Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40
Tác Giả: Lưu Manh Viết H
Thể Loại: Cô giáo trinh, hiếp tập thể, học trò
Lượt Xem: 2887 Lượt Xem
Tại bệnh viện XXX, ngay sảnh chờ, một người phụ nữ trẻ tuổi thẫn thờ ngồi trên hàng ghế dựa, ánh mắt hướng ra cánh cổng bệnh viện với vẻ vô thần, mặc kệ trên vết thương đau âm ỉ trên đầu và cả má phải.
Cô ta rất đẹp, dáng người cao dong dỏng phối cùng chiếc váy ánh kim, mái tóc được uốn bồng bềnh, làn da trắng cùng đôi môi sơn màu đỏ tươi tắn. Chỉ tiếc hiện tại vẻ mặt của cô ấy tái nhợt không còn chút máu, khóe mắt nhòe đi, mascara chảy xuống tạo thành từng vệt đen có vẻ như vừa mới khóc, dưới chân thay vì những đôi giày cao gót thời trang thì lại là đôi dép lê lệch xệch úa màu của bệnh viện, trang phục cũng có đôi chút rách rưới, bên vai phải đọng lại ít máu đỏ chưa phai.
Sảnh chờ ồn ào, người đến kẻ đi không ngớt. Có những y tá bác sĩ tất bật bận rộn cứu chữa bệnh nhân, có những người bệnh đau đớn rên rỉ nằm trên cáng, cũng có những người nhà thi thoảng lại khóc lóc rồi la lên đầy thảm thiết và bi thương. Cũng có những người nghèo nằm vất vưởng trên ghế, có khi là chờ đến lượt khám, cũng có khi là chờ để thăm người thân hoặc nghỉ ngơi sau chuỗi ngày mệt mỏi.
Bệnh viện rất sáng, màu tường rất trắng và sạch sẽ nhưng vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi cảm giác bí bách khi ở bên trong với quá nhiều mùi hóa chất nồng nặc, mùi máu và cả hơi người.
Cô gái vốn rất ghét đến nơi đây nhưng hiện tại cô chẳng còn nghĩ đến điều đó, trong lòng cô được lấp đầy bởi cảm giác hoang mang, lo sợ, đâu đấy còn chất chứa những muộn phiền và cả sự áy náy sâu sắc. Cô không biết bản thân sẽ phải đối diện với Trinh như thế nào, cô cũng chẳng biết sẽ phải nói gì khi gặp Trinh.
Những cảm giác đó mơ hồ bóp nghẹt lấy trái tim cô, cái cảm giác tội lỗi của phạm nhân khi sắp sửa phải đối diện với vị thẩm phán có tên đạo đức khiến cô gái cảm thấy rất khó chịu.
Ngay lúc ấy, cô gái nhìn thấy Trinh xuất hiện tại cửa. Trinh không biết đến sự tồn tại của cô nhưng cô lại rất rõ Trinh, bởi đó là vợ của người đàn ông cô yêu sâu đậm.
“Thì ra cô ta lại đẹp như vậy” – cô gái nghĩ thầm, có chút ước ao với bộ ngực đồ sộ của Trinh. Hiện tại Trinh vẫn mặc nguyên đồ đi dạy với áo dài xanh dương đậm, đi giày cao gót, tóc búi cao và khuôn mặt không trang điểm quá nhiều. Một nét đẹp toát ra sự thanh lịch, tri thức, nhã nhặn và rất tự nhiên. Trinh không hề phát hiện ra nhưng chẳng biết có bao nhiêu ánh mắt của các phải mạnh đã đổ dồn về phía bộ ngực ngạo nghễ ấy từ khi Trinh xuất hiện.
Cô gái thở dài, đứng lên, nén sự đau đớn về cả thể xác và tinh thần rồi đi từng bước về phía Trinh.
Trinh đột ngột quay đầu sang, có lẽ là trực giác mách bảo, Trinh cứ thế nhìn chằm chằm cô gái trẻ xa lạ, quên bẵng cả việc gọi điện thoại.
Ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau, cô gái ái ngại cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng.
Sau mấy bước chân, cô gái đã đến trước mặt Trinh, tự giới thiệu: “Chào chị! Em tên Phương, anh Phong đang bên trong phòng cấp cứu.”
Trinh mơ hồ nhận ra điều gì đấy, giọng cô lạnh tanh như đang đối mặt kẻ thù: “Có nguy hiểm không?”
