Đời Của Đĩ – Truyện 18+ Hay ( 18 Phần )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Đời Của Đĩ – Truyện 18+ Hay ( 18 Phần )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: truyen 18+, truyện 18+ hay, truyện dài 18+
Ngày Cập Nhật : 07/07/2012
tôi bối rối, thật sự vấn đề này tôi cũng mơ hồ ko chắc chắn,rõ ràng tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hình thể. Nhưng tôi cũng rung động vì cái nhìn chất chứa nỗi ê chề trong lần thứ 2 gặp Thắm.
– thích thân thể nó đúng ko? Haha ha, đàn ông các người, chỉ có 1 nhu cầu. Đơn giản thôi, kiếm tiền đi cưng, rồi quăng tiền cho nó nhiều vào, sau đó cưng muốn khi quan hệ nó mặc đồ hoá trang nữ sinh, y tá, hay mặc quần tất lưới… gì cũng được, kể cả dùng sextoy nó cũng ko từ chối. Chị nói cho cưng hay, em Thắm lúc còn ở Đêm Maù Hồng giá boa mắc nhất, vì kĩ năng làm tình chớp nhoáng của nó có 1 không hai, cho nên người ta mới gọi nó là đĩ của đĩ. Há há, bữa nào nhớ thử đi nhá, thử đi rồi biết.
Ngọc Dao Lam vừa gieo giắc trong đầu tôi những lời nói dâm đãng, vừa đưa tay vuốt ngực tôi. Tôi rùng mình, lấy tay gạt tay chị ra:
– chị đừng có rờ nữa được không, em đang chạy xe.
– làm sao? không thích à? Cũng quân tử phết nhờ.
bà chị nói giọng cười cợt.
– em không giống như bọn người ngoài kia đâu.
– xì, ai cũng bảo vậy, rồi sau vài đêm cũng bỏ đi, đời mà!
Phần 1
“Mười nghìn thì mày ra ngoài kia đút cột điện!”
Đó là câu nói sốc nhất trong cuộc đời tôi từng được nghe khi đám bạn tôi chọc ghẹo 1 cô gái bên kia đường. Cô gái này lớn hơn tôi 5 tuổi. Tất cả những vẻ đẹp tôi được chiêm ngưỡng trước đó đều biến mất khi tôi trông thấy chị. Trái tim tôi như trôi ra biển lớn,đôi chân dường như cũng không còn đứng trong không gian này nữa.
Chị mặc váy đen ôm sát người,trễ ngực. Tựa lưng vào tường,chân phải co lên,đôi giày cao gót tiếp xúc với mặt tường ,điếu thuốc lá hờ hững trong tay. Hữu ý hay vô ý,tư thế này đã khoe được cắp đùi hớp hồn và vòng 3 căng tròn. Tôi đánh giá: đây là thân hình mà bất kì thằng đàn ông nào cũng phải… chào cờ.
Phải nói là trong ngẫu nhiên,tôi ngắm nghía phần cơ thể trước nhất. Nhưng khi trông thấy khuôn mặt chị,tôi bị hút hồn bởi đôi mắt. Đôi mắt không trong veo vẻo hay to tròn ngấn lệ như trong các tiểu thuyết vẫn miêu tả. Mắt chị hơi xếch,kẻ đậm, chải mascara thoạt nhìn có cảm giác hung dữ. Chỉ là, tôi lại chết mê chết mệt cái vẻ đẹp “hổ báo” này. Những người qua đường đều hơn một lần ngoảnh lại. trong đầu tôi ko nén dc thắc mắc. “chị là ai?”
“lạy chúa tôi! Hot girl Đà Lạt” – một thằng lẩm nhẩm. Cả đám ngây ra như phỗng ,từ phía này nhìn lại,thân hình chị mảnh mai như 1 chữ “s”. Tôi chỉ biết rằng đó là 1 người đẹp,1 người đẹp nhất trong số những người tôi từng gặp. Giữa phố phường tấp nập xô bồ,bóng hình yểu điệu nổi bật cùng với làn khói thuốc. dễ khiến người ta không uống mà say. Bất giác nhớ lại câu nói đầu tiên thốt lên từ cặp môi hồng: “mười nghìn thì mày ra ngoài kia đút cột điện!”. Tôi bỗng thấy một chút xót xa. Người con gái có thể thốt ra lời nói như trên,lai lịch thế nào, dĩ nhiên tôi cũng đoán được. Chỉ là,tôi không ngờ chị có thể tuỳ hứng “xuất khẩu” như vậy. Rõ ràng đó là một cô gái rất đẹp,nhưng ngôn ngữ quá mức “trần trụi”.
Hai từ “trần trụi “ tôi dùng chẳng sai. Vì chị là đĩ.
Đêm hôm đó tôi lại mất ngủ. một phần vì nghĩ đến cái váy ôm bó sát, tôn lên vòng mông tròn lẳng. Một phần vì nghĩ đến người con gái sành sõi, chắc hẳn đã dày dạn kinh nghiệm trong nghề.
Ngày hôm sau, không nén được thắc mắc, tôi bèn lân la gợi chuyện với thằng Mập – đại ca trong nhóm. Giọng thằng Mập đầy kích động:
– Thắm đường Đào Duy Từ, nghe dân chơi Đà Lạt đồn nhiều lắm mà đến nay tao mới được gặp. đây mới đích thị là ngọc trong đá, tàu nhanh 1 củ, làm tình chuyên nghiệp, cỡ như mày mới chui vô 5 phút đã phải chung tiền rồi khà khà , khà.
đôi mắt nó ánh lên vẻ thèm thuồng.
Dày công tính kế gợi chuyện,lại còn liên tục mua đồ ăn nước uống cho thằng bạn khốn nạn,cuối cùng tôi đã nắm được chút ít thông tin về người đẹp: Thắm khá có tiếng trong giới đĩ điếm, được coi là đĩ của đĩ. Xuất thân là điếm sài gòn,gái nhảy vũ trường Đêm Màu Hồng đình đám, không hiểu sao đang yên đang lành lại dạt lên Đà Lạt kiếm sống. Thường chỉ cặp với đại gia nhưng thi thoảng cũng đi khách ngoài.
“Công việc” bận rộn nên không dễ dàng hẹn được, mấy gã anh của thằng Mập cũng quen biết chị, nhưng hình như chưa “mua bán” bao giờ.
“chắc vì giá mắc quá đây “ tôi buột miệng khi thằng Mập đang kể chuyện.
“mày hỏi nó ấy!” thằng Mập nói tỉnh bơ.
Tôi không vừa lòng lắm với chữ “ nó” mà thằng bạn chết dẫm dành cho chị , nhưng cũng không tiện chỉnh lưng.
Im lặng một chút , thằng Mập bỗng cười rộ “tết có tiền, tao mày gom lại chắc đủ để phang 1 phát, há há há “
Tôi thừ người ra,trong lòng bực bội, dẫu biết thằng bạn tôi là một thằng “mất dạy từ trong trứng” nhưng nghe nó nói vậy tôi chỉ muốn đấm ngay cho nó 1 quả. Tôi đâm ra bực mình, chắc tôi bực vì nữ thần của tôi có thể dễ dàng bị chiếm hữu bởi 1 thằng bệnh hoạn nào đó có tiền.
Buổi tối hôm sau , tôi đứng bên kia đường,nhìn Thắm bước lên chiếc ô tô bóng loáng. đôi giày cao gót nện lên mặt đường,tạo cho chị dáng đi uyển chuyển. Bộ váy đen tệp với màu xe,trông chị như một diễn viên thành đạt bước ra khỏi buổi họp báo. Tôi có cảm giác Thắm cũng đưa mắt về phía tôi. Cái nhìn như soi xét một thằng đần.
Chiếc ô tô lăn bánh,để lại bên vệ đường 1 mẫu thuốc tàn. Đời của đĩ là như vậy. trong mắt người khác thật cao sang quyền quý , nhưng trong lòng ai biết có nhục? Muốn một đêm bên chị,tôi phải trả bao nhiêu ?
3 ngày liên tiếp, tôi lựa chỗ ngồi thuận lợi nhất trong quán café Cát Tường, từ đây nhìn sang bên phía đối diện, chính là khúc đường Đào Duy Từ. Chỗ này tôi “bao trọn gói” mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ, 3 ngày liền chờ tới khuya rất khuya mà mãi vẫn chưa thấy tăm tích bóng hồng. Hay là chị ta chỉ xuất hiện 1 lần trong đời, rồi theo chiếc xe con hôm nọ biến mất khỏi thế gian luôn rồi?
Điện thoại đổ chuông, là thằng lẻo mép nhất lớp tên Teo gọi. Tôi chẳng buồn nhấc máy. Nó gọi đến cuộc gọi thứ 4, tôi mới miễn cưỡng trả lời.
– ê, Bốn Mắt, mày đang ở đâu?
– đang ngồi quán nước học bài thôi.
– qua bên Perfect (tên quán net) làm trận Dota nghe.
– không rảnh!
Tôi không thích cái giọng chanh chua như ra lệnh của thằng Teo.
– thằng Mập kêu mày mà không qua thì …
chưa kịp dứt lời, tôi đã dập máy. Chửi thầm mấy tiếng trong miệng, tôi chợt nhận ra có ở đây lâu hơn nữa thì khả năng bắt gặp Thắm vẫn ít ỏi đến đáng thương. Liền liên tưởng đến cảnh tượng chị ta qua đêm cùng 1 lão đầu hói trong 1 khách sạn sang trọng. Ruột gan tôi muốn lộn ngược.
Tới quán net quen thuộc phải đi qua đoạn đường Trần Phú trước nhà thờ con gà. Bên lề dòng xe cộ inh ỏi tấp nập, tôi lê từng bước dọc theo vỉa hè trải đá trắng phau. Màn đêm đen kịt, tương phản với ánh sáng vàng nhạt phát ra trên các bóng đèn đường. Tôi bỗng nép sát vào dải hàng rào trắng của khu văn hoá thể thao, trên những mũi sắt nhọn hoắt, dây leo quấn quanh chằng chịt, đẹp đẽ và man dại. Hằng đêm tôi đi ngang qua đây, bắt gặp những đôi tình nhân hò hẹn trong góc vắng. Nhưng, đêm này sao vắng người lạ.
Trong bầu không khí thoáng đãng, đột nhiên đưa tới làn khói thuốc. Trái tim tôi co quắp lại. Cô gái váy đen ngồi lặng lẽ dưới bóng cây,bầu bạn cùng những loài dây leo hoang dã. Cặp chân trắng muốt, dài bất tận dường như khiến cô khó lòng thu mình vào 1 góc, đành phải để nó tuỳ ý xoã ngang đường, chặn mất lối đi của tôi. Tôi đưa mắt nhìn. Vẫn y như lần đầu tiên, khuôn mặt Thắm hiện lên vẻ bất cần, nhất là mỗi khi chị kề môi vào điếu thuốc. tôi nghĩ phải học 3 năm chị mới hút được thành thạo như vậy. Cặp mắt xếch hơi rũ xuống trông chị đượm một nét từng trải và thương đau. Tôi có cảm giác Thắm đã có một ngày “làm việc” thật mệt mỏi, và chị lặng đi trong sự bao dung của màn đêm….
Chân tôi không bước thêm được một bước nào nữa. lòng tôi khấp khởi vui mừng nhưng ngoài mặt lại trơ ra như tượng gỗ. Thắm tiếp tục rít thuốc, nhả ra những cụm khói thật dài. Đôi mắt xếch như coi khinh người khác,chuyển sang ngắm nghía tôi từ đầu tới chân. Đêm khuya sương lạnh,chị chỉ độc mỗi tấm váy mỏng. nhưng nhìn dáng điệu chị, không hề giống 1 cô gái yếu đuối đang run rẩy nép vào góc tường. Ánh mắt chị khiến tôi lạnh run.
– nhìn đủ chưa? – Thắm hời hợt hỏi.
Tôi bỗng thấy mình giống như 1 kẻ chuyên rình trộm bị người khác bắt quả tang. Luống ca luống cuống không biết làm thế nào.
– em… em chỉ… chỉ đi qua thôi…
vỏn vẹn có mấy chữ đó lắp ba lắp bắp trong miệng tôi.
– tốt thôi.
chị thản nhiên thu đôi chân dài, nép vào mình,một tay kéo váy lại ngay ngắn. Thế có chúa trước đó tôi không hề nghĩ gì xa xôi, nhưng lúc này hành động của chị khiến tôi nóng bừng. Tôi khẽ đằng hắng 1 tiếng, bước nhanh qua chị. Tôi đã chờ 3 ngày để được gặp chị, nhưng đến khi chạm mặt tôi lại sợ và muốn chuồn đi thật mau. Bỗng cái giọng Sài gòn của Thắm gọi giật lại
– ê, chị thấy cưng quen quen.
Chữ “cưng” của chị xướng lên như 1 nốt nhạc cao khiến tôi xao xuyến lạ. Tôi hồi hộp đáp:
– mấy hôm trước em có nhìn thấy chị trên đường.
– ồ, thảo nào, nhìn cưng khờ khờ vui nhỉ.
đôi môi hồng bỗng nhoẻn miệng cười. Tôi suýt nữa té xỉu.
– dạ…
nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi cái mặt tôi khờ khờ thì có liên quan gì ở đây. Tôi cười gượng:
– mặt em lúc nào chả ngu ngu…
dường như tay chân thừa thãi quá, tôi đành đưa lên đầu gãi gãi. Chị Thắm nhếch môi, gật đầu, rồi hàng lông mi cong vút rũ xuống. Không nói thêm một lời!
Tôi âm thầm gom góp tiền. Bởi vì trước giờ tôi ít có dùng đến tiền vả lại được tiếng là con ngoan nên bố mẹ cũng khá hào phóng. dành tiền ăn sáng, dè xẻn tiền tiêu vặt, cộng với đập heo đất, vay mượn bạn bè, 1 tuần sau tôi có trong tay 2 triệu ruỡi. tôi tính, sẽ dùng số tiền này để vào XO. Tôi rất muốn tiếp xúc với 1 thời quá khứ của chị.
Đêm chủ nhật. Mọi việc tiến hành rất suôn sẻ. Chẳng là tôi có đứa bạn bỏ học lâu ngày, nay làm DJ trong bar, có nó chỉ dẫn giải thích, tôi bình yên kiếm được 1 chỗ ngồi vắng vẻ, tránh xa tiếng nhạc ầm ĩ. Các cô tiếp viên váy ngắn cũn cỡn, ngực khoét sâu hoắm lúc nào cũng lượn là lượn lờ. Tôi hơi ngại ngùng, nhưng cũng ko kém phần kích thích. Lần đầu đến cái chốn ăn chơi này, tôi thấy chẳng thoải mái chút nào.
Mới ngồi có một lát mà đầu óc đau nhức. Tôi đưa mắt quan sát toàn cảnh vũ trường, người đông lố nhố, nhưng tuyệt không thấy tăm tích Thắm. Sau những màn nhảy múa bốc lửa, thình lình tiếng nhạc hơi lắng xuống, nhường chỗ cho tiếng ai đó hét lên qua micro:
– wow, đêm nay XO thật hoành tráng, đều là khách quen cả, các bạn đã high hết chưa?
Mọi người đều bu lại hướng đó, trông như bầy ong vò vẽ bám bên ngoài tổ. Rất đông khách khứa cả gái lẫn trai, từ người đang nhảy đến người đang ngồi quầy đều hô lên 1 cách điên cuồng.
““high, high, high..”
Tôi thấy khó chịu, cũng chả hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cái giọng DJ đang nói qua micro rõ ràng là của thằng Ty rapper – bạn chí cốt của tôi rồi.
Tiếng nhạc ầm ĩ rung cả sàn nhà. Trong ánh đèn chớp tôi khó mà nhìn kĩ từng người, làm sao biết được đâu là Thắm?
– lắc đi , lắc nữa đi, các em đâu, sexy dance!
lại tiếng hô kích thích của thằng Ty, mấy mươi con người hò hét điên cuồng. Được một lúc thì lại nghe:
– và đêm nay, cần phải trao giải cho một người nổi bật nhất, hú hú hú, ai nào? ai nào? Các em đâu?
Khách khứa gào to phấn khích, những thân hình nóng bỏng quấn lấy nhau. Tôi cũng ko dằn được kích thích, phải đứng dậy ngó.
“bụp” ai đó bật nút sâm panh, rượu đổ xối xả,rồi từ nhiều hướng khác, hàng loạt các chai sâm panh liên tiếp được khui, số rượu đó tắm khắp mình các vũ nữ. Tôi chặc lưỡi, ở đây họ dùng sâm panh để tắm. Các cặp đôi, cặp ba trai gái ôm lấy nhau như phê thuốc. họ nhảy nhót điên cuồng, tưởng muốn bay lên tới nóc. Tôi nghĩ, thế nào cũng cắn cả mớ thuốc.
Một vũ nữ váy áo ướt nhèm bết hết cả vào cơ thể,dường như phê quá, giật lấy micro gào lên:
– gái trinh 28, sinh lực dồi dào, cho không! mê tơi! mê tơi! Nuôi em đi, nuôi em đi! hú hú, lên xe, xuống xe, lắc trái, lắc phải, xếp hàng đi iiiiiiiiiii…
Chữ “đi “ cuối cùng cô ả kéo dài thênh thang. đầu óc tôi muốn quay cuồng theo. Tôi nhìn quanh, bên trong XO này sớm đã phát cuồng phát dại, hình như không ai còn lí trí. Rồi tôi lại nghe tiếng micro kêu “lộp bộp” chắc hẳn có người đang giành giật. Tiếng cười của thằng Ty vang lên:
– haha,trinh cái lỗ rún! high chưa? High chưa? Phát boa đi nào các anh, phát boa! Phát boa! Phát boa!
Phụ hoạ thêm cho lời của DJ, từ vũ nữ đến phục vụ mặt mày “mê tơi” – theo đúng ngôn ngữ của cô gái ban nãy. Ai cũng hú hét “phát boa! Phát boa!“, cả vũ trường toàn là “phát boa, phát boa!“. Tôi nhìn thấy mấy tờ polime dúi vội vào ngực áo vũ nữ và phục vụ, bất kể trai gái. Chốn vũ trường là đây sao? tôi than thầm. Chợt, tôi thấy thằng Ty leo lên thành lan can, ở vị trí cao nhất, nó đưa một tay lên đầu vẫy vẫy nhịp nhịp:
– cô gái nóng bỏng của tôi ơi… – kéo dài giọng chừng vài giây – kia rồi , là cô gái kia, so sexy!
nó thở ra. Tôi có cảm tưởng nó đang là hát chính của nhóm likin part. Ánh đèn pha sáng loà ngay lập tức chiếu thẳng về nơi nó chỉ. trong ánh đèn mờ quay cuồng của vũ trường. chỉ một mình nơi đó nổi bật. Tôi nhìn thấy vóc dáng cao, thon gọn, vòng mông hấp dẫn muốn tức cặp mắt. Một bầu ngực trắng muốt lồ lộ hiện ra đằng sau lớp váy liền thân mỏng tanh. Bộ váy đỏ xẻ quá ngực, óng ánh kim tuỵến. Mọi người hú hét điên cuồng.
Nuốt cái ực, tôi thầm nhủ “Thắm đến đây, để là người nổi bật nhất”. 3 lần tôi gặp chị, 3 lần chị mang 1 vẻ quyến rũ riêng, giết người theo những cách khác nhau. Lần thứ nhất là váy đen, xẻ gấp lưng, giày cao gót dây bản lớn cao 1 tấc rưỡi, chị như gái đứng đường 20 năm trong nghề. Lần thứ hai cũng váy đen, có tay ngắn, cổ áo trái tim đủ để che đậy vòng 1 vừa vặn, nhưng phần dưới ngắn không thể ngắn hơn. Chị như một cô điếm đã chịu đủ ê chề tủi nhục. Lần thứ ba, xuất hiện với bộ váy đỏ rực để trần nửa ngực, lấp lánh kim tuyến, tôn lên nét đẹp quý phái, chị như một kiều nữ thành danh. Tóm lại, tôi có cảm giác bất lực, chỉ dám đứng xa ngưỡng mộ. Chị có dáng đi thướt tha uyển chuyển, tương phản với cảnh hỗn loạn nơi đây.
Nhạc giảm nhẹ bớt, để nhường chỗ cho DJ trao quà. Xung quanh rộ lên tiếng bình phẩm, nhưng tôi không tài nào nghe rõ ràng được. một vài cô gái hấp dẫn chỉ trõ, có cô còn bĩu môi. Cái chốn ăn chơi này là vậy, cũng toàn là đạp lên nhau mà sống. Tuy Thắm đã rời xa nơi này, chỉ quay lại với vai trò một người dưng, nhưng vẫn còn lắm kẻ ghanh ghét đố kị. Tôi bỗng thấy giận thay cho chị. Hình như ai ghét chị đều là kẻ thù của tôi, kể từ lúc này!
– quả nhiên là the queen của đêm nay, nhìn em mê li!
thằng chết tiệt gào lên phấn khích. Chỉ im lặng chừng vài giây, rồi đâu lại vào đấy, khách khứa chơi bời thả cửa, vũ nữ nhún nhảy gợi dục. Còn tưởng phần thưởng cho nữ hoàng hộp đêm là vương miện hay kim cương gì, té ra là một chai rượu ngoại. Trong sự kích thích, hò reo của rất nhiều người: “nữ hoàng một đêm” rồi cũng vin lan can bước xuống sàn, bắt đầu những điệu nhảy gợi tình. Thắm đã từng là gái nhảy, vài năm bỏ nghề không đủ để chị quên đi “kĩ năng sinh tồn” trước đó.
Ngắm nhìn chị nhảy múa từ xa, bộ váy đỏ rực rỡ liền thân bó sát, những đường cong hấp dẫn chạy dọc theo cơ thể từ phần ngực đến tận gót chân. Đặc biệt là những động tác giật lắc dường như đang cố tình khoe khoang mông nở, eo thon. Tôi nghĩ chị là một người thông minh lắm, biết tận dụng nhan sắc của mình để dìm chết tất cả đàn ông!
Tiếng nhạc dập inh ỏi. tôi không quen, nhưng cũng ráng kêu đại ít rượu uống cho vừa lứa với người ta. cảm giác cứ uống vào là lại thấy buồn nôn.
Cả vũ trường sôi động như chưa bao giờ được như thế. tôi chắc mẩm cú này công an thành phố mà ập vào thì ngày mai lên báo cả đám. Rồi sẽ có những cái tít giật nổi như “phát hiện số lượng lớn thuốc lắc ở vũ trường XO” hay “vũ trường thác loạn, các bạn trẻ nghĩ gì?”. Đứng dậy, liếc mắt về phía chính giữa sàn nhảy. chị Thắm đang quay cuồng,áo dây xộc xệch, bộ dáng này làm tôi liên tưởng chị với nữ minh tinh Phạm Băng Băng của Trung Quốc. Nhìn phần da thịt lồ lộ, cả người tôi nóng bừng. Mặc dù tôi không muốn chút nào, nhưng đám đàn ông vẫn nhìn Thắm bằng con mắt ứa máu khát thèm.
Tôi lắc lắc đầu , bước nhanh về phía WC. Trước khi khép cánh cửa còn nghe loáng thoáng có giọng nữ rúc rích “mê li, mê li viên thuốc màu hồng”. Loay hoay cả chục phút, tôi mới tống ra hết những thứ vừa uống. Nào tôi có biết rượu bia gì bao giờ, đêm nay hăng quá tôi quất cả hai. May mà chưa uống được bao nhiêu nếu không xỉu luôn trong toilet rồi.
Vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh tôi đã đâm sầm vào 1 người, một mùi nước hoa trộn với mùi rượu mạnh xộc thằng lên mũi, tôi ngạt thở đến mức quay cuồng. Chưa nhìn rõ người, đã cảm giác thấy hai cánh tay mảnh dẻ quờ quạng chụp mặt , bá cổ tôi. Đến khổ, lại là một kẻ máu me đến say be say bét, mà nói đúng ra, phải là một cô gái. Cô gái này cao hơn tôi, chắc cũng gần 1m8 cơ đấy, mái tóc đen xoã dài xuống vòng ngực gợi mở đằng sau lớp váy 2 dây đỏ. Cô ả đột ngột khuỵa xuống sàn. Tôi la lên thất thanh “là chị!”. Bao nhiêu là rượu bia trong phút chốc như một cơn lốc cuốn phăng ra khỏi đầu, tôi tỉnh cả người lật đật đỡ chị Thắm dậy. Chị vừa ngồi vững, đột ngột co người một cái, nôn thốc nôn tháo ra cả sàn nhà. 2 từ khó chịu không đủ để diễn tả cảm giác của Thắm lúc này. Nhìn chị nôn mửa đến rũ ruợi cả đầu tóc, tôi phát hoảng toan gọi ai đó tới giúp. Nhưng tiếng nhạc quá ầm ĩ, khu WC lại chỉ có mình chúng tôi.
– chị Thắm, chị sao vậy? đỡ hơn chưa?
Thắm không đáp lời, tay trái nắm chặt lấy bắp đùi tôi, như đang tìm một điểm tựa. Tôi biết lúc này chị đang nguy kịch lắm. Tôi nhớ ngày xưa những lúc như thế này mẹ thường xoa lưng cho tôi dễ chịu, tôi cũng y như vậy mà làm với chị, nghĩ rằng sau khi nôn xong chị sẽ khá hơn. Tôi vỗ về:
– không sao rồi, yên tâm đi, chị cứ nôn một lát là khoẻ lại ngay.
Sau một thời gian ngắn, cả người Thắm mềm nhũn, lịm đi. Áo váy xộc xệch, tôi đỏ mặt kéo dây sửa lại ngay ngắn giúp chị. Xin thề, trong đầu tôi không hề có một chút tục niệm. Đúng lúc này thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Một ông khách tuổi ngoài 50, mặc quần tây áo sơ mi, đeo cặp kính mạ vàng, trông rõ ra dáng tri thức hớt hơ hớt hải chạy vội vào, mặt ông ta tái nhợt:
– ôi, học trò bé bỏng của anh, em làm sao thế này.
Tôi muốn cười mà không còn tâm trí đâu để cười. cũng càng không hiểu vì sao ông ta gọi chị là “học trò”. Có lay gọi mãi thế nào, chị Thắm cũng ko có phản ứng. mặt chị xanh lét, thở hồng hộc như người thiếu ôxi, đôi môi thâm tím. Ông khách trí thức thấy tình hình bất diệu, hai bàn tay run lẩy bẩy, miệng ko ngừng thốt ra những câu vô nghĩa .
– cục cưng, cục cưng chết rồi, thôi rồi, hay là do viên thuốc, là thuốc rồi.
Lão ta đỡ mãi không nổi Thắm, tôi đã nghe thấy lão nhắc tới viên thuốc. bây giờ thì tôi đã hiểu. lũ người ăn chơi này cắn thuốc vô tội vạ, lại còn làm liên luỵ đến chị nữa. tôi quát to:
– này, chú tránh ra, mau ra ngoài kia gọi người đi, để đấy cho cháu.
Lão già này đầu hói, răng vàng, giống mấy vị giáo sư tiến sĩ thường thấy trên truyền hình, nhưng chắc ít ai biết lão toàn làm những việc tồi bại chẳng hạn như chơi thuốc, chơi đĩ. Tôi dìu được chị Thắm ra đầu hành lang, miệng la gọi:
– này, ở đây có người ngất xỉu.
Đám đông dần dần chú ý đến chúng tôi, liếc thấy dáng người rũ rượi thảm hại của Thắm, họ đứng trơ mắt ếch. Mẹ kiếp lũ người vô cảm. Khi chị còn hấp dẫn và khêu gợi, biết bao gã lân la tán tỉnh. Giờ như cái xác không hồn, chúng nhìn bằng đôi mắt đầy ghê sợ. Tôi đành một mình dìu chị ngồi tựa lưng vào ghế nệm. Tiếng nhạc tắt hẳn, thằng Ty lật đật mang đến một cốc sữa.
– uống đi,sữa có thể giải độc.
Khó khăn lắm mới ngửa mặt, đổ vào miệng chị một chút. uống tới đâu chị vẫn một mực nôn ra hết. tôi muốn nổi điên:
– bọn mày cho chị Thắm uống thuốc gì?
Ty phân trần:
– 1 viên hồng , ở đây ai cũng dùng , có làm sao đâu.
Tôi nhìn quanh quất, đám đông bu xung quanh, nhưng không thấy cái lão đầu hói đeo kính ấy đâu cả. Nhất định là lão đầu độc chị, lão già khốn nạn.
– Ty, mày giúp tao đỡ Thắm ra taxi, đi bệnh viện, nhanh!
Tôi gấp gáp xốc người, đỡ chị đứng dậy, trong 1 số tàn thức còn sót lại, chị cũng cố bấu víu lấy tôi. Nhưng thằng Ty nắm chặt tay tôi:
– khoan, không được đâu, nếu bây giờ mày vô viện, người ta xét nghiệm thấy nó bị sốc thuốc lắc thì vũ trường này đi tong, tao sẽ không còn đất sống.
thằng Ty gào lên, và gần một nửa số khách lủi về trong im lặng. Tiếng một vài người thốt lên:
– Mặt cô ta tái nhợt rồi kìa, mau làm gì đi.
Vừa lúc chị Thắm chuyển mình, nôn 1 lần nữa, nôn ra toàn thứ chất nhầy nhầy. Đám vũ nữ tái mặt:
– chị ấy nôn ra cả dịch vị rồi.
trong lòng nóng như lửa, tôi đã có quyết định.
– mặc kệ mày, mau tránh ra.
tôi hùng hổ chuyển sang bế thốc chị lên. cho dù có ảnh hưởng đến cái vũ trường này cũng chẳng can hệ đến tôi, chỉ có thằng Ty là dính líu, nhưng việc cứu người tôi yêu mới là quan trọng. Thằng Ty lại can ngăn:
– tao xin mày, mày nghe lời tao, bây giờ vô phòng riêng, có ghế nằm, chỉ cần cho nó nghỉ một chút là khoẻ lại thôi, trường hợp này tao gặp nhiều rồi, mày đừng có quan trọng hoá lên, nghe tao đi.
nó hét lên, cương quyết giữ tôi lại. Tôi chần chờ. Thằng Ty hét lên, 1 tay chỉ đường:
– nghe tao đi, đi vô đây!
Đám vũ nữ và mấy thằng phục vụ lập tức gạt đám đông sang 1 bên. Đứa thì lấy nước mát, đứa thì lấy đá chườm, đứa thì trấn an mấy vị khách đang phê quá đà, phàn nàn vì không nghe thấy tiếng nhạc nữa. Phải công nhận là chị cũng nặng thật, sức tôi có hạn, hai cánh tay mỏi rũ đành buông chị xuống. Mấy thằng phục vụ gượng gạo không dám lại gần. Cuối cùng chúng đành giúp đỡ chị Thắm lên lưng tôi. Tôi cõng chị đi như bay, thằng Ty mừng rơn lập tức phi tới mở cửa phòng. Tôi đổi hướng, cõng thắm chạy một mạch ra khỏi vũ trường. Bên ngoài lúc nào cũng có taxi trực sẵn.
– ê,mày đi đâu đấy, mày điên rồi à.
– mau cứu với, có người bị ngất xỉu.
Cả tài xế và bảo vệ đều hối hả dìu tôi và chị lên xe. Mệt bở cả hơi. Cuối cùng cũng tìm được vài người tốt bụng.
Buổi tối hôm đó ở bệnh viện thật là lạnh lẽo. Nghe bác sĩ nói, chị bị sốc thuốc do dùng quá liều lượng cho phép. Lại thêm cơ thể đang bi suy nhược. Tôi chợt nghĩ đến cái đêm bắt gặp chị trên đường Trần Phú, đêm hôm đó trông chị mỏi mệt và ê chề đến chừng nào. Thằng Ty đã nói mỗi người chỉ dùng 1 viên, nhưng tại sao chị Thắm lại cắn tới mấy viên? Chắc chắn là do lão đầu hói muốn chơi 1 đêm over high đây mà. Tôi càng nghĩ càng căm tức lão. Bọn trí thức đểu giả, đáng khinh.
Nhìn chị Thắm nằm trong phòng bệnh, tôi cảm thấy một niềm thương xót tuôn trào mãnh liệt. Những lúc gặp chị, tôi đều nhìn thấy ánh lửa bất cần đời đằng sau khuôn mặt. Nhưng giờ nằm yên tĩnh tại ở đây, tôi nhận thấy chút gì đó nhỏ bé,yếu đuối.
Một giờ sau, thằng bạn thân duy nhất biết chuyện của tôi đến. Nó lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, trời Đà Lạt lạnh buốt, thở ra khói. Thằng Ty hỏi:
– nó sao rồi hả mày?
tôi đáp gọn lỏn:
– chậm chút nữa thì chết.
cu cậu giật bắn mình:
– cái gì? Làm gì nghiêm trọng đến mức đó.
Quả thật tôi chỉ nói thế để hù doạ thằng trời đánh này, chứ chuyện sớm hay trễ như thế nào tôi không biết. chỉ biết chị bị sốc thuốc. Tôi mỉa mai:
– bị sốc thuốc, nhờ ơn của mày đó, vừa lòng chưa?
Thằng Ty đốp lại ngay:
– mày vô lí, ai cũng chơi, tao cũng chơi, sao tao không nằm trong đó đi.
– chắc chắn chị tao dùng nhiều hơn người khác, mày thử nghĩ coi, có phải lão già bao chị đã cho chị uống không?
Bỗng nhiên tôi dùng từ “chị tao” như người thân thích, đến tôi cũng thấy bất ngờ. Có điều thằng Ty không để tâm, nó bận suy nghĩ đến tình hình vũ trường vài tiếng trước.
– tao không để ý lắm, tại vì nó nhảy với cha già đeo kính, mấy thằng to con và một đám mấy em xinh tươi nữa kìa.
– tức là mày nói người cho thuốc Thắm là một trong cái đám ô tạp đó?
Thằng Ty nhún vai:
– biết đâu là chính nó đòi chơi over.
Tôi đổ quạu:
– người ta có tên!
– ừ thì Thắm, vừa lòng mày chưa?
Cái thằng, nó bắt chước y kiểu nói của tôi. 2 đứa tôi sau câu đó bỗng lặng thinh. Mỗi đứa nghĩ về 1 hướng.
– mà sao trùng hợp vậy, tự dưng bày ra cái trò đúng ngay bữa nay.
tôi lên tiếng trước nhất, miệng xuýt xoa kêu khổ.
– hả? cái gì?
– ý tao là sao tự dưng lại có cái trò The queen of night chi vậy? rồi còn bày trò ra hú hét loạn xạ nữa chớ, mày đầu têu chứ ai.
tôi hích nhẹ vào vai thằng Ty. Cu cậu đực mặt ra rồi bỗng nhiên cười khà.
– mẹ bố, tao muốn mày có dịp trông thấy người đẹp trong lòng nhảy sexy nên mới cố tình bày ra đó, chứ từ trước đến giờ đếch gì có nữ hoàng, rồi bày đặt trao giải thưởng.mày lại còn chửi tao.
Cái mỏ nó khiến Tôi chưng hửng. Thảo nào lúc đó tôi thấy nó lạ lắm. rõ ràng lúc trao giải nó đã ngắm sẵn Thắm rồi. Ra là nó muốn tốt cho tôi, dù sao tôi cũng phải cảm ơn nó đã hết lòng tạo điều kiện. Bây giờ tôi mới vỡ lẻ, cái thằng này kể cũng hay phết.
– cảm ơn mày.
vỗ vai nó 1 cú thật kêu, tôi rủ:
– ăn chút gì không?
– thôi tao no rồi.
– sao vậy? bình thường mày ăn như hạm mà?
– không thiết ăn.
thằng Ty uể oải. Tôi nhìn dáng vẻ nó, cố gắng đoán xem nó đang nghĩ gì. Nghĩ một chặp cuối cùng trong đầu tôi nổ “oang” 1 tiếng thật to. Tôi dè dặt hỏi:
– bỏ vợ rồi, tao đưa chị tới bệnh viện, rồi cái vũ trường của mày…
chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi e là tôi mang tội với nó mất rồi. Ngoài suy nghĩ của tôi, thằng Ty chỉ lắc lắc đầu. Thì ra công an có tới nơi, khi tới khách khứa đã vắng hẳn, họ xét nghiệm thấy chỉ có một người đang phê, vài người có dấu hiệu dùng thuốc, và không bắt quả tang được viên nào tại hiện trường. Thằng Ty thoát nạn về phía công an, nhưng lại rắc rối với bà chủ của XO. Chẳng là nó vì chuyện của tôi mà quậy 1 bữa tưng bừng , kết quả còn kéo cả công an tìm tới, gây phiền phức không ít. Nó bị cái bà ác ma ấy sạc cho 1 trận rồi cắt lương. Chuyện đã rồi, có chia buồn, có khóc lóc gì cũng vậy. thế là tôi cười. Cười đã đời tôi ngây ngô nói:
– cám ơn mày vì danh hiệu nữ hoàng của đêm, nay đã thành nữ hoàng nôn mửa, cám ơn vì chai rượu ngoại thật to.
2 đứa tôi bật cười ha hả.
– lại còn dám lấy 1 chai rượu tây, mày được đấy!
Tôi bật ngón tay cái, khen. Thằng Ty nhíu mắt:
– hả? tao chôm rượu á?
Tôi nhắc:
– Chai rượu tây, chai rượu dành tặng cho Thắm ấy.
Thằng ty bình thản trả lời:
– à à, rồi rồi, chai rượu đó tao làm gì dám ăn cắp trong quầy bar, rượu của lão đeo kính âm thầm mua rồi bảo tao trao giải đó chứ.
“sặc” tôi đờ người ra. Đồ chó đẻ tôi hận nhất trong lúc này, lại là lão ta. Nếu có thể trù để lão chết tôi nguyện trù 3 kiếp 9 đời. Thì ra, thằng Ty đã bàn trước với lão cùng nhau dàn dựng cái trò trao thưởng cho người đẹp nhất đó. Tôi lặng thinh chẳng nói chẳng rằng.
Trời vừa hửng sáng, tôi đã choàng mình tỉnh giấc. Suốt đêm túc trực phòng bệnh trông nom Thắm , tuy mệt nhưng lòng tôi vui sướng. Thằng Ty đã về từ nửa đêm, hẹn sáng nay quay lại. Tôi tranh thủ xuống căn tin bệnh viện mua chút đồ ăn sáng. Bác sĩ bảo sau khi chị tỉnh sẽ dần hồi phục, đến trưa là có thể đón về nhà được rồi. Tôi cảm ơn rối rít. Bây giờ thì tôi như người nhà của Thắm, hay thật.
Tôi áng chừng đến khi quay về là chị tỉnh thôi,tỉnh rồi nhất định sẽ rất đói vì thế mua ngay suất cháo. Bệnh viện bắt đầu rục rịch người qua lại, ban mai thức giấc, nhìn nắng chiếu vào khung cửa sổ, đột ngột tôi tự hỏi “hay là mình đang mơ?”. Tôi ngồi xuống cái ghế kê đầu giường, nắng nhẹ rải đều lên người Thắm, ga giường trắng tinh làm nên cho khuôn mặt xanh xao. Người con gái trong mơ giờ đây gần tôi hơn bao giờ hết. Tóc rối bết vào mặt chị, tôi đưa tay gạt sang một bên. Bất chợt, Thắm từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như chẳng hề quen biết. Mà cũng phải,tôi nào đã quen chị. Chị đưa mắt xem xét khắp phòng bệnh, rồi ngoảnh mặt sang bên cửa sổ. Đoạn giật mình gọi:
– Điện thoại, điện thoại đâu?
Tôi lập tức mở cửa tủ ở đầu giường, lấy ra chiếc bóp màu đen.
– may quá đây rồi! Vậy mà tưởng mất hết mối.
Cầm lấy chiếc điện thoại cảm ứng, chị lướt ngón tay vội vã trên màn hình rồi chừng vài giây sau thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ không phải chị sợ mất điện thoại, mà sợ bỏ sót mấy cuộc gọi của khách. Thắm nhét điện thoại vào bóp cẩn thận, quay sang nhìn tôi. Thắm hỏi
– chắc em nhỏ hơn chị?
– à, ..vâng.
Hình như chị chưa nhớ ra đã gặp tôi 2 lần. Thắm gật đầu:
– tối qua là em đưa chị vào viện à?
Tôi gật đầu, ngước nhìn khuôn mặt xanh xao của Thắm, Cất tiếng hỏi:
– chị khá hơn chưa?
Thắm đưa ánh mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, tôi cảm thấy tim đập chân run. Chị không trả lời câu hỏi của tôi, mà dường như đang cố nhớ ra sự việc gì đó. Tôi mở nắp cà-men mùi cháo thịt thơm lừng. Bỗng nhiên thấy chị nở nụ cười khinh mạt:
– à, lão già hói bỏ của chạy lấy người rồi.
Giọng điệu chị đầy mỉa mai. Tính ra không phải chỉ mình tôi gọi lão là “lão hói”. Chưa kịp mừng đã nghe Thắm đê thêm một câu “cũng may là vòi được lão kha khá ”. Chị nói như thử đó là một việc hết sức bình thường. Tôi dùng thìa quấy đều cháo, hít một hơi đoạn tươi cười nói:
– chị ăn cháo này.
Thắm lắc đầu:
– không đói.
Tôi ngạc nhiên, đêm qua nôn sạch sành sanh, sáng nay ngủ dậy ủ rũ mà không đói ư? “hay là chị muốn ăn cái khác?” tôi nghĩ thầm. Chị Thắm toan nói điều gì đó, liền nghe tiếng bụng réo ì ục. Chị bối rối:
– đưa đây, chị tự lo được.
Tình huống thế này tôi chẳng biết nên cười hay nên mếu đây. Đôi tay chị run run cầm lấy hộp cháo, 2 tay chị mới miễn cưỡng làm được thì tay đâu cầm thìa nữa?
– thôi, chị để đó cho em.
Tôi xông xáo. Dường như bất lực, Thắm đành gật đầu. Tôi hiểu những người như chị vốn tự lập không bao giờ thích dựa vào người khác và họ cũng sợ nhất là phải lệ thuộc vào ai đó. Chúng tôi ngày một cởi mở với nhau hơn theo từng thìa cháo. Lẽ dĩ nhiên, một số thông tin của chị tôi đã nắm được. Thắm quê gốc ở miền tây, Cần Thơ. “Cần Thơ gạo trắng nước trong. Ai đi đến đó, lòng không muốn về”. Hèn gì mà nước da và mái tóc chị đẹp quá chừng. Có thời gian dài chị làm gái nhảy trong vũ trường đình đám Đêm Màu Hồng dưới thành phố, cuộc sống nửa gái bao, nửa vợ bé quá khốc liệt. Sau vài vụ xô xát đánh ghen, rồi những vụ gây gổ giữa đĩ với đĩ, chị một mình bỏ lên Đà Lạt tìm cuộc sống mới. Tôi hỏi:
– thế còn gia đình chị? chị có về thăm bao giờ không?
Thắm trả lời bình thản:
– nếu có một lão cha dượng suýt nữa hại đời mình, cưng có thích về không? Nếu có một bà mẹ biết chuyện chỉ im lặng cưng nghĩ sao?
Tôi không dám trả lời. Thắm tiếp lời:
– ở đây không bằng Sài Gòn, nhưng một ngày ít nhất cũng kiếm được hơn một chai, toàn đi với mấy ông lớn từ dưới đó lên nghỉ mát, vừa khoẻ thân, quà cáp đầy đủ vừa đỡ nhục như mấy đứa ngoài kia.
Chị vừa kể vừa nhìn tôi. Tôi có cảm giác rằng tôi sinh ra đã sợ hãi ánh mắt chị.
– cưng sao thế?
Tôi thanh minh:
– không ạ, em có làm sao đâu?
Chị cười khì, đưa ngón tay chỉ lên mắt “perfect waterproof mascara hai trăm chín chục nghìn” rồi buông tay thở dài “sáng nay chưa dùng”. Tôi bật cười ha hả, ở bên chị lúc sợ lúc vui thế này, chắc có ngày tôi bị cao huyết áp. “Mascara, mascara” tôi thầm nghĩ, cái biệt danh này rất hợp với chị. Hơn nữa chỉ mình tôi biết. Đang có trớn ngon nên tôi tranh thủ khai thác:
– ở Đà Lạt này chị không có bạn à?
– không.
Tôi lo thay cho chị:
– rủi những lúc ốm đau thì sao?
Thẳm thản nhiên:
– ốm dậy tự khoẻ, nặng quá vào viện y tá lo.
Sau đó, dường như nghĩ ra điều gì, ăn một thìa cháo, chị nói thêm:
– chuyện như tối hôm qua, từ khi rời sài gòn đến nay chị mới gặp lại đấy, mẹ kiếp là đứa chó nào không biết.
Tôi lắc đầu ngao ngán, chị mới vừa nhẹ nhàng được một lúc đã lập tức chuyển sang tông chợ búa. Tôi hỏi:
– là ai phát thuốc cho chị?
– vũ nữ, sau đó là mấy con bạn.
– bạn? em tưởng chị nói không có bạn?
– thì bạn xã giao thôi, chị không nhớ rõ lắm, chắc sau đó nó đưa chị thêm 1 viên. Mẹ, phê quá biết gì nữa.
Thắm vừa nói vừa gườm gườm đôi mắt, dường như chị đoán được nguyên nhân chị vào viện là do ai. Tôi cũng đột ngột nhớ đến mấy cô gái xinh đẹp trong vũ trường, lúc chị Thắm nhận giải nữ hoàng vài cô bĩu môi khi dễ. Tôi la thầm “phụ nữ ghanh ghét nhau là đáng sợ nhất”. Đột nhiên chị quay sang nhìn với ánh mắt như muốn lột trần tôi.
– này cưng.
tôi e dè:
– vâng?
– sao bỗng nhiên lại làm cái việc rỗi hơi này, đưa chị vào đây rồi ngồi cả ngày ở đây, sao không vứt đại chị vào xó xỉnh nào đó là được rồi.
Chị nói với giọng dửng dưng, không chút cảm tình. Tay vừa đưa thìa cháo tới miệng chị, chị không ăn, chỉ chăm chú soi xét tôi. Có lẽ bao nhiêu năm lăn lộn, chị không thể tin được ai. Bỏ thìa cháo trở lại trong cà-men, tôi đắn đo suy nghĩ . Chả lẽ giờ lại bảo vì em yêu chị? Chắc chắn tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa và không bao giờ gặp lại chị nữa.
– bởi vì em không giống như cái bọn chó chết bỏ mặc chị ở vũ trường.
Cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời phù hợp, không đã động đến tình cảm, cũng đúng với ý tôi. Tim tôi đập thình thịch. Chị trừng mắt:
– không toan tính?
Tôi khẳng định:
– không toan tính !
Chị Thắm gật đầu, đột ngột cao giọng:
– không cho ăn nữa à?
Tôi lại trở về với công việc ưa thích của mình. Chúng tôi cứ vậy nói chuyện phím, sau khi ăn xong, chị giục:
– chị muốn uống nước.
Chai nước ở ngay đầu giường, chị có thể với tay lấy, nhưng vẫn nhờ vả tôi. Tôi tưởng chị thích tự lo cho bản thân? Thắm uống lấy uống để thật nhiều nước. Điện thoại reo. Chị bắt máy, chỉ nói 1 chữ “ok” rồi cúp.
– này cưng, chị muốn xuất viện ngay.
– chị đã khoẻ hẳn chưa? – tôi do dự – còn chóng mặt,nhức đầu gì không?
Thắm cười nhạt nhẽo:
– ngày xưa làm tình hội đồng cũng cóc ngán, chuyện tối hôm qua nghĩa lí gì đâu.
Không biết nói gì hơn tôi lật đật đi mời cô y tá. Thắm lục trong bóp lấy ra 1 bao thuốc, châm 1 điếu hút phì phèo.
– ở đây người ta không…
tôi chưa kịp hết câu thì cô y tá đã giật lấy điếu thuốc bỏ vào thùng rác, cô y tá nghiêm nghị nói:
– ở đây không được hút thuốc.
Tôi đành thay mặt chị nói tiếng “xin lỗi”. Rõ ràng là Thắm ko vừa ý chút nào, nhưng cũng ko dám ý kiến gì thêm. Tôi dìu chị vào nhà vệ sinh thay quần áo, trong lúc chờ tôi bỗng nghĩ tới 1 chuyện. Tôi hỏi vọng vào:
– lão hói đó ngày xưa là thầy của chị à?
Thắc mắc lớn nhất của tôi lúc này là cái lão khách bao của chị. Giọng Thắm ngờ vực:
– Không, làm gì có chuyện đó!
Tôi cười:
– lúc trong nhà vệ sinh em nghe lão gọi chị là học trò cưng gì gì đó, chắc cuống quá nói nhảm.
Chị Thắm lặng thinh, không đáp lại, tôi nghe thấy tiếng xả nước rửa mặt. Nhớ lại đôi môi phơn phớt, hai hàm răng nhỏ trắng muốt của chị tôi tự nhủ giá cứ thế mà lại hay. Trong lúc tôi thu dọn đồ đạc, tiếng chị Thắm vọng ra:
– mấy đêm ngủ chung, đêm nào lão chả bảo chị bận đồ nữ sinh Nhật, sơ mi trắng váy đen, thắt cà vạt sau đó quần nhau với lão. Mỗi đêm như vậy là hai chai năm lít, lão bao ba đêm, riêng bữa đầu đi tàu nhanh một củ. Em thử tính xem, tiếc là bị như vầy, không thì ngày cuối ráng cày 3 củ nữa, ấm.
Nói xong câu trên, Thắm mở cửa bước ra ngoài, áo váy chỉnh tề. Đôi môi cong lên, nụ cười như thể mọi đắng cay trên đời đều đã nếm trải. Lòng tôi tức thì quặn lại, tôi nhìn chị bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
– sao? khinh rồi hả? thì cứ lục bóp lấy vài xị rồi về đi, coi như tiền hậu tạ.
Thắm tiếp tục tạt cho tôi 1 gáo nước lạnh. Lúc đó trong đầu tôi đầy ắp những hình ảnh bệnh hoạn, tôi nghĩ mình như đang xuất hồn bay đi đâu đó, còn cái xác thì đứng đực trước mặt chị. Chừng vài giây sau, tôi mới gượng gạo nặn ra 1 nụ cười. Chị Thắm nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt. Tôi cũng nhìn sâu vào mắt chị không còn e dè, miệng chỉ nói 1 câu:
– lão già đó đáng chết!
Tất lẽ dĩ nhiên, chúng tôi trao đổi số điện thoại. Tôi lưu số chị vào danh bạ với cái tên “Mascara hai trăm chín chục nghìn”, đúng nguyên văn câu nói của chị. Mỗi lần nhìn ngắm dòng chữ đó, tôi cười như điên.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm nhà, tôi mua một hộp cơm qua chỗ chị. Chị sống trong 1 căn nhà thuê trên đường Đào Duy Từ, chủ nhà ở Thuỵ Sĩ chẳng mấy khi về nước. Nghe người ta đồn, người chủ là 1 “khách quen” của chị. Thấy tôi đứng lâu bên ngoài cổng, vài người hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Chắc người ta cũng biết nghề nghiệp ko mấy trong sạch của Thắm. Thây kệ, tôi vẫn cứ gọi. Gọi mãi chẳng thấy chị ra mở cửa, tôi áng chừng chị đi công chuyện, chắc là lại đi với khách. Thật, đêm hôm qua còn vật vưỡng trong bệnh viện, giờ này đã sẵn sàng ngủ với đàn ông. Tôi ko biết chị là loại gì nữa. Móc điện thoại liên lạc với “mascara hai trăm chín chục nghìn”. Đổ chuông lâu ơi là lâu…
– alo.
– chị Thắm à, chị có nhà không, em mang cơm sang.
– à, chị đang có chút chuyện, sắp về giờ đấy, nếu muốn thì cứ đợi chút.
Chữ “nếu“ của người đẹp, tôi nào dám từ chối. Chị nói “sắp về” nhưng tôi đứng hơn 40 phút, mỏi cả chân mới thấy chiếc vespa Lx màu trắng dọi đèn tới gần. Trên xe là 2 cô gái, cô ngồi sau là Thắm, cô cầm lái tôi chưa thấy bao giờ. Thì ra, không phải chị đi đánh đĩ như tôi vẫn nghĩ mà là đón cô bạn thân ở Hà Nội mới về. Đó là một kiều nữ mũi cao, mắt sâu, khuôn mặt chị ta làm tôi liên tưởng đến cô gái người Nhật trong bộ kimono in trên các hộp đựng sản phẩm điện tử. Cô bạn Thắm là dân Đà Lạt chính gốc, với cái biệt danh nổi da gà “Ngọc Dao Lam”. Nghe đâu cũng là dân anh chị có máu mặt.
Vừa quẳng túi xách xuống ghế sofa, chị ta đã nhìn tôi cười ha hả:
– cha cha, có gì đây? có gì đây? một con bò lạc!
Bà chị đại này xem tôi như thử một con cún con chưa mọc răng.
– là thằng nhóc mày vừa kể với tao đây hả Thắm? – cái miệng bà Ngọc này nói rõ to – ừ, hôm qua nó đưa tao vô viện.
Giọng chị vẫn thế, hời hợt. Rồi chị quay sang tôi nói:
– chị ăn cơm với con Ngọc rồi.
– cơm à? đâu? để đó cho tao, tao vẫn còn đói, cả năm nay mới về Đà Lạt, đang thèm cơm Đà Lạt đây.
Ngọc Dao Lam hớn hở giành lấy hộp cơm ăn ngon lành. Thắm cười:
– ăn lẹ rồi đi tắm đi má hai.
Bà chị đại của chúng tôi trợn tròn mắt giảng giải:
– gì? mày vẫn còn sống bừa bãi thiếu khoa học thế á? người ta nói ăn no xong ít nhất nửa tiếng sau mới được tắm.
Chị Thắm nhìn tôi:
– cưng đi học người ta có dạy thế không?
Tôi thành thật trả lời:
– cái đó thì không học, nhưng mà em có nghe mẹ nói.
– đó, mày thấy chưa Thắm, tao nói cấm có sai.
– ừ, thì biết bây giờ mày giỏi, đi thủ đô về khác hẳn, nhỉ?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Thắm biết cách châm chọc người khác.
– tao học được từ bà Phương đó.
– Phương nào?
Thắm nhíu mày, chị tỏ ra hết sức ngạc nhiên:
– cái gì ? đừng nói là…
Vừa nhai cơm, Ngọc vừa nói:
– Minh Phương, Phương Chợ Bà Chiểu đó, sư phụ truyền nghề cho mày mà mày quên à.
– tao đâu có quên, lâu quá rồi không gặp, giờ sống nơi đất khách quê người ra sao hả mày?
Tôi đoán cái cô Minh Phương Chợ Bà Chiểu đó cũng làm gái, là gái đàn chị của chị Thắm và chị Ngọc, hơn nữa còn là người dẫn dắt Thắm vào con đường này.
– bỏ hẳn nghề từ khi rời Sài Gòn, bây giờ người ta là bà lớn rồi, một ông chồng người Sing, một đứa con gái lớp 2, nhà trong khu biệt thự Tây Đô. Tao ở lại 1 ngày thấy bả thay đổi 180 độ, ra dáng bà mẹ hiền thục lắm, dạy con học, kèm con tập đàn, dặn dò con lễ phép với người lớn như thế nào, ăn uống tắm rửa vệ sinh cá nhân ra làm sao, rồi đối với chồng thì nâng khăn sửa tủi, ân ân ái ái, sáng sáng tiễn chồng bằng 1 cái hôn, trưa, chiều lo cơm nước cho chồng, thi thoảng mới shopping. Mày thấy sốc chưa? sốc chưa? Phương Chợ Bà Chiểu 5 năm về trước đó Thắm, giờ phải gọi là Phương bà mẹ hiền dịu rồi, hahaha.
Ngọc Dao Lam kết thúc bài diễn thuyết bằng 1 trận cười giòn giã, suýt nữa thì sặc cơm lên mũi. Tôi để ý thấy đôi mắt chị Thắm mờ đi, ươn ướt.
Phương Bà Chiểu, Thảo Đội Cần, Ngọc Huyền Hà Nội, Tống Bích Thảo… đều là những cái tên đình đám trong giới cave ở cả 3 miền bắc, trung, nam. Nay một người đã tử bỏ cái nghề nhơ nhớp, lập gia đình với ông chồng tử tế, sinh đứa con kháu khỉnh, sống cuộc sống no đủ sung túc.
Tôi chỉ cần nhìn qua cũng biết chị Thắm đang khao khát một tương lai như vậy. Đó cũng là mơ ước chung của mọi con đĩ. Tôi thầm nghĩ “mình có thể là 1 người tốt, nhưng ko phải là một người có thể cho chị căn nhà chục tỷ”. Thấy chị thở dài, lòng tôi càng bối rối.
– con quỷ, sao mày ko gọi báo cho tao lúc ở ngoài đó?
– bả dặn tao không được kể với ai, coi như Minh Phương đã biến mất mãi mãi rồi. 5 năm trước ai cũng tưởng Phương Bà Chiểu bị bọn ô môi quận 10 bắt cóc bán ra nước ngoài mẹ rồi, đổ xô tìm kiếm có được chút tung tích nào đâu. Bà này trốn giỏi thiệt, có điều bả trốn ai chứ không trốn dc tao, hà hà.
– thôi thì, được như vậy cũng mừng cho bả. Chuyện này mày đừng kể cho ai nghe nữa, kẻo ảnh hưởng đến người ta.
– gớm, mày cứ làm như tao nhiều chuyện lắm.
Tôi cười thầm “bà mà không nhiều chuyện thì làm sao có máy ghi âm”. Chị Thắm lắc đầu cười khổ:
– ngày xưa không nhờ có bả thì tao chết với con Dung Khu Đĩ rồi.
Tôi chột dạ, ngày xưa mấy chị em này toàn là gái tứ chiến giang hồ. Bỗng nhiên Ngọc Dao Lam cười khà khà. Chị Thắm mắng ngay:
– con điên, tao chết thì vui lắm hay sao mà mày cười.
Ngọc Dao Lam vẫn cười, cười đến ngặt nghẽo rồi bỗng nhiên hạ thấp giọng xuống:
– Dung Khu Đĩ Phan Rang đúng không? con hàng nát đó, nó sắp đi rồi.
Thắm có vẻ bức xúc:
– đi đâu, má, đừng nói ra nước ngoài ở với tây nha.
Ngọc khì mũi:
– Làm chó gì có phước đó, đi Tây Thiên á, nó dính sida rồi.
– trời đất!
Không phải chỉ mình Thắm mà ngay cả tôi cũng giật mình .
– chứ còn, cũng có chút sắc mà làm ăn ngu quá, ai bảo chơi với mấy thằng xì ke, đêm nào cũng đi dạt với mấy thằng hết đời đó, còn đem tiền nuôi nó. Phải chi khôn khôn như mấy chị em mình, bây giờ sắm nhà sắm xe.
Gấp hộp cơm lại ngay ngắn, Ngọc Dao Lam châm thuốc hút ngay 1 điếu.
-đời mà.
Bà đại ca nhả ra 1 cụm khói, nở nụ cười khinh khỉnh, như thể bao nhiêu năm lăn lộn trên đời chỉ có thể tôi luyện chị ta chứ không thể làm chị ta khuất phục. Chị Thắm lặng đi. Hết lần này đến lần khác, tôi được nghe kể về những sự thật phũ phàng trong giới cave.
Ngọc Dao Lam gạt đi tàn thuốc, nhíu mày hỏi:
– mày sao thế ?
– tao đang nghĩ, hồng nhan thì bạc phận đó mày à.
Thắm ôm cái gối ôm trên ghế sofa vào lòng, thở dài thườn thượt.
– ôi dào, bây giờ lại đến phiên mày sách vở. Mày có thua chó gì bọn diễn viên đâu? Công việc đang lên phơi phới, cứ cặp kè với mấy lão, khi nào tích góp đủ rồi, tao mày chuyển sang kinh doanh, rủ thêm nhóm của mình hùn vốn vào nữa, tương lai sao phải xoắn? tao thấy chết bớt mấy đứa như con Dung càng tốt, khỏi sợ chật đất.
– ừ, thì đành là vậy, nhưng mà mày thấy trong thực tế, hành nghề như tụi mình, đẹp không thua gì ai, nhưng mà vẫn…
Ngọc Dao Lam bình tĩnh ngắt lời:
– nhớ rồi, chuyện của Thảo Miền Tây.
Bỗng nhiên chị Thắm cũng không nói gì thêm nữa, không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề. 3 người chúng tôi, ngồi trong cùng 1 phòng, nhưng không một ai lên tiếng. Hết nhìn chị Thắm đến nhìn chị Ngọc. Tôi nghĩ, rủi mà bây giờ tôi nói năng bậy bạ gì đó, thì 2 bà chị đằng đằng sát khí này nhất định ném tôi ra khỏi nhà. Đang ớn lạnh, thì Ngọc Dao Lam hỏi tôi:
– này cưng, ở Đà Lạt, thế có biết bệnh sida ở đây bắt đầu lây lan từ đâu không?
Chị hỏi 1 câu khó quá, tôi ngơ ngác lắc đầu. Bà Ngọc lại cười nắc nẻ:
– lây lan từ gái miền tây chứ đâu.
Tôi liếc sang Thắm , quả nhiên thấy chị trừng mắt:
– má, cái con này đừng có lôi quê quán tao vô đây nghe.
Ngọc Dao Lam không hề chịu thua:
– bộ tao nói không đúng nữa, là mày có tật giật mình.
Chị Thắm quằng caí gối ôm đánh vèo 1 tiếng vào mặt bà chị đại.
– úi , con này.
Ngọc Dao Lam cười:
– chị Thảo, đúng hơn phải gọi bằng cô Thảo của mày công nhận đẹp thiệt, thua chó gì ai đâu.
Xem chừng chị Thắm giận lắm:
– quê bả ở Bến Tre, liên quan gì tới Cần Thơ.
– nhưng mà đều là miền tây, hơn nữa, cứ nhắc tới gái miền tây, ai cũng nhớ đến bả. Mày cãi nữa đi.
– ừ, thì gái miền tây, ai cũng nói gái miền tây toàn đĩ hèn, không có được cao sang như Đà Lạt chính gốc.
Thắm nghiến giọng, đôi mắt xếch trợn lên. Tôi có thể cảm nhận thấy đôi chút mặc cảm trong lời nói của chị.
– thôi thì tao xin lỗi, giỡn chút ghê vậy mày.
Từ trong hoàn cảnh trên, tôi rút ra kinh nghiệm, sau này không nên bàn luận về quê quán chị, cũng như phê phán gì về gái miền tây nữa. Dân gian ác mồm, vơ đũa cả nắm, khiến họ khó sống ở vùng khác. Ngọc Dao Lam quay sang tôi, làm bộ lè lưỡi, rồi lên giọng kể:
– Thảo Miền Tây, quê ở Bến Tre, mặt tròn, da trắng, tóc mượt, mũi thẳng tắp, mắt đen láy, nói tóm lại là dễ thương lắm cơ, từ cái thời cách đây 20 năm đã dạt lên Đà Lạt này làm đĩ kiếm sống, lên đây mang theo sida. Cưng biết không, vì thời đó ở Đà Lạt này chưa từng xuất hiện căn bệnh đó, mà gái này nhiễm bệnh đang hận đời lắm, 1 khi đã muốn trả thù đời rồi, thì bả quyết tâm lây lan cho cả cái Đà Lạt này là chuyện dễ hiểu.
Ngừng 1 chặp, chị Ngọc tiếp lời :
– danh tiếng em Thảo Miền Tây đẹp như hoa hậu nổi như cồn ở đây, cứ có chút tiền, bao nuôi bữa cơm, bữa ngủ là đàn ông cỡ nào cũng tiếp, nhất là cánh xe ôm ven hồ Xuân Hương. Rồi công an bắt được, đem đi xét nghiệm. Mẹ chó, thời nay người ta sợ sida một thì thời đó sợ sida mười, nhà nào nhà nấy đóng cửa cấm con cái ra đường, bọn tọc mạch nhiều chuyện thì bu cả tới khu cách ly bệnh viện xem mặt con sida. Mấy thằng ngu lỡ ngủ với nó, sau khi biết chuyện tìm tới nơi, thằng nào thằng nấy giở điên giở khùng, đâm đầu tự tử. Nghe đồn tới lúc chết Thảo Miền Tây vẫn cười, ha ha ha.
Từng câu từng chữ, Ngọc Dao Lam chậm rãi kể lại, vừa kể vừa cười cợt như thể một câu chuyện tiếu lâm lí thú. Sâu trong tâm trí, tôi cảm thấy cuộc đời này nhiều chuyện ghê tởm quá. Bây giờ thì tôi đã hiểu hơn, vì cớ gì mà cứ nhắc tới gái miền tây là người ta mất cảm tình. Thắm ngáp dài:
– thôi được rồi đó mày, đừng có doạ con nít nữa.
Ngọc Dao Lam nháy mắt trêu chọc:
– cưới vợ giờ chứ nít gì nữa.
Tôi ngồi đực mặt ra nhìn 2 bà chị đối thoại. Một thằng chỉ biết có học như tôi từ trước đến nay nào có biết mấy chuyện nội bộ của đĩ điếm này. Bây giờ được tiếp xúc gần gũi, trong tâm tôi đột sinh ra cảm giác sợ sệt. Chị Thắm nhìn đồng hồ, quay sang tôi nguýt:
– khuya rồi, đi về đi, mai còn đi học.
Tôi bị chị thẳng thừng đuổi về. Hiểu tính chị nên tôi không hề giận. Ngọc Dao Lam vẫn không tha, bám theo tôi châm chọc:
– Ngày mai cây si có đến nữa không?
Rồi chị nhỏ giọng:
– con này nó khó lắm, cưng theo nó chỉ có làm osin, nhưng mà chị có thể giúp cưng chút chút.
Chị ta nở nụ cười rợn tóc gáy.
– giúp như thế nào ạ?
Ngọc Dao Lam liếc mắt ngó chừng chị Thắm trong nhà, khi đã yên tâm chị không để ý, đôi môi hông tuôn vội cho tôi 1 dãy số.
– số điện thoại đó cưng.
tôi vội vàng bấm lấy bấm để.
– liên lạc với cưng sau, ha.
Hun gió 1 cái, bà đại ca đóng cổng, miệng rít thuốc chân bước vào nhà. Đêm hôm đó, rồi cả nhiều đêm sau nữa, những câu chuyện của Thắm và Ngọc hiện về đều đặn trong mỗi giấc mơ. Tôi mơ thấy mình làm chuyện xác thịt với chị Thắm, sau khi xong chuyện, Thắm cười nghiêng ngả. “cưng ơi, từ nay chị và cưng đều sida rồi, hahaha”. Tôi choàng mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Ước mơ của Thắm là bỏ nghề, cưới được một người toàn tâm toàn ý. Tôi quyết tâm giúp chị đạt được điều ước đó. Từ hôm đó trở đi, tôi lao đầu vào học hành, học quên ăn quên ngủ. Tôi đã ngắm sẵn đích đến cho tương lai gần, đó là cánh cổng trường bách khoa. Tôi sẽ là 1 kĩ sư giỏi. Có điều lịch học của tôi thời gian đầu có đôi chút gián đoạn.
2 ngày sau, vào một buổi chiều giờ tan tầm, Ngọc Dao Lam gọi cho tôi. Trong sự ngỡ ngàng của đám bạn học, bà đại ca chở tôi tới quán pizza tết trên đường Trần Lê. Người đẹp vẫn là người đẹp, chị ta mặc quần bò, áo phông bó sát người, tôn lên những đường cong hấp dẫn. Thân hình Ngọc góc cạnh hơn Thắm, gợi cho người ta cảm giác khoẻ khoắn.
– ăn đi, ăn nhiều vào.
chị Ngọc vừa uống nước vừa chăm chú nhìn tôi. Tôi đang đói nên đánh chén rất thoải mái.
– chị cũng ăn đi, sao ăn ít thế?
– thôi, pizza ở đây dở hơn sài gòn nhiều.
Tôi nuốt cái ực. Miệng thì chê dở mà còn mời tôi ăn nhiều, là ý gì đây? Được một lúc, Ngọc Dao Lam lên tiếng dò hỏi tôi:
– chị hỏi cưng cái này nhé.
– dạ , chị muốn hỏi gì?
Tôi thấy nao nao. Cảm giác đối diện chị ta như đang đùa với 1 con sư tử cái.
– cái đêm mà cưng đưa Thắm vào viện ý, nó bị sốc thuốc đúng không?
– đúng rồi chị.
Cuối cùng bà này cũng vào chủ đề chính.
– hôm đó cưng cũng ở đó, thế có thấy đứa nào đưa thuốc cho con Thắm không?
Tôi ngập ngừng đôi chút, khổ thân tôi rồi, bây giờ nếu bảo không thấy, chắc chắn đại ca sẽ đạp tôi bay qua cửa sổ, rớt xuống dưới lầu. Còn nếu bảo có thấy, tôi biết chỉ ai đây, tôi có biết ai đâu trời. Chợt nhớ tới lời Thắm nói hôm đó. Chị nghi ngờ mấy con bạn của chị đã đưa thuốc. Tôi bèn y như vậy mà nói lại với Ngọc Dao Lam, đằng hắng 1 tiếng, tôi làm mặt nghiêm túc:
– thưa chị, em và chị Thắm hôm đó có nghi ngờ đám con gái nhảy cùng với chị, nhưng mà không có chứng cứ chắc chắn.
Tất nhiên tôi không dùng từ ngữ mang tính khẳng định trong lời nói. Chị đại quắc mắt như sắp động thủ đến nơi:
– á à, con Thắm đã nghi là đúng rồi, Thắm nó có nói tên mấy con đó không?
– ơ… không ạ, nhưng mà chị nói đó là mấy đứa bạn xã giao.
– bạn xã giao?
Chị Ngọc đập bàn 1 cái thật mạnh.
– cưng, kể chị nghe lại sự việc ngày hôm đó xem nào.
Thế là tôi ngồi thuật lại sự việc cho đại ca nghe, từ chuyện lúc bước vào XO, đến lúc thằng Ty rapper công bố người đoạt giải nữ hoàng của đêm, rồi chị Thắm mặc áo gì, lên nhận giải thưởng như thế nào, giải thưởng trông ra làm sao.
– khoan, thằng DJ là bạn em?
– dạ.
Tôi thấy không ổn lắm, biết thế đừng kêu đích danh thằng DJ.
– ở đâu ra cái trò nữ hoàng của đêm? bà Quỳnh Lục mới bày ra à?
Quỳnh Lục tức Quỳnh Lục Muội là chủ của vũ trường, cái bà ác ma cắt lương thằng bạn tôi. Tôi dè dặt:
– không ạ, là thằng DJ tự biên tự diễn.
– tự biên tự diễn đúng vào cái đêm cưng tới đó chơi, chuẩn nhỉ?
Nở nụ cười ác độc, Ngọc Dao Lam lườm tôi muốn đứt cổ. Tôi tự nhủ, thôi rồi, toi mạng rồi, bây giờ thì bả đâm sang nghi ngờ tôi. Bà Ngọc đế thêm:
– sau cái đêm cứu mạng con Thắm, cưng khá thân thuộc với nó nhỉ? Mà kể cũng đúng, ở đây nó đâu có quan hệ gì với ai, chị đây thì đi đi về về.
Tôi cúi gầm mặt. Chắc chắn bà này nghi ngờ tôi sắp đặt để làm quen với chị Thắm đây mà. Ôi, ở đâu ra cái kế hoạch chỉ có trong phim hành động ấy chứ? bà này khéo tưởng tượng thật.
– thưa chị, em thề, – tôi đưa tay thề, – em thề em với thằng Ty không hề làm gì cả.
– thế mày thử nói chị nghe, cái trò nữ hoàng bày ra để làm gì? mày không nói được chị gọi cho thằng Ty, nếu nó khai khác mày thì 2 đứa mày chết chung tối nay.
Hai mắt Ngọc Dao Lam trợn trừng, bây giờ thì tôi đã bước đầu hiểu được vì sao người ta gọi chị là Dao Lam. Bởi vì chị luờm đứa nào, đứa đó đứt cổ. Không còn cách nào khác, để giữ mạng tôi đành khai hết sự thật rằng thằng Ty làm vậy đơn thuần chỉ để cho tôi có cơ hội trông thấy người đẹp trong mộng. Nguyện vọng của tôi khiến nó nổi hứng bất chợt, và rồi rắc rối xảy đến, chúng tôi vô tình tiếp tay cho kẻ xấu.
– một phần cũng tại em, chị à, biết vậy em đừng vào đó, thì chắc chị Thắm đã không bị hại.
Cái mặt tôi méo xệ đi, méo thật sự. Ngọc Dao Lam quả nhiên là con sư tử cái khôn ngoan, chị ta không mủi lòng trước thái độ của tôi mà bấm nút gọi ngay cho thằng Ty. Chắc chị là đại ca bảo kê nó ấy chứ. Tôi thấy chị nhắc lại câu hỏi chị vừa hỏi tôi ban nãy. Giọng điều có phần ghê gớm hơn. Mặc dù sẽ đoán được thằng Ty nhất định sợ tái mặt khai sạch sành sanh, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch. Giọng chị bình thản:
– ừ, ừ, tụi bay cũng nhiều trò nhở?
– …
– lát tao qua đó, mày chuẩn bị tinh thần đi.
– …
– ê, đêm hôm đó là những con nào đứng gần con Thắm?”
– …
– rồi, mẹ kiếp!
Ngọc Dao Lam gập điện thoại đặt xuống bàn. Thấy chị chỉ vào cốc nước của tôi trên bàn, nhướng mày. Tôi lập tức cầm lấy cốc nước uống cái ực. Dường như cũng hài lòng, chị đại gật đầu. Hú hồn hú vía ba đời chín họ nhà tôi.
– no chưa?
– dạ no rồi.
Chị Ngọc đứng dậy khoác giỏ xách lên vai, ngúng nguẩy bước đi, đi được 3 bước chị quay lại đưa tay ngoắc tôi:
– tối nay, cưng đi với chị.
Khách trong quán ai nấy trố mắt nhìn.
Ngồi sau chiếc vespa, tôi lầm rầm cầu khấn “ôi cha mẹ ơi, mascara hai trăm chín chục nghìn ơi, sắp chết rồi, không còn được ở với mọi người nữa rồi”. Tôi cũng không biết đại ca đang chở tôi đi vào nghĩa trang nào nữa? Chạy tà tà trên đường, Ngọc Dao Lam vừa đi vừa thuật lại một số chuyện cho tôi nghe. Thì ra, chị nghe tin Thắm nằm viện nên từ Hà Nội về sớm 3 ngày. Về đến nơi, đi ăn tối, chị gặng hỏi mãi, Thắm chỉ bảo là lỡ chơi thuốc quá đà. Nhưng với bản lĩnh 10 năm trong nghề (chị tiếp xúc với thế giới ăn chơi từ hồi bé tẹo) chị không dễ gì tin lời Thắm, chắc chắn có bàn tay khác nhúng vào đây. Thế là chị chuyển sang khai thác tôi. Định bụng điều tra đầu đuôi sự việc, nếu biết được đứa nào cố tình đưa thuốc cho Thắm, chị sẽ xử nó ngay trong đêm. Đi đánh nhau thì đi một mình hoặc là gọi thằng Ty được rồi, cớ sao còn chở tôi theo. Không phải là chị tính bảo tôi phụ một tay chứ?
Chiếc vespa Lx trắng muốt đỗ trước vũ trường XO, đám bảo vệ quen nhẵn mặt chị vội vàng chào hỏi. Đứng trước cửa, chị kéo áo tôi.
– Chuyện tối nay, cưng không được bép xép với con Thắm, nếu không thì chị kể cho nó nghe ý đồ đen tối của cưng, hé hé, còn khuyến mãi thêm 1 con dao lam nữa. ok?
Tôi tính mở miệng phản đối “làm gì có ý đồ đen tối nào” nhưng nhìn sắc mặt chị tôi đành gượng gạo làm dấu tay “ok”. Chị đi trước tôi, đột ngột quay người lại, nhìn tôi sâu sắc:
– thời còn bán rẻ thân kiếm tiền ở sài gòn, có bao nhiêu khách sộp nó nhường chị cả. Đêm Màu Hồng cũng là nó đứng ra bảo đảm cho chị vào làm. Chị với nó còn hơn chị em một nhà, nhưng mà chị lại say sưa với khách khi nó bị bọn máy bay bà già đánh cho thân tàn ma dại, vậy cho nên….
Nhịp chuyện đang trầm và sâu lắng, đột nhiên chị quát to:
– hiểu gì chưa?
– chị Ngọc, chị yên tâm đám người trong kia bị đòn là còn nhẹ lắm.
– tốt.
Hai khoé mắt tôi cay cay, cái mà hôm nay tôi nhận được từ gái giang hồ Ngọc Dao Lam là bài học về tình chị em. Bỗng nhiên, tôi sinh ra hảo cảm với chị.
Cánh cửa vũ trường mở toang. Ngọc Dao Lam ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, tạo dáng đi như người mẫu trên sàn catwalk. Tôi kè kè theo chị, một tay đút túi quần, một tay chỉnh lại cổ áo, phong thái bệ vệ hoành tráng. Đi đánh nhau phải ra dáng cho giống đánh nhau. Vả lại, đi theo chị, tôi có sợ gì ai?
Tiếng nhạc dập dồn, ánh đèn chớp chớp đập ngay vào óc. Sau lần trước, tôi vẫn chưa quen được với nơi này. Ngược lại, chị Ngọc vào sàn nhảy như cá gặp nước, hoàn toàn tự tin. Chắc bởi vì cú bật tung cửa có phần ngông cuồng nên rất nhiều khách đưa mắt nhìn chúng tôi.
– ôi trời đất, chị Ngọc! chị về khi nào không báo cho tụi em.
Đám vũ nữ sà vào ngay lập tức.
– mời chị lại quầy ngồi, cô Quỳnh dặn lúc nào chị tới đãi chị chai XO.
– chà, chị Ngọc đi du lịch về có khác, đẹp và sành điệu hẳn ra.
Xung quanh Ngọc Dao Lam toàn những lời xu nịnh, tâng bốc. Chắc hẳn đã quá quen, chị điềm nhiên gật đầu. Tôi hắng giọng mấy tiếng, làm ra vẻ lạnh lùng, cái kiểu này tôi bắt chước trong phim Hàn Quốc.
– ủa? ai đây? em trai chị hả? bữa nay mới thấy mặt, dễ thương quá ta.
Đứa phục vụ nhỏ nhắn khá xinh xắn nheo mắt nhìn tôi. Cái con quỷ nhỏ này ăn cái gì mà khôn thế không biết, vừa nhìn đã biết tôi là hậu bối. Mà kể cũng đúng, tướng tá và khuôn mặt tôi còn non choẹt. Đại ca chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt đằng đằng sát khí liếc nhìn toàn cảnh vũ trường. Ngay đến tôi đứng đằng sau chị còn lạnh sống lưng. Nhỏ phục vụ im bặt, đưa mắt ra hiệu cho ai đó. Tôi nhìn thấy thằng Ty mặt tái mét vồn vã chạy về hướng này.
– chị, chị để em xách túi cho.
Thằng Ty mau mắn. Chị Ngọc quẳng cho nó túi xách, túm lấy lỗ tai nó nhéo 1 cái thật đau.
– ái ui.
– mấy con nhỏ kia đâu?
Chị vừa hỏi vừa nhéo, đôi chân không ngừng lại, sải từng bước về phía quầy bar. Thằng Ty quay lại ngó tôi, nhăn mặt. Tôi nhún vai tỏ vẻ “ai mà biết!”.
– bọn nó ngồi phòng trong đó chị.
liếc nhìn đồng hồ thằng Ty nói thêm:
– thường thì 15 phút nữa bọn nó ra sàn, ngày nào cũng vậy.
Ngọc Dao Lam bấy giờ mới chịu tha cho cái lỗ tai thằng khỉ. Ngoắc tôi ngồi xuống bên cạnh, chị nạt bọn phục vụ:
– sao nãy kêu có XO, XO đâu?
Đích thân thằng DJ rót rượu cho chị. Một mình chị uống hết li này đến li khác, trán thằng Ty lấm tấm mồ hôi. Tôi nghĩ thầm “bà này mượn cớ say rượu đánh người đây mà, thâm thiệt”. Đại ca hỏi:
– bọn nó đi mấy người?
Thằng Ty đưa 5 ngón tay.
– cả nam lẫn nữ?
Nó nói vào tai chị “3 nữ 2 nam”. Chị Ngọc gật đầu, lại uống tiếp. Thằng Ty dè dặt:
– chị à, bữa nay bọn nó dẫn khách lạ theo.
– khách ở đâu?
– hình như Sài Gòn lên.
– gái hay trai? đẹp hay xấu?
– con nhỏ chắc thua chị mấy tuổi, trên vai phải có xăm con bướm chúa.
Ngọc Dao Lam khịt mũi: “con Diệp Na”
– à, ra Diệp Na là nhỏ đó.
Thằng Ty gật gù, đoạn nó quay sang tôi, thì thào gì đó. Không nói thành tiếng nhưng tôi nhìn khẩu âm đoán được nội dung “toàn là đĩ”. Tôi đưa nắm đấm ra trước mặt, nó liếc nhìn chị Ngọc rồi im bặt. Cuối cùng cũng tìm ra cách trị thằng quỷ sứ này. Rượu vào nửa chai,chị chưa say nhưng bây giờ thần kinh đang bị kích thích. Tôi dám cá lúc này là lúc chị chuẩn bị thanh toán nhóm kia. Cứ y như phim xã hội đen.
Tiếng nhạc mạnh hơn, dồn dập hơn. Một đám nam nữ vừa vặn 5 mạng tiến ra sàn. Tôi nhìn cũng có chút quen mắt, đặc biệt là nhỏ váy hồng, bận tất lưới, chắc chính nó là người nhìn Thắm bằng đôi mắt hình viên đạn hôm nọ. Thằng Ty cũng đưa tay chỉ áo hồng đầu tiên.
– má, con Huyền Lưới.
chị đặt mạnh chiếc li xuống bàn, rượu chòng chành đổ hết ra ngoài. Chỉ vào mặt tôi, chị ra lệnh:
– mày ở yên đây.
Thằng Ty đứng cạnh tôi, xoè từng ngón tay ra đếm “một bước, hai bước, ba bước…”. Nó hô:
– bắt đầu!
Và trên sàn nhảy, Ngọc Dao Lam bắt đầu uốn éo. Tôi tròn mắt kinh ngạc, chắc thằng này theo làm đệ tử chị nhiều năm lắm đây, cho nên nó biết rõ cả khi nào thì chị bắt đầu nhảy, và từ quầy bar đến sàn chị bước trong bao nhiêu bước. Chị nhảy sexy, nếu ko muốn nói là khá dâm. Động tác chứa đầy sự thách thức. Tôi nhận thấy chị càng ngày càng di chuyển tới gần đám người kia. Con mồi của chị vẫn ko hề hay biết. Tôi chưa nghĩ ra chị sẽ bắt đầu như thế nào. Thằng Ty nhìn tôi chặc lưỡi:
– chỉ vì cái miệng mày mà tối nay XO ko yên ổn.
tôi cự nự:
– chứ mày thì không nói gì à.
– thôi bỏ đi, mày có biết Dao Lam sẽ cắt cổ mấy đứa kia như thế nào không?
– như thế nào?
Thằng Ty hất hàm. Đúng lúc đó, nghe “ô“ một tiếng phía sàn nhảy. Ngọc Dao Lam tát một cái thật kêu vào mặt thằng cao kều.
– má cái thằng mất dạy này.
chị Ngọc thét lên.
– lâu quá không về đây tụi mày quên mặt tao rồi còn dám sàm sỡ bóp mông tao nữa hả?
Thằng kia trông to cao thế mà đực cả mặt ra. Nó cãi:
– làm… làm gì có, là chị va vào em mà.
– mày còn chối. Tao như vầy mà dê mày á?
vừa nói chị vừa sấn tới tiếp tục đánh. Đúng theo suy nghĩ của tôi, con Huyền Lưới trông dâm giật kia không chịu để yên. Nó nhảy vào xô chị Ngọc ra.
– ê, bà làm cái trò gì vậy, điên hả.
– bênh này.
lại 1 cái tát nữa giáng thẳng vào mặt con Huyền. Khách khứa dạt cả sang 1 bên, có vài người tính can ngăn nhưng nhìn kĩ lại dung nhan chị Ngọc Dao Lam, ai cũng khiếp. Thằng Ty kéo tôi tới gần hơn. Bây giờ thì trên sàn thật sự là loạn rồi. Tiếng nhạc dừng lại, dành chỗ cho Huyền Lưới và Ngọc Dao Lam quyết đấu với nhau. Phải công nhận là hôm nay chị bận đồ quá thích hợp cho đánh lộn, nên chiếm lợi thế hơn hẳn con kia. Cộng với tướng chị vốn to hơn tướng nó nên chị bộp nó tơi tả cả đầu tóc. Con Huyền chống cự quyết liệt, mái tóc buộc gọn của chị bị xoã ra.
– má, tóc nối hả con!
chị Ngọc cười hả hê. Tóc con Huyền Lưới đứt một chùm. Đến tôi cũng đau giùm cho nó. Nãy giờ đứng 1 bên, ko nhịn được nữa, con Diệp Na và 1 thằng mập mạp đô con xông vào. Con Diệp Na xô ngửa chị ra.
– má, tụi mày thích chơi 3 đứa chứ gì.
Ngọc Dao Lam tháo đôi guốc nện tới tấp lên đầu, lên mặt con Diệp và thằng mập. Đám khách “ồ” 1 tiếng, trố mắt nhìn. Lực tay của chị mạnh kinh khủng, tôi dám chắc đối thủ của chị không chết cũng trọng thương. Bắt đầu có tiếng can ngăn “thôi, thôi đừng đánh nữa”. Ai đó hét lên “gọi bảo vệ đi”. Tất nhiên, thằng Ty đã sớm dặn bọn phục vụ không thông báo cho bảo vệ. Con Diệp và con Huyền bị đánh ngã cả ra sàn, đêm nay lại mặc váy ngắn, trông rất mất thể diện. Một ông khách tuổi trung niên to con chen vào “thôi ngay, có gì từ từ nói”. Ngọc Dao Lam vẫn còn hăng tiết lắm, chị giật thêm một mớ tóc, nếu tôi ko nhìn lầm thì cả cái bông tai của con Diệp cũng bị bay mất.
– á, ái, mẹ con đĩ.
con Diệp, con Huyền la hét chống cự vất vả. Thằng mập chụp lấy tay chị, khống chế, nhưng không dám ra tay đánh. Chị và nó giằng co nhau. Tôi nhìn thấy thằng Ty chỉ chực chờ nó thô bạo với chị là lao vào ẩu đả luôn. Chắc thằng này muốn lập công đây mà. Con Huyền ứa nước mắt mò mẫm đứng dậy, nó bị đôi giày cao gót của chị Ngọc nện đến toạc cả máu đầu, mái tóc vàng óng uốn nếp giờ đây bê bết máu, nhìn nó tơi tả hết sức.
– mẹ kiếp, tao giết mày.
Nó túm lấy tóc chị quyết ăn thua đủ. Bất chợt, Ngọc Dao Lam giằng được một tay khỏi đôi gọng kìm của thằng đô con kia, chị đưa tay bạt thẳng vào mặt con Huyền.
– á…
Nó rú lên 1 tiếng thê thảm. Diệp Na hét lên:
– ôi trời, mày điên hả Ngọc?
Tôi liệu thấy tình hình không ổn lập tức nhảy vào can thiệp.
– chị Ngọc, chị Ngọc, đánh vậy đủ rồi.
Thấy nơi tai và mặt Huyền Lưới toàn máu là máu, tôi phát hoảng. Ra là chị đã nhanh tay kẹp lưỡi dao lam vào kẽ ngón tay để tặng cho nó cái tát đích đáng. Cũng may tình hình hỗn loạn nếu ko con Huyền đã bị rạch nát hết mặt. Lần này chị Ngọc xử hơi nặng. Tôi, thằng Ty và cả ông khách trung niên đồng loạt chen vào.
– thôi thôi, dừng lại, bỏ đi chị Ngọc.
Chị Ngọc, con Huyền, con Diệp, thằng mập vẫn còn quấn lấy nhau sống chết không buông. Thằng mập thấy bạn bị rạch mặt nổi nóng đấm thẳng vào mặt chị, cũng may va vào vai thằng Ty nên chị chỉ bị trầy xước.
– mấy đứa thôi ngay!
công nhận ông khách trung niên khoẻ thật, hất 1 cái đã giải tán được phần nào. Thằng mập điên quá nện luôn thằng Ty.
– thằng chó, bây giờ mày thích gì?
tất nhiên thằng kia chỉ chờ có vậy, nó đấm thằng mập hộc máu mồm. Rồi, ông khách và vài người nữa cũng lôi được thằng Ty khỏi người thằng mập.
– đỉ mẹ thằng kia, lần sau đừng để tao gặp mày.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng thế, đã thấy chân tóc đau ê ẩm. Con đĩ Diệp Na tẩn luôn cả tôi. Ngọc Dao Lam táng lại cho nó 1 phát hút chết.
– con đĩ cái.
Chị lên gối xuống chỏ với nó ko chừa chiêu nào, ngẫu nhiên trúng phải tôi mấy cú đau ê ẩm. Tôi chật vật tách 2 đại ca này ra khỏi nhau. Nắm lấy tay chị Ngọc tôi kéo ngược lại, tôi hét lên:
– em đã bảo đánh đủ rồi mà, bộ chị muốn giết người hay sao?
Tóc ngọc Dao Lam loà xoà rối mù, khuôn mặt dữ tợn như thể một con sư tử xổ chuồng. Hèn gì đám vũ nữ và phục vụ đều lánh xa ko dám can thiệp. Tôi vào can trong lúc giành gật cũng bị dao lam của chị rạch mấy vết. Dao lam sắc bén, cứa vào tay tôi thật sâu.
– con Huyền bị chị đánh đứng dậy ko nổi nữa rồi, mặt nó máu me tùm lùm kia kìa.
Phải gọi như vậy thật to, chị Ngọc mới tỉnh cơn điên. Con dao lam rơi xuống sàn. Chị ko nói năng gì, liếc Diệp Na và Huyền Lưới 1 cái rồi bỏ tới quầy bar. Đám đông sợ hãi lánh ra 1 hàng.
– rót rượu!
chị nạt đứa phục vụ. Tôi nhìn thấy đôi tay chị cũng toàn là máu, mái tóc rối mù. Chị cầm luôn chai rượu kề miệng, tu ừng ực. Làm như ko có chuyện gì xảy ra. Ở bên kia Diệp Na đang lúi húi đỡ Huyền Lưới đứng dậy, con Huyền khóc hết nước mắt, chắc nó nghĩ khuôn mặt nó giờ đã thành mặt sẹo. Mấy đứa bạn nó đến giờ mới dám đến gần, đúng là toàn 1 lũ nhát gan.
– không sao đâu, mặt mày chưa bị sao đâu.
tiếng 1 đứa ko ngớt an ủi. Ngọc Dao Lam la lớn:
– mặt mày tao rạch rồi, con dao lam đó hôm nọ tao chơi con Dung Khu Đĩ, hậu quả sao mày tự hiểu!
Huyền Lưới tức thì khóc rống lên. Chị Ngọc thản nhiên đưa tay cho thằng Ty dán tạm mấy miếng băng cá nhân. Miệng tiếp tục đe:
– tụi mày có ngon thì gọi điện đi, tao thách!
đặt chai rượu lên bàn chị bỏ ra ngoài. Tôi đứng ngây ra nhìn Diệp và Huyền, 2 đứa nó trông thật thảm hại, áo váy xộc xệch,tóc tai tơi tả. Tiếng ai như tiếng thằng mập ban nãy vang lên “má,đưa tụi nó vô bệnh viện coi thử”. Chỉ nhìn đến đó, tôi cầm túi xách của chị Ngọc theo chân chị ra ngoài.
– chị Ngọc, túi xách của chị nè.
Ngọc Dao Lam đang xoay xở búi tóc, liệng chìa khoá cho tôi chị bảo:
– xách cái xe ra đây.
Mấy anh bảo vệ nhìn chúng tôi ngạc nhiên, có anh lắc đầu nguầy nguậy. Tôi nghĩ anh ta cũng đoán được bên trong có xảy ra xô xát.
Chở chị phóng đi trên đường phố đà lạt, giờ này cũng khuya lắm rồi, ngồi đằng sau tay lái tôi, Ngọc Dao Lam luôn miệng chửi mắng nào là bọn đĩ, nào là bọn điếm rẻ tiền, nào là một đám hàng nát, hàng thối. Lại còn ko quên thề thốt lần sau gặp lại sẽ đánh 1 trận không chết thì thôi. Chị toàn dùng những lời tục tĩu nhất để chửi bới 2 con nhỏ kia. Lại còn chửi rất lớn, đến mức người đi đường ai cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt e dè.
– thôi, em xin chị, người ta nhìn kìa.
– nhìn? Nhìn gì mà nhìn? Thích nhìn không?
chị Ngọc hét toáng lên với 1 cặp đôi chạy song song. Tôi phải giảm tốc độ để tránh phiền phức ko đáng có.
– chạy nhanh nhanh lên, mày chạy gì như rùa bò, đưa đây để chị mày chạy cho coi nè.
chị chồm tới trước, cố gắng đẩy tôi sang 1 bên.
– ôi trời đất, chị say lắm rồi, ngồi im đó giùm em đi.
chị túm tóc tôi:
– ai cho mày nói tao say?
– ấy a, bỏ em ra, em đang chạy xe.
may mà chị cũng ko hoàn toàn mất trí, sau khi giật tóc tôi 1 cái, chị cười ha hả rồi buông tay.
– bộ mày thấy tao chửi bọn nó là không đúng hay sao? chị nói cho mày nghe, trừ mấy con vũ nữ ra, đám con gái trong cái vũ trường đó hết gần hai phần ba là làm hàng. Mà hàng thì khác điếm ở chỗ nào? khác ở chỗ chỉ đi khách quen. Mẹ, cũng có tốt đẹp chó gì đâu. Đều là làm tiền hết. Con Huyền Lưới, con Diệp Na càng thối nát hơn nữa. Hơn tao, hơn con Thắm, nó cũng y như con Dung Khu Đĩ!
– thôi chị đừng nói nữa.
– làm sao? mày cấm được à? Thấy đại gia đi với con Thắm nó ghen ăn tức ở. Haha, mỗi chuyện ngủ với đàn ông mà cũng không nên hồn.
Nghe chuyện của Ngọc Dao Lam mới biết, giới cave không thiếu những trường hợp ghanh ghét, hãm hại lẫn nhau. Chẳng khác nào “sóng gió chốn hậu cung” trong các bộ phim về triều đại phong kiến vẫn thường phát trên truyền hình. Ngọc Dao Lam đã thôi không mắng chửi nữa. Chị chuyển sang ngâm nga, hát hò. Tôi cũng bớt được một nỗi khổ.
– thằng ngốc này, chị nói cho mày nghe, mày thích con Thắm, là xui xẻo rồi
đột nhiên chị khề khà. Tôi chột dạ, hình như người ta bảo lúc say là lúc con người nói thật nhất. Thế là tôi bèn lựa lời hỏi chị:
– sao lại xui xẻo hả chị?
– nó làm gái, hế hế hế.
chị phá lên cười. Tôi chưng hửng,tưởng chuyện gì mới.
– cái đó em biết rồi, ý em muốn hỏi, chị Thắm có bí mật gì khác không cơ.
– bí mật á? ừ, nó chưa yêu ai bao giờ, với một thằng trai nào bao nó cũng chưa từng có.
Tin này tuy ko giật gân lắm, nhưng kể ra cũng khá hữu ích. Ngọc Dao Lam lại tiếp tục bài học dành cho tôi:
– chị nói cho mày nghe, với hạng gái như bọn này, khi mà khách nào cũng tiếp rồi, thì tuổi tác đã ko còn là vấn đề. Đừng nói là tràn trề sinh lực phi công trẻ như cưng, cho dù là lão già còm nhom sắp chết mà tốt, và quan trọng là đủ điều kiện, thì nó cũng chịu, thật đấy.
chị say quá nói năng mày-cưng loạn xạ cả lên. Nhưng tôi nghĩ là chị đang nói sự thật. Như vậy là tôi có cơ hội. Ngay từ đâu tôi đã ko quan tâm đến nghề nghiệp của Thắm. Thân thể ko sạch sẽ của chị, tôi cũng ko màng đến. Tôi chỉ cần cô gái đã hớp hồn tôi liên tiếp 3 lần đầu gặp mặt. Người khác có thể nghĩ tôi bị điên, nhưng cái tính tôi rất ghét những trói buộc cổ hủ hay bất kì 1 rào cản lề luật nào. Tôi chỉ tin và làm theo những gì trái tim này mách bảo. Chị Ngọc tiếp tục rỉ tai tôi:
– tính con Thắm vốn cô độc, cho nên cưng ko dễ gì tiếp cận được nó đâu. Cần phải từ từ, thật từ từ, từ từ…
chị cứ lải nhải “từ từ, từ từ” mãi, lâu thật lâu mới nói sang câu khác:
– như thế thì mới vượt dc rào của nó. Nhưng mà… nói cho cưng nghe, những người như cưng chỉ thích nó nhất thời vì nó đẹp thôi. Làm sao cưng dám chắc sau này ngày ngày nhìn nó ngủ với trai sẽ chịu nổi, hả? làm chó gì có chuyện đó trên cuộc đời này, há há há.
Ngọc Dao Lam cười nắc nẻ, cười như thể 3 năm nay chưa dc cười. Tôi phải rẽ vào 1 khúc đường vắng để tránh bị chú ý. Rồi chị ta nắm cổ tôi, thì thầm vào tai:
– cưng à, nói thẳng ra luôn đi, là cưng thích thân thể nó, hay thích tâm hồn nó.
– em…
tôi bối rối, thật sự vấn đề này tôi cũng mơ hồ ko chắc chắn,rõ ràng tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hình thể. Nhưng tôi cũng rung động vì cái nhìn chất chứa nỗi ê chề trong lần thứ 2 gặp Thắm.
– thích thân thể nó đúng ko? Haha ha, đàn ông các người, chỉ có 1 nhu cầu. Đơn giản thôi, kiếm tiền đi cưng, rồi quăng tiền cho nó nhiều vào, sau đó cưng muốn khi quan hệ nó mặc đồ hoá trang nữ sinh, y tá, hay mặc quần tất lưới… gì cũng được, kể cả dùng sextoy nó cũng ko từ chối. Chị nói cho cưng hay, em Thắm lúc còn ở Đêm Maù Hồng giá boa mắc nhất, vì kĩ năng làm tình chớp nhoáng của nó có 1 không hai, cho nên người ta mới gọi nó là đĩ của đĩ. Há há, bữa nào nhớ thử đi nhá, thử đi rồi biết.
Ngọc Dao Lam vừa gieo giắc trong đầu tôi những lời nói dâm đãng, vừa đưa tay vuốt ngực tôi. Tôi rùng mình, lấy tay gạt tay chị ra:
– chị đừng có rờ nữa được không, em đang chạy xe.
– làm sao? không thích à? Cũng quân tử phết nhờ.
bà chị nói giọng cười cợt.
– em không giống như bọn người ngoài kia đâu.
– xì, ai cũng bảo vậy, rồi sau vài đêm cũng bỏ đi, đời mà!
chị lại tiếp tục cái giọng điệu quen thuộc. Tôi hơi mất bình tĩnh, đành phải nói lảng sang chuyện khác:
– giờ này chị về lỡ chị Thắm biết được thì sao?
– ôi, lo mẹ gì, nó đi đánh đĩ rồi.
Tôi lại than thầm trong bụng.
– sao? sau khi nghe chị nói câu đó ruột gan lộn tùng phèo hả?
Ngọc Dao Lam quả nhiên là con sư tử cái khôn ngoan, ăn hết ruột gan của tôi. Chẳng bao giờ tôi qua mắt được chị ta.
– bỏ cuộc đi cưng, nếu ko quá muộn.
– còn sớm để nói lời này lắm chị
– được, có khí thế đấy, để xem trụ được bao lâu
– em chịu được đến cùng, đến khi em đủ điều kiện, chị cứ chờ đấy
tôi hạ quyết tâm thêm 1 lần nữa, lần này ngay trước mặt bà sư tử cái.
– mà này, chị nói cho cưng hay 1 điều nữa. Những đứa cô độc như con Thắm, một khi đã làm bạn với nó rồi, mà dám bỏ rơi nó, thì nó sẽ tìm mọi cách trả thù cưng, bắt đầu từ người thân của cưng, nghe rõ chưa?
– nghe rõ rồi
Tôi nhớ lại những lần Thắm nổi nóng, quả nhiên rất đáng sợ. Thậm chí còn có chút gì đó độc ác hơn cả bà Ngọc Dao Lam này. Ngọc kề môi thủ thỉ:
– còn nhớ cô Thảo Miền Tây không?
Nói đoạn, chị phả vào gáy tôi 1 làn hơi, khiến tôi bủn rủn cả tay chân. Nhớ lại câu chuyện nguồn gốc sida ở Đà Lạt, tôi có cảm tưởng, nếu Thắm bị phản bội nhất định sẽ giống y như cô Thảo kia. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy hãi hùng. Tôi cứ thế im lặng suốt một chặng đường dài, còn chị Ngọc luôn miệng hát nghêu ngao:
– bán dâm đây, bán dâm đây, hàng nguyên zin, còn tem bảo hành, gầm cao máy thoáng, mặt tiền rộng rãi, nở hậu… mua đi, mua đi
Khi chở chị ngang qua đồn cảnh sát, tôi nảy ra 1 ý tưởng, bèn cao giọng nạt:
– công an kìa, công an ra bắt chị ban nãy đánh người, còn dám bán dâm nữa kìa
Ngọc Dao Lam câm bặt, rồi đột nhiên bá cổ tôi đứng dậy la to:
– báo cáo anh công an, báo cáo chú công an, cháu vừa đánh con đĩ kia, nó làm điếm, cháu cũng làm điếm!
Tôi rùng mình, nhấn ga phóng vội về nhà. Đúng là ko thể đùa với sư tử được.
(Hết Phần 1 … Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )