Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 918 Lượt Xem

Phần 17

Một bữa bà chủ đi đâu từ sớm, bọn nhóc tôi thức dậy thấy nhà vắng hoe. Mừng là bữa nay khỏi điếc tai, nhức óc. Đùng cái mụ sồng sộc quay về, cất tiếng chửi inh suốt từ ngoài ngõ : con bà nó, hết chỗ đái sao mà mới sáng bét mắt đã đến chĩa lồn vào cửa nhà bà mà tủn. Mẹ bố nó làm bà xui gì là xui, đi đâu cũng chẳng được cái đéo gì hết. Bọn tôi sợ run, lấm lét, bấm nháy nhau mau tan hàng quên cố gắng, kẻo mụ thua me gỡ bài cào thì khốn.

Nào ngờ thằng chân trước chân sau định dông thì mụ kêu the thé : tụi bay định cút đâu. Ở lại hết. Thằng nào thằng nấy mắt đổ sao băng, tai ù điếc đặc. Mụ dõng dạc ra lênh : chúng mày cởi truồng hết ra, quì sắp lượt đó để tao hỏi tôi. Đúng là con mụ nặc nô, ai làm gì mà mụ đùng đùng nổi giận, nhưng có thằng nào dám ho he từ khước lịnh của mụ đâu.

Chu choa, lâu không thấy của cải của từng thằng, bữa nay mụ bắt lột mới thấy bọn cũng lớn bộn chớ bộ. Mấy thằng mới hồi nào cặc như trái ớt hiểm, bữa nay đã dài dài như quả chuối cau, thằng tam ca, tứ ca làm còn bày đặt lún phún mọc lông mới giống như râu cá chốt nữa chớ.

Tôi với thằng nhị ca len lén trao đổi nhau cái liếc. Mấy thằng tửng dòm thấy hai khúc dồi lủng lẳng của hai thằng tôi thì có vẻ trợn trừng. Mụ chủ hai tay chắp sau đít, còn cầm thêm cái que nan vắt vẻo duyệt hàng quân của tụi tôi đủng đỉnh ung dung. Tụi tôi sợ nín thở bằng chết mà mụ thì nhún nhún đi, hai cái vú nhảy tưng tưng như trái banh te nít.

Thằng nhị ca và tôi quen quá rồi nên kim dồng hồ vẫn gục ở vị trí 6 giờ, còn thằng tam ca và tứ ca coi bộ tưởng tượng mạnh nên kim đồng hồ nhích nhích đâu ở khoảng 3 giờ và đúng y boong nơi số 12. Tội nghiệp mấy thằng nhỏ nghía bộ dzú mụ chủ tưởng là ngon lắm nên dội phản ứng ngược ngay.

Mụ chủ lăm lăm tới bên cạnh chúng, trầm trồ ngắm rồi bất đồ đưa que nan quất cái chót vô con cu của hai đứa nó. Cả hai la toáng lên : úi da, má ơi. Mụ rủa không còn kịp vuốt mặt : ai cho phép chúng mày giỡn mặt bà, tao đã ra lịnh đâu mà thằng nào cũng cúc cung gật lấy gật để. Mẹ chúng mày, chỉ nhanh nhẩu đoảng, cặc dái cứ thấy đàn bà là chắp tay vái tứ phương.

Tôi và thằng nhị ca bắt cười quá, còn hai thằng kia thì ôm dái nhảy tê tê. Mụ trừng trừng dòm khắp lượt lại nạt : nín, tao không cho hổng được khóc. Hai thằng nín tức thì, nước mắt đổ tòm lom. Mụ chơi kiểu này, tụi tôi gọi là “ du ê ma măng “, con bà nó quất con cu người ta đau điếng mà biểu nín thì nín ở chỗ nào, chẳng hạn như ở truồng rồi bắt người ta đừng ngỏng cặc, họa có mẻ mới làm nổi.

