CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM – Truyện Sex Hay 2020 ( 23 Phần – Hết )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM – Truyện Sex Hay 2020 ( 23 Phần – Hết )
Tác Giả: sulegna.old
Danh Mục: Gái Xinh, Hoàn Thành, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: bỏ thuốc, kinh nguyệt, xinh đẹp
Lượt Xem: 1095 Lượt Xem
09
Mỹ Vân mua nhiều hàng lắm… Cô muốn bù đắp lại cho mẹ cô những ngày tháng cô rời xa bà… Trời xui đất khiến cho cô một trí óc thông minh, nhanh nhạy và một trái tim hiền lành ngập đầy lòng nhân ái… Thời gian đầu khi nghe chuyện về cha mẹ ruột của mình, cô rất bàng hoàng nhưng rồi nghe ông Nam phân tích điều phải trái, ai là người chịu trách nhiệm cho thiệt thòi mất mát của cô… Cộng thêm lời khuyên nhủ, khích lệ của chú Ba tài xế nữa… Cô nhanh chóng nhận ra ba mẹ nuôi của cô chỉ có công trời biển mà không có tội… Bởi vậy, tình thương của cô ngày trước ít ỏi bao nhiêu thì giờ lại tràn đầy bấy nhiêu… Chỉ còn một chút vướng mắc trong lòng cô, là cô không hiểu vì sao ba nuôi cô lại bỏ đi sau khi viết giấy ly dị mẹ cô?… Cũng có lúc cô tính nhờ ông Nam tìm hiểu giùm, nhưng rồi ngay lập tức cô xua bỏ ý định đó, cô không muốn lợi dụng ông thêm… những chuyện ông đã làm cho cô là quá đủ rồi… Để sau này, khi ra trường rồi, cô sẽ sắp xếp công việc và thời gian tìm hiểu sau vậy…
Phụ với Mỹ Vân đẩy cái xe siêu thị ra khỏi cửa, ông Ba quay ra bãi lấy xe tới đón cô… Đồ hơi nhiều, chiếc xe hàng nặng, một túi đồ để chông chênh trên cao rớt xuống… Lật đật, Mỹ Vân thả hai tay cầm trên tay nắm chiếc xe đẩy để cúi xuống lượm… Cô không để ý chỗ cô đang đứng hơi dốc cho khách dễ dàng đẩy xe lên xuống… Chiếc xe đẩy từ từ trôi đi và có khả năng lật nhào vì cuối bờ dốc là một cái gờ xi-măng… Vừa ngẩng lên, cô hốt hoảng không kịp chạy theo…
Như là một định mệnh đã an bài. Một bóng người cao cao xuất hiện chặn ngay trước chiếc xe đẩy và ngay lập tức chiếc xe đẩy đầy hàng dừng lại ngay lập tức… Tay chận lên ngực thở phào, Mỹ Vân bước nhanh xuống để nhận lại chiếc xe. Vừa nhìn thấy chàng trai đã đưa tay giúp cô, mặt cô chợt bừng lên nét ngạc nhiên… Khuôn mặt này cô không thể quên được từ lâu, lúc cô cũng từ trong siêu thị này bước ra bị mấy gã thanh niên bặm trợn trêu ghẹo… Anh chàng quản lý siêu thị đẹp trai đây mà… Cô khó mà quên được anh vì không chỉ giải vây cho cô khi bị chọc ghẹo nham nhở, mà còn không cho ông chú chạy taxi lấy tiền xe khi chở cô về tới nhà hồi đó…
Hoàng Phong cũng khó mà quên được gương mặt xinh đẹp này của cô gái trẻ. Anh khựng lại mấy giây, trân trối nhìn cô… Ngày trước, khuôn mặt xinh đẹp này có đôi mắt to đẹp nhưng ẩn giấu những nét u buồn nặng trĩu… còn hôm nay, vẫn khuôn mặt này, vẫn đôi mắt đó, nhưng sáng lên trong veo, lấp lánh ánh hạnh phúc và vui tươi…
– Cảm ơn… em cảm ơn anh… anh…
Hoàng Phong giật mình tỉnh hồn vì đang mải mê nhìn ngắm cô, anh mỉm cười ngượng nghịu :
– A… chào em, cô khách hàng xinh đẹp ngày xưa… anh là Hoàng Phong…
Hai má cô hồng lên nong nóng :
– Dạ… anh Phong… em cảm ơn anh…
Anh cười hì hì :
– Có gì mà cảm ơn… nhờ vậy anh mới lại gặp em lần nữa…
Cô mỉm cười :
– Dạ… em là Mỹ Vân… không có anh kịp chận lại, chắc đồ em mua đổ hết xuống đất…
Không biết làm sao, anh móc điện thoại ra :
– Xin lỗi Mỹ Vân nghe… đừng có cho là anh mạo muội… có thể cho anh xin số điện thoại… anh muốn mời em đi uống nước… có khi ông trời muốn tụi mình thành bạn của nhau nên mới cho anh tới hai cơ hội được giúp em… được không, Mỹ Vân?
Rồi cũng không biết làm sao, cô nhanh miệng đọc cho anh dãy số điện thoại của mình… Vừa lúc đó chú Ba đã dừng chiếc xe hơi ngay bên cạnh chiếc xe hàng của cô… Cũng không nói gì thêm nữa, Hoàng Phong phụ giúp chú Ba xếp hàng lên cốp xe… Phần chú Ba thì cũng không để ý, thấy có anh thanh niên mặc đồng phục có logo siêu thị, chú tưởng là nhân viên hỗ trợ khách hàng nên cũng không lạ lùng gì… Chỉ có Mỹ Vân là thỉnh thoảng len lén liếc nhìn anh chàng đẹp trai dễ thương này mà thôi…
Cô nhẹ nhàng gật đầu chào anh rồi chui vô xe. Chiếc xe lăn bánh để lại anh chàng quản lý siêu thị đăm đắm nhìn theo chiếc xe chở cô gái xinh đẹp từ từ đi mất… Trong lòng anh chợt le lói một cảm giác mơ mơ hồ hồ mà lại vui vui…
……………………………………………………
Nhìn vẻ mặt không vui không buồn của Mỹ Vân sau khi nghe ông Nam nói sẽ chắp nối chính thức làm vợ chồng với Lệ Minh… ông hiểu cái tâm trạng nhất thời chưa thông tỏ của cô nên liếc nhìn nàng nháy nháy mắt… Hiểu ý ông, nàng đứng dậy, xoa nhẹ âu yếm trên vai con gái :
– Thôi được rồi. Mẹ đi sửa soạn cơm trưa. Mỹ Vân cứ suy nghĩ kỹ rồi nói sau cũng được… Mẹ chỉ có một điều này muốn nói với con, cho dù mẹ rất thương và kính phục cha nuôi của con, nhưng nếu con chỉ cần nửa lời không ưng mẹ được làm vợ cha con thì mẹ cũng rất vui lòng để nghe theo con… Bởi với mẹ, con là tất cả những gì trên đời này mẹ có… hàng ngàn, hàng vạn lần, mẹ không muốn vì mẹ mà con buồn lòng…
Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc thơm thơm của con gái, nhìn ông Nam một cái rồi bước xuống bếp…
Hai cha con ngồi ở phòng khách một hồi lâu, không khí như đông đặc lại… ông Nam nhẹ nhàng bước qua bên cạnh Mỹ Vân. Để tay lên vai cô, giọng ông dịu dàng :
– Ta hiểu tâm trạng của con bây giờ… Con luôn nghĩ ta có một phần coi con như một người vợ trẻ… Nhưng con hãy hiểu cho mẹ con… cái tuổi của mẹ con và ta dù sao nó cũng làm cho người ta nhìn vô dễ đồng ý hơn… Ta thật lòng muốn lấy mẹ con làm vợ, không phải vì ta chán ghét con, mà thật sự, con đã đem cái con gái của con cho ta, dù hồi đó chỉ là chuyện đổi chác… Nhưng bây giờ, con là con gái của ta… Tất cả những gì ta có rồi sẽ trở thành của con… Nay mai ta già đi, bầu bạn cùng ta chỉ có mẹ con… Còn con, con sẽ phải lấy chồng, sinh con… Tuổi con mới ngoài hai mươi, tương lai đẹp đẽ, hạnh phúc luôn dành cho con… Với lại, con vẫn còn ở với ta… về dưới đó, ta vẫn sẽ cùng con thỉnh thoảng lại… chung một giường… ta không có ý định “tha” cho con đâu mà…
Nghe ông phân trần, dỗ ngọt rồi lại đề cập tới chuyện ông vẫn sẽ làm tình với cô, đôi má cô chợt ửng hồng… Sực nhớ, cô ngước nhìn ông :
– Nhưng… mẹ làm sao có thể… sinh con cho ông được nữa… mẹ lớn tuổi rồi…
Ông Nam bóp nhẹ vai cô, mỉm cười :