Phương lắc đầu, đáp: “Em không biết, các bác sĩ không cho em vào. Nhưng mà… ” – nói chưa dứt câu, Phương òa khóc, cô vẫn chưa quên được cái cảm giác bên bờ vực sinh tử, cô cũng không thể quên được bản thân đã làm gì với Trinh.
“Em… em xin lỗi… em xin lỗi chị… hức… em thật sự xin lỗi…”
Phương nức nở khóc, từng giọt long lanh trút xuống sàn nhà lạnh băng. Gương mặt xinh đẹp tả tơi trông rất đáng thương.
Trinh đứng sững, chẳng biết bản thân nên làm gì. Cô không ngu, cô cũng không ngốc, cô đã nhận ra người phụ nữ trẻ trước mặt có mối quan hệ khó nói với chồng cô.
Bầu không khí ảm đạm nhuộm xung quanh hai người phụ nữ. Những người chứng kiến chỉ khe khẽ thở dài chứ không nhúng tay. Đây là bệnh viện mà, đâu còn chỗ nào nhiều bi thương hơn nơi đây chứ.
Đột ngột, một giọng nói lanh lảnh vang lên cắt ngang tiếng khóc của Phương – “Ở đây có người nhà của bệnh nhân Trần Văn Phong hay không? Chúng tôi cần gặp.” – người nói chính là một cô y tá, mặt mũi bịt kín trong khẩu trang còn trên trán vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi.
Trinh và Phương đồng thời giơ tay lên.
“Đây rồi! Tôi đến báo tin rằng bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Các cô có thể vào thăm anh ấy.”
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!” Phương kích động chụp lấy tay cô y tá nói liên tục.
Cô y tá xua tay bảo: “Bậy nào! Tôi chỉ là y tá quèn thôi, cũng không cần cô cảm ơn vì đây là trách nhiệm của chúng tôi. À, bệnh nhân cũng chưa tỉnh lại đâu, nhưng cô có thể đến xem cho an tâm.”
“Vâng! Cảm ơn cô… thật sự rất cảm ơn cô.”
“Không có gì, cô cũng đừng kích động như thế. Bác sĩ nói tuy cô bị thương không nặng nhưng vẫn cần theo dõi đấy.” Cô y tá biết Phương từ trước vì khi nãy chính cô đã băng bó cho Phương. Đoạn cô quay sang nói với Trinh: “Giúp tôi theo dõi luôn cô bé này nhé, nếu có vấn đề gì lạ nhớ nói ngay cho chúng tôi biết đấy.”
Trinh theo quán tính gật đầu, thoáng sau đã thấy cô y tá đi mất.
Bầu không khí giữa Trinh và Phương lại trở nên quái dị.
“Em vô xem anh Phong đi, chị cần ra ngoài gọi điện.” Trinh nói rồi quay lưng đi thẳng, khi nãy bởi vì quá vội vàng nên cô cũng chưa báo cho hiệu trưởng, cũng không thông báo cho cha mẹ Phong. Lúc nãy khi giở điện thoại ra thì cô thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
…..
Trường Mặt Trời, lớp 12A.
Không khí trong lớp hiện tại rất náo nhiệt, mãi không thấy Trinh xuất hiện thì lũ quỷ con được dịp làm loạn dưới đầu tàu gương mẫu là lớp trưởng Quân. Hiện tại chúng đang tổ chức hô lô tô ngay trong lớp học.
Tiến đứng trên bục giảng, cầm cây thước vờ như micro hô lên: “Cờ ra con mấy, con số gì đây, số gì đây. A, từ bao ngày qua chứa chan con tim yêu thương nồng nàn, nơi đây chờ ai tuyết rơi về bên hè xưa hiên vắng, ngồi nhìn về một nơi xa xăm, lời nguyện cầu chợt vụt trong đêm… mang theo cơn mưa cuối đông rét căm. Lê đôi bàn chân bước đi trên con phố dài… con hai mươi hai, kính thưa quý vị là con hai mươi hai.”
Quang đập bàn, đứng lên hét lớn: “Hai mươi hai thì bố mày kinh cờ mờ nờ rờ, các đồng chí mau chóng chung tiền.”
Hàng chục ánh mắt liếc xéo về phía Quang, bạn bè trong lớp chỉ hận như không thể lao lên và xẻo dái thằng mập này, nó đã kinh năm lần liên tiếp. Mặc dù mỗi người chỉ góp ra năm trăm đồng giải trí nhưng chẳng ai muốn trải qua cảm giác thua cuộc, đã thế còn thua đến năm lần.
Hà, biệt danh thân thương Hà Mã, tổ trưởng tổ ba đứng dậy, gương mặt mũm mĩm bao hàm sự phẫn nộ, nhỏ hét lên: “Hai đứa mày ăn gian phải không? Làm thế quái nào mà thằng Quang béo thắng miết được.”
Tiến từ chối cho ý kiến, lắc lắc đầu.
Còn Quang nghe nhắc đến chữ béo thì sửng cồ lên quát: “Con Hà Mã kia, con mắt nào của mày thấy bố gian lận? Nói có sách thì mách nó phải có chứng nghe chưa mày.”
“Thì… thì…” nhỏ ấp úng, đối diện với gương mặt đỏ lừ của Quang cũng mất sạch khí thế. Đoạn nhỏ quay sang tố cáo với Quân – “Anh Quân, thằng Quang béo lại bắt nạt em.”
Sở dĩ một số bạn học gọi Quân là anh bởi vì cậu chàng bị đúp, ở lại lớp một năm vì tội đánh người khác nhập viện.
Quân bóp trán, tỏ ra đau đầu nói: “Thôi! Có chơi có chịu. Anh dám lấy danh nghĩa ra bảo đảm nó không ăn gian.”
Quân nói với vẻ lẫm liệt, tuy nhiên trong lòng đen bao nhiêu thì chỉ có cậu mới rõ. Quân nghĩ đến số tiền Quang vừa thắng được thì đã cười thầm, lại sắp có tiền chơi net.
Hà sụ mặt, ngồi xuống tỏ vẻ hờn dỗi, chép miệng: “Anh cũng là một giuộc với thằng béo thì có. Lớn rồi mà cứ bắt nạt con nít. Em không thèm chơi nữa.”
Đúng lúc này, giọng thằng Sinh ngồi ngay bàn đầu vang lên: “Chết mẹ! Mau dẹp gấp, tao thấy thầy Tùng đằng xa rồi kìa.”
Và thế là, cả lũ vội vàng dọn dẹp bàn học, đút hết hạt dưa bánh kẹo vào ngăn bàn, vỏ bao nhét xuống chân. Nhóm tá lả cuối lớp nhanh chân chạy về chỗ ngồi, Tiến vứt vội cây thước lên bàn giáo viên rồi phi về chỗ.
Chờ cho đến khi thầy Tùng đi đến trước cửa thì các học sinh đã đâu vào đấy, ngồi nghiêm túc lật sách Văn ra soi xét, tựa như thấm nhuần từng câu văn hay, nuốt từng khổ thơ đẹp vào trong trí não. Phòng học vốn ồn ào nay thật im ắng, chỉ nghe tiếng vuốt giấy soàn soạt.
Quân đứng dậy, hét lớn: “Cả lớp! Đứng Lên!”
Toàn bộ đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh.
“Cả lớp! Chào!”
“Chúng em chào thầy ạ!”
Tùng xua xua tay bảo: “Được rồi! Các em ngồi xuống đi.” nói đoạn gã đi đến bục giảng, thông báo: “Hôm nay cô Trinh không thể lên lớp vì có việc đột xuất. Thầy sẽ thay cô ấy dạy hai tiết còn lại.”
Quân giơ tay với ý xin phát biểu, được thầy Tùng cho phép thì cậu mới đứng dậy hỏi: “Thưa thầy, cô Trinh có chuyện gì vậy ạ? Chúng em có giúp được gì không hả thầy?”
Tùng tự nhiên có cái nhìn khác về Quân, nét lo lắng hiện trên mặt cậu không phải giả vờ mà là thật tâm. Tuy Quân rất quậy, rất lố lăng nhưng quan tâm thầy cô thế này cũng khá hiếm thấy.
Tùng vốn cũng không muốn nói nhưng đành mở miệng: “Chồng cô Trinh bị tai nạn, cô ấy phải chăm sóc chồng.”
“Vậy chúng em có thể đi thăm cô sau khi tan học không ạ?” Quân lại hỏi.
“Được! Nhưng chỉ em và vài bạn đại diện thôi nhé. Chứ cả ba mươi mấy đứa kéo nhau đi bệnh viện thì thầy chết mất. “
…..
Đúng năm giờ rưỡi chiều, cả đám Quân tập trung trước cổng ký túc xá sau khi đã tắm rửa và thay đồ xong xuôi.
Ngoài năm người Quân ra thì có thêm Hà và Vân, tổ trưởng tổ bốn, lớp 12A không có lớp phó văn nghệ vì chính Quân đã kiêm luôn trọng trách đó. Bảy người ban cán sự đại diện cả lớp đi theo thầy Tùng đến bệnh viện XXX.
…..
Phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện.
Trinh ngẩn người đứng cạnh cửa sổ, nhìn ánh tà dương sắp tắt phía chân trời, những đám mây trên bầu trời đỏ cam trông thật đìu hiu, cũng như cuộc đời của cô vậy.
Bố mẹ ruột của Phong đã đến bệnh viện từ lúc ba giờ chiều, lúc đó Trinh mới hiểu rằng ngay khi xảy ra chuyện Phương đã gọi cho bố mẹ Phong để họ bắt chuyến bay sớm nhất, cô chỉ là người được biết cuối cùng. Và hơn nữa là họ đã quen nhau từ trước.
Trinh không biết chuyện bắt đầu từ khi nào, nhưng hóa ra cô cũng chỉ là một kẻ dư thừa ngay trong gia đình họ.
“Phương này! Hay cháu về nghỉ ngơi đi, khi nào Phong tỉnh lại cô sẽ nhắn cho cháu biết.” – giọng mẹ Phong vang lên, bà ta tên Lan, một người phụ nữ dáng người to lớn thoạt nhìn rất khắc khổ, làn da sạm đen bởi công việc đồng áng quanh năm suốt tháng, mái tóc nhuộm không kỹ nên chỗ đen chỗ bạc.
Phương ngồi với bà Lan rất giống hai mẹ con, cô ta nhìn sang Trinh với ánh mắt ngại ngùng rồi khẽ gật đầu.
“Thưa hai bác, cháu xin phép về.”
Bà Lan cười hiền từ lộ ra hàm răng móm mém rồi bảo: “Về nghỉ ngơi đi cháu. Nhớ chú ý vết thương theo lời dặn của bác sĩ nhé.”
“Dạ vâng! Cháu biết rồi ạ!”
Ông Long – cha ruột Phong không nói gì, từ lúc bước vào phòng đến giờ ông chỉ ngồi cạnh Phong và nhìn cậu con trai, bàn tay khô gầy thi thoảng lại vuốt trên trán anh ta với vẻ lo lắng. Nghe Phương chào cũng chỉ gật đầu có lệ.
Sau khi Phương đi khỏi, không khí trong phòng trở nên khó xử. Bà Lan nhìn Trinh và cũng không biết phải nói gì, còn ông Long, chỉ nghe tiếng thở dài khe khẽ phát ra từ miệng ông ấy.
Trinh thấy mặt trời đã khuất hẳn ở phía xa thì cảm thấy cũng không còn gì để ngắm cả nên quay đầu, nhìn thẳng vào gương mặt của người đàn bà mà bấy lâu nay cô gọi là “mẹ”.
Cô hỏi rất nhẹ nhàng: “Có phải vì con không thể cho mẹ một đứa cháu không?”
Bà Lan biết con dâu rất thông minh, không phủ nhận mà đáp: “Phải, mẹ xin lỗi.”
Trinh gật đầu, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng.
“Con biết rồi! Khi nào Phong tỉnh lại thì báo cho con biết, con sẽ để anh ấy xây dựng một gia đình mới.”
Bà Lan muốn đứng dậy, đôi tay đã vươn ra phía trước nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của “cô con dâu” thì chẳng biết phải nói gì.
Ông Long lúc này mới nói: “Trinh! Cha xin lỗi con, cha con đã giao con cho cha mà ta lại để chuyện này xảy ra. Ta vẫn sẽ luôn là cha của con.”
Bước chân Trinh khựng lại, cô không dám quay đầu mà tập tễnh bước tiếp.
“Vâng! Con cảm ơn!”
Bóng lưng Trinh dần khuất sau hành lang lấp lánh ánh đèn, cả hai người trong phòng đều chuyển ảnh mắt mà chẳng dám nhìn tiếp.
Lát sau, ông Long hỏi vợ: “Một đứa cháu thật sự quan trọng như thế sao? Phong thành kẻ bất nhân bất nghĩa. Tôi và bà cũng thành kẻ bất nhân bất nghĩa và bất tín.”
Ánh mắt bà Lan lóe lên, bà nói: “Tôi cũng không hề muốn nhưng nhà chúng ta chỉ có mỗi thằng Phong, và tôi thật sự cần một đứa cháu. Trinh nó rất tốt, chỉ là…”
Ông Long nghe thế bèn trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó, lát sau ông lại hỏi: “Nếu như đặt bà vào vị trí của Trinh, bà sẽ cảm thấy như thế nào?”
Bà Lan không đáp, lảng tránh vấn đề mà chồng hỏi vì bà biết đáp án sẽ như thế nào.
Điều tàn nhẫn nhất trên thế giới này, chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
…..
Trinh mơ hồ ra khỏi bệnh viện đi đến bãi đỗ xe, lồng ngực như bị ai đó siết chặt còn trái tim dường như tan vỡ, ánh mắt cô đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng chỉ muốn tìm một chỗ để khóc thật to. Trinh có cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ trước mặt, cái cảm giác bất lực đến hoang đường khiến bước chân cô chẳng thể vững vàng.
Trinh biết trách ai?
Trách Phong vì anh ngoại tình sao? Phong thật sự là người chồng tốt, tu chí làm ăn và chưa bao giờ to tiếng với cô, nhường cô từng chút một và rất thấu hiểu cô từ khi hai người yêu nhau. Anh ta chẳng làm gì sai trừ việc có một người phụ nữ khác cả.
Trách bà Lan sao? Bà ta thì có lỗi gì? Bà ta chỉ muốn có một đứa cháu để an ủi tuổi già thì sai sao?
Hay trách ông Long? Trinh biết bố chồng cô là người tốt, ông chẳng qua không dám cãi lại vợ mình.
Thế thì trách Phương? Cô ta… thật sự yêu Phong, có nên trách con bé trà xanh đã biết Phong có vợ mà còn dám xen vào cuộc sống của vợ chồng cô hay không? Trách nó là một đứa mặt dày, vô liêm sỉ và đê tiện.
Hay Trinh nên tự trách bản thân mình? Bởi vì cô không thể đẻ cho nhà họ một đứa cháu kháu khỉnh, cũng không thể giúp chồng cô duy trì nòi giống?
Thế nhưng, cho dù có trách ai thì có tác dụng gì đâu? Điều đó có làm Trinh thấy tốt hơn không? Có thể khiến mọi chuyện quay trở lại như ban đầu không? Câu trả lời chắc chắn là không thể.
Trinh chấp nhận sự thật rằng bản thân như một món đồ chơi đã bị vứt bỏ, như một đóa hoa đẹp nhất đã lãng phí cả tuổi xuân của chính mình cho một kẻ không đáng có.
Trinh không hận Phong, cũng chẳng hận ai cả vì điều đó không cần thiết.
Cô chỉ trách bản thân đã mờ mắt tin tưởng vào lời hẹn thề của Phong khi anh ta quỳ gối trước mặt để cầu hôn cô. Cô chỉ trách bản thân đã ngu ngơ khi làm một người dâu hiền, cống hiến biết bao tâm lực cho nhà họ, đến nổi vứt bỏ ước mơ qua một bên. Cô chỉ trách…
Cảm giác uất nghẹn trào dâng trong tim, những giọt nước mắt cay đắng chực trào ra ngoài.
“Ê người đẹp, đi chơi với anh không cưng? Sao em buồn thế?” một giọng khả ố cất lên cắt ngang suy nghĩ của Trinh. Cô quay đầu lại thì thấy hai thằng thanh niên vừa hút thuốc vừa cười trêu mình. Vừa nhìn đã biết hai thằng này là dạng côn đồ ất ơ, mái tóc nhuộm vào hoe chỉa lên trời như lông nhím, trang phục nhìn vừa bẩn vừa nhăn nheo.
“Trừng mắt làm gì. Thấy em buồn nên rủ đi thôi. Ố ồ, sao ngực em to thế?” thằng còn lại trêu chọc rồi phá lên cười khoái chí, ánh mắt dâm tiện không chút nể nang nào quét tới quét lui ngay ngực Trinh.
Trinh giận điên lên, bao nhiêu cảm xúc mặt trái đã đến biên giới sắp sửa bùng cháy.
Đột ngột, mấy thân ảnh lao lên nhanh như chớp, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã có kẻ khác nói thay.
“Bà mẹ mày! Dám trêu cô của ông, đánh chết mẹ nó!” Quân là kẻ xông lên.
Ngay khi vừa đến được cửa thì cả đám đã thấy cô Trinh bước ra với vẻ buồn bã, tuy nhiên còn chưa kịp lên chào cô thì Quân đã thấy được hai thằng bố láo dám mở miệng quấy rối tình dục. Trong khoảnh khắc đó máu Quân như sôi trào, ba máu sáu cơn dồn hết lên não khiến cậu không thèm cân nhắc bản thân đang ở đâu và hậu quả sẽ thế nào.
Chỉ biết, Quân nhảy tới như một cơn lốc, dùng tay trần đấm vào mặt kẻ vừa buông lời mất dạy.
Tên thanh niên đó dĩ nhiên không nghĩ tới sẽ có thằng điên chạy tới đánh mình nên nào kịp đề phòng, má phải tiếp xúc thân mật với nắm đấm của Quân, điếu thuốc và cả cái răng vàng văng lên đất sau một tiếng “bụp”. Gã té xuống với gương mặt đau nhói.
Sau đó gã lại nhảy dựng lên chửi: “Con bà mày, dám đánh bố.”
Quân vì có kinh nghiệm phong phú nên đá luôn một phát vào giữa hai chân tên tà dâm, lần này cậu không dám ra chân quá mạnh mà hơi thu hồi lực, tuy nhiên chừng đó đã đủ đã khiến tên đó vừa nhảy lên lại lần nữa nằm xuống, hai tay bưng đũng quần với vẻ mặt thống khổ.
“Đệch! Còn ngẩn ra đấy làm gì?” Gã chửi, hô hào cho tên đồng bọn tiếp viện.
Tên đồng bọn tóc nhuộm ngẩn ngơ trong chốc lát thì vẻ mặt cũng hiện lên nét dữ tợn, gân xanh nổi trên trán. Hắn nhảy đến, đấm một phát về phía Quân.
Quân né được trong gang tấc, nắm đấm gã sượt qua mặt cậu. Kế đến cậu thanh niên lập tức phản đòn với cú đấm móc từ dưới lên.
“Bụp” não tên tóc vàng bị đấm đến chấn động, quai hàm đau nhói. Hắn lùi lại rồi rút trong người ra một con dao bấm sáng loáng.
Quân nhìn thấy, chẳng lo sợ gì mà lại có vẻ mừng rỡ, cậu không đánh nữa mà lùi về phía sau, mở miệng hét lên thật to: “Bớ người ta! Ăn cướp! Ăn cướp!”
Giọng Quân oai oái rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người khác cạnh đó. Hai bảo vệ mặc đồng phục chạy vội tới sau khi nghe tiếng, ăn cướp trong bệnh viện quả thật là gan to bằng trời.
“Có chuyện gì xảy ra?” một người bảo vệ đầu hói hỏi, vừa đến đã nhảy chắn trước mặt Quân, ánh mắt không có hảo ý nhìn tên cầm dao ngay đối diện.
Gã tóc vàng ngu ngơ cho đến hiện tại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng thu hồi con dao bấm.
Quân chỉ tay về phía hắn, nói với người bảo vệ: “Chú ơi! Bọn chúng dám cầm dao trấn lột cô giáo của tụi con. Chú bắt hắn đi chú.”
Một bên là mấy thanh niên trẻ tuổi, người phụ nữ mặc áo dài và chàng trai đeo kính nhìn khá tri thức. Bên còn lại là hai thằng ất ơ vừa nhìn đã biết là lũ giang hồ mạt hạng, đã thế lại cầm cả dao nên rất dễ lựa chọn. Hai bảo vệ một già một trẻ nhảy đến, vung dùi cui lên tẩm quất cho tên cầm dao một trận ra trò. Ban đầu hắn còn muốn phản kháng nhưng khi người xem bu càng ngày càng đông thì cũng hết dám ngoan cố chống cự, hắn sợ, thật sự sợ, nếu lỡ vung dao linh tinh xảy ra chuyện gì thì chỉ có đi tù mọt gông. Chưa kể đến nếu như mỗi người đều nổi máu anh hùng xông đến thì có khi còn hẻo ngay tại chỗ mặc dù bệnh viện ngay kế bên.
Bởi thế, hai tên côn đồ cắc ké bị đè xuống đất ma sát liên tục, anh một gậy tôi một chưởng, hai cây dùi cui ngắn xoay tít tựa như mưa rơi xối xả khiến hai anh em đáng thương chỉ có thể thảm thiết kêu gào, ngay cả câu van xin cũng không nói ra lời.
Trinh đứng chết trân, cả bọn bạn của Quân và thầy Tùng cũng chết trân nốt. Mọi việc xảy ra quá đỗi nhanh chóng, chưa có bất cứ ai kịp làm gì thì hai tên đã bị bác bảo vệ lôi xềnh xệch vào bốt gác, đánh điện đàm cho quân triều đình xuống áp giải.
“Cô ơi! Cô có sao không?” Quân nói khẽ, đứng sát Trinh, mấy ngón tay cậu khẽ chạm vào bàn tay thon dài của cô như an ủi.
Trinh giật mình như bị điện giật, cô theo quán tính co tay lên, rồi nhìn cậu học trò dũng cảm của mình mà trong lòng ngọt ngào khó tả. Thật sự Trinh đã có ý nghĩ ôm lấy Quân, mặc kệ mọi thứ để khóc một trận thật to.
May thay, cô vẫn còn giữ lại chút lý trí, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi đáp: “Không sao đâu, cảm ơn em nhé nhưng đánh nhau là một việc nguy hiểm. Cô yêu cầu em từ nay về sau không được động tay động chân như vậy nữa.”
Quân làm mặt quỷ, thè lưỡi trêu: “Vâng! Em biết rồi thưa quý cô. Ai bảo chúng chọc cô cơ chứ.”
“Thằng quỷ này! Mày làm thầy hết cả hồn” – thầy Tùng đi đến và gõ cái cốc lên đầu Quân. Trái tim nhảy dữ dội từ nãy giờ cuối cùng đã buông xuống.
Quân giả vờ đau đớn ôm đầu, vẻ mặt nhăn nheo như mông khỉ khiến cả đám người phì cười.
“Đại ca! Quá dữ, đánh nhau xong còn có người dọn bãi cho.” Quang bật ngón tay cái lên khen.
“Đúng thế! Anh Quân mạnh quá!” Hà khen, vẻ mặt mê trai chẳng cần nói cũng rõ.
Quân đắc ý vểnh mặt lên trời kiểu như “anh đây thiên hạ vô đối” khiến Trinh ngứa tay cũng cốc lên đầu Quân một cái.
“Ui da! Sao cô đánh em?”
“À! Cô xin lỗi! Không hiểu sao mặt em trông đáng ghét lắm…”
Những nụ cười giòn tan vang lên, thoáng chốc khiến Trinh quên mất đi những gì vừa trải qua. Người ta nói rằng chỉ nên tận hưởng những gì bản thân mình đang có mà đừng suy nghĩ quá nhiều về thứ đã mất. Có lẽ Trinh cũng nên như vậy.
“E hèm, cậu thanh niên và mọi người qua đây chút…” ông bảo vệ hói chẳng biết đi tới từ lúc nào, giọng ông ta kiểu vừa bực mình mà vừa buồn cười, có chút cũng hơi xoắn quýt. Thì ra khi nãy hai bảo vệ mới mở camera xem lại, góc nhìn chuẩn nên đã biết hết tất cả mọi chuyện đã diễn ra.
…..
Thế là màn khôn vặt của Quân bị bóc trần. Hai bảo vệ đành thả người ra, thầy Tùng và cô Trinh đồng ý đưa cho bọn chúng một ít tiền thuốc men coi như bồi thường bởi không muốn mọi chuyện bung bét, dù sao khi xem camera thì Quân là người ra tay trước, nếu hai tên nọ quyết tâm kiện thì kỳ thi tốt nghiệp cuối năm nay của Quân cũng coi như đi đứt hoặc chí ít thì cũng không thể tập trung học tập.
Hai tên giang hồ mõm đồng ý bỏ qua bởi bọn hắn cũng đuối lý. Tuy camera không thu tiếng nhưng dù sao sau khi ăn xong một trận đòn thì cũng trở nên dễ bảo hơn. Chúng bị ám ảnh tâm lý khá nhiều với mấy cây dùi cui ngăn ngắn của hai ông bảo vệ.
P/S: Phần năm luôn nhá các bác. Em đang gõ, khi nào xong thì có ngay phần sáu.
Có ai có fb của tác giả ko ạ cho mình xin với
[email protected]
Chap 36 chưa vậy mn lâu vậy
Uk ok