ĐÁNH THỨC TÌNH THU – Seri Truyện Sex Hay – Update Chap 30 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: ĐÁNH THỨC TÌNH THU – Seri Truyện Sex Hay – Update Chap 30 END
Tác Giả: KhoiNguonDucVong
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Gái Xinh, Học Sinh, Lãng mạn, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 1304 Lượt Xem
BCS – CHƯƠNG 6
Sáng chủ nhật, tôi hì hục đạp xe đến nhà bác em, vì có người ở nhà nên em xin phép đi ra ngoài, tôi đèo em trên con xe đạp, nhẹ nhàng lượn qua những con phố. Thời tiết nắng ấm, trên gương mặt em dần xuất hiện nụ cười.
Chúng tôi gửi xe rồi vào công viên chơi, công viên khá lâu năm nên nhiều cây cổ thụ cao lớn, đi bộ dưới những tán cây cao lớn, hai tay chúng tôi nắm lấy nhau, thỉnh thoảng quay sang nhìn em, em vẫn còn thoáng chút buồn.
“Tay trái em còn đau không”
“Vẫn hơi nhức nhức ạ, nhưng vết thương không sâu, con dao hơi cùn, hihi”
“Anh không ngờ em dũng cảm thế đâu, dám cắt vào đó, anh còn chưa cắt tiết gà bao giờ nên chắc chả dám”
“Thế sau này về nhà vợ thì ai thịt gà cho anh”
“Vợ anh làm, anh chắc chắn vợ anh sẽ biết cắt tiết gà, tay còn dám cắt nói chi đến cổ con gà”
“Anh này, ai đồng ý làm vợ anh hả?”
…
“Thực ra anh nghĩ mãi, không ra được lí do nào khiến em phải làm thế”
“…” em im lặng
“Mọi việc đã qua rồi thì thôi, cứ nhìn về () phía trước mà sống, em đừng đau buồn quá”
“Anh…”
“Hả…”
“Có khi nào anh sẽ coi thường và ghét bỏ em không?”
“Không hề”
Ánh mắt em quyết tâm: “Vậy… vậy… em sẽ nói cho anh biết…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt em chờ đợi, nước mắt em lại trào ra hồi tưởng lại điều gì đó: “Em… Em đã bị…”
Tôi ôm chặt lấy em: “Không, không cần phải nói, anh chắc chắn đó không phải là lỗi của em, anh tin em”
Môi chúng tôi tìm đến nhau sao bao ngày xa cách, có người đi qua nhưng chúng tôi không ngại ngùng nữa, mặc kệ những người khác nghĩ gì.
Tôi đèo em trở về, tay trái em vẫn cuốn vải, tay phải em vòng qua ôm lấy bụng tôi, nghiêng đầu áp má vào lưng tôi.
Tôi đỗ xe đạp ở đằng xa, em hôn má tôi một cái rồi trở về nhà bác, tôi đạp xe hướng về nhà em, tôi muốn xem con Miu nó có được chăm sóc không, nhìn thấy tôi nó mừng lắm, vẫy đuôi nghoe nguẩy. Bên trong cánh cửa vẫn đóng chặt, tôi ra mua cho con Miu vài cái bánh mì vì con Miu thích ăn đồ ngọt, 2 cái xúc xích. Buổi trưa nhà tôi có vài mẩu xương và một ít thức ăn thừa tôi lập tức đạp xe mang đến cho nó, nhìn nó thương thật, bị bỏ đói không biết khi nào chủ nó về, cứ ở nhà chờ đợi trong vô vọng.
Em vẫn còn nghỉ ngơi ở nhà bác thêm 2 ngày nữa cho khoẻ hẳn rồi mới đi học được. Chiều tối ngày thứ ba, em nhắn tin cho tôi là đã về nhà ở rồi và sáng ngày thứ tư là em lại đi học, nhận được tin nhắn đó tôi quá đỗi vui mừng, chúng tôi lại được gặp nhau. Sáng thứ tư tôi đến thật sớm, đứng đợi ở cổng trường, em được Hồng đèo đến lớp, tay em vẫn còn đau nên chưa dám đi xe vì có thể gây nguy hiểm.
Chúng tôi đơn thuần quay về tình cảm học trò như trước kia, tôi không dám sang nhà em nữa vì sợ bị bố em, cuối tuần sẽ là những chuyến đạp xe đi loanh quanh nhẹ nhàng.
Ba tuần sau, vết thương trên tay em đã lành, em chỉ quấn băng tượng trưng để mọi người không nhìn thấy vết sẹo trên tay em, cần một thời gian nữa để vết sẹo nhỏ lại và khiến em tự tin hơn không phải che đi nó nữa.
Buổi đêm ngày thứ bảy, khi đang mê mang ngủ thì có chuông điện thoại vang lên, tôi cố gắng mở mắt nhưng tiếng chuông chỉ vang lên một chút rồi tắt ngủm, nên tôi lại chìm vào giấc ngủ luôn.
Buổi sáng chủ nhật, có một cuộc gọi nhỡ của em, tôi lập tức gọi lại thì em nói: Không có gì, em chỉ bấm nhầm thôi, rồi em lại tắt máy.
Tôi khá khó hiểu, tại sao giữa đêm lại đi bấm nhầm được, tôi nhắn hỏi em có đi chơi đâu không thì em nhắn lại không muốn đi đâu cả, muốn tôi ở nhà ôn bài thì em sẽ yên tâm hơn. Tôi cũng lập tức nghe lời và lôi bài tập ra đọc.
Sáng thứ hai đi học, em nhắn tôi là sẽ đi muộn và không gặp tôi vào sáng thứ hai được, đến lúc chào cờ cũng không thấy em đâu cả. Về đến lớp tôi nhắn tin cho em thì em đã trốn chào cờ do hơi mệt và nằm trên lớp.
Thấy hơi khó hiểu, hết tiết 5 tôi vọt chạy xuống tầng 1 thì lớp em đã tan trước và em đã về từ khi nào rồi.
Nhắn tin cho em thì đến tận hơn 2h chiều em mới trả lời tin nhắn. Dường như có thứ gì đó khiến em tránh mặt tôi.
Nhưng khi tôi đi học thêm Hoá học, những bài tập khiến tôi quay cuồng, tôi mải mê giải bài tập, hôm sau lại đến Vật lý toàn bài tập khó nên chúng tôi chỉ nhắn tin qua loa, em cũng không còn đi sớm nữa, cứ nhắn bảo dạo này mệt nên dậy hơi muộn không đi sớm được. Thế là cả tuần nay hai đứa đều không đi sớm để gặp nhau nữa. đến lúc về cũng rất khó để gặp được em, tôi bị em tránh gặp mặt.
Sang tuần mới, em lại trở lại trạng thái bình thường, chúng tôi lại đi sớm gặp nhau, nhưng trong mắt em vẫn có gì đó buồn buồn. Con gái thường hay có tính cách thất thường, có thể có nhiều nguyên nhân mà đôi khi chính họ cũng không thể hiểu được. Tôi suy đoán có thể em đến ngày đèn đỏ vào tuần trước, hôm nay đã hết nên em mới trở nên như vậy. Tôi tin vào điều đó nên không hỏi em rõ hơn truyện tuần trước.
Cuối tuần, sáng chủ nhật chúng tôi lại hẹn hò đạp xe loanh quang trong thành phố rồi lại đưa em về nhà. Trên đường về bất ngờ gặp bố em, tôi phanh xe cái “Két” rồi đứng khựng lại ở đó một lúc lâu.
Bố em, tên Khanh, dáng người thấp thấp, thấp hơn cả em, chỉ khoảng 1m63, da ngăm đen, là người lao động chân tay nên nhìn khá cơ bắp, gương mặt hơi hung dữ khi nhìn vào tôi, bình thường không biết có hung dữ như thế không, nếu bình thường cũng như vậy thì có vẻ em khó sống lâu dài với ông bố này rồi.
Vẫn còn một đoạn nữa, nhưng tôi không dám đèo em về tiếp, em cũng không ngồi trên xe tôi nữa mà tự đi bộ về. Bố em đi xe rất chậm, từ gương chiếu hậu có thể quan sát về phía sau, tôi nhìn em đi về, em đang đứng giữa tôi với bố em.
Em ngoái nhìn tôi, vẫy tay ra hiệu cho tôi đi về, tôi về đến nhà, thở phào nhẹ nhõm, may không bị bố em đuổi đánh, mà cũng chả có lí do gì để đánh tôi cả, tôi và em hoàn toàn là mối quan hệ trong sáng, bố em có thể ngăn cản chúng tôi với nhiều lí do khác nhau nhưng không thể vô cớ đánh tôi được.
Cả tôi và em cần phải tập trung vào việc học, điều đó là không thể bàn cãi và đó là lí do hợp lý nhất để ngăn cản mối quan hệ của hai chúng tôi. Nhưng kết quả học tập của chúng tôi vẫn khá ổn, chuyện tình cảm sẽ đôi chút ảnh hưởng đến suy nghĩ, tâm sinh lý, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cả hai đứa.
Từ phía bố mẹ tôi, tôi vẫn giấu bố mẹ và bố mẹ không hề hay biết mối quan hệ của hai đứa tôi, cả bố và mẹ cũng đều khá bận rộn với công việc, bố tôi là một người khá thành công, ông cũng thường xuyên phải đi công tác nên không có mấy thời gian ở nhà, mẹ tôi cũng đi làm cả ngày, tôi thường hay báo cáo việc học cho mẹ, mẹ cũng hay gọi cho cô giáo chủ nhiệm để hỏi thăm và kết quả học tập của tôi vẫn tốt nên bố mẹ không quá quan tâm tôi đang làm gì, miễn là học vẫn tốt là được.
Buổi tối em nhắn tin rằng: Bố em cấm em đi chơi, qua lại với anh, nên chúng tôi sẽ không còn có những cuộc hẹn bí mật nữa, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma kiểu gì bố em cũng sẽ phát hiện, hoặc có thể là sẽ theo dõi chúng tôi, nên thời gian chúng tôi gặp nhau chỉ có thể trước khi vào lớp và gặp một chút sau khi tan học mà thôi.
Việc gặp nhau ở trường cũng không hề đơn giản, chúng tôi hay bị soi mói và dị nghị.
Bố em bắt đầu kiểm soát em nghiêm ngặt hơn và dĩ nhiên việc em dùng điện thoại đã sớm bị bại lộ, em bị tịch thu luôn cái điện thoại. Mất phương tiện liên lạc chúng tôi rất khó để kết nối với nhau, chỉ còn cách lúc đến lớp tôi đưa điện thoại cho em, em sẽ chụp cho tôi vài tấm ảnh của em và đến khi tan trường em sẽ đưa cho tôi chiếc điện thoại và đôi khi kèm theo một mảnh giấy với vài dòng thư em viết cho tôi nữa.
Không được đi chơi cùng nhau khiến cả hai đứa khá khó chịu, chúng tôi bắt đầu ủ mưu, không đi chơi vào sáng chủ nhật nữa vì bố em đã biết và nắm được thời gian đó rồi, giờ phải tìm một buổi chiều khác trong tuần để chúng tôi hẹn hò. Rất nhanh chúng tôi đi vào thống nhất sẽ hẹn nhau vào buổi chiều thứ năm.
Buổi hẹn hò vào chiều ngày thứ năm trót lọt được 2 lần, đến lần thứ 3 lại bị bố em phát hiện, em lại bị kiểm soát nghiêm ngặt hơn nữa, em lại tránh mặt tôi 1 tuần liền không nói chuyện, không đi sớm, lúc về cũng không hề được gặp em.
Sang tuần sau, tôi lại gặp được em, lần này em rất buồn:
“Bố em, ông ấy nói không cho 2 đứa mình gặp nhau nữa”
“Anh chả sợ”
“Ông ấy nói nếu còn gặp nữa, ông ấy sẽ đánh anh đấy”
“Anh không sợ, đánh người gây thương tích là vi phạm pháp luật, giữa thanh thiên bạch nhật ai dám đánh anh”
“Biết đâu được, bị đánh lén thì sao, biết là () ai với ai đâu mà đi báo Công an được”
“Bố em như xã hội đen vậy”
“Em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm, bố em không chỉ nói mồm thôi đâu, nói được là làm được đấy”
“em nhạy cảm quá rồi, chắc ổng chị doạ thôi”
“Em sợ ông ấy làm thật đó”
“không phải lo, anh cao hơn cả ông ấy mà, hehe”
…
Chúng tôi lại tiếp tục hẹn hò buổi sáng và bố em dường như đang chủ động theo dõi và bắt chúng tôi tại trận, làm ầm lên trước cổng trường.
Buổi chiều ngày thứ bảy, sau khi tan học thêm tôi đạp xe vi vu trở về nhà. Có thứ gì đó xoẹt qua, tôi ngã lăn xuống đất, trượt một đoạn dài, chiếc xe gây tai nạn phóng vút đi, mọi người hai bên đường bắt đầu chạy lại phía tôi để hỏi thăm, tôi may mắn không bị gãy tay/chân nhưng tay bị mài mạnh xuống đường, xước da chảy máu bố mẹ tôi phải đưa tôi vào bệnh viện để vệ sinh vết thương.
Tôi nghi ngờ và khả năng cao là do bố em làm hoặc bố em thuê ai đó làm, đúng như lời em nói, bố em không chỉ nói suông mà bắt đầu có những hành động quyết liệt hơn với tôi để chia tách em ra khỏi tôi. Tôi thấy bực bội và thầm nguyền rủa ông ta, dám ra tay đánh lén tôi, còn đối diện với tôi ông ta thấp hơn tôi 1 cái đầu, hừ, solo trực diện thì chưa biết ai ăn ai, toàn đi chơi bẩn đánh lén.
Tuy không bị gãy xương nhưng ở cổ tay và chân tôi cũng cảm thấy tê tê, đi lại khó khăn và việc cầm bằng tay phải của tôi không còn linh hoạt nữa, hễ cầm vật gì nặng là tay tôi bị đau.
Bố mẹ cứ chất vấn tôi lí do tôi bị ngã, lúc đầu tôi nói do phóng nhanh xong bị ngã, nhưng người dân xung quanh lại nói tôi bị ai đó đẩy ngã thế là bố mẹ tôi lại lo lắng hơn, gọi điện cho cả giáo viên chủ nhiệm của tôi để hỏi thăm gì đó nữa.
Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho em, em rất bất ngờ, lập tức gọi điện cho tôi (tuần trước chúng tôi lại góp tiền mua cho em 1 cái điện thoại cũ):
“Anh có làm sao không”
“Không, chỉ bị xước da nhẹ thôi”
“Có người đẩy anh ngã xe thật à”
“Anh cũng không rõ, chắc là vậy”
“Có khi nào…”
“Em nghĩ là bố em làm à”
“Vâng… nhưng em hi vọng không phải như thế…”
“Anh cũng không sao đâu”
“Vâng… thế anh nghỉ ngơi sớm nhé”
“Uhh, chúc em ngủ ngon”
“Vâng, anh ngủ ngon”
…
Sáng ngày thứ hai, tôi cảm thấy cổ tay phải khá đau khi cố gắng cầm vào xe đạp, bố mẹ tôi thấy không ổn, bố tôi phải đưa tôi đi học. Đi đến lớp cố gắng viết chữ, tôi vẫn cố viết được, nhưng được một lúc phải nghỉ vì hơi mỏi tay.
Đến lúc về, em chủ động tìm đến tôi, mắt em hơi thiếu sức sống vì hình như đêm qua ngủ không đủ giấc:
“Hôm qua em thức khuya à”
“À, em bị khó ngủ… tay anh có bị sao không”
Tôi đưa tay ra cho em xem, tay tôi cuốn 1 lớp vải mỏng để tránh nhiễm trùng, em ứa nước mắt, chỉ một chút nữa thôi là nước mắt trực trào ra.
“Không sao, chỉ xước da nhẹ thôi”
“Hay là em đưa anh về”
“Mẹ anh sẽ đến đón, em về đi không mẹ lại hỏi thăm con dâu đó, tí mẹ lại nghĩ con trai đánh nhau dành gái thì mệt, hehe”
“Thế thôi em về trước nhé”
“Uhh”
Phải mấy hôm liền mẹ hoặc bố tôi đưa đón thì tay tôi mới đỡ đau và tự đi xe đạp được, em giờ cứ tránh mặt tôi, hình như bố em đang gây áp lực với em để chúng tôi không còn bên nhau nữa.
Dần dần, chúng tôi ít gặp nhau và cũng ít nhắn tin với nhau hơn, cũng một phần vì lịch học thêm của tôi khá dày đặc, thời lượng được tăng thêm để ôn thi sao cho hiệu quả nhất có thể.
Thời đó, việc sử dụng Mạng xã hội cũng dần trở nên phổ biến, trên các dòng điện thoại bàn phím có màu cũng có app FB, hoặc nếu không có thì vào FB bằng trình duyệt Opera, UC browser… trên điện thoại cũng được.
Hai chúng tôi vẫn cứ qua lại với nhau, thỉnh thoảng còn lén đi chơi và hình như bố em cũng bắt đầu nới lỏng, không thấy em nói gì đến việc bố em ngăn cản hay bị phát hiện nữa. Dần dần chúng tôi lại hâm nóng tình cảm lại, đi chơi nhiều hơn, nhắn tin nhiều hơn, chúng tôi chưa bao giờ hết yêu nhau.
Chúng tôi đều đang rất hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy sự hiện diện của đối phương ngay trước mặt là cảm giác thân thương, quen thuộc lạ kì.
Vào một buổi chiều tối ngày thứ ba, sau khi đi học về tôi đạp xe loanh quanh trong Thành phố, thời tiết cuối xuân nắng gắt và nhiệt độ rất cao, tôi đạp xe lượn lờ hóng mát vì vừa nãy trên lớp cũng khá nóng bức.
Đang vi vu đạp xe thì có một bóng người khá quen đi từ trong ngõ ra, bóng dáng này làm sao tôi có thể quên được, là em. Nhưng không biết em đang đi đâu? Em cũng không hề nhắn tin cho tôi biết trước là em hôm nay sẽ làm gì cả. Tôi tò mò đạp xe sau lưng em, giữ khoảng cách để không bị em phát hiện, đạp xe một lúc thì tôi thấy em rẽ phải đi lên vỉa hè, tôi cũng dừng xe lại để quan sát.
Em vào đó một lúc, rồi rất nhanh lại trở ra với một cái túi bóng đen trên tay, mùa hè nhưng em mặc một cái áo gió và che kín khẩu trang lại làm tôi tò mò hơn nữa, không biết em vừa mua thứ gì mà phải đi xa thế, từ nhà em đến đây khá xa, nếu em mua thuốc đơn thuần thì ở gần nhà em cũng không hề thiếu.
Tôi tò mò đi đến hiệu thuốc:
“Chị ơi, vừa nãy bạn em nó mua thuốc gì thế”
“Ai cơ”
“Cái đứa con gái mặc áo gió đen, đeo khẩu trang y tế ấy”
“Hỏi làm gì? Có ý gì xấu à”
“Em chỉ muốn biết nó mua cái gì thôi”
“Mua gì thì kệ nó chứ, dở hơi”
“Vâng, em cảm ơn”
Tôi tiếc nuối đi ra ngoài cửa, bà chị hiệu thuốc gọi lại:
“Ê ku, chị sẽ bán cho mày cái mà nó vừa mua”
“Đồ đó đắt không hả chị”
“Chị nghĩ là mày sẽ cần đến nó đấy, hehe”
“Thế ạ, nhưng nó là cái gì”
Rồi bà chị ở hiệu thuốc đưa một cái túi bóng đen cho tôi rồi buộc chặt
“50.000, về nhà rồi mở ra xem sẽ biết”
“Sao em biết đó là đồ mà chị bán cho bạn em”
“Thôi không tin thì thôi” bà chị xua xua tay.
Tôi lấy từ trong ví ra tờ 50k, nhận lấy túi bóng, hồi hộp chạy ra () ngoài, đạp xe một mạch thẳng về nhà như sợ có ai đó phát hiện ra vậy. Về đến phòng tôi khoá chặt cửa, tay run run mở cái túi bóng màu đen đó ra, bên trong là một cái hộp khá bắt mắt, tôi vẫn chưa hình dung ra đó là thứ gì, một loại thuốc gì đó chăng, tôi phải mở ra đọc Hướng dẫn sử dụng mới được.
Tôi mở nắp hộp vẫn còn tem niêm phong phản quang ra, tôi ngồi bịch xuống giường khi nhìn thấy thứ bên trong nó: Bao cao su.