– Ai nói là ta sẽ để mẹ con sinh em bé… Không có đâu… Chuyện ta có con, ta đã tính đâu vô đó rồi… Bữa nào về dưới nhà ta sẽ nói cụ thể với con hơn… con chỉ cần biết là, nếu ta muốn có một đứa con, thì… thì chính con sẽ là người mang bầu và đẻ đứa con đó cho ta, hiểu chưa?… Với lại, con phải nghĩ là…
Ông ngừng lại một chút cho những điều ông vừa nói cô kịp hiểu rồi mới nói tiếp :
– Con đã từng khẳng định mẹ con là người có công ơn nuôi dưỡng con, cho dù không phải là người sinh ra con… Con vẫn muốn làm mẹ con vui mà… đúng không?… Mai đây, mẹ con cũng thêm nhiều tuổi, con đâu có ở suốt bên cạnh mẹ được… tới đó, con còn có gia đình phải lo… còn ta và mẹ con sẽ chăm lo cho nhau…
Như đã hoàn toàn hiểu ra và cảm thông cho mẹ mình, Mỹ Vân đưa mấy ngón tay trắng ngần, thon thả lên che miệng ông, cô gật đầu :
– Ông đừng nói nữa… con hiểu hết rồi… con xuống với mẹ con đây…
Cô nhỏm lên, hôn nhanh một cái lên miệng ông Nam rồi nhẹ nhàng đi xuống bếp…
Cô đi tới sau lưng Lệ Minh. Nàng đang loay hoay nấu bữa cơm trưa nhưng cô phát giác có tiếng hít mũi dù nhỏ nhưng rõ ràng, lại thấy nàng đưa cánh tay lên nghiêng đầu dụi dụi lên đó…
– Mẹ…
Lệ Minh giật mình quay lại, thấy con gái, nàng mỉm cười, đôi mắt nàng đỏ hoe… Mỹ Vân chợt hiểu cô đã làm cho mẹ mình buồn lòng nên nhanh nhẹn ôm nàng. Cô dụi mặt mình lên giữa bầu ngực mẹ, hít hít mùi thơm quen thuộc từ những ngày tháng cũ… Cô nhỏ nhẹ :
– Mẹ… con xin lỗi… con chưa hiểu chuyện… Cha nuôi đã nói cho con nghe hết rồi… Con không có gì để không bằng lòng việc cha sẽ lấy mẹ làm vợ… Mẹ… Con chúc mừng mẹ… Từ nay trở đi… mẹ con mình không bao giờ phải chia cắt nữa… Muôn đời mẹ là mẹ của con… nghe mẹ…
Bỏ đôi đũa trên tay xuống, Lệ Minh choàng tay ôm chặc con gái :
– Ừ… mẹ cũng cảm ơn con… cho dù mọi chuyện xấu hay tốt, đẹp hay dở… mẹ luôn là mẹ của con… Mỹ Vân mãi mãi là con gái của mẹ… Nhưng mà…
Cô nhích lui nhìn nàng :
– Nhưng gì mẹ?…
Nàng mỉm cười nháy mặt :
– Bộ con không đi học nữa, mai mốt không lấy chồng sao… mà đòi không chia cắt với mẹ?…
Mỹ Vân mắc cỡ :
– Thì con nói vậy… ý là… là… mẹ con mình lúc nào cũng là mẹ con… vậy thôi mà… Còn chuyện học, con phải học cho xong để còn phụ giúp cha nuôi… còn… nuôi mẹ nữa chớ…
Lệ Minh bật cười, xoa lên má con gái :
– Thôi được rồi… Mẹ cảm ơn… Bây giờ có phụ mẹ nấu cơm nhanh không?… Cha con với chú Ba đói lắm rồi đó…
– Dạ… con phụ với mẹ đây…
Hai mẹ con ríu rít cười nói chuẩn bị cho bữa trưa gần tới… Lệ Minh sực nhớ, nàng nhướng mày hỏi con gái :
– Mỹ Vân nè, sao con lại kêu cha nuôi bằng “ông”?…
Cô nín thở trong một giây, không lẽ khai với mẹ là cô đã gặp ông lần đầu tiên khi cô bán cái con gái của của cô cho ông, sau đó thêm nhiều lần nữa nhưng vẫn kêu bằng “ông”… Tuyệt đối không thể!… Cô đành chỉ nói một nửa sự thật :
– Dạ… tại từ đầu khi gặp ông… con gọi bằng “ông” riết rồi quen miệng… Làm con gái nuôi của cha hơn một năm rồi nhưng con không sửa được…
– Cha không nói gì sao?
