Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 900 Lượt Xem

Phần 4

Nội nhìn cặp đèn chống máy bay của mụ, tôi đã muốn ói mật xanh mật vàng vì chúng thành giề coi như tảng cơm cháy khét, cái mùi chua chua của mồ hôi mụ trộn với mỡ thịt lầy nhầy nhức óc còn hơn ăn mẻ thiu. Vậy mà nào mụ có chịu tha cho tôi, mụ xiết mặt tôi vô hai vú mụ như xiết bù long, da mụ sần sùi như da cóc, hai cái núm vừa to vừa đen như bãi cứt trâu. Mụ ư ử đòi tôi bú mới chết, tôi nhay, cắn hay nút (hổng làm thì mụ khện) vú thì mụ sướng, mụ ép chặt vô rên hư hử.

Mụ còn khệnh khạng hỏi tôi : sao nhỏ thấy dzú má ra răng. Tôi muốn chửi tanh bành té bẹ mụ mà vẫn cứ ngọt ngào đáp : dzú má “ xơm “ lắm. Mụ có vẻ khoái, còn làm bộ làm tịch : ai hổng biết là “ xơm “ nhưng tới cỡ nào. Tôi phải nuốt cục nhợn xuống mà khen văng ti lê : chao ôi, nó mềm như sa tanh, giòn như dào cháo quẩy, béo như hột mít lùi, ngon như sầu riêng lộn hột, ngọt như trái thanh long…

Tôi còn định có bi nhiêu sự hay ho thì tuôn ra hết một lượt để mụ khỏi hỏi tới hỏi lui, nhưng mụ đã “ tốp “ cái oách. Mụ mắng mò tôi : huyên thuyên, giống một thứ thôi tao cũng đã mệt thấy mụ nội, mày kể vanh vách toàn thứ ngon ơ tựa me giầm cam thảo, tựa thơm tha muối ớt, tựa trái nhót chin cây, mẹ họ cha nào nghe nhảy vô bú cắn nát dzú tao thì mạt rệp.
Tôi bắt cười tổ chảng mà hổng dám. Đánh bài lơ bằng cách bợ vê và nút giựt giựt mỗi cái vú mụ cho xong. Mụ ưỡn ngực ra như hù địch thủ đấu vật trên đài, giời ạ, hai vú mụ độn lùm lùm cao ngất, nó chảy thõng như bức tường pha nhiều nước mà bị xẻn bớt xi măng nên túm tụm nư rế cây da thòng xuống. Tôi cáu tiết nên vặt đầu vú mà cắn ọp ọp. Mụ kêu đau mà đưa bố nó cả hai vú ra.

Mụ đứng nhún đùng đùng, hai cái vú đã chảy càng kéo xệ coi rất xấu. Tôi nín thở bằng chết để cố phục vụ bú nút cho mụ khỏi “ tỉu nà ma “ tôi. Tại tôi cắn nhay hai cái núm khiến mụ rửng mỡ hay sao mà chưn mụ uốn éo như nhảy rum ba, làm hai vú xập xình, ba trật ba ruột nơi miệng tôi. Điều đáng tảng hồn bạt vía hơn nữa là cái quần Mỹ A của mụ quậy xào xào, nó còn ướt lem nhem nên dính trịn vô bắp vế mụ làm con ốc nổi cả cục coi bắt ớn.

Mụ rung người ào ào, miệng rít lên : sướng, sướng. Mụ giũ cái quần còn hơn giũ cho rận rớt, hai bàn tay vỗ bộp bộp phụ vô làm rối trí tôi thêm. Mụ ca cẩm : nhỏ à, tao muốn mày làm đủ thứ mới đã, nhưng tiếc là mày chỉ có hai tay, được đằng này mất đằng khác. Đâu mày thử nhóng coi có cách gì giúp má chút hôn. Sao lúc này bả dịu ngọt với tôi thế, chả bù lúc mụ chửi tắt bếp hổng kịp.

Tôi vẫn ngậm cái vú trong miệng, í a í ới, mụ nghe hổng ra, nên nạt : mày bỏ miệng rồi nói, làm gì như giữ mả tổ nhà mày thì bà hiểu sao thấu. Đó chưa gì mụ lại nổi cơn tốc lên rồi, đúng là dở dở ương ương, cốt đồng cốt bóng. Tôi phải nhả cái vú ra, nói lóc bóc, mụ chê : tưởng mày bày thứ gì, nhè đâu cũng trớt quớt, mẹ họ làm tao nhỏng tai nghe.

Mụ bực nhưng biểu tôi : thôi, mày vọc vú vậy đủ rồi. Giờ mày phải làm cho chỗ háng tao mới nhức mỏi một chút, mày làm ạch đụi là tao bẻ lọi cu đó, con. Tôi ra vẻ ngớ ngẩn chẳng biết phải làm sao, đứng xà lơ tại chỗ. Mụ hét : mày cũng từ chỗ đó bò ra mà còn đần độn nỗi gì. Mẹ, tao nói thì mày làm như hiền từ, chớ thả lỏng ra là chúi vô táy máy lập tức. Thằng nhóc nào cũng vậy, sail au đít lau đoi thì làm bộ rụt rè, mà hớ hênh là rình coi tụi tao tắm thì nhanh như cắt.

