Cô nàng hotboy – Truyện Les Cực Hay
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Cô nàng hotboy – Truyện Les Cực Hay
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Ngày Cập Nhật : 14/12/2016
“Đâu, đâu có. Mình không làm theo cô ấy”. Giọng nói của tôi toát lên vẻ không chắc chắn.
“Nếu không thì vì sao cậu lại rời khỏi sân quần vợt?”. Dường như giọng nói của anh mang theo nỗi tức giận, dường như là nghi ngờ, dường như là cả hai.
“Mình…”.
Quả thật tôi không biết trả lời lời chất vấn đầy phẫn nộ của anh như thế nào.
“Vì sao cậu không nói rõ với người phụ nữ kia? Chúng tôi đều lo lắng cho cậu, nhưng cậu không làm gì cả. Ý chí của cậu đâu?”. Lời nói của anh gióng như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào ngực tôi.
“Mình…”. Tôi giống như một kẻ ngốc, không nói được lời nào. Tôi thấy mình nên giải thích gì đó, nhưng lại không thể nói ra sự thật.
Đầu óc tôi rối bời, dù chỉ là bịa một lý do thôi tôi cũng không bịa được.
“Xem ra tôi thực sự không hiểu cậu”. Một câu nói không hề có chút cảm xúc nào.
Vì câu nói của anh, tôi quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh đi về sân quần vợt.
Tôi không phải là một người thích khóc, nhưng không biết vì sao, lúc này tôi lại muốn khóc. Có lẽ vì cảm thấy ấm ức, nước mắt của tôi trào lên, tôi cố gắng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Vì không muốn họ nhìn thấy mình khóc, tôi đành phải đi ra ngoài sân quần vợt.
Đứng bên ngoài chờ tôi là chị Mỹ Hoa với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Haha, chị biết là em Ưu sẽ đi ra mà. Sao? Có phải là có cảm giác được giải thoát không?”. Nhìn thấy tôi, chị Mỹ Hoa liền tuôn một tràng.
Tôi cúi đầu, không muốn để chị ấy nhìn thấy tôi khóc.
“Haha, vui quá. Cuối cùng cũng được chơi quần vợt cùng Ưu rồi”. Chị Mỹ Hoa phấn khích nói.
Nhìn thấy chị Mỹ Hoa phấn khích như vậy, đột nhiên tôi bắt đầu tưởng tượng nét mặt của Hàn Thành Nam lúc nãy. Chắc là khuôn mặt không hề biểu lộ chút biểu cảm nào. Tuy không biểu lộ chút biểu cảm nhưng tôi lại có thể cảm nhận được sự không vui trong lời nói của anh. Thời gian sống chung với anh chàng này tuy không dài nhưng không biết vì sao tôi lại có cảm giác hiểu tính cách của anh rõ như lòng bàn tay vậy.
“Được rồi, tuy đã giải quyết xong những chuyện này rồi nhưng vẫn phải làm cho đúng quy tắc một chút. Nào, ký vào đơn xin phép này đi, em với chị, tìm ba người nữa, câu lạc bộ quần vợt nữ có thể thành lập rồi”. Tôi vẫn chưa mở miệng thì chị Mỹ Hoa đã đưa phiếu đăng ký và một chiếc bút trước mặt tôi.
Tôi do dự, không cầm phiếu đăng ký và bút mà chị Mỹ Hoa đưa cho.
Lúc này đây, trong đầu tôi toàn là những lời nói của Hàn Thành Nam.
Mọi người đều quan tâm đến cậu…
“Em… không thể gia nhập câu lạc bộ quần vợt nữ”. Tôi cúi đầu, không dám nhìn chị Mỹ Hoa.
“Cái gì?”. Dường như chị Mỹ Hoa không tin rằng đột nhiên tôi lại nói ra những lời như thế.
“Chị Mỹ Hoa, em.. không muốn trở lại thân phận nữ sinh. Tuy thời gian em ở cùng họ không dài, nhưng em không muốn phản bội mọi người”. Tôi nói rất kiên định, để biểu thị sự kiên định của mình, tôi ngẩng đầu nhìn chị Mỹ Hoa.
Không biết vì không ngờ tôi lại nói như vậy hay vì điều gì khác mà chị Mỹ Hoa ngây người không nói gì.
Sau đúng ba mươi giây ngây người, cuối cùng chị Mỹ Hoa đã trở lại bình thường. chị ấy nhét đơn xin phép và bút cho tôi, quay người bước đi.
Tuy nhiên, lúc quay người, chị ấy đã nói…
“Rốt cuộc cái cuộc sống che giấu thân phận thực sự của mình có gì tốt chứ? Chị làm như thế là vì em, vả lại, chị tưởng rằng em cố tình che giấu thân phận của mình mới thực sự là phản bội họ”. Chị Mỹ Hoa nói những lời khiến tôi dao động với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
“Em… chỉ muốn ở cùng với bọn họ. Em không muốn rời xa mọi người”. Giọng nói của tôi ẩn chứa vẻ không chắc chắn, có lẽ vì những lới nói ấy của chị Mỹ Hoa.
“Nếu là tình bạn thật sự thì dù em là con gái, họ cũng sẽ tiếp nhận em. Nhưng em có thể chắc chắn là họ có thể tiếp nhận em không?”. Chị Mỹ Hoa đặt ra câu hỏi.
Họ có thể tiếp nhận tôi không? Tôi không biết, tôi không dám chắc.
“Hãy viết xong đơn xin phép trước ngày mai”. Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi, để lại một mình tôi đứng ngây ở đó.
======================
Đến cuối cùng tôi vẫn không nói gì, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Ngoảnh đầu lại nhìn sân quần vợt, chỉ thấy mắt nhạt nhòa.
Sau này phải đối diện với mọi người thế nào đây?
Tôi….là nữ sinh.
Tôi cứ đi, cứ đi, vì không biết phải đối diện với Hàn Thành Nam như thế nào nên tôi không về ký túc.
Sự xuất hiện của chị Mỹ Hoa, dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Thành Nam và chị Mỹ Hoa khi thi đấu vì tôi….Những sự việc xảy ra hôm nay không ngừng xoay vòng trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy.
Giọng nói không chút biểu cảm của Hàn Thành Nam, những lời phân tích có lý của chị Mỹ Hoa đều không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, người đi trong trường ngày càng thưa dần thưa dần. Tôi không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Tôi chỉ biết đầu óc rối bời như muốn nổ tung ra.
Tâm trạng phức tạp khiến tôi không thể thở được.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh.
Âm thanh này….dường như là âm thanh bóng tennis đập xuống sàn.
……Tôi đã đi đến cửa sân quần vợt mà không hề hay biết.
(5)
Muộn thế này rồi, buổi tập kết thúc từ lâu rồi chứ? Vẫn có người chưa về sao?
“Bốp bốp……” Tiếng đánh bóng khiến người đang hụt hẫng như tôi đột nhiên có cảm giác an lòng. Cảm giác an lòng khó diễn tả thành lời này khiến tôi không kìm được đi vào sân quần vợt.
Căn cứ vào âm thanh thì có thể thấy tốc độ đánh bóng của người này rất nhanh. Không chỉ nhanh mà còn rất mạnh. Có lẽ người này là cao thủ quần vợt.
Tôi từ từ mở cánh cửa khép hờ, cùng với cánh cửa từ từ mở ra là một bóng người cao to xuất hiện trước mắt tôi.
Anh ta đứng đối diện với bức tường, đánh quả bóng màu xanh nhỏ xíu. Mỗi lần quả bóng nhỏ bé ấy đập vào tường, dường như cả bức tường rung lên.
Quả bóng đập vào tường nảy ra những góc khác nhau, người đánh bóng chạy khắp sân quần vợt khổng lồ.
Tôi nhận ra hình bóng đang chạy trên sân quần vợt….Anh ấy là bạn cùng phòng của tôi, Hàn Thành Nam.
Anh chàng này nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì? Đúng lúc tôi vẫn đang suy ngẫm vấn đề này thì dường như Hàn Thành Nam cảm nhận có người mở cửa câu lạc bộ quần vợt. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi.
Tôi vẫn chưa biết sẽ đối diện với anh như thế nào thì anh quay lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Cái đó, cậu ở đây làm gì”. Nghĩ một hồi lâu, tôi mở miệng nói một câu hết sức hết sức củ chuối. Sau khi nói xong câu đó, tôi thực sự rất muốn cho mình một cái bạt tai. Tôi đã nói gì vậy? Dường như khiến không khí càng tồi tệ hơn.
“Ở đây thì còn làm gì được nữa? Đánh vợt”. Anh nói với tôi bằng giọng nói rất mơ hồ.
“Uhm……”
Đúng vậy, rõ ràng là nhìn thấy anh đánh vợt, vậy mà tôi con hỏi…..
“Không phải vì ban ngày thua nên bây giờ mới đến đây luyện đâu” Đột nhiên anh nói một câu mơ hồ như thế.
Hả? Câu nói của anh có ý gì? Ban ngày? Thi đấu? à, tôi chợt nhớ ra.
Rõ ràng là như thế lại còn nói là không phải vì bị thua.
“Haha….thật sao?”
Tôi mỉm cười nhìn anh.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy Hàn Thành Nam, tâm trạng rối bời của tôi dường như đã tiêu tan trong nháy mắt.
“Nét mặt kỳ quặc ấy của cậu là gì vậy?” Bởi vì điệu cười ấy của tôi nên vẻ mặt của anh không vui chút nào.
Càng ngày tôi càng hiểu ra rằng thực ra anh chàng này tức giận chỉ là muốn che giấu sự e thẹn của mình mà thôi.
“Nói cho tôi biết điểm yếu của người phụ nữ kia”.
Đúng lúc tôi nhận ra sự biến đổi tâm trạng của Hàn Thành Nam thì đột nhiên anh nói câu ấy.
“Hả?” Tôi mơ hồ một hồi lâu trước câu nói bất thình *** h ấy.
“Nếu tôi thắng, có lẽ, cậu có thể quay lại”. Anh bình tĩnh nói câu ấy.
Vì câu nói ấy của anh mà tôi thấy sóng lòng trào dâng. Cảm giác mắt cay cay, dường như nước mắt muốn tuôn rơi.
Những giọt nước mắt ấy hoàn toàn không phải vì có lẽ tôi có thể ở lại đây mà bởi tấm lòng của anh.
“Cái vẻ buồn nôn ấy của cậu là gì vậy?” Vì thấy dáng vẻ cảm động đến muốn khóc của tôi, anh vội quay mặt đi.
Anh….lại e thẹn sao? Đúng lúc tôi đang đoán cảm xúc của anh…..
“Nếu không có cậu thì có lẽ sẽ thấy hơi tẻ nhạt”.
Đột nhiên anh nói một câu khiến tôi thấy ngượng ngùng.
Đối với anh, câu nói này dường như không thực sự quan trọng nhưng nó lại khiến tim tôi loạn nhịp.
“Mình…..”
Tôi thấy nên nói điều gì đó để báo đáp lại những lời nói khiến mình cảm động, nhưng tìm mãi mà không thấy câu nào thích hợp. Tôi và anh lại rơi vào tình thế khó xử.
“Khụ….mau mau nói cho tôi biết”. Lúc mà không khí ngột ngạt này gần như bao vây chúng tôi thì anh đã lên tiếng để hóa giải không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.
Một giây sau, tôi bắt đầu phân tích điểm yếu của chị Mỹ Hoa.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, có nên nói là lúc vui không biết thời gian trôi qua không, hay là nói làm không biết chán? Dù sao thì khi tôi và Hàn Thành Nam vừa đánh vừa nghiên cứu chiến lược thì đã là sáng sớm.
Vì thời gian vận động rất dài nên một giây sau khi tôi và Hàn Thành Nam dám chắc có thể chiến thắng thì cả hai chúng tôi đã thở hổn hển nằm lăn ra đất.
Trong lòng tôi có một cảm giác an lòng khó có thể diễn tả thành lời. Cảm giác này không biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy dù gặp bất cứ chuyện gì thì đều có Hàn Thành Nam ở bên.