Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 2103 Lượt Xem

  • Sao em có việc gì ở đây à?
  • Vâng, em đi với bạn em. Anh cũng đi đâu à?
  • Uh, anh có chút việc.

Vừa nói người đàn ông lại như muốn tảng lờ đi chỗ khác, nhưng do vừa nói chuyện với anh của Thuỷ, nên tôi mường tượng ra một chút. Một là hai ông đi chơi gái, hoặc hai ông cặp với nhau.

Hiền lúc này đã không còn vẻ căng thẳng, nét mặt đầy vẻ tự tin khi nói chuyện.

  • Anh, đây là chồng em, anh P
  • Còn đây là anh T, bạn em

Tôi giơ tay ra bắt tay chào, nhưng có vẻ ngượng ngùng, mình đi chơi với vợ hắn, đúng hơn mình vừa chơi vợ hắn nhưng giờ lại bắt tay đầy lịch thiệp như này, thực ra chẳng ở đâu có cái cảnh này cả, nó lạ lắm, nhưng Hiền với P này thì trên danh nghĩa thôi mà, có gì đâu mà phải sợ.

Nói là thế, chứ nhỡ vợ chồng hắn bình thường, không phải là danh nghĩa thôi thì hôm nay xác định luôn chứ không chừng. Thế nên ngoài sự tự tin thì sự dè dặt trong từng câu nói luôn để tôi đề cao cảnh giác.

Hắn ta cũng dạng anh tú, sáng sủa thư sinh, chắc chỉ hơn 30 chút, còn trẻ và phong độ. P cũng đưa tay ra chào một cách xã giao như bình thường, dù cả hai cũng ngượng ngùng, nhưng có lẽ đã quen với phong cách này rồi, chẳng ai làm mất đi sự lịch thiệp của mình.

Tôi quay sang anh của Thuỷ, như muốn hỏi gì đó, hắn ta cũng chẳng chối bỏ gì, đứng sát lại với P sẵn giọng.

  • Thảo nào anh thấy em quen quen, hoá ra em là vợ P.
  • Vâng, có lẽ em thấy anh ở đâu đó, giờ thì em hiểu rồi ạ. Anh với anh P đẹp đôi lắm.
  • Cám ơn em, dù sao cũng gặp nhau rồi, biết nhau rồi, nên chúng ta thoải mái hơn nhỉ.

Tôi mỉm cười, nhưng có chút chua chát. Chẳng hiểu nữa, nhưng đúng là số mệnh. 4 con người gặp nhau trong cái hoàn cảnh này.

Chúng tôi chia tay nhau, cũng chẳng trò chuyện gì nhiều. Hiền lúc đầu cũng không nói, nhưng im lặng trên xe một hồi nàng cũng chẳng đừng được.

  • Em xin lỗi, hôm nay làm anh khó xử.
  • Có gì đâu, anh thấy có gì khó xử đâu. Chỉ hơi oái oăm thôi. Em với chồng em như nào.
  • Thực ra bọn em chỉ là danh nghĩa, chứ có gì đâu, nên lúc đầu nhìn thấy anh ấy em sợ, nhưng bình tâm nghĩ lại đáng ra nên thế, em nên để mọi người cùng biết luôn.
  • Nhưng P với tay kia cũng là một cặp, giờ em báo tin ra thì hai người đó liệu có yên ổn không?
  • Đấy là việc của hai người, dám đến với nhau thì phải dám đứng lên trước sóng gió, em đã làm bình phong cho họ quá lâu rồi.
  • Tội em quá, mấy năm rồi em cứ thế này, anh nghĩ chẳng thể mãi như này được em ạ.
  • Thôi anh, chúng em chưa bao giờ trách móc nhau, cuộc sống riêng của mỗi người đều có, không ai trách móc nhau gì mà.

Tôi trở về cuộc sống thường nhật, bình thường như chẳng có chuyện gì, cứ hai ngày là tôi và Hiền lại lao vào nhau, từ hôm con bé đi, ở bên Hiền tôi lại mạnh mẽ lạ thường, sức hút từ cô gái tuyệt vời này làm tôi say đắm, làm tính dục của thằng đàn ông phát huy một cách cao điểm nhất.

Tôi và con bé lúc rảnh vẫn nhắn tin và gọi với nhau, vì lệch múi giờ nên thường ban ngày ở VN là đêm ở bên đó, nên các cuộc trò chuyện thường không nhiều. Nhưng con bé chẳng quên cứ mỗi tối trước khi công chúa ngủ là gọi điện dỗ dành, lúc giờ công chúa ăn cũng gọi về cho công chúa được động viên.

Cuối tuần tôi ở nhà cùng gia đình, cô giúp việc cũng được nghỉ ngơi, vì thế việc nhà từ sáng dậy là tôi đã lên kế hoạch. Nhưng có lẽ tôi bất ngờ hơn khi Hiền gọi.

  • Anh, hôm nay anh bận không
  • Anh hôm nay ở nhà, sao em gọi anh hôm nay được.
  • Hôm nay em rảnh mà, em qua thăm bé nhà anh nhé.
  • Có tiện không, nhà còn mẹ anh.
  • Có mẹ anh thì có sao đâu, em không ngại đâu.
  • Thế mấy giờ em qua
  • Em ở gần chỗ anh rồi
  • Trời, gần chỗ anh rồi mà giờ gọi anh á.
  • Anh đón em đi, em gần đến cổng rồi.

Tôi chạy ra cổng, đã thấy xe Hiền chạy gần đến, Hiền bước xuống cùng một bó hoa và giỏ trái cây.

  • Sao em biết nhà anh mà đến được đây.
  • Muốn thì em sẽ biết thôi.

Tôi cầm giúp Hiền giỏ trái cây, còn chưa định hình gì thì Hiền làm tôi bất ngờ. Mẹ tôi và công chúa đứng ngay giữa nhà đã thấy khách đến rồi.

  • Con chào bác ạ.
  • Vâng, bác chào con.
  • Dạ con đến chơi đột ngột, chẳng biết mua gì nữa nên con mua giỏ trái cây biếu bác ạ
  • Con bày vẽ quá, mời con vào nhà.
  • Mẹ. Đây là Hiền, đối tác công ty con ạ.
  • Uh, con mời khách ngồi đi.

Hiền nhìn công chúa đang chơi thì mỉm cười, tiến đến giơ tay bế. Ơ con ranh nhà tôi nhìn người lạ đáng lẽ phải chạy bổ đi, thì hôm nay lại chạy lại cho Hiền bế. Mẹ tôi và tôi nhìn thấy cũng phải lạ, vì trước giờ người lạ là chẳng bế được.

  • Anh, anh cắm giúp em lọ hoa cho chị nhé.
  • Uh, em lại còn nghĩ được cả hoa cho chị nhà anh à.

Hiền mỉm cười bước theo tôi ra khu bếp để dọn chỗ cắm hoa, công chúa vẫn trên tay của nàng ngoan ngoãn một cách lạ thường. Mẹ tôi pha một ấm trà hoa mà tôi dành riêng cho mẹ để mời khách.

  • Con ra đây uống trà, cứ để đấy cho T nó làm cho
  • Dạ

Hiền bước đến cùng mẹ tôi, nhấp một ngụm nước rồi khen tới tấp.

  • Bác có gu dùng trà tốt thật ạ, trà thơm nhẹ, không quá ngọt, chắc loại này ít mất ngủ bác nhỉ
  • Uh, thằng T nó biết bác hay mất ngủ, nên nó mua loại này cho bác, còn nó nhiều loại trà lắm, trên tầng còn cả một phòng trà riêng của nó cơ.
  • Ôi thật thế ạ, quen anh ý lâu rồi mà giờ con mới biết đấy ạ, tí bác cho con tham quan với nhé.
  • Được, tí bác dẫn tham quan. Thế nhà con gần đây không?
  • Dạ nhà con cũng cách khoảng chục cây ạ.
  • May hôm nay đường sá không đông nhỉ, chứ không đi lại vất vả
  • Dạ con đi làm cũng quen ạ.

Hai người phụ nữ cứ trò chuyện hăng say, còn tôi cắm xong bó hoa cho vợ, Hiền nhìn thấy thì lại lên tiếng.

  • Anh cho em lên thắp hương cho chị với ạ.

Tôi dẫn Hiền lên thắp hương. Hiền bày hoa, tự tay thắp hương, cắm hương và khấn vái rất lâu, chỉ là tôi chẳng nghe được cô nàng khấn gì. Nhưng có lẽ cũng nhập tâm lắm.

Tôi và mẹ đưa nàng thăm quan một số phòng cơ bản như phòng sách, phòng trà và khoảng decor sân thượng. Hiền cũng thích thú như bao người khác vậy. Cô gái này từ hồi tôi lột được lớp váy ra thì lại thay đổi hẳn, một người phụ nữ mạnh mẽ lại nhu mì đáng yêu đến lạ thường, cách ăn nói cũng duyên và đầy thiện ý. Nhất là cách nói chuyện với người lớn, phải nói là khéo, khéo một cách không giả tạo, tự nhiên nhưng chẳng chút ngại ngùng, có gì đó hình ảnh của Thuỷ lại hiện về nơi này vậy.

Như quên mất điều gì, Hiền chạy ngay ra xe, làm tôi cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi bước vào cô nàng tươi cười với công chúa, cùng một giỏ đồ chơi cho bé gái.

Công chúa nhìn thấy rất thích, cùng cô nàng ngồi lắp lắp, xếp xếp mãi. Có lẽ phụ nữ hợp nhau thì phải, nên dễ dàng tiếp nhận nhau thế.

Hiền cũng khéo tay chẳng kém ai, dù là tiểu thư, và là bà chủ công ty, nhưng việc bếp núc của nàng khá giỏi. Các món ăn không quá màu mè, nhưng hương vị lại phù hợp, đến mẹ tôi khó tính nhưng cũng khen Hiền khéo tay.

Về độ cầu kì thì con bé là nhất, Hiền và vợ tôi là biết nấu. Còn một người nữa, cứ lảng vảng trong tâm trí tôi.

Trở lại với hiện tại, buổi tối sau khi ru công chúa ngủ, mẹ gọi tôi lại.

  • Cái cô hôm nay đến chơi nhà là như thế nào?
  • Dạ, là bạn ạ, đối tác cty con.
  • Mày lừa ai, mẹ nhìn là biết, nói rõ xem nào.
  • Thì Hiền đến chơi, chứ con có biết đâu, con hơi bị động.
  • Nó thích mày ra mặt, thế còn mày?
  • Con đang đau hết đầu lên đây, mẹ cứ hỏi làm gì nhiều.
  • Công chúa cũng mến nó, hai cô cháu cũng bám nhau, như kiểu quen rồi đó, nhưng mẹ lo.
  • Mẹ lo gì.
  • Thì dì ghẻ con chồng, haiz, tự suy nghĩ, tự tính toán sao cho phải.
  • Vâng con biết rồi ạ.
  • Mẹ cứ nói thế, không bảo không quan tâm, với còn dì con bé nữa, nó nhìn chắc gì ưng.
  • Giời ạ, mẹ lại. Thôi mẹ cứ đi ngủ đi, để con tự tính ạ.

Pha một bình cafe, tôi mang lên sân thượng. Màn đêm đen, có chút sương mờ ảo, dưới ghế tôi ngồi lấm tấm chút sương đọng lại, nhưng chẳng cản được tâm hồn bừa bộn.

Làn gió khẽ rít qua làm da tôi nổi những đốm lạnh, chẳng sao cả, tôi vẫn thẫn thờ nghĩ về cuộc sống. Chẳng biết thành công hay thất bại nữa, công việc tạm ổn, nhưng cuộc sống cá nhân lại quá rắc rối, rắc rối y như cách tôi để nó diễn ra. Là do tôi hết.

Ngụm cafe chỉ làm tôi tỉnh hơn, mặc dù nó đắng ngắt, chẳng chút đường nào, nhưng có chẳng chút tác động từ vị giác sang các giác quan khác. Tôi đặt vào một mớ các giả sử. Đúng là có giả sử và giá như, có lẽ tôi sẽ chọn con đường khác hơn.

Bản thân mình có lẽ không tệ, nhưng cách để vận hành cuộc sống lại tệ, sướng thân nhưng tệ với mọi người mà. Rồi giờ giữa hai người phụ nữ này, tôi phải làm sao.

Ánh đèn điện thoại chớp lên với dòng chữ : Em nhớ anh

Chẳng phải 1 lần mà tận hai lần, và hai người khác nhau. Tôi đặt điện thoại xuống đi ra phía ngoài để hít một hơi thật sâu, thật sâu.

  • Anh nhớ em

Dòng tin nhắn tôi gửi đi, chẳng mưu cầu nhận lại hồi âm. Cứ như để nó trôi đi, tôi chọn cho mình một lối đi, chẳng rõ đúng hay sai, nhưng rồi cũng chẳng biết sắp tới, tôi vận hành nó như nào cả.

Ngày con bé về tôi ra đón, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của con bé tôi thấy rất vui. Ku Mạnh cũng có xe đến đón, nên tôi đưa con bé về thẳng nhà. Trước khi xuống xe, tôi và con bé còn chẳng chịu nổi, lao vào nhau cho thoả nỗi nhớ, nhưng chỉ là trên xe, chúng tôi vội vàng trong nụ hôn, rồi còn vào nhà. Con bé như bà chủ nhỏ của ngôi nhà vậy, như là nơi đáng lẽ là sở hữu của con bé.

Mọi người đều mong đón con bé, nhất là công chúa nhỏ, chạy tót ra ôm chầm như nhớ nhung lâu lắm vậy, hai dì cháu cứ bám lấy nhau mãi chẳng rời.

Cô giúp việc còn chẳng đừng được, như chung vui cùng.

  • Đấy, đúng là có máu mủ có khác, dì về là nó mừng chưa kìa.

Mẹ tôi có lẽ cũng nhận ra mối quan hệ của chúng tôi thì phải, dù gì người lớn thường tinh ý, và có linh cảm tốt, thế nên chuyện Hiền đến chơi nhà mới làm mẹ tôi suy nghĩ và gọi tôi để nói chuyện.

Cả ngày bên nhau không rời, có lẽ đây gọi là sum vầy. Chúng tôi cứ bình dị như thế, sau chuyến bay dài, con bé mặc dù khá mệt, lại lệch múi giờ nên có lẽ cần được nghỉ ngơi.

Nhưng con bé chẳng cần, cứ lăng xăng đủ việc, lúc nào cũng kè kè thêm công chúa bên cạnh, y như một người mẹ xa con lâu ngày vậy.

Đến tối tôi bảo để công chúa sang ngủ cùng tôi, cho con bé được nghỉ ngơi. Vừa nói vừa nháy mắt cho con bé. Vì dù sao phòng tôi rộng, giường cũng rộng hơn. Thế là cứ như kế hoạch, con bé ru công chúa ngủ, còn tôi ngồi ngắm hai người.

Tôi lại nằm dần đến bên con bé, ôm con bé lại vào lòng mà cảm thấy ấm áp khó tả, nhưng rồi cảm giác tội lỗi lại trào dâng, rõ ràng mình đã làm chuyện chẳng tốt, con bé thì chắc chưa biết chuyện, nó vẫn nhẹ nhàng như thế.

Xoay người sang phía tôi, chúng tôi lại nồng nhiệt trong nụ hôn, nỗi nhớ nhung của con bé làm nó lúc thì nhẹ nhàng, nhưng lúc thì mạnh mẽ khó tả.

Nó chồm lên người tôi, mặc dù cả người nó đè lên tôi, nhưng tôi chẳng cảm thấy có chút nào nặng nề, cặp vú căng cứng ép xuống lồng ngực tôi, hơi thở đều, và êm ái càng làm tôi xốn sang.

Kéo cái váy ném xuống cuối giường, con bé trần truồng chẳng mảnh vải, còn tôi cũng nhanh chóng cởi sạch để hưởng ứng cái cuồng nhiệt này. Chúng tôi cứ hôn hít nhau một hồi, tôi còn chẳng kịp chăm sóc cho con bé, bàn tay mới chỉ xoa mông, rồi luồn vào khe lồn của nó một chút thôi, nhưng nó ướt át tự lúc nào, chẳng cần phải mơn chớn.

Con bé cà cà vào con cu tôi để nó ngổng dậy, y như một cô kĩ thuật viên massage đang dùng cái khe lồn massage cho khách, nước lồn túa ra ướt cả con cu, cũng vì thế nó cứ trượt đi trượt lại một cách dễ dàng.

Đến khi chẳng chịu nổi nữa, con cu chĩa thẳng vào lỗ lồn, tôi chỉ nhẹ nhàng hất mông lên, còn con bé ấn lồn xuống tẹo là cái lồn đã dần nuốt chửng con cu. Con cu chui tọt vào lồn nhanh chóng, sự ấm áp của cái lồn này làm tôi sướng vô cùng.

Con bé cứ nhấp liên tục, tiếp bạch bạch hiện lên rõ ràng, còn tiếng rên thì tuyệt nhiên chẳng thấy. Công chúa đang ngủ bên cạnh mà, nên tôi cũng chỉ dám phụ hoạ nhẹ nhàng bằng cách hẩy cái mông lên cao hơn, để con cu đâm vào lồn con bé sâu hơn.

ĐƯợc một hồi con bé ngồi hẳn lại trên người tôi, bắt đầu hất mông lên xuống mà chẳng xoay xoay như mọi lần, hai tay con bé để trên bụng tôi làm chỗ tựa, còn cái mông cứ hẩy liên tục, miệng thì mím lại, mắt lờ đờ, y như một con nghiện.

Nhưng đây là nàng tiên chứ chẳng phải con nghiện, khuôn mặt dịu hiền đầy kiêu sa, chỉ là đang nhắm mắt hưởng thụ như hằng nga ngồi đàn bên thỏ ngọc vậy, con bé đang hưởng thụ cái cu tôi, hưởng thụ khoái lạc trong lồn qua từng cú hất mông cứ như một điệu múa của tiên nữ. Đến khi nó chẳng chịu được, hẩy thật nhanh, rồi hơi thở dồn dập theo.

Lần này nó lại kéo cái mông lên để dập xuống, chỉ đâu vài lần như thế nó lại sụp xuống để hẩy thêm vài cái cuối, ánh mắt vẫn đờ đẫn, cái miệng đã hé ra để điều tiết hơi thở.

Nó lên đỉnh theo cách nhẹ nhàng và nhanh chóng thế, chẳng có gì lạ khi con bé xa tôi lâu vậy. Nó lại mới hết kì kinh, nên giờ có lẽ là lúc nó ham muốn nhất chăng.

Còn tôi, có lẽ Hiền chữa cho cái tật xìu con cu rồi, nên giờ đây nó vẫn cứng cáp trong lồn con bé. Nhưng sự nhớ nhung của con bé đồng nghĩa với sự lên đỉnh nhanh của nó, còn với tôi ngược lại.

Được Hiền cho ăn no, giờ con cu chẳng yếu nữa, chẳng đến nỗi nhớ nhung mà xuất nhanh được. Cái lồn con bé trở nên quen thuộc, mà đã quen thì cảm xúc nó cũng không thể nào như ham muốn của lạ được, với lại cứ hai ngày lại quần nhau với Hiền một lần, mỗi lần quần 2 hiệp thì sức khoẻ nào chịu được.

Tôi cố gắng tập trung cao độ để tìm hiểu lại cái cơ lồn của con bé, rõ ràng nó rộng rãi hơn của Hiền, rõ ràng nó có co bóp, nhưng không chặt như của Hiền, rõ ràng tôi thấy bên nó quen thuộc quá, nhưng con cu phản hồi lại chậm chạp.

Và rõ ràng do tôi, nên tôi phải tập trung đầu óc, tự dưng loé lên trong đầu hình ảnh tay anh Thuỷ và chồng Hiền loã lồ chơi nhau, nhưng thấy bệnh hoạn quá nên tôi lắc đầu cho qua, rồi hình ảnh Hiền địt tôi, gương mặt phê pha máu lửa ấy, nhưng thôi, tôi lại lắc đầu cho qua để sang cảnh khác.

Con bé nhìn thấy tôi có vẻ khác lạ.

  • Anh sao thế.
  • Anh có sao đâu
  • Em thấy anh lạ quá, nói em nghe nào
  • Anh đang tập trung đấy, đang nghĩ xem có hình ảnh nào kích thích không
  • Anh lại nghĩ lung tung. Thế anh đang nghĩ gì?
  • À, anh nghĩ 2 người đàn ông quan hệ.
  • Bệnh hoạn, thế mà anh cũng nghĩ được.
  • Thế nên a mới lắc đầu chuyển cảnh.
  • Thế anh chuyển cảnh gì
  • Chuyển cảnh a đang địt một cô nào đó.
  • Anh hư đốn, thế mà anh cũng dám nghĩ, em cắt cu anh giờ
  • Thế nên nó thoáng qua nên anh lại lắc đầu, giờ chưa biết nghĩ gì
  • Có gì đâu mà nghĩ, theo anh thì ntn mà kích thích
  • Thì nhìn em sướng là kích thích nhất, như lúc em địt cái buồi giả ý.
  • Eo, cũng bệnh, nhưng kích thích lắm à
  • Uh, kích thích lắm, nhìn em sướng thế anh cũng sướng theo
  • Em nhìn dâm lắm à?
  • Không đẹp mà, mới chỉ cu giả thôi đấy, em địt cu thật chắc a nhìn thôi là xuất ra rồi
  • Anh dâm thế, em mới có mình anh, lấy đâu ra cu thật khác
  • Uh, đấy là anh nghĩ thế, nếu có chắc kích thích lắm.
  • Em mà địt thật thì anh không ghen à?
  • Ghen chứ, ghen bỏ xừ được, nhưng nghĩ đến lại kích thích, nhìn khuôn mặt dâm đãng sướng rên lên, nhìn cái lồn của anh bị địt bởi cái cu khác nữa.
  • Cu anh là sướng nhất rồi, cu khác chắc chắn không bằng
  • Em thử đâu mà biết
  • Em mà thử anh chịu nổi đấy à
  • Biết đâu được, chỉ cần em sướng có gì anh không chịu nổi.

Vừa nói lại vừa hình dung con cu khác nhịp vào lồn con bé, tôi lại vừa hẩy mông lên dập vào lồn nó, cảm giác sướng khó tả. Tôi quay ra phía sau con bé, để nó ở tư thế quỳ chân, nhưng người vẫn ngỏng lên với tôi, rà rà đặt con cu vào lỗ lồn để nhấp, con bé thót mình, rên nhẹ lên một tiếng, rồi quay lại phía sau hôn tôi, tôi thuận tay luồn hai tay ra trước bóp lấy bầu vú căng đầy của con bé.

Bầu vú to, cứng nhưng rất tự nhiên, làm tăng thêm bao nhiêu cảm giác, hình ảnh con bé bị địt cũng hiện lên.

  • Anh cho em đi địt cu khác nhé
  • Anh cho không?
  • Anh cho đấy, em địt đi
  • Thế em địt nhé, nhỡ đâu địt nát lồn của anh thì sao
  • Địt em sướng là được, em há mồm kêu rên sung sướng là anh cũng sướng rồi
  • Thế em sướng nhé, ưm ưm
  • Uh, em mút cu cho nó không
  • Có em mút nhé, em sướng lắm.
  • Anh cũng sướng, a, a, anh ra nhé
  • Anh ra đi, em sướng quá, ưm ưm ưm
  • Địt vào lồn em này, a. anh ra, a a.

Tôi dập thật mạnh, con cu trọc sâu trong tử cung con bé, rồi bắn đầy tinh khí vào lồn nó, con bé khép chân lại, cơ lồn cũng co bóp thật mạnh để vắt tinh trùng của tôi. Cả người nó cũng giật giật theo nhịp của tôi, hơi thở của hai càng hổn hển theo nhau. Một lúc sau, cả hai chúng tôi đổ sập xuống giường, dòng tinh khí cũng chảy ra mép lồn, con bé chỉ kịp lấy tay chắn lại lỗ lồn, rồi bê lồn vào trong nhà vệ sinh, nhìn thật kích thích và hài hước.

Rửa ráy xong chúng tôi ôm nhau ngủ, hôm nay không cho con bé về phòng nữa.

  • Hôm nay em ngủ bên anh nhé
  • Vâng, nhưng bác biết thì sao
  • Không nói sao mẹ biết.
  • Vâng, mà sao hôm nay anh suy nghĩ gì buồn cười thế
  • Thì tự dưng nghĩ cho nó kích thích
  • Anh nghĩ thật hay tự dưng thế đấy
  • Thì tự dưng nghĩ, nhưng thật chắc cũng hay nhỉ
  • Em cấm nhé, lúc làm nói tí cho kích thích, anh mà có gì linh tinh chết với em
  • Ơ, anh cho em được thử của lạ mà
  • Em cần chắc, của anh là đủ rồi, cấm anh không suy nghĩ lung tung, em chỉ là của anh thôi.
  • Uh, anh biết rồi, yêu thế.
  • Yêu thật không?
  • Thật mà
  • Anh nhớ người ta không?
  • Có chứ, em đi mất bao ngày.
  • Em cũng nhớ anh mà, cứ mong được về thật sớm đấy.

Ngày hôm sau tôi đã có kế hoạch đưa cả cty đi ăn mừng, vừa là để chào đón đoàn công tác về, vừa là để mừng hợp đồng mới kí được. Cả công ty có vẻ rất vui mừng, sự trở lại của nhóm công tác làm công ty náo nhiệt hẳn, ở đó có các cây hài, leader nên ai cũng được chào mừng.

Tất nhiên là chúng tôi sẽ đi ăn vào buổi trưa, vì chiều tối thường tôi sẽ không rảnh, nhất là con bé. Thế nhưng có chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Hiền chẳng gọi điện trước cho tôi mà đã đến công ty tôi một cách đường hoàng với lý do cũng rất đường hoàng: Thăm bạn.

Hiền đến bắt tay chào mừng ku Mạnh về như đã quen từ lâu vậy, hai người vào phòng riêng của Mạnh trò chuyện một hồi khá lâu, tôi không để ý lắm cho đến khi có cô nhân viên vào bảo mới biết.

Nhưng giờ này sắp đi liên hoan đến nơi rồi mà gặp tình huống này thì rất khó, không phải chỉ hôm nay mà những ngày sau này với tôi cũng thế, nếu để hai người phụ nữ này gặp nhau trong những tình huống dở cười như này chắc tôi khó lòng nào mà xử lý được.

Đang miên man nghĩ cách đối phó thì Mạnh dẫn Hiền cùng sang phòng tôi nói chuyện, chúng tôi vẫn giữ chừng mực như một người quen, một đối tác, nhưng Hiền lại vô tình dựa vào Mạnh để gần tôi hơn như này, không sớm thì muộn, tôi sẽ lại đau đầu.

Và tất nhiên ku Mạnh mời Hiền đi ăn cùng công ty, đơn giản là bạn, và là đối tác đã triển khai cùng nhau một vài dự án. Khuôn mặt tôi dường như có chút khó chịu, khó chịu vì sẽ rất khó xử, tôi tính nháy cu Mạnh, nhưng chẳng kịp. Hiền đã đồng ý đi ăn cùng cty tôi, còn tôi ngao ngán và bắt đầu thấy sợ sệt.

Con bé cũng thấy được khuôn mặt tôi không bình thường khi bước ra khỏi cửa, nó tiến đến hỏi tôi.

  • Anh sao thế, tự dưng nghệt mặt ra là sao
  • Thì ku Mạnh nó mời bạn nó đi ăn cùng, mà hôm nay anh lại chỉ muốn cùng công ty ăn riêng thôi.
  • Nhưng đông mà, anh sợ gì, tí em phụ anh vậy.

Chúng tôi bước vào buổi tiệc đông vui, công ty giờ là thành quả của chúng tôi, trước đây tôi chẳng bao giờ dám nghĩ công ty có đến cả hơn 50 nhân viên, nhưng giờ nó thành hiện thực, hiện thực đẹp. Một công ty vốn lưu động thấp, nguồn lực mạnh, tỉ suất lợi nhuận cao, là điều ai cũng mong muốn có, và cái ngành này là thế, luôn có chỗ đứng cho người dám làm.

Tôi đứng lên phát biểu đầy tự hào trong bữa tiệc, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nhân viên tôi thấy mình còn nhiều thứ nữa để có thể phát triển.

Bàn tôi ngồi ở trên, có tôi, con bé, Hiền, Mạnh, rồi các leader phòng ban ngồi tiếp cùng nhau. Cái khó của tôi là bị kẹp luôn giữa hai người phụ nữ.

Con bé thì vẫn chừng mực như mọi ngày, nó ăn nói hoạt bát, nên pha trò thêm cho câu chuyện rôm rả, tôi nhìn được sự trưởng thành từ con bé, nó chẳng còn bé bỏng như hồi mới lên học nữa.

Giờ phong cách làm việc chuyên nghiệp, tố chất lãnh đạo, khả năng xã giao cũng không hề kém cạnh ai, làm tôi lại mường tượng ra một Thuỷ hoặc một Hiền nữa vậy.

Con bé ở bên không gắp thức ăn cho tôi như ở nhà, nhưng Hiền thì khác, mọi thứ Hiền thể hiện ngay trên bàn ăn, từ gắp đồ ăn cho tôi, cách nói chuyện có duyên và luôn hướng về tôi làm tôi cảm giác Hiền đang muốn đánh dấu lãnh thổ vậy.

Tất nhiên con bé là người tinh tế, nó chẳng khó để nhận ra điều đó, ku Mạnh cũng thế, cứ ngồi cười, lâu lâu nháy mắt với tôi như ngầm biểu đạt ý đồng tình giữa tôi và Hiền.

Tôi cứ kẹp giữa như thế, cảm giác mình biến thành cái bánh mì được ép chặt từ mọi phía. Nhưng chẳng có cách nào thoát ra, nhìn sang phía nào cũng sẽ bị chĩa lại từ phía bên kia.

Tôi cảm ơn Hiền vì sự quan tâm, nhưng cũng thể hiện mình thích được tự phục vụ như một cách xã giao, nhưng tôi phải quay sang con bé, gắp đồ cho nó, với bề ngoài là tưởng thưởng cho sự vất vả của con bé, còn phía tôi thì ngầm để con bé hiểu, tôi vẫn quan tâm nó lắm.

Con bé vui, vui vì nhìn thấy điều đó từ tôi, còn Hiền thì không, đang ăn, nhưng Hiền dừng lại một cách bất ngờ, làm tôi sững người, giờ lại phải nháy cu Mạnh giúp đỡ.

Nó hiểu ý của tôi, nên lại pha trò, kéo câu chuyện đi dài hơn. Bữa ăn vì thế cũng bớt căng thẳng với tôi hơn. Và như chuẩn bị được những gì tiếp theo, hết bữa ăn tôi đã tự ra nghe điện thoại, vờ như ở nhà có chuyện, phải về gấp, để kéo con bé đi về cùng. Cũng tránh phải đi tiếp các tăng mà có Hiền. Mọi sự tôi giao lại cho Mạnh và các leader.

Con bé trên xe đã tinh ý hỏi tôi.

  • Ở nhà không có chuyện gì phải k anh
  • Sao em biết
  • Em biết thừa, anh trốn à.
  • Uh, đưa em đi uống nước cho thoải mái.

Tôi đưa con bé đến một quán nhỏ, yên tĩnh, hai người nhìn nhau chẳng ai muốn nói trước, dường như còn điều gì đó, nhưng rồi phá vỡ không khí này, con bé lên tiếng.

  • Anh có vấn đề gì thì khai ra
  • Anh làm gì có gì
  • Anh nghĩ em không biết, nhưng phụ nữ nhạy cảm, chẳng có gì không biết cả.
  • Chỉ là không thoải mái quá thôi.
  • Chị ấy thích anh là rõ rồi, còn anh, nói rõ em nghe, đừng để em tự tìm hiểu, lúc đấy lại chẳng hay.
  • Ơ, em cứ thế.
  • Em biết đàn ông các anh tham lam, chẳng bao giờ dừng, cái gì có rồi thì coi thường, rồi lại thích cái mới lạ.
  • Biết là nhiều người như thế, nhưng em nghĩ anh thế à?
  • Anh không bình thường khi có chị Hiền, em thấy sự ấp úng của anh, thấy khuôn mặt của anh như nào rồi.
  • Em giận anh à?
  • Không. Em đã là gì mà giận, em đến bên anh từ đầu đều là đứng sau hết, chẳng danh phận gì, em chẳng đòi hỏi phải như nào cả….

Con bé vừa nói vừa rơi những giọt nước mắt, nó mếu máo giữa quán làm tôi bất ngờ, tôi chẳng nghĩ lại ra chuyện như này. Kéo cái ghế ngồi bên nó, tôi lau nước mắt, rồi kéo cái đầu của nó vào tôi.

  • Anh xin lỗi, biết em thiệt thòi nhiều, anh chưa làm gì tốt cho em cả.
  • Thực ra em có cần gì đâu, nhìn anh sống vui, hạnh phúc là ổn, chỉ là đến giờ chị không còn, em cũng muốn mình được yêu thương trọn vẹn hơn.
  • Uh, thì lúc nào chả thương em, em không thấy anh với công chúa lúc nào cũng cần em đấy à. Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, những chuyện không hay tự anh sẽ giải quyết, không để em phải nghĩ nữa.
  • Đấy tuỳ anh, nếu một ngày nào đó em cảm thấy không ổn, em sẽ tự đi, kệ anh ở lại.
  • Ơ doạ anh nữa à
  • Em không doạ đâu nhé, em làm thật đấy, nếu không được yêu thương ở lại chỉ đau khổ thôi.
  • Anh biết rồi, em mà đi chắc a chết mất.
  • Anh còn bao bóng hồng, chết làm sao được.
  • Lấy đâu ra, thôi đừng nghĩ lung tung nữa.

Tôi an ủi con bé xong thấy rằng đã ổn, tưởng chừng mọi việc có thể tạm dừng lại để chuyên tâm làm việc hơn. Nhưng không.

Hai đứa chúng tôi đang tíu tít về đến nhà, biết là công chúa đợi nên hôm nay về sớm để cả nhà có nhiều thời gian bên nhau hơn. Đến gần nhà tôi bỗng chậm xe lại. Chiếc xe đỗ trước cổng nhà tôi nhìn có vẻ quen quen.

Lại một rắc rối lớn khi tôi nhận ra Hiền đang có mặt ở nhà mình, lúc trưa tôi báo nhà có việc nên tôi với con bé về trước, còn Hiền chẳng lẽ muốn xem xét sự tình của tôi.

Con bé cũng nhận ra tôi đang nhìn gì và nghĩ gì.

  • Nhà có khách hả anh
  • Uh, có lẽ khách này em quen rồi.
  • Anh có sức hút thật.
  • Ơ, đến em còn nói thế à.

Con bé bước vào nhà gọi to công chúa, công chúa chạy vọt từ trên tay Hiền ra mừng rỡ.

Nó ôm chặt con bé như bé con đón mẹ về. Còn Hiền nhìn tôi với ánh mắt buồn mặc dù khoé miệng có mỉm cười.

Tôi chào hỏi rồi mời Hiền ngồi chơi, con bé bế công chúa ra cổng chơi mà chẳng cần thay đồ.

  • Em đến khi nào thế
  • Em mới đến, đi qua cửa hàng tiện mua ít đồ qua biếu bác thôi.
  • Em bày vẽ quá, đường qua có tiện đâu.
  • Em tí về nhà ngoại ít hôm nên cũng không lo.

Mẹ tôi ngồi lại nói chuyện cùng chúng tôi, nhìn nét mặt phảng phất nỗi buồn của Hiền nhưng tôi chẳng biết phải làm sao.

Giờ phũ phàng với Hiền sẽ chỉ làm tôi trở lên khốn nạn hơn, còn con bé cũng nhìn tôi chẳng thể như trước được.

  • Con ở lại ăn cơm với bác nhé, hôm nay bác tự nấu xem con ăn hợp không.
  • Dạ thôi bác ạ, hôm nay con về thăm mẹ con, để hôm nào con qua con nấu phụ bác ạ.
  • Uh, hôm nào mà ít việc qua chơi với bác.

Con bé về cũng vui vẻ chào hỏi, cũng mời Hiền ở lại ăn cơm, nhưng Hiền hiểu được sự việc hôm nay nên đã nhã nhặn từ chối.

Tôi đưa Hiền về với tâm trạng lẫn lộn.

  • Em về nhà mẹ thật à
  • Vâng, em về vài hôm
  • Bên nhà chồng có việc gì không?
  • Cũng có việc chút, để hôm nào rảnh em kể anh sau
  • uh. Thế em chờ a chút.

Tôi chạy lên nhà cầm túi trà Shan xuống, chẳng kịp chuẩn bị gì nên nhà còn gì thì dùng làm quà vậy.

  • Cho anh gửi tí trà làm quà cho bố e.
  • Anh lại bày vẽ làm gì.
  • Anh có chỗ quen mua, loại này anh thấy các cụ uống hợp đấy.
  • Em cám ơn.
  • Anh xin lỗi nhé, hôm nay anh không có thời gian…
  • Em hiểu rồi mà, chắc a khó xử. Hôm nào tâm trạng cả hai tốt chút mình nói chuyện sau anh nhé.
  • Uh, em đi về cẩn thận nhé.

Con bé đang trong bếp thấy tôi vào nhà, nó vẫn có gì đó không thoải mái.

  • Chị ấy về rồi à?
  • Uh, vừa về rồi em.
  • Sao chị ý biết nhà mình
  • Hôm trước Hiền đến nhà chơi, hôm em đi công tác ý.
  • Thế thời gian em đi công tác ở nhà còn chuyện gì em không biết không?
  • Không, làm gì còn gì nữa, ngày nào anh chẳng gọi cho em.

Như một thói quen, tôi tiến đến đằng sau ôm eo con bé, hướng đầu qua vai để hôn lên má con bé. Con bé thì có vẻ giận nên chẳng thèm quay lại đáp lại tôi. Đến khi tôi nghe thấy tiếng e hèm của mẹ, mới chợt nhớ mình đang dưới phòng khách.

Bỏ tay khỏi người con bé, tôi ngượng ngùng, còn con bé chẳng kém phần bối rối.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Long

Thằng T xàm vcl