DẬY THÌ QUÁ SỚM
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: DẬY THÌ QUÁ SỚM
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 276 Lượt Xem
Phần 4
Trường cúi xuống, nhẹ nhàng chuyền lưỡi qua. Loan ôm nút ừng ực. Tay Trường đưa lên cặp ngực no cứng như hai quả cam nhỏ của Loan mà nắn. Chàng gác chân qua người Loan, cố tình cho đầu gối mình chạm mu *** của Loan, rồi chàng đè xuống, khiêu khích. Hơi thở Loan bắt đầu lộn xộn. Mặt em ửng hồng lên. Đôi mắt nhắm he hé, chừa lại toàn tròng trắng. Hai cánh mũi Loan hơi nở ra và giọng em âm ư, khi bàn tay Trường đưa xuống xoa nhẹ lên Loan ngoài áo đầm.
– Anh làm em khó chịu quá anh Trường. Loan thì thào.
– Chớ làm sao em mới không khó chịu? Trường hỏi.
– Em đâu có biết. Làm người ta thở hết muố nổi…
– Từ nhỏ giờ em có kinh lần nào chưa?
– Em có hồi 11 tuổi lận.
– Ngày mấy, nhớ không?
– Bộ anh tính…anh tính …thôi, em sợ lắm, không dám đâu.
– Nhưng mà em có kinh ngày mấy? Nói anh nghe đi cưng.
– Mới dứt được hai ngày. Mà … hỏi chi vậy?
– Vậy thì hai an hem mình có đụ nhau cũng không sao đâu. Còn dư tới ba ngày nữa lận. Không sao đâu Loan.
– Mà, nhưng … em sợ đau lắm! Tụi mình hôn nhau thôi. Anh làm cái vụ kia, em la, em khóc cho anh coi.
Trường yên trí. Vì chàng chỉ cần biết ngày có kinh của Loan để tránh không cho Loan mang bầu. Phần còn lại, là sở trường của chàng. Với lại cái khó nhất là mang được Loan vào phòng ngủ. Còn việc cổi quần để hành lạc thì dễ như trở bàn tay. Trường nhớ hồi nãy, khi tay chàng để lên thoa nắn *** Loan, thì em trăn trở, quằn quại và nói: “Anh làm em khó chịu quá hà” Cô gái nào cũng có cái phản ứng lấy lệ khi con trai cố tình mở cửa động đào. Không muốn hưởng khoái lạc xác thịt mà Loan nhận lời đi chơi xa với Trường, còn nói: “đi chỗ nào đừng có ai chú ý, để tụi mình tự do tình tự. Em muốn ôm anh. Em muốn hôn anh!” Chàng đang rời môi Loan, đưa lưỡi lên liếm nhẹ đôi mắt nhung đen, trũng ướt của Loan, rồi hai mái tóc mây của Loan, rồi lỗ tai Loan. Trong khi bàn tay ma thuật của chàng vẫn thoa nhè nhẹ mu *** Loan, và chàng biết bên trong, lông Loan nhiều lắm. Vì bàn tay chàng cảm thấy nham nhám, sột soạt.
– Lông của em chắc nhiều lắm phải không? Loan?
– Ai biết sao là nhiều, sao là ít. Mà anh hỏi chi vậy?
– Anh thích em có thật nhiều, để anh hôn mới sướng.
Nói xong, Trường lại xoa mạnh hơn chút nữa… Chàng để ý mắt Loan nhắm liu riu, và hai bàn chân Loan triển mạnh ra. Môi Loan hở nhẹ ra lần nữa, để lộ mấy chiếc răng cửa màu sáng trắng. Tất cả những phản ứng đó là do bàn tay ác ôn, sở trường của chàng. Cô bé đang lâm dần vào cơn khoái lạc do Trường dàn dựng. Loan thì thào:
– Anh đừng rờ chỗ đó nữa được không anh Trường. Em khó chịu quá hà. Em nói thiệt đó! Nhức cái đầu muốn chết luôn.
Chàng hiểu vì sao Loan nhức đầu. Làm sao Loan chịu nổi sự khiêu khích cố tình của bàn tay và cái lưỡi của Trường.
– Mình …hôn…nhau thôi anh. Hôn em vài lần nữa, rồi cho em về phòng, ngủ. Sáng mai dậy sớm về Phụng Hiệp.
Miệng Loan nói vậy, mà cái mông của em hình như nắc nắc theo với nhịp tay bóp *** của Trường. Nhất là đôi mắt của Loan như đã đứ đừ, ngây ngất, chịu hết nổi… Tay Loan lại ghì siết mạnh hơn mái tóc đẹp trai của Trường. Lúc thường, Loan càng mê meat hơn nữa vì Trường thật gần, dâng cho Loan những chiếc hôn ngàn vàng, mê đắm.
– Hồi nãy anh nói anh muốn lông của em nhiều để chi vậy?
– Để anh hôn, mới sướng.
– Thì mình hôn môi, nút lưỡi cũng sướng vậy.
– Không! Anh hôn ở dưới, em sẽ sướng gấp triệu lần…
Loan mắc cỡ quá. Lần đầu tiên trong đời, Loan nghe nói đến hôn “ở dưới”, và sẽ sướng gấp triệu lần hôn môi!!!.
– Ở dưới đâu có lưỡi với môi của em đâu mà anh hôn?
– Có đó chớ, nhưng em không biết. Em thấy, anh chỉ mới sờ nhè nhẹ ngoái áo, mà em đã khó chịu, nhức đầu. Nếu em cổi ra, cho anh xuống hôn thử, em sẽ chẳng còn khó chịu nữa … Mà em sẽ vô cùng khoái lạc…
Loan vẫn mắc cỡ, dí dí cái mặt vào ngực Trường mà thở.
– Nhỏ giờ, em chưa nghe ai nói chuyện kỳ cục vậy đó. Mồm miệng để ăn cơm, ăn cháo. Ai lại đi hôn chỗ đi đái của con gái bao giờ. Mang tội chết!
Loan nói kiểu chống cự một cách lấy lệ, yếu ớt. Gương mặt thì làm bộ giận, nghiêm khắc, nhưng mắt em đã sụp xuống, hai gò má ửng màu hồng. Hơi thở dồn dập. Một đùi của em hơi co lên, rồi duỗi ra, rồi lại co lên.
– Lông em mọc rậm rì, đen thui, làm sao anh thấy môi với lưỡi mà hôn? Ướt nhẹp ở dưới rồi đó…
Tay Trường bóp cái *** Loan mạnh hơn. Chàng khoái chí vì sắp đưa quân vào thành Thăng Long rồi.
– Anh cổi áo cho em nhen?
Loan lại chúi đầu vào ngực Trường lần nữa như chạy trốn, như …cố làm điệu, muốn từ chối. Loan có sợ thật. Nỗi sợ vu vơ không tên của đứa con gái 13 lần đầu va ch5m với xác thịt. Trường đã cổi áo chàng ra, đưa cặp ngực nở nang cho Loan thấy. Không biết sao, tay em để lên, rồi thoa, rồi nắn ngực Trường cách thân yêu, thèm khát. Loan nói bằng mắt nhiều hơn. Em nói lãng sang chuyện khác, cố làm cho Trường hiểu em không thiết tha với trò vui xác thịt. Miệng em nói, mà gương mặt htì diễn tả khác:
– Biển Tân Thành đẹp quá anh há?
– Đẹp thua em! Em bóp ngực anh, mà không cho anh thấy ngực em. Bất công! Anh muốn nhìn nó một chút!!! Được không cưng. Cho phép anh nhen?
Giọng của Trường trầm ấm, ngọt ngào, tha thiết. Lại thì thào bên tai Loan giữa lúc em bé cũng gần choáng váng với hơi men tình dục. Lòng muốn lắm mà Loan vờ nói:
– Em cổi ra cho anh xem một chút thôi à, nhen?
– Ừ, một chút thôi, rồi anh mặc lại cho em.
Loan ngồi dậy, chầm chậm, tháo hai khuy áo, rồi ba.
– Nè, xem đi anh.
Trường chỉ thấy cặp xu chiêng ôm hai quả vú nên năn nỉ.
– Anh có thấy gì đâu. Thấy là phải trần ra như anh nè.
Loan bỗng ôm cứng cổ Trường và nói rất nhỏ:
– Em mắc cỡ quá hà. Hay là…hay là anh cổi áo cho em đi.
Trường sướng run người. Màn kịch chàng đóng đang kéo màn diễn hồi thứ nhất. Nó khác hẳn những lần chàng đến nhà các em ca-ve dân khét tiếng ở Sài goon sau những lần nhảy đầm, đi ăn khuya. Ngồi trên xe, các em đã thò tay bóp cặc chàng. Xe ngừng ở ngã tư đèn đỏ, là em bắt chàng phải hôn môi. Về đến nhà, khoá cửa xong, là em thoát y trăm phần trăm, chạy vào phòng tắm. Lúc bước ra, em cũng trần như nhộng, nằm trên giường, banh háng ra, gọi Trường thực hiện màn bú liếm….
Còn bây giờ, tim Trường hồi hộp từng phút. Chàng phải săn đuổi, phải kế hoạch, sao cho tinh vi để lừa con mồi thơ ngây trong trắng tên Loan vào bay chàng. Lúc Loan bảo: “Hay là anh cổi giùm em”. Trường phấn khởi, hồ hởi như tay đánh xì phé đã lừa được đối thủ trong canh bạc. Chàng nghiêng người Loan sang một bên, cũng rất chậm, lịch sự. Trường kéo cái zipper của áo Loan phía sau. Để Loan đừng hồi hộp, lo sợ vu vơ, Trường vờ hỏi:
– Ở nhà quê mà em cũng mặc đầm?
– Tại đi chơi với anh em phải mặc vậy cho xứng với lối ăn diện của trai Sài goon. Không lẽ mặc áo bà ba mà ngồi xe Huê kỳ mui trần, coi sao được.
Tay Trường đã kéo hai vai áo của Loan xuống phía dưới.
– Ừm, da thịt em trắng trẻo dễ thương quá, Loan!
Chàng cúi xuống rà cặp môi mình vào bờ vai Loan, chỗ gần cổ. Tức khắc, khắp người Loan nổi lên hằng vain ốc trâu như bị lạnh. Trường sà thấp người, ôm chặt Loan, vờ nói:
– Em lạnh phải không ? Để anh ôm em cho ấm nhen?
– Không phải em lạnh. Mà có cái gì làm em khó chịu hà. Anh thấy ngực em chưa? Thấy rồi, thì mặc áo lại cho em….
– Đã có thấy gì đâu. Xú chiêng vẫn còn đó, làm sao thấy được.
Chàng nhìn xuống. Phần trên ngực của Loan nổi cộm lên hai bắp thịt. Không cần cổi xú chiêng, Trường cũng dư biết vú của Loan to cỡ nào. Chàng lại vờ “thơ ngây”:
– Làm sao cổi xú chiêng của em há? Chỉ giùm anh, đi!
– Thì … cũng cái khuy ở sau long em…đó.
Nói xong, Loan tự động nghiêng mình. Tay Trường bật mở giây xú chiêng, rồi đỡ Loan nằm ngửa ra. Cái xú chiêng lỏng day, ơ hờ phơi một phần đôi vú no tròn , mịn màng dễ thương của Loan. Chàng hít vàooột hơi thở hạnh phúc, rồi cho tay kéo khẽ xú chiêng xuống phía dưới….Máu dâm bốc lên hừng đỏ mặt Trường. Mắt chàng sụp xuống đê mê. Cặp vú của Loan nằm phơi tênh hênh ra đó, mời gọi, rủ rê. Loan nhắm mắt. Em mắc cỡ cũng có. Mà phần chính là em không dám nhìn chính mình đang đĩ thoả phơi một phần da thịt ra cho Trường nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên có một đàn ông, con trai nhìn thấy vú em. Ở nhà, mỗi lần tắm xong, đôi khi Loan có tự nhìn mình trong kiếng trần truồng. Điều lạ lùng, là tại sao Loan, hình như yêu thân hình nở nang dậy thì đó. Mỗi ngày em thấy nó nảy nở, lớn hơn lên. Đít, vú, lông ***…. Có khi Loan tự đưa tay xoa lông ***, hay tự mân mê đầu vú. Và, em mang cảm giác đê mê, tự khoái. Khi tắm, tay Loan kỳ cọ, có lúc vô tình chạm vào những trung tâm nhục cảm như đầu vú, như hai bên háng, như hột le…Loan khoái, Loan thích. Nên đêm đêm, trước giờ ngủ, em, có lúc đã sờ soạntg chính mình….
Trường nhìn trân trối cặp vú hồng đào của Loan.
– Sao anh nhìn vú em lâu quá vậy? Loan hỏi.
– Tại sao à? Tại vì Loan ơi, nó vô cùng đẹp. Đẹp đến độ anh muốn hôn nó một cái, mà sợ em không cho.
Loan im lặng. Tại giọng nói trầm trầm, thống thiết của Trường, làm em cảm động. Nên hai tay em kéo Trường áp mũi, môi vào đôi ngực. Ốc trâu, lại một lần nữa hiện lên da thịt Loan, khi môi Trường khẽ ngậm vào cái núm hạt lựu, màu hồng một chiếc vú. Lưỡi Trường đưa nhẹ ra, nút khoan thai. Chàng nghe bàn tay Loan bấu chặt vai chàng, em nức nghẹn lên hơi thở , rất nhỏ. Đôi mắt vẫn nhắm khít! Người Loan hơi quặn sang một bên, mà môi em nói rất nhỏ:
– Nhức đầu, khó chịu quá anh …ơi!
Trường tấn công thêm, ngậm trọn đồi vú, nút êm đềm, nghệ thuật. Dưới kia, tay chàng không ngừng thoa *** cho Loan phải ngất ngư, phải điên dại. Mặt của Loan hừng đỏ, như con chim gãy cánh mùa đông. Miệng chàng bú. Tay chàng bóp. Chàng biết *** Loan đã ướt như đầm khô gặp cơn mưa. Rồi kông cần xin phép, tay Trường cho vào bên trong áo đầm, sờ ngay *** Loan ngoài xì líp. Ướt nhẹp như nước cháo hồ. Tiến xa chút nữa, những ngón tay phù thuỷ Trường xâm lấn vào tận bên trong quần lout. Quả lông của Loan nhiều quá. Không dài, nhưng rậm. Loan bắt đầu oằn oại, rên xiết:
– Kỳ lắm anh ơi! Đèn sáng trưng, em mắc cỡ quá hà.
– Đèn sáng, anh mới thấy hết cái đẹp của em chớ…
– Vậy sao anh còn mặc quần? Sao anh biết mắc cỡ?
Trường lẹ tay tuột hết quần ra, và cố tình đứng như thề đỗi lâu, cho Loan nhìn thấy con cặc chần dần của chàng.
– Anh đâu có mắc cỡ. Em muốn nhìn anh bao lâu cũng được.
Chàng thấy Loan hí hí mắt nhìn chàng, và nhìn khúc gân ngổ ngáo của chàng. Lưỡi em đưa ra, thắm ướt môi.
– Anh trần truồng hết rồi đây nè. Sao em còn mặc áo, quần?
– Ai biết. Em “không biết” cổi đâu…