ĐÁNH THỨC TÌNH THU – Seri Truyện Sex Hay – Update Chap 30 END

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: ĐÁNH THỨC TÌNH THU – Seri Truyện Sex Hay – Update Chap 30 END

Tác Giả:

CHƯƠNG 26-SÁM HỐI​

May mắn thế nào hắn bị ngã vào đúng trong thùng rác, trong đó có vô vàn thứ rác từ bệnh viện & bệnh nhân, dường như đó là nơi dành cho hắn, giống như nhân cách của hắn vậy: RÁC RƯỞI.

Hắn lập tức được bốc ra khỏi thùng rác và đem lên xe đẩy cứu thương đưa vào phòng cấp cứu, máu chảy hoà lẫn vào rác như thể đó là thứ hắn nên trở thành.

Em vẫn khóc thương hắn, tôi đỡ em ngồi dậy vào xe lăn, em khóc như sắp ngất đi: “Bố ơi… bố ơi… huhu….” Tôi thì không cảm xúc, có lẽ hắn nên ra đi mãi mãi, giải thoát cho em thì tốt hơn. Nhưng em có vẻ không nghĩ như vậy, em giờ đã gọi hắn là bố, hắn cũng vậy lúc cuối cùng hắn đã gọi em là bố, tại sao?

Đầu tôi đang quay cuồng, có rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp:

“Em, mình về phòng đợi đi, người ta cấp cứu sẽ lâu đó”

“Không…. Huhu… em sẽ ở đây… đợi bố… huhu…”

“Thế ngồi đợi ở đây, anh đi lấy nước cho em uống nhé”

Tôi chạy một mạch về phòng bệnh của em, phòng bệnh và phòng cấp cứu cách nhau một dãy nhà, tôi đi vào trong phòng lấy nước, nhưng trên cốc nước lại đặt một tờ giấy đã nhem nhuốc ướt không biết vì nước hay là nước mắt cá xấu của hắn ta.

Không biết hắn tìm đâu ra được tờ giấy, cây bút đã biến mất, có lẽ hắn đã mượn ở quầy y tá và đem trả bút rồi. Chữ hắn khá xấu và nguệch ngoạc, tôi căng mắt ra đoán chữ mới dịch được.

…..

“Kiều Thu, bố xin lỗi.

Đã từ rất lâu rồi bố chưa xưng bố và gọi con là con, những năm tháng khi mẹ con vẫn còn sống, bố luôn sống trong nghi ngờ rằng con có phải là con gái của bố hay không? Nhiều lúc mọi người hay trêu đùa rằng: Nhìn con chẳng giống bố tẹo nào cả, về chiều cao và vẻ bề ngoài con hoàn toàn giống mẹ, cả hai người đều cao hơn bố.

Thế rồi mẹ con mất, bố rất yêu mẹ con, rồi đâm ra thành hận, tại sao mẹ con lại ra đi sớm như vậy? Ra đi đột ngột như vậy? Không có một lời nhắn nhủ nào, không có một lời giải thích nào?

Trước khi bố và mẹ kết hôn, mẹ con có rất nhiều người theo đuổi, có cả bố, nhưng bố đã đố kị và dùng chiêu trò để hãm hại toàn bộ những người theo đuổi mẹ con, trong đó có cả bố của Khải Phong là ông Khải Minh, lần đó bố đã cải trang và lợi dụng lúc đường vắng vẻ, xe đi xuống dốc, đạp bay chiếc xe đạp của ông ấy khiến ông ta ngã gãy tay, ông ta không có bằng chứng nào buộc tội bố cả, ông ấy chỉ âm thầm ấm ức trong lòng và thi thoảng lén gặp mẹ con, đến khi mẹ mang thai con thì hắn không gặp nữa, bố nghi ngờ hắn đã có quan hệ bất chính với mẹ và thù ghét ông ta, do đó chắc chắn ông ấy sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này vì hiểu lầm xưa kia của bố.

Bố xin lỗi con vì nhẽ đó mà có lẽ con sẽ không được chấp nhận làm dâu nhà họ. Bố xin lấy tính mạng của mình ra để bù đắp lại những lỗi lầm năm xưa của mình và con có thể gửi lời xin lỗi của bố đến ông ấy không?

Những sự việc đáng ghê tởm trước kia mà bố đã làm với con, cho dù bố chết đi hàng ngàn lần cũng không thể nào rửa sạch hết tội, bố không dám gặp lại mẹ con, có lẽ mẹ con đang ở trên thiên đàng, còn bố sẽ mãi mãi bị đày xuống địa ngục, bố xin lỗi, bố chỉ có thể dùng cái chết để tạ lỗi với con, có lúc bố đã ảo tưởng rằng mình đã yêu con như một tình yêu giữa nam và nữ.

Nhưng không đó chỉ là sự ghen tuông mù quáng vì những ám ảnh năm xưa nó dồn nén, nó tích tụ lại trong lòng, đến khi nó bùng nổ, nó khiến bố như trở thành một con người khác, một con thú thì đúng hơn, mất đi nhân tính để rồi hành hạ con. Nghĩ lại cái đêm mà bố lấy mất đi lần đầu tiên của con đó… bố đã rất hoảng sợ, cả một tuần liền bố trốn về một vùng quê hẻo lánh và sống trong run sợ suốt một tuần liền, bố rất sợ, có tiếng động rất nhỏ là bố giật mình, sợ con sẽ làm điều gì dại dột và công an sẽ lập tức đến bắt bố đi, bố sẽ trở thành một kẻ đồi bại hiếp dâm con gái mình và gián tiếp gây ra cái chết tức tưởi cho con, những họ hàng ở quê, bác Thi, hàng xóm, hay cả xã hội này sẽ lên án bố.

Những ngày đó bố muốn tự sát mấy lần, nhưng không làm được, vì quá hèn nhát và sợ hãi, rồi khi con dần quên đi nỗi đau đó, không tố giác bố, bố tự hứa với lòng sẽ không bao giờ lặp lại hành động đó thêm một lần nào nữa.

Nhưng khi thấy con gần gũi Phong trở lại, cơn ghen trực trào và nó bùng phát mãnh liệt khiến bố liên tiếp phạm sai lầm…

Bố chỉ biết xin lỗi, mong con tha thứ, bố xin dùng cái mạng già này để bù đắp một phần rất nhỏ những tổn thương trong lòng con và mong ước gia đình bên đó chấp nhận con làm con dâu của họ.

Tai nạn vừa rồi của con bố không hề liên quan, kẻ làm ra việc này phải bị trừng trị thích đáng. Có một lần Phong bị ngã xe đạp là do bố đã làm điều đó.

Mong con gửi lời xin lỗi của bố đến cả gia đình Khải Phong, bố chân thành xin lỗi.

Xin lỗi con, bố thật không xứng làm () bố của con nữa, không còn mặt mũi nào đối diện với sự thực này, nó đáng ghê tởm, hèn hạ, không thể dung thứ. Có lẽ đây là báo ứng của bố, đừng buồn khi người bố mất nhân tính này ra đi, hãy sống thật vui vẻ, hạnh phúc như chính con trước kia, chả có gì phải buồn mà con nên vui mừng vì đây là kết cục mà bố đáng phải nhận, con rất kiên cường, mạnh mẽ bố cảm nhận được điều đó ở con, con sẽ sống tốt, bố tin vào điều đó và tự nguyện ra đi không mong cầu thêm điều gì nữa.

Vĩnh biệt con, chúc con hạnh phúc.”

…..

Tôi nghĩ lại những sự việc đã xảy ra đối với em, chính xác là hắn ta nghi ngờ và thầm khẳng định em (Kiều Thu) không phải con gái mình nên đã quan hệ với em như một người phụ nữ của hắn, hắn ảo tưởng rằng mình đã yêu em và muốn lấy em làm vợ như một kẻ cuồng dâm biến thái. Những năm tháng đó em lấy đâu ra sự mạnh mẽ và khả năng chịu đựng được sự áp bức, ức hiếp của hắn?

Thật sự khâm phục em, người con gái kiên cường của anh, anh sẽ không bao giờ để mất em thêm một lần nào nữa.

Không phải em có quan hệ gì với bố tôi mà thực sự là quan hệ căng thẳng từ năm xưa giữa bố em và bố tôi, vì người mẹ đã mất của em, do vậy bố một mực phản đối tôi và em qua lại với nhau, bố còn bị hắn hại gãy cả tay nữa, tôi chưa từng biết đến sự việc đó, mà lúc đó thực sự tôi còn chưa ra đời nữa, sao mà biết được, bố và mẹ tôi cũng chả ai kể lại sự việc đó cả.

Nhưng làm sao hắn biết chắc chắn em là con gái thực sự của hắn nhỉ? Sáng nay có cuộc gọi và hắn đang chuẩn bị nhận thứ gì đó thì phải.

Vụ em bị đâm xe là như nào? Tôi vẫn thấy hơi khó hiểu, bố em vừa thú nhận không làm việc đó, thường thì những lời trước khi chết rất thật lòng, vậy là ai làm?

Nếu theo logic thông thường thì tôi nghĩ đó là do bố em bởi vì em đi xe của tôi và mặc áo của tôi, cả đội luôn cái mũ bảo hiểm của tôi nữa, nên bố em đã nhận nhầm người và gây ra tai nạn cho em.

Còn nếu đó không phải là bố em thì ai muốn hại tôi? hay thực sự là muốn hại em? Hại tôi thì tôi chưa tìm ra kẻ thù nào đáng nghi cả, anh Toàn ganh tị tôi với em chăng?

Hay thực sự người mà chúng ngắm đến chính là em? Nếu thực sự họ nhắm vào em thì đó như một sự bất ngờ lớn khi em đi xe của tôi và họ thực sự có một nước đi cao tay, em đi xe của tôi không nằm trong dự tính của họ, nhưng họ lại nhận ra em, từ đó họ hành động, vừa gây ra tai nạn cho em vừa có thể hướng sự nghi ngờ sang bố em.

Liệu kẻ nào vừa muốn làm hại em vừa muốn đổ thừa cho bố em?

Tôi lấy nước rồi quay lại hành lang phòng cấp cứu, em vẫn ngồi đó khóc, có một y tá đi ra ngoài, em dùng tay đẩy bánh xe lăn tiến lại gần:

“Bố em thế nào rồi ạ…”

“Vẫn đang cấp cứu, chưa thể nói trước được điều gì…”

“Huhu… mong các bác sĩ, y tá cứu giúp… cầu xin mọi người…”

“Chị bình tĩnh… mà trên tay bệnh nhân có cầm theo tờ giấy này, bệnh nhân giữ rất chặt, có lẽ là một thứ gì đó quan trọng… tôi nghĩ nên để người nhà giữ…” rồi đưa tờ giấy đó cho em. Nó không giống mảnh giấy lắm mà nó như một cái cục gì đó bị vo tròn, thấm máu.

Em mở ra xem vào khóc to hơn: “Bố ơi… hu hu… bố…”

Tôi tiến lại gần an ủi em, nhìn vào tờ giấy đã lem luốc vì bị thấm máu, có chữ ký và dấu mộc đỏ của Trung tâm phân tích ADN và công nghệ di truyền địa chỉ ở thủ đô HM, rất khó nhìn vì nó đã thấm máu nhưng chất lượng giấy khá tốt nên vẫn còn đọc được, tôi nhìn xuống bên dưới đó là phần kết luận là: Hai mẫu có cùng huyết thống Cha – Con với độ tin cậy 99,9999%.

Tôi đưa cho em bức thư mà bố em để lại, em khóc to hơn:

“Bố ơi… mẹ ơi… cứu bố đi… huhu…. Mẹ ơi giúp con…. Huhu… bố đừng bỏ con đi… mẹ đi rồi… con ở với ai… huhu”

Tiếng khóc thê lương của em vang vọng làm mọi người nhìn thương xót, có những y tá không kìm được nước mắt, tôi nhìn em mà đau xót cho số phận của em, nước mắt tôi cũng rơi, cả hai chúng tôi cùng khóc, em khóc vì sắp mất đi người bố ruột, tôi khóc cho số phận đau đớn, cực khổ của em…

Chúng tôi ngồi đợi đến hơn 1h chiều vẫn chưa cấp cứu xong, có lẽ họ đang phẫu thuật gì đó bằng nghiệp vụ khá phức tạp.

Bố mẹ tôi không biết có thông tin ở đâu gần 2h chiều cũng chạy đến bệnh viện, rồi cả cơ quan các sếp, nhân viên cũng bắt đầu có mặt khá đông.

Họ cũng biết ý, em đang rất sốc, hiện tại không nên hỏi gì nhiều, họ chỉ động viên em, em thì đã mệt như sắp ngất đi, khóc mấy tiếng liền làm mắt em nhoè đi không còn nhìn rõ ai là ai nữa.

Tôi đưa khăn lau nước mắt cho em, rủ em về phòng nghỉ ngơi đợi, nhưng em nhất quyết ngồi trên chiếc xe lăn và đợi ngoài cửa phòng cấp cứu.

Mấy chị cùng cơ quan mua cho chúng tôi vài cái bánh và vài hộp sữa, tôi ăn cho đỡ đói nhưng em chỉ mút một ít sữa cầm hơi rồi thôi, không ăn thêm gì cả.

Sau hơn 7-8 tiếng thì ca cấp cứu diễn ra thành công, bố em bị chấn thương sọ não khá nghiêm trọng phải phẫu thuật do va vào thành thùng rác và đa chấn thương vùng thân do rơi từ độ cao lớn, nếu không có cái thùng rác với những thứ rác rưởi bên trong chống đỡ thì bố em đã nằm bẹp dí dưới nền đất lạnh và được hốt não, hốt xác về thẳng nhà làm đám tang rồi.

Ca phẫu thuật thành công không có nghĩa là bố em đã tỉnh lại mà chỉ tạm thời cứu được mạng sống của ông ta thôi, giờ ông ta đang rơi vào trạng thái hôn mê, không hẹn ngày tỉnh lại, có thể là 1 ngày, 3 ngày, 1 tuần, 1 tháng, 1 năm… hoặc vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Giờ bố em đang ở trong phòng hồi sức tích cực thở oxi, chưa ai được trực tiếp được vào thăm cả, kể cả em cũng không được, nếu như người nhà bệnh nhân quá xúc động có hành động nào quá trớn có thể làm ảnh hưởng đến tính mạng mong manh của bệnh nhân.

Tôi an ủi em và đẩy em về phòng bệnh nhân để nghỉ ngơi, em đã thấm mệt, tôi nhẹ nhàng bế em lên giường, em rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Mẹ và bố tôi đi theo vào phòng, sau khi em ngủ tôi ra ngoài nói chuyện với bố mẹ tôi:

“Mẹ, mẹ về nấu cơm rồi đem ra cho con ăn được không? Con thèm cơm mẹ nấu lắm”

Mẹ tôi: “Được rồi, tí về mẹ nấu rồi mang ra cho”

“Có một chuyện, con muốn hỏi bố mẹ”

Mẹ tôi “Cần gì nữa cứ nói mẹ, để mẹ đi mua”

“Không, là chuyện hồi xưa, bố… bố có theo đuổi mẹ của Thu phải không?”

Mẹ tôi im lặng, nhìn sang bố tôi, bố tôi im lặng một lúc rồi nói: “Phải”

“Thế hồi đó bố bị ngã xe và gãy tay phải không?”

Tôi bất ngờ khi người trả lời đó là mẹ tôi: “Đúng rồi”

“Sao mẹ biết?”

Mẹ tôi: “Chính vì việc đó mà mẹ và bố đã đến với nhau, mẹ chăm bố lúc gãy tay”

Tôi: “ồ…”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thế là bố mẹ cưới trước hay là bố mẹ Thu cưới trước?”

Mẹ tôi: “Bố mẹ cưới trước nên con mới sinh ra trước cái Thu đó”

“Vâng, con đã hiểu… vụ bố… bố gãy tay là do bố của Thu làm, do ông ấy muốn độc chiếm mẹ Thu…”

Bố tôi có vẻ không bất ngờ lắm, mặt khá bình thản, mẹ tôi thì im lặng: “Cái đó bố biết từ lúc đó rồi, nhưng đó là chuyện quá khứ, bố không bận tâm đến nó nữa, kể từ đó bố chỉ một lòng với mẹ con, không quan tâm chuyện quá khứ nữa”

“Vâng, bố Thu gửi lời xin lỗi đến bố mẹ, mong bố mẹ bỏ qua cho ông ấy”

Bố tôi: “Hừ…”

Tôi: “Thế sao bố vẫn phản đối hai con?”

Bố tôi: “Một là thử thách hai đứa xem tình cảm như nào, hai là bố muốn tên khốn đó phải trực tiếp quỳ xuống xin lỗi”

Tôi: “Bố vẫn còn… còn… Mà giờ ông ấy chỉ để lại di thư, không hẹn ngày tỉnh lại… có muốn xin lỗi cũng khó…”

Bố tôi: “Thôi, chuyện đó tính sau” rồi quay sang nói với mẹ tôi: “Mình về đi em”

“Ừm…” “thôi mẹ về đã nhé, tối mẹ mang cơm cho”

“Vâng ạ, con chào bố mẹ”

Nhân lúc em ngủ, tôi đi vào phòng tắm để tắm rửa, tôi đã gần như chuyển khẩu vào trong bệnh viện để ở, quần áo, đồ dùng sinh hoạt tôi đều đem hết vào trong bệnh viện rồi.

Vừa tắm trong đầu tôi lại loé lên () một ý nghĩ: Tôi sinh ra trước, Thu sinh ra sau, bố mẹ tôi cưới trước rồi sinh ra tôi, bố mẹ em cưới sau rồi mới sinh ra Thu. Vậy là trong thời gian tôi sinh có thể bố tôi vẫn gặp mẹ Thu một hoặc vài lần gì đó trước thời gian mẹ Thu mang bầu, làm bố Thu nghi ngờ về huyết thống của Thu với ông ấy. Có thể là bố tôi gặp mẹ Thu với mục đích “trong sáng” nhưng bố Thu lại hiểu nhầm theo nghĩa “đen tối” nên mới có chuyện hiểu lầm tai hại như vậy.

Buổi tối, mẹ tôi nấu cho tôi vài món ngon, tôi và em ăn khá ngon, em cũng đã bình tĩnh hơn, nhưng mắt vẫn không dấu được nỗi buồn, vui sao nổi khi cả hai người đều nằm trong bệnh viện, ngôi nhà của hai bố con em lạnh ngắt, may mắn là có bác Thi buổi chiều đến chăm hộ đàn gà của nhà em.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến gặp bác sĩ điều trị cho bố em, bố em vẫn đang được theo dõi ở phòng hồi sức tích cực, chưa ai được vào thăm, mà vào thăm cũng không cần thiết vì ông ấy đang hôn mê rồi.

Phần não của ông ta bị chấn thương tụ máu nên đã tiến hành phẫu thuật bằng cách mở một phần hộp sọ: Tức là họ đã cạo hết tóc đi rồi người ta sẽ rạch một đường dài trên da đầu bằng con dao mổ sắc lẹm rồi cắt phần xương sọ ra để can thiệp gì đó vào bên trong não, nghe thôi đã thấy đầy mùi máu và mùi khét khi người ta khoan và cưa xuyên qua lớp xương hộp sọ. kĩ thuật này đòi hỏi sự chính xác vô cùng cao và có sự hỗ trợ của 2 bác sĩ ở Thủ đô HM về để phối hợp thực hiện. Đó là lí do mà ca phẫu thuật kéo dài đến như vậy.

Ngoài ra còn bị một vài vết thương khác cũng khá nghiêm trọng trên người, giờ hắn ta đang ở trạng thái hôn mê, sẽ có thể hồi phục nhưng cũng có thể mãi mãi trở thành người sống thực vật.

Giờ chỉ còn chờ vào một phép màu thần kì nào đó, hắn dần hồi phục lại, mà cần phải hồi phục lại sớm, càng lâu thì càng khó hồi phục và nếu hôn mê quá lâu có thể chết vì những biến chứng khác.

Gia đình phải tham gia giúp đỡ bệnh nhân hồi phục trong các giai đoạn:

Giai đoạn 1: Phẫu thuật và hồi sức tích cực. Phần này gia đình chi trả viện phí là được, ca phẫu thuật mở hộp sọ khá là tốn tiền. Em bắt đầu phải vay tiền qua việc “Thấu chi” tài khoản thanh toán của cán bộ công nhân viên để thanh toán viện phí (Tôi ngỏ ý muốn trả thay em, nhưng em nói không cần thiết, khi nào em ứng hết số tiền đó sẽ vay tôi).

Giai đoạn 2: Sau khi các vết thương dần lành lại và sức khoẻ bệnh nhân có chuyển biến tốt sẽ chuyển sang chăm sóc nội trú và lúc này vai trò của gia đình rất quan trọng, phải tạo ra được những kích thích mạnh lên tâm trí bệnh nhân để kích thích họ có những phản ứng với môi trường xung quanh, nhưng kích thích có thể là hành động xoa bóp, cho bệnh nhân ngửi, nghe thứ gì đó mà từ xưa ông ấy hay nghe, hoặc kể một câu truyện gì đó… việc này chỉ có người nhà làm được chứ bác sĩ rất khó có thể biết được sở thích riêng của từng bệnh nhân. Bác sĩ có vai trò thăm khám, theo dõi và hướng dẫn còn thực hiện chủ yếu do người nhà bệnh nhân + điều dưỡng (hỗ trợ).

(Giai đoạn này cũng khá là mơ hồ, có bệnh nhân có cơ địa tốt, sức sống mãnh liệt thì họ sẽ có những phản ứng nhất định và có khả năng sẽ tỉnh lại, còn người đã bị thương quá nghiêm trọng, sức khoẻ lại yếu thì họ chẳng còn cảm nhận được điều gì cả, việc kích thích cho họ cũng chỉ vô nghĩa mà thôi).

Giai đoạn 3: Nếu giai đoạn 2 thành công, kích thích cho cơ thể bệnh nhân dần có những phản ứng nhất định, hoặc đơn giản là việc bệnh nhân tự có những phản ứng mà không phải do kích thích. Nếu giai đoạn 2 không thành công, lại tiếp tục thêm một thời gian nữa, đến khi hết hi vọng.

Giai đoạn 4: Phục hồi hoặc chết. Bệnh nhân tỉnh lại và phục hồi vết thương hoặc vĩnh viễn trở thành người thực vật hoặc chết.

Giai đoạn 5: Phục hồi chức năng

Nghe xong những tư vấn của bác sĩ tôi và em đều khá hoang mang, hắn không chết hẳn mà giờ hắn thành gánh nặng của em luôn rồi, biết bao giờ hắn mới tỉnh lại sao hắn không chết luôn đi cho nhẹ đầu nhỉ.

Qua mấy ngày nằm trong phòng hồi sức tích cực thì cuối cùng tôi và em cũng được vào thăm ông ta, đầu ông ta vẫn cuốn băng trắng toát, mặt mũi có vài vết thương nhỏ, cánh tay và phần bụng ngực cũng có vết thương, có những vết thương hở, có những vết thương chỉ thâm tím lại. Nhìn ông ta bây giờ rất thảm, có lẽ đó là báo ứng mà hắn phải gánh chịu, sống không được, chết cũng không xong. Có vẻ như chết đối với hắn là quá nhẹ nhàng nên ông trời muốn ông ta sống không bằng chết.

Còn với em vết thương ở đùi đã dần lành lại, tôi có thể xoa bóp nhẹ vào phần đùi cho em để máu lưu thông tốt hơn.

Mấy ngày sau tình trạng của ông ta dần tốt lên nên được chuyển qua một phòng nội trú riêng để chăm sóc nhưng vẫn phải thở mặt nạ, em xuất viện, trả phòng nội trú cũ của em để về sống chung với phòng nội trú của ông bố cho đỡ tốn tiền. Nhìn em lại phải chăm sóc ông bố khốn nạn kia, trong khi em vẫn còn đau tôi rất chạnh lòng.

Em bắt đầu dùng nạng để đi lại, lúc đầu rất khó khăn, nhưng dần dần em quen với nó, tôi thì hết 10 ngày nghỉ phép bắt đầu đi làm trở lại, mới đi làm lại có quá nhiều việc dồn lại cần xử lý, em dần tự lo cho mình được, tôi chỉ có thể vào với em buổi tối và cuối tuần còn ban ngày thì có bác Thi và một đứa con gái ở quê lên phụ em, tôi cũng đỡ lo phần nào.

Dần dần, các vết thương trên người hắn hồi phục khá tốt, rồi đến ngày được tháo băng khỏi đầu, tôi nhìn vào mà rợn hết cả người, có một đường kẻ dài trên đầu và chi chít những đường chỉ khâu nhìn như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị nào đó, nhưng ông ta vẫn cứ hôn mê.

Có một hôm em được bác sĩ hướng dẫn tiến hành giai đoạn 2: Tạo kích thích, lúc đầu cả em và tôi đều khá lúng túng chưa biết làm thế nào.

Mới đầu thì thỉnh thoảng bật nhạc vàng, nhạc đỏ cho ông ấy nghe, em chưa trò chuyện được, cảm giác vẫn có một khoảng cách nào đó, cả em và hắn đã lâu không có một cuộc nói chuyện cởi mở nào nên em cũng chưa thể mở lòng mà tâm sự với hắn được. Rồi dần kết hợp thêm vừa nghe nhạc vừa xoa bóp, được mấy ngày cũng chả có gì khả quan lắm.

Có lẽ hắn ta cần một kích thích nào đó mạnh hơn, nhưng đó là gì?

Vài ngày sau, em hồi phục khá nhanh, em vẫn còn trẻ nên những vết thương trên người lành lặn khá nhanh, tuổi càng lớn thì thời gian lành vết thương sẽ kéo dài, điển hình nếu so sánh em với ông bố thì rõ ràng là em sẽ có thời gian lành vết thương nhanh hơn ông bố.

Em vẫn phải dùng nạng và qua khu vực vật lý trị liệu để thăm khám, ở đó có 1 tên bác sĩ chuyên thăm khám và hướng dẫn em, nhìn ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn em làm tôi cảm thấy hơi ghen tuông, ngứa ngáy trong người.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận