Con Em Họ Xinh Xắn Của Tôi – Truyện Sex Có Thật 100% – Đã END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Con Em Họ Xinh Xắn Của Tôi – Truyện Sex Có Thật 100% – Đã END
Tác Giả: boyandgril1
Thể Loại: anh họ, em họ, truyện sex có thật
Lượt Xem: 1326 Lượt Xem
Chap cuối!
Với một người bình thường, chúng ta ai cũng có thể nhớ được những kỉ niệm, những mốc thời gian, những sự kiện trong quá khứ, trừ những người trí nhớ quá kém, tôi thì ko thấy mình là một người có trí nhớ kém, ko muốn nói là trí nhớ rất tốt, nhưng… quả thật, những ngày tháng đó, những ngày mà tôi đánh mất Trang, đánh mất tất cả tình yêu và hy vọng, tôi ko biết… ko nhớ… ko hiểu mình đã làm những gì, đã sống ra sao, chỉ nhớ ngày tháng cứ trôi qua, lặng lẽ, trầm lặng, ko niềm vui, ko suy nghĩ, cũng chả có ước mơ hay mong muốn gì. Tôi sống như một xác sống đúng nghĩa, đến trường tôi cũng chả thiết giao du với bạn bè, tôi ngồi học, bình thường tôi rất lười học nhưng lúc đó tôi chả biết làm gì cho quên đi nỗi buồn nên tôi vùi đầu vào học, học để đầu óc ko còn thời gian mà đau khổ nữa, về nhà thì tôi nằm, rồi ngủ, đầu óc trống rỗng, tôi nhớ tôi ko thể xem nổi hết nửa tập phim vì tôi ko thể hiểu mình đang xem cái gì, nói đúng hơn tôi ko tìm được niềm vui trong đó. Rồi các bạn biết ko, trong đầu tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện suy nghĩ nếu mình chết đi thì sẽ thế nào, Trang sẽ thế nào, mẹ tôi, chị tôi, bạn bè tôi… sẽ thế nào, rồi tôi nghĩ mình sẽ chết theo cách nào… nhưng rồi những lúc đó tôi cảm nhận rõ được nỗi đau khổ của mẹ tôi, của Trang nếu tôi chết đi, và tôi như bừng tỉnh. Tôi ko tâm sự được với ai, kể cả 2 thằng bạn thân của tôi, tôi còn cố gắng tránh mặt chúng nó, tôi chả hiểu sao tôi lại như thế. Mãi đến sau này khi tôi đi làm, internet thông dụng hơn, tôi mới hiểu thời gian đó tôi bị làm sao. Đó là một dạng của Trầm cảm, có một bài trắc nghiệm của một bác sĩ người Mỹ giúp ta có thể tự kiểm tra mức độ của mình, tôi đã nhớ lại những biểu hiện của mình và làm thử, ra kết quả tôi bị trầm cảm mức trung bình, rất may, tôi đủ lý trí để vượt qua thời gian đó, chứ ko thì ko biết bây giờ tôi còn ngồi đây mà kể chuyện cho các bạn nữa ko. Tất cả những gì tôi có thể nhớ được mình đã làm những gì trong khoảng thời gian đó… là viết mail, tôi đã viết rất nhiều, rất rất nhiều mail gửi vào hòm thư yahoo của Trang, tôi ko biết Trang có đọc được ko, nhưng tất cả những gì tôi muốn nói, muốn tâm sự tôi đều trải lòng vào đấy.
Còn Trang… tôi là một thằng đàn ông mạnh mẽ mà còn như thế, tôi ko thể tưởng tượng nổi nỗi đau đớn mà Trang phải gánh chịu trong khoảng thời gian đó, tình yêu đầu đời của một cô gái yếu đuối mới 17 tuổi, tất cả hoài bão, hy vọng, niềm tin vào cuộc sống của em đã chết đi cùng đứa con của chúng tôi…
Và rồi… cái ngày tôi lo sợ, cái ngày mà nỗi ân hận của tôi nó dâng lên đến đỉnh điểm.
Minh ơi, cô chú vừa gọi lên, Trang nó trượt đại học rồi con ạ, nó buồn lắm, con gọi điện động viên em nhé, hồi đấy đáng nhẽ mẹ cùng cô chú phải cứng rắn hơn bắt nó ở lại đây học nốt thì chắc có lẽ đã khác, khổ thân con bé quá. Mẹ tôi nói giọng buồn thiu.
Tôi đứng như chết lặng, tôi muốn gọi điện, muốn gặp Trang, muốn ôm em vào lòng để xin lỗi, để an ủi em… nhưng tôi… ko thể… Tôi lên phòng, thẫn thờ, tôi đã lo sợ điều này đến, và nó đến thật rồi. Trang học rất khá và thông minh, em thừa sức đỗ những trường đại học hàng đầu, nhưng vì tôi, vì những gì tôi gây ra cho em, tất cả đã đánh gục em. Người tôi lạnh đi, tôi run lên, tôi vò đầu và khóc… Tôi nhớ lại cái ngày Trang ngồi trong lòng tôi, em kể về ước mơ của mình với tôi, em muốn đỗ trường Ngoại Thương, rồi sẽ kiếm học bổng và đi du học, em nói em rất thích nước Pháp.
“”Bốp…bốp…bốp”” tôi tự tát vào mặt mình, tôi ko nhớ tôi tự tát vào mặt mình bao nhiêu cái nữa, tôi vừa khóc vừa tát, nỗi ân hận bao trùm tôi. Cái cảm giác biết và cảm nhận được người con gái mình yêu thương vô cùng đang đau đớn, đang tuyệt vọng mà bản thân mình ko thể làm gì được nó còn hơn vạn lần cái chết. Ko thể chịu đựng được hơn nữa, tôi gọi về nhà Trang, cô tôi nhấc máy:
Cô ạ, cô cho cháu gặp Trang với ạ
Minh à cháu, ừ, cháu cố gắng an ủi em nhé, nó buồn lắm, suốt từ hôm qua ko chịu ăn uống gì cả, cô lo lắm, cố gắng động viên em nó giúp cô nghe cháu.
Vâng ạ
Một lúc sau Trang nhấc máy:
Em ko sao, anh ko phải lo, thế nhé.
Tôi chưa kịp nói gì thì Trang đã dập máy. Tôi cũng đoán trước được phản ứng của Trang, đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe giọng em, giọng Trang đầy cứng rắn, tỉnh bơ, nhưng tôi cảm nhận được sự gượng gạo trong đó, tôi biết em đang rất kìm nén để nói ra câu đó với tôi, để tôi tưởng em ko sao cả, nỗi nhớ tràn về trong tôi, thương em mà ko biết phải làm gì, tất cả đều do tôi cả. Và cứ thế, tôi sống như một xác sống, dằn vặt, vô cảm với mọi thứ xung quanh, có những lúc tôi nhớ Trang đến quằn quại, nhớ đến muốn cào cấu huỷ hoại bản thân mình.
Quãng thời gian khủng khiếp cứ thế lặng lẽ trôi qua, rồi tôi tốt nghiệp, ngay lập tức tôi đòi đi du học, tôi muốn trốn đến một nơi thật xa, để tôi có thể quên được Trang. Rồi tôi chọn nước Anh, một môi trường xa lạ, một đất nước đẹp và vô cùng mới mẻ, mọi thứ đều thu hút tôi khám phá, có lẽ 10 tháng học thạc sĩ bên Anh là quãng thời gian tôi cảm thấy nhẹ bớt trong lòng được nhiều nhất trong suốt khoảng thời gian khủng khiếp vừa qua, tôi vẫn đều đặn viết mail kể về cuộc sống mới của tôi mỗi ngày và gửi cho Trang. Nhiều khi lang thang một mình giữa phố, xung quanh là những người xa lạ, tôi ước gì có Trang ở đây, chắc em sẽ thích lắm…
Tôi bảo vệ xong thạc sĩ, mẹ tôi thì muốn tôi học luôn lên tiến sĩ nhưng tôi ko muốn, tôi thấy quãng đời học hành của tôi như thế là quá đủ, quá dài rồi, tôi quyết định ở lại Anh một thời gian để làm việc và tìm hiểu thêm về đất nước này, cũng một phần là tôi sợ trở về, sợ đối mặt với hiện tại ko có Trang. Tôi vẫn dò hỏi tình hình của Trang qua mẹ tôi, biết được em ko thi tiếp đại học, em quyết định phụ giúp bố mẹ em kinh doanh, tôi chỉ biết thầm cầu mong Trang sẽ thành công, nếu ko tôi sẽ ân hận suốt cuộc đời này mất.
Một ngày mùa đông giữa tháng 12, đây cũng mà mùa đông thứ 2 của tôi trên đất Anh, hôm đó tuyết rơi dầy lắm, tầm nhìn chỉ tầm 2m, tôi vội vàng lê bước về nhà thật nhanh vì ko hiểu sao hôm nay tôi cảm thấy rất nóng ruột, mở cửa, vừa cởi được cái áo khoác thì bà chủ nhà nói có điện thoại từ VN gọi sang, từ buổi trưa, tôi vội gọi về xem có việc gì vì hôm trước mẹ tôi vừa gọi xong.
Mẹ à, con đây, con vừa đi làm về, có việc gì thế ạ.
Về muộn thế hả con, có vất vả lắm ko?
Có gì vất vả đâu mẹ, công việc cũng ổn lắm, con còn phải học hỏi nhiều lắm. Ở nhà có việc gì ạ, sao mẹ lại gọi con vào buổi trưa, bình thường tối mẹ mới gọi cơ mà.
À, sáng cô chú vừa gọi ra báo cho mẹ, 1 tuần nữa là Trang nó cưới, cô chú bảo cũng gấp gáp quá nên báo muộn mong nhà mình thông cảm, cô chú bảo Trang nó nhắn là rất muốn con về dự ngày vui của nó, con thì chắc ko kịp về rồi với cũng tốn kém nên cô chú nhờ mẹ thông báo luôn cho con để chung vui với em từ xa chứ ko phải áy náy gì nếu ko về được… alo alo… còn còn nghe máy ko đấy…alo… alo…
Dạ, con đây, vâng thế ạ, con bận tí, thôi để lúc khác con gọi lại cho mẹ nhé, con cúp máy đây.
Tai tôi ù đi, mọi thứ trước mắt nhoè đi, tôi vội vã chạy lên phòng để tránh ánh mắt của bà chủ nhà. Đóng sầm cửa, tôi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường… và tôi oà khóc… tôi khóc như một đứa trẻ lên ba, tôi cứ khóc và khóc, tôi chả suy nghĩ được gì, chả cảm nhận được gì lúc đó nữa ngoài sự đau đớn. Từ ngày biết Trang ko thi đại học nữa, biết em quyết định ở nhà phụ giúp gia đình kinh doanh, tôi cũng mong em sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng sao cái ngày đấy nó đến sớm thế, quả thật tôi hoàn toàn gục ngã, tôi ko và chưa sẵn sàng chuẩn bị tinh thần cho việc này, tôi cứ khóc và khóc như thế ko biết bao lâu nữa…
Tôi phải về VN ngay, tôi phải gặp Trang, tôi muốn nhìn thấy em lần cuối trước khi em lấy chồng, tôi ko thể chịu nổi cái cảm giác này nữa, nó giết chết tôi mất. Tôi thao thức chờ từng giây từng phút để mong trời sáng, tôi lao ra phòng vé và đặt chuyến bay sớm nhất có thể để về VN.
Hơn 15 tiếng trên máy bay mà tôi cảm giác dài như mấy ngày…
Mẹ…
Ơ, sao con về bất ngờ thế, ko báo cho mẹ. Mẹ tôi ngớ người ra, bà đang ngồi tính toán sổ sách.
Con vội quá nên ko kịp gọi cho mẹ ạ. Con phải về dự đám cưới Trang chứ, làm sao mà con vắng mặt được. Tôi bước lại chỗ mẹ, bà ôm tôi vào lòng xoa đầu như đứa trẻ con, cũng đã gần 2 năm kể từ ngày tôi xa mẹ.
Ừ, vậy cũng tốt, mẹ con mình về trước 1 ngày để xem cô chú có cần phụ giúp gì ko.
Vâng ạ, thôi con lên phòng đây, con hơi mệt.
Từ từ đã nào, để xem con trai mẹ xa nhà lâu như thế có thay đổi gì ko nào. Ái chà, có vẻ chững trạc hơn khối rồi đấy, hay thôi về hẳn luôn đi, cưới vợ rồi sinh cho mẹ đứa cháu, mẹ thèm có cháu lắm rồi.
Còn lâu con mới cưới vợ, mẹ chờ vài năm nữa nhé, con còn ham chơi lắm, dại gì mà lấy vợ sớm, thôi con lên ngủ tí, mệt quá.
Ừ lên đi, tí mẹ gọi xuống ăn cơm.
Tôi ko vào phòng tôi, mà bước thẳng đến phòng Trang, từ hồi Trang về, phòng Trang tôi vẫn giữ nguyên trạng thái, căn phòng để không đã gần hai năm, nhưng với tôi, tôi cảm giác mới như ngày hôm qua, mọi ký ức, mọi kỉ niệm của tôi và em ùa về trong tôi ngay lập tức, tôi thả mình lên giường, tay tôi xoa nhẹ dưới đệm, tôi nhớ em quá, nhớ em vô cùng…
Tôi chờ đợi đến cái ngày được gặp Trang, cảm xúc nó hỗn độn trong tôi, tôi mong ngóng từng giờ từng phút để được gặp em, nhưng tôi lại sợ hãi và hoàn toàn ko muốn đến cái ngày đấy, cái ngày mà em vĩnh viễn rời xa tôi.
Trước ngày cưới 1 hôm, tôi lái xe chở mẹ về nhà Trang. Thực sự tôi chưa biết phải đối mặt với Trang như thế nào trong hoàn cảnh này. Vừa bước vào nhà, tôi thấy Trang đang lúi húi cắm hoa.
Trang…
Ơ anh… cháu chào bác ạ.
Ừ chào cô dâu trẻ, chuẩn bị tới đâu rồi cháu.
Dạ cháu cũng xong xuôi hết rồi ạ, bác với anh ngồi chơi để cháu lên mời bố mẹ cháu xuống ạ.
Anh ngồi đi…
Tôi nhìn thấy đôi mắt Trang đang trực khóc, em vội vã đi lên cầu thang.
Cô chú tôi xuống, ko thấy Trang xuống cùng, tôi muốn lên để gặp, để nói chuyện với em lắm nhưng đương nhiên là ko thể rồi, bây giờ là lúc nào rồi mà tôi còn có thể làm thế được nữa. Mọi thứ chuẩn bị cho đám cưới đã chuẩn bị xong xuôi hết, chỉ chờ đến sáng mai là nhà trai sang đón dâu thôi. Cô chú tôi nói chuyện, nhà trai xem ngày gấp quá nên báo cho mẹ tôi chậm, chú rể nhà cách đấy vài chục cây số, bố mẹ chú rể là bạn hàng với cô chú tôi, nhà cũng khá giả lắm, chú rể thì hiền lành, tốt nghiệp đại học xong thì về tiếp quản công việc kinh doạnh của gia đình, tuổi thì kém tôi 1 tuổi. Nói chung gia đình đàng hoàng nên cũng chả phải lo lắng gì, có vẻ cô chú tôi cũng quý con rể tương lai lắm. Tôi thì lúc này tâm trạng như ở trên mây, chả nghĩ được gì, chỉ muốn được nhìn thấy Trang càng nhiều càng tốt, được nói chuyện với em, chỉ thế thôi…
Một lúc sau Trang xuống, em đã thay quần áo nghiêm chỉnh, Trang vẫn ko thay đổi tí nào, vẫn xinh xắn như ngày đầu tôi gặp em, có chăng chỉ là thêm nét nghiêm nghị trên khuôn mặt em, nhìn qua là tôi biết em vừa khóc xong. Trang nhìn thì có vẻ đang cư xử rất tự nhiên với tôi và mẹ tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự gượng gạo trong từng cử chỉ của em, em luôn né ánh mắt của tôi nhưng thỉnh thoảng lại nhìn trộm toi. Tôi chỉ muốn lao vào ôm chầm lấy Trang, tôi muốn ôm em thật chặt vào lòng, muốn hỏi em dạo này thế nào, muốn vuốt ve mái tóc em, nhưng tất cả giờ đây… đã ngoài tầm với của tôi rồi…
Tối hôm đó ở quê gọi là tối thanh niên, bạn bè Trang đến chung vui cùng em, tất cả hát hò, nói chuyện rôm rả cả tối, tôi thì xuống 1 tí xong lên ngay vì tôi đâu còn tâm trạng nào mà vui. Phải đến gần 12h đêm bạn bè Trang mới tàn tiệc.
Tôi về gấp quá, kịp xin nghỉ phép nhưng phải kèm theo điều kiện là vẫn phải hoàn thành công việc và gửi mail sang cho sếp, nên tối đó tôi vẫn phải thức để làm việc cho xong. Mẹ tôi và tôi ngủ một phòng dành riêng cho khách, nhưng phòng đó lại ko có bàn, chỉ có giường và tủ quần áo, nên Trang sắp xếp cho tôi ở phòng của Trang, còn em thì sang phòng cái Huyền ngủ cùng. Tầm 1h sáng, tôi đang cắm cúi làm việc thì có tiếng gõ cửa.
Anh vẫn đang làm việc à, em vào được ko? Là giọng của Trang, nó mới tình cảm thân thương làm sao.
Ơ, em chưa ngủ à, em vào đi. Tôi đứng hình mất vài giây, vì cả ngày nay Trang luôn tránh mặt tôi nên tự dưng em xuất hiện làm tôi cũng bất ngờ.
Sao giờ này em còn chưa ngủ, mai nhiều việc lắm đấy, cả một ngày dài đấy, ngủ đi ko mai mệt chịu làm sao nổi. Trang bước vào, em đang mặc chính cái váy ngủ mà trước đây em vẫn hay mặc ở nhà tôi.
Em ko sao, em chưa buồn ngủ, anh cứ ngồi làm việc đi, em sang nhìn anh làm việc một lúc rồi em ngủ, cũng lâu lắm rồi em và anh chưa gặp nhau còn gì.
Thôi tí anh làm tiếp cũng được… tôi mong chờ cái giây phút được nhìn ngắm Trang, được ngồi nói chuyện, tôi muốn hỏi em đủ thứ, muốn ôm em vào lòng, nhưng giây phút này đây, tôi cứng hết cả họng, chả thể mở mồm ra nổi.
Anh cứ làm đi, em đứng đằng sau nhổ tóc bạc cho anh, rồi mình vẫn nói chuyện đươc mà, chiều em nhìn thấy tóc anh bạc nhiều quá… Nói rồi Trang xoay ghế tôi lại, tôi chả biết phải nói gì, tôi ngoan ngoãn nghe lời em như một đứa trẻ, tôi tiếp tục làm việc trên laptop còn Trang đứng phía sau tôi, em nhẹ nhàng để đầu tôi hơi tựa vào ngực em. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Anh nhiều tóc bạc quá, chắc sang bên kia vất vả lắm đúng ko anh, khổ thân một thân một mình. Tôi cảm nhận được bàn tay Trang đang nhẹ nhàng vạch tóc tôi ra tìm từng sợi tóc bạc.
Cũng bình thường em ạ, một mình cũng buồn nhưng bận túi bụi nên nhiều khi chả có thời gian mà buồn nữa.
Khổ thân anh, anh cố gắng lên nhé, mà nhiều thế này, cứ 1000 đ một sợi, tí em tính tiền đấy nhé.
Ái ui, nhổ đau thế mà đòi lấy tiền à.
Ôi em xin lỗi, đây anh đỡ đau chưa. Trang vội xoa xoa vào chỗ chân tóc vừa nhổ, em thật dịu dàng biết bao nhiêu.
Anh đùa thôi, em nhổ thích lắm, anh chả thấy đau gì cả.
Anh vẫn dẻo mồm như ngày nào, chả thay đổi gì cả, ghét thật.
Rồi cả hai im lặng, ko ai nói câu nào, tôi thì cứ làm việc nhưng làm làm sao được, tôi gõ gõ cho nó xong, Trang thì cứ nhẹ nhàng nhổ từng sợi tóc bạc cho tôi.
Em dạo này thế nào… tôi phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Em… bình thường ạ…
Em về được bao lâu rồi nhỉ, anh cảm thấy lâu lắm rồi…
Em… Người Trang run lên, từng giọt nước mắt của em rơi lã chã vào vai tôi. Tôi giật mình, vội vàng xoay ghế lại. Tôi định đứng lên thì Trang ghì vai tôi xuống, em quàng tay qua cổ tôi rồi áp đầu tôi vào người em, em ko muốn tôi nhìn thấy em khóc, tôi cũng ko đứng giậy nữa, tôi từ từ vòng tay qua ôm xiết lấy mông và lưng em.
Anh xin lỗi… vì tất cả…
Anh đừng nói nữa, anh nói nữa em đi ra đấy. Trang khóc thút thít.
Tôi thấy thương em vô cùng, tôi cảm nhận được tình yêu em dành cho tôi vẫn như ngày nào, ko hề thay đổi, tay tôi xiết chặt lấy em. Một lúc lâu sau thì em đã ngừng khóc, em thơm nhẹ lên đầu tôi rồi xoay ghế lại.
Thôi bỏ em ra để em nhổ tiếp nào, cái tay hư này. Trang véo nhẹ vào tay tôi đang để ở mông em.
Tại em đứng thế thì tay anh làm gì còn chỗ nào khác.
Dẻo mỏ này. Trang véo tai tôi một cái, rồi em cúi xuống choàng tay qua cổ, ôm tôi. Cằm em dựa vào vai tôi.
Nào bây giờ anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, em bình thường rồi này.
Tôi xoay mặt ra nhìn em ngạc nhiên, Trang cũng xoay sang nhìn tôi, hai ánh mắt chạm nhau, đã lâu lâu lâu… lâu lắm lâu lắm rồi tôi và em mới lại được gần gũi nhau thế này. Đôi mắt em vẫn tròn xoe, trong veo nhìn tôi. Miệng em cười tủm tỉm, tinh nghịch nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc, và tôi cũng vậy.
Thế công việc của em thế nào?
Thì em phụ giúp bố mẹ, nói chung cũng ổn lắm, ko khéo em còn kiếm nhiều tiền hơn cả anh ý hi hi.
Còn mơ nhé. Tôi véo yêu mũi Trang.
Thế anh đã có cô nào chưa? Chắc bên kia đầy cô theo chứ gì.
Ừ, sao em biết, nhiều cô theo lắm, đuổi đi ko xuể.
Sao em lại ko biết, cái mặt anh nhìn đã thấy ghét rồi. Trang xiết chặt tay có vẻ giận dỗi.
Đùa chứ, anh làm gì có ai, anh chắc còn lâu lắm lâu lắm nữa mới có thể thích một ai khác, có khi chả bao giờ nữa.
Lại dẻo mỏ, chả tin, đàn ông các anh ai cũng thế, khó tin lắm.
Thế… người yêu, à quên chồng sắp cưới… à… chú rể là người thế nào, sao em lại quen.
Anh muốn nghe thật à, em ko muốn kể cái đấy lắm…
Ko, anh muốn nghe lắm, em kể đi.
Vâng, thì anh ý học xong đại học, thì về cũng phụ giúp gia đình kinh doanh như em, rồi anh ý hay thay mặt bố mẹ để mua bán hàng hoá với nhà em, rồi chúng em gặp nhau, thế thôi, cũng chả có gì đặc biệt.
Thế có đẹp trai ko, bằng anh ko, lọt vào mắt em thì chắc cũng phải đẹp trai lắm đúng ko.
Ko hỏi linh tinh nhé, mai gặp thì anh biết, ghét thế. Trang cắn nhẹ vào tai tôi.
Ái ui, em cắn đau thế.
Đau này, em cắn cho bõ ghét.
Đúng lúc đấy thì tôi quay mặt sang, tôi đặt một nụ hôn lên môi Trang, em ko né tránh, rồi tôi xoay hẳn người lại, tay tôi nhẹ nhàng giữ lấy đầu Trang ghì về phía mình, tôi và em chầm chậm, nhẹ nhàng trao nhau nụ hôn. Tôi kéo Trang ngồi lên đùi mình rồi hôn em, chúng tôi lúc đầu thật chậm rãi nhẹ nhàng tận hưởng nụ hôn này, đã lâu lắm rồi tôi mới lại được chạm vào môi Trang, sao nó ngọt ngào đến vậy, rồi tôi và em bắt đầu cuồng nhiệt hơn, chúng tôi hôn nhau ngấu nghiến như để giải toả cái cảm xúc này bị kìm nén quá lâu rồi. Lưỡi tôi cuốn lấy lưỡi em, càng hôn chúng tôi lại càng như phát điên hơn. Bỗng tôi chợt bừng tỉnh, ko được, mai là ngày cưới của Trang, tôi đã một lần hại đời Trang rồi, tôi ko thể tiếp tục huỷ hoại cuộc đời em bất kể một lần nào nữa. Tình yêu, tình thương của tôi dành cho em đủ lớn để giúp tôi dừng lại được. Tôi ngừng hôn, và khẽ ngẩng đầu lên.
Anh yêu em nhiều lắm, nhưng anh sợ anh sẽ lại huỷ hoại cuộc đời em một lần nữa lắm.
Chưa dứt câu thì Trang đã đặt nhẹ ngón tay lên môi tôi, ko cho tôi nói tiếp.
– Anh đừng lo, mọi người lo chuẩn bị đám cưới mấy ngày nay nên mệt, ngủ say hết rồi. Phòng này em đã kéo hết rèm, khoá trong rồi, nếu bất kì ai lên, em chui vào tủ kia là xong, em dọn trống tủ đấy rồi.
Bỗng chợt, Trang rút từ trong túi váy ngủ ra một cái bcs và đặt vài tay tôi. Tôi thực sự quá bất ngờ, sao tự nhiên Trang lại có bcs trong túi, chả nhẽ là của em và chồng sắp cưới còn thừa lại, chỉ nghĩ đến đấy thôi, tôi ko còn giữ được bình tĩnh nữa, người tôi run bần bật lên, tôi sợ tôi phát điên lên và làm Trang đau mất. Bỗng Trang áp hai tay vào má tôi.
Anh bình tĩnh lại đi, ko phải như anh nghĩ đâu, đây là em mua từ trước, em chuẩn bị cho ngày này lâu lắm rồi, cho đến giờ phút này, em vẫn chỉ thuộc về anh thôi, duy nhất của anh mà thôi, chưa có bất cứ ai động chạm được vào cơ thể em đâu.
Tôi thực sự choáng váng, hoá ra buổi tối nay tất cả Trang đều đã tính toán sắp xếp từ trước.
Em ơi… em có yêu chồng sắp cưới của em ko?
Anh đừng nói gì nữa… được ko anh… em yêu và nhớ anh nhiều lắm… vậy là đủ rồi… Trang lại đặt ngón tay lên môi tôi.
Tôi vội vàng gạt hết giấy tờ, laptop của tôi trên mặt bàn sang một bên, tôi nhấc bổng Trang ngồi lên mặt bàn, hai chân Trang dang rộng ra gác lên bàn. Tôi nhanh chóng kéo tuột xi líp của em ra, vén tốc váy em lên, tôi quỳ xuống, trước mặt tôi là cái bướm đỏ hồng mơn mởn của Trang, bướm em vẫn tuyệt đẹp như ngày đầu tôi nhìn thấy, chầm chậm dí sát mặt vào bướm Trang, tay tôi khẽ day day nhẹ hai mép môi bướm em, tôi ngắm nhìn và hít hà cái mùi thơm tuyệt diệu này, ko chần chừ thêm phút giây nào nữa, tôi nhè nhẹ đưa lưỡi vào liếm một đường dọc khe bướm Trang, dâm thuỷ của Trang ứa ra ngọt lịm, em khẽ rùng mình, em cắn nhẹ môi dưới cố gắng kiềm chế ko rên và nhìn tôi đang bú bướm em. Chúng tôi đã quá quen thuộc với những tình huống lén lút nguy hiểm kiểu này, cộng với việc Trang đã chuẩn bị mọi thứ khá an toàn, nên chúng tôi ko một chút sợ sệt mà thoải mái buông lỏng cơ thể theo cảm xúc.
Tôi hết liếm rồi lại hôn, rồi mút chùn chụt bướm Trang, đã quá lâu rồi tôi ko được làm vậy với người con gái tôi yêu nhất trần đời này, lưỡi tôi lúc thì ngoáy sâu vào âm đạo Trang, lúc thì liếm láp quanh mép bướm, quanh hai bẹn trắng bóc của Trang, tôi thèm thuồng liếm từ bẹn xuống đùi, rồi bắp chân, ngón chân, tôi liếm ko bỏ sót một chỗ nào trên da thịt Trang, rồi tôi vồ lấy hai mông tròn xoe của Trang và đẩy cao lên, tôi liếm láp lia lịa vào lỗ đít trắng trẻo của Trang, hôm nay Trang ko đẩy tôi ra vì ngại nữa, em vò nhẹ tóc tôi và dí đầu tôi vào sâu hơn. Tôi liếm đến ướt nhẹp hết cả háng Trang thì bắt đầu đưa lưỡi lên bụng dưới phẳng lỳ của Trang, rồi đến rốn, tôi nhanh chóng lột phăng cái váy ngủ của Trang ra, cặp vú của em đây rồi, nó vẫn thế, tròn xoe, hơi vểnh lên, hai núm vú vẫn đỏ hồng như ngày nào, mắt tôi ngắm nhìn cặp vú của Trang, tôi nhìn em, mặt em đã đỏ hồng, mắt em đờ đẫn lại, tôi xoắn lưỡi vào mồm em một cái rồi vục mặt vào bú mút cặp vú tuyệt đẹp của Trang, lưỡi tôi hết liếm rồi lại đá lia lịa vào hai núm vú đỏ hồng của Trang, vừa bú vú tay tôi vừa móc xuống bướm Trang, tôi vừa móc vừa ngoáy, trước kia tôi ít khi móc bướm Trang mạnh bạo vì sợ em đau nhưng hôm nay tôi như phát cuồng, phát điên lên, tôi cứ vừa bú vú vừa móc, Trang chống hai tay xuống bàn, ngửa mặt lên trời cắn chặt môi vì nếu ko em chắc sẽ hét lên vì sướng mất.
Tôi bú mút đến đỏ ửng hết cả hai bầu vú của Trang, rồi em nói thầm vào tai tôi:
Để em mút cho anh nhé…
Nói rồi em đẩy nhẹ tôi ra, em trườn xuống khỏi bàn, từ từ em quỳ xuống chân tôi, Trang tụt chầm chậm quần tôi xuống, cả quần xịp và quần đùi một lúc, con cu tôi bật tưng đỏ ửng ngay trước mặt Trang, em cầm lấy rồi nhè nhẹ vừa sục vừa ngắm nhìn con cu tôi, em vừa sục vừa ngước nhìn tôi, ánh mắt em đờ đẫn, tôi cũng vậy, rồi từ từ, chầm chậm, cái mồm nhỏ xíu, đôi môi xinh xinh của Trang ngậm trọn cái đầu khấc căng cứng bóng nhẫy của tôi, tôi ngửa mặt lên trời khẽ rùng mình vì sướng, Trang mút mút vài cái cho ướt đẫm đầu khấc của tôi, rồi em bắt đầu nhịp nhàng mút ra mút vào con cu của tôi, em cố gắng mút lút cán con cu của tôi đến chảy cả nước mắt, tôi thấy thế thì khẽ đẩy đầu em ra:
Cẩn thận đau đấy em.
Kệ em, em muốn anh sướng nhất có thể cơ… ực… Trang nuốt nước bọt.
Anh sướng lắm rồi mà.
Cái lưỡi xinh xinh của Trang nhẹ nhàng liếm quanh vành đầu khấc của tôi, rồi lại đá đá vào lỗ đầu khấc, tôi bủn rủn cả chân tay vì sướng, bỗng tôi cảm nhận thấy có một ít tinh trùng của tôi trớ ra, nhưng ngay lập tức Trang đã liếm sạch.
Ôi anh xin lỗi, chắc tại lâu quá rồi nên anh ko kiềm chế nổi, em có bị ghê ko.
Kooo… em thích lắm, hay em làm anh ra trong mồm em nhé, như thế anh sướng lắm đúng ko?
Ko, ghê chết đi được, em ko chịu được đâu
Kệ emm… em thích lắm, miễn anh sướng là em sướng… chụt chụt …
Nói rồi Trang vừa mút đầu khấc tôi vừa sục cu cho tôi, tôi sướng tê hết cả người, tôi cầm tay Trang hướng dẫn cho em vừa bú vừa sục thế nào để tôi sướng. Trang cứ thế tăng dần tốc độ lên, tôi ko thể kiềm chế được nữa, tôi cảm thấy tinh trùng của mình đang chạy dần dần lên đến đầu cu rồi:
Anh sắp… ra rồi… em… rút ra khỏi mồm đi… aaaa…
Trang ko nói gì mà sục nhanh hơn, một tay sục còn một tay em vòng ra bám chặt mông tôi đẩy vào ko cho tôi rút ra, mồm em ngập chặt con cu cứng ngắc hết cỡ của tôi. Tôi bắn xối xả tinh trùng vào mồm Trang, cu tôi giật lên từng hồi.
Aaaaaaaa…. tôi sướng đến phát điên, nhưng ko dám hét lên chỉ dâm rên nho nhỏ.
Tôi nhìn thấy Trang đang nuốt ừng ực tinh trùng của tôi, nước mắt em trực trào ra, có lẽ em bị buồn nôn, cũng dễ hiểu vì là lần đầu tiên tôi xuất vào mồm em, mà lại xuất hết tất cả.
Chết rồi, ghê lắm đúng ko, anh xin lỗi, để anh lấy nước cho em uống đỡ ghê.
Kooooo… em thích lắm, anh có sướng ko?
Anh sướng lắm, sướng phát điên, sướng ko tả nổi ý…
Thật à, eo ơi thích thế, em thích anh sướng thế lắm.
Nói rồi Trang ủn tôi ngồi xuống ghế, rồi em lại vục mặt xuống tiếp tục bú liếm con cu vẫn đang cứng ngắc đỏ hỏn của tôi, tay Trang sục sục vuốt vuốt những giọt tinh trùng còn sót lại, lưỡi Trang liếm sạch sẽ con cu của tôi, ko chừa một chỗ nào, mặc dù vừa xuất xong nhưng con cu tôi ko có dấu hiệu xìu xuống mà vẫn cương cứng hết cỡ, có lẽ do quá hưng phấn. Cảm giác lúc này phải gọi là vượt trên cả mức sướng. Ko thể chịu nổi nữa, tôi bật dậy, bế bổng Trang ngồi lên bàn, tôi banh đôi chân trắng non thon dài của Trang ra, hai tay Trang chống xuống bàn, háng em mở rộng hết cỡ chờ đợi tôi đút vào, bướm em đỏ hồng ướt át. Tôi cầm con cu cửng tướng xóc xóc tiến đến gần bướm Trang. Bỗng Trang lấy tay khẽ che bướm lại:
Anh ơi, em cũng thích anh cho vào như thế này lắm, nhưng ko được nữa rồi, anh đeo bao vào đi, em xin lỗi. Mắt Trang rơm rớm.
Ôi chết, anh xin lỗi, anh quên mất, tại anh thèm quá. Tôi vội với lấy cái bcs trên bàn.
Tôi dà dà dương vật cứng đơ của tôi trước mép bướm Trang, ánh mắt Trang đờ đẫn chờ đợi, từ từ chậm chậm, dương vật tôi đang từ từ tách mép bướm đỏ hồng của Trang để đi vào.
Đọc đến đây, chắc rất nhiều các bạn đang theo dõi câu chuyện sẽ đánh giá chúng tôi là hai con người ko ra gì.
Tôi – tự nhận thấy mình sai lầm và luôn ân hận vì đã huỷ hoại cuộc đời Trang, người con gái mà tôi yêu thương nhất. Nhưng giây phút này lại đưa Trang vào tình huống nguy hiểm có thể sẽ đưa chúng tôi đến một bi kịch khủng khiếp chỉ để thoả mãn dục vọng.
Trang – một cô gái thuỳ mị, ngoan ngoãn, trong sáng và thông minh nhưng sẵn sàng phản bội người chồng sắp cưới ngay trước ngày cưới chỉ để thoả mãn với tôi.
Có thể các bạn sẽ cảm thấy ghê tởm hay khinh bỉ hai chúng tôi. Nhưng ko các bạn ạ, các bạn có biết ko, tôi hiểu được rằng Trang ko yêu người chồng sắp cưới kia, em chấp nhận chỉ để quên được tôi, và sau hôm nay, em sẽ toàn tâm toàn ý để chăm sóc cho tổ ấm của em. Trang cũng chưa thuộc về người ta, vẫn chỉ là của riêng tôi thôi, khoảnh khắc hai chúng tôi hoà quyện vào làm một lúc này, nó giống như một sự trả nợ của chúng tôi, chúng tôi trả nợ cho nhau tình yêu, trả nợ cho nhau những niềm vui, hạnh phúc, những buồn tủi đến tột cùng đau đớn trong cái cuộc tình đầy ngang trái này. Cả hai chúng tôi nhận ra điều đấy bởi những giọt nước mắt…
Khoảnh khắc tôi nhét lút cán dương vật của mình vào bướm Trang, tôi cảm giác thấy sự đau đớn, chua chát, tôi sẽ mất em mãi mãi… tôi khóc, ngay lúc này tôi ko cảm giác thấy sự sung sướng của nhục dục mà là một nỗi sợ hãi bao trùm… tôi sợ mất em…
Và… Trang… em cũng đang khóc…
Đừng dừng lại anh… em xin anh đấy… Giọng Trang nhẹ nhàng và ấm áp làm sao.
Ừ, anh yêu em nhiều lắm…
Tôi vồ vập ngấu nghiến lấy đôi môi Trang, hai chân Trang quắp chặt lấy mông tôi, tôi điên cuồng địt Trang như thể muốn địt toác bướm em ra. Chúng tôi vừa hôn nhau, vừa địt và… vừa khóc… Điên cuồng và rồ rại là hai từ miêu tả chính xác nhất về chúng tôi lúc này. Tôi cứ thế điên cuồng dập bùm bụp vào bướm Trang, tôi dập đến ửng đỏ hết cả hai bên bẹn em, vừa dập vừa ngấu nghiên hết môi rồi đến vú em
Anh… ơi… ư ư ư… để em… quay lưng lại… anh… địt nát bướm… nát mông… ư ư ư… em ra nhé… aaaa
Tôi vội vàng rút dương vật ra khỏi âm đạo Trang, kéo phắt em xuống và tóm mông em xoay lại, tôi làm thật nhanh vì tôi cảm giác ko thể dừng lại được dù chỉ vài giây, Trang tì tay xuống bàn, cặp vú em bị ép chặt xuống mặt bàn, cặp mông trắng bóc mịn màng ko một tì vết, tròn mẩy cong vút lên, khe bướm em như một đường chỉ, tôi đút phập một phát mạnh hết cỡ lút đến tận sát cuống cà của tôi.
Aaaaaa… Trang với lấy cái váy ngủ đưa lên mồm cắn chặt để khỏi hét lên vì sướng.
Hai tay tôi bấu chặt cặp mông tuyệt đẹp của Trang, tôi cứ thế dập lia lịa, dương vật tôi cửng hết cỡ, ma sát cực mạnh với hai thành âm đạo của Trang vì ở tư thế này âm đạo của Trang đã khít lại càng khít hơn, vừa dập tôi vừa lấy ngón tay day day lỗ đít trắng trẻo của Trang. Trang ngoảnh mặt lại nhìn tôi, võng lưng em cong vút tuyệt đẹp, hai mông em bị tôi bóp đỏ ửng lên. Vừa địt tôi vừa cúi người xuống cố vươn lên hôn Trang.
Anh… yêu em nhiều… lắm…
Em… ư ư… cũng yêu anh… ư ư ư… bạch bạch bạch…
Cứ thế tôi doggy em đến múp đỏ hết cả mép bướm, hai vú em cạ xuống mặt bàn cũng đỏ hồng cả lên. Tôi dừng địt, kéo Trang ra giường, Trang nhẹ nhàng nằm xuống, hai chân thon dài của em co lên, banh háng ra chờ đợi tôi, tôi cũng muốn xuất trong tư thế này để có thể ngắm nhìn trọn vẹn cơ thể Trang, được nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Trang. Ót một cái, tôi thúc lút cán dương vật vào bướm Trang.
Aaaaaa… ư ư ư… Trang cong người lên vì thốn. Tôi rút từ từ ra, rồi lại thúc một cú lút cán, cứ thế, mỗi cú địt của tôi làm hai chúng tôi đê mê khoái cảm đến tận óc.
Tôi vừa địt Trang vừa cúi xuống bú hai núm vú của Trang chùn chụt, trong cơn khoái cảm đến tột độ, tôi cắn, ngoạm lấy ngoạm để hai bầu vú mơn mởn của Trang, rồi tôi nhằn hai núm vú bé xíu, hơi thụt vào của Trang.
Á… đau em… ư ư ư… Giọng Trang thỏ thẻ trìu mến.
Anh xin lỗi… anh thèm em quá…
Ngắm nhìn cơ thể tuyệt đẹp của Trang, hai đáy eo thắt nhỏ, lỗ rốn bé xíu xinh xinh, khuôn mặt em đỏ hồng lên, hai mắt đờ đẫn vì sướng, tôi ko chịu thêm được nữa, tôi tăng tốc, dập nhanh dần lên.
Bạch bạch bạch…
Tôi dập cái dương vật cứng như khúc củi lia lịa vào bướm Trang, tôi cảm nhận được hai bên mép thịt mềm mại ấm áp bên trong âm đạo Trang đang ma sát hết cỡ, co bóp ngậm chặt lấy dương vật tôi. Tôi cảm nhận được tinh trùng mình đang cuồn cuộn trào lên chờ chực phụt xối xả ra, tôi thúc dương vật hết tốc lực, Trang cong người lên hết cỡ, háng em mở rộng nhất có thể để đón những cú dập của tôi.
Aaaaaaa… anh xuất đây em ơi… aaaa
Vâ…ng… anh… ư ư ư… xuất… đi… ạ…
Tôi bắn xối xả tinh trùng, rất tiếc là bị cản bởi lớp bcs, nếu ko chắc tôi bắn lên đến tận tử cung của Trang mất.
Anh ra rồi… ư ư ư… em… có sướng… ko… tôi thở dốc
Em sướng… lắm… Trang cũng hổn hển. Hai chân em co quắp lại vì sướng.
Tôi cố nắc thêm mấy cái cho xuất nốt tinh rồi nằm bẹp xuống ngườ Trang, hai chúng tôi nhễ nhại mồ hôi, ướt át dính nhớp lấy nhau. Cả hai thở hổn hển. Hai chân Trang quắp chặt lấy mông tôi như sợ tôi rút dương vật ra. Chúng tôi cứ nằm thế đến khi dương vật tôi xìu xuống, tôi nhỏm đầu lên nhìn Trang, hai ánh mắt đờ đẫn chạm nhau, nhưng cả tôi và em đều cảm nhận được trong ánh mắt đấy là sự nuối tiếc, là sự lo lắng sợ hãi, chúng tôi sợ cái khoảnh khắc này sẽ trôi qua mất, và chúng tôi sẽ… mất nhau mãi mãi… Bỗng Trang ủn người tôi ngồi dậy, tôi chưa kịp hiểu thì đã thấy Trang tuốt cái bcs ở dương vật tôi ra, Trang vứt xuống dưới giường rồi vục mặt vào bú liếm dương vật đã mềm oặt của tôi, ko kịp phản ứng, cơn sướng chạy dọc từ đầu dương vật lên đến đỉnh đầu tôi, tôi chống hai tay ngả về phía sau để cảm nhận cái sướng đến tột cùng này khi Trang bú liếm dương vật tôi, Trang liếm sạch sẽ ko chừa chỗ nào, em vừa bú vừa xoa bóp nhẹ nhàng hai cà tôi, em nuốt hết chỗ tinh trùng còn sót lại quanh viền đầu khấc và vuốt nốt tinh trùng trong dương vật tôi ra, dương vật tôi bị kích thích đã bắt đầu cương cứng trở lại.
Tính tình tinh tỉnh, tỉnh tinh tính tình.
Hai chúng tôi giật mình bừng tỉnh. Là tiếng chuông đồng hồ quả lắc dưới phòng khách.
Tinh… Tinh… Tinh…
Ôi đã 3 h sáng rồi. Trang dừng lại, hai ánh mắt nhìn nhau khó diễn tả vô cùng, cả hai chúng tôi nhận ra rằng cái thời khắc mà chúng tôi ko muốn nó đến, vĩnh viễn ko bao h muốn nó đến… nó đã đến rồi… Đã quá muộn cho tất cả mọi thứ… Mắt Trang nước mắt như trực trào ra… nhưng Trang quay mặt đi, em nhanh tay gạt dòng nước mắt đó đi. Rồi em ngồi dậy.
Muộn quá rồi anh nhỉ… thôi em sang phòng đây…
Ừ, em về ngủ đi, ko lại mệt, ngày hôm nay dài lắm đấy… Tôi thẫn thờ.
Tôi đứng dậy đi ra nhặt váy và quần cho Trang, mặc quần áo xong xuôi.
Anh ôm em lần cuối đi nào. Trang cười mỉm, ánh mắt em trìu mến, nụ cười đầy nghiệt ngã và ám ảnh.
Tôi ôm chặt lấy Trang, cả hai chúng tôi cố gắng kiềm chế ko khóc. Tôi nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn. Trang dứt người tôi ra, em đi chầm chậm ra cửa. Tôi thì đứng đó thẫn thờ, tôi rất muốn chạy ra kéo em lại, giữ em cho riêng mình, nhưng tôi biết là tôi ko thể làm thế nữa.
Tạm biệt anh. Cả cuộc đời này em chỉ yêu mình anh thôi. Từ giờ phút này, anh và em hãy giữ khoảng cách thật xa nhau ra anh nhé, đừng bao giờ lại gần nhau nữa nếu ko chắc em sẽ đau khổ lắm. Ánh hứa với em được ko? Trang mỉm cười nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng trong nụ cười đó.
Anh hiểu rồi, anh hứa, anh yêu em nhiều lắm. Tôi muốn nói thật nhiều điều với Trang nhưng họng tôi cứng lại, ko biết phải nói gì nữa.
Trang nhẹ nhàng khép cửa lại và bước đi. Cánh cửa khép lại cũng là giây phút khép lại tất cả mọi thứ, khép lại tình yêu đầu đời của chúng tôi. Một tình yêu đem lại cho chúng tôi quá nhiều, quá nhiều kỉ niệm đẹp, những cảm xúc mà cuộc đời con người ko phải ai cũng có thể có được. NHƯNG! Nó cũng đem lại quá nhiều đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần cho cả hai chúng tôi, những lúc mà dường như nó đã đánh gục cả hai chúng tôi, giết chết tôi và Trang. Dẫu vậy tôi và có lẽ cả Trang, chúng tôi vẫn cảm thấy may mắn vì chúng tôi đã từng có được nhau, được yêu thương chăm sóc nhau, được thoả mãn cả về tinh thần và thể xác.
Sau ngày Trang cưới, chỉ duy nhất một lần tôi nói chuyện với Trang, đó là lúc tôi nghe mẹ tôi nói Trang và chồng hiếm muộn, khó có con, đã thử thụ tinh nhân tạo ở viện nhưng chưa thành công. Cái điều mà tôi lo sợ đã trở thành sự thật, có lẽ do lần đó với tôi mà ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của Trang. Tôi lập tức gọi về cho Trang, tôi nói với em là em hãy sang Singapore, anh nghe nói bên đấy làm rất giỏi, mọi chi phí em ko phải lo gì hết, anh sẽ lo toàn bộ cho em. Nhưng Trang chỉ nói đúng một câu với tôi:
Anh ko nhớ đã hứa gì với em sao?
Anh… anh xin lỗi, anh nhớ rồi! Tôi đứng chết lặng.
Đó là lần duy nhất cho đến tận bây giờ tôi nói chuyện với Trang. Rất may mắn, Trang và chồng em đã thành công, em bây giờ hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình và hai cô công chúa sinh đôi xinh đẹp. Chồng em tôi nghe kể cũng là người chăm chỉ chịu khó, thành công, em nói chung về mặt kinh tế ko phải lo lắng điều gì. Cũng có một hai lần tôi và mẹ về thăm cô chú, cũng có gặp Trang nhưng cả hai chúng tôi đều giữ đúng lời hứa. Tôi chỉ có thể ngắm nhìn trộm Trang từ phía xa. Trang vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như lần đầu tôi nhìn thấy em ngồi trong phòng lúc tôi đi học về. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn dáng người đấy, cô em họ xinh xắn của tôi.
Còn tôi, sau đám cưới Trang, tôi sang Anh làm việc thêm 2 năm nữa thì về hẳn, mở công ty riêng. Vợ tôi bây giờ cũng chính là kế toán cty tôi. 1 bé trai và 1 bé gái chính là tài sản quý giá nhất mà tôi có được cho đến ngày hôm nay.
Đôi điều muốn nói với toàn thể anh em đã, đang và sẽ theo dõi câu chuyện này của tôi:
Cuộc sống đôi khi chúng ta có những lúc ko vượt qua nổi những nhục dục, những đam mê tình ái, nhưng các bạn ạ, cái gì nó cũng có thể và ko thể, cuộc tình của tôi nó là “KHÔNG THỂ”. Không thể những cái gì? Đó là không thể chấp nhận được, không thể để xảy ra, không thể vượt qua, và không thể có được nhau. Tôi và cả Trang đã quá may mắn khi mọi chuyện của chúng tôi ko bị phát hiện, tôi ko thể tượng tượng được tôi và Trang và cả gia đình, những người thân yêu của chúng tôi sẽ phải chịu đựng những điều gì nếu mọi chuyện vỡ lở ra, đó sẽ thực sự là bi kịch, một bi kịch khủng khiếp. Và… cho đến tận lúc tôi viết những dòng này, tôi vẫn chưa bao h hết ân hận dằn vặt về những gì tôi đã gây ra cho Trang, chính tôi và mối tình của tôi đã thay đổi, hay nói đúng hơn là dẫn dắt Trang sang một con đường mới trong cuộc đời. Tôi đã cướp đi mất 1 tương lai có thể sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn rất nhiều của Trang so với thực tại, đó là điều mà tôi sẽ ko bao h có thể sửa chữa được nữa. Vì vậy, mong những anh em nào đang theo dõi câu chuyện này, trước khi lầm được lạc lối như tôi, hay cố gắng suy nghĩ về tấn bi kịch có thể xảy đến trước mắt, và hãy nghĩ, cuộc đời ngoài kia còn ti tỉ ti tỉ những cô gái xinh đẹp để chúng ta có thể yêu thương một cách đàng hoàng, chứ đừng chỉ vì một giây phút mờ mắt vì dục vọng mà huỷ hoại bản thân cũng như những người thân trong gia đình mình.
Có câu: “Tình yêu giống như một giấc mơ đẹp, và hôn nhân chính là cái đồng hồ báo thức”
Nhưng giấc mơ dù có đẹp đến mấy thì mãi vẫn chỉ là giấc mơ, rồi chúng ta vẫn phải thức tỉnh để đối mặt với cuộc sống thực tại.
Mà “Hôn nhân thì giống như một cái Toilet công cộng, biết là hôi là thối nhưng khi có nhu cầu chúng ta vẫn phải lao đầu vào” cho nên chúc anh em hãy cố gắng “thối cũng thành thơm” để có thể giữ gìn hạnh phúc gia đình mình. Hãy ăn chơi có chừng mực, ăn chơi một cách bản lĩnh anh em nhé!
Xin cảm ơn tất cả những anh em đã, đang, và sẽ theo dõi câu chuyện này của tôi, chúc toàn thể anh em và gia đình một năm mới an khang, thịnh vượng. Thân ái và chào tạm biệt!