Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Có Thật, Gái Xinh, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: sếp và nhân viên, seri, tự truyện
Lượt Xem: 2101 Lượt Xem
Mẹ tôi và con bé dọn dẹp, tôi đưa công chúa ra ngoài trước sân nhà chơi, sau đó lại trở lại. Chưa định thần là sẽ nói chuyện gì thì mẹ lại gọi chúng tôi vào.
- Hai đứa muốn nói gì không?
Tôi quay sang con bé, nó cũng thế, ái ngại một hồi, nhưng rồi tôi lại là người mở lời trước.
- Thì mẹ biết rồi phải không?
- Tao đẻ ra mày, giờ hỏi lại ngược mẹ mày thế à? Muốn nói gì thì trình bày đi.
- Thực ra con với em cũng muốn công chúa lớn lên chút mới thông báo, với lại vợ con cũng mất chưa lâu, nên thời điểm này có lẽ chưa phù hợp.
- Uh, mẹ nhìn thấy thế nên hỏi, thực ra từ mấy năm trước mẹ thấy con bé nó chăm mày trong viện là mẹ hiểu nó như nào rồi.
Mẹ tôi vừa nói, vừa vẫy tay để con bé đến bên cạnh mẹ ngồi.
- Mẹ biết con vất vả chăm lo cho cái gia đình này, làm mẹ ai không hiểu, nhưng đúng là con thiệt thòi quá.
- Dạ không đâu ạ, trước giờ con cũng không cầu mong được như nào cả. Chỉ là hoàn cảnh nó đặc biệt quá.
- Tại thằng T nhà này hết, mẹ cứ tưởng nó ế vợ, ai ngờ nó lại cái tính này.
Tôi như bị trách mắng, lại chẳng cam.
- Con làm gì nên tội mà mẹ nói thế, thực ra là lỗi của con thật ạ.
- Thế hai đứa như này lâu chưa?
- Mẹ này, ntn là như nào.
- Ơ cái thằng này, mẹ hỏi thật mà.
Con bé giờ mới ngẩng mặt lên nhẹ nhàng.
- Dạ cũng mới ạ.
- Thôi được rồi, mẹ không cấm cản gì mà ngại cả, con chăm sóc công chúa như con đẻ là mẹ mừng rồi, cũng yên tâm nữa, chẳng ai bằng máu mủ nhà mình. Con thằng T liệu liệu, mày mà làm con bé buồn mẹ xử mày đấy.
- Thế là hôm nay mẹ chĩa mũi, rìu vào con à.
- Uh, liệu hồn, lớ xớ mẹ đuổi khỏi nhà. Để thư thư, rồi về nhà chơi, báo cho bố với anh chị ở nhà nhé.
- Vâng
- Ở nhà ai cũng gặp con bé, cũng biết rồi, mọi người ngày xưa còn nghĩ không phải vợ con mà đáng lẽ là con bé cơ
- Ngày con nằm viện à?
- Uh, có ai người dưng mà tuần nào cũng đến chăm 1 cái thằng liệt giường bất tỉnh nhân sự không?
- Vâng
- Đấy, nhưng dòng đời nó đưa đẩy, thôi giờ như này cũng được rồi
- …
Tôi và con bé cứ lí nhí, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn, thực ra chuyện này là sớm muộn mọi người cũng biết. CHỉ là hôm nay có lẽ mẹ dằn mặt tôi, vì mẹ nhìn thấy sự hỗn loạn trong tình cảm của tôi.
Công chúa ngủ xong, tôi ôm con bé vào lòng, cảm nhận được con bé có chút vui mừng.
- Em có lẽ vui nhất nhỉ.
- Vui gì, em khó xử đấy, ngại chết, để mẹ nhìn thấy.
- Nhưng mẹ biết cũng vui, kiểu gì cũng hợp thức hoá mà.
- Ai thèm anh mà hợp thức hoá.
- Thật không thèm không?
- Thật, anh mà lèm bèm với cô nào là em không thèm đâu đấy.
Có chút niềm vui nho nhỏ, chúng tôi trải qua thời gian nhẹ nhàng nhất có thể, đi đâu cũng có nhau, cả nhà đúng nghĩa là một gia đình, con bé là một người mẹ thực thụ chứ chẳng phải đóng thế nữa.
Nhìn khuôn mặt và nụ cười mãn nguyện của những người phụ nữ bên tôi, có lẽ đó là niềm hạnh phúc, cũng là sự an ủi cho vợ tôi, vợ tôi cũng chỉ mong tôi và con hạnh phúc, nên việc con bé chăm sóc cho gia đình như này chẳng khác gì vợ tôi. Tất nhiên với tôi, ai là người ấy, tôi thương yêu vợ, nhưng không hề để con bé cảm thấy nó chỉ là hình bóng của chị nó, thời gian nó bên tôi nên cũng hiểu. Chúng tôi có những khoảng thời gian sai trái, có những lúc tự dằn vặt trong bóng tối, nhưng giờ, có lẽ cũng đến lúc phải cho con bé sự thoải mái, sự công bằng.
Tôi gặp Hiền trong 1 quán cafe, nơi đây đủ đông người cho chúng tôi sự nhãn nhặn để không làm gì quá. Nhưng chẳng để tôi nói trước, có lẽ Hiền cũng nhiều tâm sự chẳng kém.
- Anh này, em chắc sẽ ly hôn
- Uh, e quyết rồi à
- Em đã nói chuyện với bố mẹ em, cũng kể hết nỗi khổ mấy năm qua. Bố mẹ em thì không muốn, vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình.
- Không ai thông cảm cho em à?
- Có chị em, nhưng bố mẹ em vẫn chưa nguôi ngoai.
- Còn về gia đình bên chồng em?
- Em với chồng em nói chuyện rồi, sắp tới em sẽ thông báo với bên nhà chồng em thôi.
- Chắc chắn em sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều đấy, chắc em chuẩn bị tâm lý hết rồi nhỉ?
- Em chuẩn bị đủ rồi, giờ em cũng phải đứng lên giành lại quyền sống cho mình chứ.
- Uh, cố lên em.
- Anh động viên em nhiều vào, sắp tới có khi anh phải giúp thêm cho em đấy.
- Anh giúp gì được cho em nhỉ
- Anh làm điểm tựa cho em nhé.
Tôi quay đi, có lẽ câu chuyện hôm nay tôi mở lời, nhưng giờ lại cảm thấy khó hơn bao giờ hết. Giờ nói ra lại như gáo nước lạnh hất vào mặt Hiền, còn không nói thì càng không được.
- Cái này bàn sau vậy, em cố gắng thu xếp để lo công việc tốt, việc gia đình cứ từ từ, cũng không nên làm quá, để mọi người hiểu được đã.
- Vâng, em cũng không làm khó khăn gì, chỉ là thông báo thế, mọi người không đồng ý em cũng vẫn cắt mà.
- Uh, thế dự án đầu tư kia chắc em dừng chứ?
- Vâng, em dừng rồi, em mua nhà đất để đó. Giờ tài sản của em có cái gì tên em đâu.
- Anh cũng nể em đấy.
- Để bớt phải chia chia, tính tính ạ, em cũng chẳng có tài sản chung nào, ra toà khỏi phân xử a ạ. Mà dạo này anh bận hay sao mà không gặp em thế?
- Anh có chút việc bận mà.
- Em tưởng anh không được gặp em.
- Ủa sao lại không được gặp em.
- Thì bị ngăn cấm, ví dụ vậy.
- Em giỏi ví dụ nhỉ.
Hiền mạnh mẽ nhưng đủ tỉnh táo, tôi hiểu điều này, cũng một phần vì thế dù cuộc chơi có đẹp biết mấy, tôi vẫn có gì đó lợn cợn.
Tôi cùng con bé về nhà, nhưng ánh đèn đã sáng từ bao giờ, trước cổng nhà đã mở đèn, nhìn qua chẳng có dấu hiệu nào của việc có khách. Nhưng khi bước vào nhà tôi và con bé cùng hơi giật mình. Hiền đang đứng bếp cùng mẹ tôi, vừa nói vừa làm, nụ cười cũng trực trên đôi môi.
Thấy tôi và con bé về, mẹ tôi bỏ việc đấy, ra đón chúng tôi. Hôm nay mẹ tôi lạ, ra cầm đồ cho tôi và con bé, mẹ để con bé ra làm cùng Hiền. Còn tôi bế công chúa nhưng vẫn còn ngạc nhiên.
- Em đến sao không báo trước
- Em tiện đường qua, hôm nay về sớm nên qua thăm bác, hôm trước có hẹn bác hôm nào qua nấu ăn cùng bác mà.
- Chị Hiền giỏi nấu ăn nhỉ, chị làm khách mà vất vả quá.
- Chị nghe bác kể em nấu ăn giỏi lắm.
- Em chỉ nấu món bình thường thôi, món của em toàn người nhà ăn thấy ngon nên khen, chứ người lạ em chưa nấu bao giờ ạ.
- …
Thôi xong, tôi nghĩ thầm trong đầu, kiểu này cứ đá qua, đá lại chắc chết mất. Tôi bế công chúa lên tầng theo mẹ tôi, đầy thắc mắc hỏi mẹ.
- Sao mẹ không gọi báo con là nhà có khách.
- Khách của con thì về tự biết chứ sao bảo mẹ.
- Mẹ lại làm khó con rồi.
- Việc của con thì con tự giải quyết, giải quyết không đúng thì chẳng xứng làm đàn ông.
- Thế là mẹ gài con à
- Mẹ không gài, con giỏi thì xử lý cái việc này đi, con bé mà không thích thì biết tay mẹ đấy.
Bữa cơm nhà tôi thì mẹ tôi sắp xếp cho tôi với con bé ngồi bên cạnh nhau, công chúa ngồi ghế đầu bàn, còn mẹ với Hiền ngồi một bên, câu chuyện có lẽ chẳng có gì, nhưng mỗi cách nói chuyện đều phảng phất cái gì đó của thuốc súng, nếu có lỡ miệng, biết đâu lại là ngòi lửa châm vào cuộc chiến.
May mắn mẹ tôi có phụ giúp cho tôi rất nhiều.
- Đấy cháu thấy gia đinh bác đơn giản không, hai đứa chúng nó cứ đi làm về là ở nhà chuẩn bị xong cơm nước.
- Vâng, may mà có bác phụ anh T ạ.
- Hai đứa nó đi làm vất vả, nên bác giúp được gì bác giúp, mấy nữa bác già rồi thì hai đứa nó tự lo cho con cái chúng nó.
- Vâng.
Hiền lại cúi mặt ăn, miệng mỉm cười, nhưng khuôn mặt có vẻ méo đi. Con bé ngầm hiểu ý của mẹ tôi, nên cũng nhanh nhảu tỏ rõ vị thế chủ nhà. Nó gắp đồ ăn cho Hiền, mời và giới thiệu về gia đình…
Còn tôi vẫn chỉ thỉnh thoảng chêm vài câu đơn giản như có lệ. Bữa cơm khách nhưng đầy ngại ngùng, có lẽ nếu tôi không phải lăn tăn gì thì việc tiếp khách ở nhà hoàn toàn thoải mái, nhưng câu chuyện nó không dừng ở đấy.
Giữa bữa cơm Hiền đang ăn thì lại có biểu hiện khác lạ, đồ ăn gắp lên nhưng lại bỏ xuống, tay che miệng, và có dấu hiệu như muốn nôn. Cái biểu hiện giống y hệt vợ tôi ngày xưa. Tôi nhận ra có lẽ không phải đơn giản nữa rồi.
Mẹ tôi và con bé, với cái nhạy cảm của phụ nữ cũng nhận ra điều gì đó, khi hai người phụ nữ cùng nhìn về phía tôi, nhìn thấy sự ngập ngừng ấp úng khó tả của tôi, có lẽ mọi người đang nghĩ đến cái viễn cảnh chẳng ai mong đợi.
Con bé chạy ra lấy một cốc nước cho Hiền, sau khi Hiền uống xong thì xin phép không ăn được nữa, mẹ tôi và con bé có hỏi thăm sức khoẻ thì Hiền bảo không sao, tự dưng khó chịu thế thôi.
Tất nhiên câu trả lời đơn giản, nhưng cái biểu hiện này làm bữa cơm nhà tôi cũng nhanh chóng dần nguội tàn, chẳng ai còn muốn ăn nữa, vì thế chúng tôi cũng nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn.
Tôi phụ con bé ra dọn đồ và rửa, con bé chẳng nói gì, cứ trầm ngâm, lâu lâu nhìn tôi với ánh mắt như muốn tra hỏi. Tất nhiên tôi chưa rõ sự tình, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng, tôi biết nếu cái biểu hiện kia của Hiền là có gì trong bụng, thì tỉ lệ dính của tôi cực cao. Nhưng không, thầm nghĩ trong lòng và mong rằng không có gì.
Mẹ tôi có hỏi về gia đình, công việc của Hiền, câu chuyện cũng nhẹ nhàng, còn tôi với con bé sau khi xong việc có ra ngồi cùng Hiền.
Con bé vẫn cố giữ bình tĩnh nhưng rồi lúc sau nó bế công chúa đi chơi, để tôi ở lại. Hiền hôm nay không đi xe đến nhà tôi, có lẽ Hiền đã tính trước để tôi đưa về. Nhưng trong lòng đầy nghi hoặc như này tôi chẳng thể gọi xe cho Hiền về mà muốn tìm hiểu chút thông tin.
Chạy ra ngoài với con bé, tôi lên tiếng.
- Anh đưa Hiền về nhé.
- Việc của anh sao lại nói với em
- Anh muốn nói rõ để Hiền hiểu hơn về chúng ta, để sau này không rơi vào những hoàn cảnh như này nữa.
- Chứ không phải anh đang tính cái gì trong đầu à.
- Em đừng nghĩ thế, chúng ta khó khăn lắm mới được như này, nên anh không muốn làm em nghĩ ngợi.
- Thế mà giờ em vẫn còn nghĩ ngợi đây.
- Anh biết, nên a mới muốn nói rõ với Hiền, nhé, đừng nghĩ nhiều, a về luôn mà.
- Vâng, anh đi đi, đi sớm về còn tắm rửa, không muộn con lại ngủ mất đấy.
Tôi đưa Hiền về, chưa biết bắt đầu từ đâu. Tôi dừng lại ở một vệ đường để có đủ sự tập trung.
- Em khoẻ không?
- Em chắc yếu người chút thôi, không sao anh ạ.
- UHh, thế tốt rồi
- Anh có điều gì muốn nói à.
- Uh, thì thực ra, anh với em, anh cám ơn em bên anh khoảng thời gian vừa qua, nhưng có lẽ.
- Dạ, anh cứ từ từ ạ, chuyện đó là sự đồng tình của hai phía phải không anh.
- Uh, dù là cả hai phía nhưng.
- Em biết giờ em chưa chấm dứt xong, anh cũng hiểu hoàn cảnh của em, em mong có thời gian chút nữa, để em có đủ sự tự tin, đủ dũng khí để sống với chính mình.
- Anh biết em mạnh mẽ, giỏi giang, là người mà ai cũng muốn được đồng hành và yêu thương, anh là đàn ông, anh cũng không thể tránh được, nhưng anh có nỗi khổ riêng.
- Ai cũng có nỗi khổ riêng, em cũng chưa ép ai cái gì, tất cả là sự bình đẳng, nhưng em mong anh nếu nói hãy để sau khi em giải quyết xong việc của em, rồi em sẽ nghe chuyện anh nói.
Hiền vừa nói vừa rơi những dòng lệ trên khoé mắt, tôi chẳng biết làm sao, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Hiền. Cùng ngồi im lặng hồi lâu, dòng xe vẫn tấp nập ngoài kia, ánh sáng của đèn xe cứ chiếu vào chiếu ra làm ẩn hiện khuôn mặt sầu thẳm của Hiền, sự im lặng bỗng chốc làm con tim đập nhanh hơn, có lẽ tôi sợ cái cảm giác như này. Hiền mở cửa xuống vẫy taxi về, chẳng để tôi nói nhiều.
- Anh cứ về nhà đi ạ, em đi taxi về nhà mẹ, em muốn yên tĩnh một chút ạ.
- Để anh đưa về, đi xa thế không tiện.
- Không sao ạ, anh về đi, công chúa nhà anh chắc đang đợi anh ạ.
Hiền bước lên xe, để lại tôi đứng bên cửa xe nhìn theo, bóng dáng ấy lại làm tôi thấy nao lòng, cái dáng mảnh gầy như lướt đi, như thiếu sức sống, như sự tuyệt vọng của nỗi niềm riêng của phận phụ nữ.
Là tôi sai, khi gieo vào những thứ tươi đẹp, nhưng thực chất toàn là chông gai, toàn là màu tối.
Màn đêm đen vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, gió cũng nhẹ nhẹ lướt qua ô cửa kính tạt thẳng vào mặt tôi, tôi cố tình như thế cho mình tỉnh ra hơn, để đối diện với thực tại, để đối phó với chính những gì mình gieo lên.
Tôi chạy xe về trong lòng vẫn còn ngổn ngang, con bé và công chúa vẫn đứng ở ngoài cổng chờ tôi, hai dì cháu vừa chơi vừa ngóng tôi,nhìn thấy tôi về từ phía xa hai người đã nhào chạy ra đón, nhưng tôi chỉ mỉm cười, chẳng nói lên lời.
Có lẽ đối diện với con bé mới là cái khó khăn nhất của tôi, tôi không thể mang cái bộ mặt u sầu này về nhà, tôi không thể làm con bé buồn được.
Thằng T xàm vcl