Rồi mụ nói giựt ngang : bây giờ chịu làm chưa. Tôi dạ dạ, mụ đứng xạng hai giò ra, nói oang oang như quân đội ra lệnh : lột quần tao ra, lau chùi chỗ nước bám ở háng tao coi, mẹ kiếp, dềnh dàng làm tao láp nháp ngửi hôi muốn chết. Tôi răng rắc nắm lấy lưng quần mụ, mụ nhảy đùng đùng lấy tay đè bắt lột ra. Mùi nước ẩm thấp lưu cữu trong mấy nếp nhăn ở háng mụ làm bay mùi khai tấp nập. Mụ cũng hửi thấy nên nẹt : đó, tao đúng y boong, tại mày hổng chịu lau nên giờ thúi hoắc.

Đúng là con mụ được ăn còn được nói. Mụ có sai tôi hồi nào mà đổ thừa hết cho tôi. Đồ đạc trên người mụ chớ nào phải của tôi, lớ quớ đụng vô mụ khẻ lủng đầu chớ bộ. Người mụ như cái cối xay, như thùng tô nô, chỗ nào cũng dầy cui tựa núi vôi kết mảng, thứ gì hổng bị hâm, bị ám. Cỡ một ngày mà mụ hổng rửa ráy hay tổ trát mà mụ phải lao động vất vả, vô phúc tay nào làm chồng mụ, bị mụ bắt thay đồ cho mụ, dám ngã quay lơ ra đi tàu suốt vì cái mùi đặc biệt, nửa chua, nửa khắm, nửa rít, nửa trơn ở mấy cái chỗ chằn ăn trăn quấn trên người mụ chớ chẳng chơi.

Như tôi hiện nay đang xất bất xang bang cũng tại rứa. May mà mụ dạng chưn, hơi đã thoát ra bớt mà còn nặng mùi quá ể. Gió thoang thoảng qua nghe như có con chuột chết sình ở đâu đây. Tôi nhẹ hô hấp, chớ hổng dám làm mạnh sợ mụ đập. Mụ lôi tôi lại thực tại : đó nọ, mày lau chùi cho tao coi.

Dĩ nhiên là tôi phải banh mắt dòm để thấy đường thấy ngõ. Tôi tá hỏa liền, cái nây bụng mụ chìa ra như ban công lầu mấy nhà ăn gian xây lấn đất, còn chỗ giữa háng thì giống hệt đám sậy mọc hoang. Lông lá chỉa lung tung vậy mà rành rành nguyên một trái chum bao lộn từ trong ra ngoài lồn lột. Múi nào múi nấy nở xòe, hé hé một đường đỏ lòm như mắt người bị toét.

Mụ đứng khệnh khạng tựa người mặc váy rặn đái, cái con hùm nhép nhép như sắp nhảy mũi tới nơi, hai múi chà chà như trâu nhai lại, nó vừa thâm vừa bự xộn mới kinh. Giá được cho phép, tôi sẽ nhắm mắt lại ngay cho đỡ bị ám ảnh. Khốn nỗi là mụ đang nhìn tôi trừng trừng nên ba hồn bảy vía tôi dựng đứng hết tóc gáy mà cũng phải tươm tướp mò vô. Càng gần cái mùi kinh thiên động địa càng bung mạnh, mụ lại rặn thở è è nên như người vận nội công đùn chất độc ra ngoài mới làm tôi khổ sở thêm nữa.

Tôi mới chờn vờn chạm khẽ vô hai múi, thử day xem độ sốp sượng ra sao thì bất ngờ mụ cười toe toét đái ra có dây có nhợ. Mụ hí hửng : thằng nhỏ ra chiêu thiệt độc, chưa gì làm bà xón đái liền. Tôi muốn nhăn mặt quá chớ, vì mùi khai còn hơn nước đái ngựa, ngó xuống chỗ mụ đứng nọ đọng vũng sủi bọt quá ư là bất kham. Mụ lầu bầu thanh minh : sao má đoảng vậy hổng biết, hồi nào tới giờ có bị đái bậy đâu nà. Và mụ lăng xăng mồm năm miệng mười cốt để tôi xí xóa cho mụ.

Tôi bực hết sức, giá mà đất nứt ra được chắc tôi cũng rớt xuống cho xong, đứng chi để chịu cảnh đời tàn nhẫn. Mụ chợt liếc thấy chỗ quần tôi hơi đội lên, mụ ập ngay vào để liến lắc dấu che lỗi mụ : ê thằng nhỏ, mày dựng cờ rồi nghen, mẹ họ, vậy mà làm ra vẻ thẹn thò, bắt ghét. Nói xong mụ xỉ ngón trỏ vô trán tôi, nguýt kêu : thấy muốn cắn gì đâu. Tôi tối tăm mày mặt, thấy cái nắng lao chao như bị say mặt trời. Tôi ngáp ngáp như cóc mùa hạn, cố cất tiếng kêu ộp ộp mà tắc tịt trong họng.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận