Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 909 Lượt Xem

Phần 19

Nghiễm nhiên tôi trở thành “ vệ sĩ “ của mụ chủ hồi nào hổng hay. Người ta khi được điều vào một chức vụ nào thì hoặc có tờ giấy lộn gọi là quyết định hay lịnh bổ nhậm gì đó để lấy le chơi, đằng này tôi chỉ không và không. Một bữa đẹp trời bỗng nghe mụ chủ ơi ới rất hề : chớ thằng “ vệ sĩ “ đâu rồi, tôi nghĩ mụ nói diễu. Chưa chừng mụ mới ngâm cứu phim bộ Tàu hay Hàn Quốc gì đó nên nói lộn. Ai dè mụ mắng tôi như chó : tao kêu mày chớ kêu ai mà đứng trơ mắt ếch ra. Một lần nữa, tôi tự xỉ vô ngực mình chất vấn : con hả ? Mụ đáp cái rẹt : không mày thì còn ai trồng khoai đất này.

Chắc là mụ thấy tôi lù đù như dù bị thủng lỗ nên mụ hạ thấp giọng ca : bề gì mày cũng lớn rồi, sức vóc lại bặm trợn, má cần một típ người như rứa để hộ thân má. Tao đi đòi tiền, con nào thằng nào ỳ lười không góp, mày cứ tẩn cho nó đến nơi hộ tao, tội nợ gì tao chịu hết. Tôi rùng mình e ngại, mụ còn chanh chua : mấy con mái ương ngạnh mày cứ đè nó ra dọng một trận, vừa được thưởng thức người ngợm nó, vừa khiến nó tởn mà phải răng rắc trả tiền. Xong mụ nguýt tôi cà tửng : sướng nhé.

Tôi mau mắn tiến cử thằng nhị ca : má à, con coi vậy dở ẹc, thằng đó nó mới bặm trợn, má cậy nhờ nó đi. Mụ nổi giận ngang : đú họ, mày cãi tao hả. Đéo có thằng nào hết, tôi muốn mày, bắt mày là phải nghe. Nói rồi mụ cầm hai ống quần giũ giũ, cha mẹ ơi, bụi bay đầy và thoảng mùi chua chua thúi thúi nữa. Tôi phải dạ vâng cho xong.

Từ đó tôi kè kè đi theo mụ như con chó tiền rưỡi. Mấy cô/bà góp hụi chết thấy tôi cũng hơi ngán nên ít nhiều gì lo gom và năn nỉ, chớ hổng dám tơ lơ mơ lì lợm như hồi trước. Mụ khen tôi rối rít : đó mày thấy con mắt má trải đời hôn, mẹ họ hồi trước tao nói hết nước hết cái, chúng trơ như đá, bây giờ có mày chúng lẹ lẹ đóng tiền.

Mỗi lần đi với mụ về, tôi trần thân chịu trận. Căn phòng của mụ giờ chỉ có mình tôi được ở lâu. Mụ sai như vua, hành tôi như nô lệ, bắt bẻ cái này, ra lịnh cái kia. Khổ nhứt là mụ bắt tôi hầu hạ mụ tới bến. Mụ ngồi chàng hảng ra bắt tôi lau mồ hôi, cái thứ mồ hôi mà thằng nào chết giấc chỉ cần mụ quạt cho hai cái là nhảy mũi tỉnh rụi liền. Mụ than rầm trời nóng nực, ngứa ngáy, mắc nọ mắc kia. Chung qui cũng chỉ là muốn tôi làm cho mụ sướng.

Mụ bắt lật áo, mụ bắt vén quần, mụ đòi nhấc vú mụ lên mà lau mồ hôi bện dưới lườn, rồi mụ biểu bành những cục thịt quện vào nhau ở đùi, ở tay, ở bắp vế, ở mông để thấm hết cái món mồ hôi hấp hơi trong đó. Người ngợm mụ như được bện bằng những cuộn thừng nên mới khắm dữ tợn. Đã vậy mụ còn cà khịa nói lơn : mỗi lần mày lau sao má cồn cào lên hết. Dường như bàn tay mày có ma lực gì đó khiến má chộn rộn và chưa gì mụ ập giữ hai tay tôi đúng nơi vú mụ căn dặn : mày vê vê một chút cho má có cảm giác.

Tôi dòm bãi cứt trâu bám nơi đầu vú mụ mà nhợn. Tôi gờn gờn trả nợ quỉ thần, con mụ chực chờ có vậy đã bật ngửa ra đòi tôi mơn như gỡ vảy mụt mủ cho mụ. Tôi tha lên hai cái núm vú thì mụ ển cao ngực lên và lim dim mắt tựa sắp phiêu diêu vào cõi xí lắc léo. Tôi mần một cách hết sức khổ sở, mụ kêu rầm trời : nó chạy tùm lum mày ơi. Đó nó đang rần rần ở bụng, nó lại nhúc nhích nơi háng, lan dần ra mông, đít má rậm rựt hết trơn. Tôi phải gắt : con có hai tay mà má rục rịch khắp nơi thì con làm sao đặng.

Lúc này sao mụ ngọt nhạt dễ nghe thế. Mụ ỏn ẻn : tao có bắt mày làm hết trơn đâu, tao ngứa thì phải cho tao kêu, còn phần mày thì gãi xong cặp dzú cứ lần lượt lo món khác. Mụ ngả kềnh ra, xống áo gì mở toang ra cả, còn cái quần thì xắn khỏi đầu gối. Giả như mụ là con gái thon thả thì chẳng cần nói tôi cũng tìm cách lột luôn nó ra, nhưng đằng này với mụ tôi mà lột thì chắc như cây dầm đổ nhào xuống, tôi dám đi luôn một chầu thẳng tuột, nên tôi giả lơ.

Khi tôi gãi bụng mụ thì mụ phục phịch nưng chỗ thắt lưng lên cho tôi tiếp giáp gần lại. Tôi xoa cho có lệ, mụ nạt : mày đang gãi bụng tao mà sao xà lơ, hay là mày đang nhớ con nhỏ hồi nãy mày dọa lấy tiền nó. Chưa gì con mụ chửi loạn xạ : đồ cái thứ nứng lồn, thấy con trai là ngẩn ngơ như ăn cặc. Tao thấy mày cũng nghía nó đậm.

Rồi chợt như nhớ ra mụ hét inh : phải rồi, con nhỏ có cặp dzú kịch cợm, tao thấy mày chết trân. Hèn chi mà mày đòi tiền nó nghe ngọt tệ. Anh chị giỡn hớt trước mặt tao, giờ tao mới nghiệm ra. Để mai tới tao vặt cha dzú nó cho hết nhỏng lên khiêu khích. Mụ ghen trời ạ, thế có khổ cho tôi hôn. Tôi phải can lấy can để : má đừng nghi bậy, oan cho người ta. Con nào dám có tình ý gì đâu, má hổng nói con cũng hổng rõ là cổ có dzú lớn nữa.

Mụ trề cái môi như cục cứt bò : mày mà hổng đập loạn xạ trong ngực khi dòm nó, tao cam đoan bú cặc mày. Và mụ nhéo tôi một cái vô bắp đùi, nghiến răng giựt muốn đứt thịt tôi ra : tao nói rồi, đú mạ, mày mà lộn xộn tao cắt cu đó con. Xong rồi, mụ ngắt tôi đến cả chục cái, tao đau sái cổ mà hổng dám xuýt xoa. Mụ càm ràm luôn mồm : tao biểu mày gãi thì mày sờ sờ như xẩm sờ lồn voi, chớ thả sức để mày sờ lồn nó thì mày làm như máy.

Tôi ù mẹ nó hết hai tai. Mụ nói có phần cũng đúng chớ, làm sao mụ bì với con gái người ta. Thứ gì của mụ cũng quá đát, ngó thấy ghê. Còn người ta thẳng băng, êm mịn phải khác chớ. Một đằng cau cau như lồn đĩ về già, một đằng nõn nà như tàu lá chuối mới lú, làm sao so sánh được. Nhưng cãi với mụ thì thà nói với đầu gối còn hơn. Cho nên tôi nín thinh.

Mụ lại chửi : đó, tao nói đâu có sai. Mặt mày vừa nghe nói tới cái lồn nó là tươi như hoa nở, còn tao sai thì mặt mày bí xị như lồn bà già. Thì đó mụ cũng nhận ra cái chân lý ngàn đời chớ nào chỉ có mình tôi. Vậy mà mụ cứ bắt tôi phải gặm thứ đồ dơ của mụ chịu đời sao thấu.

Mụ lại hỏi khó : sao giờ mày định đình công ăn vạ hả. Mụ lồng lộn lên đè vật tôi ra, móc con cu tôi cầm chặt trong tay, bóp muốn lòi hai hòn dái lên họng. Tôi lạy van mụ : oan con lắm, má ơi, để con làm cẩn thận, má đừng bóp lỡ chạy hột con chết má ơi. Mụ còn bóp vặn thêm mấy cái mới thả, rủa : tao bóp cho mày chết cha mày đi để hết làng xàng khi thấy dzú lồn con gái.

Tôi hú vía, điều đầu tiên vội dòm xuống coi hai hòn dái còn đó hôn. Cũng may chúng bị hơi lệch thôi, chớ vẫn lủng lẳng ở đó. Tuy vậy tôi cũng vờ đưa tay mò ở cổ la lên : ý má ơi, nó chạy lên đây rồi. Chẳng hiểu sao mụ cũng quính, kéo giựt tôi : đâu đưa tao coi, chết cha, rồi có sao hôn. Tôi vênh cái mắt qua một bên, đưa cổ ra, mụ lấy tay rờ và chửi : đù má, mày giỡn mặt tao hả, cái cục cựa gà mà mày kêu ầm lên là hòn dái mắc kẹt. Tôi phải hết sức phân bua : má làm con quíu hết trơn, con đâu còn đầu óc sáng suốt để phân biệt cựa gà hay hòn dái.

Mụ nói hết sức cải lương : lỡ mà hòn dái mày chạy lên đó thiệt thì hổng phải mày bù trất đâu, người bị lỗ là tao đây nè. Tôi định nói : thì má có lỗ hẳn hoi rồi còn sợ lỗ với hổng lỗ gì nữa, nhưng liếc thấy mặt mụ chầm hâm, tôi quên tuốt ráo.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận