Đổi Vợ – Miền Khoái Lạc
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Đổi Vợ – Miền Khoái Lạc
Tác Giả: hoangtuchimung
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Máy Bay, Ông Già, Tập Thể, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Ngày Cập Nhật : 15/04/2025
Chương 1
Tiếng tích tắc khô khốc. Bốn giờ sáng. Chi nằm nghiêng, mắt mở thao láo nhìn vào bóng tối đặc quánh của phòng ngủ. Bên cạnh, Phong thở đều, tấm lưng trần rắn chắc khẽ phập phồng theo từng nhịp thở sâu. Năm năm chung sống. Nàng thuộc lòng cả nhịp thở của anh, cả vết sẹo mờ nơi bả vai anh từ một tai nạn nhỏ thuở đại học. Thân thuộc đến mức trở thành một khoảng trống rỗng tuếch.
Nàng nhẹ nhàng trở mình, cố không đánh thức Phong, chân trần đáp xuống sàn gỗ mát lạnh. Phòng tắm. Ánh đèn vàng vọt hắt lên từ chiếc gương lớn. Gương mặt nàng ở tuổi hai mươi bảy vẫn giữ vẹn nguyên nét thanh xuân rạng rỡ – đôi mắt to tròn, đen láy và sâu thẳm, sống mũi cao thanh tú, làn da trắng mịn không tì vết, và đôi môi cong đầy đặn luôn ẩn chứa một nét hờn dỗi mời gọi. Nàng nhìn kỹ hơn vào hình ảnh phản chiếu toàn thân sau lớp váy ngủ lụa mỏng tang: bộ ngực không thuộc hàng “khủng” nhưng lại vừa vặn, săn chắc một cách kiêu hãnh, hai đầu vú hồng hào nhỏ nhắn khẽ nhô lên, như hai nụ hoa e ấp đang chờ được đánh thức; vòng eo con kiến thon gọn tương phản rõ rệt với cặp hông nở nang và bờ mông tròn trịa, cong vút đầy khêu gợi. Một tổng thể hài hòa, một cơ thể đẹp đến nao lòng, khiến bất kỳ ánh mắt đàn ông nào cũng phải dừng lại, nhưng với Chi, nó lại quá “lành”, quá hoàn hảo theo một kiểu chuẩn mực. Nó như đang ngủ yên, thiếu đi sự hoang dại, thiếu đi những dấu vết của đam mê thực sự. Một nét khao khát không tên ẩn sâu trong đôi mắt trong gương. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên gò má cao, lướt xuống chiếc cổ thon dài, những ngón tay thon thả mân mê làn da mịn màng nơi xương quai xanh, rồi dừng lại nơi hõm ngực sâu kín. Cần một cú sốc, nàng nghĩ thầm, cần một ngọn lửa để đánh thức cơ thể đang ngủ quên này. Đôi mắt trong gương như xoáy sâu vào tâm can, nàng vội quay đi, thoát khỏi hình ảnh chính mình.
Cà phê đen không đường. Đắng ngắt đầu lưỡi. Nàng bước ra ban công, tấm áo lụa mỏng manh không đủ sức ngăn cơn gió sớm se lạnh luồn qua, khiến da thịt nàng khẽ nổi da gà. Lạnh. Nhưng cái lạnh sâu sắc hơn lại đến từ bên trong, từ cái khoảng trống ẩm ướt, im lìm giữa hai chân nàng, từ sự tẻ nhạt của cuộc sống. Thành phố bên dưới vẫn còn ngái ngủ. Đèn đường vàng vọt soi bóng những hàng cây im lìm. Bình yên đến tẻ ngắt. Ổn định đến ngột ngạt.
Cuộc hôn nhân của họ giống như một bản nhạc cổ điển được phát đi phát lại. Đúng nhịp, đúng điệu, nhưng hoàn toàn thiếu vắng những nốt cao trào rung cảm. Phong tốt, đúng vậy, anh là một người chồng tốt theo mọi tiêu chuẩn: ổn định về sự nghiệp, chu đáo kiểu mẫu. Anh nhớ mọi ngày kỷ niệm, luôn có hoa và quà đúng dịp. Nhưng đó là sự chu đáo của nghĩa vụ, thiếu đi cái chạm làm bùng lên ngọn lửa. Mà ngọn lửa bản năng đó, Chi mơ hồ cảm nhận được nó vẫn còn âm ỉ cháy đâu đó trong mình, chỉ chờ đợi một que diêm đánh thức.
Ký ức về đêm qua, hay một đêm nào đó tương tự, lại ùa về. Phong chủ động, nhưng sự chủ động của anh cũng thật nhàm chán. Nụ hôn quen thuộc, môi anh áp lên môi nàng, một cảm giác khô khan, thiếu hẳn sự ướt át mời gọi hay sự khám phá nồng nhiệt. Bàn tay anh di chuyển theo một lộ trình cũ kỹ: vuốt ve qua loa bộ ngực đầy đặn, lướt xuống vùng bụng phẳng lì, rồi những ngón tay luồn vào giữa hai chân nàng, tìm kiếm cửa mình một cách vụng về, thiếu hẳn sự tinh tế. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng gọi về một chút ham muốn nhỏ nhoi. Vô ích. Cơ thể nàng phản ứng theo thói quen, tự động tiết ra chút dịch nhờn ít ỏi. Nhưng âm đạo nàng trơ lì, không một chút co thắt mời gọi, âm vật chẳng hề rung động mảy may. Tâm trí nàng bay đi đến một nơi nào đó xa xôi.
Dương vật Phong tiến vào. Cảm giác lấp đầy quen thuộc, hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang nhưng không đủ sức sưởi ấm sự lạnh lẽo bên trong nàng. Thành âm đạo nàng chẳng hề co thắt ôm lấy, thờ ơ như chính tâm trí nàng vậy. Những cú thúc đều đặn, nhịp nhàng, như một cỗ máy hoạt động theo lập trình. Anh di chuyển ra vào, nhưng sự ma sát đơn thuần chẳng mang lại chút khoái cảm nào đáng kể, chỉ là một cảm giác trống rỗng mơ hồ. Anh bắt đầu thở gấp hơn, tiếng thở phả vào tai nàng đều đều, đơn điệu. Nàng vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, cảm nhận lớp da ẩm mồ hôi, móng tay bấm nhẹ vào đó. Nàng đang diễn. Một tiếng rên khe khẽ, giả tạo thoát ra khỏi môi. Anh không biết, hoặc không muốn bận tâm. Anh chỉ cần giải tỏa. Cơ thể nàng chỉ là công cụ cho mục đích đó. Dòng tinh dịch ấm nóng của anh trào ra, lấp đầy bên trong nàng một cách vô nghĩa. Anh đổ sập xuống bên cạnh, thở hổn hển rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với một câu chúc ngủ ngon quen thuộc. Nàng nằm đó, mắt mở thao láo, cảm nhận sự trống rỗng và cả cảm giác tinh dịch của chồng bên trong mình thật thừa thãi, xa lạ. Tình dục đối với họ giờ chỉ còn là một hành động vô hồn.
Nàng hớp thêm một ngụm cà phê đắng. Một sự thôi thúc mơ hồ, một khao khát về sự khác biệt, về những cảm xúc sống động, về một cú sốc đủ mạnh để phá vỡ sự ổn định đang giết chết nàng từng ngày, làm cơ thể căng tràn sức sống của nàng khô héo dần đi.
Tiếng cửa phòng ngủ mở. Phong bước ra, ngáp dài. “Em dậy sớm thế?” Anh đến bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai nàng từ phía sau. Vẫn là cái ôm quen thuộc. An toàn. Nhưng không đủ ấm.
“Em không ngủ được.” Nàng khẽ dựa đầu vào ngực anh. Cảm giác về sự không đồng điệu giữa hai tâm hồn càng trở nên rõ rệt.
“Lại nghĩ linh tinh gì phải không?” Anh hỏi, giọng ngái ngủ.
Nàng im lặng. Khao khát thể xác cháy bỏng trong nàng có phải là “linh tinh” không?
“Tối nay mình đi ăn nhà hàng nhé? Đổi không khí chút.” Phong đề nghị.
“Sao cũng được anh.” Nàng đáp thờ ơ. Lại một buổi tối lặp lại theo kịch bản cũ.
Phong lặng lẽ vào bếp pha cà phê. Tiếng máy xay cà phê rè rè, tiếng nước sôi lục bục. Những âm thanh bình thường của một buổi sáng, nhưng sao hôm nay nghe thật tẻ ngắt.
Sự lửng lơ kéo dài, ánh mắt dò hỏi của Phong không còn áp lực. Nàng cảm thấy có chút quyền lực mơ hồ.
Nỗi sợ còn đó. Nhưng sự tò mò cháy bỏng và nỗi chán ghét hiện tại mạnh mẽ hơn. Nàng hình dung: phòng mờ ảo, bốn cơ thể trần trụi, tiếng thở gấp, ánh mắt xa lạ dõi theo… Cơ thể nàng sẽ ra sao bên cạnh Hiền? Những hình ảnh đó vừa khiến nàng tự vấn về bản thân, vừa kích thích một cách lạ lẫm, khiến bên dưới nàng khẽ co thắt lại. Ham muốn tiềm ẩn đang bào mòn đạo đức.
Phòng ngủ nhàm chán đến không chịu nổi. Phong cố gắng nồng nhiệt hơn nhưng vô ích. Động tác quen thuộc đến vô hồn. Nàng lạnh nhạt. Suywj Im lặng sau làm tình nặng nề. Phải thay đổi bằng mọi giá.
Tối thứ Bảy. Phong nhìn nàng, ánh mắt quyết đoán.
“Tuấn và Hiền mời mình tối mai qua nhà họ ăn tối. Chỉ ăn tối và nói chuyện thôi.”
Nàng nhìn sâu vào mắt chồng. Chỉ ăn tối? Không tin. Đây là bước tiếp theo. Nàng có thể nói không. Nhưng hình ảnh căn phòng tù đọng, tiếng đồng hồ tích tắc, cảm giác cơ thể khô héo thôi thúc nàng. Nàng cần cú sốc.
“Được rồi,” nàng khẽ nói, giọng bình tĩnh bất ngờ.
Phong thở phào, nắm tay nàng. Tay anh lạnh và ẩm.
Căn hộ của cặp đôi Tuấn Hiền ấn tượng, rộng rãi và sang trọng. Nội thất tinh tế, đắt tiền. Sự tươm tất,vững chãi này khiến Chi cảm thấy bớt bất an. Bữa tối vui vẻ giả tạo cùng những câu chuyện phiếm. Không ai nhắc “swing” nhưng nó luôn hiện hữu. Nàng để ý Phong liếc ngực Hiền. Nàng nhận ra ánh mắt Tuấn dừng lại trên mặt mình, nhìn nhận nàng theo cách khác. Nàng cũng quan sát Tuấn nhiều hơn.
Sau bữa tối, Hiền phá vỡ lớp vỏ bọc:
“Chi và Phong đã suy nghĩ kỹ hơn chưa?”
Phong nhìn nàng. Nàng hít sâu, tim đập nhanh. “Bọn em… vẫn còn băn khoăn.”
“Hoàn toàn bình thường,” Tuấn gật đầu. “Không ai ép buộc. Chưa sẵn sàng, vẫn là bạn.”
Sự không áp đặt khiến nàng dễ chịu, nhưng phải đối mặt chính mình.
“Em… em sợ,” nàng thú nhận. “Sợ tội lỗi. Sợ… mất kiểm soát.”
“Ai cũng sợ,” Hiền cười. “‘Soft swing’ khá an toàn. Vẫn ở bên nhau. Chỉ mở rộng không gian, chứng kiến và được chứng kiến. Nó có thể rất… kích thích đấy,” cô nhấn mạnh.
Kích thích à từ đó xoáy sâu vào tâm trí Chi. Nàng liếc Phong, thấy khao khát trong mắt anh. Nàng cũng có khao khát đó, được giải thoát, được cảm nhận mãnh liệt.
“Quy tắc là gì?” Nàng hỏi, giọng run run.
Tuấn giải thích rành rọt: “Hai cặp đôi cùng phòng. Chỉ quan hệ với bạn đời mình. Không chạm người kia, không tiếp xúc, chỉ quan sát. Nếu không thoải mái dừng lại ngay.”
Nghe có vẻ kiểm soát được. Nhưng hình ảnh Phong nhìn Hiền trần trụi, Tuấn chứng kiến nàng làm tình khiến nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng đi kèm với nó là một sự tò mò không thể phủ nhận về những giới hạn. Cơ thể nàng sẽ phản bội lý trí đến mức nào?
Nàng nhìn Phong, Tuấn, Hiền. Cả phòng nín thở chờ đợi quyết định của nàng.
“Vậy thì thử xem sao,” nàng nghe giọng mình, nhỏ nhưng rõ ràng.
Không khí trong căn phòng giãn ra. Phong nắm chặt tay nàng. Hiền mỉm cười. Tuấn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm có một tia tán thưởng.
“Vậy… tối nay luôn nhé?” Hiền đề nghị tự nhiên. “Phòng ngủ bọn mình rộng lắm, đủ cả chục người”
Tim nàng đập thình thịch. Tối nay? Nhanh vậy? Phải thực hiện ngay… Nhưng mà kéo dài chỉ làm nỗi sợ lớn thêm vậy thì phải lao vào.
Nàng khẽ gật đầu, không dám nhìn ai.
Phong đứng dậy. “Vậy… chúng ta vào phòng ngủ?” Giọng run vì phấn khích.
Chân nàng run, máy móc đi theo vào phòng ngủ chính rộng lớn. Tông màu trầm, ánh sáng vàng dịu, những vùng sáng tối bí ẩn. Một chiếc giường đồ sộ giữa phòng, Hiền không nói đùa, 10 người nằm vẫn đủ, phòng tắm riêng có hẳn bồn.
Giữa bầu không khí ngượng ngập. Hiền lên tiếng phá vỡ: “Mọi người cứ tự nhiên nhé” cô nói, rồi quay sang Tuấn, bắt đầu cởi váy.
Cơ thể cô lồ lộ dưới ánh đèn mờ, làn da nâu bóng khỏe khoắn, vòng một đồ sộ rung nhẹ, hai đầu vú sẫm màu kiêu hãnh, vòng ba căng tròn đầy mời gọi. Vẻ đẹp nhục cảm, không e dè.
Nàng đứng sững, mắt nhìn Hiền, rồi nhìn xuống cơ thể mình. Tuấn cũng cởi đồ, thân hình săn chắc, bờ vai rộng, cơ bụng hiện rõ nét. Nàng liếc Phong. Anh nhìn chằm chằm Hiền, ham muốn lồ lộ.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố nén nhịp tim đang đập loạn xạ. Làm theo. Ngón tay run rẩy cởi bỏ từng lớp vải mỏng manh. Thân hình nàng dần lộ ra dưới ánh đèn vàng dịu. Làn da trắng mịn màng tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da nâu bóng khỏe khoắn của Hiền. Bộ ngực nàng không đồ sộ như của Hiền, nhưng lại vừa vặn, săn chắc và kiêu hãnh với hai đầu vú hồng hào nhỏ nhắn đang khẽ nhô lên vì lạnh hoặc vì sự bối rối. Điểm nhấn thực sự nằm ở vòng eo con kiến thon gọn đến khó tin, làm nổi bật cặp hông nở nang và bờ mông tròn trịa, cong vút đầy mời gọi. Một vẻ đẹp hài hòa, thanh tú nhưng không kém phần gợi cảm, khác hẳn với sự phồn thực, bốc lửa của Hiền.
Cảm giác trần trụi hoàn toàn trước mặt hai người lạ, đặc biệt là khi bị đặt cạnh một Hiền quá đỗi tự tin và phô bày, khiến má nàng nóng bừng lên vì ngượng ngùng và cả chút tự ti thoáng qua. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tuấn, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng lại trên cơ thể mình – một ánh mắt chăm chú, không phải sự đánh giá thèm thuồng như cách anh nhìn Hiền, mà dường như là sự thưởng thức, sự khám phá một vẻ đẹp tinh tế hơn. Sự chú ý đó, dù khiến nàng ngượng chín người, lại len lỏi vào đâu đó một cảm giác được nhìn nhận mơ hồ, một sự công nhận thầm lặng cho sức hấp dẫn riêng của mình.
Bốn cơ thể trần trụi dưới ánh đèn vàng vọt, sự im lặng đặc quánh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở gấp gáp và nhịp tim điên cuồng của chính nàng, Tuấn và Hiền không chút ngần ngại, leo lên một bên giường. Như hai con thú hoang tìm về nhau sau bao ngày xa cách, Tuấn kéo mạnh Hiền vào lòng, môi họ ngấu nghiến tìm lấy nhau trong một nụ hôn sâu đầy chiếm hữu. Bàn tay anh thô bạo bóp mạnh một bên ngực đồ sộ của Hiền, khiến cô bật ra một tiếng rên khe khẽ, nửa như đau đớn, nửa như mời gọi, một âm thanh khêu gợi đến trần trụi.
Phong giật nhẹ tay nàng, kéo về phía đối diện. “Mình… bên này,” giọng anh khàn đặc, rõ ràng bị ảnh hưởng nặng nề bởi cảnh tượng kia. Họ nằm xuống, hơi ấm từ cơ thể anh áp sát, một sự quen thuộc lạc lõng giữa khung cảnh xa lạ. Nhưng tâm trí Chi lại như bị một nam châm vô hình hút chặt về phía bên kia giường, nơi màn kịch xác thịt trần trụi, không che đậy đang diễn ra đầy mãnh liệt.
Tuấn di chuyển xuống cổ Hiền, để lại những dấu hôn đỏ ửng trên làn da nâu bóng khỏe khoắn. Tay kia của anh không chút do dự luồn vào giữa hai chân đang dạng rộng của Hiền, những ngón tay dài, thành thạo bắt đầu mân mê, khuấy đảo nơi cửa mình đã ướt át. Nàng có thể thấy rõ sự điêu luyện trong từng cử động của anh ta. Tiếng thở của Hiền trở nên gấp gáp, hổn hển, cơ thể cô uốn éo dưới sự kích thích, sống lưng cong lên khỏi mặt đệm, phơi bày những đường cong mời gọi.
Phong quay sang, vồ vập hôn nàng, nụ hôn gấp gáp, thiếu kiên nhẫn, như thể anh đang cố gắng cạnh tranh hoặc chỉ đơn giản là muốn nhanh chóng hòa không khí nhục dục đang bao trùm căn phòng. Nàng đáp lại một cách máy móc, đôi môi hé mở đón nhận nhưng tâm trí vẫn như kẻ xem trộm, dõi theo từng cử động của cặp đôi kia. Khi dương vật anh thúc vào, nàng cảm nhận hơi ấm quen thuộc, lấp đầy, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng. Thành âm đạo nàng chỉ co lại một cách miễn cưỡng theo phản xạ. Anh bắt đầu di chuyển, những cú thúc đều đặn, nhịp nhàng một cách tẻ nhạt, sự ma sát của da thịt chỉ mang lại cảm giác đơn thuần, vô hồn, không chút rung động.
Trong khi đó, Tuấn đã đưa hai ngón tay vào sâu bên trong Hiền. Cô rên lên một tiếng dài, cao vút, không chút ngần ngại hay che giấu khoái lạc tột đỉnh đang xâm chiếm lấy cơ thể. Cô ngửa cổ ra sau, mái tóc đen dày xõa tung trên gối, chiếc cổ thon dài phơi bày một cách yếu đuối và đầy gợi tình. Tiếng rên của Hiền, to và trần trụi đầy bản năng, vang vọng trong căn phòng, như một mũi kim nhọn châm thẳng vào tâm trí nàng. Đó là sự ghen tị với sự tự do bản năng, sự tự do được thể hiện khoái lạc mà không cần kiềm chế? Hay là sự khó chịu cay đắng khi thấy chồng mình rõ ràng đang bị hút hồn bởi người phụ nữ khác, bởi âm thanh mời gọi kia? Hay chỉ đơn thuần là một sự tò mò mãnh liệt về thứ khoái lạc nguyên sơ, không cần che đậy, không cần e dè mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới?
Phong rõ ràng cũng nghe thấy tiếng rên đó, cũng nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh rời môi nàng, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, gấp gáp hơn. Bàn tay anh khám phá cơ thể nàng cũng trở nên mạnh bạo hơn một cách lạ thường, bóp mạnh bầu ngực vừa vặn của nàng khiến núm vú săn cứng lại vì đau nhẹ và cả sự kích thích không mong muốn. Dương vật anh bên trong thúc mạnh hơn, nhanh hơn, nhịp điệu gấp gáp hơn hẳn, cọ xát vào thành âm đạo nàng gần như thô bạo, như thể anh đang trút sự phấn khích của mình lên cơ thể nàng.
Đầu óc Chi quay cuồng trong mớ cảm xúc hỗn loạn: sự ngượng ngùng vì phơi bày thân thể trước người lạ, sự khó chịu vì bị so sánh ngầm và vì sự thờ ơ trong ham muốn của Phong (mà nàng biết rõ không hoàn toàn dành cho mình), nhưng trên hết là một sự tò mò mãnh liệt không thể phủ nhận về cảnh tượng trước mắt. Và rồi, một cách phản bội lại lý trí, cơ thể nàng bắt đầu đáp ứng. Một hơi nóng lạ lẫm, như một dòng điện ngầm, bắt đầu lan tỏa từ bụng dưới, chạy dọc xuống hai đùi, khiến chúng khẽ run lên. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp hơn, ngắn hơn, gần như đồng điệu với tiếng rên mời gọi của Hiền. Nơi kín đáo nhất giữa hai chân nàng, dù tâm trí vẫn còn đang phản đối kịch liệt, lại âm thầm trở nên ẩm ướt hơn một cách đáng xấu hổ, hai mép âm hộ như khẽ sưng lên, ửng hồng mời gọi dưới ánh đèn mờ. Và kinh khủng hơn, nàng cảm nhận được khoái cảm nơi âm vật bắt đầu rung động nhẹ nhàng, một sự nhạy cảm bất ngờ trỗi dậy, như một mầm non đang cố vươn mình khỏi lớp đất khô cằn.
Âm đạo nàng, nơi vốn chỉ phản ứng một cách miễn cưỡng, giờ đây lại co thắt mạnh mẽ hơn quanh dương vật Phong mỗi khi tiếng rên cao vút của Hiền vang lên. Dịch nhờn tiết ra nhiều hơn, trơn tuột hơn, khiến những cú thúc của Phong, dù vẫn mang sự gấp gáp của riêng anh, lại trở nên dễ dàng và… mời gọi hơn một cách kỳ lạ. Âm vật nàng ngứa ngáy, đòi hỏi được chạm vào, một cảm giác bị bỏ rơi giữa bữa tiệc khoái lạc đang diễn ra. Nàng vô thức ưỡn người lên theo tiếng rên của Hiền, hông khẽ lắc lư theo một nhịp điệu không hoàn toàn đồng bộ với Phong, như thể cơ thể nàng đang cố gắng hòa nhịp với nguồn kích thích mạnh mẽ hơn từ phía bên kia giường.
Phong như cảm nhận được sự thay đổi. Anh không nói gì, nhưng những cú thúc của anh càng thêm mạnh bạo, gấp gáp, gần như mất kiểm soát. Anh thúc sâu hơn, mạnh hơn, đầu dương vật liên tục cọ xát vào thành âm đạo nàng, cố gắng tìm kiếm một phản ứng mãnh liệt hơn nữa. Tiếng gầm gừ trầm đục trong cổ họng Phong vang lên thường xuyên hơn, hòa cùng tiếng thở hổn hển. Anh đang bị kích thích tột độ, bởi cả cảnh tượng kia và bởi chính sự phản ứng bất ngờ của vợ mình.
Lý trí nàng gào thét phản đối sự phản bội trong tư tưởng này, sự yếu đuối của cơ thể này. Nhưng âm đạo nàng lại co thắt điên cuồng quanh dương vật Phong, lớp thịt nóng ẩm siết chặt lấy anh, một sự đáp ứng hoàn toàn bản năng, không thể kiểm soát. Khoái cảm dồn dập tấn công từ mọi phía – từ sự ma sát mạnh mẽ của dương vật Phong, từ hình ảnh và âm thanh đầy nhục dục của Tuấn và Hiền, từ chính cảm giác tội lỗi và nổi loạn đang cuộn trào bên trong. Nàng sắp không chịu nổi nữa. Sự dồn nén sắp vỡ tung.
Một tiếng hét không thành lời bật ra từ cổ họng Chi khi cơn cực khoái đánh úp nàng, dữ dội và bất ngờ. Nó không giống bất kỳ cơn cực khoái nào nàng từng có với Phong. Nó mạnh hơn, sâu hơn, và có phần… hoang dại hơn. Âm đạo co thắt từng đợt, từng đợt điên cuồng quanh dương vật Phong, cơ thể nàng giật bắn lên khỏi mặt nệm, sống lưng cong cứng, các ngón chân quắp chặt lại. Một cơn cực khoái được kích hoạt bởi cảnh tượng cấm kỵ và sự mãnh liệt bất thường của Phong, một sự giải tỏa đầy mâu thuẫn và tội lỗi.
Cơn cực khoái của nàng như một hiệu lệnh cuối cùng. Phong gầm lên một tiếng lớn, thúc mạnh vài cú cuối cùng sâu và tàn bạo như muốn đóng nàng xuống giường, rồi đổ sập xuống người nàng, toàn thân run rẩy. Dòng tinh dịch nóng bỏng của anh phun trào vào sâu bên trong âm đạo nàng, lấp đầy cái khoảng không vừa được cơn cực khoái .
Họ nằm đó, trên chiếc giường xa lạ, mồ hôi đầm đìa, chỉ còn tiếng thở hổn hển nặng nhọc lấp đầy sự im lặng đột ngột của căn phòng. Chi cảm thấy tinh dịch của Phong ấm nóng bên trong, trộn lẫn với dịch nhờn của chính mình, một cảm giác đầy đặn nhưng trống rỗng về mặt cảm xúc. Bên kia giường, Tuấn và Hiền cũng đã dừng lại, nằm ôm nhau thở dốc, làn da cả hai bóng loáng mồ hôi. Bốn con người, vừa trải qua một trải nghiệm phá vỡ mọi giới hạn, giờ đây lại bị bao trùm bởi một sự ngượng ngùng và căng thẳng khó tả. Cánh cửa mới đã thực sự hé mở, nhưng con đường phía sau nó vẫn còn là một ẩn số đầy bất trắc.