CÔ CÂM – Truyện Người Lớn Hay 2023 – Update Chương 64
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: CÔ CÂM – Truyện Người Lớn Hay 2023 – Update Chương 64
Tác Giả: THICH ĐU THU
Thể Loại: gai dam, huấn luyện, Lén Lút
Ngày Cập Nhật : 28/12/2024
Bà tôi lặng lẽ bước ra sân
Chú tiến đứng lên, cất tiếng ..con chào Mụ
Bà bước ra khoảng sân nhà tắm, tiếng nước chảy, bà đang rửa mặt, tâm trạng bà tôi nhìn như không được khỏe vì đêm qua bà có một ca đỡ đẻ khoảng gần 4h sáng tôi mới thấy bà về
Tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cổng, nơi ấy nắng đang ửng lên chiếu qua bóng những cây xoan, cây xoài già che tán chạy theo con đường vào cổng, chẳng biết tại sao cây xoan tỏa bóng ngoài kia năm nay hoa xoan nở sớm những chùm hoa lủng lẳng trên mỗi đầu cành, một màu xám nhạt bàng bạc trĩu xuống, mùi hoa xoan hăng hắc dậy theo dọc con đường tỏa xuống lối đi theo dọc cỗng nhà tôi, những cánh hoa li ti trong buổi trưa nắng sớm đầu năm đúng vào ngày làng tôi ăn tết lại
Tôi nhìn thấy dưới con đường trước cổng có bóng 4 người , một người lớn trạc tuồi bà ngoại tôi mặc quần kiểu vải lãnh màu đen, áo bà ba, mái tóc chắc bà nhuộm màu kiểu như người ngoài thành phố, một chú khoảng gần 4o tuổi dáng cao đẹp trai, hai cô phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi, một cô trên tay cầm máy ảnh đi phía sau cô luôn chú ý chụp những tấm hình phong cảnh khu vườn và những bước chân của bà lớn tuổi
Bà ngoại bước vào ngồi xuống cái ghế gần cô câm với dì thắm. Bà hỏi. ai vậy cậu tiến
Thưa Mụ con không được tiết lộ vả lại con cũng chỉ được biết là cô ấy bảo là bạn của mụ , làm việc ở nơi xa, mới từ trên tỉnh xuống có giấy giới thiệu Mụ ạ
Khuôn mặt bà tôi chợt sáng lên, cái phản xạ của người đã đi tiếp xúc nhiều, đã từng bước qua mấy chục năm cuộc đời, hay bởi tâm linh mách bảo cho bà mấy bữa nay cho con chim khách về đậu ở ngọn cây cau, bà tôi chợt tủm tỉm cười , khuôn mặt ửng hồng, bà mấp máy môi chợt nói
Ai vậy nhỉ ….
Chú tiến cũng chỉ cười trừ rồi bảo, mụ ra xem ai đi…
Bà tôi đứng lên, dáng bà đi nhanh nhẹn hẳn, dì thắm bước sát cánh tay bà, tôi lặng lẽ theo sau, ngoài kia hồi nãy lố nhố đám trẻ con đầu năm được ngỉ học chúng chạy dạt theo dọc xóm, chắc mới ở bên lễ hội bên sông trở về thấy người lạ nên tò mò, khi thấy toán khách bước vào cổng nhà tôi nơi mà có bà mụ đã đón chúng ra đời, nơi mà hồi nhỏ mẹ chúng đều dắt tay tới cái khoảng sân này đều được cha mẹ dạy rằng ngôi nhà này có một bà MỤ một con người ở cái làng này phải trân trọng, giờ chúng hiểu rằng nơi này không thể bước vào tò mò theo kiểu trẻ mục đồng ngó ngiêng, phá phách ..chúng đã đi chơi chỗ khác rồi
Ngoài kia chỉ còn bóng 4 con người vẫn đang nhẩn nha trước cổng, tôi nhìn lại phía sau chú tiến vẫn lặng lẽ bước theo..không khí như đậm lại khi tôi nhìn thấy khoảng vai , và mái tóc điểm bạc của bà tôi vài sợi ánh lên màu trắng buổi ban trưa lấp lánh
Bà lớn tuổi ngoài cổng đã bỏ kính ra khỏi khuôn mặt, tôi nhìn khuôn mặt bà thật hiền từ phúc hậu , đuôi mắt cũng hằn lên những vết nhăn , chắc bà cũng trạc tuổi bà ngoại tôi, nhưng môi trường thành phố cuộc sống tốt hơn nên nhìn bà thật đầy đặn
Chị là..
tiếng bà tôi cất lên thật nhẹ, trên môi bà ngoại tôi nở nụ cười thân thiện
chào nhài, tiếng bà khách đến cất lên .Nhài không nhận ra mình sao
bà là …
trời ơi…Nhài ơi, Phụng đây mà
tôi thấy tâm trạng bà tôi từ đăm chiêu, bừng nhanh sắc hồng trên khuôn mặt, cái cảm giác của một người bao năm sống ở môi trường nông thôn, cái mảnh đất mà bao thế hệ lớn lên với những tập tục của làng xã, cuộc sống vẫn còn ngèo nhưng trong sâu thẳm của tâm hồn vẫn sáng trong, vẫn chứa chan tình người, vẫn đầy ngị lực để vượt qua gian khó để giữ cho ngọn lửa xóm, làng ngàn năm tồn tại mãi..bà tôi bước chân lại gần bà Phụng
ôi …phụng ơi, cậu đi đâu suốt bao năm bỏ tớ lại nơi này..
bà Phụng gần như bất động, tôi chỉ thấy cánh tay của hai bà ôm choàng nhanh, chụp lấy vai nhau giữ chặt , khuôn mặt mỗi người nhiêng một bên , cánh tay bờ vai đan chặt vào nhau , dáng đung đưa , hai chân run run từ từ khụy xuống, ,
tiếng máy ảnh chụp liên tục, sau này tôi mới biết cô ấy là phóng viên..dáng cô gần như chạy vòng quanh tư thế đứng của hai bà .chắc cô đã tìm được khoảnh khắc của hai người bạn già sau hơn 35 năm gặp lại . ..
tôi nhìn thấy hai mái tóc một màu đen, một màu bạc dáng ngồi chụm lại , nhấp nhô đôi lúc ngả ra bàn tay xoa lên khuôn mặt nhau, quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài nơi khóe mắt, không gian như đọng lại , tất cả những người đứng xung quanh không ai nói được câu gì, hình như tất cả đều hiểu rằng không gian này , khoảnh khắc này chỉ dành riêng cho hai người bạn già sau bao nhiêu năm gặp lại ..để bây giờ họ lại tự dắt tay nhau đứng lên, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười , những cái sờ tay, cái xoa đầu nhau gữa hai người già với tâm hồn biết bao thân thiện
bà tôi chợt bảo ..thôi lên nhà đi, ai lại bắt bạn hiền đứng mãi ngoài cổng thế này
bà tôi khoác tay bà phụng lên dốc hè sân , cô phóng viên lúc phía sau, lúc phía trước liên tục chụp nhũng tấm ảnh theo bước chân hai bà, tới cái bàn ở góc sân bà tôi giới thiệu với ông cậu và mọi người về bà phụng, ông cậu tôi kéo ghế gật đầu chào . tôi thấy bà phụng lưỡng lự chưa muốn ngồi, tiếng bà thong thả
nhài cho mình đốt nhang khấn vái tổ tiên các cụ nhà mình đã, ánh mắt bà nhìn ngang ông chú đang mang mấy túi trái cây bánh trái, ông cậu tôi nhanh nhẹn lấy dĩa đặt những thứ bà mua lên bàn thờ , bà ngoại tôi thong thả giới thiệu những tấm ảnh đặt ở trên kia , những thế hệ đã sống, đã đi qua trên mảnh đất này. Giờ vẫn ngồi trên ấy nhìn những thế hệ tiếp theo, những người ở làng quê đến rồi đi, để rồi hàng năm ngày rằm tháng giêng lại đến đốt nén nhang tổ tiên cầu bình an và phúc lộc
hai cái bàn ngoài sân , dưới tán cây mít mật thành nơi bà tôi và bà phụng ngồi trút bầu tâm sự , câu truyện của hai bà dần dần vỡ ra trong cái đầu non nớt của tôi..thì ra bao năm nay giờ tôi mới hiểu bà tôi đã đặt những dấu chân vào cái con đường, cái sự ngiệp trở thành Cô Mụ , người đỡ đẻ thế nào
………………………………………………………………….
Bà Phụng gọi về bà ấy thế nào nhỉ..
À phải gọi là bà sáu giáo sư vì người ta hay gọi là bà sáu..
Ngày ấy khi tiếng súng vẫn đang nổ đâu đó, vẫn có bom rơi ở cái dải đất này . một buổi chiều cụ tôi, ngĩa là người sanh ra bà ngoại tôi bây giờ đi đâu về. Cụ gọi bà tôi ra bảo
Nhài này , làng có một xuất được đi học sau này về làm cô Mụ, cha biết cái ngề này vất vả nhưng là ngề làm phúc trong cuộc đời, con thấy đấy ngàn xưa những người ở làng chỉ biết tự đỡ đẻ cho nhau theo kinh ngiệm chả có chuyên môn khoa học gì, cắt rốn thì lấy dao, liềm hơ qua lửa, thắt rốn bằng chỉ khâu quần áo . nhiều đứa trẻ chết oan vì bệnh uấn ván, nhiễm trùng ..thôi con ạ dù sao con cũng được đi học chữ hơn chúng bạn, vì sức khỏe của những người trong làng sau này . con đi học nhé..mai cha báo lại cho người ta danh sách để có giấy gọi đi học
Cái lớp học do vợ chồng bà giáo sư người pháp, vợ chồng ông pranxoa lue tài trợ được mở ra, bà phụng là một đứa trẻ mồ côi được các sơ nhà dòng tên xứ đạo nuôi lớn được tham gia lớp học..đôi trẻ như chim sổ lồng cô phụng và cô nhài như đôi chim non tâm hồn sáng trong được mở ra bầu trời khoa học..cái sự ngiệp chăm sóc sức khỏe sinh sản con người . lời thề của thầy HIPPOCRATES luôn vang vọng trong tâm hồn của mỗi học trò
Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước thần y học, trước thần Hygieia và Panacea, và trước sự chứng giám của tất cả các nam nữ thiên thần, rằng tôi sẽ đem hết sức lực và khả năng để làm trọn lời thề và lời cam kết sau đây:
Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc thân sinh ra tôi. Tôi sẽ chia sẻ với các vị đó của cải của tôi, và khi cần tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của các vị đó. Tôi sẽ coi con của thầy như anh em ruột thịt của tôi, và nếu họ muốn học nghề y thì tôi sẽ dạy cho họ không lấy tiền công mà cũng không giấu nghề. Tôi sẽ truyền đạt cho họ những nguyên lý, những bài học truyền miệng và tất cả vốn hiểu biết của tôi cho các con tôi, các con của các thầy dạy tôi và cho tất cả các môn đệ cùng gắn bó bởi một lời cam kết và một lời thề đúng với Y luật mà không truyền cho một ai khác.
………………………………………………………………………………………..
Tôi luôn nhớ rằng mình vẫn là một thành viên của xã hội, với những nghĩa vụ đặc biệt cho đồng bào của tôi, tâm trí và thể xác tôi cũng như các bệnh tật.
Tất cả vì người bệnh, cái suy ngĩ đó đến giờ tôi mới hiểu bà tôi đã làm đã thực hiện ở mảnh đất này ..
Biến cố thời cuộc, biến cố cuộc đời của bà tôi và bà phụng khi lớp học được ra trường . cô phụng, cô nhài về cái nhà bảo sanh từ thiện trên phố làm việc, thực hành kiến thức do các thầy ngành y truyền dạy ..cô nhài trở về làng theo bước chân và tiếng gọi ở làng quê.
Cô phụng hàng ngày trở về nhà vợ chồng ông giáo sư đỡ đầu vì tình thương và sự cần mẫn, ham học của cô học trò Ngọc phụng ..rồi biến cố tháng năm vì sự thay đổi vợ chồng ông giáo sư trở về nước mang theo cô học trò ngọc phụng về cùng mảnh đất xa xôi..mến mộ tài năng và sự cần mẫn bằng tấm lòng cao đẹp của vợ chồng ông giáo sư, coi cô phụng như một đứa con . họ đã cho cô phụng tiếp tục đi học nâng cao, tao nơi làm việc, trao hết cho cô kiến thức kinh ngiệm để làm người, làm thầy..cô phụng đã nên người trở thành một giáo sư khoa học . một bác sỹ hết lòng vì sự ngiêp ..cô đã trở về phục vụ quê hương nhiều năm nay ..đã làm nhiều chức danh, lãnh đạo một bệnh viện lớn, các con bà cũng chỉ theo ngề của mẹ..sức khỏe sinh sản phục vụ con người..
Mấy năm nay tuổi đã cao, bà chỉ chuyên tâm đi truyền dậy, mở các lớp sản khoa của ngành y tế
Bà phụng bảo cô nhung lãnh đạo trên sở là học trò của bà. Giờ bà đang ra đây chuẩn bị mở lớp cho tỉnh nhà…những ngày ra đây bà đã cố ý dành thời gian đi tìm bà ngoại tôi . vô tình đọc được mấy bài báo đăng về câu truyện sự ngiệp đỡ đẻ của một người già ở mảnh đất này. Bà đã đi tìm ..giờ bà đang ôm chặt lấy tấm thân gầy vì tuổi già, vì tháng năm của một người bạn..
lẫn trong những nụ cười vì gặp lại , tôi và mọi ngượi lặng lẽ nhìn hai bà chấm những giọt nước mắt của nhau
Cô nhà báo vưa gi âm, vưa gi vắn tắt những gì vừa nge..tôi cũng chẳng biết cô ngĩ gì ..sau này tôi mới biết có bài báo đăng..câu truyện cô MỤ làng dỡ mấy trăm trẻ em ra đời chưa trường hợp nào bị biến cố
Bà phụng cứ nhìn những người đến nhà tôi chúc tết ánh mắt bà ánh lên niềm vui bà bảo..đấy là hạnh phúc, là phần thưởng, là kết quả của lời thề mà tổ ngề đã truyền dậy cho cậu và mình.. câu truyện cứ dài ra..qua bữa cơm chiều , qua một đêm ngủ lại . hai bà chung gường truyện trò ríu rít cả đêm ..cô câm , dì thắm luôn sát bên ..bà hỏi kĩ về việc học của hai người ..
Chiều hôm sau . chú đi theo đoàn nge bà bào, cậu về nói với cô nhung cho tôi gửi trường hợp này để làm hồ sơ nhanh tuần sau vào lớp học..dì thắm như mở ra trang sách mới. Bà tôi cứ tùm tỉm bảo đúng là đầu năm nay như có ai mách bảo ..về số phận của dì thắm có quới nhân phù hô báo mộng cho bà
Câu truyện của cô câm được bà tôi kể lại, về cái đêm đi ra bến sông giặt giũ hồi tháng 8 trong năm, cô được cứu thế nào nhìn khuôn mặt cô câm xinh đẹp tuyệt trần, cô câm trả lời bà phụng và cô nhà báo qua cuốn sách cô viết vào những hàng con chữ..bà phụng bảo nhài ơi thế gian này có mày là số 1 ..mình chưa gặp truyện li kỳ như phim ảnh thế này, ai đời mang người bụng mang dạ chửa về nhà nuôi thế này bao giờ…bạn tôi ơi phụng xin ngả lòng vì tình thương người của bạn. Bà phụng cầm tay cô câm lắc nhẹ..
Con ơi ..phúc đức tại mẫu, chắc cha mẹ con kiếp trước ăn ở tốt thế nào, kiếp này con được nhận tấm lòng của bà chủ nhà…cô câm hai hàng nước mắt cứ ứa ra..ngồi vào lòng bà tôi ..bàn tay vuốt ve cánh tay bà phụng
Ngày bà phụng ra đi bao nhiêu chộn rôn..bao nhiêu quyến luyến bịn rịn trong lòng ,bà phụng bảo tuần sau thu xếp được mình về đưa bạn và cái tâm về dưới bệnh viện kiểm tra, khám tổng quát tất cả bệnh tật tuổi già. Bạn xứng đáng được chăm sóc, bồi đắp những tháng năm cống hiến hết lòng, bạn sắp sếp đi , trong nhà có ai cần thăm khám mình bao thủ tục hết nhài nhé…cái tâm nếu đã được cậu chỉ dậy kinh ngiệm..để nó sanh xong , con cứng cáp mình sẽ bố trí cho nó đi học một lớp cộng đồng theo một chương trình bảo lãnh đặc biệt ..cái này mình làm được nhài ạ
Chú tiến xuống tiễn đưa bà sáu phụng và đoàn về trên tỉnh..chú bảo đúng là cái bãi ngô bên sông cái tâm bị nạn ngồi có cái rủi , cái may tiến nhỉ..
Tôi chả biết đâu, chả hiểu may rủi thế nào ..chỉ thấy cô câm là một trong những cô gái đẹp nhất làng.chiều buông dần, chiều 16 tháng giêng làng tôi giã tết những ngày ăn tết lại ..4h chiều mưa rơi trên khu vườn nhà tôi, mưa phùn như dây bột, cái lạnh se se khi mưa phủ mặt sân , tiếng trống đình, tiếng chuông chùa bên sông ngân vang hòa lẫn đâu đây phảng phất trong gió tiếng chuông nhà thờ đung đưa nhẹ bay âm thanh trong gió ..làng thanh bình yên ả…nơi góc sân dì thắm , cô câm đang thu dọn gế bàn, tôi lại gần hai người .thì thầm..dì ơi vậy là dì sắp đi xa ngôi nhà này
Tiếng dì thắm cười trong trẻo, ánh mắt đung đưa nhìn tôi..thì thào dì bảo..cục kẹo ngoan đi..dì thưởng…hí hí
( còn nữa )
mong chủ trang, ban quản trị phê duyệt để mình poss tiế câu truyện ..tìm mãi mới thấy ỏ đây
Tôi cứ nhẩn nha đứng ở bậc thềm, Đêm yên tĩnh lắm . tiếng côn trùng kêu le ve trong đêm, tiếng nước trng hà tắm chảy róc rách, trong đầu cứ lãng vãng hình ảnh dì đang làm gì trong nhà tắm ..à hình như dì đang rửa l…đang đánh răng, tẩy đi cái mùi thuốc lá của ông Tuấn phảng phất the nụ hôn, vẫn còn vấn vương trên gò má, khóe môi trắng hống của dì
Trống ngực tôi hồi hộp, mong dì mau mau bước ra khỏi cửa nhà tắm..không biết trong kia cô câm đã ngủ chưa …………
Trên web có mục đăng truyện, bạn gửi truyện trên đó nha ! Bên mình sẽ duyệt
Đăng bài đi. Ngày nào e cũng hóng bác nè
Tác giả ơi phát thuốc đi. Liệu cô Thắm có cho thằng cháu được toại nguyện ko đây
Lâu rồi chưa có chương mới tác giả ơi. Hóng quá nè
vận nội công ra chap nào bác tác giả :)))))
có ai muốn đọc tiếp câu truyện cô câm nũa ko ?
tất nhiên rồi , lâu lâu vẫn vô hóng chap mới đây bác
Bao nhiêu thứ để khai thác mà chưa gì đã nghĩ đến kết rồi vậy ông tác giả, tôi xin ôngông đấy.