– Dạ không… cha nói thích kêu gì thì kêu… quan trọng là con luôn nghĩ về cha và đối xử, tin tưởng với cha như một người cha thật sự là đủ rồi… Cha không bắt con phải kêu bằng “cha” đâu mẹ…
– Ừ, cũng được…
Nhưng đột nhiên nàng khúc khích cười, hích cùi chỏ ngang hông con gái :
– Nhưng cũng tức cười… Mai mốt cả nhà đi chung, con kêu cha bằng ông, kêu mẹ bằng mẹ… người ta biết mẹ với cha là hai vợ chồng mà nghe được chắc người ta ngạc nhiên lắm…
Mỹ Vân cũng quay qua chọc ghẹo :
– Ủa, mẹ… cha chưa làm đám cưới với mẹ mà…
Nàng lắc đầu, cười thật vui :
– Chẳng cần đâu con… Miễn là cha con chịu nhận mẹ làm vợ thật sự, nhất là con cũng ưng thì không có một cái đám cưới, mẹ cũng chẳng buồn… Bữa nào con về dưới tiếp tục đi học, cha cũng đi lo làm ăn… lúc đó mẹ mới buồn…
Cô ôm vai mẹ, an ủi :
– Mẹ đừng có lo… Cha mà yêu mẹ thật sự thì con chắc chắn với mẹ… tuần nào cha cũng về với mẹ… có khi cha ở với mẹ nhiều hơn ở với con nữa á… Tới đó con mới buồn à nghe…
Hai mẹ con cứ rúc rích nói chuyện, chẳng mấy lâu mà bữa cơm đã dọn lên bàn… Mỹ Vân phân công cho mẹ lên kêu ông Nam, còn cô thì chạy ra kiếm mời chú Ba cùng ăn cơm…
……………………………………………………
Ở thành phố trên cao buổi chiều xuống rất nhanh và trời rất mau tối… Sương mù lãng đãng từ những rừng cây quanh thành phố tràn ra phủ trên mọi nhà cửa, cảnh vật một khung cảnh mờ mờ, chỉ cần cách xa khoảng gần hai chục mét là đã không thấy gì…
Cho dù chưa có một thủ tục nào, trên pháp lý và trước bàn thờ tổ tiên, ông Nam và Lệ Minh chưa làm một động thái nào, nhưng trong thâm tâm ông đã xác định Lệ Minh đã là vợ của ông nên trong buổi tối hôm nay, ông kêu hai mẹ con sửa soạn cùng ông đi ăn cơm và gặp gỡ một người mà ông đã âm thầm điều tra, hỏi han nhiều nguồn để tìm hiểu về anh ta… Công việc quản lý một khối tài sản lớn, ông cần người có đầy đủ trách nhiệm, khả năng làm việc và nhất là sự trung thực… Trải nghiệm của một người làm kinh doanh, ông biết rằng, sự trung thực của một con người sẽ tạo ra nhiều thuận lợi cho việc kinh doanh của người bỏ vốn và ngay chính bản thân người quản lý sẽ phát triển nhiều hơn, không chỉ về mặt công việc, mà cả sự nghiệp, cả uy tín, danh dự luôn được giữ gìn và nâng cao…
Nơi ông gặp gỡ người ông lựa chọn là một nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố này… Ông muốn biểu lộ sự trân trọng đối với họ. Cho dù giữa ông và người đó có cộng tác trong công việc hay không, ông cũng muốn thể hiện sự tôn trọng và quý mến, đó chính là một trong nhiều cách thu phục nhân tâm của ông…
Cả nhà vừa được nhân viên nhà hàng hướng dẫn vô một căn phòng nhỏ dành riêng cho gia đình, sáng sủa và ấm cúng… Vừa ngồi xuống thì một người nhân viên khác đã bước vô, theo sau là một bóng dáng cao cao, trẻ trung, lịch sự trong bộ đồ vest màu kem café nhã nhặn… Anh bước tới trước mặt ông Nam cúi chào :
– Con chào bác…
Ông Nam chưa kịp trả lời thì Mỹ Vân mở to mắt, tay cô che ngang miệng ngỡ ngàng :
– Ơ… là anh… anh Phong…
Chàng thanh niên quay qua cô, cũng ngạc nhiên không kém :
– Là cô… là em… Mỹ Vân…
Sự ngạc nhiên bây giờ lan qua ông Nam và Lệ Minh. Ông cất tiếng :
– Hai đứa… quen nhau sao?…
Hoàng Phong quay qua ông, anh hơi cúi đầu :
– Dạ, thưa bác, con quen cô Mỹ Vân ở siêu thị, nơi con làm việc… Con có giúp cô ấy chút việc nhỏ thôi… Vậy cô ấy là…
Ông Nam đứng lên bắt tay anh :
– À… bác quên… đây là Lệ Minh, vợ bác… còn cô nhỏ này là con gái của bác, là Mỹ Vân mà con đã biết và giúp đỡ nó, bác cảm ơn con… giờ ngồi xuống đây… nói chuyện trong khi chờ đợi ăn cơm, ha…
Cả Lệ Minh lẫn Mỹ Vân thật sự xúc động vì ngay trước mặt người lạ, ông đã tỉnh bơ giới thiệu nàng là vợ của ông, có nghĩa là ông chính thức cho mọi người biết ông không còn ở một mình như gần hai chục năm nay nữa… Người ta biết Mỹ Vân là con gái nuôi của ông từ lâu, nhưng có lẽ, bắt đầu từ hôm nay, ông còn có một người vợ trẻ trung, xinh đẹp và có phần quyến rũ nữa nếu nhìn nàng thon thả trong bộ váy đen tuyền ra dáng một mệnh phụ quyền quý… Còn Mỹ Vân thì đã quen với chuyện ông luôn giới thiệu với những người khác khi có dịp, cô là con gái ông thì người ta thầm hiểu cô là con gái ông nhận nuôi, vì họ cũng dư biết vợ con ông ngày xưa đã qua đời… Nhưng họ cũng thầm khen vì ông đã chọn một cô gái vừa có tài, vừa có dung mạo xinh đẹp, vừa đàng hoàng lễ phép, hiền lành…
Ông Nam cùng Hoàng Phong ngồi một bên, bên đối diện là mẹ con Lệ Minh… Ông làm sao biết, ông vô tình tạo điều kiện để Mỹ Vân luôn đưa mắt liếc nhìn anh chàng đẹp trai đang say sưa nói chuyện làm ăn, chuyện xã hội với cha nuôi mình… Đôi má hồng hồng của cô đã tố cáo sự quan tâm của cô đối với chàng trai, chỉ có một mình Lệ Minh là bắt gặp được tín hiệu của cô con gái… Nàng cười thầm, cô con gái của nàng đã lớn từ hồi nào rồi… Nhưng thiệt sự, mãi mãi nàng không bao giờ biết được cái quan hệ không đúng nghĩa cha con giữa ông Nam và Mỹ Vân… Mãi mãi, không bao giờ ông và cô hé môi cho nàng biết chút xíu nào…
Bữa cơm tối rồi cũng kết thúc. Ông Nam bắt tay chàng trai và hẹn gặp anh sớm ở nơi làm việc mới… Hoàng Phong đã nhận lời về làm quản lý cho ông, nhưng ông cũng chưa biết cái động cơ cũng do một phần là từ con gái ông… Không hiểu tai sao từ lúc gặp lại cô ở trước siêu thị, mấy ngày nay anh cứ vương vấn khuôn mặt xinh đẹp đơn sơ của cô… Thậm chí đi ngủ anh cũng mơ thấy cô… Không lẽ đã tới lúc anh cần phải yêu thật sự và lấy vợ sao?…
***
Thái Linh quỳ ngang một bên hông Hoàng Phong. Một tay cô cầm nắm thân cặc cương cứng của anh, một tay vuốt ve trên khắp bụng đùi anh. Miệng cô thì ngậm mút con cặc đã nhiều lần đưa cô tới đỉnh cao của khoái lạc… Vành khấc cộm lên trong miệng cô, cô nuốt sâu thân cặc anh muốn hết cỡ nhưng khó có thể tới sát gốc… Nước miếng cô chảy dài hai bên mép xuống đầy trên mấy ngón tay cô, lưỡi cô lăn tròn quanh vành khấc, liếm trên đầu cặc tròn… Cô như say như mê với khúc gậy thịt cứng, nóng thỉnh thoảng lại bị kích thích giật lên trong miệng cô… Càng bú cặc cho Hoàng Phong, dâm thủy trong cô lại càng trào ứa chảy ra nhỏ giọt xuống nệm giường…
Từ lần đầu tiên làm tình chớp nhoáng với anh trong nhà kho thì gần như hàng tuần cả hai đều gặp nhau… Và luôn luôn gặp nhau trong căn phòng trọ của Thái Linh, vì Hoàng Phong vẫn ở nhà chú ruột nên anh không thể đưa cô về nhà… Chỉ đôi lúc gặp hôm trời đẹp, mát mẻ thì anh và cô lại chở nhau đi thật xa, mang theo thức ăn nước uống để ở bên cạnh nhau gần suốt ngày trong một khu rừng hẻo lánh nào đó vắng người qua lại… Dù đã thân mật thể xác tới như vậy nhưng cả hai đều hiểu ngầm với nhau là họ không thể yêu nhau tới trọn đời được… Họ gần gũi nhau chỉ ví hợp tính nhau, và quan trọng họ cùng chung một niềm đam mê thân xác của nhau, vậy thôi… giữa hai người chưa bao giờ nói lên chữ yêu!…
Hoàng Phong rùng mình khi Thái Linh lấy hàm răng cà nhẹ lên vành khấc làm cảm giác vừa thích thú lạ lùng, vừa thôn thốn khó chịu… Anh lật đật đẩy đầu cô rời xa, vùng dậy đè cô nằm xuống giường… Cầm hai cánh tay trắng muốt mềm mại đẩy cao lên, anh hôn lên vùng nách trơn láng làm cô bật cười :
– Anh… đừng… nhột em…
Anh vẫn vừa hôn vừa cự nự :
– Ai biểu… dám cắn anh…
– A… đâu có… em nựng thôi… a… thôi… anh…
Anh lướt môi qua một bầu vú căng, liếm lên đầu núm vú đỏ sẫm, chỉ một giây sau, đầu núm đã sưng lên, tròn vo như một hột đậu đỏ, ướt mèm nước miếng, anh thay phiên liếm nút hai núm vú cô làm cổ họng cô bật lên tiếng rên sung sướng… Hai chân cô co duỗi không ngừng vì sâu trong âm đạo cô bị kích thích nóng hừng hực và trống rỗng… Trong cơn khoái cảm cám dỗ, không chủ ý nhưng hai bàn tay cô vuốt ve trên mái tóc anh làm nó rối bù lên, lực xoa dần biến thành lực đẩy cho đầu anh tuột dần xuống phía dưới bụng cô, xuống nữa trên đám lông mu đen rậm… Làm tình với Thái Linh đã nhiều nên anh hiểu thân thể cô đang mong muốn điều gì, môi anh hôn lên đám cỏ đen rồi xuôi dần xuống dưới, thân anh chuyển động xoay trở theo… Tới khi đôi chân thon dài với làn da trắng ngần dang rộng thì anh đã nằm gọn giữa hai chân cô, mặt anh ghé sát trên vùng âm hộ cô thoảng bay mùi thơm của sữa tắm trộn lẫn mùi dâm dịch khi cô đã lên cơn động tình hừng hực…
Hoàng Phong banh nhẹ hai mép lồn đậm đen những cọng cỏ đen nhánh, ở hai bên sát với khe suối đã ướt nước bóng loáng… Khe suối đỏ hồng mở ra cho hai mép thịt nhỏ bên trong ướt sũng lớp dịch trong veo… Đầu khe đã nhú lên viên thịt nhỏ đỏ căng như hột đậu đỏ… Lưỡi anh lướt dọc lên xuống theo khe suối ấm áp khơi gợi cho nguồn nước trong tuôn chảy… Đôi đùi trắng mịn khép mở run run theo từng cơn cảm xúc từ đầu lưỡi anh quấy đảo, liếm láp trên khe thịt cô… Cô bật rên khi anh đút ngón tay vô lỗ thịt trơn nhớt quấy móc :
– A… ui… anh ơi… ưm…
Hai đùi cô choàng cong lên hai vai anh, hai bàn chân để trên mặt giường chống nẩy cho háng cô thỉnh thoảng áp sát lên mặt mũi anh theo từng cơn sướng khó nín nhịn được… Dù Hoàng Phong đã nuốt xuống cổ mấy lần nước miếng anh ứa ra trộn lẫn với dâm dịch trên âm hộ cô nhưng dòng nước vẫn liên tục ứa trào chảy dọc theo khe đít cô nhỏ giọt xuống giường… Cô chống hai tay nhổm người lên nhìn xuống dưới hai chân, chỉ thấy một phần dưới khuôn mặt đẹp trai chăm chú trên âm hộ mình… Hai chân mở khép hai bên màng tang anh run rẩy…
…………………………………………………
Mỹ Vân thở phào khoan khoái lau mình sau khi vặn khóa tắt vòi nước nóng. Cô cảm thấy thật khỏe khoắn sau mỗi lần tắm nước nóng mỗi tối. Lau khô mình cô vắt khăn lên móc và với tay lấy cái váy ngủ đã chuẩn bị từ trước… Soi mình trước tấm gương lớn trong phòng tắm cô mỉm cười thầm hài lòng với thân hình xinh đẹp, trần trụi của chính mình… Mái tóc đen dài quá vai ôm lấy khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đen lung linh mở to trên cánh mũi cao thon, đôi môi không son đỏ hồng đầy đặn… Khuôn ngực căng nở với hai đầu núm đỏ như son vểnh qua hai bên với khe vú sâu… Sâu dưới cái bụng nhỏ là đám cỏ đen chúc đầu xuống độ này hình như đậm màu và dày hơn… Đôi chân trắng phau, láng trơn thuôn dài xuống dưới… Toàn bộ thân hình cô không thể nào có một chút gì để không khen ngợi được…
Tròng cái váy ngủ vô người mà không cần mặc đồ lót, cô mở cửa phòng tắm bước ra để về phòng ngủ của mình… Phòng của cô nằm ở một bên góc nhà phải đi ngang qua phòng mẹ cô… Bước chân vừa ngang qua cửa cô chợt dừng lại khi nghe loáng thoáng có tiếng xì xào trò chuyện. Khuôn cửa không đóng kín hơi hé ra một chút để khêu gợi tính tò mò muôn thuở của con gái… Cô bước sát tới nhìn vô. Trên cái giường rộng của Lệ Minh giờ còn có thêm cha nuôi cô nữa… Cả hai đang trần truồng ôm siết lấy nhau… Trái tim cô chợt một thoáng thắt lại, mơ hồ trong tâm tư cô gợn lên một chút của sự ghen tỵ, mất mác… Nhưng cảm giác đó cũng trôi qua rất nhanh vì cô chợt nghĩ tới những điều mà cha nuôi đã nói với cô… Đúng rồi, mình sẽ còn có cơ hội lấy chồng, còn mẹ thì chỉ còn có cha nuôi, hãy luôn nhớ điều đó để yêu thương cả hai người…
Thân hình trần truồng của mẹ cô chợt lăn ra khỏi người cha nuôi, nàng nằm ngửa kéo tay ông. Ở bên ngoài Mỹ Vân nghe rõ tiếng mẹ cô kêu nài :
– Được rồi anh… em không chờ được nữa… anh lên đụ em đi…
Bụng dưới cô thắt lại một cơn nóng khi nghe lời quyến dụ của mẹ cô… Rồi khi cô thấy cha nuôi lật người nằm giữa hai chân đang mở rộng của mẹ, tay ông cầm con cặc mà cô đã quen nhấn vô giữa hai chân mẹ cô thì cô chợt hít một hơi thật mạnh như những lần ông banh hai mép lồn cô rồi đút cặc ông vô đụ… Âm đạo cô thắt thêm một nhịp nữa, dòng nước âm ấm ứa tràn… Mỹ Vân không dám nhìn nữa, cô lui người rồi nhanh bước đi về phòng… Kỳ cục, thoáng trong đầu cô, hình ảnh anh chàng quản lý mà cha nuôi vừa mời về làm việc rõ nét với nụ cười quyến rũ nở trên môi anh…
Trên cái giường rộng, cô nằm nghiêng cong người, tay cô ép chặc giữa hai đùi, ấp trên vùng âm hộ nóng rực… Cô nhắm mắt tưởng tượng tới những cảnh tượng nóng bỏng giữa cô và anh chàng đẹp trai Hoàng Phong… rồi cô ngủ thiếp đi…
……………………………………………………
Thái Linh kéo một cái gối kê dưới mông cho âm hộ cô cao lên, hai chân cô mở rộng cong lên như kiểu của một con ếch… Cô làm như vậy để mỗi lần Hoàng Phong nắc xuống cô không phải nẩy hông lên sẽ mau mỏi, đầu cặc anh sẽ cắm thiệt sâu tận đáy lồn cô… Anh chống hai tay cao lên đều đều nắc xuống, anh cảm nhận rõ ràng mỗi lần đầu cặc xuống tới sâu, gốc cặc áp lên mu cô là đầu cặc đụng lên đáy lồn cô và có một lực hút mạnh làm tê tái… Hai tay cô vuốt ve không ngừng hai bên hông anh, đôi mắt mờ ảo như không còn sinh khí lờ đờ nhìn anh, cánh mũi cô phập phồng thở gấp… Toàn bộ khuôn mặt tròn trĩnh xinh đẹp đã nhuốm một lớp mồ hôi, cô hé đôi môi đỏ rên rĩ :
– Anh… ui… sâu lắm… a… anh ơi… con cặc Phong… nó… ui… ui…
Hoàng Phong phì phò :
– Cặc anh làm sao?…
– Ưm… đâm sâu… cắm vô đáy lồn em… ui… sướng… Phong chơi em sướng… a… sướng lắm… Ui… Phong ơi…
– Hả?…
– Phong chơi em sướng không?… Cái lồn em đụ có sướng không?…
– Có… lồn Linh làm cặc anh sướng… anh muốn đụ… muốn chơi Linh hoài thôi… ừm…
– A… nhanh… sâu nữa… a… chơi em mạnh lên… a… ui… em muốn rồi…
Hai bàn tay cô bấu chặc lên hai bả vai anh, mấy đầu ngón tay như cắm sâu trên da thịt… Đôi vú to căng nhúc nhích lên xuống theo lực nắc của anh bắt đầu dồn lên, nhanh hơn, mạnh hơn… Vành khấc cặc đã tê mỏi, xương sống rần rần tín hiệu báo cho túi tinh mở cửa… Anh nắc thêm vài nhịp nữa rồi cũng hô lên :
– Ư… a… Linh ơi… anh bắn đây…
Cô cũng cuống quýt hất vòm mu hưởng ứng nhịp nắc xuống của anh :
– A… dạ… bắn đi… em đang xong nè… ui… ô… anh ơi… bắn… a… em xong… ưm… ư… chết… em… ui…
Phong dồn sức cho cú nắc cuối cùng rồi ghìm sâu đầu cặc tận đáy lồn cô, anh nhắm mắt lại tận hưởng đợt phóng tinh lên miệng tử cung Thái Linh… trong cơn cực khoái bắn tinh, tự nhiên trong trí não anh xuất hiện khuôn mặt của Mỹ Vân, anh rùng mình tưởng như đang ngóc đầu cặc phun tinh dịch vô lồn Mỹ Vân… Háng anh nhấp nhẹ mấy cái cho dòng tinh từng tia phụt ra, anh thầm rên rĩ :
– A… anh bắn vô lồn em sướng quá… Vân ơi…
Thái Linh làm sao biết được trong cơn cực sướng bắn tinh của người tình giường chiếu của cô lại nghĩ tới một cô gái khác… Cô chỉ nghe tiếng anh rên và thở dồn khi cực khoái làm cô càng tăng thêm khoái cảm cuối cùng… Bụng cô giật nhẹ từng cơn khi sâu bên trong miệng tử cung cô mút lên đầu cặc anh, mấy cơ thịt trong đáy lồn co thắt từng nhịp cho cơn cực sướng lan tỏa khắp toàn thân… Cô cong người áp môi lên ngực anh, cô hít thở mùi mồ hôi từ người con trai không biết bao nhiêu lần đã dẫn đưa cô tới từng cơn sung sướng bải hoải rã rời như lúc này…
Khi Hoàng Phong rút cặc ra khỏi lồn cô, Thái Linh quay người ôm ngang bụng anh phập phồng trong hơi thở :
– Anh… tối nay ở lại với em…
Xoa lên một bên má cô nóng rực sau lần làm tình, anh mỉm cười :
– Không được. Anh phải về… Anh không muốn làm chú anh chờ đợi…
– Xì… Anh sợ chú lắm hả?
– Không, anh có làm gì sai đâu mà sợ… Nhưng từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ anh dám làm chú anh buồn… Anh có thể về trễ chớ không thể đi qua đêm không về… chú sẽ lo lắng cho anh…
– Ừm… vậy anh nghỉ một chút đi… rồi anh… chơi Linh cái nữa nghe…
Phong bật cười :
– Không mệt hả? Sao ham hố vậy?…
Thái Linh nhổm người úp mặt lên ngực anh :
– Mệt chớ… Nhưng không biết sao, em cứ thích anh đút cặc vô lồn em hoài thôi…
Hoàng Phong không nói gì, anh thừa biết sự ham muốn như không biết mỏi mệt của Thái Linh… Cũng có cái may là anh khỏe mạnh, dai sức nên còn có thể đáp ứng được nhu cầu của cô… Mai đây khi anh rời nơi đây về dưới thành phố lớn kia… Cô sẽ tìm ai thay thế?…