Vậy mà hai thằng nhăn nhó, hít hà chớ có dám cựa quậy gì đâu. Mụ duyệt hàng quân xong có vẻ mệt, than rầm trời : tao đã tức, nực thấy mẹ, giờ gặp mấy thằng cà chớn tụi bay tao còn mướt mồ hôi luôn. Nói rồi mụ phạch lai áo lên quạt phạch phạch, hai thằng ngỏng cu vội xoay mặt đi hướng khác.

Mụ quạt phè phè và chừng như hổng xong nên nắm vạt áo giựt phăng phăng, tiếng nút bấm nghe như cốm bể. Cái chuối chiên của mụ xin lỗi lớn hơn cái đầu của tụi tôi, rồi mụ vung vung hai tay, hai sề mỡ lỏng quay tít thò lò như kẹo kéo. Mụ la ông ổng : mới chừ mà nực dữ. Mụ thản nhiên giựt bung cái coóc xê ra, hai dề cơm cháy đen thui chình ình ra đó.

Mụ hét : nè, hai thằng hồi này nứng máu, giờ tao cho phép dòm cho đã đi để khỏi ấm ức. Tía tụi nó có sống lại biểu, tụi nó cũng “ nô “ chớ dám ngắm à. Mụ thấy thằng nào cũng cúi gằm mặt thì sát xà phòng liền : đồ làm bộ như chó dái, đứa nào hổng ngậm vú mẹ mà giờ làm cao làm dáng. Mẹ họ, tao mà hiền hiền chắc tụi bay hổng giành nhau làm rách dzú tao, cứ gọi tao là con nít.

Mụ ngồi bật ngửa ra, để hai cặp vú tê huê. Mụ sai thằng tam ca, thằng tứ ca, đứa thì đấm lưng, đứa thì hầu quạt cho mụ. Hai thằng nện ình ình, mụ co đầu thụt cổ, bẻ khớp kêu răng rắc bắt kinh. Một lát, mụ lại sai thằng ngũ ca, thằng lục ca bóp chưn bóp giò cho mụ. Hai thằng mới bằng trái ớt sừng trâu, bàn tay chút xíu, bóp tàng tàng mụ nào thấu nên mụ chửi : tụi bay làm ăn như con cặc. Hai thằng cùng trố mắt ra dòm.

Mụ xục xịch tấm thân bồ tượng, người mồ hôi bóng nhẫy nên mấy thằng xúm nhau như đánh vật, thở còn hơn heo thở. Mụ xạng chưn, duỗi ngón, tiếng kêu chanh chách oang oang, rồi mụ hét : tụi bay làm như cặc lõ, ngứa tổ mẹ. Mụ lừ lừ dòm và chỉ hai thằng tôi : mấy đứa bay mạnh tay khỏe chưn thay hai nhóc săn sóc bộ giò tao cái coi.

Như con rô bô được bấm nút, thằng nhị ca và tôi phóng tới cái rột. Bởi đứng ào lên mau quá nên con cu hai thằng đánh đòng xa loăng quăng, mụ chủ thấy nên chửi : cặc dái tụi mày lộn xộn, đi thì đi còn nhún nhún gớm òm. Thằng nhị ca bợ một bên, tôi một bên, kĩu cà kĩu kịt như trâu đeo cày. Mụ tréo ngoe bắt hai thằng gác cẳng mụ lên vai mà nắn mà bóp. Cái quần láng e của mụ tuột tuốt lên khỏi bắp vế làm các cơ bắp mụ sền sệt như nhựa đường.

Đã vậy, mụ cắc cớ lai khoắng giò liên miên, hơi xịt xịt bay ra,chua lè chua lét. Điều đó còn đỡ, đằng này cái sịp của mụ lại ló ra, dềnh dàng như lá cờ trong cuộc đua xe đạp, phất pha phất phơ màu đỏ lói mới dê kêu. Mụ rên ư ử : đúng, chỉ có hai thằng mới làm má “ phẻ “. Mỗi lần mụ nịnh kêu má má con con là tụi tôi biết mụ sắp dở quẻ.

Y như rằng, mụ cất giọng cao : ủa, chớ tụi bay làm ăn gì kỳ cục vậy. Trời ơi, để quần lùng bùng vậy thì bóp cho má làm sao. Mụ hối như hối tà : mau lột ra, cởi ra, mày làm má chộn rộn hết trơn. Hai thằng bấm nhau đếm thầm một, hai, ba để cùng lúc bê cái bàn tọa của mụ lên mà trút cái quần hôi rình mới được. Mụ khệnh khạng như con trâu kềnh, xê cái mông, hẩy cái đít, mãi mới chịu rớt cái quần ra.

Không khí đang thong dong bỗng như bị tắc nghẽn. Những tiếng xì xọp đang đều đều thình lình đứt quãng ngay đơ. Hai thằng tam ca, tứ ca đang bóp vai chợt liếc thấy cái sịp mỏng teng của mụ thì quớ tay hết mằn bóp nổi. Cũng may hai thằng đứng núp sau cái ghế chớ không mụ mà thấy hai con cu gúc gúc thì bỏ mạng sa trường.

Mà quả cái sịp mụ độc thiêt, nó vừa là lưới lại vừa là lụa. Phần lụa thì ôm trọn cái bàn tọa to tầy dế của mụ, còn phần lưới thì bợ bợ nguyên cái mâm hũ mắm hang cua. Thành ra dù tiếng là bận, che mà như ở lỗ, mấy sợi lông cắc cớ giành nhau xọt ra kêu “ hé lô “ ba vạ ngất trời. Mụ đang ngồi ở thế của người được phục vụ bưng bô đái nên dù vô tình tới đâu thì hai thằng tam, tứ ca cũng bí xị là phải thôi.

Mụ biết bọn nhóc đang xem công trình triển lãm tranh khỏa thân của mụ nên làm như ơ hờ lắc lại lắc qua. Hai thằng nhỏ nín thở tội nghiệp. Chợt mụ hỏi dồn : chớ hai thằng thấy gì mà khi không đứng ên ra đó. Hai thằng lúng túng, ấp úng như ngậm hột thị, may sao thằng tam ca lanh miệng nói hớt : dạ, con mới thấy con chuột cống chạy qua.

Mụ chủ té ra cười, hai cái vú, bắp đùi và toàn thân như đang trong cơn động đất cấp 7, cấp 8. Hai thằng tam, tứ ca ngạc nhiên vô cùng, có gì thú vị đâu mà mụ cưới dữ thế. Chờ cho bớt bớt cơn, mụ vuốt mắt lau ghèn, chùi lệ ướt sũng chảy quanh, mụ vừa che miệng vừa nói : chuột cống với chuột trù con mẹ mày, dòm lồn thì nhận đại còn bày đặt văn hoa chuột này, chuột nọ.

Thằng nhị ca và tôi chưa bao giờ được coi màn kịch hài cỡ này nên bắt cười muốn điên mà hổng dám. Hai đứa cứ cắn chặt răng lại mà vẫn nghe cái “ phịt “ như người đánh rắm. Mụ chủ nghe lại tưởng là chính mụ “ phịt “ ra, mụ xẻn lẻn chống chế : mụ nội, mấy đứa làm tao cười nôn nên lỡ “ phụp “ bậy, xin lỗi nhe.

Cả bốn đứa đứng ngẩn tò te, hổng nhúc nhích. Mụ lại căn dặn : thôi, má nói chơi vậy thôi, các con lo cho má đi. Có lỡ thằng nào cu ngỏng thì má cũng thông cảm. Và như người từng trải sự đời, mụ khề khà : mấy lão cúp bình thiếc tới nơi mà thấy của nả của má cũng gật gù đáo để nữa là các con. Nói rồi mụ vỗ phạch phạch vô háng, bụi bay mù, mùi hương khú bay chập choạng, mụ cứ bợ lấy cái hang cua mà hát í a : tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ ấy bông mà nên bông “. Chẳng hiểu sao thằng nhị ca lại buột miệng : ấy má vỗ nhè nhẹ chứ, kẻo bông với hoa rữa hết. Nào ngờ mụ còn khen nó mới chết : ừ nhỉ, mày lưu ý má, cám ơn, cám ơn.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận