Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô nhân tình bóng tối – Ký Sự 18+ – Update Chap 39

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 2072 Lượt Xem

Tôi đưa cả gia đình về quê để vừa thăm nhà, vừa để giới thiệu con bé với mọi người trong nhà. Thực ra con bé quá quen với nhà tôi rồi, chỉ là đây là lần đường hoàng về nhà cùng tôi trên danh nghĩa giới thiệu và ra mắt mọi người thôi.

Con bé thì khác hẳn, lần ra mắt đầu tiên nên con bé còn quá nhiều sự lo lắng. Lo lắng vì đã quen với mọi người rồi, nhưng là cương vị khác, giờ lại là cương vị khác. Lo lắng còn vì sợ bị đàm tiếu chuyện chị chị em em. Rồi lo lắng chọn quà về cho mọi người, lo lắng ăn mặc sao cho hợp…

Tôi luôn bên cạnh con bé, tư vấn cho con bé những điều phù hợp. Ở tuổi của tôi đã lớn rồi, lại qua một lần lập gia đình nên mọi chuyện có lẽ dễ dàng hơn. Nhưng khi chuyện này đến tôi cũng đủ kinh nghiệm để ở bên con bé hơn.

Nói là thế, nhưng lần thứ 3 dẫn phụ nữ về nhà, tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn có cái tâm trạng bồi hồi khó tả. Trên cả quãng đường về không có con bé ngồi cạnh ghế trên, chẳng có cái nắm tay cùng nhau để hoà vào nhịp hạnh phúc nhưng nhìn hàng ghế sau tôi cảm nhận rõ được tâm trạng từng người.

Có lẽ mẹ tôi bình thản nhất, cả quãng đường bà vừa trò chuyện cùng con bé, vừa động viên nó, chắc chỉ người lớn tuổi mới hiểu các vấn đề này, với lại mẹ tôi vốn trong ngành giáo dục nên việc hiểu người khác cũng dễ hơn.

Nhà tôi lại đông vui hơn sau bao thời gian ảm đạm. Mọi người cũng biết nhau hết rồi nên cũng không phải giới thiệu gì nhiều. Có lẽ mẹ tôi nói chuyện trước với mọi người trong nhà, nên tính trịnh trọng, sự khách sáo cũng đã hạn chế nhiều. Nhà tôi như một buổi sum họp gia đình, lũ trẻ thì thích chơi với nhau, công chúa nhà tôi cũng lon ton chạy nhảy theo các anh chị.

Hai chị gái nhà tôi thì cứ xúm cùng con bé, ra vẻ mấy chị em cũng hợp nhau, lúc đầu con bé còn ngại ngùng, nhưng thấy sự thoải mái từ các chị nên đã phá bỏ lớp giáp bảo vệ.

Bữa cơm bố tôi là người đầu tiên lên tiếng.

  • Cả nhà đông đủ rồi, giờ mọi việc cũng ổn. Thằng T dẫn bạn gái về như này bố cũng mừng, cuối cùng đều là người nhà với nhau hết, bố mẹ mong hai đứa bảo ban nhau để sống. Còn việc với cụ thông gia, bố mẹ sẽ gọi điện lên để nói chuyện.

Tôi với con bé cũng chẳng cần phát biểu thêm, mọi việc cứ như thế diễn ra.

  • Sau này thằng T phải chăm con bé hơn, không được để nó tủi, không để nó vất vả nghe chưa.
  • Con biết rồi, tự dưng con có làm gì đâu mà dặn con thế.
  • Không dặn mày thì bố dặn ai, con nhà người ta vất vả vì gia đình như thế, mày làm gì không phải chết với cả nhà.
  • Vâng. Thôi bố ăn đi, con biết rồi.

Mấy ông anh rể nhà tôi cứ ngồi cười, rồi cùng nâng ly cụng với nhau, lâu lâu cũng nháy tôi.

  • Cậu giỏi nhất nhà, giỏi nhất xã hội
  • Em có gì mà giỏi đâu anh.
  • Ai mà nghĩ cậu lại đưa cô dì về được.
  • Duyên số anh ạ, em tránh không được đấy.
    Nhưng mà giỏi. Anh phục cậu.

Cả nhà đều cười vang, ai ai cũng cười tươi, có con bé lúc đầu ngại, nhưng rồi cũng chẳng còn khép nép. Con bé có tôi làm điểm tựa, có công chúa làm tình yêu kết nối mọi người lại cùng nhau.

Tôi chẳng dẫn con bé đi thăm làng xóm như mọi khi, chúng tôi quanh quẩn ở nhà, rồi qua nhà các anh chị chơi, có lẽ tôi ngại, có lẽ không muốn rình rang…

Lịch trình về quê ra mắt dù ngắn, nhưng nói chung là ổn, ổn như cách mọi người cùng tiếp nhận việc này.

Tôi có một cuộc gặp riêng với Hiền. Chẳng phải ở quán cafe, chẳng phải trong khách sạn, chúng tôi đi hóng gió.

  • Dạo này em ổn chứ?
  • Em ổn, mọi việc gia đình cũng dần xử lý được rồi.
  • Thế thì yên tâm rồi. Nhìn em có sức sống hơn rồi đấy.
  • Em lúc nào cũng mạnh mẽ mà.
  • Với người khác thôi, anh hiểu mà.
  • Gặp em ở đây chắc chắn anh có điều gì muốn nói nhỉ.
  • Uh, đầu tiên là chúc mừng em.
  • Vì điều gì thế a?
  • Vì anh thấy em dần vui hơn.
  • Thế thôi á, em tưởng gì nữa.
  • Anh mong là sau này em sẽ có con đường tốt để đi, mọi việc đều tốt hết.
  • Em dần hiểu rồi.
  • Anh xin lỗi, vì không thể mang lại cho em sự bình yên và hạnh phúc được.
  • Không anh, em phải cám ơn anh mà, không có anh em chẳng đủ dũng khí bước ra khỏi những gì tưởng đã an bài đâu.
  • Là do em mà, dù gì em cũng sẽ tốt thôi, anh tin ở em.
  • Anh có định hướng gì chưa?
  • Cuộc sống vẫn thế mà em.
  • Cô dì của anh khéo lắm, anh cũng thật biết chọn đấy.
  • Em kháy anh à. Duyên số em ạ.
  • Em ý cũng tốt mà.

Thế là tôi và Hiền dừng lại, hai người văn minh, một người lịch sự, là Hiền đấy, chẳng phải tôi đâu. Nếu là phụ nữ khác tôi chẳng đảm bảo mình có khung cảnh ấy, chẳng có câu chuyện nhẹ nhàng như thế.

Tôi nhìn thấy ánh mắt đượm buồn, nhìn thấy xa xăm có giọt lệ trực rơi, nhưng rồi nụ cười của Hiền, lời nói khéo léo kéo câu chuyện đi theo hướng khác. Cô ấy thật thánh thiện.

Tôi và con bé có những dự định cho gia đình, hai bên gia đình cũng đều biết chuyện rồi, chẳng ai phản đối, chẳng ai không chúc phúc cho tôi và con bé.

Thế là cũng vẹn toàn. Chỉ còn thiếu một cái lễ để con bé được như bao người. Nhưng con bé còn trẻ, cũng chẳng vội.

Tôi đã dự định xây một căn nhà nhỏ ở Phú Quốc, để làm chỗ đi lại nghỉ ngơi cho gia đình, bản vẽ, kế hoạch được chúng tôi bàn bạc chi tiết. Nhà thầu cũng được chọn lựa.

Đợt này chỉ có tôi xây, thằng bạn khắm khú thì muốn sang nhượng, vì nó muốn đầu tư chỗ khác. May là mảnh của tôi khá rộng, chứ không tôi lại ôm thêm mảnh của nó nữa.

Tôi có 1 tuần để vào xem xét tình hình, kí hợp đồng xây dựng với nhà thầu. Con bé và gia đình tôi ở nhà. Vì ước định tầm 5-6 tháng thì mới hoàn thiện.

Bước xuống sân bay là trận mưa rào hiếm có vào cái mùa này. Tôi bắt taxi về thẳng Resort để nghỉ ngơi trước khi gặp nhà thầu.

Phú Quốc dần khác xưa hơn, nhưng chung quy vẫn thưa thớt, chỉ là quy hoạch nơi đây dở quá, may mà tôi có một mảnh view mặt biển luôn, chứ không chưa chắc tôi ra đây xây.

Nơi đây cũng gợi lại kỉ niệm với người vợ quá cố, đáng lẽ đây là món quà cho cô ấy, nhưng rồi mọi chuyện lại chẳng được như dự tính.

Ngồi đợi lấy phòng ở sảnh resort, do sự đông đúc của quầy checkin, tôi đã ngồi lại sofa trong một góc để lướt những tin nhắn trên điện thoại. Ngoài trời vẫn mưa sối xả, cái mưa trái mùa, cộng thêm hơi nước bốc lên, không khí thực sự ngột ngạt. Những đám trẻ con chạy nhảy dưới sảnh, làm tôi nhớ công chúa. Nhưng chẳng làm tôi quên mỉm cười khi có một cô bé không may chạy nhảy ngã luôn lên ghế sofa. Bỗng tự dưng có một cậu bé dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi một cách chăm chú.

  • Chào con, con quen chú không?
  • Bố, phải bố không?
  • Chắc con nhận nhầm người rồi.
  • Không, mami, bố này mami.

Cậu bé chạy về phía quầy lễ tân làm tôi nhìn theo thích thú, nhưng tự dưng trong lòng lại cồn cào, gai ốc bỗng dưng lại dựng lên, tim đập trống ngực liên hồi. Tôi chưa bao giờ có cái cảm giác này, nó lạ quá. Tại sao cậu bé lại gọi tôi là bố nhỉ, chẳng lẽ có người giống tôi hay sao.

Tôi bỏ cốc nước trên tay, chạy đến quầy lễ tân theo cậu bé. Thấp thoáng cậu bé đã tiến lại về phía mẹ của cậu ấy, tôi bỗng khựng lại, không bước nổi chân.

Mẹ của cậu bé cũng vừa nghe thấy cậu nói thế thì quay ra theo hướng chỉ tay của cậu bé, còn tôi đã đứng cách đó chỉ 3-4m. Tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy hình dáng ấy, cái hình dáng đã quá quen thuộc mà lại xa mờ như đã xa bao lâu rồi.

Chính xác là quá lâu rồi, sao giờ Thuỷ mới xuất hiện. Thuỷ đứng sững người, đến chẳng vững phải tì một tay vào cái bàn. Chúng tôi cứ thế đứng nhìn nhau, tự dưng nước mắt tôi rơi.

Thực sự đến giờ, giọt nước mắt này nó tự rơi, chứ không thể cầm lại được. Thuỷ cũng vậy, nước mắt hoen cả má, cả hai cứ đứng nhìn, còn cậu bé cứ lay tay mẹ cho đến khi nhìn thấy cả hai chúng tôi đứng sững người thì chẳng nói thêm gì.

Tôi bước đến gần hơn, nhưng sự ngập ngừng cứ dứ trên từng bước chân, Thuỷ định quay đi, nhưng cái kéo tay của cậu bé, làm cô ấy cũng chẳng đi được.

Tôi bước đến gần, nhưng chúng tôi chẳng thể mở lời, tôi cứ nhìn Thuỷ như vậy mãi. Đã gần 5 năm rồi, cô ấy chẳng thay đổi gì cả, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn dáng người ấy, chỉ có mái tóc búi cao hơn. Chẳng thay đổi gì cả.

Hai tay của tôi như muốn đến ôm chầm lấy cô ấy, như muốn trách móc thật nhiều là sao biến mất không một lý do…Nhưng tôi vẫn đứng yên, chẳng thể mở lời, còn Thuỷ vừa khóc, vừa lúng túng như tôi vậy.

Chúng tôi tiến đến sofa, tôi đưa cậu bé một ly nước, đưa cô ấy một ly, tôi mới mở lời.

  • Chúng ta đã gặp nhau chưa con?
  • Con gặp bố suốt, sao bố không về thăm con?

Tôi hướng ánh mắt ra Thuỷ, thì Thuỷ giơ tay ra hiệu cho cậu bé.

  • Con không được nói linh tinh.
  • Rõ ràng là bố, ngày nào mẹ cũng cầm ảnh bố bảo bố bận, giờ bố đây rồi mà mẹ bảo con linh tinh là sao.

Tôi kéo cậu bé sát lại người, dường như tôi đang cảm thấy có gì đó. Chẳng lẽ có nhiều điều tôi chưa biết sao.

  • Thằng bé nhận lầm đấy anh. Hai mẹ con em lên phòng trước ạ.
  • Không, con ở với bố, tại sao mẹ lại thế?

Tôi kéo cu cậu lại vào lòng, ngắm nhìn một hồi. Hoá ra cu cậu giống tôi đến lạ.

  • Bố con tên gì?
  • Bố tên T ạ
  • Bố con quê ở đâu
  • Bố ở…
  • Con có ảnh của bố con không?
  • Con có ạ, nhưng ở vali đằng kia ạ.
  • Mà con gặp bố con chưa?
  • Chưa ạ, mẹ bảo bố đi công tác xa ạ. Để con ra lấy ảnh cho bố.

Cu cậu chạy thẳng ra khu để vali, mở cái ngăn đầu của vali ra luôn, còn Thuỷ như muốn kéo cu cậu lại nhưng tôi hỏi ngay.

  • Đã bao lâu rồi em?

Thuỷ chẳng nói, lại nhìn xa xăm ra cửa.

  • Kia có phải con chúng ta không?

Thuỷ vẫn chẳng nói gì, vẫn hướng ánh mắt ra phía ngoài kia, để tôi một mình mong đợi câu trả lời.

Cậu bé chạy đến, giơ lên một khung ảnh, có tôi và Thuỷ, đây là một trong số ít những bức ảnh mà chúng tôi chụp chung khi ở bên nhau.

  • Mẹ và bố đây mà, ngày nào mẹ và con cũng nói chuyện với bố, mẹ bảo bố đi công tác ở chỗ không trò chuyện được.

Tôi nhìn thằng bé kĩ hơn, đúng là đôi mắt, cái mũi, cái khuôn mặt của tôi đây mà, thằng bé giống tôi như đúc, tại sao tôi lại chẳng thể nhận ra ngay từ đầu. Kéo thằng bé vào lòng, tôi nhìn sang phía Thuỷ, bỗng Thuỷ khóc nức nở, rồi sà vào ôm chặt tôi và thằng bé.

Chúng tôi có 2 căn Bugalow cách nhau một đoạn, nhưng hôm nay chúng tôi lại chỉ sử dụng một căn. Trời Phú Quốc vẫn mưa làm chúng tôi chẳng đi đâu được.

Thằng bé cứ quấn lấy tôi, do quãng đường di chuyển xa, sau khi nhận phòng chúng tôi ngồi trò chuyện vui vẻ, cho đến khi thằng bé ngủ gục vào lòng tôi, nhưng hai tay chẳng quên ôm chặt đùi tôi, như sợ tôi đi mất.

Bế thằng bé lên giường, ngắm nghía kĩ lại, tôi có lẽ bỏ lỡ quãng thời gian đầu đời đẹp nhất cùng con. Nhìn ra ghế sofa, Thuỷ đang ngồi chờ.

Tôi bước đến gần rồi ngồi sát bên cạnh Thuỷ, xoay người Thuỷ lại, tôi nhìn ngắm một vòng.

  • Em có vẻ gầy đi nhiều.
  • Không, Em vẫn giữ cân đấy.
  • Nhưng thời gian làm em khác đi chút rồi.
  • Giờ em khác gì nào?
  • Không rõ nữa, có lẽ nhiều thứ anh còn chưa biết phải không?

Thuỷ nhìn tôi trân trân, rồi đưa tay lên sờ vào mặt tôi, tóc tôi…

  • Anh cũng già đi rồi này.
  • Gần năm năm rồi em, thời gian nhanh quá.
  • Anh sống tốt không?
  • Cũng tốt, còn em, kể anh nghe, sao em lại mất tích như thế?
  • Em đã về VN tìm anh, nhưng thấy anh đang sống ổn nên lại đi?
  • Em về bao giờ, mà em ở đâu như nào?

Các câu hỏi của tôi dồn dập, Thuỷ chẳng còn trả lời được, ghé sát đầu dựa vào lòng tôi, tôi cảm nhận thấy giọt nước mắt của Thuỷ đang rơi, đưa tay ôm chặt Thuỷ vào lòng, mà chẳng biết nói gì.

….

Thoáng chốc cu cậu nhà tôi đã dậy, cả hai chúng tôi cùng chạy vào vì sợ cu cậu không thấy ai sẽ khóc lớn, nhìn thấy bố, cu cậu chạy thẳng ra lao vào ôm tôi.
Ánh hoàng hôn dần hiện lên, trời cũng chẳng còn mưa, không khí mát mẻ như mùa xuân vậy, chúng tôi cùng nhau đi xuống bãi biển để cho cu cậu chơi, nhưng có lẽ cu cậu chẳng muốn rời tôi nên cứ nắm tay tôi đi mãi trên bãi biển.
Mặc dù nói được tiếng Việt, nhưng còn nhiều từ chưa sõi, thỉnh thoảng nghe cu cậu chêm vào vài từ lóng đến tôi cũng không dịch được, chỉ có Thuỷ mỉm cười khi thấy cu cậu muốn diễn đạt gì đó.

Ngày hôm đó, chúng tôi – gọi là gia đình nhỏ, bên nhau chẳng rời, tôi thì chẳng thể ngờ mình lại có một cậu con trai đáng yêu đến thế, và quan trọng chúng tôi gặp nhau như đã thân quen lâu ngày gặp lại vậy, có lẽ là máu mủ.

Tôi và Thuỷ không thể hiện gì nhiều, mọi việc chú trọng vào cu cậu, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn lén nhìn nụ cười đầy mãn nguyện của Thuỷ. Cô ấy vẫn xinh đẹp, quyến rũ như xưa. Quan trọng, đây là người tôi yêu và chờ mong trong vô vọng.

Buổi tối tôi tính cho cu cậu ngủ xong sẽ về lại căn Bugalow của mình, nhưng cu cậu nhất quyết muốn được ở cùng bố mẹ, tôi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cu cậu, vì thế đã quay về lấy vali sang ở cùng mẹ con Thuỷ.

Cu cậu vui lắm, cả tối tôi chơi nhiều trò chơi cùng cu cậu, có lẽ do thời gian ở ngước ngoài nhiều, nên khi được chơi các trò chơi nhỏ thuần Việt cu cậu thích lắm, quan trọng là tôi cũng rất thích cách cu cậu hào hứng như thế.

Thuỷ ngồi từ xa ngắm tôi và cu cậu, lâu lâu tôi quay sang nhìn Thuỷ, thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt ấy, làm hai má Thuỷ đỏ hồng. ở tuổi này rồi, nhưng chúng tôi cứ như mới bị rung động bởi nhau vậy.

Trò chơi kết thúc, chúng tôi lên giường, cu cậu nằm giữa và hai bố mẹ hai bên, chúng tôi cùng hát một vài bài hát ngắn rồi cu cậu dần chìm vào giấc ngủ. Lúc này tay tôi đã nắm lấy tay Thuỷ từ lúc nào.

Tôi kéo Thuỷ cùng ngồi dậy, đắp chăn cho cu cậu, cả hai chúng tôi ra ban công ngồi. Ánh đèn chỉ còn lờ mờ trong phòng, ngoài bãi biển tối đen như mực, chỉ còn tiếng sóng rì rào. Tôi quay sang nhìn Thuỷ, chúng tôi vẫn chẳng nói gì từ nãy giờ.

  • Anh chẳng ngờ, chúng ta lại gặp nhau ở đây.
  • Em đã không về Hà Nội, em nghĩ rằng về sẽ làm phiền anh.
  • Em đúng là. Em có nhận được tin nhắn vào facebook anh gửi cho em không? Anh không nhận được phản hồi nào của em cả.
  • Em có nhận được, nhưng lúc biết anh đã ổn định, em đã không trả lời.
  • Thời gian vắng em, anh từng suy sụp.
  • Em hiểu, em cũng từng có quãng thời gian khó khăn, nhưng vì con mà em đã vượt qua được.
  • Rồi giờ em đối diện như thế nào?
  • Em chưa nghĩ được, em hơi sốc khi nghe anh kể về quãng thời gian đó. Giá như.

Tôi bịt miệng em lại bằng nụ hôn, nụ hôn mạnh bạo, em cũng giật mình, nhưng rồi lại tiếp nhận nó một cách ngọt ngào. Chúng tôi quấn lấy nhau, đôi môi ngọt ngào, ướt át như một trái dâu vậy.

Tôi quấn lấy Thuỷ , ghì sát người kéo em vào lòng, đôi môi vẫn chưa rời nhau, bỗng tôi cảm nhận thấy vị mặn mặn, tôi rời môi em , nhìn thấy rõ những giọt nước mắt trên hai mi em chảy xuống.

  • Không sao, giờ có anh đây rồi.

Tôi lại ghì em lại, chúng tôi lại say sưa như ngày đầu, mà không, nụ hôn này có cả đắng cay ngọt bùi, có cả khoảng không nhớ nhung khôn nguôi, nỗi tủi hờn sau bao năm xa cách.

Rời môi nhau, chúng tôi lại ghì chặt người vào, em đang ngồi trên đùi tôi, chúng tôi ôm nhau, chẳng ai nói thêm gì nữa, tiếng sóng vẫn rì rào, cơn gió nhẹ thoảng qua mang mùi hương nhè nhẹ của cỏ đất.

Cứ thế một hồi lâu, có lẽ lũ muỗi chẳng tha, chúng cứ vo ve quanh đây, tôi liền bế em lên, em vẫn ôm chặt và quặp chân chặt vào người tôi. Chúng tôi ngồi trên sofa trong phòng, nhưng chẳng muốn rời nhau.

Chẳng hiểu sao thằng cu của tôi nó tự dưng dựng đứng, rõ ràng là từ nãy đến giờ tôi có để ý gì đâu, giờ tự dưng nó biểu tình, nhưng em đang ngồi trên, bỗng chốc chúng tôi cùng thấy ngại ngùng. Em khẽ nhấc mông, định rời khỏi tôi, rời khỏi cái cọc đang cứng ngắc kia, thì tôi lại như bừng tỉnh, giờ nào rồi mà còn ngại.

Tôi kéo em vào, để em ngồi yên, rồi hôn lên cổ em, tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật. Từ cổ em nụ hôn của tôi dần lên trên sát tai em, cái lưỡi dần ngoe nguẩy đánh vào những trọng điểm của em, tiếng em thở dồn dập, cái đầu ngoáy ngoáy theo từng nhịp hôn của tôi.

Rời cái cổ, tôi dần đi sâu đến cái rãnh ngực của em. Chiếc váy ngủ không mỏng manh, nhưng cũng đủ hờ hững khoe cặp ngực của em. Tôi dùng nụ hôn để làm em cảm thấy được chiều chuộng, nhưng cái lưỡi lại như muốn trêu em, nó làm em nhắm mắt say mê.

Hai tay tôi khẽ kéo hai bên vai váy, và thế là chiếc váy dần tụt khỏi người em, để lộ ra bầu vú quen thuộc. Nó vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như ngày nào, tôi tay tôi sờ vào đã thấy chút mềm hơn xưa, chỉ là đầu vú đã se lại cứng hơn, cảm giác to hơn ngày xưa.

Tôi đưa miệng mình lấp đầy vào từng bên ngực em, tham lam như một con hổ đói, nhưng vẫn cợt nhả như con mèo hoang, làm em quằn quại, hơi thở cũng dồn dập theo.

Tôi để em ra, rồi kéo cái váy ra hẳn người em, đặt em nằm xuống ghế sofa, trên người em giờ chỉ còn cái quần lót. Tôi dần đưa miệng mình từ đầu vú xuống dưới phần bụng, hai tay vẫn thay nhau xoa từng nơi trên cơ thể em, đến khi chạm đến phần bụng em thì tôi đã nhận thấy nó thực sự thay đổi. Phần eo của em không còn săn chắc như xưa, mà mảng mỡ đã dần hiện lên, nó không rõ ràng, nhưng với sự cảm nhận tinh tế, tôi nhận thấy nó mềm vị mỡ hơn xưa, chẳng thể trách, vì thời gian, vì cu cậu được sinh ra, nên sẽ ảnh hưởng đến cơ thể phụ nữ.

Tôi chẳng hề chê gì, trong lòng còn thương em hơn. Hai tay giờ đây đã kéo chiếc quần lót ra khỏi người em rồi, em cũng khẽ nhấc mông để phối hợp cùng tôi. Có chút gì đó gượng gạo khi tôi nhìn lên em.

Nhưng chẳng bỏ qua thời khắc nào, tôi tiến lại gần khu vực sung sướng lâu nay. Nó vẫn thế, chẳng khác gì cả. Chiếc lưỡi thăm dò từ hai bên đùi đến mép rồi lại trở ra, làm em ưỡn lên, cùng tiếng rên nhẹ.

Cái lưỡi dần tiến vào khu vực quan trọng nhất, một mùi thơm thoang thoảng phảng phất nơi đây. Có lẽ em có chuẩn bị cho sự gặp mặt này thì phải. Đầu lưỡi tôi khẽ tách hai mép của em ra thì bất chợt những giọt nước nhờn của em chảy ra, làm đầu lưỡi của tôi cảm nhận được cái vị ngọt nhẹ của nó.

Càng tiến vào sâu hơn, nước của em càng nhiều hơn, tôi chẳng cần phải làm gì, chỉ thưởng thức cái hương vị ấy, tiếng sộp soạt vang lên, còn em ưỡn người đón nhận. Đến khi cãi lưỡi thực sự hoạt động thì nó đã chui vào trong khe ẩm ướt hơn, tôi muốn cái lưỡi vào sâu hơn nữa, nhưng chắc chỉ được chút thôi rồi lại dừng. Không tấn công sâu được thì ta đánh bên ngoài vậy. Cái hạt le của em được tôi nong ra liên tục, em co rúm người, giật giật liên tục khi được cái lưỡi tôi chăm sóc.

Đến khi tiếng rên mạnh hơn, em giật giật cái cơ bụng, rồi hai tay kéo đầu tôi vục vào lồn em. Cái lồn giờ giật giật một lúc, còn em cứng đơ người. Em đã lên lần một.

Tôi ngẩng đầu lên để thở, hai mép đã đầy nước nhờn, với tay kéo cái áo của mình cởi ra, rồi lau hết những thứ còn sót lại trên mặt, tôi cởi nốt cái quần, rồi nằm lên người em.

Tôi ghé lại gần em, đặt lên miệng em một nụ hôn dài, lần này em đã kéo tôi vào mạnh hơn, chủ động hơn và hôn tôi cuồng nhiệt hơn.

Tôi chẳng cần em chăm sóc cho mình, nó đã cương cứng từ lúc nào, tôi đã kê thằng bé của mình vào giữa cô bé của em từ lúc nào, nó trơn tuột, khi tôi đưa thằng cu quét qua quét lại, chắc là nước của tôi chảy ra bổ trợ thêm thôi chứ nước của em nhiều hơn tất cả.

Chính vì thế khi thằng cu chỉnh vào đúng giữa tâm của cô bé, nó đã chui vào một cách nhẹ nhàng. Nói là nhẹ nhàng nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp, trên từng thớ thịt, từng milimet khi đi vào sâu.

Em cũng ưỡn người lên đón nhận, còn chẳng quên kéo ghì đầu tôi xuống để hôn lên môi tôi, rồi lại thả ra thở một cách hổn hển. Còn thằng bé của tôi thì cứ từ từ tiến vào. Nhưng cũng phải khựng lại ở giữa chừng, vì nó chật quá, nó quá bó sát, cảm giác như thằng bé đang chui vào một cái lồn còn trinh vậy, nó cứ bó sát và bóp chặt, mặc dù nước nhờn rất nhiều nhưng chỉ đến giữa chừng là phải dừng.

Dừng để cảm nhận sự sung sướng, dừng để em làm quen lại, và dừng để tiến sâu hơn vào em. Tôi khẽ rút ra, rồi lại vào lại một cách nhẹ nhàng nhất. Đến khi cả thằng cu đã cắm sâu hết cỡ trong em, thì tôi mới dừng lại, để tôi có thời gian ngắm nhìn em kĩ hơn. Cả hai nhìn nhau chẳng rời, cho đến khi tôi lại ghì em vào để ngấu nghiến hôn em, từ đây thằng cu mới thực sự hoạt động.

Tiếng thở gấp từ miệng em, tiếng nhóp nhép khi thằng cu dập vào lồn em liên tục, tiếng da thịt chạm nhau càng tăng thêm máu lửa trong tôi.

– Anh đừng dừng lại, nhanh, nhanh lên, a, a, a

Thuỷ thỉnh thoảng lại phải thốt lên, rồi miệng lại vê hình chữ O tròn liên tục khi nhịp dập của tôi càng nhanh hơn. Tôi cũng chẳng kịp nghỉ nhiều, cứ sau mỗi lần dập liên tục, tôi nghỉ một chút, rồi lại dập liên tục.

Có lẽ nỗi nhớ không đè nổi nỗi ấm ức, nên tôi lại như một con hổ đói. Đến khi cả hai mệt lử người, cùng gục xuống cùng nhau. Thằng cu cũng xìu xuống nhanh chóng, rồi trơn tuột rơi khỏi lồn em để dòng tinh trùng trắng đục cứ thế chảy ra đệm sofa.

Buổi sáng sau khi ăn sáng cùng hai mẹ con, tôi phải đến gặp nhà thầu, cầm trên tay chiếc máy tính bảng, tôi bắt taxi đi, để lại cu cậu và em đứng sau.

  • Bố về sớm nhé, con với mẹ chờ bố.

Chỉ cần nghe đến thế, tôi lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Có lẽ cái thế giới nhỏ bé này nó gói gọn và đơn giản thì tốt biết bao.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Long

Thằng T xàm vcl