáng. 9 rưỡi, xuống phòng tập gym dưới tòa nhà. Tầm này chắc là cũng vãn vãn người rồi. Tôi sợ nhất cái kiểu đi tập gym mà mấy người cùng xếp hàng chờ tập 1 cái máy. Vừa xuống đã thấy bóng ai quen quen, à là bà chị hàng xóm mới chuyển đến.
– Ơ chị cũng xuống đây tập ạ
– Ơ em, có duyên quá, lại gặp nhau rồi, vừa đến là chị đã tìm phòng gym để tập rồi ấy.
– Thế ạ, chị chăm thế, bảo sao người đẹp thế này. Vừa nói tôi vừa phải kìm nén con cu lại, nhìn bà chị này mặc đồ tập gym mà vòng nào ra vòng nấy, vừa to vừa tròn
– Em lại trêu chị, chị già rồi, người nhão hết cả chứ sao bằng mấy bé ở đây được. Mà bình thường em cũng tập giờ này à
– À cuối tuần nên em nướng tí, chứ thường thì em tập sớm hơn, hoặc muộn hẳn. Chị quen tập giờ này ạ?
– À không, hôm qua con bé nhà chị nó lạ nhà nên khóc quá, chồng thì đi công tác suốt mà bà ngoại thì chưa lên nữa, nên chị phải một mình trông con bé mất ngủ cả đêm.
– Thế ạ, anh nhà làm gì mà hay đi thế chị
Ôi zào, ông xã nhà chị làm giám sát xây dựng, kiếm thì cũng được đấy mà đi suốt, con bé nhà chị có khi còn chả nhớ mặt bố như nào í.
Đến chịu ông anh, có bà vợ ở nhà ngon nghẻ thế này lại cứ đi suốt thế này khác gì mỡ treo miệng mèo. Gái một con trông mòn con mắt, vừa tập vừa chém gió với bà chị hàng xóm, nhìn bà í tập lại càng muốn nổ con ngươi, cái kiểu dân gym người đẹp, khúc nào ra khúc đấy, hơi có tí mỡ do sinh con, chứ không giống mấy cháu teen trẻ trẻ toàn đua đòi cái phòng trào người gầy nhẳng như con cá mắm. Đồ gym thì các bạn biết rồi đấy, bó sát, cổ áo thì sâu, mồ hồi chảy lăn xuống khe ngực cứ phải gọi là. Chém gió thêm thì cũng biết bà chị này cưới cũng lâu mà mới có con được hơn năm, ông chồng thì đi suốt, tháng về chắc được 1, 2 lần gì đấy, có tháng còn không về. Đợt tết vừa rồi xin về mấy ngày đi chúc tết xong lại đi tiếp, kêu sợ thợ thuyền làm nhỡ việc, đúng chuẩn con người đam mê công việc. Bà chị này thì làm văn thư cho một cơ quan nhà nước, gọi là đi làm cho đỡ buồn chứ kinh tế vẫn chồng nuôi là chính.Hai vợ chồng chuyển đến đây cho gần trung tâm hơn, nhiều trường mẫu giáo chất lượng hơn. Thỉnh thoảng thì có bà ngoại lên trông cháu, còn bảo hôm tới gửi bé về ngoại tầm hơn tháng cho đến tuổi đi nhà trẻ, chứ ở trên này khói bụi nhiều mà khó chăm. Tập xong hai chị em cùng đi lên nhà, vừa đi vừa nói chuyện thì thấy cái bóng hành lang nháy nháy.
– Cái bóng này nháy mấy hôm rồi mà không thấy ban quản lý lên thay gì cả chị ạ
– Thế à, à nhắc mới nhớ, cái đèn trần ở nhà chị lúc dọn đồ thợ cũng làm vỡ mất, còn chưa mua cái mới để thay
– Thế mình lên tầng siêu thị rồi mua luôn đèn ở đấy chị ạ, tí e lên lắp hộ cho
– Uh có gì hộ chị nhé, đỡ phải gọi kỹ thuật.
Thế rồi cũng thay hộ bà chị cái đèn trần, tranh thủ bà í nhờ luôn mấy cái, mình thì làm còn bà í thì trông con bé. Toàn việc lặt vặt mà cũng qua giờ trưa mới xong.
– Khiếp, nhiều thế này là em đòi công đấy nhé
– Hi hi, được luôn, để sang tuần chị gửi con bé về ngoại xong làm bữa tân gia mời em nhé. Hay giờ mình xuống đi ăn nhỉ, chị mời nhé
– Ok chị, để em về thay đồ đã
– Uh xong qua bấm chuông gọi chị nhé
Quay về nhà, tranh thủ nhắn với Trúc mấy câu, bố mẹ em vừa tới, cả nhà đang đi ăn. Em đi với nhà nên cũng không nhắn cho nhau nhiều được. Thấy bảo bố mẹ em đổi vé tàu, mai mới về. Chẹp, thế là mất 2 ngày không được gặp em, bọn tôi cũng mới yêu nhau nên việc ra mắt phụ huynh trong hoàn cảnh này cũng không hợp lý cho lắm. Tôi gọi cho ông Nam Sâm, mối quen quà biếu của sếp tôi, đặt lấy một bộ sâm linh chi loại ngon, nhờ ổng cho người gửi qua cho em, nói là bạn em Trúc gửi biếu hai bác, vừa gọi là biếu, vừa có cái để mà đánh tiếng trước. Nói là bạn nhưng chắc các cụ cũng thừa hiểu bạn bè gì tầm này. Em vui lắm, nhắn với tôi bảo bố mẹ em mời “bạn” hôm nào về quê chơi cho biết. Bao nhiêu năm thế hệ thay đổi, nhưng cái tục lệ ra mắt này đúng là vẫn trường tồn.
Quay lại với bà chị, Trúc thì đang bận mà tôi thì rảnh, nên cuối tuần cũng sang bà í giúp đỡ mấy thứ, chứ một thân một mình chân ướt chân ráo mới dọn đến, con thì chưa gửi ngay về ngoại được. Hai chị em thân nhau cũng nhanh, căn bản tôi ở ngay cạnh, mà ở chung cư thì nhà nào biết nhà nấy, có quen nhà khác cũng khó, chưa kể tầng nhà tôi thì toàn dạng lớn hẳn hoặc trẻ hẳn, chứ không có người nào ngang tầm tuổi như tôi.
Tối chủ nhật, rảnh, đang ngồi xem trận bóng ManUtd, à giờ ManUtd lại trở lại vị thế thống trị, còn tôi thì xem cũng không biết từ bao giờ, chắc là từ hồi bé đã xem cùng bố tôi, thích màu áo đỏ rực lửa tại nhà hát của những giấc mơ…
– Ê cờ hó, đang làm gì đấy
– Xem bóng, gọi gì đấy con điên
– Ờ đợi tí sang nhé, làm tí bia nhé
– Ờ ok sang đê
Vừa rồi là con Hương, bạn thân từ hồi nối khố của tôi. Người ta tên Hương nền nã nhẹ nhàng bao nhiêu thì con này điên và nghịch bấy nhiêu, có lần hồi đi học nó còn suýt tẩn nhau với mấy thằng khóa trên. Còn tôi thì hồi bé tí suốt ngày bị nó trấn kẹo, còn đi học bao nhiêu năm thì cũng đi cùng nhau luôn. Bố mẹ nó cũng biết hoàn cảnh nhà tôi, cũng quý và thương tôi lắm. Con hâm này thì chắc lại bị bố mẹ mắng chuyện lấy chồng nên mới sang nhà tôi, lần nào cũng vậy, suốt rồi bố mẹ nó cũng quen với việc cứ mắng nó là nó sang nhà tôi chơi.
– Ông bà già tao lắm mồm vl, có ngồi xem TV tí cũng đéo yên
– Thì mày lấy chồng cho bố mẹ mày đỡ kêu, đơn giản vl
– Đéo, thế thì tao thà nghe ông bà già nói còn hơn
– Thế mày còn kêu đéo gì nữa, toàn bố mày làm bia hứng đạn đây
– Kệ mẹ mày, được chơi với bố là niềm hạnh phúc vl rồi, trật tự mà xem bóng đi cho tao uống bia
– Uống xong nhớ mà lượn về nhà đấy, tao đéo dọn đâu
– Ờ, nhà còn gì không mày
– Mực trong tủ ấy, lấy ra mà xẩu
Mẹ, con điên này mặt mũi người ngợm thì cũng ổn, mà tính thì đéo ổn chút nào. Thằng nào lấy về chắc vợ chồng hôm nào cũng chửi nhau mất. Hay nó les nhỉ, mà cũng không thấy nó dính lấy con nào, kể cũng lạ. Mà nó không lấy chồng thì thỉnh thoảng bố mẹ nó lại nhờ tôi khuyên nhủ. Mà khuyên thế nào được cái con dở này, tôi khuyên thì nó cũng lại quay sang chửi tôi thôi. Thứ duy nhất mà nó dịu dàng chắc là con mèo của nó. Nghĩ đi nghĩ lại mình còn đéo bằng con mèo.
– Đm mực nhà mày chán vl
– Đm chê thì cút, đồ ngon sang nhà thằng Quang ấy, lúc đéo nào cũng sang nhà tao
– Đéo, nhà mày gần, tao bếch mông cái là đến, với lại ông bà già nhà thằng Dũng khó bỏ mẹ, ngại lắm
– Vl mày mà cũng biết ngại á
– Lại chả, cái mồm tao sang nhà nó chắc hôm nào cũng ăn bạt tai quá
Hai đứa bọn tôi đến đại học thì kết nạp thêm thằng Quang vào hội. Thằng này thì kiểu nerd, cũng giỏi, thích cày game và giống con dở kia là ko thấy có hứng thú gì với chuyện trai gái. Đấy là tôi thấy thế chứ chúng nó tàu ngầm thì có giời mới biết được. À không, con Hương ko có người yêu vì nó chửi bậy nhiều quá, còn thằng Quang, nó cũng chửi bậy, nhưng là với bọn tôi thôi, chứ bập vào gái thì nó như cục cứt ngâm vậy, và thở ra câu nào là gái thấy thối câu đấy. Thỉnh thoảng bọn tôi hay tụ tập ở nhà tôi, rượu chè cờ bạc đủ cả, đương nhiên là ko có vụ hút hít cần cỏ gì cả, ông bà già thằng Quang làm công an, quản con cực kỳ chặt, đến lúc đi làm mới gọi là thả cho nó tí, với lại tôi cũng ko thích mấy thứ nghiện ngập đấy.